Rốt cuộc Kỳ Mạn và Thái tử Hồng Hi lên giường với nhau thế nào, bên trong chắc chắn có hoàng đế giúp một phần sức, ngày đó khi Hướng Tiểu Viên chứng kiến cảnh tượng ấy, lại không hề nổi trận lôi đình như mọi người dự đoán. Bà cười bình đạm, như không hề xảy ra chuyện gì, giữ gìn mặt mũi cho thái tử Hồng Hi, đồng thời khiến Kỳ Mạn ôm mục đích khiêu khích chờ xem kịch vui nói không ra lời.
Hướng Tiểu Viên ra mặt thay Thái tử Hồng Hi cưới Kỳ Mạn vào cửa.
Tính khí Hướng Tiểu Viên nóng nảy, trên phương diện tình cảm cũng có tâm độc chiếm vượt qua người bình thường, nhưng chung quy vẫn là một người coi trọng nguyên tắc. Phân rõ nặng nhẹ, chỉ yên lặng nuốt xuống đau khổ trong lòng, vì sự an bình của Cẩm triều.
Thái tử Hồng Hi vốn bị đệ đệ ruột tính kế, cực kỳ ghét Kỳ Mạn. Hướng Tiểu Viên nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, càng làm thái tử thương tiếc thê tử của mình hơn. Hai người không hề vì chuyện ấy mà sinh ra ngăn cách, trái lại càng thân mật có thừa. Còn đối với Kỳ Mạn, hai người coi bà ta như không khí.
Thế nhưng mọi người đã đánh giá thấp thủ đoạn của công chúa Nam Cương, hoặc chăng cho rằng một nữ nhân không thể lật lên gióng gió gì. Ai ngờ lòng đố kỵ của nữ nhân quá đỗi đáng sợ, Kỳ Mạn không thể chịu được cảnh người thương chẳng màng đến mình, đối với một nữ nhân khác lại ôn tồn nhỏ nhẹ. Nền tảng lập quốc của Nam Cương là vu cổ, bà ta xuống tay với Hướng Tiểu Viên, hạ xuống một loại cổ trùng cực kỳ đáng sợ. Vốn định dùng Hướng Tiểu Viên khống chế Thái tử Hồng Hi, ai ngờ Hướng Tiểu Viên là một người tính tình quyết tuyệt, bà biết rõ Thái tử, trữ quân tương lai không thể bị một nữ nhân khống chế, dứt khoát bỏ đi, bà vốn có y thuật xuất thần nhập hóa, muốn tìm một nơi nào đó lấy cổ ra, nếu không thành, thì chết bên ngoài cũng tốt.
Số mạng luôn lặng yên không tiếng động cho người ta một kích trí mạng, Hướng Tiểu Viên rời đi, cuối cùng lại thành vĩnh biệt với thái tử Hồng Hi. Bà không thể lấy cổ ra, không lâu sau, có người ôm tro cốt của Hướng Tiểu Viên tìm tới cửa, người nọ chính là Bát Kỳ tiên sinh. Tuy Bát Kỳ tiên sinh lớn tuổi hơn Hướng Tiểu Viên, nhưng nếu xét ra có thể coi như học trò của Hướng Tiểu Viên, lúc chưa vào kinh Hướng Tiểu Viên và Bát Kỳ tiên sinh sống ở trên núi. Hướng Tiểu Viên dốc lòng truyền y thuật cả đời cho Bát Kỳ tiên sinh, Bát Kỳ tiên sinh nhận y thuật của bà, cũng nhận vị sư phụ trẻ tuổi này.
Thái tử Hồng Hi gặp đả kích lớn, muốn giết Kỳ Mạn, bị Ý Đức Thái hậu ngăn cản, Kỳ Mạn bày tỏ chỉ cần Thái tử Hồng Hi đối xử tốt với mình, vẫn có thể cho mượn một trăm nghìn binh mã của Nam Cương. Bị thái tử Hồng Hi dứt khoát cự tuyệt, cô dũng bế theo Tiêu Thiều còn nằm trong tả lót đích thân xuất chinh dẹp loạn, chỉ để lại một phong thư, vị trí đế vương không hợp với ông, có điều trước đó, Hướng Tiểu Viên hy sinh vì đại cuộc, bất luận thế nào ông cũng phải dẹp loạn giang sơn, giao cho hoàng đế một giang sơn thái bình.
Thái tử đã trị quốc bình thiên hạ thế nào khi Tám vương phản loạn, ông một người một ngựa, đánh đâu thắng đó, sách sử có ghi. Thế nhưng chiến tranh thảm khốc không thể chỉ biên soạn về một người, thái tử Hồng Hi hy sinh rất nhiều, ở trận chiến cuối cùng, vốn đã khống chế được quân địch, nhưng phút cuối cùng bị một trăm nghìn binh lính Nam Cương phá hỏng, đám lính kia hướng về ông mà tới. Dù thái tử Hồng Hi anh dũng kiêu hùng, sau một trận này, cuối cùng chết dưới loạn quân vạn mã. Mà tiểu hoàng tử cũng chết yểu trong cuộc chiến kia.
Nhưng thực tế, Tiêu Thiều vẫn chưa chết, trước đó, thái tử Hồng Hi đã dự cảm được Nam Cương sẽ đánh lén. Nên ông đã hoán đổi Tiêu Thiều, thay mận đổi đào, đứa bé ông mang theo bên người là một đứa bé sơ sinh khác. Tiêu Thiều chân chính được nuôi ở phủ Cẩm Anh vương.Mặc dù thái tử Hồng Hi chết, nhưng tám vương phản loạn vì lối đánh liều mạng của ông, đã được bình định một cách thảm thiết. Hoàng đế leo lên đế vị, cuộc chiến loạn thế cuối cùng cũng kết thúc. Hoàng đế vừa ngồi lên đế vị, căn cơ bất ổn, số bộ hạ cũ không nhiều của thái tử Hồng Hi cũng đã hi sinh lúc dẹp loạn, Ý Đức Thái hậu bất đắc dĩ phải đưa Nguyên Dung công chúa đi hòa thân để lấy được sự ủng hộ.
Sau khi hoàng đế ngồi vững ngôi vua, chuyện đầu tiên làm là diệt Nam Cương. Lạc đà gầy lớn hơn ngựa, chủ công Nam Cương hiếp người quá đáng, thế thì dùng đất đai và máu của con dân để trả nợ. Nam Cương diệt, nhưng không tìm được tung tích vị công chúa kia. Mà người chết cũng không thể sống lại.
Thời gian dần trôi qua, giang sơn Đại Cẩm an ổn, lão thần hòa cùng với đất, đại thần mới tiến vào triều, người nhớ chuyện đoạt đích năm xưa đã cực kỳ ít, dường như ai cũng cho rằng, giang sơn Đại Cẩm do tiên hoàng giao vào tay hoàng đế, không có Thái tử Hồng Hi, cũng không có Nguyên Dung công chúa, lịch sử chỉ ghi danh người thắng, mà người bị hy sinh luôn bị lãng quên.
Nhưng luôn có người nhớ, Cẩm Anh vương là một trong số đó. Cẩm Anh vương và Cẩm Anh Vương phi là thủ hạ cũ của thái tử Hồng Hi, bảo là thủ hạ, chi bằng nói là bạn thân. Thái tử Hồng Hi giao tiếp rộng, làm người trượng nghĩa, có ân đức to lớn đối với Cẩm Anh vương. Trước nay phủ Cẩm Anh vương được coi như thế lực số một của thái tử Hồng Hi. Vào ngày ấy thái tử Hồng Hi đã phó thác Tiêu Thiều cho Cẩm Anh vương, ông không để Tiêu Thiều lại trong cung, cũng dặn dò Cẩm Anh vương giữ kỹ bí mật thân thế của Tiêu Thiều, hoặc có lẽ ông không muốn cốt nhục của mình bước lên con đường ngày xưa, thân ở hoàng gia nhìn thì vinh quang, thế nhưng bên trong dơ bẩn đau khổ thế nào mấy ai thấu được. Có lẽ người sinh ra ở gia đình bình thường, sẽ còn vui vẻ hơn.
Phu thê Cẩm Anh vương quả nhiên thủ tín nghĩa, bảo với bên ngoài rằng Tiêu Thiều là cốt nhục của họ. Sau đó hai người cũng không sinh con, đối với Tiêu Thiều là yêu thương từ tận đáy lòng.
Chớp mắt Tiêu Thiều từ một đứa bé mới mọc răng sữa đã trở thành một thiếu niên lạnh lùng, nhưng thân phận cuối cùng cũng có ngày bại lộ. Người Nam Cương trà trộn vào kinh thành, dường như có người biết rõ chuyện năm xưa, bên cạnh Tiêu Thiều dần xuất hiện nhiều thích khách. Mà đồng thời khi người Nam Cương phát hiện thân phận của Tiêu Thiêu, hoàng đế cũng tìm được hắn.
Năm xưa nếu không phải thái tử Hồng Hi bỏ mạng, thì giờ ngôi vị đế vương sẽ do Thái tử Hồng Hi kế thừa. Hoàng đế vô cùng áy náy vì hành động vô tâm của mình khi xưa đã hại chết Hướng Tiểu Viên và huynh trưởng, nhiều năm cho rằng Tiêu Thiều đã chết, không ngờ đột nhiên phát hiện người vốn nghĩ rằng đã chết lại sống sờ sờ trước mắt, tất nhiên sẽ coi Tiêu Thiều như trữ quân tương lai mà đào tạo. Thế nhưng Cẩm Anh vương bất đồng với hoàng đế, Cẩm Anh vương tuân thủ nghiêm ngặt cam kết với thái tử Hồng Hi, vĩnh viễn không để thân phận Tiêu Thiều bại lộ, cũng sẽ không để Tiêu Thiều trở lại hoàng cung. Hoàng đế giận dữ, nhưng không thể làm gì, khi đó Tiêu Thiều vẫn chưa biết thân thế của mình. Đúng lúc ấy, phản đảng trong kinh làm loạn, kẻ gian phạm thượng, hoàng đế vứt nan đề cho Cẩm Anh vương, không cho ông binh phù, muốn ông đi dẹp loạn. Vốn định mượn chuyện này để lợi dụng điểm yếu uy hiếp Cẩm Anh vương, không ngờ Cẩm Anh vương ban đêm ra kinh dẹp loạn, ông tự nhận kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, đại trượng phu chết không chùn bước, Cẩm Anh vương cũng là một diệu nhân, khi thế cục cầm chắc thất bại mà ông vẫn có thể thụi hoàng đế một cú, ông dùng mật lệnh điều động Cẩm y vệ làm ra thế tạo phản.
Cẩm Anh vương chết trên đường dẹp loạn, nhưng chuyện Cẩm y vệ tạo phản trong kinh lại sôi sùng sục, Cẩm Anh vương dùng mạng mình bảo vệ bí mật của Tiêu Thiều. Từ nay về sau, Tiêu Thiều chính là loạn thần tặc tử, muốn tiến vào triều, tất nhiên sẽ gặp rất nhiều trở ngại, mà hoàng đế nếu muốn sắp đặt gì đó, cũng sẽ không đơn giản như vậy. Quan trọng nhất là, bản thân Tiêu Thiều sẽ không đồng ý. Mà đám người Nam Cương, tất nhiên sẽ bị chuyện này khiến cho hồ đồ, dù chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cũng đủ để Tiêu Thiều trưởng thành.
Cẩm Anh Vương phi kể lại thân thế cho Tiêu Thiều nghe, rồi hôm sau cũng treo cổ tự vẫn đi theo Cẩm Anh vương. Trong một đêm Tiêu Thiều gặp biến động lớn, vương phủ tiếng tăm lừng lẫy trong một đêm thành kẻ gian phản loạn, thân thế khúc chiết khó dò. Phu thê Cẩm Anh vương đối xử với hắn chân tâm thật ý, nhiều năm qua tình cảm như ruột thịt, đã vậy, lại chợt phát hiện cha mẹ ruột của mình là người khác, sao có thể bảo hắn không khiếp sợ hoang mang.
Trước nay Cẩm y vệ chỉ nghe theo sự chỉ huy của phủ Cẩm Anh vương, Cẩm Anh vương là người của thái tử Hồng Hi. Một trăm ngàn Cẩm y vệ này, nói rằng Cẩm Anh vương để lại cho Tiêu Thiều, không bằng nói từ rất nhiều năm trước, thái tử Hồng Hi để lại cho Tiêu Thiều. Chẳng qua trước đó, Tiêu Thiều chưa từng tiếp xúc Cẩm y vệ, mà Cẩm y vệ sẽ không vô duyên vô cớ phục tùng một tiểu chủ tử. Trong mấy năm ngắn ngủi, Tiêu Thiều học thuật sát thủ ở núi Già Nam, nhanh chóng trưởng thành, rốt cuộc lấy được sự chấp thuận của Cẩm y vệ, có thể sử dụng lệnh bài điều binh.
Mà chuyện đầu tiên hắn muốn làm, chính là báo thù.
Nam Cương giống như con rết trăm chân chết mà không sình, mặc dù nước đã diệt, nhưng thế lực còn sót lại nhiều lần kết bè kéo phái. Thủ hạ cũ của Kỳ Mạn rục rịch, rình rập cơ hội động thủ với Đại Cẩm. Thuở thiếu niên Tiêu Thiều nhiều lần đi sâu vào Nam Cương, hắn tra ra dường như Nam Cương có một thế lực hết sức thần bí, đang tập hợp những người Nam Cương phân tán lại, mặc dù nhìn như không bắt mắt, tuy nhiên đến một ngày, bọn chúng sẽ hợp lại gây nguy hại cho Đại Cẩm.
Tiêu Thiều nói xong, Tưởng Nguyễn lẳng lặng nhìn hắn. Từ đầu tới cuối, biểu cảm của Tiêu Thiều hết sức bình tĩnh, lông mi thật dài che lại cảm xúc trong con ngươi, khiến người khác không thể nhìn rõ. Tựa như hắn đã quen đè nén cảm xúc, hoặc có lẽ vì những năm tháng trong quá khứ, hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, đến tận hôm nay không còn thứ gì có thể đả động đến nữa.
Tưởng Nguyễn nhích sát lại gần, vòng tay ôm lấy eo hắn, bất luận là ai, lúc này nếu có thể cảm nhận được chút ấm áp, sẽ cảm thấy tốt hơn. Cơ thể Tiêu Thiều cứng đờ, tựa như run lên một cái, rồi từ từ đưa tay vòng qua eo nàng, khẽ xoa.
“Nếu huynh không muốn vào cung làm hoàng đế, ông ta đối xử với huynh như vậy, hyunh cần gì phải quản chuyện Nam Cương.” Tưởng Nguyễn nhẹ giọng nói. “Nhưng huynh muốn báo thù, hynh không bỏ được, phải không?”
“Ông ta” tất nhiên chỉ hoàng đế, trong mọi chuyện, hoàng đế tựa như chỉ có tác dụng làm người ta không vui. Hẳn vì nguyên nhân vị trí của ông ta đang đứng, nhưng theo cái nhìn của Tưởng Nguyễn, trong số các con của Ý Đức Thái hậu, Thái tử Hồng Hi và hoàng đế đều không quá thích hợp với vị trí cửu ngũ chí tôn, ngược lại là Nguyên Dung công chúa, rộng rãi ung dung, đáng tiếc bà mang thân phận nữ nhi. Thái tử Hồng Hi quá mềm lòng, lại để tình cảm xen lẫn việc công, thích hợp làm một công tử tự do thư thái. Mà đương kim hoàng đế tựa như một đứa nhỏ được cưng chiều quá đỗi mà sinh hư, mặc dù thân ở vị trí cao nhiều năm nên đã sửa đổi nhiều, nhưng từ thâm căn cố đế vẫn không hề thay đổi, ích kỷ tùy hứng.
“Đây là thứ họ hy sinh tính mạng đổi lấy, ta phải bảo vệ nó.” Tiêu Thiều nhàn nhạt nói.
“Bọn họ” là chỉ Thái tử Hồng Hi và Hướng Tiểu Viên, đồng thời cũng là phu thê Cẩm Anh vương, bốn người họ, hai người là phụ mẫu thân sinh của Tiêu Thiều, hai người là cha mẹ nuôi của Tiêu Thiều, nhưng đều giống nhau như đúc yêu hắn. Lời Tiêu Thiều nói cũng không sai, người chí thân nhất của mình dùng tính mạng để đổi lấy giang sơn, dù không tự mình ngồi lên vị trí kia, thì cũng không hy vọng nó suy sụp, bị người ngoài xâm chiếm.
“Huynh hận ông ta không?” Tưởng Nguyễn hỏi. Nàng nói là hoàng đế, nếu không tại hoàng đế, năm ấy Hướng Tiểu Viên cũng sẽ không xảy ra chuyện, thái tử Hồng Hi cũng sẽ không mất hết ý chí ôm tâm thái ngọc đá cùng vỡ xuất chinh dẹp loạn. Nếu không tại hoàng đế, thân thế của Tiêu Thiều vĩnh viễn sẽ là một bí mật, có lẽ lúc này hắn sẽ chỉ đơn giản là Tiêu vương gia của phủ Cẩm Anh vương, chỉ là một thiếu niên tính tình hơi lạnh nhạt chút mà thôi. Phu thê Cẩm Anh sẽ còn khỏe mạnh.
“Không quan trọng.” Tiêu Thiều đáp.
Tưởng Nguyễn thoáng ngừng, rồi cười. “Nói như vậy, huynh và ta cũng giống nhau đấy nhỉ, ban đầu ta cho là mình không xứng với huynh, nhưng nay cảm thấy. Hình như cũng không tệ đến thế. Huynh từng nói hy vọng có thể giúp ta báo thù, A Thiều, mối thù của huynh, ta sẽ thay huynh ghi nhớ.”
Nàng hiếm có khi dịu dàng kêu Tiêu Thiều “A Thiều “, Tiêu Thiều ngẩn ngơ, thấp giọng “ừ” một tiếng. Tưởng Nguyễn trừng mắt nhìn, có ý muốn khiến hắn đừng đắm chìm trong ký ức nữa, nên nói. “Đã vậy thì, hẳn Lâm quản gia cũng không phải người bình thường nhỉ. Ông ấy là bộ hạ cũ. Của cha huynh?”
“Ông ấy vốn là Thám hoa tiền triều.” Tiêu Thiều nói. “Sau khi cha ta qua đời, ông vào phủ Cẩm Anh vương làm quản gia, mai danh ẩn tính.”
Tưởng Nguyễn kinh ngạc. “Thám hoa?”
Nói đến thì, Lâm quản gia nguyên danh Lâm Úy, xuất thân bần hàn, được thái tử Hồng Hi thưởng thức, ra bạc tài trợ ông vào Quốc tử giám. Còn trẻ đã thành Thám hoa lang, phong độ nhẹ nhàng, hoa y thiếu niên, cũng từng tiên y nộ mã, là tri kỷ của thái tử Hồng Hi năm đó. Trước khi chết thái tử Hồng Hi phó thác Tiêu Thiều cho Cẩm Anh vương, thời điểm đó Lâm Úy không còn thân quyến nào, nên dứt khoát cắt đứt sĩ đồ, chỉ nói muốn từ quan quy ẩn, nhưng mai danh ẩn tính, còn dùng thuốc thay đổi dung mạo Bát Kỳ tiên sinh phối cho, hóa thân thành Lâm quản gia, bao năm qua chăm sóc Tiêu Thiều. Nhiều năm như vậy, nhìn như ông không đáng tin, nhưng ở rất nhiều thời điểm lại lặng lẽ trợ giúp Tiêu Thiều rất nhiều chuyện. Chỗ thiếu sót của phu thê Cẩm Anh vương, Lâm quản gia cẩn thận bù vào. Ông có học thứ phú ngũ xe, nhưng lại giả vờ thành người thô tục dốt nát. Sẽ không ai có thể liên tưởng được, người điên điên khùng khùng, dài dòng tục tằng này và Thám hoa lang tuấn mỹ năm xưa là một. Lâm quản gia dùng cách của mình thay đổi đa dạng phương pháp dạy Tiêu Thiều rất nhiều thứ, người như vậy, không thể không công nhận hẳn ông phải có đại nhân nghĩa, đại trí tuệ.