Một đám người tụ tập trước cửa nhà viên ngoại ở phía thành Đông, phu thê viên ngoại mặc áo gấm đang nhét một cái túi vào tay lão hòa thượng. “Đại sư đồng ý tới làm phép trừ tà cho phủ chúng ta, tại hạ vô cùng biết ơn, đây là vật ngoài thân, đại sư có thể dùng để tạc một tượng kim thân cho bồ tát cũng được.”
Hòa thượng kia râu tóc đã trắng phau, trên mặt là vẻ tiên phong đạo cốt nửa vời, chắp hai tay nói. “A di đà phật.”
Đám người vây quanh xem náo nhiệt, đều tập trung bàn tán về lão hòa thượng, đây là đại sư Tuệ Giác danh tiếng vang xa trong kinh thành gần đây, nghe nói ngài biết được quá khứ tương lai, vừa tới kinh thành mấy ngày trước, thường giúp nhà sang phú quý cầu phúc trừ tà, cực kỳ linh nghiệm.
Đại sư Tuệ Giác nhận lấy túi vải, nói lời từ biệt với người nhà viên ngoại, độc hành mà đi, qua con đường phồn hoa, đi vào một ngõ hẻm tối tăm, trong cùng ngõ là một căn nhà nhỏ. Hắn đi tới gõ cửa, một tiểu đồng ra mở cửa, để hắn vào trong.
Tuệ Giác đi vào rồi, tiểu đồng nói. “Sư phụ, có khách đến tìm người.”
“Khách?” Hắn kinh ngạc, hắn không có người quen nào ở trong kinh thành, mặc dù nghi ngờ, nhưng vẫn bình tĩnh đi vào.
Một thiếu nữ mặc y phục xanh biếc đứng giữa sảnh, dáng vẻ mới chỉ mười một mười hai, nhìn lối ăn mặc thì biết là nha hoàn. Nha hoàn đó nhìn thấy hắn thì mỉm cười, Tuệ Giác sửng sốt, chợt nghe một giọng nói nhu hòa truyền tới từ sau lưng nha hoàn. “Đại sư.”
Tuệ Giác nhìn theo hướng phát ra âm thanh, một thiếu nữ đứng ở chỗ tối, nha hoàn y phục màu xanh bước qua một bên, theo ánh sáng lộ ra, bóng người chỗ tối dần rõ ràng hơn.
Đó là một thiếu nữ còn non nớt, tuổi tác không khác nha hoàn y phục xanh. Người mặc xiêm y đỏ rực thêu chữ vạn, tà váy tán hoa đầy sức sống, cho dù đứng trong tối, vẫn không thể che giấu được dung nhan xinh đẹp, nàng mỉm cười nhìn Tuệ Giác, tựa như đang nhìn một người đã quen biết nhiều năm, đôi mắt quyến rũ hơi nhếch lên, dù ánh mắt lại trong trẻo nhưng vô hình lại khiến người ta không thể nhìn thấu.
“Cô nương là…?” Tuệ Giác trầm ngâm nói, thiếu nữ trước mặt rất xa lạ, hắn không có ấn tượng nào với nàng.
“Mặc dù đại sư không biết ta, nhưng ta đã sớm nghe đồn nhiều về đại sư, hôm nay đến đây, là muốn hỏi đại sư chút việc, ta muốn thông qua ngày sinh tháng đẻ để biết mệnh của mình như thế nào?” Nàng hỏi.
“Tuổi cô nương còn quá nhỏ, tại sao lại một mình tới hỏi quẻ?” Tuệ Giác hỏi.
“Số phận lận đận, tương lai mịt mù.” Tưởng Nguyễn chỉ nói tám chữ.
Tuệ Giác sửng sốt một chút, thoáng suy tính rồi nói. “Vậy, mời cô nương viết ngày sinh tháng đẻ của mình ra.”
Tưởng Nguyễn hạ bút viết xuống.
Khi nàng hạ bút, Tuệ Giác cũng lẳng lặng quan sát nàng. Thấy thiếu nữ này phong nghi bất phàm, đoán chừng là tiểu thư quyền quý, làm việc kín đáo, trên mặt có vài phần lệ khí, sau đó xoay người, nhìn nha hoàn của nàng, trong chốc lát, lòng hắn đã quyết định xong.Tưởng Nguyễn đẩy tờ giấy viết ngày sinh tháng đẻ qua trước mặt Tuệ Giác. “Mời đại sư xem.”
Tuệ Giác mở tờ giấy ra, đưa tay lấy phật châu trên cổ xuống, cúi đầu im lặng, nửa nén hương sau, chân mày dần dần nhíu lại.
Lộ Châu thấy vậy, nhìn sắc mặt Tưởng Nguyễn, cười hỏi. “Đại sư xem thấy thế nào rồi?”
Tuệ Giác nhìn Tưởng Nguyễn, muốn nói lại thôi, lại lắc đầu, nặng nề thở dài.
“Đại sư cứ nói đừng ngại.” Khác hẳn với vẻ mặt khổ sở của hắn, Tưởng Nguyễn cục kỳ ung dung, như nàng chỉ đang giúp người khác xem quẻ vậy.
Tuệ Giác nói. “Cô nương, quẻ này không tốt, e rằng, e rằng là mệnh thiên sát cô tinh.”
“Thiên sát cô tinh?” Tưởng Nguyễn lặp lại bốn chữ, Tuệ Giác dáng vẻ cam chịu thu mắt, như bồ tát đang trách trời thương dân. Chỉ nghe Tưởng Nguyễn nói. “Đại sư cao minh, mạng của ta thật sự là thiên sát cô tinh. Mẫu thân của ta chính là bị ta khắc chết, đại ca lại không rõ tung tích, hiện giờ trong phủ lại ngày ngày gặp chuyện.”
Giọng nàng ảm đạm, tựa như cực kỳ bi thương, Tuệ Giác nói. “Tuy nói vậy, nhưng cô nương không cần lo âu, bần tăng có biện pháp sửa lại số mệnh của cô nương. Nếu cô nương có lòng, ngày kế bần tăng sẽ đến quý phủ một chuyến, cùng người nhà cô nương thương lượng một phen.”
“Vì sao đại sư lại giúp ta?” Tưởng Nguyễn hỏi.
Tuệ Giác cúi đầu xuống, chắp hai tay. “A di đà phật, người xuất gia lòng dạ từ bi.”
“Đại sư thật lương thiện, nếu bất kỳ một tăng nhân nào cũng giống như đại sư thì thật tốt. Ta từng nghe kể qua, có một tăng nhân người Du Châu, bình thường luôn đi lừa bịp bách tính, kiếm được không ít tài bảo.
Nghe thấy hai chữ “Du Châu” Hai tay của Tuệ Giác khẽ run lên. Lại nghe Tưởng Nguyễn ôn hòa nói. “Vị tăng nhân này là một cô nhi, từ nhỏ được một hòa thượng nhận nuôi, tên hòa thượng kia chính là một bậc thầy lừa gạt. Hòa thượng đó coi hắn như công cụ kiếm tiền, hở tí là đánh mắng, sau này lớn lên hắn học được tài nghệ của hòa thượng đó, đã đích thân giết chết tên hòa thượng rồi nói dối với bên ngoài là sư phụ đã viên tịch rồi, thừa kế y bát của hòa thượng, tiếp tục làm một đại sư lừa gạt.” Nói tới chỗ này, nàng dừng một chút, nói. “Nhắc mới nhớ, vị tăng nhân ở Du Châu kia, có pháp danh giống đại sư như đúc, không biết đại sư có từng nghe qua chưa, tên là Tuệ Giác?”
Tuệ Giác ngồi đơ tại chỗ như tượng gỗ, sống lưng đổ mồ hôi lạnh, những bí mật này hắn chưa từng nói với ai, huống hồ chuyện đã qua mấy chục năm, lúc đó tiểu cô nương này còn chưa sinh ra, vì sao nàng lại biết rõ như vậy? Hắn ngẩng đầu lên, cô nương đối diện nở nụ cười nghiền ngẫm, nào còn chút dấu vết bi thương?
Tuệ Giác nghe được giọng nói khô khốc của mình. “Bần tăng… Chưa từng nghe qua.”
“Trên đời có rất nhiều chuyện, chưa chắc đại sư đều có nghe qua, nhưng ta còn vài chuyện thú vị khác, có thể nói với đại sư, ví dụ như tiểu đồng vừa rồi, khiến ta nghĩ tới câu chuyện xưa này. Khi vị tăng nhân đó lừa gạt một gia đình quyền quý thì có tơ tình với tiểu thư nhà đó, vị tiểu thư kia có thai, nhưng đến chết cũng không chịu nói ra phụ thân của hài tử là ai, sau này khó sinh mà chết. Người nhà nàng đem đứa nhỏ vừa mới sinh đi bỏ, vị tăng nhân kia giả vờ từ bi đến nói muốn thu đứa nhỏ kia làm đồ đệ, người nhà vị tiểu thư nọ tất nhiên cực kỳ mừng rỡ, lại không biết rằng đứa nhỏ ấy chính là đứa con trai của tăng nhân kia.”
Nghe đến đây, mặt Tuệ Giác nào còn lại chút bình tĩnh vừa rồi, mồ hôi lạnh chảy nhễ nhại, vẻ mặt khẩn trương.
“Sau khi đứa nhỏ được giao cho tăng nhân, bởi vì thể chất yếu ớt cần có dược liệu quý giá để cứu mạng, tăng nhân không biết làm sao, chỉ có thể cố gắng kiếm bạc. Nhưng Du Châu quá nhỏ, vì vậy, hắn quyết định đi tới kinh thành phồn hoa. Kinh thành nhiều nhà giàu sang, hắn có danh tiếng, kiếm được rất nhiều tiền tài, đã có thể xem bệnh cho con của mình.” Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười. “Đại sư, ngài cảm thấy câu chuyện này thế nào?”
“Ngươi là ai?” Yên lặng hồi lâu, Tuệ Giác hỏi. Tiểu cô nương trước mặt, hắn hoàn toàn không thể nhìn thấu, nghĩ rằng nàng được cao nhân chỉ thị. Nếu không một người xa lạ chưa từng gặp, sao có thể dửng dưng nói ra hết những bí mật hắn chôn sâu trong lòng, thật sự khiến người ta sinh lòng khiếp sợ!
Lần đầu tiên trong đời, Tuệ Giác, người luôn đùa bỡn người khác trong lòng bàn tay cảm thấy bất lực khi bị người khác nắm trong tay.
Tưởng Nguyễn im lặng nhìn hắn. “Ta chỉ là một thiên sát cô tinh thôi. Tuệ Giác, bây giờ ngươi có hai lựa chọn, thứ nhất, giết ta, bí mật của ngươi từ đây sẽ không có ai biết được. Thứ hai, nghe lời ta, ta sẽ bảo vệ bí mật này cho ngươi.”
Ánh mắt của nàng bình tĩnh, không có chút lo lắng nào, tựa như nàng biết chắc đáp án của Tuệ Giác là gì. Tuệ Giác nhìn nàng, trong lòng đột nhiên nổi lên hung ác, hắn hỏi. “Tại sao ngươi lại biết những chuyện này?”
“Tuệ Giác, ngươi có muốn cứu con của ngươi không?” Tưởng Nguyễn không trả lời mà hỏi.
Con trai? Tuệ Giác cứng đờ người, tâm tư vừa rồi lập tức biến mất như hề phát sinh, hắn nhớ tới đứa con tội nghiệp của mình vẫn luôn nằm trên giường bệnh, đại phu nói con trai của hắn sinh ra đã yếu ớt, nếu không thể dùng thuốc quý điều dưỡng, sẽ suy yếu rất nhanh. Hắn giả làm hòa thượng nhiều năm như vậy, không ngờ lúc tuổi già còn có thể có được một đứa con trai. Hắn muốn cứu sống con của mình.
“Ngươi… Có cách gì?” Tuệ Giác hỏi.
“Nếu ngươi làm theo lời ta nói, ta bảo đảm cả đời này của ngươi sẽ được đầy đủ sung túc, không cần phải lo chuyện ăn chuyện mặc nữa, hơn nữa con trai của ngươi cũng sẽ được đại phu giỏi nhất chữa trị, ngươi cũng không cần vì kiếm bạc mua thuốc mà sầu não, lại càng không cần chạy Đông chạy Tây, cả ngày sống trong sợ hãi.” Đôi mắt nàng quyến rũ sáng ngời, giọng nói như có độc hấp dẫn người khác. “Ngươi sẽ được vạn người tôn kính, vô số phú quý cùng cả đời bình yên, ngươi sẽ thành cao tăng linh nghiệm nhất, ngươi sẽ trở thành quốc sư.”
Tuệ Giác suýt chút đã bị khung cảnh hấp dẫn nàng tạo ra mê muội, nhưng hắn đi lừa gạt nhiều năm như vậy, không phải là đi không, phương diện này hắn vẫn rất nhạy bén, nhanh chóng hồi thần, nói. “Cô nương, ngươi đang nói đùa với bần tăng sao, không biết cô nương tìm tới bần tăng vì chuyện gì, có điều bần tăng chỉ là một tăng nhân bình thường, không đảm đương nổi hai chữ cao tăng, rất nhiều chuyện e rằng chỉ có thể có lòng nhưng không có sức.”
Tưởng Nguyễn bình tĩnh nhìn hắn, cười nói. “Biết quá khứ, rõ tương lai? Chuyện vừa rồi đều là quá khứ, xem ra ta còn cần chứng minh với ngươi một chuyện.”
Tuệ Giác im lặng.
“Tối hôm nay, nhà của Tri phủ đại nhân sẽ có ma quỷ lộng hành, sáng sớm ngày mai, nhất định sẽ mời ngươi đến trừ tà.”
Tuệ Giác cảm thấy quá sức tưởng tượng. “Cô nương?”
“Ngươi tin lời ta nói cũng được, không tin cũng được, nếu ngươi muốn cứu con trai của mình, thì cứ làm theo lời ta nói.” Tưởng Nguyễn nói. “Mười ngày sau chính là thọ yến của lão phu nhân phủ Tưởng thượng thư. Ta muốn ngươi đi vào cầu phúc cho lão phu nhân trước, trong lúc vô tình phát hiện trong phủ có yêu ma quấy phá, thì ra nhị tiểu thư Tưởng phủ là thiên sát cô tinh.” Nàng cười nhạt. “Thủ pháp của ngươi cao minh như thế, nên làm gì chắc không cần ta dạy.”
“Sao ngươi lại có thể khẳng định rằng ngày đó ta sẽ tới?” Tuệ Giác không nhịn được hỏi.
Tưởng Nguyễn đứng dậy. “Không phải ta đã nói rồi hay sao, biết quá khứ, rõ tương lai?” Nàng đứng ngược sáng, vẻ mặt ôn hòa, dung nhan như họa, cả người một màu đỏ rực, nhưng lại khiến lòng người phát lạnh. Tựa như trong cái xác mỹ nhân đó mang theo một trái tim ác ma, như yêu nữ dưới địa ngục bò lên.
Tưởng Nguyễn và Lộ Châu đi tới cửa, đột nhiên quay đầu nói. “Quên nói với ngươi, ta gọi là Tưởng Nguyễn, đích trưởng nữ của Tưởng gia ở kinh thành.”
Khi ra khỏi ngõ tối, Lộ Châu nhìn sắc mặt Tưởng Nguyễn, thận trọng nói. “Tiểu thư khẳng định hòa thượng kia mười ngày sau sẽ tới ư?”
“Tất nhiên sẽ tới.” Tuệ Giác quý con trai còn hơn cả mạng hắn, thời tiết đầu xuân trở lạnh, bệnh tình của con hắn sẽ nặng hơn. Kiếp trước Tuyên Ly chính nhờ lợi dụng nhược điểm này của Tuệ Giác, mấy năm sau chữa bệnh cho con trai của Tuệ Giác nên mới thu mua được hắn, mà Tuệ Giác quả nhiên cũng là một nhân tài, dưới sự sắp xếp của Tuyên Ly hắn lên làm quốc sư, cung cấp nhiều cơ hội và phương tiện cho Tuyên Ly.
Kiếp này, nàng đi trước một bước, trước khi Tuyên Ly ra tay đã thu Tuệ Giác vào tay mình. Hiện giờ đang là đầu xuân, Tuệ Giác nhìn bệnh tình của con trai, lại nghĩ tới lời nàng nói. Không động tâm là điều rất khó.
Mỗi người trên đời điều có điểm yếu, nắm được điểm đó, ngươi có thể tùy ý khống chế họ. Bây giờ nghĩ lại, may nhờ kiếp trước Tuyên Ly vì muốn nàng làm một con cờ xứng chức nơi hậu cung, nên nói hết bí mật cho nàng biết, nếu không có những tin tức này, muốn thu phục người như Tuệ Giác, thật sự rất khó khăn.
Lộ Châu nói. “Nhờ ngũ di nương nói chuyện này với tiểu thư, hai mẹ con ở Nghiên Hoa uyển kia lại có thể nghĩ tới biện pháp nham hiểm này, thật sự quá độc ác!”
Đêm hôm đó trở về phủ, Hồng Anh vội vàng chạy tới Nguyễn cư, nói rằng vào đêm thọ yến của lão phu nhân, Tưởng Quyền muốn mời đạo sĩ tới phủ cầu phúc trừ tà. Mặc dù nàng không nói rõ, nhưng có nói đạo sĩ tới làm phép chính là người năm năm trước đi ngang Tưởng phủ bói quẻ cho Tưởng Nguyễn.
Cuối cùng, Hồng Anh nói. “Thọ yến của lão phu nhân là đại sự, không thể qua loa, xin đại tiểu thư hãy chuẩn bị tốt.”
Tưởng Nguyễn cười cảm tạ, thuận tiện trả món nợ ân tình, vờ như vô tình nhắc tới chuyện Hạ phủ và Tưởng phủ nảy sinh hiềm khích, Tưởng Quyền đối với Hạ Nghiên không phải hoàn toàn không có ngăn cách, còn cần Hồng Anh trấn an.
Hồng Anh là một người thông minh, hiểu ý của Tưởng Nguyễn, khẽ mỉm cười. Hạ Nghiên lại muốn dùng lại cách thức năm xưa. Năm năm trước, phải nói là kiếp trước bởi vì nàng ngu xuẩn, tựa như một tượng đất mặc Hạ Nghiên sắp xếp, bây giờ Hạ Nghiên muốn lặp lại chuyện năm đó, e rằng không dễ như vậy đâu.
Lộ Châu nhìn phía trước. “Xe ngựa phủ Lâm tiểu thư đã tới.”
Tưởng Nguyễn quay đầu nhìn, quả nhiên thấy trước cửa hàng phấn son có một chiếc xe ngựa, Lâm Tự Hương từ trên xe ngựa nhảy xuống, nhìn Tưởng Nguyễn nghiêm mặt nói. “Sao ngươi lề mề chậm chạp vậy, để ta đợi lâu quá.”
Tưởng Nguyễn cười nói. “Trên đường có chút chuyện, chúng ta vào xem đi.”