Khách sạn Đỉnh Nguyên trong phòng VIP đèn điện sáng trưng, lớn như vậy trong không gian bày biện cực ít, ngoại trừ cái bàn ăn ra, chính là bên phía bắc gian phòng có một sân khấu nho nhỏ. Trong âm nhạc một số cô gái trẻ trong sự điên cuồng mê loạn xoay cơ thể.
Những cảnh kích thích ướt át không chút nào cũng rời bàn ăn người bên cạnh hứng thú, bọn họ dùng bản khắc gần như thái độ vui vẻ yên lặng nhìn chăm chú vào trên sân khấu các cô gái nhảy nhót. Thỉnh thoảng có người mượn danh uống rượu hoặc là hút thuốc. Len lén nhìn trộm chỗ khách mời và ông chủ Lương Tứ Hải.
Lương Tứ Hải hết sức thả lỏng , thậm chí tư thế ngồi trông vẻ lười nhác (nguyên văn), mắt nhìn chằm chằm những cô gái kia, nhưng rõ ràng biết người chung quanh đều quan sát mình. Hắn biết bọn họ nghi ngờ. Trước việc xảy ra ngoài ý muốn làm cho tổn thất về lực lượng và tiền bạc, đích xác không phải tới thời điểm ăn mừng. Chỉ là con của mình khăng khăng muốn ở một cái chính thức trường hợp tuyên bố thượng vị, hơn nữa, Lương Tứ Hải cũng hy vọng có thể có cơ hội thích hợp tụ họp, tăng một chút sĩ khí cho anh em.
Huống chi, tên cảnh sát già mang đến toàn bộ phiền phức, đã bị tiêu diệt.
Lúc này, cửa mở, một người cao lớn khỏe mạnh đích người trẻ tuổi kéo một cô gái thân hình yếu đuối bước đi vào đây, vừa đi, một bên đầy đắc ý về phía mọi người phất tay chào.
Người bên cạnh bàn ăn đều đứng dậy bắt chuyện, chỉ có Lương Tứ Hải ngồi vẫn không nhúc nhích. Hắn theo trong đáy lòng ko thích con trai làm đường hoàng như thế, cũng đem đổ lỗi bên người người đàn bà kia.
Tìm một cô gái ko tốt , không tìm một nữ minh tinh. Sự phô trương kia, phỏng chừng cũng đã học được với cô ta.
Bất quá nó dù sao cũng là con của mình, hơn nữa, cũng đang là nó bày ra việc trong trại giam giết chết cái tên cảnh sát già kia, hợp lí trong hoàn cảnh đó, Lương Tứ Hải đều phải thổi phồng hắn lên cao.
Lương Tứ Hải cúi người chào mọi người ngồi vào chỗ, sau đó huy phất tay, ý bảo dừng âm nhạc, làm cho vũ nữ đi ra ngoài.
Trong đại sảnh lại im lặng, mấy ánh mắt đều chăm chú vào mặt Lương Tứ Hải. Lương Tứ Hải mí mắt rũ xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà, lướt nhìn một vòng người chung quanh, cười cười.
“Đoạn thời gian trước chuyện đã xảy ra, ta không nói, mọi người trong lòng cũng rõ ràng.” Lương Tứ Hải bỗng nhiên một chút, “Chúng ta gặp một điểm phiền phức, tổn thất vài người.”
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ. Lương Tứ Hải thoáng ngồi thẳng, tiếp tục nói rằng: “Nhưng đừng quá lo. Việc ấy, còn chưa đủ để vặn ngã chúng ta. Mọi người tới làm việc còn phải làm việc, tới phát tài còn muốn phát tài. Bất quá, lão Kim cùng với lão Bành tạm thời phải đi ra bên ngoài trốn. Vị trí của bọn họ, phải có người tiếp nhận.”
Lương Tứ Hải ngẩng đầu, nhìn hai bên một chút, vững tin ánh mắt mọi người đều ở trên người mình lúc sau, chỉ đã nóng lòng muốn thử những người trẻ tuổi.
“Giới thiệu cho mọi người một nhân vật mới, cũng là con ta.” Hắn hơi lên giọng : “Lương Trạch Hạo.”
Lương Trạch Hạo sống đã ba mươi năm, ngày hôm nay có lẽ là thời khắc quang vinh nhất của hắn. Không nói đến người chung quanh đều cúi đầu khom lưng kêu hắn là đại ca, mà ngay cả cha mình cũng liên tiếp ném tới ánh mắt kỳ vọng.
Từ hôm nay trở đi, thiên hạ chính là ta. Ta không còn khiến người ta mặt ngoài kính nể, sau lưng chế nhạo ta là cậu ấm vô dụng, ta trở thành đại ca cầm đầu trong cái thành phố này, tương lai, ta còn muốn trở thành toàn bộ tỉnh, không, đại ca toàn quốc!
Lương Trạch Hạo trong đầu tất cả đều là bản kế hoạch to lớn sau này, thêm người khác dốc sức nịnh hót, cả người hầu như muốn bay lên. Liên tiếp nâng chén trung, Lương trạch hạo rất nhanh liền say lờ đờ .
Thế nhưng, việc này không thể gây trở ngại hắn để ý đến cô gái múa dẫn đầu ánh mắt mơ hồ.
Mặc dù Bùi Lam liền bên người, âm nhạc dừng lại, Lương Trạch Hạo lảo đảo người đi qua, móc ra một xấp bách nguyên tiền giá trị lớn nhét vào trong áo ngực cô gái. Cô gái khanh khách cười, đáp lại bằng ánh mắt quyến rũ. Lương Trạch Hạo thấp giọng nói: “Phòng nghỉ.” Cô gái ngầm hiểu, vừa hướng Lương Trạch Hạo ném cái liếc mắt đưa tình, xoay người mềm mại rời đi.
Lương Trạch Hạo trở lại trước bàn, vừa uống hai chén rượu, bỗng nhiên thoáng nhìn Bùi Lam ánh mắt u oán. Hắn giả bộ không nhìn, bất đắc dĩ đối phương nhưng trước sau nhìn mình chằm chằm, chỉ phải làm ra chút đáp lại.
“Làm sao vậy?” Lương Trạch Hạo bắt tay đặt ở Bùi Lam trên đùi, “Tâm tình không tốt sao?”
Bùi Lam cái tay hắn cầm mở, thấp giọng nói rằng: “Trạch Hạo, bình thường anh làm bậy tôi mặc kệ, ngày hôm nay anh ít nhiều phải giữ cho tôi chút mặt mũi chứ.”
“Anh vừa làm sao vậy?” Lương Trạch Hạo vẻ mặt oan ức, “Em đừng bụng dạ hẹp hòi, như kiểu bà chằn như vậy đc ko?”
Bùi Lam tức giận quay đầu sang chỗ khác, Lương Trạch Hạo cũng không để ý cô nữa, bắt chuyện mọi người tiếp tục uống rượu.
Rượu qua ba tuần, Lương Trạch Hạo cảm thấy say, trong dạ dày cái gì đó cũng càng không ngừng dâng lên. Hắn nghĩ về phòng nghỉ trong “Bữa ăn ngon”, nghĩ thầm đến tinh thần một chút, bằng không lúc sau ở trên giường lực bất tòng tâm, chẳng phải sẽ ko vui.
Hắn lảo đảo đứng dậy, cố nén cảm giác say, đối với mọi người ý bảo muốn đi vệ sinh một chút. Để không đến mức ngày đầu tiên làm đại ca liền đã mất mặt, hắn ko dùng nhà vệ sinh chung, cũng từ chối thủ hạ đi theo, một người ra khỏi phòng thuê chung.
Lương Trạch Hạo loạng choạng đến buồng vệ sinh, đẩy cửa ra, một đầu gục ở thành bồn cầu, nôn hết ra rồi ngồi dậy. Dạ dày trong phồng lên cảm giác giảm bớt một ít, nhưng lại càng chóng mặt. Hắn phải nửa quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại, thở hổn hển.
Lương Trạch Hạo không còn ý thức đến, cửa vừa bị hắn mở, lúc này đang từ từ khép lại.
Một thân người theo phía sau cửa chậm rãi xuất hiện.
Phương Mộc đầu đội mũ lưỡi trai, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị che bởi bóng tối,. Cậu nhìn chằm chằm Lương Trạch Hạo nằm liệt ở bên cạnh bồn cầu, một bên chậm rãi tiến lên, một bên từ từ giở dây thép trong tay.
Đột nhiên, cậu nghe được phía sau truyền đến “Răng rắc” một tiếng, mặc dù rất nhỏ, Phương Mộc lập tức nhận ra đó là âm thanh chuyển động búa súng.
Cậu quay đầu lại thì, thấy khẩu súng lục k92 thẳng tắp chỉ hướng trán của mình.
Phương Mộc trợn tròn mắt——
Nắm khẩu súng kia, là Tiêu Vọng.
Phương Mộc nhìn chằm chằm Tiêu Vọng, cảm thấy toàn thân trên dưới đều bị đông cứng. Xoang đầu dường như hoàn toàn bị vét sạch, chỉ còn lại có vài thứ ở bên trong điên cuồng mà đánh tới đánh đi.
Là ngươi?
Vì sao phải là ngươi?
Tiêu Vọng một ngón tay dựng thẳng ở bên môi, đồng thời khoát khoát tay cầm súng, ý bảo Phương Mộc cùng mình đi ra. Phương Mộc đã hoàn toàn mất đi năng khả năng tự hỏi, chỉ có thể theo hắn bước đi ra cửa ngoài.
Tiêu Vọng rút lui đi tới hành lang trong, trở tay mở buồng vệ sinh đối diện một gian thuê chung phòng, ý bảo Phương Mộc đi vào. Tại đây toàn bộ vài giây đồng hồ, trong tay của hắn súng giây lát cũng không rời khỏi trán Phương Mộc.
Phương Mộc cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Vọng, ánh mắt nhưng mờ mịt, trống rỗng. Hai tay của cậu còn có chăm chú xiết cái dây thép kia, dường như đó là duy nhất có thể vững tin gì đó. Tiêu Vọng ngồi ở đối diện cậu, cau mày.
“Đem nó vứt đi!”
Những lời này dường như đánh thức Phương Mộc, ánh mắt của cậu linh hoạt một ít. Cúi đầu nhìn dây thép trong tay, vừa ngẩng đầu nhìn họng súng trước mặt, Phương Mộc ném cái dây thép ở trên bàn, bỗng nhiên cười cười: “Ngươi có phải muốn nói với ta chút gì ko?”
Tiêu Vọng không lên tiếng, nhìn từ trên xuống dưới Phương Mộc.
Phương Mộc biết ý nghĩ của hắn, đưa tay theo y túi trong lấy điện thoại di động ra, bỏ pin xuống, lại đem áo khoác vứt ở trên bàn.
“Ta không có mang bất cứ thiết bị ghi âm gì.” Phương Mộc lạnh lùng nói, “Ta không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải ngươi.”
Tiêu Vọng sắc mặt hơi có chút dịu đi. Hắn khép súng lại, nắm tay súng cắm về bao súng, suy nghĩ một chút, vừa đứng dậy đóng cửa lại, tắt đèn.
Trong phòng thuê rơi vào bóng tối. Hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, lắng nghe đối phương hô hấp cùng với nhịp tim đập, vừa không thể nào phỏng đoán, cũng ko tin tưởng điều gì.
Một lúc lâu, Phương Mộc đánh vỡ trầm mặc: “Đã bao lâu?”
“Luôn luôn là…”
“Nói như vậy, thời điểm Đinh Thụ Thành đi nằm vùng, ngươi cũng đã là người của Lương Tứ Hải?”
“Đúng.” Có lẽ là bởi vì ẩn dấu trong bóng đêm, Tiêu Vọng trả lời rất thẳng thắn, “Hắn tự cho là làm được rất khéo léo, nhưng là Đinh Thụ Thành vừa xuất hiện, ta biết hắn là nằm vùng, ngay cả hắn cùng với Hình Chí Sâm thư từ qua lại phương thức ta đều rõ như lòng bàn tay.”
“Ngươi vì sao lại biết?”
“Bởi vì ta đã từng làm nằm vùng!” Tiêu Vọng âm thanh đột nhiên lên cao, “Đó cũng là nguyên nhân ta căm hận Hình Chí Sâm!”
Cho dù trong bóng đêm, Phương Mộc vẫn đang có thể cảm thụ được Tiêu Vọng trên người tỏa ra sự thù hận, giống như một con rắn quấn ở trên người hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả xung quanh.
“Ngươi đừng tưởng rằng Hình Chí Sâm là người cái gì cũng tốt.” Tiêu Vọng đã hoàn toàn không có ý định nữa che giấu tâm tình của mình, “Để mục đích của hắn, hắn có thể hi sinh người khác, thậm chí là cùng liêu sinh mệnh – Trịnh Lâm bọn họ chính là rõ ràng ví dụ!”
” Bọn Trịnh Lâm không phải vì lão Hình mà chết, mà là vì cứu mấy đứa nhỏ!”
” Cũng chỉ có thể tính bọn họ muốn chết.” Tiêu Vọng hừ một tiếng, “Ta cũng không nghĩ tới gặp bọn họ ở xưởng thép.”
Phương Mộc ngẩn người ra, ngay sau đó, liền cảm thấy toàn thân đều căng thẳng đứng lên.
“Có người nhặt được cái bình trôi trên sông , đúng không?”
“Ừ. Sáng sớm cùng ngày, thì có người vệ sinh hang động gọi điện thoại cho ta.” Tiêu Vọng nhẹ nhàng mà cười một tiếng, “Ta lập tức đã nghĩ đến là ngươi.”
“Là ngươi thông báo Lương Tứ Hải tới đuổi giết chúng ta?”
“Không phải là các ngươi, mà là kia bốn đứa bé gái kia.” Tiêu Vọng ngồi thẳng người, “Ta không muốn giết ngươi. Bằng không ta cũng sẽ không ở nhà tắm Bách Hâm cứu ngươi.”
“Ừ?” Phương Mộc lông mày giãn ra, “Ngày đó phá hàng rào bảo vệ, vừa dọa bọn chúng đi, là ngươi?
“Đúng.”
“Làm sao ngươi biết ta ở nơi này?”
“Rất đơn giản, điện thoại di động định vị. Ngươi đi nơi nào, toàn bộ ta đều biết.” Tiêu Vọng ngữ khí thoáng nhẹ nhàng, “Phương Mộc, ta đã từng đã nói với ngươi, ngươi là một nhân tài. Ta cũng từng muốn kéo ngươi nhập bọn, hảo hảo mà làm một phen đại sự. Nếu là nhân tài, sẽ thể hiện ra giá trị. của ngươi Cái gì chính nghĩa, cái gì trung thành, cũng chỉ là lừa dối ngươi đi hùng hồn lý do chịu chết. Xã hội này rất thực dụng, quy tắc trò chơi cũng không phải ngươi tưởng tượng như vậy. Ngươi đã đặt mình trong trong đó, liền căn bản không có cơ hội trở ra. Ngươi muốn sinh tồn tiếp nữa, đồng thời muốn sống tốt, phải tuân thủ cái quy tắc này, bằng không…”
“Bằng không sẽ giết ta?”
“Không, vậy thì nó có rất nhiều phiền phức. Chúng ta có thể cho ngươi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trở thành người mất tích vĩnh viễn.” tiếng Tiêu Vọng dần dần u ám, “Ví như, đem ngươi nấu chảy ở trong khối thép, hoặc chìm vào đáy biển.”
Phương Mộc yên lặng nhìn trước mắt cái này khuông hồ không rõ đường viền, bỗng nhiên mở miệng nói rằng: “Hồ Anh Bác ở trong khách sạn Thành loan giết chết người đàn bà kia, nhất định xử lí như vậy phải ko ?”
Tiêu Vọng nhẹ nhàng cười, “Ngươi rất thông minh. Đây là phương pháp xử lý triệt để nhất – ngay cả DNA đều tra xét không được.”
“cô ta là ai?”
“Ngươi sẽ không muốn biết, thực sự, tin ta đi.” Tiêu Vọng đứng dậy, “Việc đã đến nước này, ta nghĩ, ta và ngươi đã không có khả năng trở thành bằng hữu nữa. Chết tiệt, không chết tiệt, hiện tại cũng đã chết. Ngươi trong lòng cũng rõ ràng, không có chứng cứ, ngươi gây khó dễ chúng ta một cách cũng không có. Quay về phòng công an, thành thành thật thật làm văn chức đi. Ta cũng vậy cảnh sát, nhất cử nhất động của ngươi đều đã ở nắm trong lòng bàn tay của ta, nếu như ngươi muốn tìm phiền toái nữa, ta sẽ tự tay giết chết ngươi.”
Dứt lời, Tiêu Vọng liền kéo mở cửa phòng, đi.
Trong bóng đêm. Xung quanh, là không gian đen tối vô hạn.
Phương Mộc vẫn ngồi không nhúc nhích, lẳng lặng cảm thụ kia có cảm nhận đen tối, đem chính mình tầng tầng bao vây. Thua. Ừ. Thất bại thảm hại. Lương Trạch Hạo không còn ở đối diện trong phòng vệ sinh, Phương Mộc một điểm hứng thú cũng không có. Cậu thầm nghĩ trốn ở trong bóng tối này, từng giây từng phút cũng tốt, suốt một đời cũng tốt.
Ngoại trừ đen tối, trên thế giới này còn có khác sao?
Nhưng là, cửa bỗng nhiên mở.
Hành lang trong ngọn đèn trút xuống ở trên người Phương Mộc, như bật mở giống như một thanh kiếm dày, màu đen kén. Phương Mộc vô ý thức về phía cửa nhìn lại,ngọn đèn làm nổi bật, chỉ nhìn đến một mái tóc dài bay nhẹ nhàng hình ảnh cô gái.
Đối phương hiển nhiên không để ý trong phòng thuê đột nhiên còn có người, sợ hãi rất nhiều, vừa muốn bứt ra rời đi, nhưng sững sờ ở cửa, “Là anh?”
Không đợi Phương Mộc phản ứng, cô không khỏi phân trần kéo cậu, hướng ra phía ngoài chạy đi.
Xuyên qua hành lang, chạy ào thang máy. Thẳng đến cửa thang máy chậm rãi khép lại, Phương Mộc mới nhận ra cô gái này là Bùi Lam. Rất rõ ràng, nàng vừa đã khóc, hơn nữa uống rất nhiều rượu. Mặc dù đêm nay đã gặp lại rất bất ngờ, hành động Bùi Lam làm cho Phương Mộc cảm thấy mơ hồ.
“Cô tới đây… Làm gì?”
Bùi Lam chưa trả lời. Nàng đưa lưng về phía Phương Mộc, tập trung nhìn số tầng của thang máy thay đổi không ngừng, hết sức nắm lấy cổ tay Phương Mộc không buông ra.
Cửa thang máy mở, nàng liền lôi kéo Phương Mộc chạy ào hành lang, bước nhanh đi tới một gian khách trước của phòng, mở rộng cửa, túm Phương Mộc vào cửa, sau đó đem Phương Mộc đẩy tựa ở trên cửa.
Cửa phòng bị Phương Mộc đụng phải phịch một tiếng, khóa cứng. Ngay sau đó, thân thể Bùi Lam giống như rắn quấn lên nhau.
Phương Mộc cảm giác đôi môi hạt mưa Bùi Lam dừng ở hai má mình, cái cổ cùng với tai, sặc người mùi rượu cùng tỏa hương nhè nhẹ càng không ngừng chui vào mũi . Đối với liên tục bị kích Phương Mộc mà nói, đột nhiên mềm mại và ấm áp, như khiến cho người tạm thời quên mất tất cả ảo mộng. Cậu kìm lòng không nổi ôm thắt lưng Bùi Lam. Vướng do dự vài giây sau, Phương Mộc cảm giác một đôi tay đang duỗi hướng chính mình bên hông, cố gắng cởi thắt lưng da của cậu. Phương Mộc thoáng cái tỉnh táo lại, cố sức đẩy Bùi Lam ra.
Bùi Lam bị đẩy ra hơn mấy mét. Tóc của nàng tán loạn, sắc mặt ửng hồng, trong ánh mắt toát ra là không là sắc dục, mà là thật sâu tuyệt vọng.
“Anh muốn tôi phải ko? Tôi cho anh…” Bùi Lam đưa tay cởi cúc áo, màu đen áo sơmi rất nhanh liền mở rộng ra hơn phân nửa,làn da trắng như tuyết có vẻ càng thêm đẹp mắt.
Phương Mộc nhắm mắt lại, xoay người mở rộng cửa.
“Đừng…” Bùi Lam xông về phía trước một bước, đưa tay ra kéo Phương Mộc. Mới vừa đụng tới góc áo cậu, cả người liền lại bất động.
Phương Mộc vội vàng kéo cô đứng lên, Bùi Lam nhưng rụng rời gân cốt, toàn thân ko còn chút sức lực. Phương Mộc bất đắc dĩ, chỉ phải đem cô ôm đến trên giường. Bùi Lam nhắm chặt hai mắt, hô hấp dồn dập, cả người lỗ chân lông như mở áp đập chứa nước, càng không ngừng vã mồ hôi. Phương Mộc đứng dậy muốn đi vệ sinh hỏi cầm khăn mặt, lại bị nàng chặn kéo cổ tay.
“Không cần đi…” Nàng thì thào nói rằng, “Đừng để tôi lại đây… Đừng…”
Phương Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể để cô tùy ý lôi kéo mình, yên lặng nhìn nàng thở dốc, rơi lệ.
Một lúc lâu, Bùi Lam hô hấp trở về bình thường , tiếp theo, cô thở dài, chậm rãi ngồi dậy, co chân lên, gục đầu trên đầu gối.
“Tốt hơn chưa?” Phương Mộc thấp giọng hỏi.
“vâng.” Bùi Lam sắc mặt tùy ửng hồng trở nên trắng bệch, tóc dài đính vào mồ hôi trên gương mặt, thoạt nhìn yếu đuối vô cùng. Nàng vất vả chuyển đến bên giường, vừa cởi áo sơmi còn lại hai cúc buộc.
Phương Mộc mặt nhăn nhíu, xoay người đi tới sô pha bên cạnh ngồi xuống.
“Anh đừng sợ.” Có lẽ là chú ý tới Phương Mộc xấu hổ, Bùi Lam cười mệt mỏi, “Tôi sẽ không mạo phạm anh đâu —— y phục bị ướt đẫm mồ hôi, mặc hơi khó chịu.”
Vừa nói chuyện, nàng vừa cởi bỏ quần jean, chỉ mặc áo lót đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước, uống ừng ực.
“Cô bị bệnh?” Phương Mộc nhìn thân thể cô trắng nõn trên như trước sáng lấp lánh mồ hôi, mở miệng hỏi.
Bùi Lam cười hơi đau khổ , “Không phải bị bệnh, Lương Trạch Hạo cho tôi uống thuốc, muốn sẽ tìm cô gái kia chơi ba người. Ta mặc kệ, liền chạy đi, không nghĩ tới sẽ gặp anh—— vừa rồi làm anh sợ hãi rồi?”
Phương Mộc yên lặng nhìn chăm chú vào cô. Bùi Lam thở gấp đứng lên, xoay người, không chút nào che giấu biểu diễn thân thể của mình.
Kỳ thật, cô theo đáy lòng là hy vọng cảnh sát này có sự tác động.
Phương Mộc đường nhìn theo lên tới dưới, sau cùng dừng ở bên trái bụng Bùi Lam, chỗ ấy xăm một đóa hoa.
Bùi Lam bắt đến ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn bụng mình, thần tình nhưng ảm đạm xuống.
” phổ cúc Châu Âu, biểu tượng tình bạn.” Bùi Lam nhẹ nhàng mà vuốt ve đóa hoa màu tím nhạt kia, “Ở học viện điện ảnh tôi cùng với Tiểu Mỹ là bạn tốt nhất. Sinh viên năm hai, hai chúng tôi cùng đi xăm người, ở đồng dạng vị trí, cùng hình đóa hoa. Chúng tôi xin thề, muốn cả đời là bạn tốt của nhau. Nhưng mà, sau lại…”
“Đợi một chút!”
Bùi Lam lại càng hoảng sợ, cô ngẩng đầu, giật mình phát hiện Phương Mộc hai mắt trợn tròn, cả người dường như muốn bổ nhào lên.
“Cô vừa nói cái gì?” Phương Mộc thực sự lao đến, nắm cánh tay Bùi Lam, “Thang Tiểu Mỹ trên bụng cũng xăm một đóa hoa?”
Bùi Lam không biết làm sao gật đầu.
” màu tím nhạt?”
“Đúng vậy.” Bùi Lam hỏi ngược lại, “Làm sao vậy?”
Phương Mộc chưa trả lời cô, chậm rãi lắc đầu, rút lui vài bước, thẫn thờ ngã ngồi ở bên giường.
Thời điểm Lão Hình vượt qua máy phát hiện nói dối, từng đề cập Hồ Anh Bác giết chết cô gái trên bụng xăm một đóa hoa.
Người đàn bà kia là Thang Tiểu Mỹ.
Tiêu Vọng nói xong đúng vậy, này thật là Phương Mộc không muốn biết chuyện thực: hắn ở tóm Thang Tiểu Mỹ đồng thời, liền đem nàng đẩy đến đường chết.
Bùi Lam ko rõ nội tình cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Phương Mộc, “Sự kiện kia lúc sau, anh gặp qua Tiểu Mỹ sao? Không biết cô ấy bị xử mấy năm, nhốt ở đâu, tôi muốn đi thăm cô ấy.”
Phương Mộc lắc đầu, “Cô ko gặp đc cô ấy đâu.”
Lương Tứ Hải dám làm như thế, nói rõ Tiêu Vọng điều tra và giải quyết án này thời điểm, hoàn toàn sẽ không thực hiện bất cứ trình tự lập án nào, không đề cập đến việc bắt giữ, truy tố và xét xử.. Theo thời gian bắt đầu nhìn lại, Thang Tiểu Mỹ bị bắt đêm đó đã bị đưa tới thành phố C, đi cùng còn có bạn trai của cô -Tôn vĩ. Sau đó —theo như lời Tiêu Vọng—— người mất tích vĩnh viễn.
Bùi Lam chẳng biết tại sao, suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Tôi không rõ ý t của anh, Tiểu Mỹ không phải ở trong tù sao?”
“Cô ấy không đc may mắn như vậy.” Phương Mộc quyết định nói cho Bùi Lam tình hình thực tế, “Thang Tiểu Mỹ bị người của Lương Trạch Hạo giết, sau khi bị đúc kim loại ở trong khối thép, chìm vào biển rộng.”
Bùi Lam “A” một tiếng, lập tức đưa tay che miệng, trong ánh mắt lộ vẻ kinh sợ cùng với khó có thể tin, thân thể cũng run đứng lên. Chừng nửa phút sau, cô mới thì thào nói rằng: “Tôi… Tôi không để cho hắn làm như vậy… Hắn làm sao có thể…”
” Thang Tiểu Mỹ bị giết không phải vì cô.” Phương Mộc khẽ cắn môi, “Mà là vì hãm hại người khác.”
Cậu chuyển hướng Bùi Lam, ngữ khí càng thêm lạnh lùng vô tình: “Cô biết hiện giờ, cô đang sống chung với hạng người gì không? “?”
Những lời này như đánh sụp Bùi Lam, cô co quắp ngã xuống đất thảm thương, hai tay che mặt, không tiếng động khóc rống lên.
Phương Mộc lẳng lặng nhìn Bùi Lam không được nhún vai, không biết tới vì mình cảm thấy phẫn nộ, hay là nên vì cô cảm thấy bi thương.
Tròn một đêm, Phương Mộc cùng với Bùi Lam liền đợi ở trong phòng, hai người không nói chuyện với nhau. Một người yên lặng hút thuốc, một người lúc khóc lúc ngủ thiếp đi. Trời nhanh chóng sáng lên, Bùi Lam rốt cục tạm thời khôi phục bình tĩnh, loạng choạng đi vào phòng tắm, chỉ lát sau, liền truyền đến ào ào tiếng nước.
Phương Mộc đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ngắm thành phố gần như trong giấc mộng tỉnh lại. Thật ra là ánh bình minh trước thời khắc đen tối nhất. Trăng hạ dần xuống phía tây, ánh sao lờ mờ. Hẳn là mặt trời sẽ mọc lên, nhưng chậm chạp chưa đến.
Phương Mộc hướng phương đông nhìn lại, nơi đó là càng thêm dày đặc các tòa nhà, lạnh lùng đứng vững. Chúng che đường chân trời, cho dù quá mặt trời mọc, cũng phải giãy dụa một phen, mới có thể theo các khe hở lộ ra ánh sáng ấm áp rực rỡ. Chúng cao to trầm mặc như vậy, nếu không trang trí đèn linh tinh, hầu như sẽ làm người tưởng với một tòa Long Vĩ Sơn.
Chỉ là không biết, tại nơi phía dưới có đúng hay không cũng có một cái mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Phương Mộc đột nhiên ý thức được, chính mình trước sau ko đi ra khỏi cái đen tối kia.
Lúc nào cũng bị nó bao vây, lúc nào cũng bị nó nuốt hết.
Trong phòng tắm tiếng nước thưa dần , sau cùng hoàn toàn dừng lại. Một lát sau mà, Bùi Lam vây quanh khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn đứng ở bên cửa sổ gần Phương mộc, chậm rãi đi qua.
“Cho tôi một điếu thuốc.” Bởi vì khóc suốt đêm, Bùi Lam âm thanh trầm thấp khàn giọng. Phương Mộc rút ra một điếu thuốc đưa cho cô, vừa giúp cô châm.
Bùi Lam đứng ở bên người Phương Mộc, ngóng nhìn dưới chân thành phố, yên lặng hút thuốc. Tàn thuốc lúc sáng lúc tối, mái tóc dài bị ướt sũng che khuôn mặt như ẩn như hiện.
Một điếu thuốc hút hết, Bùi Lam thấp giọng hỏi: “Anh nói, sau khi người chết, có thể có linh hồn không?”
“Tôi không biết.” Phương Mộc cũng châm một điếu thuốc, hít sâu một cái, sau đó nhìn màu lam nhạt khói thuốc ở trước mắt lượn lờ lên cao, “Thế nhưng tôi hy vọng là có.”
Bùi Lam nhếch miệng cười một chút, “Tôi cũng vậy.”
Nàng vươn tay, động tác mềm nhẹ vuốt ve hình ảnh mình trên cửa kính.
“Tiểu Mỹ chết thời điểm… như thế nào?”
“Ở một phòng trong khách sạn.” Phương Mộc dừng một chút, “Trần như nhộng.”
Bùi Lam “A” một tiếng, ngẩng đầu, nhìn xung quanh đen kịt một mảng trời đêm, dường như đang tìm cái gì đó.
“Hy vọng linh hồn Tiểu Mỹ còn đang.” Bùi Lam âm thanh trầm thấp mềm nhẹ, giống như nói mê, “Hy vọng bây giờ cô ấy đang nhìn tôi.”
Bùi Lam đưa tay ở trước ngực kéo một chút, khăn tắm không tiếng động rơi xuống ở bên chân.
Cô nhắm mắt lại, hai cánh tay mở rộng.
“Tiểu Mỹ, cơ thể của tôi trả lại cho bạn, kể cả đóa phổ cúc Châu Âu kia. Tất cả, đều trả lại cho bạn…”
Biểu lộ của cô an tường thành kính, dường như thành tâm muốn cho du đãng ở âm dương trong lúc đó cô hồn chiếm thân thể của mình.
Ánh đèn mờ mịt, thân thể Bùi Lam trần truồng giống như điêu khắc, cô vẫn không nhúc nhích chờ đợi thời khắc buông xuống, hy vọng từ nay về sau thoát khỏi phiền não, xóa bỏ cừu hận.
Ngoài cửa sổ thành phố, đang sáng lên một chút.
Một lúc lâu, Bùi Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi , mở mắt. Nhìn trên cửa sổ kính thân thể như thuộc về mình, nước mắt vừa rơi xuống.
“Phương Mộc, tôi nghĩ vì Tiểu Mỹ phải làm cái gì đó.”
Chưa đợi câu đáp lại. Bùi Lam quay đầu đi, cảnh sát kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phương Mộc ngủ cả buổi chiều, ở miệng khô cùng với đau đầu tỉnh lại. Cậu phát trong chốc lát dừng lại, đứng dậy kiểm tra điện thoại di động. Có mười mấy cuộc gọi đến từ Biên Bình chưa nghe. Phương Mộc tắt điện thoại di động, rút sạc điện thoại, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một cái túi nho nhỏ, nhưng thu thập đủ có mấy giờ đồng hồ. Rất nhiều đồ vật lấy ra vừa bỏ vào,lại lấy ra, vòng đi vòng lại. Sau cùng Phương Mộc hoàn toàn không có kiên trì, ngoại trừ thứ cần thiết, hết thảy trong ba lô ném ra ngoài.
Cậu muốn rời khỏi cái thành phố này, đi một địa phương không người quen biết, một lần nữa sinh sống.
Ko có kí ức, không có tội ác, không có hi sinh, không có phản bội.
Không càn rỡ che khuất bầu trời , không có bất lực tuyệt vọng.
Ta chịu thua. Lấy sỉ nhục nhất phương thức chịu thua.
Chỉ vì thoát đi cái đen tối kia.
Đồ vật thu thập xong, Phương Mộc bắt đầu viết đơn từ chức. Ngay cả thử mấy lần đầu, nhưng vô luận như thế nào cũng viết không đc, sau cùng đơn giản xé vụn mấy bản thảo mới viết. Dù sao liên tục bỏ bê công việc hơn mười lăm ngày, nên bị sa thải.
Từ chức với sa thải, có phân biệt gì? Làm xong này tất cả, cảm giác trống rỗng thật lớn mang tất cả mà đến. Phương Mộc bỗng nhiên nghĩ đói lả.Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, góc đường cửa hàng cơm kia hẳn là còn chưa đóng cửa.
Có lẽ là ý thức được là mình ăn một bữa cơm cuối cùng ở thành phố C, Phương Mộc ăn hết sức tập trung. Dường như nhấm nuốt bi thương, nuốt xuống chính là hồi ức.
Cậu không chú ý tới cô gái vừa ngồi ở trước bàn.
Nữ nhân gọi một suất cơm , lặng lẽ chờ cơm, buồn chán nhìn mọi nơi xung quanh, ánh mắt lúc đó ko dời Phương Mộc. Do dự một chút lúc sau, cô gái lấy hết dũng khí kêu lên: “Phương Mộc.”
Phương Mộc vô ý thức quay đầu lại đi, lập tức ngạc nhiên nói không ra lời.
Là Đặng Lâm Nguyệt.
Đặng Lâm Nguyệt cho tới nay là một người duy nhất coi là bạn gái chính thức của Phương Mộc. Ở đại học J thời điểm, Phương Mộc từng cứu Đặng Lâm Nguyệt khỏi búa lưỡi của tên giết người hàng loạt, cũng bởi vậy triển khai một đoạn chẳng biết tại sao tình cảm lưu luyến. Nhưng mà, thời điểm tên sát nhân điên cuồng lần thứ hai xuất hiện, Đặng Lâm Nguyệt ở sợ hãi rời bỏ Phương Mộc. Sau khi tốt nghiệp đại học J, hai người chưa từng gặp mặt nữa.
Phương Mộc thật không ngờ, trước khi mình rời khỏi tp C, gặp người quen cuối cùng lại là cô.
Thấy Phương Mộc tuy rằng kinh ngạc, nhưng không có ý gì, Đặng Lâm Nguyệt thoáng thả lỏng một chút.
“Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy.” Phương Mộc lúng ta lúng túng nói, “Em… Em vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt. Em làm ở sở du lịch.” Đặng Lâm Nguyệt nghiêng đầu, “Nghe nói anh làm cảnh sát, thần thám?”
Khuôn mặt trong lúc đó, lại là năm đó, cô gái hoạt bát,cởi mở.
“Ừ.” Phương Mộc gật đầu, ánh mắt đảo qua ngón tay nàng, ngón áp út chỗ ấy vết hằn của nhẫn, “Làm sao vậy?”
“A?” Đặng Lâm Nguyệt có chút chẳng biết tại sao, nàng theo Phương Mộc ánh mắt nhìn ngón tay của mình, rất nhanh rõ ràng, khanh khách cười rộ lên.
“Con mắt vẫn tinh tường như trước à, ha ha.” Đặng Lâm Nguyệt xoa ngón tay, “Đừng hiểu lầm, không phải ly hôn. Mấy ngày nay ngón tay có sưng, liền tháo nhẫn ra.”
Cô nghiêng người. phía sau bàn có thể thấy bụng hơi to.
“Em sắp làm mẹ.” Đặng Lâm Nguyệt nửa là ngượng ngùng nửa là hạnh phúc nói rằng.
“A, chúc mừng em nhé.” Phương Mộc vùng xung quanh lông mày xoè ra ra, chợt vừa túc chặt, “Đã muộn thế này, thế nào còn một người ra ngoài ?”
“Cũng không biết làm sao vậy, sau khi mang thai, của miệng em đặc biệt kén ăn.” Đặng Lâm Nguyệt không có ý cười cười, “Đêm nay tự nhiên thèm mì tôm thịt, liền vụng trộm chạy đến đây.”
Phương Mộc nhìn ngoài cửa sổ đường phố không có một bóng người, đứng dậy nói rằng: “Anh đưa em về.”
Đi ở buổi tối không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, gặp lại thì hưng phấn dường như từ từ hạ nhiệt. Hai người đều có nhiều tâm sự, nhưng không ai nói với ai mà cùng vẫn duy trì trầm mặc.
Những năm tháng rèn luyện,có vài thứ giống như bát mì tỏa ra hơi nóng, từ từ tan biến.
Đi tới cửa một tiểu khu, Đặng Lâm Nguyệt dừng bước lại, xoay người, “em đã tới, cảm ơn anh.”
Phương Mộc cười cười, “Lần sau đừng đi ra ngoài muộn như thế, bên ngoài không an toàn đâu.”
“Không việc gì mà. Có anh thần thám bảo hộ chúng em, còn có cái gì đáng sợ chứ?” Cô cúi đầu, khẽ vuốt bụng mình, “Ngươi nói đúng không, cục cưng?”
Dứt lời, cô vẫy tay về hướng Phương Mộc, xoay người đi vào tiểu khu.
Phương Mộc nhìn theo cô vào mới xoay người rời khỏi. Đi vài bước, hắn vừa đứng lại, quay đầu lại nhìn quang cảnh nơi ở này. Một số gia đình chưa đi vào giấc ngủ vẫn sáng ánh đèn, đan xen rải rác những màu đen đốt cháy tòa nhà, khuông hồ nhưng ấm áp.
Không biết trong cửa sổ này rốt cục ở xảy ra những gì. Thế nhưng đèn sáng, có nghĩa là tồn tại, có nghĩa là hy vọng.
Lão Hình cũng tốt, Đinh Thụ Thành cũng tốt, Trịnh Lâm cũng tốt, Tiểu Hải cùng với A Triển cũng tốt…
Toàn bộ hi sinh, không đều là vì có thể trong bóng đêm này thắp sáng một ngọn đèn sao?
Còn ta, phải bỏ cuộc sao?
Khi tới nửa đêm, Phương Mộc ở ngã tư đường không có một bóng người đưa ra một quyết định cuối cùng.
Quyết định này, là vì các bà mẹ.
Vì tất cả những đứa trẻ.
Vì tất cả đèn thắp sáng.
Vì đêm yên tĩnh và thanh bình.
Khách sạn Đỉnh Nguyên trong phòng VIP đèn điện sáng trưng, lớn như vậy trong không gian bày biện cực ít, ngoại trừ cái bàn ăn ra, chính là bên phía bắc gian phòng có một sân khấu nho nhỏ. Trong âm nhạc một số cô gái trẻ trong sự điên cuồng mê loạn xoay cơ thể.
Những cảnh kích thích ướt át không chút nào cũng rời bàn ăn người bên cạnh hứng thú, bọn họ dùng bản khắc gần như thái độ vui vẻ yên lặng nhìn chăm chú vào trên sân khấu các cô gái nhảy nhót. Thỉnh thoảng có người mượn danh uống rượu hoặc là hút thuốc. Len lén nhìn trộm chỗ khách mời và ông chủ Lương Tứ Hải.
Lương Tứ Hải hết sức thả lỏng , thậm chí tư thế ngồi trông vẻ lười nhác (nguyên văn), mắt nhìn chằm chằm những cô gái kia, nhưng rõ ràng biết người chung quanh đều quan sát mình. Hắn biết bọn họ nghi ngờ. Trước việc xảy ra ngoài ý muốn làm cho tổn thất về lực lượng và tiền bạc, đích xác không phải tới thời điểm ăn mừng. Chỉ là con của mình khăng khăng muốn ở một cái chính thức trường hợp tuyên bố thượng vị, hơn nữa, Lương Tứ Hải cũng hy vọng có thể có cơ hội thích hợp tụ họp, tăng một chút sĩ khí cho anh em.
Huống chi, tên cảnh sát già mang đến toàn bộ phiền phức, đã bị tiêu diệt.
Lúc này, cửa mở, một người cao lớn khỏe mạnh đích người trẻ tuổi kéo một cô gái thân hình yếu đuối bước đi vào đây, vừa đi, một bên đầy đắc ý về phía mọi người phất tay chào.
Người bên cạnh bàn ăn đều đứng dậy bắt chuyện, chỉ có Lương Tứ Hải ngồi vẫn không nhúc nhích. Hắn theo trong đáy lòng ko thích con trai làm đường hoàng như thế, cũng đem đổ lỗi bên người người đàn bà kia.
Tìm một cô gái ko tốt , không tìm một nữ minh tinh. Sự phô trương kia, phỏng chừng cũng đã học được với cô ta.
Bất quá nó dù sao cũng là con của mình, hơn nữa, cũng đang là nó bày ra việc trong trại giam giết chết cái tên cảnh sát già kia, hợp lí trong hoàn cảnh đó, Lương Tứ Hải đều phải thổi phồng hắn lên cao.
Lương Tứ Hải cúi người chào mọi người ngồi vào chỗ, sau đó huy phất tay, ý bảo dừng âm nhạc, làm cho vũ nữ đi ra ngoài.
Trong đại sảnh lại im lặng, mấy ánh mắt đều chăm chú vào mặt Lương Tứ Hải. Lương Tứ Hải mí mắt rũ xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà, lướt nhìn một vòng người chung quanh, cười cười.
“Đoạn thời gian trước chuyện đã xảy ra, ta không nói, mọi người trong lòng cũng rõ ràng.” Lương Tứ Hải bỗng nhiên một chút, “Chúng ta gặp một điểm phiền phức, tổn thất vài người.”
Trong đại sảnh lặng ngắt như tờ. Lương Tứ Hải thoáng ngồi thẳng, tiếp tục nói rằng: “Nhưng đừng quá lo. Việc ấy, còn chưa đủ để vặn ngã chúng ta. Mọi người tới làm việc còn phải làm việc, tới phát tài còn muốn phát tài. Bất quá, lão Kim cùng với lão Bành tạm thời phải đi ra bên ngoài trốn. Vị trí của bọn họ, phải có người tiếp nhận.”
Lương Tứ Hải ngẩng đầu, nhìn hai bên một chút, vững tin ánh mắt mọi người đều ở trên người mình lúc sau, chỉ đã nóng lòng muốn thử những người trẻ tuổi.
“Giới thiệu cho mọi người một nhân vật mới, cũng là con ta.” Hắn hơi lên giọng : “Lương Trạch Hạo.”
Lương Trạch Hạo sống đã ba mươi năm, ngày hôm nay có lẽ là thời khắc quang vinh nhất của hắn. Không nói đến người chung quanh đều cúi đầu khom lưng kêu hắn là đại ca, mà ngay cả cha mình cũng liên tiếp ném tới ánh mắt kỳ vọng.
Từ hôm nay trở đi, thiên hạ chính là ta. Ta không còn khiến người ta mặt ngoài kính nể, sau lưng chế nhạo ta là cậu ấm vô dụng, ta trở thành đại ca cầm đầu trong cái thành phố này, tương lai, ta còn muốn trở thành toàn bộ tỉnh, không, đại ca toàn quốc!
Lương Trạch Hạo trong đầu tất cả đều là bản kế hoạch to lớn sau này, thêm người khác dốc sức nịnh hót, cả người hầu như muốn bay lên. Liên tiếp nâng chén trung, Lương trạch hạo rất nhanh liền say lờ đờ .
Thế nhưng, việc này không thể gây trở ngại hắn để ý đến cô gái múa dẫn đầu ánh mắt mơ hồ.
Mặc dù Bùi Lam liền bên người, âm nhạc dừng lại, Lương Trạch Hạo lảo đảo người đi qua, móc ra một xấp bách nguyên tiền giá trị lớn nhét vào trong áo ngực cô gái. Cô gái khanh khách cười, đáp lại bằng ánh mắt quyến rũ. Lương Trạch Hạo thấp giọng nói: “Phòng nghỉ.” Cô gái ngầm hiểu, vừa hướng Lương Trạch Hạo ném cái liếc mắt đưa tình, xoay người mềm mại rời đi.
Lương Trạch Hạo trở lại trước bàn, vừa uống hai chén rượu, bỗng nhiên thoáng nhìn Bùi Lam ánh mắt u oán. Hắn giả bộ không nhìn, bất đắc dĩ đối phương nhưng trước sau nhìn mình chằm chằm, chỉ phải làm ra chút đáp lại.
“Làm sao vậy?” Lương Trạch Hạo bắt tay đặt ở Bùi Lam trên đùi, “Tâm tình không tốt sao?”
Bùi Lam cái tay hắn cầm mở, thấp giọng nói rằng: “Trạch Hạo, bình thường anh làm bậy tôi mặc kệ, ngày hôm nay anh ít nhiều phải giữ cho tôi chút mặt mũi chứ.”
“Anh vừa làm sao vậy?” Lương Trạch Hạo vẻ mặt oan ức, “Em đừng bụng dạ hẹp hòi, như kiểu bà chằn như vậy đc ko?”
Bùi Lam tức giận quay đầu sang chỗ khác, Lương Trạch Hạo cũng không để ý cô nữa, bắt chuyện mọi người tiếp tục uống rượu.
Rượu qua ba tuần, Lương Trạch Hạo cảm thấy say, trong dạ dày cái gì đó cũng càng không ngừng dâng lên. Hắn nghĩ về phòng nghỉ trong “Bữa ăn ngon”, nghĩ thầm đến tinh thần một chút, bằng không lúc sau ở trên giường lực bất tòng tâm, chẳng phải sẽ ko vui.
Hắn lảo đảo đứng dậy, cố nén cảm giác say, đối với mọi người ý bảo muốn đi vệ sinh một chút. Để không đến mức ngày đầu tiên làm đại ca liền đã mất mặt, hắn ko dùng nhà vệ sinh chung, cũng từ chối thủ hạ đi theo, một người ra khỏi phòng thuê chung.
Lương Trạch Hạo loạng choạng đến buồng vệ sinh, đẩy cửa ra, một đầu gục ở thành bồn cầu, nôn hết ra rồi ngồi dậy. Dạ dày trong phồng lên cảm giác giảm bớt một ít, nhưng lại càng chóng mặt. Hắn phải nửa quỳ trên mặt đất, nhắm mắt lại, thở hổn hển.
Lương Trạch Hạo không còn ý thức đến, cửa vừa bị hắn mở, lúc này đang từ từ khép lại.
Một thân người theo phía sau cửa chậm rãi xuất hiện.
Phương Mộc đầu đội mũ lưỡi trai, hơn phân nửa khuôn mặt đều bị che bởi bóng tối,. Cậu nhìn chằm chằm Lương Trạch Hạo nằm liệt ở bên cạnh bồn cầu, một bên chậm rãi tiến lên, một bên từ từ giở dây thép trong tay.
Đột nhiên, cậu nghe được phía sau truyền đến “Răng rắc” một tiếng, mặc dù rất nhỏ, Phương Mộc lập tức nhận ra đó là âm thanh chuyển động búa súng.
Cậu quay đầu lại thì, thấy khẩu súng lục k thẳng tắp chỉ hướng trán của mình.
Phương Mộc trợn tròn mắt——
Nắm khẩu súng kia, là Tiêu Vọng.
Phương Mộc nhìn chằm chằm Tiêu Vọng, cảm thấy toàn thân trên dưới đều bị đông cứng. Xoang đầu dường như hoàn toàn bị vét sạch, chỉ còn lại có vài thứ ở bên trong điên cuồng mà đánh tới đánh đi.
Là ngươi?
Vì sao phải là ngươi?
Tiêu Vọng một ngón tay dựng thẳng ở bên môi, đồng thời khoát khoát tay cầm súng, ý bảo Phương Mộc cùng mình đi ra. Phương Mộc đã hoàn toàn mất đi năng khả năng tự hỏi, chỉ có thể theo hắn bước đi ra cửa ngoài.
Tiêu Vọng rút lui đi tới hành lang trong, trở tay mở buồng vệ sinh đối diện một gian thuê chung phòng, ý bảo Phương Mộc đi vào. Tại đây toàn bộ vài giây đồng hồ, trong tay của hắn súng giây lát cũng không rời khỏi trán Phương Mộc.
Phương Mộc cũng nhìn chằm chằm vào Tiêu Vọng, ánh mắt nhưng mờ mịt, trống rỗng. Hai tay của cậu còn có chăm chú xiết cái dây thép kia, dường như đó là duy nhất có thể vững tin gì đó. Tiêu Vọng ngồi ở đối diện cậu, cau mày.
“Đem nó vứt đi!”
Những lời này dường như đánh thức Phương Mộc, ánh mắt của cậu linh hoạt một ít. Cúi đầu nhìn dây thép trong tay, vừa ngẩng đầu nhìn họng súng trước mặt, Phương Mộc ném cái dây thép ở trên bàn, bỗng nhiên cười cười: “Ngươi có phải muốn nói với ta chút gì ko?”
Tiêu Vọng không lên tiếng, nhìn từ trên xuống dưới Phương Mộc.
Phương Mộc biết ý nghĩ của hắn, đưa tay theo y túi trong lấy điện thoại di động ra, bỏ pin xuống, lại đem áo khoác vứt ở trên bàn.
“Ta không có mang bất cứ thiết bị ghi âm gì.” Phương Mộc lạnh lùng nói, “Ta không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp phải ngươi.”
Tiêu Vọng sắc mặt hơi có chút dịu đi. Hắn khép súng lại, nắm tay súng cắm về bao súng, suy nghĩ một chút, vừa đứng dậy đóng cửa lại, tắt đèn.
Trong phòng thuê rơi vào bóng tối. Hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, lắng nghe đối phương hô hấp cùng với nhịp tim đập, vừa không thể nào phỏng đoán, cũng ko tin tưởng điều gì.
Một lúc lâu, Phương Mộc đánh vỡ trầm mặc: “Đã bao lâu?”
“Luôn luôn là…”
“Nói như vậy, thời điểm Đinh Thụ Thành đi nằm vùng, ngươi cũng đã là người của Lương Tứ Hải?”
“Đúng.” Có lẽ là bởi vì ẩn dấu trong bóng đêm, Tiêu Vọng trả lời rất thẳng thắn, “Hắn tự cho là làm được rất khéo léo, nhưng là Đinh Thụ Thành vừa xuất hiện, ta biết hắn là nằm vùng, ngay cả hắn cùng với Hình Chí Sâm thư từ qua lại phương thức ta đều rõ như lòng bàn tay.”
“Ngươi vì sao lại biết?”
“Bởi vì ta đã từng làm nằm vùng!” Tiêu Vọng âm thanh đột nhiên lên cao, “Đó cũng là nguyên nhân ta căm hận Hình Chí Sâm!”
Cho dù trong bóng đêm, Phương Mộc vẫn đang có thể cảm thụ được Tiêu Vọng trên người tỏa ra sự thù hận, giống như một con rắn quấn ở trên người hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt tất cả xung quanh.
“Ngươi đừng tưởng rằng Hình Chí Sâm là người cái gì cũng tốt.” Tiêu Vọng đã hoàn toàn không có ý định nữa che giấu tâm tình của mình, “Để mục đích của hắn, hắn có thể hi sinh người khác, thậm chí là cùng liêu sinh mệnh – Trịnh Lâm bọn họ chính là rõ ràng ví dụ!”
” Bọn Trịnh Lâm không phải vì lão Hình mà chết, mà là vì cứu mấy đứa nhỏ!”
” Cũng chỉ có thể tính bọn họ muốn chết.” Tiêu Vọng hừ một tiếng, “Ta cũng không nghĩ tới gặp bọn họ ở xưởng thép.”
Phương Mộc ngẩn người ra, ngay sau đó, liền cảm thấy toàn thân đều căng thẳng đứng lên.
“Có người nhặt được cái bình trôi trên sông , đúng không?”
“Ừ. Sáng sớm cùng ngày, thì có người vệ sinh hang động gọi điện thoại cho ta.” Tiêu Vọng nhẹ nhàng mà cười một tiếng, “Ta lập tức đã nghĩ đến là ngươi.”
“Là ngươi thông báo Lương Tứ Hải tới đuổi giết chúng ta?”
“Không phải là các ngươi, mà là kia bốn đứa bé gái kia.” Tiêu Vọng ngồi thẳng người, “Ta không muốn giết ngươi. Bằng không ta cũng sẽ không ở nhà tắm Bách Hâm cứu ngươi.”
“Ừ?” Phương Mộc lông mày giãn ra, “Ngày đó phá hàng rào bảo vệ, vừa dọa bọn chúng đi, là ngươi?
“Đúng.”
“Làm sao ngươi biết ta ở nơi này?”
“Rất đơn giản, điện thoại di động định vị. Ngươi đi nơi nào, toàn bộ ta đều biết.” Tiêu Vọng ngữ khí thoáng nhẹ nhàng, “Phương Mộc, ta đã từng đã nói với ngươi, ngươi là một nhân tài. Ta cũng từng muốn kéo ngươi nhập bọn, hảo hảo mà làm một phen đại sự. Nếu là nhân tài, sẽ thể hiện ra giá trị. của ngươi Cái gì chính nghĩa, cái gì trung thành, cũng chỉ là lừa dối ngươi đi hùng hồn lý do chịu chết. Xã hội này rất thực dụng, quy tắc trò chơi cũng không phải ngươi tưởng tượng như vậy. Ngươi đã đặt mình trong trong đó, liền căn bản không có cơ hội trở ra. Ngươi muốn sinh tồn tiếp nữa, đồng thời muốn sống tốt, phải tuân thủ cái quy tắc này, bằng không…”
“Bằng không sẽ giết ta?”
“Không, vậy thì nó có rất nhiều phiền phức. Chúng ta có thể cho ngươi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, trở thành người mất tích vĩnh viễn.” tiếng Tiêu Vọng dần dần u ám, “Ví như, đem ngươi nấu chảy ở trong khối thép, hoặc chìm vào đáy biển.”
Phương Mộc yên lặng nhìn trước mắt cái này khuông hồ không rõ đường viền, bỗng nhiên mở miệng nói rằng: “Hồ Anh Bác ở trong khách sạn Thành loan giết chết người đàn bà kia, nhất định xử lí như vậy phải ko ?”
Tiêu Vọng nhẹ nhàng cười, “Ngươi rất thông minh. Đây là phương pháp xử lý triệt để nhất – ngay cả DNA đều tra xét không được.”
“cô ta là ai?”
“Ngươi sẽ không muốn biết, thực sự, tin ta đi.” Tiêu Vọng đứng dậy, “Việc đã đến nước này, ta nghĩ, ta và ngươi đã không có khả năng trở thành bằng hữu nữa. Chết tiệt, không chết tiệt, hiện tại cũng đã chết. Ngươi trong lòng cũng rõ ràng, không có chứng cứ, ngươi gây khó dễ chúng ta một cách cũng không có. Quay về phòng công an, thành thành thật thật làm văn chức đi. Ta cũng vậy cảnh sát, nhất cử nhất động của ngươi đều đã ở nắm trong lòng bàn tay của ta, nếu như ngươi muốn tìm phiền toái nữa, ta sẽ tự tay giết chết ngươi.”
Dứt lời, Tiêu Vọng liền kéo mở cửa phòng, đi.
Trong bóng đêm. Xung quanh, là không gian đen tối vô hạn.
Phương Mộc vẫn ngồi không nhúc nhích, lẳng lặng cảm thụ kia có cảm nhận đen tối, đem chính mình tầng tầng bao vây. Thua. Ừ. Thất bại thảm hại. Lương Trạch Hạo không còn ở đối diện trong phòng vệ sinh, Phương Mộc một điểm hứng thú cũng không có. Cậu thầm nghĩ trốn ở trong bóng tối này, từng giây từng phút cũng tốt, suốt một đời cũng tốt.
Ngoại trừ đen tối, trên thế giới này còn có khác sao?
Nhưng là, cửa bỗng nhiên mở.
Hành lang trong ngọn đèn trút xuống ở trên người Phương Mộc, như bật mở giống như một thanh kiếm dày, màu đen kén. Phương Mộc vô ý thức về phía cửa nhìn lại,ngọn đèn làm nổi bật, chỉ nhìn đến một mái tóc dài bay nhẹ nhàng hình ảnh cô gái.
Đối phương hiển nhiên không để ý trong phòng thuê đột nhiên còn có người, sợ hãi rất nhiều, vừa muốn bứt ra rời đi, nhưng sững sờ ở cửa, “Là anh?”
Không đợi Phương Mộc phản ứng, cô không khỏi phân trần kéo cậu, hướng ra phía ngoài chạy đi.
Xuyên qua hành lang, chạy ào thang máy. Thẳng đến cửa thang máy chậm rãi khép lại, Phương Mộc mới nhận ra cô gái này là Bùi Lam. Rất rõ ràng, nàng vừa đã khóc, hơn nữa uống rất nhiều rượu. Mặc dù đêm nay đã gặp lại rất bất ngờ, hành động Bùi Lam làm cho Phương Mộc cảm thấy mơ hồ.
“Cô tới đây… Làm gì?”
Bùi Lam chưa trả lời. Nàng đưa lưng về phía Phương Mộc, tập trung nhìn số tầng của thang máy thay đổi không ngừng, hết sức nắm lấy cổ tay Phương Mộc không buông ra.
Cửa thang máy mở, nàng liền lôi kéo Phương Mộc chạy ào hành lang, bước nhanh đi tới một gian khách trước của phòng, mở rộng cửa, túm Phương Mộc vào cửa, sau đó đem Phương Mộc đẩy tựa ở trên cửa.
Cửa phòng bị Phương Mộc đụng phải phịch một tiếng, khóa cứng. Ngay sau đó, thân thể Bùi Lam giống như rắn quấn lên nhau.
Phương Mộc cảm giác đôi môi hạt mưa Bùi Lam dừng ở hai má mình, cái cổ cùng với tai, sặc người mùi rượu cùng tỏa hương nhè nhẹ càng không ngừng chui vào mũi . Đối với liên tục bị kích Phương Mộc mà nói, đột nhiên mềm mại và ấm áp, như khiến cho người tạm thời quên mất tất cả ảo mộng. Cậu kìm lòng không nổi ôm thắt lưng Bùi Lam. Vướng do dự vài giây sau, Phương Mộc cảm giác một đôi tay đang duỗi hướng chính mình bên hông, cố gắng cởi thắt lưng da của cậu. Phương Mộc thoáng cái tỉnh táo lại, cố sức đẩy Bùi Lam ra.
Bùi Lam bị đẩy ra hơn mấy mét. Tóc của nàng tán loạn, sắc mặt ửng hồng, trong ánh mắt toát ra là không là sắc dục, mà là thật sâu tuyệt vọng.
“Anh muốn tôi phải ko? Tôi cho anh…” Bùi Lam đưa tay cởi cúc áo, màu đen áo sơmi rất nhanh liền mở rộng ra hơn phân nửa,làn da trắng như tuyết có vẻ càng thêm đẹp mắt.
Phương Mộc nhắm mắt lại, xoay người mở rộng cửa.
“Đừng…” Bùi Lam xông về phía trước một bước, đưa tay ra kéo Phương Mộc. Mới vừa đụng tới góc áo cậu, cả người liền lại bất động.
Phương Mộc vội vàng kéo cô đứng lên, Bùi Lam nhưng rụng rời gân cốt, toàn thân ko còn chút sức lực. Phương Mộc bất đắc dĩ, chỉ phải đem cô ôm đến trên giường. Bùi Lam nhắm chặt hai mắt, hô hấp dồn dập, cả người lỗ chân lông như mở áp đập chứa nước, càng không ngừng vã mồ hôi. Phương Mộc đứng dậy muốn đi vệ sinh hỏi cầm khăn mặt, lại bị nàng chặn kéo cổ tay.
“Không cần đi…” Nàng thì thào nói rằng, “Đừng để tôi lại đây… Đừng…”
Phương Mộc bất đắc dĩ, chỉ có thể để cô tùy ý lôi kéo mình, yên lặng nhìn nàng thở dốc, rơi lệ.
Một lúc lâu, Bùi Lam hô hấp trở về bình thường , tiếp theo, cô thở dài, chậm rãi ngồi dậy, co chân lên, gục đầu trên đầu gối.
“Tốt hơn chưa?” Phương Mộc thấp giọng hỏi.
“vâng.” Bùi Lam sắc mặt tùy ửng hồng trở nên trắng bệch, tóc dài đính vào mồ hôi trên gương mặt, thoạt nhìn yếu đuối vô cùng. Nàng vất vả chuyển đến bên giường, vừa cởi áo sơmi còn lại hai cúc buộc.
Phương Mộc mặt nhăn nhíu, xoay người đi tới sô pha bên cạnh ngồi xuống.
“Anh đừng sợ.” Có lẽ là chú ý tới Phương Mộc xấu hổ, Bùi Lam cười mệt mỏi, “Tôi sẽ không mạo phạm anh đâu —— y phục bị ướt đẫm mồ hôi, mặc hơi khó chịu.”
Vừa nói chuyện, nàng vừa cởi bỏ quần jean, chỉ mặc áo lót đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước, uống ừng ực.
“Cô bị bệnh?” Phương Mộc nhìn thân thể cô trắng nõn trên như trước sáng lấp lánh mồ hôi, mở miệng hỏi.
Bùi Lam cười hơi đau khổ , “Không phải bị bệnh, Lương Trạch Hạo cho tôi uống thuốc, muốn sẽ tìm cô gái kia chơi ba người. Ta mặc kệ, liền chạy đi, không nghĩ tới sẽ gặp anh—— vừa rồi làm anh sợ hãi rồi?”
Phương Mộc yên lặng nhìn chăm chú vào cô. Bùi Lam thở gấp đứng lên, xoay người, không chút nào che giấu biểu diễn thân thể của mình.
Kỳ thật, cô theo đáy lòng là hy vọng cảnh sát này có sự tác động.
Phương Mộc đường nhìn theo lên tới dưới, sau cùng dừng ở bên trái bụng Bùi Lam, chỗ ấy xăm một đóa hoa.
Bùi Lam bắt đến ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn bụng mình, thần tình nhưng ảm đạm xuống.
” phổ cúc Châu Âu, biểu tượng tình bạn.” Bùi Lam nhẹ nhàng mà vuốt ve đóa hoa màu tím nhạt kia, “Ở học viện điện ảnh tôi cùng với Tiểu Mỹ là bạn tốt nhất. Sinh viên năm hai, hai chúng tôi cùng đi xăm người, ở đồng dạng vị trí, cùng hình đóa hoa. Chúng tôi xin thề, muốn cả đời là bạn tốt của nhau. Nhưng mà, sau lại…”
“Đợi một chút!”
Bùi Lam lại càng hoảng sợ, cô ngẩng đầu, giật mình phát hiện Phương Mộc hai mắt trợn tròn, cả người dường như muốn bổ nhào lên.
“Cô vừa nói cái gì?” Phương Mộc thực sự lao đến, nắm cánh tay Bùi Lam, “Thang Tiểu Mỹ trên bụng cũng xăm một đóa hoa?”
Bùi Lam không biết làm sao gật đầu.
” màu tím nhạt?”
“Đúng vậy.” Bùi Lam hỏi ngược lại, “Làm sao vậy?”
Phương Mộc chưa trả lời cô, chậm rãi lắc đầu, rút lui vài bước, thẫn thờ ngã ngồi ở bên giường.
Thời điểm Lão Hình vượt qua máy phát hiện nói dối, từng đề cập Hồ Anh Bác giết chết cô gái trên bụng xăm một đóa hoa.
Người đàn bà kia là Thang Tiểu Mỹ.
Tiêu Vọng nói xong đúng vậy, này thật là Phương Mộc không muốn biết chuyện thực: hắn ở tóm Thang Tiểu Mỹ đồng thời, liền đem nàng đẩy đến đường chết.
Bùi Lam ko rõ nội tình cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Phương Mộc, “Sự kiện kia lúc sau, anh gặp qua Tiểu Mỹ sao? Không biết cô ấy bị xử mấy năm, nhốt ở đâu, tôi muốn đi thăm cô ấy.”
Phương Mộc lắc đầu, “Cô ko gặp đc cô ấy đâu.”
Lương Tứ Hải dám làm như thế, nói rõ Tiêu Vọng điều tra và giải quyết án này thời điểm, hoàn toàn sẽ không thực hiện bất cứ trình tự lập án nào, không đề cập đến việc bắt giữ, truy tố và xét xử.. Theo thời gian bắt đầu nhìn lại, Thang Tiểu Mỹ bị bắt đêm đó đã bị đưa tới thành phố C, đi cùng còn có bạn trai của cô -Tôn vĩ. Sau đó —theo như lời Tiêu Vọng—— người mất tích vĩnh viễn.
Bùi Lam chẳng biết tại sao, suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: “Tôi không rõ ý t của anh, Tiểu Mỹ không phải ở trong tù sao?”
“Cô ấy không đc may mắn như vậy.” Phương Mộc quyết định nói cho Bùi Lam tình hình thực tế, “Thang Tiểu Mỹ bị người của Lương Trạch Hạo giết, sau khi bị đúc kim loại ở trong khối thép, chìm vào biển rộng.”
Bùi Lam “A” một tiếng, lập tức đưa tay che miệng, trong ánh mắt lộ vẻ kinh sợ cùng với khó có thể tin, thân thể cũng run đứng lên. Chừng nửa phút sau, cô mới thì thào nói rằng: “Tôi… Tôi không để cho hắn làm như vậy… Hắn làm sao có thể…”
” Thang Tiểu Mỹ bị giết không phải vì cô.” Phương Mộc khẽ cắn môi, “Mà là vì hãm hại người khác.”
Cậu chuyển hướng Bùi Lam, ngữ khí càng thêm lạnh lùng vô tình: “Cô biết hiện giờ, cô đang sống chung với hạng người gì không? “?”
Những lời này như đánh sụp Bùi Lam, cô co quắp ngã xuống đất thảm thương, hai tay che mặt, không tiếng động khóc rống lên.
Phương Mộc lẳng lặng nhìn Bùi Lam không được nhún vai, không biết tới vì mình cảm thấy phẫn nộ, hay là nên vì cô cảm thấy bi thương.
Tròn một đêm, Phương Mộc cùng với Bùi Lam liền đợi ở trong phòng, hai người không nói chuyện với nhau. Một người yên lặng hút thuốc, một người lúc khóc lúc ngủ thiếp đi. Trời nhanh chóng sáng lên, Bùi Lam rốt cục tạm thời khôi phục bình tĩnh, loạng choạng đi vào phòng tắm, chỉ lát sau, liền truyền đến ào ào tiếng nước.
Phương Mộc đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, nhìn ngắm thành phố gần như trong giấc mộng tỉnh lại. Thật ra là ánh bình minh trước thời khắc đen tối nhất. Trăng hạ dần xuống phía tây, ánh sao lờ mờ. Hẳn là mặt trời sẽ mọc lên, nhưng chậm chạp chưa đến.
Phương Mộc hướng phương đông nhìn lại, nơi đó là càng thêm dày đặc các tòa nhà, lạnh lùng đứng vững. Chúng che đường chân trời, cho dù quá mặt trời mọc, cũng phải giãy dụa một phen, mới có thể theo các khe hở lộ ra ánh sáng ấm áp rực rỡ. Chúng cao to trầm mặc như vậy, nếu không trang trí đèn linh tinh, hầu như sẽ làm người tưởng với một tòa Long Vĩ Sơn.
Chỉ là không biết, tại nơi phía dưới có đúng hay không cũng có một cái mạch nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Phương Mộc đột nhiên ý thức được, chính mình trước sau ko đi ra khỏi cái đen tối kia.
Lúc nào cũng bị nó bao vây, lúc nào cũng bị nó nuốt hết.
Trong phòng tắm tiếng nước thưa dần , sau cùng hoàn toàn dừng lại. Một lát sau mà, Bùi Lam vây quanh khăn tắm đi ra khỏi phòng tắm. Cô nhìn đứng ở bên cửa sổ gần Phương mộc, chậm rãi đi qua.
“Cho tôi một điếu thuốc.” Bởi vì khóc suốt đêm, Bùi Lam âm thanh trầm thấp khàn giọng. Phương Mộc rút ra một điếu thuốc đưa cho cô, vừa giúp cô châm.
Bùi Lam đứng ở bên người Phương Mộc, ngóng nhìn dưới chân thành phố, yên lặng hút thuốc. Tàn thuốc lúc sáng lúc tối, mái tóc dài bị ướt sũng che khuôn mặt như ẩn như hiện.
Một điếu thuốc hút hết, Bùi Lam thấp giọng hỏi: “Anh nói, sau khi người chết, có thể có linh hồn không?”
“Tôi không biết.” Phương Mộc cũng châm một điếu thuốc, hít sâu một cái, sau đó nhìn màu lam nhạt khói thuốc ở trước mắt lượn lờ lên cao, “Thế nhưng tôi hy vọng là có.”
Bùi Lam nhếch miệng cười một chút, “Tôi cũng vậy.”
Nàng vươn tay, động tác mềm nhẹ vuốt ve hình ảnh mình trên cửa kính.
“Tiểu Mỹ chết thời điểm… như thế nào?”
“Ở một phòng trong khách sạn.” Phương Mộc dừng một chút, “Trần như nhộng.”
Bùi Lam “A” một tiếng, ngẩng đầu, nhìn xung quanh đen kịt một mảng trời đêm, dường như đang tìm cái gì đó.
“Hy vọng linh hồn Tiểu Mỹ còn đang.” Bùi Lam âm thanh trầm thấp mềm nhẹ, giống như nói mê, “Hy vọng bây giờ cô ấy đang nhìn tôi.”
Bùi Lam đưa tay ở trước ngực kéo một chút, khăn tắm không tiếng động rơi xuống ở bên chân.
Cô nhắm mắt lại, hai cánh tay mở rộng.
“Tiểu Mỹ, cơ thể của tôi trả lại cho bạn, kể cả đóa phổ cúc Châu Âu kia. Tất cả, đều trả lại cho bạn…”
Biểu lộ của cô an tường thành kính, dường như thành tâm muốn cho du đãng ở âm dương trong lúc đó cô hồn chiếm thân thể của mình.
Ánh đèn mờ mịt, thân thể Bùi Lam trần truồng giống như điêu khắc, cô vẫn không nhúc nhích chờ đợi thời khắc buông xuống, hy vọng từ nay về sau thoát khỏi phiền não, xóa bỏ cừu hận.
Ngoài cửa sổ thành phố, đang sáng lên một chút.
Một lúc lâu, Bùi Lam nhẹ nhàng thở ra một hơi , mở mắt. Nhìn trên cửa sổ kính thân thể như thuộc về mình, nước mắt vừa rơi xuống.
“Phương Mộc, tôi nghĩ vì Tiểu Mỹ phải làm cái gì đó.”
Chưa đợi câu đáp lại. Bùi Lam quay đầu đi, cảnh sát kia đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phương Mộc ngủ cả buổi chiều, ở miệng khô cùng với đau đầu tỉnh lại. Cậu phát trong chốc lát dừng lại, đứng dậy kiểm tra điện thoại di động. Có mười mấy cuộc gọi đến từ Biên Bình chưa nghe. Phương Mộc tắt điện thoại di động, rút sạc điện thoại, sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Một cái túi nho nhỏ, nhưng thu thập đủ có mấy giờ đồng hồ. Rất nhiều đồ vật lấy ra vừa bỏ vào,lại lấy ra, vòng đi vòng lại. Sau cùng Phương Mộc hoàn toàn không có kiên trì, ngoại trừ thứ cần thiết, hết thảy trong ba lô ném ra ngoài.
Cậu muốn rời khỏi cái thành phố này, đi một địa phương không người quen biết, một lần nữa sinh sống.
Ko có kí ức, không có tội ác, không có hi sinh, không có phản bội.
Không càn rỡ che khuất bầu trời , không có bất lực tuyệt vọng.
Ta chịu thua. Lấy sỉ nhục nhất phương thức chịu thua.
Chỉ vì thoát đi cái đen tối kia.
Đồ vật thu thập xong, Phương Mộc bắt đầu viết đơn từ chức. Ngay cả thử mấy lần đầu, nhưng vô luận như thế nào cũng viết không đc, sau cùng đơn giản xé vụn mấy bản thảo mới viết. Dù sao liên tục bỏ bê công việc hơn mười lăm ngày, nên bị sa thải.
Từ chức với sa thải, có phân biệt gì? Làm xong này tất cả, cảm giác trống rỗng thật lớn mang tất cả mà đến. Phương Mộc bỗng nhiên nghĩ đói lả.Cậu nhìn đồng hồ đeo tay, góc đường cửa hàng cơm kia hẳn là còn chưa đóng cửa.
Có lẽ là ý thức được là mình ăn một bữa cơm cuối cùng ở thành phố C, Phương Mộc ăn hết sức tập trung. Dường như nhấm nuốt bi thương, nuốt xuống chính là hồi ức.
Cậu không chú ý tới cô gái vừa ngồi ở trước bàn.
Nữ nhân gọi một suất cơm , lặng lẽ chờ cơm, buồn chán nhìn mọi nơi xung quanh, ánh mắt lúc đó ko dời Phương Mộc. Do dự một chút lúc sau, cô gái lấy hết dũng khí kêu lên: “Phương Mộc.”
Phương Mộc vô ý thức quay đầu lại đi, lập tức ngạc nhiên nói không ra lời.
Là Đặng Lâm Nguyệt.
Đặng Lâm Nguyệt cho tới nay là một người duy nhất coi là bạn gái chính thức của Phương Mộc. Ở đại học J thời điểm, Phương Mộc từng cứu Đặng Lâm Nguyệt khỏi búa lưỡi của tên giết người hàng loạt, cũng bởi vậy triển khai một đoạn chẳng biết tại sao tình cảm lưu luyến. Nhưng mà, thời điểm tên sát nhân điên cuồng lần thứ hai xuất hiện, Đặng Lâm Nguyệt ở sợ hãi rời bỏ Phương Mộc. Sau khi tốt nghiệp đại học J, hai người chưa từng gặp mặt nữa.
Phương Mộc thật không ngờ, trước khi mình rời khỏi tp C, gặp người quen cuối cùng lại là cô.
Thấy Phương Mộc tuy rằng kinh ngạc, nhưng không có ý gì, Đặng Lâm Nguyệt thoáng thả lỏng một chút.
“Đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy.” Phương Mộc lúng ta lúng túng nói, “Em… Em vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt. Em làm ở sở du lịch.” Đặng Lâm Nguyệt nghiêng đầu, “Nghe nói anh làm cảnh sát, thần thám?”
Khuôn mặt trong lúc đó, lại là năm đó, cô gái hoạt bát,cởi mở.
“Ừ.” Phương Mộc gật đầu, ánh mắt đảo qua ngón tay nàng, ngón áp út chỗ ấy vết hằn của nhẫn, “Làm sao vậy?”
“A?” Đặng Lâm Nguyệt có chút chẳng biết tại sao, nàng theo Phương Mộc ánh mắt nhìn ngón tay của mình, rất nhanh rõ ràng, khanh khách cười rộ lên.
“Con mắt vẫn tinh tường như trước à, ha ha.” Đặng Lâm Nguyệt xoa ngón tay, “Đừng hiểu lầm, không phải ly hôn. Mấy ngày nay ngón tay có sưng, liền tháo nhẫn ra.”
Cô nghiêng người. phía sau bàn có thể thấy bụng hơi to.
“Em sắp làm mẹ.” Đặng Lâm Nguyệt nửa là ngượng ngùng nửa là hạnh phúc nói rằng.
“A, chúc mừng em nhé.” Phương Mộc vùng xung quanh lông mày xoè ra ra, chợt vừa túc chặt, “Đã muộn thế này, thế nào còn một người ra ngoài ?”
“Cũng không biết làm sao vậy, sau khi mang thai, của miệng em đặc biệt kén ăn.” Đặng Lâm Nguyệt không có ý cười cười, “Đêm nay tự nhiên thèm mì tôm thịt, liền vụng trộm chạy đến đây.”
Phương Mộc nhìn ngoài cửa sổ đường phố không có một bóng người, đứng dậy nói rằng: “Anh đưa em về.”
Đi ở buổi tối không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng, gặp lại thì hưng phấn dường như từ từ hạ nhiệt. Hai người đều có nhiều tâm sự, nhưng không ai nói với ai mà cùng vẫn duy trì trầm mặc.
Những năm tháng rèn luyện,có vài thứ giống như bát mì tỏa ra hơi nóng, từ từ tan biến.
Đi tới cửa một tiểu khu, Đặng Lâm Nguyệt dừng bước lại, xoay người, “em đã tới, cảm ơn anh.”
Phương Mộc cười cười, “Lần sau đừng đi ra ngoài muộn như thế, bên ngoài không an toàn đâu.”
“Không việc gì mà. Có anh thần thám bảo hộ chúng em, còn có cái gì đáng sợ chứ?” Cô cúi đầu, khẽ vuốt bụng mình, “Ngươi nói đúng không, cục cưng?”
Dứt lời, cô vẫy tay về hướng Phương Mộc, xoay người đi vào tiểu khu.
Phương Mộc nhìn theo cô vào mới xoay người rời khỏi. Đi vài bước, hắn vừa đứng lại, quay đầu lại nhìn quang cảnh nơi ở này. Một số gia đình chưa đi vào giấc ngủ vẫn sáng ánh đèn, đan xen rải rác những màu đen đốt cháy tòa nhà, khuông hồ nhưng ấm áp.
Không biết trong cửa sổ này rốt cục ở xảy ra những gì. Thế nhưng đèn sáng, có nghĩa là tồn tại, có nghĩa là hy vọng.
Lão Hình cũng tốt, Đinh Thụ Thành cũng tốt, Trịnh Lâm cũng tốt, Tiểu Hải cùng với A Triển cũng tốt…
Toàn bộ hi sinh, không đều là vì có thể trong bóng đêm này thắp sáng một ngọn đèn sao?
Còn ta, phải bỏ cuộc sao?
Khi tới nửa đêm, Phương Mộc ở ngã tư đường không có một bóng người đưa ra một quyết định cuối cùng.
Quyết định này, là vì các bà mẹ.
Vì tất cả những đứa trẻ.
Vì tất cả đèn thắp sáng.
Vì đêm yên tĩnh và thanh bình.