Tiếp chính là “Khóc lên kiệu”. Vốn nên là tân nương ngồi trên đùi mẹ ruột, mẹ ruột đút cơm lên kiệu. Nhưng Triệu Mi đã qua đời nhiều năm, nếu để Hạ Nguyệt tới đút cơm lên kiệu, trong mắt mọi người sẽ là thiên đại châm biếm. Tất nhiên Tiêu Thiều sẽ không để loại chuyện này phát sinh, đã sớm thương lượng xong với người của phủ Tướng quân. Cơm lên kiệu do Tướng quân phu nhân Lý thị đích thân tới đút.
Lý thị chính là bà ngoại của Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn ngồi trên đùi bà, Lý thị vừa múc một muỗng cơm đưa tới mép Tưởng Nguyễn, vành mắt đỏ au. Ngày xưa Triệu Mi xem như tự ý theo Tưởng Quyền, đứa con gái duy nhất xuất giá lại không thể tự tay đút cơm lên kiệu cho con. Ấy vĩnh viễn là sự tiếc nuối và nỗi đau khó phai trong lòng Lý thị, nay nhìn ngoại tôn nữ của mình lên kiệu hoa, tựa như lại thấy được đứa con gái nhỏ trong sáng nhiệt tình của mình ngày xưa. Trong lòng Lý thị đau xót, dặn đi dặn lại. “Niếp a niếp, nông sĩ đắc khứ, hồng hồng hưởng! Nông độc tự khứ, lĩnh nhất triều lai!”
Sau khi ‘khóc lên kiệu’ chính là ‘ôm lên kiệu’, do đại ca của tân nương bế tân nương vào kiệu, Tưởng Tín Chi mặc y phục xanh thêu thường hỉ cát phục, bên hông đeo túi hương ngũ sắc, đây là Tưởng Nguyễn làm cho hắn lúc rãnh rỗi. Hắn đi tới bên người Tưởng Nguyễn, khom lưng bế nàng lên, nói nhỏ bên tai Tưởng Nguyễn. “A Nguyễn, muội chuẩn bị xong chưa?”
“Chuẩn bị xong rồi, đại ca.” Sau khăn hỉ, Tưởng Nguyễn cười đáp. Chỉ cảm thấy cánh tay đang ôm nàng của Tưởng Tín Chi căng thẳng, như có tâm tình gì sắp phun ra, nhưng cuối cùng chỉ nói. “A Nguyễn, từ nay về sau, muội đã là vợ của người ta. Nếu hắn ức hiếp muội, muội phải nói với ta. Đừng bao giờ để bản thân chịu khổ.”
Từng lời nặng nề đầy kiềm chế, không giống như đại ca gả muội muội, càng giống cha gả con gái hơn. Tưởng Nguyễn hơi muốn cười, đưa tay ôm chặt cổ ca ca, nhớ tới đời trước lúc nghe thấy tin dữ của Tưởng Tín Chi truyền về, trong lòng có biết bao thê lương và tuyệt vọng. Đời này nàng giữ được Tưởng Tín Chi, đại ca vẫn còn bên cạnh nàng, vậy đã đủ rồi. Nàng cười nói. “Muội biết rồi, đại ca. Bất luận muội gả cho ai, huynh vĩnh viễn luôn là đại ca của muội.”
Tưởng Tín Chi không nói thêm gì, ôm Tưởng Nguyễn đi tới phía kiệu hoa. Thiếu nữ trong lòng được hắn nhìn từ bé đến lớn, từ đứa bé sơ sinh bập bẹ đến thiếu nữ như ngày hôm nay, dù rằng cô bé đã sắp thành thê tử của người khác, nhưng trong lòng Tưởng Tín Chi, Tưởng Nguyễn vĩnh viễn vẫn là cô muội muội nhỏ mãi không lớn của mình.
Đời Tưởng Nguyễn ngồi vào kiệu, một người xuất hiện trước đội ngũ rước dâu.
Tiêu Thiều cưỡi trên lưng bạch mã, lương câu nổi danh, toàn thân không có một sợi lông tạp, bóng loáng mượt mà, có một cảm giác kiêu ngạo. Tay hắn nắm dây cương, toàn thân hỉ phục, thật sự rất bắt mắt, hấp dẫn sự chú ý của người khác.
Tiêu Thiều người này làm việc khiêm tốn, ngày thường không hay xuất hiện trước mặt mọi người, trước giờ thích mặc đồ đen, chưa từng thấy hắn mặc đồ có màu sắc nổi bật như vậy. Hôm nay toàn thân mặc giá y đỏ thẩm, dù môi mỏng mím chặt, thần sắc lạnh nhạt, lại tỏa ra ba phần tinh tế mị hoặc. Dung nhan xuất sắc, ngồi trên lưng ngựa, rủ mắt nhìn về phía cửa kiệu, tròng mắt như điểm tất, mày như mực vẽ, phong lưu ưu nhã không giống người trần, sự xinh đẹp kinh hãi thế tục, khiến kẻ khác nhìn đến ngây người.Lý thị thấy dáng vẻ đó, mặc dù mắt rưng rưng, nhưng cũng thật lòng vui thay cháu gái. Từ lâu bà nghe nói tính tình Cẩm Anh vương lạnh lùng, vốn còn lo Tưởng Nguyễn gả qua sẽ chịu thiệt, giờ mới biết mình nghĩ nhiều rồi. Qua mọi thứ hẳn Tiêu Thiều cũng không phải hoàn toàn vô tình, bà là người từng trãi, thấy rõ một số việc. Dáng vẻ Tiêu Thiều xuất chúng, gia thế bậc nhất, nhất thời khiến Lý thị hết sức hài lòng với đứa cháu rể này.
Cẩm Nhị đang phát kẹo cưới cho mọi người lắc đầu nói. “Bốn đại thủ lĩnh của Cẩm Y vệ đều làm kiệu phu, Thiếu chủ ham mê nữ sắc quá rồi.”
Lâm quan gia nghe thấy, không chút khách khí đạp cho một cước. “Nói gì đó, kiệu phu đại biểu cho thể diện phủ Cẩm Anh vương, sao có thể tùy tiện tìm mấy người trong phủ được. Ngươi nhìn kiệu phu của chúng ta xem, từng bước đồng đều, nhìn đã biết là người luyện võ. Thiếu phu nhân ngồi bên trong cũng được thoải mái. Hơn nữa mấy người họ anh tuấn tốt dáng, vừa nhìn đã khiến người khác thích, ngươi nói như thế, chắc vì trong lòng đang ghen tị chứ gì, ghen tị vì bản thân không được đi khiêng kiệu.”
“Cám ơn ông nhé lão Lâm.” Cẩm Nhị cười. “Trách ta quá xấu, không đại biểu được cho thể diện của phủ Cẩm Anh vương chúng ta, ta lấy làm xấu hổ.”
“Dô, rất có tự giác ha.” Lộ Châu đang bận phát tiền hỉ, nghe Cẩm Nhị nói thế thì hớn hở nói. “Ngươi đúng là tự biết mình đó.”
“Thế cũng đẹp hơn cô.” Cẩm Nhị cười hì hì trả lời.
“Tranh cái gì,” Lâm quản gia lắc đầu. “Là ai cũng được, tóm lại hôm nay mọi người chỉ dùng để làm nổi bậc khí thế của Thiếu chủ thôi, Thiếu chủ anh tuấn như vậy, nếu phu nhân và lão gia trên trời linh thiêng thấy được, không biết sẽ vui mừng đến nhường nào.”
Nhóm vật hy sinh làm nền cho Tiêu Thiều đều không cảm giác được mình chỉ là bình hoa trấn trạch trong mắt Lâm quản gia và người xung quanh, vẫn hết sức thành khẩn nháo rước dâu. Tưởng Tín Chi theo kiệu, cổ kiệu lượn quanh ‘thiên tuế phường’ và ‘tam phát khanh’, ngụ ý “thiên tuế” và “tam phát”. Dọc theo con đường người phủ Cẩm Anh vương phô trương thanh thế tiền muôn bạc biển, vừa đi vừa rải bạc, khiến mọi người rối rít cướp lấy.
Mười dặm hồng trang lời ấy không giả, sợ rằng công chúa xuất giá cũng không có thịnh cảnh như vậy. Người phủ Cẩm Anh vương vốn đoan chính anh tuấn, cộng thêm Lâm quản gia một tay sắp xếp, nên hết sức nổi bật, thêm ra tay hào phóng, kinh thành gần vạn dân bách tính, toàn bộ đều chạy tới xem rước dâu. Nữ tử đến nhìn nam tử của phủ Cẩm Anh vương, nam tử đến xem bạc của phủ Cẩm Anh vương. Thiếu nữ chưa xuất giá vỡ mộng tan nát tâm hồn thiếu nữ đủ để xây một tòa thành, vô số ánh mắt hâm mộ bắn đến, dù Tưởng Nguyễn đang ngồi trong kiệu hoa cũng thấy gai hết cả lưng.
Sau ngày hôm nay, Đại Cẩm xuất hiện một câu nói, ‘nguyện làm hạ nhân Tiêu gia, không làm con gái quan gia’, tình nguyện làm nô bộc Tiêu gia, mỹ nhân và tài bảo hằng ngày gặp được e rằng còn nhiêu hơn tiểu thư nhà quan.
Tưởng Nguyễn không biết bên ngoài là tình huống gì, chẳng qua nghe âm thanh huyên náo đã đủ biết hiển nhiên hết sức phô trương. Hành động như thế không giống tính Tiêu Thiều, nghĩ hẳn do Lâm quản gia an bài. Lâm quản gia chuẩn bị hôn sự suốt một năm, việc to việc nhỏ, nay cuối cùng có cơ hội đại triển thân thủ, chắc chắn sẽ không bỏ qua. Tưởng Nguyễn thật sự không hiểu, tính tình Tiêu Thiều khiêm tốn như thế sao Lâm quản gia lại phô trương như vậy?
Nàng ngồi giữa kiệu, cổ kiểu vững vàng, người bên trong gần như không cảm giác được sự lung lay. Trong kiệu có mấy chiếc hộp, đều là một ít bánh ngọt tinh xảo, tránh cho nàng dọc đường bị đói. Nàng mỉm cười, kiếp trước vào cung làm nữ nhân của hoàng đế, mất đi cơ hội mặc giá y. Trãi nghiệm ngày hôm nay quá đỗi mới lạ, tuy nhiên không hề xấu.
Lượn quanh một vòng kinh thành, kiệu hoa đến phủ Cẩm Anh vương. Trước cửa phủ có một nhóm người đợi sẵn, Tiêu Thiều không có người thân, Cẩm Anh vương phủ không có tông tộc khác. Người tới đều là bạn bè của Tiêu Thiều, hẳn là đồng môn sư huynh đệ và một số quan liêu, Cẩm Y vệ ăn mặc chỉnh tề, nhìn cũng hết sức náo nhiệt.
Quan Lương Hàn phất tay áo để pháo tấu nhạc nghênh kiệu, sau khi kiệu được ngừng lại, hỉ nương bước tới đón tân nương ra kiệu. Tưởng Nguyễn bước ra, được hỉ nương đỡ bước qua yên ngựa, chậu than hồng, hỉ nương đỡ tân nương đến hỉ đường bên phải.
Người dự lễ đã đứng qua một bên, để tiện làm lễ, Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều mỗi người đứng một bên, tay cầm hương. Triệu Quang và Lý thị ngồi trên cao, trong mắt lộ vẻ xúc động. Vẻ mặt Tưởng Quyền và Hạ Nguyệt cứng ngắc, hẳn đang cố hết sức làm ra dáng vẻ cảm động, lại sượng đơ.
Trong đám đông có rất nhiều người, Tưởng Tín Chi nhìn quanh, ánh mắt dừng lại trên người một người. Thiếu niên xinh đẹp hôm nay chỉ mặc một bộ trường nhung cẩm sam, ngoài khoác một chiếc áo lông sói trắng, tuấn tú như ngọc, tựa như tiểu công tử phấn điêu ngọc trác nhà nào đó.
Người nọ chính là Tuyên Phái. Đứng bên cạnh Tuyên Phái chính là Liễu Mẫn, không biết vì sao hai người này lại tới. Thiệp mời Lâm quản gia làm ra đều dùng vàng để làm, tất nhiên tốn một khoản không nhỏ, cũng hết sức trân quý, vì vậy toàn bộ đều được ghi chép lại. Trước đó Tưởng Tín Chi đã nhìn qua, nhớ rằng không có hai người này. Trên thực tế, lúc Lâm quản gia lên danh sách tân khách có định mời Liễu Mẫn, cuối cùng không biết sao lại gạt đi.
Không biết vì sao Liễu Mẫn và Tuyên Phái lại không mời mà tới. Liễu Mẫn thì cũng thôi, trước kia Tưởng Tín Chi nghe nói người này có ý với Tưởng Nguyễn, nhưng Tuyên Phái là làm sao, một hoàng tử lại xuất cung tới dự hôn lễ của Tưởng Nguyễn. Hắn nhíu mày, hỏi Lâm quản gia. “Sao Thập Tam điện hạ lại tới đây?”
“Làm sao ta biết?” Lâm quản gia sờ râu. “Chắc vì nễ mặt thiếu chủ đó. Nói đến thì Thập Tam điện hạ ra tay cũng hào phóng thật đó, tặng sáu mươi sáu cửa hàng ở Hà Hán phường cho Thiếu phu nhân. Một bút này, Tưởng gia cũng kém hơn.”
Hà Hán phường kinh doanh tửu lâu, có khắp nơi ở Đại Cẩm, cửa hàng nơi đó ổn định không lỗ, huống chi còn là sáu mươi sáu chỗ, hàng năm đều thu được vô số tiền bạc, đời này không lo ăn mặc nữa. Không bàn đến một hoàng tử như Tuyên Phái sao lại có bản lĩnh lấy được nhiều cửa hàng như vậy, cho dù Tuyên Ly cũng chưa chắc có năng lực này. Càng làm người khác kinh ngạc hơn là cậu lại chấp tay dâng tài sản liên thành này cho người khác.
Mày Tưởng Tín Chi nhíu chặt hơn. “Cửa hàng đó được viết tên Tưởng Nguyễn?”
Lâm quản gia vỗ tay. “Ngươi nói vậy ta mới nhớ ra, xác thật viết tên Thiếu phu nhân, ngẫm lại thì có hơi kỳ lạ. Nếu nói muốn tạo quan hệ tốt với Thiếu chủ, thì đâu cần viết tên của Thiếu phu nhân.”
Lúc hai người nói chuyện Tưởng Nguyễn và Tiêu Thiều đã hoàn thành xong ba quỳ chín lạy, sáu bái, đang tới đoạn phu thê giao bái. Tiêu Thiều xoay người lại, đối mặt với Tưởng Nguyễn cũng nghiêng người sang. Tưởng Nguyễn đội khăn hỉ nên không nhìn thấy rõ, động tác hơi ngập ngừng, đột nhiên cảm thấy tay mình bị nắm lấy. Không biết Tiêu Thiều nắm tay nàng từ lúc nào, ngón tay thon dài lạnh như băng, nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến người khác an tâm, vững vàng nâng nàng.
“Phu thê giao bái------” Người xướng lễ cao giọng nói.
Hai người cùng bái, cách khăn voan Tưởng Nguyễn có thể nhìn thấy vạt quần đỏ, lòng nàng không thể nói được là mùi vị gì, tựa như một lời cáo biệt, lại tựa như một khởi đầu mới. Bất luận thế nào, người trước mắt này, chính là người sau này cùng nàng sinh sống, bất luận xảy ra chuyện gì, bên cạnh này sẽ chỉ là người này.