Thời tiết đầu xuân rất tốt, khiến tâm trạng của người ta cũng tốt hơn. Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên đối xử với Tưởng Nguyễn rất khách khí. Tưởng Lệ bị cấm cửa nên không gặp. Thỉnh thoảng có bị nhị di nương châm chọc, còn lại thì rất bình thường, giống như cuộc sống vốn là an ổn như thế vậy.
Lộ Châu rót một tách trà táo đỏ hạt sen cho Tưởng Nguyễn, trong trà có bỏ thêm mật hoa hòe phòng bếp mới đưa tới, màu sắc trong suốt xinh đẹp. Tưởng Nguyễn một tay chống cằm, một tay tiếp tục lật sách.
“Tiểu thư nghỉ ngơi một chút đi, đã đọc nửa buổi sáng rồi.” Lộ Châu cười nói. “Người không biết còn tưởng rằng tiểu thư sắp thi trạng nguyên đó.”
Bạch Chỉ cười mắng. “Tiểu thư là người ngươi có thể trêu ghẹo à? Càng ngày càng không có quy củ!”
Lộ Châu thấy Tưởng Nguyễn chỉ mỉm cười. “Vốn là vậy mà. Tiểu thư, nô tỳ có nói sai gì sao?”
Tưởng Nguyễn nhìn hai nha hoàn đang đùa giỡn, đang định nói mấy câu thì thấy Liên Kiều mặt lạnh đi vào. Bình thường Liên Kiều luôn tươi cười, vẻ mặt thế này chắc chắn là có chuyện rồi. Quả nhiên, không đợi Tưởng Nguyễn mở miệng, Liên Kiều nói. “Lúc nãy nô tỳ đi qua Nghiên Hoa uyển, bị Lý ma ma bên cạnh phu nhân gọi lại, nói thấy Nguyễn cư chúng ta không đủ người, phu nhân tự chọn mấy nha hoàn, chút nữa sẽ đưa tới. Hừ, còn tưởng bà ta đã an phận, quả nhiên là đồ xấu xa, mấy nha hoàn này tới chắc chắn là để làm nội gián trong viện chúng ta.”
“Ngươi nhỏ tiếng chút.” Bạch Chỉ vội vàng nói. “Tai vách mạch rừng.”
Lộ Châu cũng nhíu mày. “Đúng là quá đáng mà.”Tưởng Nguyễn mỉm cười, từ từ bưng tách lên, thông báo oang oang lên như vậy, sao nàng có thể từ chối đây. Đâu thể trắng trợn hoài nghi đương gia chủ mẫu, Hạ Nghiên luôn như vậy, bề ngoài luôn tỏ vẻ nhân hậu hiền dịu, ai biết trong lòng xấu xa thế nào.
Bên tai lại vang lên lời nói của Chu ma ma. “Đại tiểu thư, lão nô có một chuyện, dù có liều chết lão nô cũng phải nói. Cái chết của phu nhân không phải là sự cố, mà có liên quan tới ả nữ nhân ở Nghiên Hoa uyển kia. Lão nô muốn ở lại phủ tìm ra chứng cứ, không ngờ lại thành ra thế này. Có lẽ đại tiểu thư sẽ không tin lời lão nô nói, nhưng lão nô đã đi theo phu nhân nhiều năm, sức khỏe của phu nhân lão nô rất rõ ràng. Căn bệnh kia tới rất lạ, lão gia cũng không thèm đoái hoài tới… Đại tiểu thư, phu nhân bị người ta hãm hại!”
Tay bất giác siết chặt tách sứ, ánh mắt Tưởng Nguyễn lạnh lùng. Cái chết của Triệu Mi có liên quan tới Hạ Nghiên, nàng tin. Tưởng Quyền hiển nhiên cũng biết chuyện này nhưng lại lờ đi, ngày sau đừng trách nàng máu lạnh vô tình.
Nghĩ như vậy, lại nghe thấy bên ngoài có người thông báo. “Tiểu thư, Đỗ Quyên tỷ của Quế Lan viện tới.”
Đỗ Quyên cười tươi rói đi vào. “Lão phu nhân sai nô tỳ mời đại tiểu thư qua đó một chuyến, có một số việc cần giao phó.”
Tưởng Nguyễn đứng dậy, dịu giọng hỏi. “Làm phiền Đỗ Quyên tỷ đi một chuyến, vậy chúng ta đi thôi, Đỗ Quyên tỷ có biết là chuyện gì không?”
Đỗ Quyên mỉm cười. “Đại tiểu thư đừng gọi nô tỳ như vậy, nô tỳ không nhận nổi. Rốt cuộc là có chuyện gì thì nô tỳ cũng không biết, chỉ là nhìn thời gian thì cũng sắp đến Hội Hoa Đăng rồi.”
Hội Hoa Đăng, mắt Tưởng Nguyễn bỗng co rút, vẻ mặt cứng đờ. Hai tay giống như bị kìm chặt, bất động như đá.
Bạch Chỉ lo lắng hỏi. “Tiểu thư làm sao vậy?”
Tưởng Nguyễn lấy lại tinh thần, cười nói. “Không sao.” Bàn tay trong tay áo siết chặt, móng tay bấm sâu vào da.
Hội Hoa Đăng! Hội Hoa Đăng! Kiếp trước làm thanh danh của nàng thành ê chề. Cảnh tượng kiếp trước, mùa xuân mấy năm sau lúc nàng về Tưởng phủ, sự dè biểu châm biếm và khinh thường trong mắt mọi người, mẹ con Hạ Nghiên lo lắng, Tưởng Quyền lạnh lùng rõ mồn một trước mắt. Được sống lại, nàng về Tưởng phủ sớm hơn vài năm, không biết cái ngày bẩn thỉu tuyệt vọng đó có lại tái diễn hay không. Bất luận là có hay không, nhưng có một việc đã khác, chính là nàng đã không còn là một nữ nhân ngu như heo để mặc người chém giết. Ai hại nàng, thì hãy chuẩn bị nhận lại sự đau khổ gấp ngàn vạn lần!
Đỗ Quyên vốn cười vui vẻ nhìn Tưởng Nguyễn, lúc này lòng lại run lên, chỉ cảm thấy ánh mắt của Tưởng Nguyễn hiện giờ giống như muốn ăn thịt người vậy, giống như ác quỷ dưới mười tám tầng địa ngục được vẽ trên vách tường ở miếu, quỷ khí dày đặc. Giây tiếp theo, lại thấy Tưởng Nguyễn cười chúm chím nhìn nàng, đôi mắt trong veo như nước suối, dịu dàng nói. “Vậy chúng ta đi tới viện của tổ mẫu đi.”
Trong Quế Lan viện, Tưởng Tố Tố với Hạ Nghiên đã tới trước, thấy Tưởng Nguyễn theo sau Đỗ Quyên đi vào, Tưởng Tố Tố nhảy xuống khỏi giường của Tưởng lão phu nhân, giọng nói không giấu được sự hưng phấn. “Đại tỷ, ba ngày sau chính là Hội Hoa Đăng, tổ mẫu kêu tỷ muội trong phủ cùng nhau lên thuyền du ngoạn, đại tỷ chưa từng đi, ngày hôm đó rất vui.”
Hạ Nghiên dịu dàng nói. “Nguyễn nương vừa hồi kinh, Hội Hoa Đăng rất náo nhiệt, đi xem thử, hưởng lây chút không khí vui mừng cũng tốt.”
Tưởng Nguyễn nhíu mày, trong lòng cười nhạt. Quả nhiên, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, mẹ con Hạ Nghiên vẫn muốn đưa nàng vào bẫy.
Hội Hoa Đăng ở Đại Cẩm triều là một ngày lễ hết sức đặc thù, nhất là đối với những đôi tình nhân. Hôm đó nam nữ đến tuổi thành thân sẽ rối rít đi ra du ngoạn, rất nhiều mối tình được tạo ra ở ngay ngày Hội Hoa Đăng. Ngày đó, các quý tiểu thư công tử trong kinh thành lại có cách chơi riêng của mình, sẽ chia ra thành hai chiếc thuyền lớn được điêu khắc long phượng vô cùng xinh đẹp. Các tiểu thư vọng tộc với quận chúa đều sẽ ngồi trên thuyền Linh Lung, các công tử, vương gia, hoàng tử thì ngồi trên thuyền Thanh Tùng. Hai chiếc thuyền hoa sẽ thả trôi trên mặt nước, khoảng cách gần nhau, nhưng không đến nỗi nam nữ lẫn lộn.
Thả thuyền vào Hội Hoa Đăng, thật ra chính là buổi xem mắt ở giới thượng lưu quý tộc. Các nữ tử trẻ tuổi biểu diễn tài nghệ của mình trước mặt những vương tôn công tử. Nếu tài nghệ song tuyệt, khiến cho các vị công tử cảm mến, sang sáng hôm sau tên tuổi sẽ vang dội khắp kinh thành. Cho nên ngày này cũng là ngày tranh tài của các quý tiểu thư, danh môn khuê tú âm thầm so đấu, chỉ vì muốn lấy được một lang quân có tiền đồ.
Tưởng Tố Tố ở kinh thành luôn là người đứng nhất, cũng bởi nhờ ngọn gió hàng năm ở Hội Hoa Đăng. Đáng thương Tưởng Nguyễn kiếp trước, hoàn toàn không biết lề lối trong đó, không chỉ bị Tưởng Tố Tố lừa làm trò cười cho thiên hạ, còn gây ra chuyện động trời. Sáng hôm sau Tưởng Tố Tố không còn là người được nói đến nhiều nhất trong kinh. Bởi vì người đó đã đổi thành Tưởng Nguyễn. Hội Hoa Đăng tối đó, lời đồn đãi trong kinh nổi lên bốn phía, danh tiếng Tưởng Nguyễn xuống dốc không phanh, trở thành trò cười lớn nhất kinh thành.
Nhưng những cái này cũng chẳng là gì, có một cảnh tượng vẫn luôn khắc sâu trong đầu nàng. Ngày đó mọi người đều khinh thường chế giễu, chỉ có Bát hoàng tử dịu dàng đứng ra nói thay Tưởng Nguyễn. Nhưng khi đó mắt nàng bị mù mới coi sự cười nhạo, gắng gượng trong đôi mắt kia thành quan tâm.
Kiếp này gặp lại cố nhân, cảnh còn người mất, nàng đã biết dưới lớp mặt nạ quân tử của hắn là lòng lang dạ thú. Hội Hoa Đăng ba ngày sau, phải tặng một đại lễ thế nào mới không uổng cuộc đời này?