Hạ Hầu phủ cách Tưởng phủ rất xa, mà đường lại trơn trượt do trời mưa, sắc trời u ám. Chờ đến ngoài cửa Hạ hầu phủ, thật ra cũng chưa đến buổi tối, nhưng sắc trời mây đen nặng nề, dường như màn đêm đã buông xuống.
Ở cửa bà tử và gã sai vặt đón mấy người đi vào, vừa đi vừa nói. “Tiểu thư trở về rồi, lão gia và phu nhân đã sớm đợi trong đại sảnh.”
Hạ Nghiên cười cười tỏ ra đã biết, lúc đến đại sảnh Hạ hầu phủ, một nam một nữ đang ngồi ở chính giữa. Nam nhân đã ngoài sáu mươi, gương mặt tròn ôn hòa, khóe miệng kéo thành một đường thẳng, nhìn giống như Phật Di Lặc. Nữ nhân có vẻ cũng không ngoài bốn mươi, sắc mặt hồng hào, nhìn qua khắp người đều là trang sức quý báu xinh đẹp, cũng vô cùng thân thiết ân cần.
Hai đôi nam nữ đứng bên cạnh. Nam nhân lớn hơn một chút có vẻ ngoài bình thường, không nghiêm túc cười cười một cách tùy tiện bừa bãi, nhưng nữ nhân bên cạnh thì xinh đẹp như hoa, chính là đại thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Dật cùng với thê tử của hắn là Thân Nhu. Đôi nam nữ khác nhỏ tuổi hơn, khuôn mặt nam tử khôi ngô tuấn tú, mang ánh mắt của kẻ chơi bời trăng hoa, dung mạo nữ nhân bên cạnh lại không bằng Thân Nhu, mặc dù cũng xem như thanh tú, nhưng mắt dài môi mỏng, nhìn có vẻ hà khắc ác nghiệt. Đây là nhị thiếu gia Hạ gia Hạ Thiên Tài và nhị thiếu nãi nãi Du Nhã.
Đứng giữa hai đôi nam nữ này là một đôi thiếu nam thiếu nữ, đều không quá mười ba mười bốn tuổi. Dung mạo thiếu nữ xinh đẹp, đang mặc chiếc váy Thải Phượng Vân Yên bằng vải lụa mỏng màu xanh da trời, hiện ra vẻ dịu dàng ngọt ngào động lòng người. Thiếu niên có làn da hơi đen, cũng khôi ngô tuấn tú, chỉ là vẻ mặt lại phong lưu giống y hệt Hạ nhị thiếu gia.
Thiếu nữ này chính là Hạ Kiều Kiều, sinh ra tại đại phòng Hạ gia. Thiếu niên gọi là Hạ Tuấn, do nhị phòng Hạ gia sinh ra.
Lúc này mọi người đều có mặt ở đại sảnh, Hạ phu nhân là người lên tiếng đầu tiên. “Nghiên.”
Hạ Nghiên cười đáp lại. “Nương.” Ngay sau đó đẩy nhẹ Tưởng Siêu cùng với Tưởng Tố Tố. “Còn không chào ngoại tổ mẫu.”
Hạ phu nhân vẫy vẫy tay, cười nói. “Siêu nhi, Tố nhi, đến đây để ngoại tổ mẫu ngắm thật kỹ nào.”
Tưởng Tố Tố cùng với Tưởng Siêu nghe theo lời nói tiến lên, Hạ phu nhân vuốt đầu bọn hắn. Lúc nhìn thấy khăn che mặt của Tưởng Tố Tố và băng vải trên tay phải của Tưởng Siêu, ánh mắt lại buồn bã.
“Tiểu cô đã trở về rồi, mấy ngày nay mẫu thân cứ luôn nhắc đến tiểu cô không ngừng.” Đại thiếu nãi nãi Hạ Gia Thân Nhu lên tiếng. “Lâu rồi không gặp, Tố Nhi lại càng xinh đẹp hơn.”
Nàng vừa nói xong, sắc mặt Hạ Nghiên không nhịn được mà cứng đờ, Tưởng Tố Tố nắm chặt tay trong áo, Hạ Thiên Dật trừng mắt nhìn Thân Nhu, ánh mắt Hạ Kiều Kiều nhìn có chút hả hê.
Hạ phu nhân không đáp lời nàng, nhưng Hạ Thiên Tài lại nói. “Lần này muội muội trở về thì sẽ ở lại mấy ngày? Ta nghĩ cũng phải ở lại vài ngày chứ!”“Đưa Tố nhi, Siêu nhi về thăm cha nương thôi.” Hạ Nghiên cười nói.
Từ đầu tới giờ chưa thấy Hạ Hầu gia mở miệng thì đột nhiên nói. “Chẳng phải đại cô nương cũng đến sao? Kia là đại cô nương?”
Hạ Nghiên cười nói.“Nguyễn nhi, còn chờ gì mà chưa chào ngoại tổ phụ.”
Tưởng Nguyễn vẫn đứng trong bóng tối, bây giờ mới nhẹ nhàng mở miệng. “Vâng.” Nàng từ từ đi về phía trước.
Nãy giờ, hắn muốn giúp con gái ở Tưởng phủ nên cố hết sức ra oai phủ đầu, tất cả mọi người ở Hạ gia đều cố ý không quan tâm đến người khác mà chỉ trò chuyện cùng với mẹ con Hạ Nghiên. Giờ phút này tự nhiên nghe được tiếng trả lời êm ái, một thiếu nữ mặc y phục màu đỏ thẫm từ đằng sau Hạ Nghiên dần lộ ra, chậm rãi ngẩng đầu.
Môi hồng răng trắng, ánh mắt lưu luyến. Tuổi mặc dù còn nhỏ nhưng mặt mày đã uyển chuyển phong tình, không có chút nào nhát gan hay ngây thơ, nàng như một bầu rượu ủ lâu lắng đọng, khi mở ra thì thơm ngát ngào ngạt.
Hạ Thành hơi nheo mắt, mặc dù vẻ mặt như đang cười, nhưng thật ra như đang chịu một loại áp lực vô hình ép tới. Thiếu nữ trước mặt không hề thay đổi biểu cảm, chỉ cười mỉm, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể lay chuyển được sống lưng thẳng tắp của nàng.
Trong lòng Hạ Thành rất kinh ngạc, giờ đây hắn đang ngồi ở vị trí trên cao, mọi cử động đều có hàm chứa sự đè ép áp bức, mặc dù chưa đạt đến mức độ thâm sâu, nếu là thiếu nữ bình thường khi gặp phải thì ít nhất cũng sẽ có vẻ sợ hãi. Nhưng Tưởng Nguyễn lại không giống vậy, không biết tâm tư nàng thâm trầm đáng sợ đến mức nào?
Nghĩ đến những lời kia trong thư của Hạ Nghiên, hắn lại hiểu rõ Tưởng Nguyễn thêm một phần. Bỗng nhiên cười nói. “Quả nhiên là đại cô nương, so với Kiều Kiều trong phủ ta khó phân cao thấp.”
Thời điểm Kiều Kiều thấy dung mạo Tưởng Nguyễn, lập tức sâu trong lòng đã xuất hiện buồn giận vô cớ. Từ nhỏ nàng ta đã có dung mạo mỹ lệ, nhưng Tưởng Tố Tố lại cao hơn nàng ta một cái đầu, khó khăn lắm Tưởng Tố Tố mới bị huỷ dung thì giờ lại xuất hiện một Tưởng Nguyễn có dung mạo không hề thua kém. Ban đầu nghĩ rằng thiếu nữ lớn lên ở thôn trang núi non thì dung mạo tầm thường, cử chỉ thô tục. Hôm này nhìn thì lại giống như một vị quý nhân, khiến nàng ta càng bị lu mờ.
Hạ Thiên Tài mỉm cười. “Muội muội, hoá ra trong phủ ngươi còn có một nhân vật tựa thiên tiên như vậy.”
Lời này có chút ngả ngớn, Liên Kiều khẽ nhíu mày một cái, Tưởng Nguyễn làm như không nghe thấy, không hề lộ chút sắc mặt xấu hổ gì. Tình cảnh này rơi vào mắt người Hạ gia, tất nhiên lại có một hồi tự đánh giá.
Chốc lát sau, Hạ Nghiên để cho nha hoàn mang lễ vật đã chuẩn bị đưa lên. Tất nhiên khăn của Tưởng Tố Tố nhận được sự khen ngợi của mọi người, Tưởng Đan và Tưởng Lệ cũng có được đôi lời khen. Tưởng Nguyễn đem điểm tâm Hạ Nghiên chuẩn bị cho nàng đưa cho Hạ phu nhân, Hạ phu nhân ra lệnh người thu về. Đột nhiên lại làm như nhớ tới một việc. “Hôm nay các ngươi cũng đã đến, từ đường trong Nguyệt phủ sắp sửa chữa một phen nên các ngươi đến từ đường thắp nén hương cho liệt tổ liệt tông Hạ gia đi. Đại sư được mời tới mấy hôm trước nói năm nay Hạ gia có một đại kiếp nạn, cần thành tâm cầu nguyện trong bốn tháng để biến nguy thành an. Ta nghe nói Nguyễn nhi sinh vào ngày mùng bảy tháng tư âm lịch, không biết Nguyễn nhi có thể giúp ngoại tổ mẫu làm chuyện này không? Ở lại Hạ gia cầu nguyện một đêm.”
Liên Kiều muốn mở miệng ngăn cản, Tưởng Nguyễn không phải người Hạ gia. Cho dù Hạ gia có thật sự gặp kiếp nạn gì cũng không kiên quan đến tiểu thư. Nói hoa mỹ là đến từ đường cầu nguyện một đêm, nhưng hôm nay trời đông giá rét, lời đề nghị này đến chính nàng cũng không nghe nổi. Mấy năm qua Tưởng Nguyễn ở thôn trang chịu khổ, cơ thể không được tốt, nếu quỳ một đêm chỉ sợ ốm nặng không dậy nổi. Nhưng Liên Kiều còn chưa kịp nói thì đã nghe được giọng Tưởng Nguyễn. “Nếu có thể giúp, Nguyễn nương xin góp một phần sức mọn.”
Hạ phu nhân hài lòng cười. “Nguyễn nhi thật sự là một đứa trẻ hiểu chuyện.”
Tưởng Đan nhìn Tưởng Nguyễn rồi lại nhìn Hạ Nghiên đang vừa lòng gật đầu sau đó im lặng cúi xuống. Mọi người nói chuyện một lúc, Hạ phu nhân mới nói thất mệt mỏi rồi để mọi người ở lại, còn bản thân thì về phòng mình trước.
Tưởng Tố Tố, Hạ Nghiên và Tưởng Nguyễn đi cùng đường thắp nén hương lên bàn thờ. Sau đó Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố sẽ phải rời đi, chỉ còn Tưởng Nguyễn ở lại qua một đêm.
Hạ Nghiên nhìn nàng giống như đang đau lòng. “Nguyễn nhi, thật sự đã làm con phải chịu khổ. Nếu không phải vì Siêu nhi và Tố nhi còn chưa khoẻ, ta lại phải chăm sóc họ. Nhất định mẫu thân sẽ quỳ cùng con ở đây.”
“Mẫu thân nói gì vậy.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Con và mẫu thân là người nhà, hơn nữa quỳ một đêm là muốn cầu phúc cho Hạ gia. Nói không chừng những vị thần tiên trên trời nhìn thấy con quỳ thành tâm thành ý, sẽ vừa lòng ban ân, sẽ cho những điều con hy vọng sâu từ trong lòng thành sự thật.”
Đây là lời nói thật của nàng, nên trên mặt cũng không có ý đùa giỡn, giống như lời nàng nói sẽ thành sự thật.
“Nguyễn nhi có tâm nguyện gì?” Hạ Nghiên cười.
“Hy vọng con đường làm quan của phụ thân ngày càng rộng mở.”
Leo càng cao, ngã càng đau.
“Hy vọng mẫu thân càng ngày càng khoẻ mạnh.”
Phải thật khoẻ mạnh để nhìn mọi thứ của bà ta dần sụp đổ, cảm nhận sự đau khổ này thật lâu thật lâu.
“Danh tiếng của nhị ca ngày càng vang dội.”
Ai ai trong thiên hạ cũng đều biết đến hắn, hắn sẽ là mục tiêu để mọi người chửi rủa.
“Nhị muội gả được cho lang quân như ý.”
Sau đó nàng ta sẽ chết trong tay phu quân mình.
“Liệt tổ liệt tông Hạ gia.” Tưởng Nguyễn chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng nói. “Nếu các ngài có thể thấy thành ý của tín nữ, mong hãy phù hộ cho Tưởng phủ và Hạ phủ giống như hoa Mẫu Đơn ở Lạc Dương, phồn hoa hưng thịnh lâu dài.”
Các ngươi sẽ thối rữa, sụp đổ, phủ đệ từ tráng lệ sẽ biến thành dơ bẩn để mặc người đời chà đạp. Các ngươi sẽ toan tính, đầu đá rồi cuối cùng sẽ chết ngay trong tay nhau. Thần linh ở trên cao, nếu các ngài có thể thấy được thành ý của Tưởng Nguyễn, hãy để cho Tưởng phủ và Hạ phủ cũng giống như hoa Mẫu Đơn ở Lạc Dương, bắt đầu từ sau giờ khắc nở rộ, sẽ chậm rãi chậm rãi tàn lụi dần mà không ai có thể ngăn cản được!
Mỗi chữ mỗi câu nàng nói đều rất chậm rãi, bên ngoài như đang cầu nguyện tốt lành nhưng bên trong chính là nguyền rủa, được bao phủ bởi một tầng không khí trầm lặng. Hạ Nghiên nhìn khuôn mặt bình tĩnh an nhiên của Tưởng Nguyễn, đột nhiên trong lòng bà ta lại xuất hiện một nỗi sợ hãi mơ hồ.
Bà ta lập tức đứng dậy, cố che đi sự hốt hoảng ở trong lòng, nói. “Nếu vậy, tối nay đành nhờ vào Nguyễn nhi, mẫu thân có việc nên đi trước.”
Đợi Hạ Nghiên đi ra khỏi từ đường như đang chạy trốn, Tưởng Nguyễn chậm rãi đứng dậy.
Quỳ? Những mảnh vụn của Hạ gia sao có thể chịu nổi đầu gối nàng?