Thiên Trúc nói xong, bất chấp mọi thứ, lại không thể bỏ mặc Lộ Châu, đành dìu cô khó khăn đi qua một bên, nhìn thấy Liên Kiều ngã gục đằng kia, trên ngực là một vết dao khiến người khác thấy mà giật mình, có lẽ vệt máu kia chảy ra từ người Liên Kiều. Lộ Châu cố gắng duy trì thanh tỉnh, thấy tình cảnh này vừa kinh vừa sợ, hoảng sợ vì thấy Liên Kiều bị trọng thương, không biết thương thế ra sao, cũng sợ vì Tưởng Nguyễn biến mất. Cô đang yếu ớt gọi Tưởng Nguyễn, lại bị Thiên Trúc ngăn cản, nói. “Đừng kêu, chúng ta trúng kế rồi.”
Lộ Châu không ngốc, nghĩ chút đã hiểu rõ, đám sát thủ đột nhiên trà trộn vào đám đông ra tay với dân chúng, chẳng phải chỉ vì muốn giương Đông kích Tây, mục đích muốn bắt cóc Tưởng Nguyễn thôi sao? Nghĩ vậy, Lộ Châu sợ, vốn dĩ cô đã mất máu quá nhiều, bây giờ sắc mặt càng thêm trắng bệch, lảo đảo suýt ngã, nói. “Thiếu phu nhân gặp nguy hiểm. Thiên Trúc, làm sao đây?”
Thiên Trúc nhìn quanh bốn phía, đám đông vẫn còn đang chạy trốn tứ phía, cô đột nhiên chú ý tới gì đó, chỉ thấy mấy hộp gỗ đựng quà ban thưởng của Ý Đức Thái hậu đã biến mất hết. Cô chợt ý thức được điều gì, thấp giọng nói. “Hóa ra Thiếu phu nhân cố ý..”
“Ngươi nói gì?” Giọng Lộ Châu càng lúc càng yếu, Thiên Trúc thấy vậy, không màng gì nữa, bây giờ một người hôn mê một người bị thương nặng, mặc dù lòng rất lo lắng cho Tưởng Nguyễn, nhưng nếu Lộ Châu và Liên Kiều xảy ra chuyện gì, thế chẳng phải nỗi khổ tâm của Tưởng Nguyễn đều lãng phí hết rồi sao. Nếu Tưởng Nguyễn đã sớm lường trước được việc này, tất nhiên có phương pháp đối phó. Thiên Trúc đi theo Tưởng Nguyễn lâu như vậy, hiểu phần nào tính tình Tưởng Nguyễn. Lập tức lấy pháo hoa tín hiệu trong ngực áo ra, tuy nhiên sắc trời còn sớm, pháo bông bắn lên không rõ ràng, nhưng cũng đủ để các Cẩm Y vệ ở phụ cận nhìn thấy mà đến trợ giúp.
Lâm quản gia đang tính toán chi tiêu trong phủ tháng này, nghĩ năm mới đã qua, hình như vương phủ đã lâu không mua thêm vật dụng mới, dù hiện tại dòng nước ngầm ở Đại Cẩm đang mãnh liệt, nhưng không thể không mua sắm. Lâm quản gia còn đang tính toán, bất chợt nghe thấy một giọng nói hốt hoảng truyền tới. “Lâm quản gia, không xong rồi!”
Lâm quản gia ngẩng đầu lên nhìn, thấy người tới là người hầu canh cổng, trách cứ. “Dáng vẻ hấp ta hấp tấp, không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao, chúng ta là vương phủ, phải có khí độ của vương phủ, đừng cứ mãi la la hét hét, làm mất mặt chủ tử..”
“Không xong rồi Lâm quản gia! Thiếu phu nhân bị bắt đi rồi! Liên Kiều và Lộ Châu tỷ đều bị thương, vừa nãy Thiên Trúc tỷ trở về, đang tìm Hạ tiểu thần y khắp nơi!” Người hầu nhỏ chạy tới, một mạch nói ra, nói xong thì thở phào một hơi thật dài. Chưa kịp phản ứng, đã nhìn thấy Lâm quản gia vốn điềm tĩnh trang nhã chợt ngồi bật đậy, giọng nói cao vút vang dội khắp vương phủ. “Cái gì! Ở đâu! Mau đưa ta đi xem!”
Tưởng Nguyễn bị bắt đi, Liên Kiều và Lộ Châu bị trọng thương hôn mê bất tỉnh, trong vòng thời gian một nén nhang đã lan truyền khắp phủ Cẩm Anh vương. Cuộc hỗn loạn trên phố hôm nay rất đột ngột, vốn nghĩ chỉ là đám cô đồ du thủ du thực tập kích trăm họ, không ngờ mục đích thật sự của chúng lại là Tưởng Nguyễn. Đám người đó hung thần ác sát, ai biết được chúng sẽ làm gì Tưởng Nguyễn? Tiêu Thiều vẫn chưa về, Dạ Phong đã đi thông báo cho các Cẩm y vệ mai phục các nơi trong kinh thành, toàn lực truy xét tung tích Tưởng Nguyễn.Kinh Triệu doãn vừa mới chạy tới, biết tin Tưởng Nguyễn bị bắt đi tất nhiên bị dọa sợ không nhẹ, thân là quan viên giữ gìn trị an một phương, nhưng lại để xảy ra sự việc tàn sát giữa phố, càng tệ hơn là đám người đó còn bắt Cẩm Anh Vương phi. Tưởng Nguyễn có thân phận gì, tạm không nói đến chỗ dựa Cẩm Anh vương phủ ở sau lưng, mà phủ Tướng quân luôn bao che người mình ông ta cũng không đắc tội nỗi. Hiển nhiên không chút do dự lập tức sai người điều tra, cứ vậy, kinh thành càng hỗn loạn hơn, lòng dân bàng hoàng, đường phố rối loạn.
Tưởng Tín Chi đang xử lý công vụ ở quân doanh, đột nhiên nghe tiểu binh tới báo. “Tưởng tướng quân, vừa nhận được tin..” Cậu ta do dự, giọng ngập ngừng, ai cũng biết vị tướng quân trẻ tuổi này rất thương muội muội, lúc Tưởng Nguyễn chưa xuất giá đã bảo vệ vô cùng chặt chẽ, nếu nghe thấy tin này, phản ứng sẽ đáng sợ đến nhường nào chứ…
Tưởng Tín Chi liếc cậu ta một cái, giọng trầm xuống nói. “Chuyện gì?” Ở quân doanh thời gian dài, khí thế uy nghiêm của Tưởng Tín Chi không ngừng gia tăng, sự nho nhã xưa kia được trui luyện trở nên cương nghị, có cảm giác không giận tự uy. Tiểu binh run lên, lập tức nói. “Chiều hôm nay trên đường ở thành Tây xảy ra bạo loạn, Cẩm Anh Vương phi bị bắt đi, đến nay không rõ tung tích.”
Vừa dứt lời, đã nhìn thấy tướng quân trẻ tuổi điềm tĩnh kiên nghị đứng bật dậy, sắc mặt đại biến, giọng lại run rẩy khó phát giác. “Ngươi nói gì?”
Tiểu binh đang do dự có nên lập lại câu vừa rồi cho Tưởng Tín Chi nghe không, đột nhiên cảm thấy một cơn gió lướt qua, Tưởng Tín Chi đã chạy bay ra ngoài, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tiểu binh, phóng người lên ngựa, giục ngựa rời đi.
Tiểu binh ngốc lăng mà nhìn, một tân bính khác sít lại tò mò hỏi. “Tướng quân sao thế? Sao vội quá vậy?”
“Muội muội của Tướng quân… Bị bắt đi rồi.” Tiểu binh nói.
Cùng lúc đó, Nam Uyển, Tuyên Phái đứng trước cửa sổ, không biết vì sao, sau khi Tưởng Nguyễn đi khỏi, lòng cậu không những không an định, mà lại càng thêm bất an, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra. Triệu Dương im lặng đứng sau lưng cậu, Tuyên Phái phiền não kéo vạt áo. Gió lạnh thổi vào mặt cũng không thể xoa dịu sự nóng vội trong lòng, vì sao chứ?
Trước kia chỉ cần gặp được Tưởng Nguyễn, cậu sẽ vui vẻ rất nhiều ngày, cũng nhờ đó mà bình tĩnh lại, gần đây không biết vì sao, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, càng lúc càng phiền não. Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy ngôn hành cử chỉ của Tưởng Nguyễn rất khác thường.
Tuyên Phái sầu não suy nghĩ, thái độ Tưởng Nguyễn khác thường dặn dò cậu phải làm gì, nói cậu trước khi quyết định điều gì phải thương lượng với Tiêu Thiều, vậy tại sao không phải thương lượng với người? Có người ở đây, cần gì phải kêu mình tìm Tiêu Thiều chứ. Tuyên Phái nhạy cảm cảm thấy có gì đó không đúng, chẳng lẽ Tưởng Nguyễn biết kế tiếp cậu muốn làm gì, mà người không có ở đây nên mới để Tiêu Thiều làm dùm? Tại sao người không có mặt?
Phần thánh chỉ kia đã giao vào tay Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn nói phủ Cẩm Anh vương là nơi bảo vệ thánh chỉ tốt nhất, đủ để hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của Tuyên Ly. Dời sự chú ý của Tuyên Ly tất nhiên là tốt. Nhưng nay, thánh chỉ vẫn nằm trong tay Tưởng Nguyễn. Tuyên Phái chợt trợn to hai mắt, lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt. Không đúng, không đúng!
Cậu và Tưởng Nguyễn làm mẹ con hai đời, tuy nói không có liên hệ máu mủ, nhưng vẫn có tâm linh tương thông. Tuyên Phái gần như trong chớp mắt đã hiểu ra ý định của Tưởng Nguyễn, cậu đập vào mái hiên cửa sổ, quát khẽ. “Hỏng bét!”
Cùng lúc ấy, Minh Nguyệt từ ngoài chạy vào, gấp rút nói. “Điện hạ, trên đường trở về Vương phủ, Vương phi gặp bạo đồ đả thương người, trong lúc hỗn loạn đã bị bắt cóc, đến nay không rõ tung tích.”
Tuyên Phái nhắm hai mắt, thấp giọng nói. “Quả nhiên.”
…
Một ngày này, nhiều người trong kinh không thể an giấc, cuộc bạo loạn lúc hoàng hôn khiến lòng người khủng hoảng, tin tức Cẩm Anh Vương phi bị bắt đi nhanh chóng lan truyền, toàn kinh thành đều đang nghị luận chuyện này. Có người bóp cổ tay thở dài, một Vương phi đang yên đang lành, bị người bắt cóc, còn trong sạch hay không ai nói rõ được. Lại có kẻ âm thầm đắc ý, trên đời không thiếu kẻ mang lòng đố kỵ, thừa dịp cháy nhà hôi của xưa nay đều không thiếu.
Trong Cẩm Anh vương phủ cả đêm đèn đuốc sáng choang, bọn hạ nhân không dám thở mạnh, sắc mặt ai nấy đều nặng nề ưu sầu. Thiếu phu nhân nhà mình bị bắt cóc đến nay không rõ tình huống, đối với hạ nhân cũng là một việc đau khổ. Thế nhưng dù đau khổ thế nào đi nữa, đều thua xa sự đau khổ của chủ tử.
Đèn trong thư phòng sáng như ban ngày, trước kia đều là Tưởng Nguyễn ngồi bên trong đọc sách viết chữ, chờ Tiêu Thiều về, nay lại là Tiêu Thiều ngồi bên trong, chờ một người tạm thời không về được.
Lâm quản gia đứng một bên, dưới ánh đèn, ngũ quan ông hình như lại trẻ thêm mấy tuổi, hiện ra mấy phần đoan chính phong nhã. Tuy nhiên giờ đây, không ai có tâm trạng chú ý việc này. Lâm quản gia nhìn Tiêu Thiều ngồi trước bàn đọc sách không biết đang suy nghĩ gì, khuyên lơn. “Chủ tử vẫn nên đi nghỉ sớm đi, nếu Thiếu phu nhân ở đây, cũng không hy vọng thấy chủ tử như vậy.”
Tiêu Thiều tựa như không nghe thấy lời ông, trầm lặng nhìn chun trà trước mặt. Lâm quản gia khẽ thở dài, biết hiện tại có nói gì Tiêu Thiều đều không nghe lọt. Sau khi biết tin Tưởng Nguyễn bị bắt đi, Tiêu Thiều dẫn theo Cẩm y vệ cùng Tưởng Tín Chi tìm khắp kinh thành, vặn hỏi từng nhà đều không có tin tức, sao Tiêu Thiều có thể từ bỏ ý định? Lâm quản gia nhìn thanh niên tú cốt thanh tùng trước mặt, ánh mắt hốt hoảng, trong thoáng chốc cứ như nhìn thấy Thái tử Hồng Hi vào cái ngày biết tin Hướng Tiểu Viên rời đi, khi đó, Thái tử Hồng Hi cũng trầm lặng như vậy ngồi trước bàn đọc sách, xem thư tay Hướng Tiểu Viên đã viết, vừa ngồi đã là cả đêm.
Có lẽ đây chính là cha con, ai nói từ xưa hoàng gia không có tình, Tiêu Thiều và Thái tử Hồng Hi, thật sự rất đa tình. Quá thông minh dễ bị tổn thương, tình thâm không thọ, Lâm quản gia không thể nói rõ chuyện này tốt hay xấu. Nhưng suy bụng ta ra bụng người, hiện tại Tiêu Thiều không cần bất kỳ an ủi gì, hắn chỉ cần yên tĩnh một mình.
Lâm quản gia không khuyên nữa, từ từ lui ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa lại, dặn dò hai thị vệ canh cửa. Rồi tới phòng bếp xem thuốc sắc cho Liên Kiều và Lộ Châu.