Cuộc sống vẫn trôi như dòng nước, Tưởng Lệ vẫn ngông nghênh như cũ, luôn khiêu khích, nhưng Tưởng Nguyễn không quá để ý. Ngược lại thái độ của Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố đối với nàng rất vi diệu, không biết là do nàng nhìn lầm hay do bọn họ đã mất kiên nhẫn, trong câu nói lúc nào cũng có địch ý. Thái độ của Tưởng lão phu nhân đối với Tưởng Nguyễn không mặn không nhạt, cũng không cố chèn ép. Chớp mắt đã đến lúc Tưởng Quyền và Tưởng Siêu về phủ.
Đã tới cuối năm, quan trường có nhiều yến tiệc xã giao, trước đó vài ngày Tưởng Quyền nói hồi phủ, bên trên lại có việc, nên kéo dài đến hôm nay mới hồi phủ. Hạ Nghiên tất nhiên rất vui, mới sáng sớm đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị, nói muốn làm một bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, Tưởng Quyền cực khổ vì Tưởng phủ cả năm, phải chiêu đãi thật tốt.
Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố cũng hết sức vui mừng, biểu hiện của Tưởng Tố Tố thì nhẹ nhàng như mây khói, nhưng không nén được nụ cười. Mặc dù Tưởng Quyền không nhân từ với đích nữ là nàng, nhưng đối với Tưởng Tố Tố lại là thật tâm yêu thương. Kiếp trước ông ta thà rằng đắc tội với người ngồi ở ngai vàng cũng phải bảo vệ Tưởng Tố Tố đến cùng. Tưởng Tố Tố chính là đứa con gái khiến Tưởng Quyền kiêu ngạo nhất, ông ta không tiếc cho Tưởng Tố Tố tất cả thương yêu, thậm chí lấy Tưởng Nguyễn ra để lót đường. Hôm nay nhớ lại, không biết là nên bi thương hay nên tức giận.
Chỉ có thể nói, có lẽ Tưởng Quyền thật lòng yêu Hạ Nghiên, cho nên mới thương con của họ như vậy, ngay cả Tưởng Siêu cũng thế. Nhìn lại Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi, Tưởng Quyền không bao giờ chú ý đến họ, không đánh mắng, cũng chẳng thân thiết, giống như một người ngoài không quan trọng thôi. Ngay cả Tưởng Lệ vì nhờ thế lực nhà mẹ đẻ của nhị di nương nên cũng được Tưởng Quyền thương yêu, chỉ trừ hai huynh muội bọn họ mà thôi.
Nghĩ lại cũng đúng, Triệu Mi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Triệu tướng quân, không thể tăng thêm trợ lực trong quan trường. Lúc đầu lại do Triệu Mi chủ động muốn gả, trước giờ chưa từng mang đến chỗ tốt gì, sao Tưởng Quyền có thể có chút thương tiếc đối với bà. Lấy nàng và Tưởng Tín Chi ra làm đá lót đường cho huynh muội Tưởng Tố Tố, nếu có gì cản trở con đường của huynh muội Tưởng Tố Tố, liền không chút lưu tình trừ bỏ.
Xuất thần nghĩ chuyện này, Tưởng Nguyễn quên mất chén trà trong tay, vô tình làm rơi mấy giọt, Bạch Chỉ thấy vậy vội nói. “Tiểu thư cẩn thận một chút.”
Tưởng Nguyễn lấy lại tinh thần, cầm chắc tách trà, nói. “Phụ thân về rồi?”Liên Kiều từ bên ngoài đi vào, nghe được lời Tưởng Nguyễn nói. “Vừa về, đang nói chuyện với lão phu nhân.” Liên Kiều liếc mắt một cái, mới khẽ nói. “Nhưng nhìn sắc mặt không được tốt, hình như gặp phải chuyện gì không vừa ý.”
Bạch Chỉ ngạc nhiên nói. “Có lẽ là công vụ không thuận lợi.”
Đúng lúc Lộ Châu hấp tấp chạy vào, trên mặt là nụ cười giảo hoạt, Liên Kiều nói. “Không có phép tắc, không sợ quấy rầy tiểu thư sao.”
Tưởng Nguyễn nói. “Có gì thì cứ nói.”
“Tiểu thư thật tài.” Lộ Châu trừng mắt nhìn. “Nô tỳ vừa nghe được nguyên nhân khiến lão gia không vui.”
Lộ Châu còn nhỏ miệng nói, đầu óc nhanh nhẹn, thường ngày giao tiếp với nha hoàn trong phủ cũng có ba phần đưa đẩy, rất dễ hòa thuận với nha hoàn bà tử. Tưởng Nguyễn thường xuyên sai nàng ra ngoài nghe ngóng tin tức, như vậy ở Tưởng phủ sẽ không phải cái gì cũng không biết. Lộ Châu thông minh, lần nào cũng hỏi thăm được một ít tin tức.
Lúc này Liên Kiều không thèm trách cứ nữa, cẩn thận nghe nàng nói.
“Nghe nói không biết sao lại cãi nhau với Thẩm thị lang, Thẩm thị lang rất tức giận, lão gia cũng cãi tới đỏ tận cổ. Lạ một điều là đã cãi vã tới như vậy mà Thẩm tiểu thư còn viết thiệp gửi cho một mình tam tiểu thư, mời tam tiểu thư đến phủ chơi. Nhưng lão gia tức giận, không chỉ không cho phép tam tiểu thư xuất phủ, còn muốn cấm cửa tam tiểu thư.”
“Đây là ý gì?” Liên Kiều kỳ quái nói. “Hôm đó nô tỳ thấy giao tình của tam tiểu thư với Thẩm tiểu thư đâu có tốt đến vậy, sao lại không mời nhị tiểu thư mà chỉ mời một mình tam tiểu thư.”
Lộ Châu cười thần bí. “Bọn hạ nhân đều đang đồn, nói Thẩm phủ mất đồ, ai cũng nói do tam tiểu thư làm.” Nha hoàn ở Nguyễn cư luôn có phê bình kín đáo với Tưởng Lệ. Ngày thường Tưởng Lệ mắt cao hơn đầu, thái độ lại hung ác, còn lâu mới được như Tưởng Tố Tố. Nha hoàn bà tử trong phủ đều ghét nàng ta ba phần. Một khi nàng ta xảy ra chuyện, người cười trên sự đau khổ của nàng ta có cả khối.
Bạch Chỉ nói. “Nghi ngờ tiểu thư Tưởng phủ, khó trách lão gia lại tức giận, nếu tam tiểu thư đi, chẳng phải là thừa nhận trộm đồ sao. Nhưng sao Thẩm phủ lại kêu Thẩm tiểu thư gửi thiệp mời cho tam tiểu thư chứ, chẳng lẽ còn có thể hỏi ra cái gì sao. Nô tỳ thấy mặc dù bình thường tam tiểu thư ngang ngược, nhưng không phải người mượn gió bẻ măng, chuyện này có rất nhiều điểm lạ. Với lại giao tình của lão gia với Thẩm đại nhân cực sâu, không thể vì chút chuyện thế này mà trở mặt được, rốt cuộc Thẩm phủ đã mất cái gì chứ?”
Mất cái gì? Tưởng Nguyễn mỉm cười, không nhanh không chậm nâng tách trà lên uống một ngụm. “Chắc là vật quan trọng.”
Thẩm phủ ồn ào ngất trời, sự việc đã bại lộ, Thẩm thị lang phát hiện sổ sách bị mất. Lúc ấy nàng là một người ngoài lần đầu tiên tới Thẩm phủ tất nhiên không biết cố cục của Thẩm phủ. Ở giữa là Tưởng Lệ, muốn không nghi ngờ Tưởng Lệ cũng khó. Nhưng khi không tại sao Tưởng Lệ lại chạy đi trộm sổ sách, cho nên chỉ có thể là ý của Tưởng Quyền. Thẩm thị lang nghĩ như vậy cũng dễ hiểu, vốn dĩ mối quan hệ của Thẩm phủ và Tưởng Quyền không rõ ràng là vì dính dáng đến một đống lợi ích. Nếu Tưởng Quyền nắm được cái đuôi của Thẩm thị lang, từ đây Thẩm thị lang sẽ phải khom lưng cúi đầu trước Tưởng Quyền. Nhưng lại không thể quang minh chính đại xử lý, khó trách Thẩm thị lang lại muốn cạch mặt.
Tưởng Quyền thật sự là bị oan, chuyện này quả thật không liên quan đến ông ta. Tưởng Nguyễn mỉm cười, quan hệ giữa người với người vốn rất yếu ớt, Tưởng Quyền với Thẩm phủ từ nay về sau vì chuyện sổ sách mà miễn cưỡng giữ sự thân thiện bên ngoài. Chuyện hôm nay vĩnh viễn là một cây gai đâm vào lòng Thẩm thị lang, từ từ nảy mầm. Chiến tuyến của Tưởng Quyền với Thẩm phủ, vào giờ khắc này, đã bắt đầu tan vỡ.
Tưởng Lệ muốn hại nàng, lại bị nàng bắt làm ma thế thân, coi như là một sự trừng phạt. Từ đây Thẩm phủ coi Tưởng Lệ là cái đinh trong mắt, trong lòng Tưởng Quyền cũng không vui, đều do Tưởng Lệ gieo gió gặt bảo.
Kiếp trước cuối cùng Tưởng Quyền vẫn lấy được sổ sách của Thẩm phủ, nắm cái đuôi của Thẩm phủ. Nhưng khi đó Tưởng phủ đã lớn mạnh Thẩm phủ chỉ có thể cúi đầu xưng thần. Kiếp này thời gian còn sớm, rất nhiều chuyện của Tưởng phủ đều phải nhờ Thẩm phủ giúp, quan hệ đồng minh tan vỡ quá sớm, đối với Tưởng Quyền mà nói là họa không phải phúc.
Tưởng Nguyễn phủi áo, đứng lên. “Phụ thân với nhị ca đã về, chúng ta không thể không đi gặp, khéo người ta lại nói chúng ta vô lễ bất hiếu, đi thôi, ta đã năm năm không gặp phụ thân và nhị ca, không biết họ đã thay đổi ra sao.”