“Ta biết.” Tưởng Nguyễn nằm trước ngực Tiêu Thiều, trên cơ thể hắn tỏa ra mùi cỏ xanh mát ngọt, còn mang theo hơi lạnh, lại khiến nàng cảm thấy vô cùng an tâm. Nàng nói. “Chẳng qua huynh phải biết, có lẽ hoàng thượng đã sớm dự liệu được hôm nay, ta nghĩ, ông ta cố ý muốn huynh làm hoàng đế, nhất định bố trí sẵn sàng, để huynh ngồi lên vị trí này, mà thứ quan trọng nhất, thứ bảo đảm duy nhất, chính là —— thánh chỉ.”
Có lẽ Tiêu Thiều không hiểu hoàng đế, Cẩm y vệ trải rộng khắp thiên hạ, có tình báo cao minh nhất, nhưng Tiêu Thiều là một sát thủ, là thủ lĩnh Cẩm y vệ, cũng không phải một kẻ giỏi suy đoán lòng người. Đối với hoàng đế, hắn quá mức hời hợt, không vì quan hệ huyết thống mà thân cận, trái lại luôn vạch rõ giới hạn.
Thế nhưng Tưởng Nguyễn thì khác, kiếp trước Tưởng Nguyễn sống trong cung mấy năm, vì trợ giúp Tuyên Ly, nàng từng lợi dụng các loại các dạng phương pháp tìm hiểu về hoàng đế, quá trình ấy tất nhiên đã trả giá rất nhiều, đồng thời khiến nàng hiểu sâu hơn. Hoàng đế người này, bất luận người ngoài nhìn như thế nào, ở vị trí ấy, hẳn rất rõ ràng những thủ đoạn trong cung. Kiếp trước ông ta cũng từng dùng qua thủ đoạn như vậy, viết xong thánh chỉ từ sớm, chính vì vậy, việc đổi lập thái tử khiến lòng người bàng hoàng, mà Tuyên Ly quả quyết ra tay trước khi thánh chỉ được tiết lộ, chiêu ấy của hoàng đế, trước thủ đoạn thiết huyết của Tuyên Ly, chưa được thi triển đã bị chết non.
Nay chuyện tái diễn lần nữa, hoàng đế trước đó đã lập thánh chỉ, Tưởng Nguyễn có thể xác định, người của Tuyên Ly biết được tin tức này, hơn nữa biết người được chọn không phải mình, nên mới ra tay quyết tuyệt như vậy, bọn chúng muốn bóp chết hoàng đế, sau đó thuận lý thành chương, dùng cách của mình leo lên vị trí kia. Chỉ là kiếp trước không có Thập Tam hoàng tử, Tuyên Ly không gặp bất kỳ trở ngại gì, mà nay, Tuyên Phái xé trời giết ra.
“Hắn giết Lý công công, có lẽ muốn tìm người thay thế vị trí của Lý công công, tìm ra phần thánh chỉ bí mật kia.” Tưởng Nguyễn nhẹ giọng nói. “Ta nghĩ không chỉ có thánh chỉ, lấy tâm tư hoàng đế, có lẽ đã âm thầm dặn dò đại thần tâm phúc, lúc cần thiết, đứng ra chứng thật thân phận của huynh.” Trong lúc nhất thời thân phận của Tiêu Thiều không thể bị quá nhiều người biết, nếu không sẽ khiến Tiêu Thiều trở thành đối tượng bị công kích, hoàng đế bức ép Tiêu Thiều là một chuyện, nhưng vẫn muốn cố gắng hết mình bảo vệ tính mạng của hắn.
“Ta sẽ tìm ra thánh chỉ.” Tiêu Thiều nhẹ giọng nói. “Sau đó thiêu hủy, sẽ không có người biết.”
Thứ hắn đốt không đơn giản chỉ là một phần thánh chỉ, còn cả tương lai của hắn, cả con đường đế vương. Bất chợt lòng Tưởng Nguyễn chua xót, vốn không nên như vậy, Tiêu Thiều mang mệnh đế vương, kiếp trước, rõ ràng hắn đã ngồi lên vị trí cao nhất giang sơn Đại Cẩm, nhưng kiếp này nàng ngang ngược sửa lại số mạng hắn, hắn không còn là đế vương nữa.Nhưng vậy thì thế nào? Nàng không muốn buông tay, nếu Tiêu Thiều muốn làm hoàng đế, nàng sẽ để hắn đi, nếu không muốn, dù liều cái mạng này, nàng cũng sẽ không để cho những người đó được như ý. Bảo vệ những thứ quan trọng với mình, đây mới là ý nghĩa nàng sống lại.
Tiêu Thiều nhìn thấu sự khác thường của Tưởng Nguyễn, môi hơi nhếch lên, hôn trán nàng, nói. “Không cần lo lắng, giao cho ta đi.”
“Được.” Tưởng Nguyễn cười. “Giao cho huynh.”
Phu thê nói thêm vài lời, Tiêu Thiều mới đứng dậy đi tắm, hắn không nhìn thấy, sau khi hắn xoay người, nụ cười trên mặt Tưởng Nguyễn cứng lại, ánh mắt trở nên sâu u, không còn cởi mở như vừa rồi. Nàng chậm rãi, tự nhủ. “Nếu huynh không muốn làm hoàng đế, vậy ta tất nhiên phải giúp huynh.” Nàng rủ mắt, thấp giọng nói. “Giao cho ta đi.”
…
Một đêm này, phủ Cẩm Anh vương còn có một người, đứng ở một góc tĩnh lặng trong vườn hoa, trước mặt đặt một chậu thiết lớn, trong chậu lập lòe ánh lửa, kèm theo giấy tiền vàng bạc, người ấy đang đốt giấy tiền cho người nào đó.
Gió rét thổi qua, mặc dù thời tiết đầu xuân, ban đêm vẫn hơi lạnh, nhưng người này chỉ mặc trường sam đơn bạc, một bộ y phục xanh tựa như một học sinh bình thường nhất trong thư viện. Người đó ngồi dưới đất, bên cạnh chậu thiết còn có một bầu rượu, hai ly rượu, tuy nhiên chỉ có một người.
Người này không phải ai khác, chính là Lâm quản gia, ông nhìn ngọn lửa phập phồng mà xuất thần, như đang hoài niệm gì đó, đột nhiên cười nói. “Lão Lý, ta nói ông cũng quá ngu xuẩn đi, lăn lộn đến tận vị trí này rồi, sao còn trúng kế của người khác? Xem kìa, lần này hay rồi, ta vẫn chưa tìm ông uống rượu, thì ông đã đi trước, một mình ta ngồi đây uống rượu giải sầu, lạnh lẽo biết bao.” Ông nói có hơi buồn cười, trên mặt cũng cười, giống như không hề bi thương, nhưng chính trong nụ cười ấy, lại chứa mấy phần cô đơn và chua xót.
“Năm xưa ba người chúng ta, ông, ta, thái tử gia, phong quang kinh thành. Aiz, mặc dù ông là thái giám, nhưng dáng dấp cũng không tệ, tuy rằng không được như ta và thái tử gia, khi ba người chúng ta xuất hiện, bao nhiêu cô nương quay đầu ngoái nhìn. Aiz, nếu không phải ông là tên thái giám, thật sự đáng tiếc.” Lâm quản gia tự nói, như cảm thấy rất thú vị, cuối cùng bất giác cười lên. Ánh mắt ông như xuyên qua ngọn lửa trước mặt, thấy được những chuyện trước kia.
Khi đó, Hồng Hi Thái tử vẫn là công tử văn nhã, ông là Thám hoa lang tuấn mỹ, Tiểu Lý tử mặc dù là một thái giám, nhưng thắng ở tánh tình cơ trí ham vui, hình dáng cũng thanh tú. Mỗi lần Thái tử Hồng Hi xuất cung, đều sẽ dẫn theo hai người họ, ba người rất vui sướng, giống như ba quân tử trong miệng thuyết thư tiên sinh vậy. Thái tử Hồng Hi vốn là người tính tình bình dị gần gũi, từ sau khi gặp được thái tử phi Hướng Tiểu Viên, lúc họ đi mua đồ cho nữ tử thì chẳng phân cấc bậc quy tắc gì cả, trước mặt Thái tử Hồng Hi, ba người bọn họ là bình đẳng.
Thật sự bình đẳng, nên lúc tin thái tử Hồng Hi chết truyền về, Tiểu Lý tử và Lâm quản gia đều chân thành khẩn thiết đau thương cực độ. Có điều Lâm quản gia lựa chọn từ quan quy ẩn, ông phải bảo vệ huyết mạch duy nhất của bạn tốt để lại. Mà Tiểu Lý tử ở lại trong cung, việc ấy không đại biểu Tiểu Lý tử là một người lang tâm cẩu phế, đây có lẽ là một cách khác ông dùng để truy điệu bạn tốt của mình—— ở lại đây, phụ tá quân vương, dù chỉ vì quân vương bưng trà đưa nước, chỉ cần có thể ra một phần lực vì giang sơn mà bạn tốt đã dùng tính mạng để đổi lại, thì cũng tốt rồi.
Thế nên qua nhiều năm như vậy, Lâm quản gia trở thành một quản gia chân chính, như đã quên hết toàn bộ văn thao vũ lược, ngày ngày bận tậm chuyện vặt vãnh, ông đặt hết toàn bộ tinh lực lên người Tiêu Thiều. Mà Tiểu Lý tử ở trong cung dựa vào sự cơ trí của mình, rốt cuộc trở thành Đại tổng quản bên người hoàng đế, Lý công công.
Biết bao năm qua, họ chưa bao giờ liên lạc, nhưng biết đối phương vẫn sống tốt, mỗi một người đều có lựa chọn riêng. Lâm quản gia ngửa đầu, rót đầy hai ly rượu trước mặt, một tay cầm một ly, sau đó rải đều một ly rượu xuống đất.
“Ba người chúng ta, ông và thái tử gia coi như đã đoàn tụ, nhưng ta vẫn không thể, ta phải nhìn Thiếu chủ sống tốt, nhìn Thiếu phu nhân sinh tiểu Thế tử, Thiếu chủ và Thiếu phu nhân phải sống tốt mới được. Không được, dù như vậy cũng không được, ta phải sống thật tốt, đã sớm nói rồi, thái tử gia cũng tốt ông cũng được, ai cũng không có phúc bằng lão Lâm ta. Lão Lâm ta có thể nhìn họ sống tốt hơn từng ngày, các ông không có phúc thấy được cảnh ấy!” Lâm quản gia cười hì hì, vừa cười một tiếng, có chút dáng vẻ của ngày trước, thế nhưng nhìn kỹ, trước ánh lửa, khóe mắt ông nhanh lóe lên tia sáng.
Ông nói. “Mặc dù hôm nay Thiếu phu nhân không nói rõ, nhưng ta cũng nghe hiểu. Thái tử gia, ngài hẳn rất vui nhỉ, con dâu ngài thông minh như thế, nếu ngài còn sống, tất nhiên sẽ rất vui vẻ. Có điều vị đệ đệ kia của ngài, hình như vẫn muốn giao vị trí kia cho Thiếu chủ. Thiếu chủ nhất định sẽ không đồng ý, aiz, thái tử gia, nếu ngài còn sống thì tốt rồi, sao ngài có thể nhìn con trai mình bị người khác ức hiếp thế chứ.” Ông lại ực một hớp rượu. “Lão Lý ông cũng thiệt là, bản thân là Đại tổng quan, đi theo người ta nhiều năm như vậy, ngay cả một cái quyết định của người ta cũng không quản được. Ông không thể khuyên nhũ hoàng thượng à, đang êm đẹp lại muốn ép người khác làm hoàng đế, cơ trí năm xưa biến đâu mất rồi?”
Không ai trả lời Lâm quản gia, một mình ông ngồi giữa màn đêm lầm bầm lầu bầu, tựa như một người điên, ông lại thở dài nói. “Lão phu cũng từng là một mỹ nam phong lưu phóng khoáng đấy.” Ông suy nghĩ giây lát. Móc một bình sứ nhỏ từ trong ngực ra, siết bình sứ trong tay, đột nhiên cười lên. “Đến hôm nay, ta cũng biết, ta muốn thấy Thiếu chủ sống vui vẻ hạnh phúc, không biết có cơ hội ấy không. Bầu trời kinh thành sắp thay đổi, phủ Cẩm Anh vương chúng ta mặc dù không phải Đông cung, nhưng theo Thiếu chủ nhiều năm như vậy, nơi này đã là nhà của lão Lâm, bao nhiêu người dòm ngó lom lom, nay ta phải bảo vệ nó.” Ông nghiêng bình sứ đổ lên lòng bàn ta, một viên thuốc lăn từ trong ra.
Viên thuốc ấy trông không có gì đặc biệt, Lâm quản gia lại cười, ông khí thế hướng về phía ánh lửa hét lên một câu, nói. “Đã nhiều năm qua, lão phu vẫn phong lưu phóng khoáng như vậy.” Ông dứt khoát ném viên thuốc vào miệng, hồi lâu sau mới cầm bầu rượu trước mặt lên ực một hớp.
Nuốt viên thuốc này vào, Lâm quản gia không vì thế mà khác đi, chẳng qua trông dễ chịu hơn, như đã hạ một quyết tâm nào đó.
“Đã đến lúc dùng mặt thật để gặp người rồi.” Lâm quản gia yên lặng ném giấy tiền vào chậu. “Lần này, ta sẽ bảo vệ Thiếu chủ thật tốt, thái tử gia, giao cho ta đi.”