Hạnh phúc bình thường của Phùng Cương Diễm và Thi Tuấn Vi trôi qua trong sự hài lòng, thỉnh thoảng có cãi vã nho nhỏ, lại làm tình yêu thêm ngọt ngào, cuộc sống làm bạn bên nhau, khiến tình cảm hai người dành cho nhau càng sâu sắc hơn.
Hai người cũng rất hài lòng với tình hình trước mắt, mà Phùng Cương Diễm ba mươi mốt tuổi, Thi Tuấn Vi hai mươi bảy tuổi, chính là thời điểm sự nghiệp ở phong độ đỉnh cao, bọn họ đều xác định, ở giai đoạn này, kết hôn quá trầm trọng, sống chung là hợp lý nhất.
Vì vậy cho dù cha mẹ đã bắt đầu có khuynh hướng thúc giục cưới, hai người vẫn hi vọng tạm thời duy trì tình hình hiện tại, cho nên chuyện ở chung cũng không cho cha mẹ hai bên biết, tránh rước phải sự xét nét cùng áp lực không cần thiết.
Không ngờ vào buổi trưa mới ăn cơm xong đang nhàn nhã nghỉ ngơi, Thi Tuấn Vi lại đột ngột nhận được một cuộc điện thoại, giống như nhận được một trái bom, khiến hai người như lâm đại địch, luống cuống tay chân –
"Cái gì? !" Đang nói điện thoại Thi Tuấn Vi ngạc nhiên cất giọng, ống nghe trong tay suýt nữa rơi xuống, ngay cả Phùng Cương Diễm bên cạnh đang lau ống kính máy ảnh cũng bị phản ứng kịch liệt của cô hù dọa."Ba mẹ đang trên đường tới đây?"
"Đúng vậy a, tối hôm nay ba mẹ muốn đi uống rượu mừng của con gái bác Lý, thuận tiện đi tới chỗ của con một chuyến, con nói mới chuyển nha, còn nói lễ mừng năm mới muốn đi nước ngoài chơi với bạn bè, không thể về nhà, cho nên ba mẹ mới tới thăm con trước." Mẹ Tuấn Vi nói qua điện thoại di động.
Trên trán Thi Tuấn Vi xuất hiện ba gạch đen, trong lòng thầm kêu không ổn. Thảm, nếu để cho ba mẹ biết cô ở chung với đàn ông, đại khái ngày mai sẽ ép bọn họ kết hôn!
"Cái đó... con có chuyện đang định đi ra ngoài ! Ba mẹ đừng tới đây nữa, mấy ngày nữa con sẽ về Cao Hùng một chuyến." Cô vội vàng lấy cớ, cố gắng ngăn cản bọn họ tới chơi.
"Như vậy à ..." Mẹ Tuấn Vi do dự, rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết."Vậy con đem chìa khóa cửa giao cho nhân viên quản lý tòa nhà, thông báo chút nữa chúng ta sẽ qua, mẹ đã ngâm dưa vàng cùng đồ chua con thích ăn nhất, không bỏ tủ lạnh sẽ hư mất."
Oa ... Thật là một lời đề nghị lợi hại, dễ dàng phá hỏng con đường chạy trốn của cô!
Trời rất lạnh, sống lưng cô lại đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Lấy cớ thất bại, không cải biến được quyết định muốn tới tìm hiểu của cha mẹ, cũng chỉ có thể nhắm mắt đón nhận.
"Được rồi, vậy để con hủy hẹn, ở nhà chờ ba mẹ tới." Cô bất đắc dĩ nghiêng mặt, quăng ánh mắt "Phiền toái lớn" đến Phùng Cương Diễm đang ngồi bên cạnh nhìn cô.
"Đúng rồi đúng rồi, như vậy là tốt nhất." Mẹ Tuấn Vi hài lòng cúp điện thoại.
Chán nản ngã ra ghế sa lon, tựa như trời sắp xập xuống, Phùng Cương Diễm nghi ngờ hỏi: "Mẹ em muốn tới đây?"
"Ừ, ba mẹ em muốn lên Đài Bắc uống rượu mừng của con gái người bạn, thuận đường tới nhà thăm em." Cô than thở liếc về hướng hắn, báo cáo tình huống."Làm sao bây giờ?"
"Đã như vậy, em cứ nói cho bọn họ biết luôn!" Giấy không thể gói được lửa, tình hình lại đột nhiên như vậy, anh cho rằng cứ thuận theo tự nhiên là được.
"Như vậy sao được!" Cô ngồi bật dậy, phản ứng kịch liệt.
Bình thường chừng hai tháng cô sẽ về Nam thăm nhà một chuyến, cho nên ba mẹ rất ít khi nói muốn lên Đài Bắc thăm cô, lần này bởi vì mua nhà mới muốn cùng Phùng Cương Diễm đón năm mới, lấy cớ nói muốn cùng bạn bè ra nước ngoài chơi, không thể trở về Nam mừng năm mới, lúc này ba mẹ mới cao hứng nghĩ ra ý tưởng tới thăm cô.
" Dáng dấp anh cũng không phải xấu xí, dị dạng, hai người nhìn thấy anh nói không chừng sẽ rất hài lòng." Anh tự tin xoa xoa cằm nhíu mày với cô, còn có tâm tình đùa chơi.
"Vấn đề không phải là chuyện này." Cô phiền não liếc anh."Chẳng lẽ anh muốn bị ép cưới? Em nói rồi nếu để cho bọn họ biết em sống chung với đàn ông, chúng ta sẽ thảm lắm, em trốn không được, anh cũng đừng hòng thoát."
Hình như hơi nghiêm trọng... Bọn họ tạm thời còn chưa có dự tính kết hôn, nhất là với loại phương thức bức bách bất đắc dĩ đó!
"Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu rồi?" Ý thức được tầm quan trọng của sự việc, ngữ điệu của anh cũng khẩn trương lên.
"Xe đã lái đến Đài Trung." Cô cau mày trả lời.
Chỉ còn dư hơn hai giờ! Phùng Cương Diễm ngẩn ra, trố mắt nhìn về phía cô.
"Vậy em còn chờ gì?!"Cương Diễm kinh ngạc hỏi.
"Đúng, không còn thời gian nữa!" Cô phản ứng kịp, mặt kinh hoảng.
"Mau, tiêu diệt chứng cớ!"
Gặp nạn liền thấy ăn ý, lúc này hai người đồng lòng nhất trí, tốc độ còn nhanh hơn thỏ, bắt đầu đồng tâm hiệp lực, phân công hợp tác tiêu diệt chứng cớ trong các phòng.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Dấu vết sinh hoạt tồn tại trong mỗi góc phòng, quần áo giày dép, bàn chải đánh răng khăn lông... Một đống lớn đồ linh tinh, phải dọn dẹp sạch sẽ trong hơn hai giờ ngắn ngủi cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trải qua hai giờ luống cuống tay chân, cuối cùng Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi cũng làm xong.
Một bước cuối cùng, chính là đem tất cả đồ đạc của Phùng Cương Diễm chất đầy hai cái rương, bưng xuống tạm thời để ở bãi đậu xe dưới mặt đất.
"Thật ngại quá,anh tạm thời chịu thiệt thòi vậy." Trong thang máy, Thi Tuấn Vi vuốt ve gò má của Phùng Cương Diễm, biểu đạt sự áy náy.
"Không sao." Anh kéo bàn tay mềm mại của cô xuống, cùng cô mười ngón đan nhau, dịu dàng an ủi để cô an tâm mỉm cười.
"Buổi chiều anh đi đâu đó giết thời gian nhé, chờ ba mẹ em đi uống rượu mừng rồi, em sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh." Ngày nghỉ êm đềm bị tình huống đột phát này làm cho rối loạn, trên mặt cô tràn đầy vẻ thẹn thùng.
"Đừng lo lắng, anh biết mà." Anh hôn một cái lên lưng bàn tay cô, hai người vốn định cùng nhau đi ra ngoài đi một chút , vào lúc này đột nhiên chỉ còn một mình Cương Diễm, phải ngẫm lại nên đi đâu lần nữa.
Thang máy xuống đến lầu một dưới đất, bọn họ mỗi người đẩy một cái rương đến chỗ dừng xe.
Phủi phủi bụi bặm trên tay, lấy chìa khóa xe hơi ra, Phùng Cương Diễm biết cô không nỡ, mở miệng trước: "Được rồi, em mau lên lầu chuẩn bị đi."
"Ừ, em nhìn anh đi rồi sẽ trở lên lầu." Hai tay Thi Tuấn Vi cắm trên túi quần jean, mỉm cười nói. để cho anh đi lang thang như vậy, lương tâm thật sự không an ổn nổi.
Phùng Cương Diễm ngồi lên ghế lái nổ máy xe, quay cửa xe xuống tạm biệt cô."Anh đi."
"Lái xe cẩn thận, cỡ năm, sáu giờ em sẽ gọi điện thoại cho anh." Cô cúi đầu nhìn vào bên trong xe, nói lại một lần nữa.
"OK." Anh ôm cổ cô, cho cô một nụ hôn tạm biệt thật sâu.
Đưa mắt nhìn anh lái ô-tô rời đi, Thi Tuấn Vi lập tức quay lại phòng, nhanh chóng sửa sang dọn dẹp căn nhà vì dọn dẹp đồ của Phùng Cương Diễm mà lung tung hết cả lên, quả nhiên không tới mười lăm phút, điện thoại liền reo vang lên.
"Thi tiểu thư, có khách nói là cha mẹ của cô."
"Dạ, phiền các anh để cho bọn họ đi lên."
Cúp điện thoại, cô vội vàng nhìn chung quanh xác nhận lại lần cuối cùng, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, tránh bại lộ bí mật.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mặc dù Thi Tuấn Vi dời đến nhà mới đã hơn bốn tháng, nhưng cha mẹ ở Đài Nam xa xôi vẫn là lần đầu tiên tới chơi, cho nên vừa đến trong nhà, không khỏi đi thăm thú hoàn cảnh trước.
" Giá thuê phòng ở Đài Bắc mắc như vậy, một mình con tại sao còn mướn phòng lớn thế này? Lãng phí quá!" Mẹ Tuấn Vi lập tức nghĩ đến vấn đề tiết kiệm.
"Ách... Do con làm trong phòng thiết kế quen với chủ phòng, cho nên giá cả cũng phải chăng." Con ngươi chuyển một vòng, Thi Tuấn Vi cười khan chống đỡ.
"Diện tích rất lớn nha, ba thấy cũng phải bốn mươi mấy bình* nha... " Ba Tuấn Vi chắp tay sau lưng lượn lờ chung quanh, mỗi gian phòng đều vào coi, thấy bày biện rất nhiều đồ nghề chụp ảnh, trên tường phòng làm việc bày vô số cúp và các bức hình thì rất tò mò."Những thứ này là của con sao? Còn có phòng tối nữa, con chơi chụp ảnh ở đây à?"
(*Bình: đo theo thước Nhật Bản, khoảng hơn mười mét vuông là một bình)
"Không phải là, đó là của chủ cho thuê nhà, căn phòng này hắn muốn giữ nguyên, cho nên tiền mướn phòng mới rẻ." Thi Tuấn Vi lập tức nói ra lý do sớm đã bàn bạn trước với Phùng Cương Diễm.
Phòng tối không có cách nào che giấu, văn bằng trong ngăn kéo, lại còn một đống giải thưởng, hình treo trên tường quá nhiều, máy chụp hình đắt giá cùng dụng cụ không có phương tiện di chuyển, cứ bỏ vào rương đặt ở chỗ đậu xe lại không yên lòng, cho nên bọn họ quyết định để nguyên phòng làm việc, nghĩ cách giải thích ổn thoả trước.
"Vậy vị chủ cho thuê nhà này là nghệ thuật gia sao? Thoạt nhìn cũng rất có tài hoa nha... " Ba Tuấn Vi lại lộn trở lại phòng làm việc thưởng thức tác phẩm cùng bằng khen trên tường.
Hi, ánh mắt cha thật đúng là không kém, tài chụp ảnh của Phùng Cương Diễm quá rõ ràng, nếu không cũng sẽ không liên tiếp đoạt giải, giá thị trường càng lúc càng tăng lên.
"Tại sao lại có nhiều bia như vậy? !" Mẹ Tuấn Vi đang đem đồ chua cùng dưa muối bỏ vào trong tủ lạnh thì thình lình lên tiếng kinh hô, ngạc nhiên nhìn về phía con gái.
Hỏng bét! Quên dọn dẹp tủ lạnh rồi! Thi Tuấn Vi cả kinh, không khỏi ngẩn ngơ.
Phùng Cương Diễm thích uống bia, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào sẽ mở một lon ra uống, cho nên trong tủ lạnh cũng bỏ sẵn mấy lon.
"Cái đó... Lần trước bạn bè tới nhà chơi mua, không uống hết nên con bỏ vô tủ lạnh." Cô nhanh trí, thuận miệng trả lời.
Mẹ Tuấn Vi liếc ngang con gái, ánh mắt kia giống như là không tin, lại mang theo mấy phần chỉ trích cùng không ủng hộ.
Nếu như lời này là thật, thì bạn bè tới nhà chơi còn uống rượu, làm bà cảm thấy cuộc sống riêng của cô tựa hồ quá phóng túng, bà cũng lo lắng Tuấn Vi chơi với bạn xấu; nhưng nếu như lời này chẳng qua là lấy cớ, vậy đại biểu là Tuấn Vi tự mua tự uống, như vậy cũng không hay, con gái con đứa dính vào rượu chè, còn ra thể thống gì!
Nhưng ngẫm lại con gái cũng đã trưởng thành độc lập rồi, bà cũng không tiện vì mấy lon bia mà làm ầm ĩ.
"Con a, cũng hai mươi tám tuổi... " Mẹ Tuấn Vi mở miệng định nhắc đi nhắc lại một phen, lại lập tức bị tiếng kháng nghị của Thi Tuấn Vi cắt đứt.
"Là hai mươi bảy." Phụ nữ rất là so đo số tuổi.
"Tuổi mụ cũng đã hai mươi tám rồi!" Mắt mẹ Tuấn Vi trợn trắng bác bỏ."Con gái của bác Lý mới hai mươi bốn tuổi, hôm nay đã kết hôn, trong bụng còn có em bé, còn con thì sao? Lúc nào thì mới có thể để cho chúng ta ôm cháu ngoại đây?"
"Mẹ ơi, lên xe trước mới mua vé bổ sung sau như vậy thì có gì hay ho!" Đến lượt Thi Tuấn Vi trợn trắng mắt, bĩu môi, ngay sau đó biểu đạt ý kiến."Hiện tại con muốn lấy sự nghiệp làm trọng, còn chưa tính đến chuyện đó."
"Con gái nên coi trọng hôn nhân gia đình, không phải là sự nghiệp." Một giọng nam tham gia vào, ba Tuấn Vi đi ra khỏi phòng làm việc khăng khăng với chủ nghĩa trọng nam khinh nữ.
"Đó là quan niệm cũ, hôn nhân cũng không chắc chắn trăm phần trăm, hiện tại có rất nhiều phụ nữ đều tập trung tinh thần vào công việc." Vì muốn phản bác lập luận của ba mẹ, Thi Tuấn Vi cố gắng thay đổi quan niệm lỗi thời của bọn họ.
"Mấy người đó đều là hôn nhân không hạnh phúc, hoặc là không ai thèm lấy nên mới lấy cớ an ủi mình." Mẹ Tuấn Vi liếc nhìn về phía cô, âm thầm tính toán làm sao để mau chóng bán con gái ra ngoài.
"Không phải như vậy đâu!" Thi Tuấn Vi nhăn mũi thon, không ủng hộ lập luận của bọn họ.
Cô có một công việc tốt, có tình yêu tuyệt vời, rất hài lòng với tình hình trước mắt, cho nên tuyệt đối không muốn thay đổi! Ba mẹ đã lâu không gặp, thôi thì cứ để bọn họ cằn nhằn đi, dù sao thì trời cao hoàng đế xa, nam bắc cách xa nhau, đợi bọn họ trở về Cao Hùng rồi thì cũng chỉ có thể bó tay thôi.
Nhìn cha chậm rãi đi về phía ban công muốn nhìn quang cảnh chung quanh một chút, Thi Tuấn Vi không cảm thấy có gì bất thường, nhưng giây lát liền chợt ý thức được có chuyện rất không ổn – vừa rồi cô và Cương Diễm, bỏ sót ban công không có dọn dẹp, quần áo mới giặt ngày hôm qua còn treo ở trên giá phơi áo, nếu như bị nhìn thấy thì lộ hết, ngoài đó có đồ lót của Phùng Cương Diễm a!
"A!" Cô đột nhiên kêu lên, hấp dẫn sự chú ý, ngăn cản ba tiếp tục nhìn ra ngoài.
"Làm gì vậy con? Mẹ bị con hù sợ rồi đó!" Mẹ Tuấn Vi tức giận đánh cô một cái, vuốt vuốt lồng ngực.
"Sao vậy?" Ba Tuấn Vi quay lại hỏi.
"A, cái đó... Gần đây có một quán cà phê rất khá, không phải ba rất thích uống cà phê sao? Còn hơn hai giờ mới đi dự tiệc, ba có muốn cùng đi nếm thử một chút không?" Cô lập tức nghĩ cớ, vừa nảy ra ý kiến đã khẩn trương lấp liếm.
"Vậy à?" Ba Tuấn Vi vui mừng, lập tức đồng ý."Được, đi ngay bây giờ đi!"
May quá, thành công dời sự chú ý của ba ba đi, không để đồ lót ngoài ban công tiết lộ bí mật!
Thi Tuấn Vi thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi."Dạ dạ."
Nhờ có phản ứng bén nhạy, trước mắt coi như có kinh hoảng nhưng không đến nỗi nguy hiểm, tạm thời an toàn vượt qua kiểm tra, chỉ cần nhịn đến khi ba mẹ đi tham gia tiệc mừng, thì có thể bình an mà vượt qua nguy cơ lần này.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Thi Tuấn Vi tưởng rằng đợi đến bữa ăn tối thì có thể bình an vô sự, gọi Phùng Cương Diễm về, không nghĩ tới ba mẹ trước khi đi lại quăng cho cô một quả bom –
"Mẹ và cha con tạm thời quyết định muốn ở chỗ của con ngủ một đêm, sáng sớm mới lái xe về Nam."
"Hả?" Cô ngây người, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
"Thế nào? Không tiện sao?" Mẹ Tuấn Vi giận tái mặt liếc cô.
Cô sửng sốt, vội vàng bày ra nụ cười lấy lòng."Không phải, làm sao lại không tiện!"
"Ba thấy phòng làm việc có ghế sofa, nếu không thì trải đệm nằm dưới đất cũng được." Ba Tuấn Vi xem qua hoàn cảnh.
"Ba mẹ ngủ giường của con đi, con ra ghế sofa là được rồi." Nếu không còn cách nào cự tuyệt, không thể thay đổi, vậy thì dứt khoát một chút, trực tiếp an bài cho xong.
Chờ cha mẹ đi uống rượu mừng, Thi Tuấn Vi vội vàng tranh thủ thời gian liên lạc với Phùng Cương Diễm.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở tiệm áo cưới, ba mẹ em đi rồi à? Anh về nhà đựơc rồi phải không?" Phùng Cương Diễm vì giết thời gian, đi tới chỗ mấy đồng ngiệp cũ, thấy Thi Tuấn Vi điện tới, liền cho rằng nguy hiểm đã giải trừ.
"Còn chưa được, anh ở đó chờ em, em sẽ đến gặp anh."
Thi Tuấn Vi vội vàng gọi tắc xi, chưa đến mười lăm phút, cô đã tới chỗ Cương Diễm, hai người gặp mặt.
"Thế nào?" Phùng Cương Diễm đứng trước cửa tiệm chờ đợi, buồn bực hỏi Thi Tuấn Vi mới vừa xuống tắc xi.
"Ba mẹ em muốn ở nhà chúng ta qua đêm tối nay." Cô công bố tin xấu, sự áy náy trong lòng sắp bao phủ toàn thân cô.
Phùng Cương Diễm ngây ra, chuyện phát triển ra ngoàii sự dự liệu của bọn họ. Vậy tối nay hắn phải lưu lạc tới đâu?
"Ba em lái xe lâu tương đối mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi qua đêm mới có thể lực lái xe trở về Nam." Thi Tuấn Vi giải thích cho hắn.
Cô có thể hiểu tại sao cha mẹ quyết định lưu lại qua đêm, dù sao bọn họ cũng không mang quần áo tắm rửa, thật sự là đột nhiên nghĩ tới.
"Ừ." Anh gật đầu một cái, có thể thông cảm, suy tư một lát."Vậy... hôm nay anh tìm khách sạn hay nhà trọ gì đó ở là được."
"Thật xin lỗi a, chỉ có thể tiếp tục để anh chịu thiệt thòi." Cô áy náy lắc lắc cánh tay Cương Diễm làm nũng.
"Ngốc à, không cần nói xin lỗi với anh." Anh xoa xoa đầu của cô, cho cô một nụ cười trấn an.
"Bởi vì em thật sự cảm thấy băn khoăn!" Cô cong môi lên, trong đôi mắt ướt át, ngây thơ dễ thương như nai con Bambi.
"Làm chi mà khách sáo với anh như vậy!" Nhìn bộ dáng vô tội khả ái của cô, Cương Diễm không nhịn được nắm hông cô, hôn lên gò má cô một cái.
Thi Tuấn Vi tươi cười, anh rộng lượng bao dung khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
"Vậy hiện tại hai đứa mình cùng đi tìm khách sạn nhé." Cô thân mật nắm cánh tay Cương Diễm, cố gắng muốn đền bù.
"Đương nhiên là được a, thuận tiện nằm thử với anh một cái thì càng tốt." Anh nhếch môi cười mờ ám, ánh mắt hấp dẫn làm cho người khác run sợ nhìn về phía cô, thầm ám hiệu.
Tuấn Vi hơi đỏ mặt, liếc Cương Diễm không đứng đắn một cái."Anh còn có tâm tình nói giỡn sao?"
"Tại sao không?" Phùng Cương Diễm thoải mái nhếch mày, dạy Tuấn Vi một cách nhận định mới về cuộc sống."Thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi, nếu như chuyện đã không thể thay đổi, thì có để tâm vào chuyện vụn vặt cũng vô ích a! Ai, anh đã nói với em chưa nhỉ, hồi trước anh có xem qua cuốn 'nhà trọ tình yêu lãng mạn' cảm thấy khung cảnh của nó rất đặc biệt, hiện tại vừa hay có cơ hội, phải đi xem xem... "
Anh nắm tay cô, đi về phía chiếc xe đỗ ở ven đường, còn vừa tùy tiện thảo luận về những khách sạn nhà trọ mà mình tương đối có hứng thú, hoàn toàn không bị tình huống ngoài ý muốn lần này quấy nhiễu tâm tình.
Thi Tuấn Vi nhìn bóng lưng rộng rãi của anh, lúc trước cô có chút e ngại với với tính cách thoải mái thẳng thắn của Cương Diễm, nhưng lần này, cô không thể không thừa nhận thoải mái thẳng thắn có lúc cũng là một loại ưu điểm, hơn nữa làm cô rất thưởng thức.
Cô hiểu, sự bao dung của anh xuát phát từ chính tình yêu dành cho cô, cho nên không xin lỗi nữa, chỉ biểu đạt lòng biết ơn với anh.
"Cám ơn anh." Tuấn Vi kéo Cương Diễm dừng lại, nhón chân lên, chủ động ịn một nụ hôn lên mặt anh.
Bao dung cùng thông cảm, quả thật đã khiến tình cảm bước lên một bước dài, Tuấn Vi đã càng lúc càng hiểu được phải làm sao để đứng ở những góc độ khác nhau mà thưởng thức Cương Diễm, cho nên, cũng càng lúc càng xác định ánh mắt chọn lựa đàn ông của mình–
Thật sự rất tốt!
Hạnh phúc bình thường của Phùng Cương Diễm và Thi Tuấn Vi trôi qua trong sự hài lòng, thỉnh thoảng có cãi vã nho nhỏ, lại làm tình yêu thêm ngọt ngào, cuộc sống làm bạn bên nhau, khiến tình cảm hai người dành cho nhau càng sâu sắc hơn.
Hai người cũng rất hài lòng với tình hình trước mắt, mà Phùng Cương Diễm ba mươi mốt tuổi, Thi Tuấn Vi hai mươi bảy tuổi, chính là thời điểm sự nghiệp ở phong độ đỉnh cao, bọn họ đều xác định, ở giai đoạn này, kết hôn quá trầm trọng, sống chung là hợp lý nhất.
Vì vậy cho dù cha mẹ đã bắt đầu có khuynh hướng thúc giục cưới, hai người vẫn hi vọng tạm thời duy trì tình hình hiện tại, cho nên chuyện ở chung cũng không cho cha mẹ hai bên biết, tránh rước phải sự xét nét cùng áp lực không cần thiết.
Không ngờ vào buổi trưa mới ăn cơm xong đang nhàn nhã nghỉ ngơi, Thi Tuấn Vi lại đột ngột nhận được một cuộc điện thoại, giống như nhận được một trái bom, khiến hai người như lâm đại địch, luống cuống tay chân –
"Cái gì? !" Đang nói điện thoại Thi Tuấn Vi ngạc nhiên cất giọng, ống nghe trong tay suýt nữa rơi xuống, ngay cả Phùng Cương Diễm bên cạnh đang lau ống kính máy ảnh cũng bị phản ứng kịch liệt của cô hù dọa."Ba mẹ đang trên đường tới đây?"
"Đúng vậy a, tối hôm nay ba mẹ muốn đi uống rượu mừng của con gái bác Lý, thuận tiện đi tới chỗ của con một chuyến, con nói mới chuyển nha, còn nói lễ mừng năm mới muốn đi nước ngoài chơi với bạn bè, không thể về nhà, cho nên ba mẹ mới tới thăm con trước." Mẹ Tuấn Vi nói qua điện thoại di động.
Trên trán Thi Tuấn Vi xuất hiện ba gạch đen, trong lòng thầm kêu không ổn. Thảm, nếu để cho ba mẹ biết cô ở chung với đàn ông, đại khái ngày mai sẽ ép bọn họ kết hôn!
"Cái đó... con có chuyện đang định đi ra ngoài ! Ba mẹ đừng tới đây nữa, mấy ngày nữa con sẽ về Cao Hùng một chuyến." Cô vội vàng lấy cớ, cố gắng ngăn cản bọn họ tới chơi.
"Như vậy à ..." Mẹ Tuấn Vi do dự, rất nhanh đã nghĩ ra biện pháp giải quyết."Vậy con đem chìa khóa cửa giao cho nhân viên quản lý tòa nhà, thông báo chút nữa chúng ta sẽ qua, mẹ đã ngâm dưa vàng cùng đồ chua con thích ăn nhất, không bỏ tủ lạnh sẽ hư mất."
Oa ... Thật là một lời đề nghị lợi hại, dễ dàng phá hỏng con đường chạy trốn của cô!
Trời rất lạnh, sống lưng cô lại đổ mồ hôi, sắc mặt trắng bệch.
Lấy cớ thất bại, không cải biến được quyết định muốn tới tìm hiểu của cha mẹ, cũng chỉ có thể nhắm mắt đón nhận.
"Được rồi, vậy để con hủy hẹn, ở nhà chờ ba mẹ tới." Cô bất đắc dĩ nghiêng mặt, quăng ánh mắt "Phiền toái lớn" đến Phùng Cương Diễm đang ngồi bên cạnh nhìn cô.
"Đúng rồi đúng rồi, như vậy là tốt nhất." Mẹ Tuấn Vi hài lòng cúp điện thoại.
Chán nản ngã ra ghế sa lon, tựa như trời sắp xập xuống, Phùng Cương Diễm nghi ngờ hỏi: "Mẹ em muốn tới đây?"
"Ừ, ba mẹ em muốn lên Đài Bắc uống rượu mừng của con gái người bạn, thuận đường tới nhà thăm em." Cô than thở liếc về hướng hắn, báo cáo tình huống."Làm sao bây giờ?"
"Đã như vậy, em cứ nói cho bọn họ biết luôn!" Giấy không thể gói được lửa, tình hình lại đột nhiên như vậy, anh cho rằng cứ thuận theo tự nhiên là được.
"Như vậy sao được!" Cô ngồi bật dậy, phản ứng kịch liệt.
Bình thường chừng hai tháng cô sẽ về Nam thăm nhà một chuyến, cho nên ba mẹ rất ít khi nói muốn lên Đài Bắc thăm cô, lần này bởi vì mua nhà mới muốn cùng Phùng Cương Diễm đón năm mới, lấy cớ nói muốn cùng bạn bè ra nước ngoài chơi, không thể trở về Nam mừng năm mới, lúc này ba mẹ mới cao hứng nghĩ ra ý tưởng tới thăm cô.
" Dáng dấp anh cũng không phải xấu xí, dị dạng, hai người nhìn thấy anh nói không chừng sẽ rất hài lòng." Anh tự tin xoa xoa cằm nhíu mày với cô, còn có tâm tình đùa chơi.
"Vấn đề không phải là chuyện này." Cô phiền não liếc anh."Chẳng lẽ anh muốn bị ép cưới? Em nói rồi nếu để cho bọn họ biết em sống chung với đàn ông, chúng ta sẽ thảm lắm, em trốn không được, anh cũng đừng hòng thoát."
Hình như hơi nghiêm trọng... Bọn họ tạm thời còn chưa có dự tính kết hôn, nhất là với loại phương thức bức bách bất đắc dĩ đó!
"Vậy bây giờ bọn họ đang ở đâu rồi?" Ý thức được tầm quan trọng của sự việc, ngữ điệu của anh cũng khẩn trương lên.
"Xe đã lái đến Đài Trung." Cô cau mày trả lời.
Chỉ còn dư hơn hai giờ! Phùng Cương Diễm ngẩn ra, trố mắt nhìn về phía cô.
"Vậy em còn chờ gì?!"Cương Diễm kinh ngạc hỏi.
"Đúng, không còn thời gian nữa!" Cô phản ứng kịp, mặt kinh hoảng.
"Mau, tiêu diệt chứng cớ!"
Gặp nạn liền thấy ăn ý, lúc này hai người đồng lòng nhất trí, tốc độ còn nhanh hơn thỏ, bắt đầu đồng tâm hiệp lực, phân công hợp tác tiêu diệt chứng cớ trong các phòng.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Dấu vết sinh hoạt tồn tại trong mỗi góc phòng, quần áo giày dép, bàn chải đánh răng khăn lông... Một đống lớn đồ linh tinh, phải dọn dẹp sạch sẽ trong hơn hai giờ ngắn ngủi cũng không phải là chuyện đơn giản.
Trải qua hai giờ luống cuống tay chân, cuối cùng Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi cũng làm xong.
Một bước cuối cùng, chính là đem tất cả đồ đạc của Phùng Cương Diễm chất đầy hai cái rương, bưng xuống tạm thời để ở bãi đậu xe dưới mặt đất.
"Thật ngại quá,anh tạm thời chịu thiệt thòi vậy." Trong thang máy, Thi Tuấn Vi vuốt ve gò má của Phùng Cương Diễm, biểu đạt sự áy náy.
"Không sao." Anh kéo bàn tay mềm mại của cô xuống, cùng cô mười ngón đan nhau, dịu dàng an ủi để cô an tâm mỉm cười.
"Buổi chiều anh đi đâu đó giết thời gian nhé, chờ ba mẹ em đi uống rượu mừng rồi, em sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh." Ngày nghỉ êm đềm bị tình huống đột phát này làm cho rối loạn, trên mặt cô tràn đầy vẻ thẹn thùng.
"Đừng lo lắng, anh biết mà." Anh hôn một cái lên lưng bàn tay cô, hai người vốn định cùng nhau đi ra ngoài đi một chút , vào lúc này đột nhiên chỉ còn một mình Cương Diễm, phải ngẫm lại nên đi đâu lần nữa.
Thang máy xuống đến lầu một dưới đất, bọn họ mỗi người đẩy một cái rương đến chỗ dừng xe.
Phủi phủi bụi bặm trên tay, lấy chìa khóa xe hơi ra, Phùng Cương Diễm biết cô không nỡ, mở miệng trước: "Được rồi, em mau lên lầu chuẩn bị đi."
"Ừ, em nhìn anh đi rồi sẽ trở lên lầu." Hai tay Thi Tuấn Vi cắm trên túi quần jean, mỉm cười nói. để cho anh đi lang thang như vậy, lương tâm thật sự không an ổn nổi.
Phùng Cương Diễm ngồi lên ghế lái nổ máy xe, quay cửa xe xuống tạm biệt cô."Anh đi."
"Lái xe cẩn thận, cỡ năm, sáu giờ em sẽ gọi điện thoại cho anh." Cô cúi đầu nhìn vào bên trong xe, nói lại một lần nữa.
"OK." Anh ôm cổ cô, cho cô một nụ hôn tạm biệt thật sâu.
Đưa mắt nhìn anh lái ô-tô rời đi, Thi Tuấn Vi lập tức quay lại phòng, nhanh chóng sửa sang dọn dẹp căn nhà vì dọn dẹp đồ của Phùng Cương Diễm mà lung tung hết cả lên, quả nhiên không tới mười lăm phút, điện thoại liền reo vang lên.
"Thi tiểu thư, có khách nói là cha mẹ của cô."
"Dạ, phiền các anh để cho bọn họ đi lên."
Cúp điện thoại, cô vội vàng nhìn chung quanh xác nhận lại lần cuối cùng, chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, tránh bại lộ bí mật.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Mặc dù Thi Tuấn Vi dời đến nhà mới đã hơn bốn tháng, nhưng cha mẹ ở Đài Nam xa xôi vẫn là lần đầu tiên tới chơi, cho nên vừa đến trong nhà, không khỏi đi thăm thú hoàn cảnh trước.
" Giá thuê phòng ở Đài Bắc mắc như vậy, một mình con tại sao còn mướn phòng lớn thế này? Lãng phí quá!" Mẹ Tuấn Vi lập tức nghĩ đến vấn đề tiết kiệm.
"Ách... Do con làm trong phòng thiết kế quen với chủ phòng, cho nên giá cả cũng phải chăng." Con ngươi chuyển một vòng, Thi Tuấn Vi cười khan chống đỡ.
"Diện tích rất lớn nha, ba thấy cũng phải bốn mươi mấy bình nha... " Ba Tuấn Vi chắp tay sau lưng lượn lờ chung quanh, mỗi gian phòng đều vào coi, thấy bày biện rất nhiều đồ nghề chụp ảnh, trên tường phòng làm việc bày vô số cúp và các bức hình thì rất tò mò."Những thứ này là của con sao? Còn có phòng tối nữa, con chơi chụp ảnh ở đây à?"
(Bình: đo theo thước Nhật Bản, khoảng hơn mười mét vuông là một bình)
"Không phải là, đó là của chủ cho thuê nhà, căn phòng này hắn muốn giữ nguyên, cho nên tiền mướn phòng mới rẻ." Thi Tuấn Vi lập tức nói ra lý do sớm đã bàn bạn trước với Phùng Cương Diễm.
Phòng tối không có cách nào che giấu, văn bằng trong ngăn kéo, lại còn một đống giải thưởng, hình treo trên tường quá nhiều, máy chụp hình đắt giá cùng dụng cụ không có phương tiện di chuyển, cứ bỏ vào rương đặt ở chỗ đậu xe lại không yên lòng, cho nên bọn họ quyết định để nguyên phòng làm việc, nghĩ cách giải thích ổn thoả trước.
"Vậy vị chủ cho thuê nhà này là nghệ thuật gia sao? Thoạt nhìn cũng rất có tài hoa nha... " Ba Tuấn Vi lại lộn trở lại phòng làm việc thưởng thức tác phẩm cùng bằng khen trên tường.
Hi, ánh mắt cha thật đúng là không kém, tài chụp ảnh của Phùng Cương Diễm quá rõ ràng, nếu không cũng sẽ không liên tiếp đoạt giải, giá thị trường càng lúc càng tăng lên.
"Tại sao lại có nhiều bia như vậy? !" Mẹ Tuấn Vi đang đem đồ chua cùng dưa muối bỏ vào trong tủ lạnh thì thình lình lên tiếng kinh hô, ngạc nhiên nhìn về phía con gái.
Hỏng bét! Quên dọn dẹp tủ lạnh rồi! Thi Tuấn Vi cả kinh, không khỏi ngẩn ngơ.
Phùng Cương Diễm thích uống bia, thỉnh thoảng tâm huyết dâng trào sẽ mở một lon ra uống, cho nên trong tủ lạnh cũng bỏ sẵn mấy lon.
"Cái đó... Lần trước bạn bè tới nhà chơi mua, không uống hết nên con bỏ vô tủ lạnh." Cô nhanh trí, thuận miệng trả lời.
Mẹ Tuấn Vi liếc ngang con gái, ánh mắt kia giống như là không tin, lại mang theo mấy phần chỉ trích cùng không ủng hộ.
Nếu như lời này là thật, thì bạn bè tới nhà chơi còn uống rượu, làm bà cảm thấy cuộc sống riêng của cô tựa hồ quá phóng túng, bà cũng lo lắng Tuấn Vi chơi với bạn xấu; nhưng nếu như lời này chẳng qua là lấy cớ, vậy đại biểu là Tuấn Vi tự mua tự uống, như vậy cũng không hay, con gái con đứa dính vào rượu chè, còn ra thể thống gì!
Nhưng ngẫm lại con gái cũng đã trưởng thành độc lập rồi, bà cũng không tiện vì mấy lon bia mà làm ầm ĩ.
"Con a, cũng hai mươi tám tuổi... " Mẹ Tuấn Vi mở miệng định nhắc đi nhắc lại một phen, lại lập tức bị tiếng kháng nghị của Thi Tuấn Vi cắt đứt.
"Là hai mươi bảy." Phụ nữ rất là so đo số tuổi.
"Tuổi mụ cũng đã hai mươi tám rồi!" Mắt mẹ Tuấn Vi trợn trắng bác bỏ."Con gái của bác Lý mới hai mươi bốn tuổi, hôm nay đã kết hôn, trong bụng còn có em bé, còn con thì sao? Lúc nào thì mới có thể để cho chúng ta ôm cháu ngoại đây?"
"Mẹ ơi, lên xe trước mới mua vé bổ sung sau như vậy thì có gì hay ho!" Đến lượt Thi Tuấn Vi trợn trắng mắt, bĩu môi, ngay sau đó biểu đạt ý kiến."Hiện tại con muốn lấy sự nghiệp làm trọng, còn chưa tính đến chuyện đó."
"Con gái nên coi trọng hôn nhân gia đình, không phải là sự nghiệp." Một giọng nam tham gia vào, ba Tuấn Vi đi ra khỏi phòng làm việc khăng khăng với chủ nghĩa trọng nam khinh nữ.
"Đó là quan niệm cũ, hôn nhân cũng không chắc chắn trăm phần trăm, hiện tại có rất nhiều phụ nữ đều tập trung tinh thần vào công việc." Vì muốn phản bác lập luận của ba mẹ, Thi Tuấn Vi cố gắng thay đổi quan niệm lỗi thời của bọn họ.
"Mấy người đó đều là hôn nhân không hạnh phúc, hoặc là không ai thèm lấy nên mới lấy cớ an ủi mình." Mẹ Tuấn Vi liếc nhìn về phía cô, âm thầm tính toán làm sao để mau chóng bán con gái ra ngoài.
"Không phải như vậy đâu!" Thi Tuấn Vi nhăn mũi thon, không ủng hộ lập luận của bọn họ.
Cô có một công việc tốt, có tình yêu tuyệt vời, rất hài lòng với tình hình trước mắt, cho nên tuyệt đối không muốn thay đổi! Ba mẹ đã lâu không gặp, thôi thì cứ để bọn họ cằn nhằn đi, dù sao thì trời cao hoàng đế xa, nam bắc cách xa nhau, đợi bọn họ trở về Cao Hùng rồi thì cũng chỉ có thể bó tay thôi.
Nhìn cha chậm rãi đi về phía ban công muốn nhìn quang cảnh chung quanh một chút, Thi Tuấn Vi không cảm thấy có gì bất thường, nhưng giây lát liền chợt ý thức được có chuyện rất không ổn – vừa rồi cô và Cương Diễm, bỏ sót ban công không có dọn dẹp, quần áo mới giặt ngày hôm qua còn treo ở trên giá phơi áo, nếu như bị nhìn thấy thì lộ hết, ngoài đó có đồ lót của Phùng Cương Diễm a!
"A!" Cô đột nhiên kêu lên, hấp dẫn sự chú ý, ngăn cản ba tiếp tục nhìn ra ngoài.
"Làm gì vậy con? Mẹ bị con hù sợ rồi đó!" Mẹ Tuấn Vi tức giận đánh cô một cái, vuốt vuốt lồng ngực.
"Sao vậy?" Ba Tuấn Vi quay lại hỏi.
"A, cái đó... Gần đây có một quán cà phê rất khá, không phải ba rất thích uống cà phê sao? Còn hơn hai giờ mới đi dự tiệc, ba có muốn cùng đi nếm thử một chút không?" Cô lập tức nghĩ cớ, vừa nảy ra ý kiến đã khẩn trương lấp liếm.
"Vậy à?" Ba Tuấn Vi vui mừng, lập tức đồng ý."Được, đi ngay bây giờ đi!"
May quá, thành công dời sự chú ý của ba ba đi, không để đồ lót ngoài ban công tiết lộ bí mật!
Thi Tuấn Vi thở phào nhẹ nhõm, liền vội vàng gật đầu như bằm tỏi."Dạ dạ."
Nhờ có phản ứng bén nhạy, trước mắt coi như có kinh hoảng nhưng không đến nỗi nguy hiểm, tạm thời an toàn vượt qua kiểm tra, chỉ cần nhịn đến khi ba mẹ đi tham gia tiệc mừng, thì có thể bình an mà vượt qua nguy cơ lần này.
☆☆☆☆☆☆☆☆☆
Thi Tuấn Vi tưởng rằng đợi đến bữa ăn tối thì có thể bình an vô sự, gọi Phùng Cương Diễm về, không nghĩ tới ba mẹ trước khi đi lại quăng cho cô một quả bom –
"Mẹ và cha con tạm thời quyết định muốn ở chỗ của con ngủ một đêm, sáng sớm mới lái xe về Nam."
"Hả?" Cô ngây người, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.
"Thế nào? Không tiện sao?" Mẹ Tuấn Vi giận tái mặt liếc cô.
Cô sửng sốt, vội vàng bày ra nụ cười lấy lòng."Không phải, làm sao lại không tiện!"
"Ba thấy phòng làm việc có ghế sofa, nếu không thì trải đệm nằm dưới đất cũng được." Ba Tuấn Vi xem qua hoàn cảnh.
"Ba mẹ ngủ giường của con đi, con ra ghế sofa là được rồi." Nếu không còn cách nào cự tuyệt, không thể thay đổi, vậy thì dứt khoát một chút, trực tiếp an bài cho xong.
Chờ cha mẹ đi uống rượu mừng, Thi Tuấn Vi vội vàng tranh thủ thời gian liên lạc với Phùng Cương Diễm.
"Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở tiệm áo cưới, ba mẹ em đi rồi à? Anh về nhà đựơc rồi phải không?" Phùng Cương Diễm vì giết thời gian, đi tới chỗ mấy đồng ngiệp cũ, thấy Thi Tuấn Vi điện tới, liền cho rằng nguy hiểm đã giải trừ.
"Còn chưa được, anh ở đó chờ em, em sẽ đến gặp anh."
Thi Tuấn Vi vội vàng gọi tắc xi, chưa đến mười lăm phút, cô đã tới chỗ Cương Diễm, hai người gặp mặt.
"Thế nào?" Phùng Cương Diễm đứng trước cửa tiệm chờ đợi, buồn bực hỏi Thi Tuấn Vi mới vừa xuống tắc xi.
"Ba mẹ em muốn ở nhà chúng ta qua đêm tối nay." Cô công bố tin xấu, sự áy náy trong lòng sắp bao phủ toàn thân cô.
Phùng Cương Diễm ngây ra, chuyện phát triển ra ngoàii sự dự liệu của bọn họ. Vậy tối nay hắn phải lưu lạc tới đâu?
"Ba em lái xe lâu tương đối mệt mỏi, cho nên phải nghỉ ngơi qua đêm mới có thể lực lái xe trở về Nam." Thi Tuấn Vi giải thích cho hắn.
Cô có thể hiểu tại sao cha mẹ quyết định lưu lại qua đêm, dù sao bọn họ cũng không mang quần áo tắm rửa, thật sự là đột nhiên nghĩ tới.
"Ừ." Anh gật đầu một cái, có thể thông cảm, suy tư một lát."Vậy... hôm nay anh tìm khách sạn hay nhà trọ gì đó ở là được."
"Thật xin lỗi a, chỉ có thể tiếp tục để anh chịu thiệt thòi." Cô áy náy lắc lắc cánh tay Cương Diễm làm nũng.
"Ngốc à, không cần nói xin lỗi với anh." Anh xoa xoa đầu của cô, cho cô một nụ cười trấn an.
"Bởi vì em thật sự cảm thấy băn khoăn!" Cô cong môi lên, trong đôi mắt ướt át, ngây thơ dễ thương như nai con Bambi.
"Làm chi mà khách sáo với anh như vậy!" Nhìn bộ dáng vô tội khả ái của cô, Cương Diễm không nhịn được nắm hông cô, hôn lên gò má cô một cái.
Thi Tuấn Vi tươi cười, anh rộng lượng bao dung khiến cô an tâm hơn rất nhiều.
"Vậy hiện tại hai đứa mình cùng đi tìm khách sạn nhé." Cô thân mật nắm cánh tay Cương Diễm, cố gắng muốn đền bù.
"Đương nhiên là được a, thuận tiện nằm thử với anh một cái thì càng tốt." Anh nhếch môi cười mờ ám, ánh mắt hấp dẫn làm cho người khác run sợ nhìn về phía cô, thầm ám hiệu.
Tuấn Vi hơi đỏ mặt, liếc Cương Diễm không đứng đắn một cái."Anh còn có tâm tình nói giỡn sao?"
"Tại sao không?" Phùng Cương Diễm thoải mái nhếch mày, dạy Tuấn Vi một cách nhận định mới về cuộc sống."Thích ứng trong mọi hoàn cảnh thôi, nếu như chuyện đã không thể thay đổi, thì có để tâm vào chuyện vụn vặt cũng vô ích a! Ai, anh đã nói với em chưa nhỉ, hồi trước anh có xem qua cuốn 'nhà trọ tình yêu lãng mạn' cảm thấy khung cảnh của nó rất đặc biệt, hiện tại vừa hay có cơ hội, phải đi xem xem... "
Anh nắm tay cô, đi về phía chiếc xe đỗ ở ven đường, còn vừa tùy tiện thảo luận về những khách sạn nhà trọ mà mình tương đối có hứng thú, hoàn toàn không bị tình huống ngoài ý muốn lần này quấy nhiễu tâm tình.
Thi Tuấn Vi nhìn bóng lưng rộng rãi của anh, lúc trước cô có chút e ngại với với tính cách thoải mái thẳng thắn của Cương Diễm, nhưng lần này, cô không thể không thừa nhận thoải mái thẳng thắn có lúc cũng là một loại ưu điểm, hơn nữa làm cô rất thưởng thức.
Cô hiểu, sự bao dung của anh xuát phát từ chính tình yêu dành cho cô, cho nên không xin lỗi nữa, chỉ biểu đạt lòng biết ơn với anh.
"Cám ơn anh." Tuấn Vi kéo Cương Diễm dừng lại, nhón chân lên, chủ động ịn một nụ hôn lên mặt anh.
Bao dung cùng thông cảm, quả thật đã khiến tình cảm bước lên một bước dài, Tuấn Vi đã càng lúc càng hiểu được phải làm sao để đứng ở những góc độ khác nhau mà thưởng thức Cương Diễm, cho nên, cũng càng lúc càng xác định ánh mắt chọn lựa đàn ông của mình–
Thật sự rất tốt!