“Tưởng nhị tiểu thư đang nói gì vậy?” Dung Nhã Quận chúa vẫn nở nụ cười chân thành. “Ai cũng biết cầm nghệ của ngươi là vô song, chi bằng hôm nay hãy đàn một khúc cho mọi người nghe, ngày trước tài nghệ Thất Huyền cầm của Tưởng phu nhân nổi tiếng khắp kinh thành, đáng tiếc chúng ta lại không thể nghe được, hôm nay ngươi đàn một khúc, cho chúng ta mở rộng tầm mắt được không?”
Ngày trước Hạ Nghiên cũng là đệ nhất tài nữ ở kinh thành, cầm nghệ Thất Huyền cầm xuất thần nhập hóa, hôm nay lại truyền hết cho Tưởng Tố Tố tài danh lan xa, đúng là dệt hoa trên gấm. Không phải Dung Nhã Quận chúa không ghen tị, nhưng trước giờ nàng là người khéo đưa đẩy, biết nam nhân không thích nữ nhân chanh chua đố kỵ, đành phải tỏ ra bao dung một chút. Huống chi tài nghệ của Tưởng Tố Tố thật sự không có ai sánh bằng, hoa đăng thỏ năm nay coi như chắc chắn rơi vào tay nàng ta rồi.
Quý nữ xung quanh đều phụ họa, có người muốn xem náo nhiệt, có người toan tính nịnh nọt, cũng có người thật lòng muốn nghe tiếng đàn Thất Huyền cầm. Văn Phi Phi cau mày nói. “Nàng ta thật sự đàn được Thất Huyền cầm sao, Nguyễn muội muội, ngươi có từng nghe nhị muội ngươi đánh đàn chưa?”
“Chưa từng nghe qua.” Tưởng Nguyễn lại cười nói. “Nhưng chắc sẽ như tiên âm, khiến người nghe cảm thấy như bay.”
Lâm Tự Hương khinh thường hừ lạnh. “Làm bộ làm tịch thôi!”
Đổng Doanh Nhi bất đắc dĩ mỉm cười với Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn im lặng từ chối cho ý kiến.
Ở kiếp trước vào Hội Hoa Đăng mấy năm sau, Tưởng Tố Tố đàn một khúc Thất Huyền cầm, ý cảnh cao xa, xinh đẹp vô song, thật sự là phong thái hơn người. Hơn nữa còn có nàng làm nền, hai đích nữ Tưởng gia, một người xinh đẹp như tiên không vướng bụi trần, một người lại tựa bùn lầy đục ngầu dơ bẩn, lời đồn đãi này lặng lẽ truyền ra khắp kinh thành.
Bây giờ Tưởng Tố Tố mặc y phục trắng, trang sức đơn giản, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc hết sức xinh đẹp, đứng trong đám oanh oanh yến yến lại có cảm giác thanh khiết. Trên mặt hé ra nụ cười tươi rói. “Nếu mọi người đã nói vậy, ta đành bêu xấu, chỉ hy vọng không làm bẩn tai của các vị.”
Thái độ khiêm tốn, lập tức nhận được sự tán thưởng của mọi người. Tiếp đó, nha hoàn ôm một cây Thất Huyền cầm tinh xảo quý giá lên. Tưởng Tố Tố ngồi xuống trước Thất Huyền cầm, nhắm mắt lại.
Ánh mắt của mọi người trên thuyền Thanh Tùng đều tập trung trên người giai nhân tuyệt sắc, Mạc Thông đẩy Tiêu Thiều một cái. “Đó chính là đích nữ của Tưởng Quyền, hiện nay toàn bộ kinh thành không thể tìm được người thứ hai có tài mạo song toàn như nàng ta đâu, ngươi thấy thế nào?”Tiêu Thiều lạnh nhạt liếc qua thuyền Linh Lung, mặt vẫn lạnh tanh. Mạc Thông bị mất mặt, ngượng ngùng nghiêng đầu tiếp tục xem Tưởng Tố Tố biểu diễn.
“Tang” một tiếng, tiếng đàn phá không, giống như lợi kiếm xuất vỏ, Tưởng Tố Tố mở hai mắt ra, ngón tay như ngọc bay lượn trên dây đàn, như một con bướm tuyết, tiếng đàn róc rách chảy vào tai mọi người. Nàng ta đang đàn khúc “U Lan”.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển, vô cùng trôi chảy, nhạc âm yên tĩnh phiêu lãng. Hôm nay nàng ta lại mặc y phục trắng nhưu tuyết, làm cho mọi người cảm giác trước mắt là một gốc U Lan thanh khiết, đang bày tỏ sự u oán của bản thân. Khiến người khác không kiềm được mà sinh lòng thương tiếc.
Khúc này chọn rất cao tay, vừa làm nổi bật khí chất như tiên tử của Tưởng Tố Tố, vừa khiến mọi người chú ý. Một cô gái không vướng bụi trần như thế, ai không thích?
Từ Nhược Hi khẽ nhíu mày, tất cả mọi người đều chìm đắm trong khúc U Lan, chỉ có một mình Tưởng Nguyễn, dựa vào cửa sổ nhìn nước chảy.
Quả nhiên Tưởng Tố Tố vẫn danh chấn kinh thành như kiếp trước, nhưng không biết lời khen lớn như vậy, nàng ta có tiếp nhận được không.
Quả nhiên, đánh xong khúc nhạc, trên thuyền Thanh Tùng lập tức có người dẫn đầu vỗ tay. “Khúc này có lẽ chỉ có ở trên trời, nhân gian hiếm gặp!”
Mọi người rối rít phụ họa, trên thuyền Linh Lung cũng bị bao trùm trong lời khen.
Mặt Tưởng Tố Tố đỏ lên, trở về chỗ ngồi của mình.
Ngũ hoàng tử híp mắt nhìn Tưởng Tố Tố, trong mắt thoáng qua vẻ kinh diễm. “Tưởng nhị tiểu thư tướng mạo thật xinh đẹp, còn có tài nghệ song tuyệt.”
“Đúng là nữ tử huệ chất lan tâm.” Tuyên Ly hiếm khi mở lời khen.
Ngũ hoàng tử nhìn hắn một cái. “Lão Bát, nếu thích, thì để phụ hoàng tứ hôn lấy về phủ là được.”
Tuyên Ly lắc đầu. “Có thể đứng xa nhìn, nhưng không thể chạm vào.”
“Tưởng nhị tiểu thư là đệ nhất tài nữ trong kinh thành.” Ngũ hoàng tử nói. “Không thừa dịp tuổi còn nhỏ mà quyết định thật sớm, không chừng sẽ bị người khác nhanh chân đoạt trước. Nữ nhân như vậy, cho dù để trưng trong phòng, cũng thấy thỏa mãn.”
Dung Nhã Quận chúa cười nói. “Một khúc này của Tưởng nhị tiểu thư, khiến ta và các vị tỷ muội đều bị hạ thấp xuống, đúng là không còn mặt mũi gặp người khác.”
“Tỷ trêu ghẹo ta.” Tưởng Tố Tố khiêm tốn nói. “Các tỷ muội đều thấy ta còn nhỏ, không đành lòng chê cười nên mới cổ vũ như vậy.”
“Nhìn xem nhìn xem.” Dung Nhã Quận chúa che miệng cười nói. “Cái miệng này thật ngọt, chúng ta cũng không khen cổ vũ, mà là cầm nghệ của ngươi vốn rất tuyệt. Nhưng cầm nghệ của ngươi như vậy, người kế tiếp chắc chắn sẽ bị thua thiệt, người kế tiếp là ai đây?”
Các quý nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều không có ai lên tiếng. Đang lúc căng thẳng, Tưởng Tố Tố đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Tưởng Nguyễn nói. “Đại tỷ, không phải tỷ nhảy múa cực tốt sao, hôm nay là lần đầu tỷ tới Hội Hoa Đăng sau khi hồi kinh, chi bằng làm quen với mọi người một chút, múa một khúc, được không?”
Tất cả ánh mắt đang nhìn Tưởng Tố Tố, đều dời sang người Tưởng Nguyễn.
Trên thuyền Thanh Tùng, Mạc Thông nghi ngờ nói. “Ơ, sao Tưởng nhị tiểu thư lại kêu đại tỷ vừa từ thôn trang về biểu diễn chứ, đây không phải là bêu xấu sao? Tuy nói nhan sắc rất đẹp, nhưng dù sao thì vẫn chưa từng học cầm kỳ thi họa.”
Tưởng Nguyễn quay đầu, cười như không cười nhìn Tưởng Tố Tố. “Nhảy múa?”
Đúng vậy, thuyền đang trôi trên sông, thỉnh thoảng có chút lắc lư, thân thuyền tuy rộng rãi, nhưng nếu múa trên thuyền, chiếc thuyền lung lay, sẽ rất dễ bị rơi xuống nước.
Kiếp trước, Tưởng Tố Tố cũng vờ như vô tình đề nghị muốn Tưởng Nguyễn nhảy múa như bây giờ. Đáng thương nàng hoàn toàn không biết quy củ của quý tộc trong kinh thành, thật sự cho rằng vũ khúc ở nông thôn có thể biểu diễn, liền nhảy một khúc trước mặt mọi người. Thân thuyền lắc lư theo làn sóng, mọi người cố xem một điệu múa dỡ tệ, ai nấy đều chê cười. Cuối cùng, không biết bị ai đạp vạt váy, nàng bị rơi xuống sông, mọi người cười ầm lên, đợi khi được cứu lên thuyền, thì trên người lại rơi ra một bức thư tình viết cho nam nhân.
Thật sự là một trò cười.
Bây giờ, Tưởng Tố Tố lại muốn nàng tái diễn trò cười kia sao?
Tưởng Tố Tố bị đôi mắt quyến rũ của Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm, suy nghĩ trong lòng dường như không cách nào che đậy, theo bản năng lùi về phía sau. “Đại tỷ?”
Một giây sau, Tưởng Nguyễn mỉm cười, thờ ơ nói. “Ta múa không tốt, nếu nhị muội muốn xem, ta sẽ múa cho một mình muội xem, được không?”
Lời nói dù khó hiểu, nhưng tư thái vô cùng cuồng vọng, so với Tưởng Tố Tố khiến người khác sinh lòng thương tiếc, vẻ đẹp của Tưởng Nguyễn lại khí thế bức người.
Rất nhiều người bị khí thế của nàng hấp dẫn ánh mắt, Tiêu Thiều trên thuyền Thanh Tùng nghe thấy giọng nói của nàng, cũng từ từ đưa mắt nhìn qua.