Tiêu Thiều hành động dứt khoát, phần lớn sẽ không dùng thủ pháp uyển chuyển sắc bén như thế, mà Tuyên Phái tuy chín chắn hơn tuổi nhưng vẫn chưa đến độ tinh diệu cỡ này, chuyện này tám chín phần mười là do Tưởng Nguyễn ra tay. Thật chất thì, dù không bỏ thêm tên của ngự tiền thị vệ vào, ván này Tuyên Hoa cũng thua, Tuyên Ly và Tuyên Phái, phu thê Cẩm Anh vương đồng mưu hãm hại Thái tử, trong mấy hoàng tử chỉ Tuyên Hoa toàn thân lui ra, đây vốn chính là một chuyện không bình thường. Chỗ cao minh của Tưởng Nguyễn chính là đây, nàng chỉ nhẹ nhàng đặt thêm một con cờ bên trong, đã khiến cả ván cờ thay đổi, thắng thua đã rõ.
Tuyên Ly thầm thở dài, một cô gái thông minh xinh đẹp như vậy, nếu đứng bên cạnh mình, thì xứng đôi biết bao. Nếu nàng đi theo mình, hậu vị cũng có thể ngồi lên, cố tình lại theo Tiêu Thiều, con ngươi hắn tối đi, thầm nhắc nhở bản thân phải càng thêm đề phòng phủ Cẩm Anh vương.
“Phụ hoàng..” Tuyên Hoa run run nói. “Nhi thần và Tưởng Chiêu nghi thật sự trong sạch, nhi thần không làm gì hết, phụ hoàng, thật sự là bọn họ hãm hại con..” Hắn đã bị sự sợ hãi nhấn chìm, căn bản không phân rõ việc chủ yếu và thứ yếu. Trước mắt, chuyện vụng trộm với Tưởng Đan đã không còn quan trọng, càng khiến hoàng đế để tâm hơn, là việc hắn mưu đồ ám sát huynh đệ, dã tâm mưu toan soán vị! Từ lúc trở về từ Đại Lý tự hoàng đế lập tức tới phật đường, không có ai dám ngay dưới mi mắt ông ta mà dám âm thầm truyền tin này ra, Đức phi không đến cứu được, Tuyên Hoa cứ như một phế vật vô dụng vậy, trừ cầu xin tha thứ thì không nghĩ được gì khác.
Tưởng Đan choáng váng, nàng ta không ngờ mình chẳng những không thể thoát tội, ngược lại còn khiến Tuyên Hoa chính miệng thừa nhận tội mưu hại thái tử, nếu mình bị khai ra, sẽ dữ nhiều lành ít. Hiện tại chỉ có thể chết không nhận khẳng định mình và Tuyên Hoa bị hãm hại, có lẽ còn tìm được một đường sống. Nghĩ vậy, Tưởng Đan cũng không ngừng dập đầu kêu oan, khóc lóc nói. “Thần thiếp thật sự không phản bội bệ hạ, bệ hạ minh xét, trả cho thần thiếp sự trong sạch, van cầu bệ hạ. Thần thiếp bị oan!” Nàng ta dập đầu đến mức trán rịn máu, trên đất thấm máu đỏ.
Hoàng đế là ai chứ, cửu ngũ chí tôn nói một không hai, chuyện đã nhận định sẽ không thay đổi. Huống chi chuyện Tuyên Hoa mưu hại thái tử gần như đã lộ chân tướng, ấn tượng ban đầu quyết định mọi thứ, nhìn hai kẻ trước mặt, chỉ cảm thấy đều là gian phu dâm phụ. Một câu cũng không muốn nhiều lời, tuy nhiên có vẻ mọi người đều quên ở đây còn một Vương Liên Nhi, bình thường nhìn Vương Liên Nhi có vẻ ôn hòa tri thức hiểu lễ nghĩa, quan tâm săn sóc, nhưng ngoài sáng trong tối đấu đá với Tưởng Đan rất ác liệt, giờ đây Tưởng Đan sa sút, há có thể không thừa cơ hội này hung hăng đạp thêm một cước? Vờ như vô tình nói. “Nói không chừng Tưởng Chiêu nghi thật sự bị hãm hại, trong cung nhiều cơ hội như vậy, khó tránh khỏi. Bệ hạ, thần thiếp nghe được Hạ thần y vừa vào cung chẩn mạch cho Thái hậu nương nương đúng không ạ? Hay cứ nhờ cậu ta tới đây xem thử, nhìn xem thử có phải. Đúng rồi, hương đốt có vấn đề hay không.”
Đây cũng không phải đang tìm cơ hội thoát tội cho Tưởng Đan, ai cũng biết quan hệ của Hạ Thanh và Tiêu Thiều không tệ, tất nhiên sẽ giúp Tiêu Thiều, nếu người Tưởng Đan và Tuyên Hoa muốn tính toán là phủ Cẩm Anh vương, thắng làm vua thua làm giặc, cũng đến phiên Tưởng Đan lãnh nhận hậu quả rồi. Vương Liên Nhi xuất thân thư hương thế gia, nên rất khôn khéo, thấy rõ phu thê Cẩm Anh vương đều không phải người bằng lòng chịu thiệt, Tưởng Đan đứng trước hai người này thật sự quá non. Kêu Hạ Thanh tới, không phải để Tưởng Đan có cơ hội cầu sinh, mà là chân chính đưa nàng ta vào chỗ chết, không còn cơ hội trở mình nữa.
Tưởng Nguyễn mỉm cười, Vương Liên Nhi là một người thông minh, không uổng công nàng trên đường ‘vô tình gặp được’ thuận tiện kéo theo. Chỉ trách Tưởng Đan bò quá nhanh quá cao, một khi rơi xuống, sẽ có người chờ không kịp gấp gáp đạp lên. Nàng nháy mắt với Tiêu Thiều, vẻ mặt Tiêu Thiều thoáng động, nhìn hoàng đế, nhàn nhạt nói. “Vi thần xin bệ hạ cho mời Hạ thần y tới chẩn mạch, trả lại trong sạch cho nội tử.”Đây là muốn theo lời Vương Liên Nhi gọi Hạ Thanh tới rửa sạch oan khuất rồi. Trước nay hoàng đế đối với Tiêu Thiều cầu gì được đó, huống chi chuyện hôm nay đã vượt tầm đạo đức. Không thể để người ngoài biết, Hạ Thanh là người của Tiêu Thiều, tuân thủ nghiêm ngặt y đức, không cần lo lắng cậu ta sẽ truyền ra ngoài. Nếu đổi thành thái y khác, hôm nay sẽ không có mạng trở ra. Hoàng đế cười lạnh, nói. “Trẫm sẽ để cho các ngươi chết thống khoái, người đâu, gọi Hạ Thanh tới cho trẫm!”
Tưởng Đan ngơ ngác tại chỗ, hai mắt trống rỗng nhìn hoàng đế, mọi sủng ái lưu luyến nay hóa thành một chữ ‘chết’ lạnh như băng. Nàng ta biết rõ mình xong rồi, như rơi vào một tấm lưới lớn được bày sẵn, bất luận giãy giụa thế nào, kết quả sẽ càng dính chặt hơn thôi, không cách nào thoát được.
Hạ Thanh quả thật đang chẩn mạch cho Ý Đức Thái hậu, nghe hoàng đế cần người, Ý Đức Thái hậu không hỏi nhiều, trực tiếp thả người. Hạ Thanh vội vả chạy tới, còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn cũng ở đây, lại thấy sắc mặt hoàng đế xanh mét, biết không phải chuyện đùa, nghiêm túc nói. “Bệ hạ tuyên thảo dân tới có gì phân phó?”
Hoàng đế lạnh lùng chỉ hai người nằm trên đất, nói. “Ngươi xem thử hai kẻ kia cho trẫm, xem cơ thể có vấn đề gì không? Có trúng phải thứ thuốc đặc biệt nào không!” Lúc nói ra chữ “thuốc”, hoàng đế đặc biệt nhấn mạnh, khiến Tuyên Hoa và Tưởng Đan run lên, đế vương giận dữ, thây phơi vạn dặm. Hôm nay bọn họ coi như đã chạm vào vảy ngược của rồng, sỡ dĩ sống được đến hiện tại, đã coi như may mắn.
Hạ Thanh nhìn hai người kia, gương mặt tuấn tú đỏ lên, lúc này Tưởng Đan mới chú ý tới mình đang áo quần xốc xếch. Khi nãy nàng ta chỉ lo sợ hãi, không chú ý tới xiêm y, gần như phơi ra nửa thân. Lúc này mới vội vàng nhặt xiêm y mặc vào, lòng càng thêm bất an, cơ thể đã bị nam nhân khác nhìn thấy, hoàng đế thật sự có thể tha cho nàng ta sao? Đây giống như. Như thể đằng nào cũng phải chết, cho nên không còn quan trọng nữa.
Hạ Thanh đứng cách xa Tưởng Đan, từ từ quỳ xuống, tuy cậu ta là đại phu, nhưng cũng là lần đầu tiên bắt mạch cho nữ nhân y phục không chỉnh tề, hơi xấu hổ, Tưởng Đan và Tuyên Hoa đều nín thở chú ý động tĩnh của cậu ta. Tưởng Đan còn ôm một tia may mắn, nàng ta biết mặc dù Hạ Thanh và Tiêu Thiều có quan hệ rất tốt, nhưng Hạ Thanh nổi tiếng thánh thủ Kim Lăng, có y đức, sẽ không qua loa phán quyết bệnh tình của người khác, là một người đàng hoàng, hẳn không biết nói dối. Hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, là con tiện nhân Vương Liên Nhi đột nhiên đưa ra ý kiến gọi cậu ta tới, Tưởng Nguyễn cũng không có thời gian đánh tiếng trước với Hạ Thanh, có lẽ thật sự có thể chứng minh họ trúng chiêu cũng không chừng.
Nét mặt ngập tràn hy vọng của nàng ta tất nhiên không thoát nổi mắt của người đứng đây, Vương Liên Nhi nhếch mép, trong mắt đều là khinh bỉ và hưng phấn. Tưởng Nguyễn từ từ rủ mi, dưới tay áo mười ngón tay đan xen với Tiêu Thiều, trầm tĩnh mà nhìn.
Tưởng Đan định trước phải thất vọng.
Tay Hạ Thanh run lên, từ từ đứng dậy, chần chờ nhìn Tưởng Đan một cái, Tưởng Đan giống như chộp được cọng rơm cứu mạng, lập tức nhìn cậu ta nói. “Hạ thần y, sao rồi, có phải ta bị người khác bỏ thuốc mới như vậy hay không?”
Tuyên Hoa cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hạ Thanh, Hạ Thanh lắc đầu, lúc này nghiêm túc nhìn hoàng đế, nói. “Hồi bẩm bệ hạ, cơ thể nương khỏe mạnh, không hề trúng thuốc gì hết, chẳng qua...” Cậu ta do dự, rồi mới nói. “Vừa rồi vi thần bắt mạch cho nương nương, phát hiện hoạt mạch, mạch tượng như tẩu châu, nương nương có tin vui.”
Tưởng Đan thoáng ngừng, ngay sau đó quay đầu, trên mặt hoàng đế là nụ cười chẳng rõ hàm ý, chỉ chậm rãi lập lại từng chữ. “Có tin vui?”
Tưởng Đan không ngờ rằng Hạ Thanh lại tra ra hỉ mạch. Đây là cách duy nhất để khiến nàng ta thoát tội, trên thực tế, Tuyên Hoa chỉ mới cùng nàng ta mấy lần gần đây thôi, nhất định không phải con Tuyên Hoa, trong bụng nàng ta chính là long chủng thật sự. Tưởng Đan vội nói. “Không phải vậy, bệ hạ, hôm nay rõ ràng có người hãm hại thần thiếp, trong bụng thần thiếp chính là con của ngài, có lẽ còn là con trai, bệ hạ ngài không thích sao?”
“Ngươi nói dã loại này là con trai trẫm?” Hoàng đế từ tốn hỏi ngược lại.
Tưởng Đan sững sốt, đột nhiên bắt lấy góc áo Hạ Thanh điên cuồng chất vấn. “Hạ thần y, ngươi khám kỹ xem, ngươi ngửi thử mùi đàn hương trong phòng này đi, mùi hương này rõ ràng không đúng, ngươi nhìn thử thời gian, ngươi nói cho bệ hạ biết, đứa bé trong bụng ta là con của bệ hạ đúng không?” Nàng ta dùng sức lây góc áo Hạ Thanh, đời này Hạ Thanh sợ nhất là nữ nhân điên cuồng mất kiểm soát. Vội vàng cau mày nhảy ra ngoài, kéo góc áo mình khỏi tay Tưởng Đan, nghiêm mặt nói. “Nương nương, thảo dân nói rồi, trong phòng này không có thuốc gì, cơ thể nương nương cũng hết sức khang kiện, chưa từng có vấn đề. Về phần đứa trẻ...” Hạ Thanh hơi khó xử. “Thảo dân quả thực không có cách nào phán đoán. Nếu nương nương không tin, có thể tìm thái y khác tới xem, tội gì hoài nghi y thuật của thảo dân.” Nói xong lời cuối, ý mang theo sự thách thức. Người như thế này luôn rất ghét và không cho phép kẻ khác hoài nghi năng lực của mình. Hạ Thanh là thần y, tất nhiên có mấy phần tính khí, bị kẻ khác thẳng thừng hoài nghi y thuật như thế nên sắc mặt nào có thể tốt đẹp gì.
Tưởng Đan nói gì cũng chỉ vô ích mà thôi, hiện nay y thuật của Hạ Thanh đã là người cao minh nhất Đại Cẩm, ngay cả cậu ta cũng không nhìn ra, thì tìm thái y khác có lợi ích gì. Chuyện xấu hoàng gia bị bắt gặp, che giấu còn không kịp, sao có thể để kẻ khác tới xem kịch hay. Lời Hạ Thanh nói, tựa như búa tạ đánh xuống, không còn khả năng xoay chuyển.
Tưởng Đan tê liệt ngã xuống đất, nàng ta đã cùng đường bí lối, đột nhiên điên cuồng hét lên. “Không phải vậy, là ngươi, là tên lang băm ngươi thông đồng với bọn chúng hãm hại ta. Trong phòng này rõ ràng có điều quái lạ, còn cả tên quốc sự bỏ đi kia, chỉ là một kẻ lừa đời lấy tiếng, đừng tưởng rằng ta không biết thủ đoạn của ngươi và Tưởng Nguyễn, các ngươi lừa bịp để leo được đến vị trí hiện tại, hôm nay còn muốn đổ chậu phân này lên đầu ta!”
Nàng ta giận dữ mắng to, sợ hãi tới cực điểm, bất chấp hoàng đế đang có mặt, nào còn nửa điểm kiều tiếu làm hài lòng người khác như xưa, trong mắt mọi người, càng nhìn càng thấy châm biếm.