Đỗ Quyên đứng bên cạnh Tưởng lão phu nhân kinh ngạc nhìn Tưởng Nguyễn, Thải Tước dịu dàng nói. “Bẩm lão phu nhân, đại tiểu thư tới.”
Tưởng lão phu nhân vẫn không nhúc nhích, mắt vẫn nhắm, Lộ Châu hơi bất an, nhưng Tưởng Nguyễn không nói gì, vẫn đứng im. Hai người Thải Tước với Đỗ Quyên đều im lặng đứng ở một bên, không nói gì, cũng không đón tiếp Tưởng Nguyễn, như gạt Tưởng Nguyễn qua một bên.
Ánh mắt Tưởng Nguyễn bình thản, thản nhiên quan sát lão phu nhân, Tưởng lão phu nhân có chút khác với trong ký ức. Lúc ấy trong mắt nàng, Tưởng lão phu nhân không phải là một tổ mẫu hà khắc cứng ngắc, bà ấy cao quý, thần thái bình yên, nhưng trên mặt lại có sự sắc bén tự nhiên. Có thể thấy trong lòng người luôn niệm phật này không hề buông bỏ tất cả như lời phật gia hay nói, sự toan tính trong đó, có lẽ chỉ có mình bản thân bà mới hiểu.
Thời gian từ từ trôi qua, trong phòng rất yên tĩnh, gần như có thể nghe thấy tiếng kim rơi xuống đất. Không biết qua bao lâu, lão phụ nhân trên giường mới từ từ mở mắt ra, lập tức nhìn Tưởng Nguyễn.
Vẻ mặt Tưởng Nguyễn bình thường nhìn lại, nghiêm túc cung kính, Tưởng lão phu nhân nheo mắt, không mặn không nhạt nói. “Tới đây tại sao không gọi ta một tiếng? Sao lại đứng ngây ra như cục đá vậy.”
“Lúc đi vào thì thấy tổ mẫu đang toạ thiền, lúc ngồi thiền phải toàn tâm toàn ý, nếu không chính là không thành tâm, Tưởng Nguyễn không dám quấy rầy tổ mẫu.” Tưởng Nguyễn cười nói. “Nhưng vẫn quấy rầy rồi.”
Tưởng lão phu nhân nghiêng người, Đỗ Quyên vội vã dâng trà nóng lên, Tưởng lão phu nhân nhận lấy trà nhấp một miếng, mới quay lại nhìn Tưởng Nguyễn, nói. “Ngươi rất trầm tĩnh.”
“Vẫn còn kém xa tổ mẫu.” Tưởng Nguyễn khiêm tốn nói. “Hôm qua sau khi về phủ thì rất bận rộn, chưa tới thỉnh an tổ mẫu, là Tưởng Nguyễn không đúng.”Tưởng lão phu nhân nhàn nhạt nói. “Chuyện ngươi hồi phủ đã sôi sục khắp kinh thành, hôm qua chắc hẳn cũng ứng phó rất mệt, không đến chỗ ta cũng phải.”
Lời này giọng điệu không rõ, cũng không biết thái độ của lão phu nhân là gì. Tưởng Nguyễn thoáng suy nghĩ. “Bất luận thế nào, tổ mẫu cũng là tổ mẫu, là lão phu nhân Tưởng phủ, là người thân của Tưởng Nguyễn.”
Không ngờ Tưởng Nguyễn sẽ nói như vậy, Tưởng lão phu nhân hơi kinh ngạc, cúi đầu nhấp một miếng trà, nói. “Ta cũng đã không gặp ngươi mấy năm, tiến lên, để cho ta nhìn rõ một chút.”
Tưởng Nguyễn theo lời bước lên, Thải Tước và Đỗ Quyên đứng ở một bên, ánh mắt theo sát Tưởng Nguyễn. Hai người bọn họ là nô tỳ thiếp thân của lão phu nhân, biết tính tình lão phu nhân, cũng tưởng tượng về tình cảnh hôm nay, nhưng không ngờ lại thành ra thế này. Không có oán hận cũng không hề tầm thường, mà lại vô cùng bình tĩnh, thái độ của đại tiểu thư rất tự nhiên thoải mái, không chút sợ hãi.
Nhìn nữ hài đang bước lên, thân thể mỏng manh, sống lưng ưỡn thẳng, ánh nắng chiếu vào mặt nàng, càng tôn lên làn da trắng như ngọc, đôi mày phong tình, đôi mắt long lanh quyến rũ toát ra nụ cười bình thản, có cảm giác dịu dàng cương nghị. Quan trọng nhất là nàng đứng trong phòng, lại không có chút khiếp đảm, lo lắng của hài tử, chỉ có sự chững chạc, phô bày sự xinh đẹp, tự hình thành sự cao quý phong hoa.
Thải Tước với Đỗ Quyên nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Đại tiểu thư tới nông thôn ở vài năm, sao lại trở nên thế này, giống như cung phi được dạy dỗ tỉ mỉ trong hoàng cung.
Không chỉ riêng Đỗ Quyên và Thải Tước, ánh mắt Tưởng lão phu nhân cũng ngưng đọng, sắc bén bức ép Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mặt không đổi sắc, vẫn cười mỉm như cũ nhìn thẳng vào bà. Tưởng lão phu nhân dời mắt, nhàn nhạt nói. “Thêm mấy tuổi, đã lớn hơn rồi.” Vẻ mặt bà lạnh nhạt, đè xuống cảm giác kinh dị trong lòng, bà sống hơn nữa đời người, con mắt nhìn người rất chính xác, Tưởng Nguyễn hôm nay cùng quá khứ tựa như hai người, chỉ xét sự điềm tĩnh kia, Tưởng Tố Tố đã thua một khúc lớn. Không biết lúc ở thôn trang Tưởng Nguyễn đã có kỳ ngộ gì, còn nhỏ tuổi như vậy mà khí thế đã bức người như thế.
“Hôm nay ngươi tới đây, e rằng không chỉ có mỗi việc thăm tổ mẫu là ta, còn có chuyện gì?” Tưởng lão phu nhân nói. Trước khi Tưởng Nguyễn tới thì đã có nha hoàn tới bẩm báo chuyện ở Nghiên Hoa uyển, Tưởng Nguyễn nói tìm bà giải quyết chuyện này, bà cũng rất kinh ngạc, sau đó thì sáng tỏ. Nếu như đại nha đầu không được Tưởng Quyền yêu thương, kế mẫu lại không phải hạng người lương thiện, đường ra duy nhất chỉ còn lại tổ mẫu. Nhưng nếu muốn lấy lòng bà để bà giúp Chu ma ma, bà không đồng ý.
Tưởng Nguyễn còn chưa mở miệng, nha hoàn bên ngoài đã chạy vào bẩm báo. “Phu nhân đã tới.” Ngay sau đó, một giọng nói thanh thúy vang lên. “Tổ mẫu!”
Tưởng Nguyễn không quay đầu lại đã thấy một bóng trắng chạy sượt qua người, quen thuộc leo lên giường Tưởng lão phu nhân, như mèo con mà dựa vào người Tưởng lão phu nhân, vui vẻ nói. “Tổ mẫu, xem đi, con đem bánh hạnh nhân người thích ăn nhất tới cho người đây.” Nói xong, như dâng hiến báu vật, đặt giỏ tre lên bàn.
“Tố nương, nhìn xem con giống cái gì, quấy rầy tổ mẫu thì làm sao?” Giọng Hạ Nghiên vang lên từ sau cửa.
Tưởng Tố Tố bĩu môi. “Có sao đâu ạ, tổ mẫu sẽ không trách con đâu.”
“Khỉ con.” Tưởng lão phu nhân mắng, nhưng trên mặt lại hiện ra nụ cười. “Không biết phép tắc như vậy, sau này thành thân rồi sẽ khiến người ta cười đến rụng răng.”
“Tổ mẫu nói gì vậy chứ.” Tưởng Tố Tố đỏ mặt, nghiêng đầu tựa như mới phát hiện ra Tưởng Nguyễn, kinh ngạc nói. “Đại tỷ cũng ở đây sao.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười gật đầu.
Tưởng Tố Tố nhìn Tưởng lão phu nhân, lại nhìn Tưởng Nguyễn, đột nhiên nói. “Tổ mẫu, có phải người và đại tỷ đã nói chuyện riêng với nhau mà không cho Tố Tố biết đúng không? Tố Tố cũng muốn nghe, đại tỷ, hai người vừa nói gì vậy ạ?” Nàng ta trừng mắt nhìn, đôi mắt mông lung, nốt ruồi đỏ như hoa, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên, tựa như tiên nữ rơi xuống nhân gian, khiến người nhìn thương xót trong lòng.
Tưởng lão phu nhân không lên tiếng, chỉ đưa mắt về phía Tưởng Nguyễn.
Thải Tước có chút lo âu nhìn Tưởng Nguyễn. Trong căn phòng náo nhiệt này, hình như chỉ có một mình đại tiểu thư cô đơn một mình, lạnh lẽo, ngay cả một người nói giúp cũng không có.
Hạ Nghiên mỉm cười. “Tố nương đừng nói bậy, đại tỷ của con…”
Bà ta còn chưa nói xong, Tưởng Nguyễn đã khẽ thở dài, giọng nhẹ nhàng dịu dàng, chậm rãi nói. “Tố nương nói sai rồi, hôm nay, ta tới đây chỉ để thỉnh an tổ mẫu, Tố nương cũng biết, ta ngây người ở thôn trang suốt năm năm, đã năm năm chưa gặp tổ mẫu, trong kinh phật chú trọng sự chu toàn, ta cảm thấy chuyện trên đời, viên mãn nhất là người nhà đoàn tụ, ta không giống Tố nương muội, lúc nào cũng đều được hưởng thụ sự ấm áp này, với ta mà nói, hôm nay gặp mặt, chính là thời khắc viên mãn nhất năm năm qua, ta với tổ mẫu cũng không nói gì riêng với nhau, ta… Chỉ muốn gặp người thân của mình mà thôi.”