Tề Phong nói quả nhiên không sai, không lâu sau, Thiên Tấn binh bại, cúi đầu xưng thần với Đại Cẩm, cuộc chiến này kéo dài lâu như vậy, là việc ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Thiên Tấn chỉ là một viên đạn đất, chẳng biết lấy từ đâu ra sức lực để chống lại Đại Cẩm lâu như thế, thật khiến người ta suy nghĩ sâu xa. Nhưng bất luận thế nào, trừ việc khiến Đại Cẩm càng thêm cảnh giác hơn, thì vẫn bại. Sứ giả mang theo thư cầu hàng đi cùng đội quân khải hoàn hồi triều để vào cung diện thánh. Việc cắt đất và bồi thường được đồn đãi sôi nỗi, ai cũng có cách nói riêng, không biết tin nào mới là thật.
Quãng đường từ biên ải về kinh thành quá dài, trong thời gian ngắn không về tới được. Tuy nói vậy, nhưng từ trên xuống dưới Cẩm Anh vương phủ đã bắt đầu bận rộn, mỗi ngày Lâm quản gia đều đang sắp xếp sau khi Tiêu Thiều về sẽ phải làm gì, hiện tại việc mọi người coi trọng nhất chính là lễ cưới của Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn. Trước khi Tiêu Thiều rời kinh Thái hậu đã hạ ý chỉ, đợi khải hoàn trở về sẽ thành hôn, nay Tưởng Nguyễn đã qua hiếu kỳ, vị trí Thiếu phu nhân Cẩm Anh vương phủ trong tầm tay. Từ lúc đầu năm nhận được ý chỉ Lâm quản gia đã bắt đầu tính toán, vốn Tưởng Nguyễn nghĩ rằng mọi sự đều đã gọn gàng ngăn nắp, ai ngờ Lâm quản gia còn đang bận tâm chuyện này, từ thiệp mừng khảm trân châu thủy tinh đến đũa ngà chạm khắc hoa văn để tân khách dùng, đủ thứ việc lớn nhỏ.
Lộ Châu vòng qua Lâm quản gia, làm tư thế xin tha. “Lâm quản gia, danh sách điểm tâm này đã sửa đi sửa lại mấy chục lần rồi. Ta thật sự không nghĩ ra được gì nữa, ngài tha cho ta đi, ta chỉ là một nô tỳ thôi.”
Lâm quản gia nhìn Lộ Châu nghiêm mặt nói. “Ngươi đi theo bên cạnh Thiếu phu nhân lâu như vậy, ngày thường Thiếu phu nhân gặp những ai ngươi cũng biết. Hỉ yến không thể làm qua loa cho xong, làm càng tinh xảo mới thể hiện đủ vương phủ chúng ta vô cùng tôn trọng Thiếu phu nhân. Như vậy Thiếu phu mới nhân có mặt mũi, ngươi thân là nô tỳ của Thiếu phu nhân cũng sẽ được nở mặt nở mày. Hơn nữa, nếu ngươi đã theo Thiếu phu nhân vào cửa vương phủ, cũng chính là một phần của vương phủ, thì phải xem bản thân như một thành viên nơi đây, tiểu cô nương sao lại không kiên nhẫn thế chứ? Nào, nhìn thử xem, cháo khai vị làm thanh đạm theo hương vị Giang Nam thì có ổn không?”
Lộ Châu trợn mắt, dứt khoát không thèm quay đầu vòng qua Lâm quản gia đi vào bên trong.
Về phòng, Liên Kiều và Bạch Chỉ đang vây quanh Tưởng Nguyễn không biết để làm gì, ngay cả Thiên Trúc cũng đứng bên cạnh nhìn, Lộ Châu kỳ quái nói. “Ôi, đây là gì thế ạ?”
Trên ghế mềm trước mặt Tưởng Nguyễn đang trải một đống đồ, sau khi Lộ Châu đi vào mới nhìn rõ, không nén nổi mà kêu lên thành tiếng. “Giá y đẹp quá đi mất!”
Giá y mặc ngày thành thân, phần lớn đều do nữ tử tự mình thêu vá, với lại là được thêu từ mấy năm trước khi tới tuổi lận, từ giá y cũng có thể nhìn ra tài thêu thùa của cô gái đó. Nữ tử thêu giá y, tâm trạng dĩ nhiên ngọt ngào. Chẳng qua kể từ lúc Tưởng Nguyễn nhận được ý chỉ của Thái Hậu đến nay, thời gian quá vội vàng, sau khi dọn tới phủ Cẩm Anh vương, lại không có thời gian nghĩ đến chuyện giá y, thời gian cấp bách, nên dứt khoát không tự tay may nữa. Vốn định đợi gần đến lúc đó sẽ tìm một tiệm may đặt sẵn, chỉ cần không làm mất mặt người phủ Cẩm Anh vương là được. Ai ngờ chưởng quầy Bảo Nguyệt Lâu hôm nay lại đột nhiên tới đưa giá y, Cẩm Anh vương là ai chứ, nhận được đơn hàng này, có thể tiêu trong ba năm. Chưởng quầy mời tú nương giỏi nhất, nâng một trăm hai mươi nghìn phần tinh thần, rốt cuộc trước khi Tiêu Thiều trở về cũng hoàn thành xong giá y.Vốn bản thân Tưởng Nguyễn còn thấy lạ, giá y được đặt lúc nào tại sao nàng không biết, và sao Tiêu Thiều lại biết số đo cơ thể nàng? Nhưng thời điểm hiện tại không phải lúc bận tâm những việc này, mặc dù biết trước nay Bảo Nguyệt Lâu đều may xiêm y cho nương nương trong cung, tuy nhiên lúc nhận được giá y, ngay cả Tưởng Nguyễn cũng không nhịn được mà hít một hơi khí lạnh.
Giá y tất nhiên một màu đỏ rực, nhưng không phải màu đỏ thông thường, như từng ráng mây đỏ trên trời hợp lại, mềm mềm mịn mịn, xinh đẹp vô song, chất vải như tơ, trên thêu loan điểu triều phượng, kim ty và chỉ bạc cực nhỏ, từng đường kim đều được thêu thắt hết sức tinh xảo, loan điểu như đang giương cánh bay, chim phượng khoe đuôi rực rỡ, phía dưới đính đầy đá quý năm màu, lúc cử động gần như mê hoặc ánh mắt người nhìn.
Phượng quan cũng được làm vô cùng tinh xảo, không hề nặng, đeo lên sẽ không khiến người mang cảm thấy quá sức, lông vũ xanh biếc lóe sáng, chiết xạ màu sắc làm say lòng người, phượng quan đính đầy trang sức, kim long, thuý phượng, châu quang bảo khí xen lẫn chiếu rọi, nguy nga lộng lẫy, nghệ nhân bình thường không thể làm được đến mức độ này. Trên mũ phượng là kim long đang cưỡi mây, thúy phượng giương cánh bay lượn trên châu báu. Kinh diễm nhất là giữa miệng thúy phượng ngậm một hạt châu, óng ánh mượt mà, ánh sáng trong suốt, theo từng bước đi sẽ tản ra ánh sáng chói mắt, đội lên mũ phượng này, thật sự sẽ khiến cả người trên dưới đều trở nên lóa mắt.
Không chỉ vậy, còn có hoa sai bộ diêu, song hưởng kim hoàn, khóa kết đồng tâm, giầy hỉ thêu uyên ương, nhìn thấy bộ giá y này, cho dù kiếp trước Tưởng Nguyễn đã chứng kiến hết sự hoa lệ giàu sang trong cung, triều phục hoàng hậu cũng đã gặp, nhưng giờ thấy bộ giá y này, cũng không nhịn được mà thất thần.
Giá y ngày cưới chứa đầy hy vọng về tương lai của cô gái sắp xuất giá, ai cũng cố hết khả năng để khiến giá y của mình xinh đẹp nhất có thể. Kiếp này nàng không có tâm tư với những thứ xinh đẹp, vậy mà Tiêu Thiều lại suy nghĩ chu đáo như vậy. Lộ Châu giật mình há to mồm, nhìn đến ngây người, hồi lâu mới lẩm bẩm nói. “Cô gia thật rộng lượng, nhìn kiểu này là muốn đem cả một cái phủ thượng thư mặc lên người cô nương luôn rồi.”
Liên Kiều ‘phụt’” một tiếng bật cười, nói. “Đừng nói bậy, gì mà gọi là đem cả một phủ thượng thư mặc lên người?” Lại nhìn giá y bất phàm, nụ cười càng thêm vui mừng. “Thượng thư phủ nào đủ để mua được bộ giá y này chứ?”
Thái độ của Tưởng Quyền đối với Tưởng Nguyễn càng ngày càng lạnh nhạt, trong vòng một năm nay thậm chí chưa từng chủ động hỏi tới Tưởng Nguyễn, mấy nha hoàn bên cạnh Tưởng Nguyễn cũng đã lạnh lòng với Tưởng Quyền. Ban đầu các cô còn trông mong, một ngày nào đó Tưởng Quyền sẽ thấy được điểm tốt của Tưởng Nguyễn, dù sao cũng là cha con ruột thịt, cắt đứt xương còn gân, sao có thể nói đứt là đứt được ngay, nhưng nay không muốn nhắc tới lão nữa. Dù sao Tưởng Nguyễn cũng sắp gả vào Cẩm Anh vương phủ, ngày sau chính là người Cẩm Anh vương phủ, còn quản đám người không liên quan ấy làm gì nữa. Không có tầng cố kỵ này, Liên Kiều càng không thèm khách sáo với Tưởng phủ nữa.
Mọi người vừa cười vừa nói, ánh mắt Tưởng Nguyễn rơi xuống giá y, không nhịn được lắc đầu một cái, bộ giá y này, nếu thật sự mặc lên, cũng không biết sẽ tạo thành náo động bậc nào nữa. Bộ giá y Tiêu Thiều sai người làm này, đã bằng toàn bộ gia sản của một quan viên ngũ quẩm trong kinh thành, đoán rằng chờ sau khi thành thân xong, cái danh họa nước yêu nữ, hồng nhan họa thủy sẽ càng truyền xa hơn, thoát không nổi.
Đang nói, chợt nghe bên ngoài có người bẩm báo. “Thiếu phu nhân, Hạ công tử và Tề công tử tới thăm ngài.”
Tưởng Nguyễn sai Bạch Chỉ thu giá y lại, đẩy cửa bước ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, quả nhiên gặp Hạ Thanh và Tề Phong ngồi trước bàn đá trong sân, nhìn thấy nàng đến, Tề Phong cười trêu nói. “Nghe người hầu trong phủ nói Bảo Nguyệt Lâu đưa giá y đến, ta và Ngũ đệ đang đánh cược.”
“Đánh cược gì?” Tưởng Nguyễn cười hỏi.
“Đánh cược giá y Tam ca đặt trị giá bao nhiêu bạc.” Gương mặt trẻ con của Hạ Thanh đang hết sức háo hức, lúc nghiêm túc nói chuyện thì càng thêm đáng yêu. “Tứ ca đoán phải mười vạn lương, ta cho rằng là năm vạn lượng.”
Hai người nhàm chán tới thế, lấy việc này ra đánh cược, Tưởng Nguyễn hơi xấu hổ, cảm thấy tình tình các vị sư huynh đệ của Tiêu Thiêu vô cùng hoạt bát, không biết cái tính đó của Tiêu Thiều hình thành từ đâu. Đúng lúc này, lại nghe tiếng Hạ Thanh thanh thúy nói. “Nhưng mặc kệ năm vạn lượng hay mười vạn lượng, Tam ca cũng thật sự quá lãng phí. Một bộ xiêm y lại đắt tới vậy, chi bằng cầm bạc kia đi mở mấy thiện đường, không biết sẽ cứu được bao nhiêu người ấy chứ.”
“Mắc mớ gì đến ngươi.” Tề Phong hung dữ gõ đầu Hạ Thanh một cái. “Bạc của Tam ca đâu phải do ngươi kiếm, Cẩm Anh vương phủ cũng không phải do ngươi xây. Bạc của người ta muốn xài sao thì xài, Tam tẩu mặc giá y đắc giá thì sao? Nếu là ta cưới được một người vợ như Tam tẩu, chắc chắn cũng sẽ dốc hết tài lực tìm một xiêm y xứng với nàng!” Vừa dứt lời, Tề Phong chợt ý thức được mình vừa nói gì, bất giác ngừng một chút, hơi bất an liếc nhìn Tưởng Nguyễn một cái.
Tưởng Nguyễn để ngoài tai, tựa như đang suy nghĩ việc khác, Tề Phong mâu quang buồn bã. Hạ Thanh sờ đầu, tủi thân nói. “Tứ ca, ngươi càng lúc càng hướng về Tam tẩu rồi. Cũng không phải vợ ngươi, ngươi bảo vệ chặt như vậy làm chi? Tình nghĩa sư huynh đệ đồng môn có còn cần hay không?”
“Ngươi ——” Tề Phong thật muốn đánh chết tên sư đệ thiểu năng này. Liếc mắt thấy Tưởng Nguyễn như đang suy tư gì đó, thì khựng lại.
Tưởng Nguyễn đang suy nghĩ, đảo mắt đã tới lúc nàng và Tiêu Thiều thành thân. Đời này nàng không muốn dẫm vào vết xe đổ kiếp trước, cho nên mọi việc phải tránh con đường cũ. Đời trước tận đến cuối cùng nàng cũng không thể đường đường chính chính làm một người vợ chính thức, cung phi bề ngoài nhìn như rạng rỡ, thật ra còn chưa được tính là thiếp thất của hoàng đế. Trở thành Thiếu phu nhân Cẩm Anh vương phủ, tương đương với có một núi dựa vững chắc, thế lực của Tiêu Thiều cũng giúp nàng thuận lợi hơn trong rất nhiều việc, quan trọng nhất là nàng có thể hoàn toàn thoát khỏi cái bóng của Tuyên Ly. Đời này, trên phương diện tình cảm, rốt cuộc nàng đã cắt đứt mối dây dưa cuối cùng với Tuyên Ly. Từ nay về sau, nàng là nữ nhân Tiêu gia, không còn là người Tuyên gia nữa.
Nàng hồi thần, nhìn Tề Phong và Hạ Thanh, khẽ mỉm cười nói. “Tóm lại, Tiêu Thiều sắp trở về rồi, đại ca ta cũng phải trở lại, cục diện vốn vững chắc trong kinh thành sợ rằng rất nhanh thôi sẽ có biến động, gần đây càng không nên xem thường, ta không lo lắng về Tề công tử, chẳng qua Hạ công tử...”
Hạ Thanh không phục nói. “Ta thì thế nào? Tam tẩu tại sao ngươi lại phân biệt đối xử chứ hả?”
“Ngươi tâm địa hiền lành, tánh tình ôn hòa, khó tránh khỏi bị người khác lợi dụng.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Phải lưu tâm nhiều hơn. Trước khi nhóm Tiêu Thiều hồi kinh, vạn sự đều phải cẩn thận.”
Hạ Thanh và Tề Phong bốn mắt nhìn nhau, nhún vai, nói. “Được thôi, trưởng tẩu như mẹ, ta nghe Tam tẩu.”
Lộ Châu đứng một bên lén cười.