Triệu Nhị ca vỗ đầu Triệu Cẩn. “Tuổi còn nhỏ, lo nghĩ mấy chuyện này làm gì, chi bằng muội cứ ngoan ngoãn ở nhà thêu giá ý, đây mới là chuyện đứng đắn. Ta thấy cậu muội phu đó cũng tệ quá, không trị được muội, để muội ngày ngày làm càn.”
Triệu Cẩn bĩu môi, đang định phản bác Nhị ca mình, chợt nhìn thấy gia đinh vội vàng chạy vào, biểu cảm kinh hoảng tột độ. “Đại thiếu gia Nhị thiếu gia, không xong rồi, bên ngoài có một đám quân lính tới đây, muốn đến nhà chúng ta bắt người!”
Hiện tại Triệu lão gia không có mặt ở phủ, ông đã ra ngoài từ sớm, trong phủ chỉ có hai vị thiếu gia. Triệu nhị ca nghe vậy vội hỏi. “Quân lính gì, bắt ai?”
Triệu đại thiếu gia chững chạc hơn, cắt ngang lời Triệu nhị thiếu, chỉ nhìn gia đinh nói. “Rốt cuộc tình hình thế nào?”
Gia đình sắp khóc đến nơi, nói năng không rõ, chỉ nói. “Tiểu nhân không biết, đám quân lính đó hung thần ác sát, miệng kêu lùng bắt hung thủ mưu hại bệ hạ. Đại thiếu gia, làm sao bây giờ.”
“Mưu hại bệ hạ?” Triệu Cẩn giật mình. “Bệ hạ không phải. Bệnh nặng không khỏi ư? Tại sao lại biến thành bị mưu hại rồi? Đến phủ chúng ta làm gì? Chẳng lẽ phủ chúng ta có thể mưu hại bệ hạ ư? Thật càn quấy!”
“Muội đừng ồn.” Triệu đại ca cau mày. “Đây không phải chuyện đùa, nếu quân lính đã đến trước cửa, hẳn có thể nghe được tiếng gió. Nhị đệ, đệ trông chừng muội muội, ta ra xem một chút.” Dứt lời nhắc áo bào chuẩn bị đi ra ngoài. Ai ngờ còn chưa kịp đi, đã nghe một loạt tiếng bước chân nhốn nháo truyền tới, một toán quân lính tràn vào, bao vây nơi này đến nước chảy không lọt, đồng thời cũng vây lấy ba huynh muội bọn họ ở giữa.
Triệu đại ca lạnh lùng nói. “Chư vị, dám hỏi trong phủ phạm vào chuyện gì, mà làm phiền chư vị phải đến đây một chuyến?”
“Triệu gia thiếu gia,” quan sai dẫn đầu cười lạnh. “Triệu gia các ngươi âm mưu hạ độc bệ hạ, chứng cứ xác thật. Tội lớn ngập trời, không thể tha thứ. Dẫn đi!”“Ăn nói bậy bạ gì đó,” Triệu Cẩn tức giận nói, thấy quân lính tiến lên muốn bắt người thì bắt đầu phản kháng. “Sao Triệu gia chúng ta có thể mưu hại bệ hạ, chứng cớ đâu? Đừng đứng đây ăn nói bừa bãi. Triệu gia ta nhiều năm trung nghĩa, há có thể để ngươi tùy tiện vu oan như vậy!”
Người kia mỉm cười, Triệu đại ca đưa tay chặn Triệu Cẩn lại, thấp giọng nói. “Muội muội, bình tĩnh một chút, đừng động thủ, chuyện này có điểm kỳ lạ, trước khi chân tướng rõ ràng, đừng chọc thêm phiền phức!”
Triệu Cẩn tất nhiên nghe lời đại ca, mặc dù không cam lòng, vẫn ngoan ngoãn thu tay. Nhưng Nhị ca không giống vậy, kích động hỏi. “Ngươi không nói rõ ràng, đừng hòng đưa bọn ta ra khỏi đây. Triệu gia ta không phải nơi không người, sao có thể nhẫn nhịn bị vu oan!”
“Triệu tiểu thư muốn chứng cứ phải không?” Dường như thủ lĩnh cũng mất kiên nhẫn, biểu cảm kỳ lạ khó nói. “Mấy ngày trước Triệu tiểu thư đã đem hai củ nhân sâm vào cung, không biết có còn nhớ? Hạ thần y đã đích thân kiểm nghiệm hai củ nhân sâm đó, sâm có độc, trong thuốc của bệ hạ có thêm hai miếng nhân sâm, thế nên mới độc phát. Triệu gia ngươi tâm tư ác độc, dám đem độc vật như thế vào cung, mưu hại bệ hạ, ngươi còn dám nói Triệu gia bị oan à!”
Triệu Cẩn ngẩn ngơ, Triệu Nhị ca cảm thấy khó hiểu, nhìn Triệu Cẩn nói. “Muội muội… Chuyện này là sao?” Tất nhiên Triệu Nhị ca biết chuyện nhân sâm, Triệu Cẩn nhờ y trộm giúp hai củ sâm kia, mặc dù thứ đó rất quý, nhưng đối với Triệu gia họ mà nói thì không phải không thể tìm được. Lúc ấy Triệu Nhị ca nghe Triệu Cẩn nói mang tặng bằng hữu, y cũng là một người bản tính nhiệt tình, hiển nhiên đồng ý. Nhưng bây giờ quan binh nói vậy nghĩa là sao? Tất nhiên Triệu Nhị không tin muội muội mình mưu hại hoàng đế, vậy thì rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?
Biểu cảm khác thường của Triệu Cẩn và Triệu Nhị bị Triệu đại ca nhìn thấy, hiểu ra phần nào, nghiêm khắc nhìn Triệu Cẩn, hỏi. “Cẩn nhi, chuyện này là thế nào?”
Triệu Cẩn bị đại ca nghiêm túc hỏi vậy, tỉnh hồn, lắc đầu nói. “Không phải vậy, đại ca, ngày đó Doanh nhi nói muốn lấy hai củ nhân sâm ấy cho bệ hạ bồi bổ, ta nghĩ ở quê có nhiều, nên trộm hai củ sâm ấy ra, nhưng tuyệt đối không hề hạ độc gì hết! Tuyệt đối không phải ta làm, ta cần gì phải hạ độc bệ hạ, với lại, ta hạ độc bệ hệ để làm gì?!” Triệu Cẩn nói câu cuối, đã hơi thanh tĩnh, nhìn thủ lĩnh nói.
Triệu đại ca cau mày nhìn Triệu Cẩn, nhưng mà bây giờ không phải lúc chỉ trích muội muội mình, huống chi Triệu đại ca cũng biết, Triệu Cẩn không thể là người hạ độc. Triệu gia luôn bo bo giữ mình, là phe trung thành với bệ hạ nhất. Mặc dù nay vì quan hệ giữa Triệu Cẩn và Tưởng Tín Chi, đã ý thức phải đứng về phía Thập Tam hoàng tử, nhưng vẫn chưa biểu hiện rõ ràng. Tuy nói nhà họ có địa vị không thấp trông số võ quan ở kinh thành, nhưng tuyệt đối không cao, quá lắm nằm ở tầm trung thôi, nào đáng để người khác để mắt tới. Nghĩ vậy, Triệu đại ca nói với thủ lĩnh quan sai. “Muội muội ta tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này, sự việc ắt hẳn có hiểu lầm.”
Thủ lĩnh mặc kệ lời Triệu đại ca, vung tay nói. “Xin lỗi nhé Triệu thiếu gia, đây không phải lúc mặc cả, nào có đường thương lượng. Bọn ta chỉ phụng lệnh làm việc, mấy lời giải thích này, giữ lại đến đại lao rồi nói.” Dứt lời lập tức nói với thủ hạ. “Dẫn đi.”
Triệu gia cố kỵ mệnh lệnh cấp trên, nên không dám phản kháng trắng trợn, miễn cho bị gán thêm tội sẽ mất nhiều hơn được. Mặc dù trong lòng Triệu nhị ca và Triệu Cẩn tức giận, nhưng vẫn cố đè nén, nối gót Triệu đại ca bị quan sai dẫn đi. Trước khi đi Triệu đại ca nháy mắt với gia đinh, gia đinh kia luôn đi theo hầu Triệu đại ca, thấy tình cảnh này chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ quan sai bắt đầu niêm phong toàn phủ, mới lén chạy ra ngoài.
…
Tin tức Triệu gia bị niêm phong tra xét rất nhanh đã truyền tới tai Tưởng Tín Chi, mấy ngày nay Tưởng Tín Chi chạy tới chạy lui vội vàng chuyện của Tưởng Nguyễn, không ngờ Triệu gia đúng lúc này lại gặp chuyện. Xen lẫn kinh ngạc là sự tức giận, không chút suy nghĩ đã nói. “Đây là vu oan! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra!”
Sắc mặt Triệu Quang nặng nề nhìn Tưởng Tín Chi, cùng là võ tướng, bản tính giống nhau, Triệu Quang rất có hảo cảm với cả nhà Triệu Cẩn. Triệu đại ca và Triệu Nhị ca cũng rất xuất sắc trong lớp tiểu bối. Đối với cô gái Tưởng Tín Chi nhìn trúng này, Triệu Quang rất thích, cảm thấy Triệu Cẩn không hề kiêu căng như các tiểu thư thế gia khác, mà mang khí chất phóng khoáng của con nhà võ tướng, ông rất hài lòng với đứa cháu dâu này. Ai ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện. Triệu Quang nhìn Tưởng Tín Chi nói. “Tín Chi, tuy con và cô nương Triệu gia tình sâu, nhưng bây giờ tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đang gặp lúc nhiều việc, hiển nhiên Triệu gia bị người hãm hại, sợ rằng bên trong còn có bẫy, con chớ vọng động kẻo khiến bản thân cũng rơi vào.”
Triệu Quang làm quan nhiều năm, không phải chỉ là vũ phu có dũng không có mưu, những việc này ông cũng hiểu rõ ít nhiều, nên chỉ liếc mắt đã nhìn thấu Triệu gia xảy ra chuyện vì có nguyên nhân khác, e rằng còn liên quan đến chuyện trong cung. Thế nên phải nhắc nhở Tưởng Tín Chi mấy câu.
Tưởng Tín Chi không phải người ngu, cũng biết sợ rằng bên trong còn có hậu chiêu, tuy nhiên có lẽ hắn thừa kế bản tính bao che người mình của Triệu gia, nay Triệu Cẩn là thê tử tương lai của hắn, đến cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì còn tính xứng làm nam nhân không. Tưởng Tín Chi đã có chủ ý, không tiếp lời Triệu Quang. Đang suy nghĩ, đột nhiên Triệu Nguyên Bình bước tới, nhìn Tưởng Tín Chi một cái, rồi móc một phong thư trong tay áo ra đưa cho Tưởng Tín Chi, Triệu Quang hỏi. “Ai gửi đấy?”
Triệu Nguyên Bình cười nói. “Cháu rể.”
Tiêu Thiều gửi thư cho Tưởng Tín Chi vào lúc này, Triệu Quang lập tức kích động, chẳng lẽ có tin tức của Tưởng Nguyễn rồi, vội vàng thúc giục. “Mau mở ra xem thử, có phải có tin tức của A Nguyễn hay không?”
Tưởng Tín Chi nhanh chóng mở thư ra xem, xem xong mới nói. “Không phải, nói chuyện Triệu gia ạ.”
Triệu Nguyên Bình như có điều suy nghĩ nói. “Ồ? Vậy Vương gia có ý gì?”
“Hắn nói chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ, đợi.” Tưởng Tín Chi đáp.
…
Trong cung, Đổng Doanh Nhi mới từ cung Từ Ninh đi ra, kể từ ngày Hạ Thanh lên tiếng, phát hiện hoàng đế bị độc phát bỏ mạng, tất nhiên Đổng Doanh Nhi không thoát khỏi liên quan. Ánh mắt chất vấn ngày đó gần như có thể khiến một người tan vỡ, Đổng Doanh Nhi cũng thật sự hỏng mất, vì có người phát hiện trong thuốc của hoàng đế có độc, độc kia tới từ hai cây nhân sâm. Mà nguồn gốc của hai cây nhân sâm, chính là Triệu Cẩn.
Đổng Doanh Nhi trăm miệng không thể bào chữa, nhưng giây phút sau cùng có người đứng ra chứng minh, ngày đó xác thật là Triệu Cẩn đem theo quà vào cung tới thăm Đổng Doanh Nhi. Hai cây nhân sâm cũng nằm trong đó, ngay cả Trần công công mới nhậm chức cũng đứng ra làm chứng. Mặc dù như vậy, Đổng Doanh Nhi vẫn không thoát khỏi hiềm nghi, vì Triệu Cẩn không có bất kỳ lý do gì để mưu hại hoàng đế, dù mưu hại hoàng đế, thì làm vậy quá lộ liễu. Nào có ai muốn hại người khác lại làm lộ như vậy chứ?
Kết quả giây phút cuối cùng, một cung nữ bên cạnh Đổng Doanh Nhi sợ hãi nói. Có lẽ Triệu gia tiểu thư không phải muốn hại bệ hạ, hai cây nhân sâm đó vốn dĩ được tặng cho Tu Nghi nương nương mà.