Sau cuộc mây mưa, tiếng thở dốc kịch liệt dần dần thong thả lại, trên giường lớn xốc xếch, Thi Tuấn Vi tựa vào khuỷu tay của Phùng Cương Diễm, hai người hưởng thụ thời khắc yên lặng hạnh phúc này.
Trải qua mấy ngày chiến tranh lạnh, tình yêu mãnh liệt giống như cơn sóng lớn bao phủ bọn họ, hai người yêu cũng đặc biệt mãnh liệt, vì vậy bây giờ cả hai đều kiệt sức, nhưng dù như thế, tâm tình cũng vô cùng ngọt ngào và thỏa mãn.
"Cương Diễm, về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?" Thi Tuấn Vi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú ngũ quan khắc sâu của anh, nhẹ giọng yêu cầu.
"Đương nhiên là được." Phùng Cương Diễm mỉm cười, liếc nhìn cô một cái."Em cũng đáp ứng anh, có cái gì không vui, đều giải quyết trong phòng này, không thể cứ tức giận lên là đòi chia phòng ngủ."
Có câu vợ chồng gây gổ đều là đầu giường náo, cuối giường hòa, ý tứ chính là đóng cửa phòng lại, mọi việc đều có thể thương lượng, chỉ khi nào hất đầu rời đi, đoạn tuyệt đường hòa giải, như vậy, chẳng những không giúp giải quyết được gì, còn khiến cho tình huống càng lúc càng hỏng bét.
"Ừ... Nhưng lúc đang nổi nóng, hình như phải tách ra một lúc mới có thể tỉnh táo mà?" Cô chống thân thể ngồi lên, nghiêm túc thảo luận phương pháp giải quyết lúc tranh chấp.
"Chỉ sợ em quá lạnh lùng, giận lẫy một cái là mất mấy ngày." Anh khẽ đùa tóc cô, tròng mắt đen ngắm nhìn cô chăm chú.
Tuấn Vi bĩu môi oán trách."Làm ơn đi, là anh không để ý tới người ta chứ bộ."
"Anh nào có? ! Em đừng ngậm máu phun người a!" Cương Diễm cũng lập tức ngồi dậy kêu oan.
"Không có, anh dám nói không có bày mặt thối ra sao?" Cô cũng ôm chăn ngồi xếp bằng, đưa tay ngắt hai gò má căng đầy của anh.
"Nếu anh không cười, mặt sẽ thối như vậy thôi, huống chi, rõ ràng là em không để ý tới anh."
Hai người bắt đầu tính toán sổ sách, anh một lời em một câu so đo người nào đáng ghét hơn, bất quá lại không có mùi thuốc súng, hơn nữa tình huống thân thể trần truồng ngồi xếp bằng mặt đối mặt, thoạt nhìn rất tức cười.
"Thật ra thì đại khái ngày thứ hai em đã không tức giận nữa rồi, chẳng qua là thấy anh cũng làm mặt lạnh coi em như người vô hình, dĩ nhiên là em phải dùng thái độ tương tự để đối phó anh rồi." Thi Tuấn Vi liếc ngang Cương Diễm, thừa nhận nói.
"Nhưng mà trước đó anh vẫn thể hiện thiện ý, nhưng em không chịu để ý đến anh, cho nên anh mới ..." Phùng Cương Diễm nhìn cô một cái, cũng không nói hết lời.
Được rồi, anh thừa nhận, sau đó anh cũng hơi nổi giận, mới tỏ thái độ tiêu cực mặc cho cục diện bế tắc này kéo dài.
"Anh cố ý làm như vậy á?" Cô nghiêng thân hướng về phía anh nhíu nhíu mũi thon."Hừ! Anh cũng dỗi với em à?!"
Phùng Cương Diễm cười khan, không trả lời thẳng, ngược lại vòng vo nói tránh, cưng chìu ngắt chóp mũi của cô dụ dỗ."Ừ ~~ đều nhờ em khoan hồng độ lượng."
"Đó là chuyện đương nhiên." Vuốt ve bàn tay ấm áp của Cương Diễm, Thi Tuấn Vi làm bộ hất cằm lên.
Nếu coi trọng đối phương, hy vọng có thể ở bên nhau được lâu dài, như vậy cho dù có tranh chấp có ồn ào khó chịu, cũng phải có chừng mực, nếu không kéo dài mãi sẽ làm tổn thương tình cảm của nhau.
"Anh đáp ứng em, về sau sẽ không để cho người khác đi vào phòng của hai chúng ta nữa." Cô đã chịu lùi một bước, thì anh cũng có thể nhận cái sai của mình, mặc dù cách làm của anh cũng không sai, nhưng đứng ở lập trường của cô đích xác là không thoải mái.
"Đúng vậy, phòng ngủ là nơi riêng tư mà!" Nghe thấy anh nguyện ý để ý đến cảm thụ của mình, cô không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, nghiêng thân tới trước dựa vào hõm vai anh."Bất quá, cũng phải trách cái cô Kha gì đó."
"Kha Tuệ Dĩnh." Anh không nghĩ nhiều, vội vàng bổ sung.
Tuấn Vi tức giận liếc anh một cái, tố cáo hành vi của Kha Tuệ Dĩnh."Bất kể là Kha cái gì, thật ra thì nếu như không phải cô ấy thấy em trở lại còn ngang ngược nằm mãi trên giường, em cũng sẽ không tức giận đến như vậy."
"Suy nghĩ kỹ lại cũng đúng là rất kỳ quái." Lần trước là do anh cẩu thả mới không chú ý, chứ anh cũng không phải là kẻ ngu dốt không có thần kinh, tĩnh tâm nghĩ lại liền cảm thấy quái dị ngay.
Cô đột ngột đánh về phía anh, giả bộ hung ác chất vấn: "Anh nói đi, có phải có cái gì mờ ám với người ta hay không?"
"Mờ ám gì chứ!" Phùng Cương Diễm ngã ngửa trên giường, lập tức kêu oan.
Vào lúc này anh mới bừng tỉnh hiểu ra, uống phải dấm mới là ngòi nổ chân chính thúc đẩy cô bộc phát.
"Thật không? Trực giác của phụ nữ là rất chuẩn, em cảm thấy cô ấy nhất định có cái gì đó không bình thường." Tuấn Vi bày ra bộ dạng tiên cô liệu sự như thần.
"Cứ coi như cô ấy có ý gì đi, chỉ cần anh không là được rồi!" Anh dịu dàng trấn an cô.
"Anh thật sự không có gì với cô ấy chứ?" Cô nghiêng thân, nằm lên trên anh, nguy hiểm híp mắt chất vấn.
"Thật." Anh ôm cổ cô, cười khẳng định."Trước kia anh không dám nói, nhưng từ sau khi có em, anh đã thật sự tu thân dưỡng tính, trong lòng chỉ nghĩ đến em."
Mỗi người ở mỗi giai đoạn, mỗi độ tuổi khác nhau, thì suy nghĩ cũng sẽ khác, chuyển biến tốt chính là biểu hiện của sự trưởng thành, của sự thành thục, là một loại lĩnh ngộ đối với thế sự, của việc hiểu rõ bản thân mình.
Phùng Cương Diễm chính là như vậy.
Quá khứ truy tìm kích thích, ham tình cảm mới mẻ đã không còn hấp dẫn anh nữa, anh bây giờ, thoả mãn với hiện trạng, càng thoả mãn với người phụ nữ trước mắt này hơn, cô khiến cho anh có cảm giác ổn định, trái tim đã tràn đầy hạnh phúc, đâu còn tâm tư chú ý những người phụ nữ khác?
Thi Tuấn Vi nhìn anh, đáp án ngọt như mật kia khiến cho khóe miệng cô không khỏi cong lên, đoi mắt lóe sáng giống như ngọc quý.
"Không phải là lời ngon tiếng ngọt chứ?"
"Là lời ngon tiếng ngọt chân thành." Phùng Cương Diễm kéo Tuấn Vi xuống, mút lúm đồng tiền xinh đẹp kia, lại dán lên cánh môi đỏ thắm, ánh mắt lấp lánh, có sự chắc chắn chân thật và nghiêm túc đáng tin."Nhớ nhé, em không cần để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào."
"Tại sao?" Cô biết rõ còn hỏi, muốn nghe chính miệng anh nói ra, có buồn nôn hơn nữa vẫn muốn nghe.
"Bởi vì em đã hoàn toàn có được anh a." Kèm theo những lời âu yếm dịu dàng, anh lại hôn cô lần nữa.
Môi đỏ mọng khẽ cong, Tuấn Vi ngồi yên nhìn Cương Diễm, ánh mắt chứa đựng tình cảm nồng nàn.
"Là anh nói đó nha... " Cô trêu đùa mút môi của anh, tuyên cáo một câu hai nghĩa."Vậy hiện tại em muốn hoàn toàn có được anh!"
"Oa ~~ thì ra em đói khát như vậy a!" Nửa người dưới chăn mỏng bị cô vén lên, anh làm bộ kêu gào, hài hước trêu ghẹo.
"Đúng vậy a, ép khô anh, thì em cũng không cần lo lắng cái gì nữa!" Cô cố ý nói như vậy, đặt lên anh những nụ vừa hôn lung tung vừa nồng nàn.
Thật ra thì những lời anh mới vừa nói, không thể nghi ngờ đã cho cô uống một viên thuốc an thần. Bởi vì cô rất rõ tính cách của anh, khi anh xác định chuyện gì chính là lúc anh đã hoàn toàn khẳng định và nắm chắc, mới xuất hiện ánh mắt và ngữ điệu kiên định như vậy.
Cho nên, cái gì gió a, bướm a, về sau sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đến cô nữa.
Bọn họ chỉ cần nghiêm túc sống thật tốt, ngọt ngào hạnh phúc ở chung một chỗ, cho dù có người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm ngấp nghé, cũng không có cơ hội chen chân vào.
Độ sâu sắc của tình cảm được tích luỹ từng giọt từng giọt qua cuộc sống bình thường, vậy mà mặc dù bình thường như thế, từng ngày của Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi lại trôi qua vô cùng phong phú và vui vẻ.
Công việc trong phòng thiết kế của Thi Tuấn Vi rất thuận lợi, mùa ế hàng cũng rỗi rãnh một chút, lại khiến cho người nào đó rất thích, bởi vì như vậy thời gian chung đụng có thể tương đối nhiều hơn.
Về phần Phùng Cương Diễm, trước đó vài ngày vì chuẩn bị tư liệu để hoàn thành quyển sách du lịch tả thực, nên tự mình đi Nhật Bản một chuyến, còn đến lễ hội hoa anh đào, chụp một đống hình, sau khi trở lại liền vùi đầu sửa sang lại tất cả tài liệu, cho đến hôm nay, bộ phận anh phụ trách rốt cuộc cũng đại công cáo thành.
"Tuấn Vi, bây giờ em đang bận sao?" Điện thoại di động kết nối, Phùng Cương Diễm hào hứng hỏi.
"Hoàn hảo, không bận rộn, bất quá hơi đau đầu một tí." Đang làm việc thì nhận được cuộc gọi Cương Diễm điện tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Trong tay là ngôi nhà sắp giao, nhưng chủ nhà ưa soi mói rất không hài lòng với rèm cửa sổ, rõ ràng khi chọn chất liệu cùng kiểu dáng thì chủ nhà không nghe đề nghị của cô, kiên trì với sở thích của mình, sau khi hoàn thành mới hối hận, cho nên vào lúc này cô đang vì chọn lựa rèm cửa sổ mà phiền não.
"Đừng phiền não nữa, kiếm cớ chạy ra ngoài đi." Công việc kết thúc, như trút được gánh nặng, tâm tình của Cương Diễm cực kỳ thỏai mái, cổ xuý cô trốn việc.
"Ngay bây giờ á? !" Tuấn Vi quái lạ hỏi, một giây kế tiếp liền nhận ra âm lượng quá cao, áy náy nhìn đồng nghiệp bị kinh sợ bốn phía, vội che miệng nói nhỏ."Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở cửa chính công ty em a! Cho em năm phút đồng hồ, mau ra đây."Anh muốn tạo cho cô một sự bất ngờ, tươi cười lộ ra hàm răng trắng sáng. Giờ phút này, ngoài cửa xe cho dù đã qua giữa trưa, ánh mặt trời vẫn bắn ra bốn phía, tựa như niềm vui sướng muốn chia sẻ trong lòng Phùng Cương Diễm.
"Thiệt hay giả? !" Bất ngờ, Tuấn Vi kinh ngạc cất giọng.
"Là thật, anh mới từ bên nhà xuất bản tới đây, nhanh lên một chút, anh chờ em." Bởi vì thường trêu chọc cô, nên Cương Diễm biến thành cậu bé chăn dê, đến nỗi hiện tại cô còn hoài nghi, anh đành phải thu lại ý cười trong giọng nói, để tăng cường độ tin cậy.
Nhà xuất bản cách nơi này không xa, xem ra là thật!
Trong lòng dâng lên sự mừng rỡ ngọt ngào, Thi Tuấn Vi vội vã kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó làm như không có việc gì dọn dẹp đồ đạc trên bàn công tác.
"Tôi đi tìm vật liệu xây dựng, hôm nay cũng không trở về phòng làm việc nữa!" Sửa sang lại đồ đạc xong, ngay sau đó cô đứng dậy giao phó đồng nghiệp ngồi gần đó, bịa lý do rất thuận miệng.
Tuy bọn họ là nhà thiết kế nội thất, đi làm không cần theo ca, bởi vì bình thường rất cần chạy ra bên ngoài, căn bản không khống chế thời gian, hơn nữa lúc bận rộn thậm chí phải làm thâu đêm suốt sáng, nhưng một khi rảnh rỗi có thể rảnh đến độ nói chuyện phiếm pha trà, lên mạng chơi trò chơi, cho nên công việc thật ra rất co dãn, cũng không có quy định cưỡng chế cái gì.
Rời đi công ty, chân dài mang bốt* combat bước nhanh về cổng công ty, rất nhanh liền nhìn thấy người đàn ông kia tựa bên cạnh cửa xe, tươi cười để lộ một hàm răng trắng bóng.
Anh mặc áo sơ mi kẻ ô vuông lớn màu lá cọ rộng rãi thoải mái, để lộ lồng ngực săn chắc trắng trẻo, nửa người dưới là quần jean màu cà phê mài đến hơi bạc, bên vòng hông mạnh mẽ mang một cái dây lưng to, cả người tản ra khsi chất dương cương nam tính, bộ dáng đẹp trai hào hùng kia, khiến cho cô nhất thời có cảm giác chạm điện như nai con nhảy loạn.
Hai người thật ăn ý, chẳng những hôm nay mặc quần áo màu sắc giống nhau, ngay cả giày cũng đều là bốt Combat.
"Hi, anh đẹp trai, có thể cho em đi nhờ xe không?" Cô vẫy tay về phía anh, thuận tiện ném đi một ánh mắt quyến rũ, trêu ghẹo hỏi.
Nhìn cô tươi tắn sinh động đi tới, đáy mắt Cương Diễm tràn ra ánh sáng thưởng thức, hăng hái cùng cô diễn trò.
"Không được, bạn gái của tôi trông nom ta rất nghiêm, nếu để cho cô ấy biết tôi đi tán gái, tôi sẽ thảm lắm!" Cương Diễm cố ý rùng mình một cái, tăng cường hiệu quả diễn xuất.
"Này! Anh làm gì nói em giống như là bà chằn vậy?" Cô không nhịn được vung mạnh nắm đấm đánh lên cánh tay của anh, cáu giận kháng nghị.
"Anh không có nói như vậy a!" Cương Diễm căn bản không đau không nhột, còn cười cười, đưa tay ôm Tuấn Vi vào trong ngực.
Thi Tuấn Vi mím môi cười, nhìn anh hỏi: "Tại sao đột nhiên anh lại chạy tới nơi này a?"
"Trên xe có máy lạnh, lên xe hẵng nói." Anh mở cửa xe để cho cô lên xe, lại đi vòng qua bên kia ngồi lên ghế lái, vui vẻ nói: "Anh nộp toàn bộ tài liệu rồi, kế tiếp có thể có một quãng thời gian dài để nghỉ lễ."
"Chuẩn bị xong rồi à? Thật tốt quá!" Cô kinh ngạc cất giọng, nét mặt biểu lộ nụ cười cao hứng thay anh.
"Em cũng sắp xếp ngày nghỉ, chúng ta đi du lịch đi!" Anh cầm tay cô, cảm giác du lịch một mình cùng hai người đồng hành không giống nhau, Cương Diễm thích tự do, cũng đã quen có Tuấn Vi làm bạn.
" Du lịch a... " Cô nghiêng đầu suy tính."Cũng có thể a, bất quá, phải chờ dự án trên tay em kết thúc."
"Còn rất lâu sao?"
"Chỉ còn vấn đề rèm cửa sổ cần giải quyết nữa thôi, phải chọn đến khi chủ nhà hài lòng mới được." Cô không nhịn được than thở.
"Sẽ rất nhanh a!" Cương Diễm lạc quan nói.
Cô bất đắc dĩ liếc về hướng anh."Chủ nhà rất khó đối phó."
"Bây giờ anh cùng em đi tìm." Anh chủ động muốn giúp đỡ, bản thân cũng không thể nhẹ nhàng không có gì vướng víu, lại nhìn bạn gái thương yêu lâm vào phiền não."Tối nay cùng đi ăn đại tiệc nhé."
Người đàn ông này, có lúc tùy ý đến khiến cô tức giận muốn chết, có lúc lại giống như bây giờ quan tâm đến trái tim cô vừa ấm vừa ngọt!
Nụ cười lại vì anh mà nhảy lên khóe miệng lần nữa, Thi Tuấn VIi gật đầu một cái.
Cương Diễm mới khởi động xe, chuyển động tay lái chuẩn bị lái vào đường xe, ngay lúc này điện thoại di động vang lên.
"Em giúp anh nghe với."
Tuấn Vi vội vàng thay anh lấy điện thoại di động ra, bấm nút nhận, để lên bên tai anh.
"A lô, Cương Diễm đây, ai vậy?" Anh mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ, giọng nói cũng phấn chấn theo.
" Cương Diễm, dì đây... " Đầu bên kia truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ trung niên.
Nghe tiếng, nụ cười của Cương Diễm lập tức cứng ở khóe miệng, thần thái trong mắt ảm đạm đi.
Thấy anh đổi sắc mặt, Thi Tuấn Vi không khỏi cũng căng thẳng theo.
"Có chuyện gì không?" Đạp thắng, ngay cả tiếng nói cũng trầm xuống.
Câu trả lời của người phụ nữ khiến cho sắc mặt của Cương Diễm càng thêm khó coi, nói chuyện với nhau mấy câu sau đó kết thúc cuộc trò chuyện, không khí vốn nhẹ nhàng bên trong xe nhất thời trở nên nghiêm trang.
Cất điện thoại di động, Thi Tuấn Vi quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Anh nhìn về phía cô, đáy mắt đột nhiên hiện lên sự sợ hãi hốt hoảng, một lúc sau, Cương Diễm ủ dột mở miệng –
"Kế hoạch của chúng ta phải hủy bỏ toàn bộ."
Sau cuộc mây mưa, tiếng thở dốc kịch liệt dần dần thong thả lại, trên giường lớn xốc xếch, Thi Tuấn Vi tựa vào khuỷu tay của Phùng Cương Diễm, hai người hưởng thụ thời khắc yên lặng hạnh phúc này.
Trải qua mấy ngày chiến tranh lạnh, tình yêu mãnh liệt giống như cơn sóng lớn bao phủ bọn họ, hai người yêu cũng đặc biệt mãnh liệt, vì vậy bây giờ cả hai đều kiệt sức, nhưng dù như thế, tâm tình cũng vô cùng ngọt ngào và thỏa mãn.
"Cương Diễm, về sau chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không?" Thi Tuấn Vi ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú ngũ quan khắc sâu của anh, nhẹ giọng yêu cầu.
"Đương nhiên là được." Phùng Cương Diễm mỉm cười, liếc nhìn cô một cái."Em cũng đáp ứng anh, có cái gì không vui, đều giải quyết trong phòng này, không thể cứ tức giận lên là đòi chia phòng ngủ."
Có câu vợ chồng gây gổ đều là đầu giường náo, cuối giường hòa, ý tứ chính là đóng cửa phòng lại, mọi việc đều có thể thương lượng, chỉ khi nào hất đầu rời đi, đoạn tuyệt đường hòa giải, như vậy, chẳng những không giúp giải quyết được gì, còn khiến cho tình huống càng lúc càng hỏng bét.
"Ừ... Nhưng lúc đang nổi nóng, hình như phải tách ra một lúc mới có thể tỉnh táo mà?" Cô chống thân thể ngồi lên, nghiêm túc thảo luận phương pháp giải quyết lúc tranh chấp.
"Chỉ sợ em quá lạnh lùng, giận lẫy một cái là mất mấy ngày." Anh khẽ đùa tóc cô, tròng mắt đen ngắm nhìn cô chăm chú.
Tuấn Vi bĩu môi oán trách."Làm ơn đi, là anh không để ý tới người ta chứ bộ."
"Anh nào có? ! Em đừng ngậm máu phun người a!" Cương Diễm cũng lập tức ngồi dậy kêu oan.
"Không có, anh dám nói không có bày mặt thối ra sao?" Cô cũng ôm chăn ngồi xếp bằng, đưa tay ngắt hai gò má căng đầy của anh.
"Nếu anh không cười, mặt sẽ thối như vậy thôi, huống chi, rõ ràng là em không để ý tới anh."
Hai người bắt đầu tính toán sổ sách, anh một lời em một câu so đo người nào đáng ghét hơn, bất quá lại không có mùi thuốc súng, hơn nữa tình huống thân thể trần truồng ngồi xếp bằng mặt đối mặt, thoạt nhìn rất tức cười.
"Thật ra thì đại khái ngày thứ hai em đã không tức giận nữa rồi, chẳng qua là thấy anh cũng làm mặt lạnh coi em như người vô hình, dĩ nhiên là em phải dùng thái độ tương tự để đối phó anh rồi." Thi Tuấn Vi liếc ngang Cương Diễm, thừa nhận nói.
"Nhưng mà trước đó anh vẫn thể hiện thiện ý, nhưng em không chịu để ý đến anh, cho nên anh mới ..." Phùng Cương Diễm nhìn cô một cái, cũng không nói hết lời.
Được rồi, anh thừa nhận, sau đó anh cũng hơi nổi giận, mới tỏ thái độ tiêu cực mặc cho cục diện bế tắc này kéo dài.
"Anh cố ý làm như vậy á?" Cô nghiêng thân hướng về phía anh nhíu nhíu mũi thon."Hừ! Anh cũng dỗi với em à?!"
Phùng Cương Diễm cười khan, không trả lời thẳng, ngược lại vòng vo nói tránh, cưng chìu ngắt chóp mũi của cô dụ dỗ."Ừ ~~ đều nhờ em khoan hồng độ lượng."
"Đó là chuyện đương nhiên." Vuốt ve bàn tay ấm áp của Cương Diễm, Thi Tuấn Vi làm bộ hất cằm lên.
Nếu coi trọng đối phương, hy vọng có thể ở bên nhau được lâu dài, như vậy cho dù có tranh chấp có ồn ào khó chịu, cũng phải có chừng mực, nếu không kéo dài mãi sẽ làm tổn thương tình cảm của nhau.
"Anh đáp ứng em, về sau sẽ không để cho người khác đi vào phòng của hai chúng ta nữa." Cô đã chịu lùi một bước, thì anh cũng có thể nhận cái sai của mình, mặc dù cách làm của anh cũng không sai, nhưng đứng ở lập trường của cô đích xác là không thoải mái.
"Đúng vậy, phòng ngủ là nơi riêng tư mà!" Nghe thấy anh nguyện ý để ý đến cảm thụ của mình, cô không nhịn được nở nụ cười ngọt ngào, nghiêng thân tới trước dựa vào hõm vai anh."Bất quá, cũng phải trách cái cô Kha gì đó."
"Kha Tuệ Dĩnh." Anh không nghĩ nhiều, vội vàng bổ sung.
Tuấn Vi tức giận liếc anh một cái, tố cáo hành vi của Kha Tuệ Dĩnh."Bất kể là Kha cái gì, thật ra thì nếu như không phải cô ấy thấy em trở lại còn ngang ngược nằm mãi trên giường, em cũng sẽ không tức giận đến như vậy."
"Suy nghĩ kỹ lại cũng đúng là rất kỳ quái." Lần trước là do anh cẩu thả mới không chú ý, chứ anh cũng không phải là kẻ ngu dốt không có thần kinh, tĩnh tâm nghĩ lại liền cảm thấy quái dị ngay.
Cô đột ngột đánh về phía anh, giả bộ hung ác chất vấn: "Anh nói đi, có phải có cái gì mờ ám với người ta hay không?"
"Mờ ám gì chứ!" Phùng Cương Diễm ngã ngửa trên giường, lập tức kêu oan.
Vào lúc này anh mới bừng tỉnh hiểu ra, uống phải dấm mới là ngòi nổ chân chính thúc đẩy cô bộc phát.
"Thật không? Trực giác của phụ nữ là rất chuẩn, em cảm thấy cô ấy nhất định có cái gì đó không bình thường." Tuấn Vi bày ra bộ dạng tiên cô liệu sự như thần.
"Cứ coi như cô ấy có ý gì đi, chỉ cần anh không là được rồi!" Anh dịu dàng trấn an cô.
"Anh thật sự không có gì với cô ấy chứ?" Cô nghiêng thân, nằm lên trên anh, nguy hiểm híp mắt chất vấn.
"Thật." Anh ôm cổ cô, cười khẳng định."Trước kia anh không dám nói, nhưng từ sau khi có em, anh đã thật sự tu thân dưỡng tính, trong lòng chỉ nghĩ đến em."
Mỗi người ở mỗi giai đoạn, mỗi độ tuổi khác nhau, thì suy nghĩ cũng sẽ khác, chuyển biến tốt chính là biểu hiện của sự trưởng thành, của sự thành thục, là một loại lĩnh ngộ đối với thế sự, của việc hiểu rõ bản thân mình.
Phùng Cương Diễm chính là như vậy.
Quá khứ truy tìm kích thích, ham tình cảm mới mẻ đã không còn hấp dẫn anh nữa, anh bây giờ, thoả mãn với hiện trạng, càng thoả mãn với người phụ nữ trước mắt này hơn, cô khiến cho anh có cảm giác ổn định, trái tim đã tràn đầy hạnh phúc, đâu còn tâm tư chú ý những người phụ nữ khác?
Thi Tuấn Vi nhìn anh, đáp án ngọt như mật kia khiến cho khóe miệng cô không khỏi cong lên, đoi mắt lóe sáng giống như ngọc quý.
"Không phải là lời ngon tiếng ngọt chứ?"
"Là lời ngon tiếng ngọt chân thành." Phùng Cương Diễm kéo Tuấn Vi xuống, mút lúm đồng tiền xinh đẹp kia, lại dán lên cánh môi đỏ thắm, ánh mắt lấp lánh, có sự chắc chắn chân thật và nghiêm túc đáng tin."Nhớ nhé, em không cần để ý đến bất kỳ người phụ nữ nào."
"Tại sao?" Cô biết rõ còn hỏi, muốn nghe chính miệng anh nói ra, có buồn nôn hơn nữa vẫn muốn nghe.
"Bởi vì em đã hoàn toàn có được anh a." Kèm theo những lời âu yếm dịu dàng, anh lại hôn cô lần nữa.
Môi đỏ mọng khẽ cong, Tuấn Vi ngồi yên nhìn Cương Diễm, ánh mắt chứa đựng tình cảm nồng nàn.
"Là anh nói đó nha... " Cô trêu đùa mút môi của anh, tuyên cáo một câu hai nghĩa."Vậy hiện tại em muốn hoàn toàn có được anh!"
"Oa ~~ thì ra em đói khát như vậy a!" Nửa người dưới chăn mỏng bị cô vén lên, anh làm bộ kêu gào, hài hước trêu ghẹo.
"Đúng vậy a, ép khô anh, thì em cũng không cần lo lắng cái gì nữa!" Cô cố ý nói như vậy, đặt lên anh những nụ vừa hôn lung tung vừa nồng nàn.
Thật ra thì những lời anh mới vừa nói, không thể nghi ngờ đã cho cô uống một viên thuốc an thần. Bởi vì cô rất rõ tính cách của anh, khi anh xác định chuyện gì chính là lúc anh đã hoàn toàn khẳng định và nắm chắc, mới xuất hiện ánh mắt và ngữ điệu kiên định như vậy.
Cho nên, cái gì gió a, bướm a, về sau sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đến cô nữa.
Bọn họ chỉ cần nghiêm túc sống thật tốt, ngọt ngào hạnh phúc ở chung một chỗ, cho dù có người thứ ba, người thứ tư, người thứ năm ngấp nghé, cũng không có cơ hội chen chân vào.
Độ sâu sắc của tình cảm được tích luỹ từng giọt từng giọt qua cuộc sống bình thường, vậy mà mặc dù bình thường như thế, từng ngày của Phùng Cương Diễm cùng Thi Tuấn Vi lại trôi qua vô cùng phong phú và vui vẻ.
Công việc trong phòng thiết kế của Thi Tuấn Vi rất thuận lợi, mùa ế hàng cũng rỗi rãnh một chút, lại khiến cho người nào đó rất thích, bởi vì như vậy thời gian chung đụng có thể tương đối nhiều hơn.
Về phần Phùng Cương Diễm, trước đó vài ngày vì chuẩn bị tư liệu để hoàn thành quyển sách du lịch tả thực, nên tự mình đi Nhật Bản một chuyến, còn đến lễ hội hoa anh đào, chụp một đống hình, sau khi trở lại liền vùi đầu sửa sang lại tất cả tài liệu, cho đến hôm nay, bộ phận anh phụ trách rốt cuộc cũng đại công cáo thành.
"Tuấn Vi, bây giờ em đang bận sao?" Điện thoại di động kết nối, Phùng Cương Diễm hào hứng hỏi.
"Hoàn hảo, không bận rộn, bất quá hơi đau đầu một tí." Đang làm việc thì nhận được cuộc gọi Cương Diễm điện tới, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc cũng hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Trong tay là ngôi nhà sắp giao, nhưng chủ nhà ưa soi mói rất không hài lòng với rèm cửa sổ, rõ ràng khi chọn chất liệu cùng kiểu dáng thì chủ nhà không nghe đề nghị của cô, kiên trì với sở thích của mình, sau khi hoàn thành mới hối hận, cho nên vào lúc này cô đang vì chọn lựa rèm cửa sổ mà phiền não.
"Đừng phiền não nữa, kiếm cớ chạy ra ngoài đi." Công việc kết thúc, như trút được gánh nặng, tâm tình của Cương Diễm cực kỳ thỏai mái, cổ xuý cô trốn việc.
"Ngay bây giờ á? !" Tuấn Vi quái lạ hỏi, một giây kế tiếp liền nhận ra âm lượng quá cao, áy náy nhìn đồng nghiệp bị kinh sợ bốn phía, vội che miệng nói nhỏ."Anh đang ở đâu?"
"Anh đang ở cửa chính công ty em a! Cho em năm phút đồng hồ, mau ra đây."Anh muốn tạo cho cô một sự bất ngờ, tươi cười lộ ra hàm răng trắng sáng. Giờ phút này, ngoài cửa xe cho dù đã qua giữa trưa, ánh mặt trời vẫn bắn ra bốn phía, tựa như niềm vui sướng muốn chia sẻ trong lòng Phùng Cương Diễm.
"Thiệt hay giả? !" Bất ngờ, Tuấn Vi kinh ngạc cất giọng.
"Là thật, anh mới từ bên nhà xuất bản tới đây, nhanh lên một chút, anh chờ em." Bởi vì thường trêu chọc cô, nên Cương Diễm biến thành cậu bé chăn dê, đến nỗi hiện tại cô còn hoài nghi, anh đành phải thu lại ý cười trong giọng nói, để tăng cường độ tin cậy.
Nhà xuất bản cách nơi này không xa, xem ra là thật!
Trong lòng dâng lên sự mừng rỡ ngọt ngào, Thi Tuấn Vi vội vã kết thúc cuộc trò chuyện, sau đó làm như không có việc gì dọn dẹp đồ đạc trên bàn công tác.
"Tôi đi tìm vật liệu xây dựng, hôm nay cũng không trở về phòng làm việc nữa!" Sửa sang lại đồ đạc xong, ngay sau đó cô đứng dậy giao phó đồng nghiệp ngồi gần đó, bịa lý do rất thuận miệng.
Tuy bọn họ là nhà thiết kế nội thất, đi làm không cần theo ca, bởi vì bình thường rất cần chạy ra bên ngoài, căn bản không khống chế thời gian, hơn nữa lúc bận rộn thậm chí phải làm thâu đêm suốt sáng, nhưng một khi rảnh rỗi có thể rảnh đến độ nói chuyện phiếm pha trà, lên mạng chơi trò chơi, cho nên công việc thật ra rất co dãn, cũng không có quy định cưỡng chế cái gì.
Rời đi công ty, chân dài mang bốt combat bước nhanh về cổng công ty, rất nhanh liền nhìn thấy người đàn ông kia tựa bên cạnh cửa xe, tươi cười để lộ một hàm răng trắng bóng.
Anh mặc áo sơ mi kẻ ô vuông lớn màu lá cọ rộng rãi thoải mái, để lộ lồng ngực săn chắc trắng trẻo, nửa người dưới là quần jean màu cà phê mài đến hơi bạc, bên vòng hông mạnh mẽ mang một cái dây lưng to, cả người tản ra khsi chất dương cương nam tính, bộ dáng đẹp trai hào hùng kia, khiến cho cô nhất thời có cảm giác chạm điện như nai con nhảy loạn.
Hai người thật ăn ý, chẳng những hôm nay mặc quần áo màu sắc giống nhau, ngay cả giày cũng đều là bốt Combat.
"Hi, anh đẹp trai, có thể cho em đi nhờ xe không?" Cô vẫy tay về phía anh, thuận tiện ném đi một ánh mắt quyến rũ, trêu ghẹo hỏi.
Nhìn cô tươi tắn sinh động đi tới, đáy mắt Cương Diễm tràn ra ánh sáng thưởng thức, hăng hái cùng cô diễn trò.
"Không được, bạn gái của tôi trông nom ta rất nghiêm, nếu để cho cô ấy biết tôi đi tán gái, tôi sẽ thảm lắm!" Cương Diễm cố ý rùng mình một cái, tăng cường hiệu quả diễn xuất.
"Này! Anh làm gì nói em giống như là bà chằn vậy?" Cô không nhịn được vung mạnh nắm đấm đánh lên cánh tay của anh, cáu giận kháng nghị.
"Anh không có nói như vậy a!" Cương Diễm căn bản không đau không nhột, còn cười cười, đưa tay ôm Tuấn Vi vào trong ngực.
Thi Tuấn Vi mím môi cười, nhìn anh hỏi: "Tại sao đột nhiên anh lại chạy tới nơi này a?"
"Trên xe có máy lạnh, lên xe hẵng nói." Anh mở cửa xe để cho cô lên xe, lại đi vòng qua bên kia ngồi lên ghế lái, vui vẻ nói: "Anh nộp toàn bộ tài liệu rồi, kế tiếp có thể có một quãng thời gian dài để nghỉ lễ."
"Chuẩn bị xong rồi à? Thật tốt quá!" Cô kinh ngạc cất giọng, nét mặt biểu lộ nụ cười cao hứng thay anh.
"Em cũng sắp xếp ngày nghỉ, chúng ta đi du lịch đi!" Anh cầm tay cô, cảm giác du lịch một mình cùng hai người đồng hành không giống nhau, Cương Diễm thích tự do, cũng đã quen có Tuấn Vi làm bạn.
" Du lịch a... " Cô nghiêng đầu suy tính."Cũng có thể a, bất quá, phải chờ dự án trên tay em kết thúc."
"Còn rất lâu sao?"
"Chỉ còn vấn đề rèm cửa sổ cần giải quyết nữa thôi, phải chọn đến khi chủ nhà hài lòng mới được." Cô không nhịn được than thở.
"Sẽ rất nhanh a!" Cương Diễm lạc quan nói.
Cô bất đắc dĩ liếc về hướng anh."Chủ nhà rất khó đối phó."
"Bây giờ anh cùng em đi tìm." Anh chủ động muốn giúp đỡ, bản thân cũng không thể nhẹ nhàng không có gì vướng víu, lại nhìn bạn gái thương yêu lâm vào phiền não."Tối nay cùng đi ăn đại tiệc nhé."
Người đàn ông này, có lúc tùy ý đến khiến cô tức giận muốn chết, có lúc lại giống như bây giờ quan tâm đến trái tim cô vừa ấm vừa ngọt!
Nụ cười lại vì anh mà nhảy lên khóe miệng lần nữa, Thi Tuấn VIi gật đầu một cái.
Cương Diễm mới khởi động xe, chuyển động tay lái chuẩn bị lái vào đường xe, ngay lúc này điện thoại di động vang lên.
"Em giúp anh nghe với."
Tuấn Vi vội vàng thay anh lấy điện thoại di động ra, bấm nút nhận, để lên bên tai anh.
"A lô, Cương Diễm đây, ai vậy?" Anh mỉm cười, vẻ mặt vui vẻ, giọng nói cũng phấn chấn theo.
" Cương Diễm, dì đây... " Đầu bên kia truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ trung niên.
Nghe tiếng, nụ cười của Cương Diễm lập tức cứng ở khóe miệng, thần thái trong mắt ảm đạm đi.
Thấy anh đổi sắc mặt, Thi Tuấn Vi không khỏi cũng căng thẳng theo.
"Có chuyện gì không?" Đạp thắng, ngay cả tiếng nói cũng trầm xuống.
Câu trả lời của người phụ nữ khiến cho sắc mặt của Cương Diễm càng thêm khó coi, nói chuyện với nhau mấy câu sau đó kết thúc cuộc trò chuyện, không khí vốn nhẹ nhàng bên trong xe nhất thời trở nên nghiêm trang.
Cất điện thoại di động, Thi Tuấn Vi quan tâm hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Anh nhìn về phía cô, đáy mắt đột nhiên hiện lên sự sợ hãi hốt hoảng, một lúc sau, Cương Diễm ủ dột mở miệng –
"Kế hoạch của chúng ta phải hủy bỏ toàn bộ."