Sắc trời vốn đã âm trầm, mây đen kéo tới gần như bao trọn Tưởng phủ trong bóng tối, đến gần mới nhìn rõ, chính là một đám dơi lớn đông nghìn nghịt đang vỗ cánh bay về phía này.
Các tiểu thư phu nhân có mặt đều sợ đến hét lên, nhưng đám dơi bay qua chánh viện, không ngừng lại, cứ bay về phía trước, một lúc sau, cuối cùng đều dừng lại ở Tố Tâm uyển. Chỉ trong chốc lát, đám dơi đột nhiên bay vọt vào phòng, nơi đó chính là khuê phòng, bên trong còn có nha hoàn đang quét tước, đàn dơi đột nhiên bay vào khiến nha hoàn sợ đến tái mặt.
Người có mặt đều thấy choáng váng, sắc mặt Tưởng Tố Tố và Hạ Nghiên tái nhợt, đại sư Tuệ Giác ngừng niệm kinh. “Yêu ma đã hiện hình rồi.”
“Đây là viện của ai?” Thị lang phu nhân dẫn đầu hỏi.
Một phu nhân khác đáp. “Hình như là viện của Tưởng nhị tiểu thư.”
Sắc mặt Tưởng Siêu tái xanh. “Đại sư, ý của ngươi là gì? Chẳng lẽ muội muội của ta là yêu ma sao?”
Tuệ Giác lạnh nhạt nói. “Tưởng nhị tiểu thư không phải là yêu ma, chỉ là bây giờ yêu nghiệt đang ở trong viện của Tưởng nhị tiểu thư, nhị tiểu thư sống cùng yêu ma quanh năm, bị ảnh hưởng, vì thế mới dẫn tai họa đến phủ.
“Không đúng, tại sao muội muội ta lại bị yêu ma bám người?” Sắc mặt Tưởng Siêu khó coi. “Thời gian này trong phủ lần lượt xảy ra chuyện, cũng đều từ lúc đại muội muội trở về mới bắt đầu.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười không nói lời nào, tựa như không nghe thấy lời nói của Tưởng Siêu vậy. Tuệ Giác nói. “Có lẽ trước đó Tưởng nhị tiểu thư đã gặp chuyện gì nguy hiểm, hoặc đã sinh bệnh, cơ thể bị yếu đi, nên yêu ma mới thừa lúc bám vào.”
“Không phải trước đó không lâu, nhị tiểu thư bị rơi xuống nước trong đêm Hội Hoa Đăng sao?” Thị lang phu nhân cười nói. “Lúc ấy được cứu lên, nàng đã ngất xỉu, có lẽ là biến cố xảy ra vào lúc đó.”
“A di đà phật.” Tuệ Giác chắp hai tay.
Vừa nói xong, mọi người đều cảm thấy sáng tỏ, thì ra Tưởng đại tiểu thư không phải là mạng thiên sát cô tinh, mà là do nhị tiểu thư đem lệ khí tới. Liên tưởng tới việc Tưởng Nguyễn bị vu oan vậy mà không hề tức giận, ngược lại còn mỉm cười lễ độ, trong lòng các phu nhân đều khen ngợi. Có người thấy bất bình, đã nói.
“Thì ra Tưởng đại tiểu thư vô tội, ta đã nói rồi, một tiểu cô nương vô cùng tốt, vô duyên vô cớ bị vũ nhục bực này.”
“Suýt chút nữa đã bị bắt ra làm ma thế mạng, chậc chậc, không phải là nhị tiểu thư đã sớm biết mình bị yêu ma bám người nên muốn chụp cái mũ này lên đầu đại tiểu thư đó chứ.”
“Đại tiểu thư chỉ có một mình, không có một ai chịu đứng ra bênh vực, nếu không phải hôm nay nhờ có cao tăng, e rằng đời này sẽ bị hủy.”
Tiếng bàn luận không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để người khác nghe thấy, Tưởng Tố Tố cảm thấy mất mặt, trong lòng cực kỳ căm hận. Không ngờ kế hoạch hoàn mỹ lại hỏng hết, còn bị Tưởng Nguyễn chiếu ngược một quân, nghĩ tới đây, trong lòng nàng hốt hoảng, hôm nay nếu người bị xui xẻo là nàng, vậy sau này phải làm sao? Nàng nghĩ lại, may mắn, tên lừa đảo này không nói nàng có mạng thiên sát cô tinh, chỉ bị bám người, qua mấy ngày là tốt rồi.Hạ Nghiên tức đến mức hận không thể giết chết Tưởng Nguyễn, bà ta chắc chắn tên đại sư Tuệ Giác kia có vấn đề, e là đã sớm móc nối với Tưởng Nguyễn rồi, mặc dù không rõ tại sao cao tăng nổi danh này lại giúp đỡ Tưởng Nguyễn, nhưng Hạ Nghiên chắc chắn đám dơi hôm nay là do Tuệ Giác giở trò. Nhưng từ đầu đến cuối họ đều đi theo sau, Tuệ Giác cũng không có làm gì, rốt cuộc tại sao lại làm được?
Tưởng lão phu nhân từ đầu đến cuối không nói gì, chỉ im lặng nhìn Tưởng Nguyễn. Trước đó Tưởng Quyền không tin, hiện giờ thấy đám dơi bay vào viện Tưởng Tố Tố, bất giác, trong lòng cũng tin mấy phần, nói. “Đại sư, vậy nữ nhi của ta phải làm sao?”
Tưởng Nguyễn cười châm chọc, cho tới bây giờ, Tưởng Quyền vẫn quan tâm Tưởng Tố Tố, quả nhiên là cha con tình thâm. Nếu đổi lại là nàng bị bám người, e rằng Tưởng Quyền ngay cả liếc nhìn nàng cũng thấy bẩn mắt, hận không thể khiến nàng biến mất khỏi cõi đời này.
Tuệ Giác nói. “Chỉ cần đi loại bỏ vận rủi, bần tăng sẽ viết kinh phật dán trong phòng, qua vài ngày sẽ không sao. Có điều…” Hắn chần chờ một chút, mới nói. “Nhị tiểu thư bị yêu nghiệt bám người đã quá lâu, trong mấy ngày không thể nào loại bỏ.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Tưởng Quyền lớn tiếng nói. “Cầu xin đại sư mau cứu nữ nhi của ta!”
“Tưởng đại nhân không cần lo lắng.” Tuệ Giác nói. “Bần tăng biết một miếu nhỏ khá thanh tịnh, tốt nhất nhị tiểu thư nên đến đó tu hành một thời gian, cả ngày ở trong miếu đều có kinh phật trấn áp. Thế gian này là vô thường, không có gì là tồn tại mãi mãi, vì vậy mọi dơ bẩn tà ác đều sẽ được tiêu trừ, nhị tiểu thư sẽ bình an không còn vấn đề gì nữa.”
Hạ Nghiên kinh hoàng, Tưởng Tố Tố hét lên. “Ta không bị yêu ma bám vào người, ta không đi đâu cả!”
“Tố nhi!” Tưởng Quyền quát lạnh một tiếng, nhìn về phía đại sư Tuệ Giác. “Phải mất bao lâu?”
Tuệ Giác đại sư thấp giọng nói. “Bần tăng không dám hứa chắc, nhưng trong vòng ba năm rưỡi, sợ rằng nhị tiểu thư không thể trở về phủ.”
Sắc mặt Hạ Nghiên thoáng chốc trở nên cực kỳ khó coi, liếc mắt nhìn Tưởng Nguyễn, bọn họ muốn khiến Tưởng Nguyễn phải tới chùa tu hành ba năm rưỡi, bây giờ bị Tưởng Nguyễn gậy ông đập lưng ông, để Tưởng Tố Tố tới miếu ở vài năm, lòng dạ thật sự quá độc ác!
Bà ta bi thương nói. “Có lẽ vẫn còn cách khác? Đại sư, ta chỉ có một nữ nhi này thôi.”
Đại sư Tuệ Giác lắc đầu, khẽ thở dài rồi im lặng.
Trong lòng Tưởng Quyền mặc dù không nỡ, nhưng nếu Tưởng Tố Tố ở lại, sẽ dẫn đến nhiều rắc rối cho Tưởng phủ, mà Tưởng Tố Tố đến chùa ở, cũng có thể giải trừ hết xui xẻo của bản thân. Mặc dù không đành, nhưng Tưởng Quyền biết đây là cách tốt nhất.
Nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Quyền, Hạ Nghiên càng nóng lòng hơn, Tưởng Siêu đã bất chấp lớn tiếng với Tuệ Giác. “Ngươi là tên lừa đảo mua danh trục lợi! Rõ ràng chỉ là giả vờ để lừa gạt người khác! Xem ta có xé rách miệng ngươi hay không.”
Trong lòng Tuệ Giác mặc dù sợ, nhưng mặt vẫn bình đạm, lùi về sau mấy bước, không nói một lời.
“Ngăn nó lại.” Tưởng Quyền kêu gia đinh ngăn Tưởng Siêu lại. Bình thường Tưởng Siêu luôn tỏ vẻ người tốt trước mặt người khác, bây giờ hai mắt dữ tợn, ăn nói lớn tiếng, các phu nhân vốn muốn chọn rễ thấy vậy, lập tức thay đổi ý định.
Tưởng Quyền đau đầu, hai đứa con này, bình thường luôn khiến ông kiêu ngạo, nhưng gần đây liên tiếp khiến ông thất vọng, ánh mắt thiển cận, ngay cả Tưởng Nguyễn cũng không bằng.
Tưởng Nguyễn? Ông ta sửng sốt, nhìn Tưởng Nguyễn, thấy Tưởng Nguyễn vẫn như lúc mới tới, mỉm cười đứng im một chỗ. Rõ ràng nàng là người bị cáo buộc đầu tiên trong chuyện này, ấy thế mà từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh ung dung, giống như nắm hết thế cục trong tay, ở ngoài im lặng nhìn mọi chuyện phát triển, mắt lạnh nhìn người khác phân tranh.
Tưởng Quyền rùng mình. Chợt nghe thấy Tưởng Nguyễn nói. “Nhị ca nói vậy là sai rồi, đại sư do Nguyễn nương mời về, nhị ca nghi ngờ đại sư, vậy chẳng phải cũng đang nghi ngờ Nguyễn nương sao. Vậy nhị ca cho là, một người như đại sư, tại sao lại bị Nguyễn nương sai khiến, vì bạc? Dựa vào số tiền tiêu vặt mỗi tháng hai lượng, ngay cả dùng để mua hương trong chùa cũng không đủ.”
Mọi người lại xôn xao, mỗi tháng hai lượng bạc, đó là số bạc hàng tháng của một nha hoàn nhị đẳng. Tưởng Nguyễn là tiểu thư đích xuất, nhưng lại ăn mặc đạm bạc, tất nhiên khiến người ngoài hiểu lầm, rốt cuộc là Tưởng phủ hiện giờ đã không còn bạc, hay do đương gia chủ mẫu Hạ Nghiên hà khắc kế nữ?!
Tưởng Quyền cảm thấy mất hết thể diện, căm tức nhìn Hạ Nghiên, cố nén cơn giận. Lại nghe Tưởng Nguyễn nói. “Nhị ca cho rằng đại sư Tuệ Giác là một tên lường gạt ư? Nguyễn nương còn chưa nói đạo trưởng Hư Không là đồ lường gạt đâu. Nếu nhị muội không bị yêu ma bám người, vậy Nguyễn nương cũng không phải mang mệnh thiên sát cô tinh. Năm năm trước đạo trưởng lại tính cho Nguyễn nương một quẻ, lúc ấy không phải Nguyễn nương cũng đã được đưa đến thôn trang ở năm năm hay sao? Món nợ này phải tính như thế nào, nói tới nói lui cũng không rõ, không bằng tìm Kinh Triệu Doãn đến hỏi một câu, ta và tiểu thư phủ Kinh Triệu Doãn có giao hảo, có lẽ ngài ấy sẽ châm chước.”
Trên mặt nàng nở nụ cười ôn hòa, nhưng từng câu đều mang theo lực công kích mãnh liệt, hùng hổ khiến người khác không thể lùi bước. Đạo trưởng Hư Không đã sớm đổ mồ hôi nhễ nhại, ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Hạ Nghiên.
Hạ Nghiên cứng ngắc nói. “Đạo trưởng là người quen cũ, chuyện này tất nhiên có hiểu lầm, Nguyễn nương ngươi còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện không thể nói rõ, thôi đừng quá tuyệt tình thì hơn.”
Tưởng Quyền rốt cuộc không thể chịu nổi ánh mắt của mọi người, khẽ quát. “Đủ rồi!”
Hạ Nghiên vội vàng im miệng, Tuệ Giác nói. “Bần tăng sẽ sai tiểu đồ mang kinh phật đến, chuyện này đã xong, bần tăng cũng nên cáo từ.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Chậm đã, đại sư đã quên một chuyện rồi.” Tuệ Giác hơi sững sờ, lại nghe Tưởng Nguyễn nói. “Hôm nay Nguyễn nương mời đại sư tới cầu phúc cho tổ mẫu, không ngờ đại sư lại trừ tà giúp Tưởng phủ, nếu đại sư không gấp, xin đại sư cầu phúc cho tổ mẫu của ta có được không?”
Mọi người hơi kinh ngạc, lúc này Tưởng Nguyễn vẫn không quên chuyện muốn cầu phúc cho lão phu nhân. Nét mặt Tưởng lão phu nhân không thay đổi. “Không cần, hôm nay đại sư và ta đều đã mệt mỏi, thay Tưởng phủ quét sạch yêu ma, đã là phúc khí lớn nhất với ta rồi.” Dứt lời liền nói. “Thải Tước, dìu ta về phòng.” Sau đó cất bước đi.
Thấy vậy, nhóm phu nhân vội vàng đứng dậy cáo từ, chứng kiến hết mọi chuyện, hiện tại họ không tiện ở lâu, nhưng từ ngày mai, lời đồn về Tưởng gia chắc chắn sẽ truyền đến từng ngóc ngách trong kinh thành.
Trong thoáng chốc mọi người đã về hết, Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Đại sư muốn rời khỏi, để ta tiễn ngài.”
Tuệ Giác gật đầu.
Đi tới cửa phủ, Tưởng Nguyễn nhìn hắn cười nói. “Hôm nay đa tạ đại sư ra tay tương trợ.”
“Lời tiểu thư nói khi ấy là thật?” Tuệ Giác dáng vẻ phục tùng thu mắt, tựa như một phật đà hiền hòa.
“Tất nhiên.” Tưởng Nguyễn lại cười nói. “Nếu đại sư có thể giúp Nguyễn nương giống như hôm nay, Phật tổ nhìn đại sư tích nhiều phúc đức như vậy, chắc chắn sẽ không bạc đãi đứa con trai nhỏ bé của ngài.” Nàng nói. “Hôm nay đại sư thật sự khiến người khác mở rộng tầm nhìn.”
Tuệ Giác hành nghề nhiều năm như vậy, nếu chỉ dựa vào cái miệng thì chắc chắn không được, thật thật giả giả, giả giả thật thật, còn có những chiêu trò tên du tăng kia dạy hắn. Hôm nay, chỉ là lúc đi qua phòng Tưởng Tố Tố, thuận tiện rãi chút phấn được làm từ máu của lợn.
Dơi thích máu lợn, tuy là dơi sẽ ngủ ngày, nhưng trong máu lợn kia còn có thêm một vài loại thuốc bột khác, hòa cùng mùi hương trong chánh viện, cho dù là ban ngày cũng sẽ dụ dơi bay ra. Người biết điều này sẽ không thấy cảnh tượng đó có gì đáng sợ, nhưng người không biết thì lại nghĩ là yêu ma hiện hình.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Mẫu thân yêu thương nhị muội, chắc rằng sẽ không để nhị muội đến chùa ở.”
“Lũ dơi ban ngày sẽ tản đi, nhưng ban đêm lại tới gõ vào cửa, tinh thần nhị tiểu thư không yên, đương nhiên sẽ không phản đối.” Tuệ Giác lạnh nhạt nói. Hắn đã bôi rất nhiều thuốc bột lên cửa phòng Tưởng Tố Tố, ban đêm đám dơi bay đến đập cửa sẽ tạo ra tiếng động lớn, đợi khi Tưởng Tố Tố mở cửa ra phát hiện không có người, nhiều lần như thế, Tưởng Tố Tố sẽ nghi thần nghi quỷ, không lâu sau, chắc chắn sẽ chủ động nói ra yêu cầu muốn đến chùa ở.
“Đại sư cao minh.” Tưởng Nguyễn nhướng mày, tên Tuệ Giác này có chút đầu óc, cũng biết chuẩn bị biện pháp dự phòng, nếu đã nắm chắc… Nàng cười. “Đại sư giúp ta như vậy, ta sẽ tặng lại cho đại sự một món quà lớn hơn, qua ít hôm nữa ta sẽ lại tới cửa viếng thăm, lời của ta, đại sư tuyệt đối chớ quên.”
Tuệ Giác kinh ngạc nhìn thiếu nữ trước mặt, trong đôi mắt xinh đẹp là nụ cười lạnh lẽo đến thấu xương, nàng còn nhỏ như vậy, tâm tư so với những nữ tử hậu viện hắn từng gặp đều thâm trầm hơn, đa mưu túc trí lại quỷ quyệt. Tuệ Giác thu hồi suy nghĩ, từ biệt Tưởng Nguyễn rồi rời đi.
Trong phủ Tổng binh đại nhân.
Cô phu nhân vừa về tới, Cô Dịch đã vội nhảy vào, ba bước thành một đi tới trước mặt Cô phu nhân. “Mẫu thân, người có gặp Tưởng đại tiểu thư chưa? Người cảm thấy thế nào?”
Cô phu nhân cười nói. “Diện mạo xinh đẹp, tính tình ôn hòa, có tri thức hiểu lễ nghĩa, làm việc cũng quy củ.”
“Vậy chính là không tệ rồi?” Cô Dịch cười nói. “Ta cũng biết mẫu thân sẽ cảm thấy nàng tốt.” Dứt lời lại gãi đầu nói tiếp. “Người xem…”
“Xì, nàng mới bao nhiêu tuổi, mau trở về viện của con đi, đợi một chút phụ thân của con về thấy con thế này lại trách phạt, chuyện này hôm khác rồi nói.” Cô phu nhân cười mắng.
Vừa nghe Cô đại nhân sắp về, Cô Dịch lập tức chạy biến. Đợi hắn đi rồi, Cô phu nhân thở dài một cái thật sâu.
“Hôm nay đến đó phu nhân cảm thấy Tưởng đại tiểu thư không tốt sao ạ?” Nha hoàn hầu cận hỏi nhỏ.
“Vừa rồi ngươi cũng thấy, nước Tưởng gia không cạn, Tưởng đại tiểu thư vừa hồi phủ đã khơi dậy sóng to gió lớn bậc này, ấy vậy mà vẫn yên ổn lui thân, tâm tư của nàng không hề đơn giản như nàng thể hiện.” Cô phu nhân lắc đầu. “Ta chỉ muốn tìm một cô nương đơn thuần cho Dịch nhi, cô nương kia, lệ khí quá nặng.”