Triệu Quang và Tưởng Nguyễn nói chuyện một lúc, Lý thị tới, kéo nàng đến đại sảnh hỏi thăm đủ thứ. Lý thị thật lòng yêu thương Tưởng Nguyễn, dồn hết mọi sự tiếc nuối đối với Triệu Mi bồi thường cho Tưởng Nguyễn. Triệu Ngọc Long và Triệu Nghị cũng về tới, triệu tam phu nhân vẫn đang ngạc nhiên mừng rỡ, vốn cho rằng Tưởng Nguyễn sẽ không tới, nay đột nhiên tới, người Triệu gia đều tụ lại, Lý thị cao hứng, sai người dặn dò phòng bếp chuẩn bị món ngon, Triệu Nguyên Bình hỏi. “Nguyễn nha đầu, sao hôm nay Tiêu vương gia không về cùng con?”
Mọi người nhìn Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Huynh ấy bận rộn công vụ, hôm nay ta bỗng nhiên nổi hứng nên về, ngày khác sẽ kêu huynh ấy cùng về thăm tổ phụ tổ mẫu.”
Tiêu Thiều thật sự rất bận rộn, người Triệu gia đều vào triều, cũng biết hắn xưa nay bận rộn từ đầu năm đến cuối năm có khi tết còn không có mặt ở kinh thành, Triệu Nguyên Bình không hỏi nhiều nữa. Đến lúc ăn cơm, người một nhà ăn uống vô cùng náo nhiệt, Tưởng Nguyễn ngồi cùng họ, cảm thấy hơi hoảng hốt, mấy ngày gần đây phủ Cẩm Anh vương ngập trong bầu không khí âm u rối loạn, kể cả Cẩm y vệ, lẫn nha hoàn bên người nàng, hoặc nói ngay cả chính nàng nữa? Một bên náo nhiệt hòa thuận một bên lạnh tanh u ám tạo thành đối lập rõ ràng, trước kia nàng không cảm thấy gì, nhưng nay càng lúc càng cảm nhận được sự khác biệt, hoặc không biết từ lúc nào, lòng nàng bắt đầu được ủ ấm, ít nhất đối với người thân cận thì là vậy.
Lúc ăn cơm Lý thị thử dò xét hỏi. “A Nguyễn, sắc trời đã trễ rồi, tối nay thôi thì không về nhé.” Bà nói hơi dè đặt, mắt không chớp nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, trong mắt không giấu được kỳ vọng, Tưởng Nguyễn cười, nói. “Được ạ.”
Lý thị thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi người vào nói. “Mau mau mau, thu dọn căn phòng ở hoa viên, mấy hôm trước ta đã cho người quét dọn, nhưng qua mấy ngày có lẽ đã tích bụi.” Ấy là nơi năm xưa Triệu Mi ở khi vẫn còn là tiểu thư Triệu gia, sau khi Triệu Mi đi, sân viện ấy không trở nên hoang phế, mười mấy năm như một ngày vĩnh viễn đợi một người không thể nào trở về nữa, cứ cách vài ba hôm lại được dọn dẹp một lần, việc ấy cũng chỉ có người thân mới làm được.
“Mẹ cần gì phải gấp,” Nhị phu nhân cười nói. “Nào có lúc ăn cơm lại sai người thu dọn phòng đâu ạ, không gấp, chờ lát nữa ăn cơm xong, đại tẩu Tam muội và mẹ tiếp tục trò chuyện, con sẽ cho người đi dọn dẹp, chỗ con có mấy thứ thú vị lắm, chẳng qua không biết A Nguyễn có thích hay không thôi.” Bà là một người sảng khoái, giong nói nhuốm ý cười, khiến người khác cảm thấy thư thái. Tưởng Nguyễn cười nói. “Mấy hôm nay Tiêu Thiều rất bận rộn, gần như mỗi ngày đều không có mặt ở vương phủ, con cũng định ở lại thêm vài ngày, chỉ hy vọng mọi người không chê con làm phiền.”
“Không phiền không phiền,” tam phu nhân nghe vậy vui vẻ nói. “Vậy cũng tốt, ngày nào ta cũng ở lỳ trong phòng, không một ai trò chuyện cùng, A Nguyễn tới cũng tốt, cuối cùng cũng có bạn.”
Nhị phu nhân nghe vậy giả vờ tức giận nói. “Muội nói gì thế, chẳng lẽ bọn ta không phải người? Uổng công bồi muội thời gian qua.”
Tam phu nhân vội cười xin tha, nhất thời trong phòng đầy tiếng cười nói, vô cùng náo nhiệt. Đến buổi tối, trò chuyện thêm một lúc, đã là đêm khuya, Tưởng Nguyễn về phòng, đang định rửa mặt chải đầu đi ngủ, lại nghe Thiên Trúc cảnh giác quát một tiếng. “Ai?”
Tưởng Nguyễn quay đầu, chỉ thấy một người bước ra từ bóng tối, chính là Tưởng Tín Chi, hắn nhìn Thiên Trúc, nói. “Ngươi lui xuống trước đi.”
Thiên Trúc sửng sốt, nhưng cũng biết xưa nay quan hệ của Tưởng Nguyễn và đại ca sâu dày, không nói tiếng nào lui xuống. Tưởng Nguyễn cùng Tưởng Tín Chi đi tới ngồi xuống trước bàn đá trong sân, Tưởng Nguyễn cười hỏi. “Đại ca trễ như vậy không ngủ, không phải vì muốn nói chuyện phím với ta chứ?”“A Nguyễn,” Vẻ mặt Tưởng Tín Chi nghiêm túc. “Hắn bắt nạt muội?”
Tưởng Nguyễn ngẩn người, giây lát mới hoàn hồn lại, ‘hắn’ trong miệng Tưởng Tín Chi dĩ nhiên chỉ Tiêu Thiều. Nàng cười. “Đại ca, sao huynh ấy dám bát nạt muội được? Trước nay chỉ có muội ức hiếp người khác thôi, huynh lo lắng quá...”
Không đợi nàng nói hết lời, đã bị Tưởng Tín Chi cắt ngang. “A Nguyễn, muội và ta là huynh muội cùng một mẹ, trên đời này chỉ có ta và muội là người thân cận nhất. Từ nhỏ muội đã thích gần gũi ta, tuy sau đó chia cắt nhiều năm, nhưng không phải ta không hiểu muội. Hành động của muội hôm nay khác thường. Lúc nhỏ mỗi khi muội giận ta, không khóc không làm khó, chỉ luôn yên lặng, muội quen dùng sự yên lặng để bày tỏ sự bất mãn của mình, tránh mâu thuẫn trực diện. A Nguyễn, muội và Tiêu Thiều xảy ra vấn đề gì?”
Tưởng Tín Chi quả thật hiểu nàng, dù đời này rất nhiều ý nghĩ của nàng đều đã thay đổi, nhưng cảm ứng giữa huynh muội cùng một mẹ và năm tháng chung sống lâu dài khiến Tưởng Tín Chi vừa liếc nhìn đã phát giác nàng không ổn, chẳng qua, Tưởng Nguyễn không biết phải làm sao. “Đại ca, ta và huynh ấy xác thực có một chút vấn đề, nhưng chỉ chỉ chút vấn đề ấy cũng không xử lý được vậy thì huynh quá coi thường muội rồi, chuyện phu thê cũng không thể để đại ca nhúng tay vào. Huynh ấy không ức hiếp muội, chỉ là muội bực mình với huynh ấy, không thèm đếm xỉa tới huynh ấy thôi.” Thấy Tưởng Tín Chi không đạt mục đích thề không bỏ qua, Tưởng Nguyễn kể rõ ngọn nguồn, giấu đi việc mình và Tiêu Thiều cãi vã, nói. “Cẩm y vệ là người của huynh ấy, yêu ai yêu cả đường đi, giống vậy, ta bực Cẩm y vệ của huynh ấy, dĩ nhiên cũng bực lây sang huynh ấy, cho nên muốn ra ngoài giải sầu một chút, thuận tiện để bản thân tỉnh táo suy xét nguyên nhân.”
“Muội cảm thấy..” Tưởng Tín Chi kinh nghi bất định nhìn nàng, cúi đầu suy tư chốc lát, nói. “Chuyện này quả thật có điều kỳ quái, ta sẽ lưu ý, đã vậy, muội cứ ở lại đây thêm ít ngày, nếu Tiêu Thiều không ra mặt cho muội, đáng đời bị lạnh nhạt.” Hắn bực tức nói. “Ta nên cho hắn chút dạy dỗ.”
Tưởng Nguyễn cười, chợt nhớ ra gì đó, nói. “Đại ca, muội có chuyện muốn nói với huynh.”
Tưởng Tín Chi cười nói. “Chuyện gì?” Hắn đột nhiên kinh ngạc vui mừng nhìn Tưởng Nguyễn. “Chẳng lẽ ta có cháu rồi?”
“Nói gì đó,” Tưởng Nguyễn dở khóc dở cười. “Ta muốn nói với huynh, cuộc chiến đoạt đích, Thập Tam hoàng tử và Bát hoàng tử đang lúc căng thẳng, dù nay còn có thể miễn cưỡng đứng ở vị trí trung lập, nhưng càng về sau, tuyệt đối không thể, dù sao cũng phải chọn một bên, đại ca, ta đứng về phía Thập Tam hoàng tử.”
“À,” Tưởng Tín Chi hơi thất vọng, Tưởng Nguyễn nói ra chuyện lớn như thế, hắn chỉ nói. “Dù muội không nói với ta, thì cuối cùng ta cũng sẽ chọn bên phía Thập Tam hoàng tử.”
“Vì sao?” Tưởng Nguyễn nghi hoặc hỏi, Tưởng Tín Chi là một người ôn hòa chính trực, lên chiến trường trở nên cương nghị, cũng không làm mờ sự chính nghĩa tận xương, muốn người như vậy ủng hộ một người, bước vào phân tranh triều đình, vốn là một chuyện không dễ dàng.
“Tuyên Ly đã từng làm ra chuyện bất lợi với muội, sao ta có thể chọn hắn?” Tưởng Tín Chi hừ một tiếng. “Tuyên Phái mặc dù nhìn qua cũng không phải một người dễ đối phó, ít nhất cậu ta từng giúp muội gỡ oan.”
“Đạo lý này của huynh thật đơn giản,” Tưởng Nguyễn không nhịn được cười nói, sau khi nói chuyện với Tưởng Tín Chi, lòng ung dung hơn không ít, đợi Tưởng Tín Chi đi khỏi thì trở vào trong nghỉ ngơi, một đêm an giấc.
Mấy hôm sau, Tưởng Nguyễn đều phủ Tướng quân, người phủ tướng quân lần đầu tiên thấy Tưởng Nguyễn ở lại, chỉ muốn lấy hết thứ tốt ra khiến nàng vui vẻ, mà nơi này ai cũng tràn đầy thiện ý đối với nàng, đây không phải loại thiện ý đối với người xa lạ, mà phát ra từ con tim, tới từ sự thật tâm của người nhà. Khiến Tưởng Nguyễn còn vui hơn mấy phần khi ở phủ Cẩm Anh vương, chỉ sai người đến phủ Cẩm Anh vương nói Tưởng Nguyễn muốn ở thêm mấy ngày nữa.
Phủ Cẩm Anh vương, Tiêu Thiều ngồi trong thư phòng, một người hầu tới nói. “Chủ tử, bên phủ Tướng quân đưa tin tới, nói Thiếu phu nhân còn định ở bên kia thêm mấy ngày.” Người hầu thầm lau mồ hôi, mấy ngày nay Lâm quản gia giày vò họ đến thảm, kể từ hôm Tưởng Nguyễn di thăm tam phu nhân Triệu gia thì không thấy về. Nếu ngày đầu tiên không về vì trời tối bất tiện, ngày thứ hai kêu là người một nhà tụ họp trò chuyện, nhưng cứ thế từng ngày trôi khiến người ta hơi không chịu nổi, người phủ tướng quân tính tình phóng khoáng đầu to, không nhìn ra sự khúc chiết bên trong. Nhưng trên dưới phủ Cẩm Anh vương đều biết rõ nguyên nhân, Tưởng Nguyễn chỉ kém chưa viết mấy chữ rất rõ ràng nói cho bọn họ biết. Bổn vương phi tức giận, về nhà mẹ!
Giờ Tưởng Nguyễn chậm chạp không trở lại, mỗi lần người hầu vương phủ được phái đi thúc giục đều chỉ nhận được một tin là. Vương phi vẫn chưa không muốn về, phải ở thêm mấy ngày. Nữ tử đã xuất giá ở lại nhà mẹ lâu quá cũng không tốt, nhưng phủ tướng quân và thân phận địa vị Tưởng Nguyễn ở ngay đó, không ai dám nói gì. Chẳng qua trong lòng Lâm quản gia gấp gáp ngứa ngáy, hận không thể trói gô Tiêu Thiều áp giải tới trước cửa phủ Tướng quân xin tội, mau mau dỗ nữ chủ nhân của vương phủ về.
Lâm quản gia thử dò xét nói. “Chủ tử, chừng nào ngài tới phủ tướng quân xem thử, tính toán cũng đã qua mười mấy ngày rồi, tiếp tục như thế nữa cũng không tốt.” Ông cứng rắn nuốt mấy chữ ‘Khai chi tán diệp’ ở phía sau xuống.
Tiêu Thiều im lặng, hắn đã quen làm mặt lạnh, Lâm quản gia không biết rốt cuộc hắn có ý gì. Trước đó vài ngày Tề Phong còn tới tìm Tưởng Nguyễn một lần, Tề Phong không biết Tưởng Nguyễn về phủ tướng quân, đem theo một rương lớn thứ mới lạ tới, nói là bạn bên kia cố ý giữ lại cho Tưởng Nguyễn. Lúc đó sắc mặt Tiêu Thiều đen như đích nồi, thái độ đối với Tề Phong cũng lạnh lẽo lạ thường, Lâm quản gia nhìn mà thấy chột dạ, cũng không biết Tề Phong cảm thấy thế nào. Tuy nhiên Tề Phong đi rất nhanh, trông hai người cũng không vui vẻ gì.
Xưa nay Tiêu Thiều và mấy sư huynh đệ chung sống không tệ, hắn hành xử trượng nghĩa, lần đầu tiên đen mặt với Tề Phong. Lâm quản gia thầm nghĩ dáng vẻ ấy của Tiêu Thiều rõ ràng quan tâm Tưởng Nguyễn, vậy mà khăng khăng cứ làm mặt lạnh với người ta.
Đang suy nghĩ, đã nhìn thấy Cẩm Nhất đưa một tấm thiệp dán kín tới, mọi thứ ở đây đều do Lâm quản gia quản, Cẩm Nhất cầm thiệp đến trông hơi kỳ lạ, Lâm quản gia kinh hãi, nghĩ Cẩm Nhất chẳng lẽ muốn cướp công việc của mình? Nhanh chóng trộm liếc một cái, nhãn lực ông hơn người, liếc cái đã thấy rõ, thiệp kia xuất phát từ Mạc phủ, bên trên còn nhắc tới những người khác, có một cái tên khiến Lâm quản gia cảm thấy hơi quen mắt, nhưng làm thế nào cũng không nhớ ra nổi, lúc ông còn đang ráng nhớ, đã nghe Tiêu Thiều, nói. “Chuẩn bị ngựa.”
Định đi đấy à? Cẩm Nhất nhanh chóng đem áo choàng tới, Tiêu Thiều đi rất gấp, gần như không dừng lại, Lâm quản gia một mình kinh ngạc ngốc tại chỗ, đột nhiên vỗ đùi nói. “Ớ? Diêu gia! Đó không phải tên thổ phỉ thủ đoạn tàn độc muốn giết thiếu gia đấy sao?”
…
Trăng sáng sao thưa, đêm khuya như mực, Liên Kiều ra ngoài chuẩn bị nước nóng cho Tưởng Nguyễn tắm, Thiên Trúc thủ ở bên ngoài, Tưởng Nguyễn đứng trong viện, đầu xuân gió vẫn hơi lạnh, nhưng không rét buốt căm căm cắt da cắt thịt như trước. Ban đêm không khí tươi mát, hoa leo bò đầy tường, đóa hoa nhỏ xinh, tản mát mùi hương thoang thoảng, giữa ban đêm trông rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Lộ Châu định đi hái ít hoa leo vào, thình lình trên tường phát ra một tiếng ‘ùm’, dọa cô giật mình, đang muốn ra hét lên, chợt nhìn thấy một con mèo đen to nhanh nhẹn chạy qua.
“Thì ra là mèo,” Lộ Châu vỗ ngực, vừa quay đầu đã nghe Tưởng Nguyễn nói. “Em đi vào trước đi, ta ngồi đây thêm một hồi.”
Lộ Châu cầm giỏ về phòng, lúc này Tưởng Nguyễn mới xoay người lại, ngay sau khi Lộ Châu vào nhà, đằng sau giàn hoa leo xuất hiện thêm một bóng người cao gầy. Bóng người đứng dưới giàn hoa, dáng người cao ngất, tựa như đã đứng đó từ lâu. Tưởng Nguyễn không bất ngờ, chỉ đứng xa xa, trầm lặng nhìn sang.
Mây đen dần tản ra, ánh trăng rơi xuống, bóng người trở nên rõ ràng, là một nam tử trẻ tuổi, anh khí xinh đẹp tuyệt trần, cẩm y dạ hành, ánh trăng rơi lên mặt hắn, càng tuấn mỹ không giống người nhân gian, mà giống như tiên nhân từ tiên cảnh, lạnh nhạt nhìn thế gian.
Tưởng Nguyễn mặc xiêm y đỏ sậm, váy phủ qua chân, tạo ra phong cảnh mỹ lệ, trên váy thêu hoa vàng, khiến người khác nhìn hoa cả mắt. Dung nhan nàng xinh đẹp, đứng trong đêm càng thêm mị hoặc.
Đâu đó truyền tới tiếng kêu của mèo hoang, Tưởng Nguyễn dung nhan xinh đẹp, cả người xiêm y đỏ như lửa, yểu điệu nhiều vẻ, trông qua lại như phủ thêm một tầng xơ xác tiêu điều. Nàng nói. “Vương gia đêm khuya viếng thăm, vì chuyện gì?”
Nam tử trẻ tuổi cẩm y đen nhánh, dung mạo xinh đẹp anh khí, rủ mắt đạm nhạt nói. “Thường nghe đích nữ phủ tướng quân trời sinh mị cốt, đặc biệt tới thăm.”
“Trời sinh mị cốt có là gì, Vương gia không bằng tìm một chiếc gương đồng tự soi lấy mình, mới biết cái gì gọi là yêu nghiệt thiên thành.” Tưởng Nguyễn lạnh lùng nói, nói xong không chờ đối phương trả lời, xoay người bước vào nhà, “Ầm” một tiếng đóng cửa phòng lại.
Để lại thanh niên mặt lạnh như tiền đứng đó với biểu cảm rạn nứt, gan to lên rồi, lại còn đập cửa? Thị vệ đứng bên khúm núm lú đầu ra, sắc mặt Tiêu Thiều bất thiện nhìn người đó một cái, Cẩm Tam mềm chân nhỏ giọng nói. “Chủ tử, như vậy không được, Thiếu phu nhân chắc chắn sẽ không tha thứ cho người.”
Quả nhiên vẫn tức giận, Tiêu Thiều mím môi, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng ngập tràn vẻ mịt mờ không biết phải làm sao.