Mỗi người sinh ra trên thế gian này đều có số phận của riêng mình.
Lưu Giản Nhi và Lưu Giản Nhược cũng vậy, cô và chị là hai đứa trẻ song sinh. Giản Nhi và Giản Nhược từ gương mặt đến dáng vẻ đều giống nhau như đúc. Và đều bị bố mẹ bỏ rơi.
Trại trẻ mồ côi nơi cô cùng chị gái Giản Nhược lớn lên. Khác với cô - Lưu Giản Nhi ngốc nghếch, Lưu Giản Nhược rất thông minh. Chị cô luôn nói phải thể hiện thật tốt để được nhà tốt nhận nuôi.
Ngày đó cuối cùng cũng đến. Tổng giám đốc Cố nhìn trúng chị cô - Giản Nhược, họ rất yêu quý Lưu Giản Nhược và hứa sẽ nhận chị cô về nuôi.
Giản Nhi ngơ ngác nhìn chị:
" Chị Giản Nhược chị sắp đi thật sao? "
Lưu Giản Nhược xoa đầu em gái, nhe răng cười tươi rói:
" Đúng thế, Giản Nhi ở lại nhớ ngoan. Chị về nhà tốt sẽ gửi quà cho em."
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Không ngờ, ngay lúc đó Cố phu nhân đến người bà nhìn trúng lại là Lưu Giản Nhi.
Hi vọng lớn lao rồi thất vọng nặng nề đã khiến cho tâm hồn của một đứa trẻ như Lưu Giản Nhược bị tổn thương, đứa trẻ đó đã cố gắng, cố gắng rất nhiều. Hốc mắt Giản Nhược đầy nước:
" Cố phu nhân tại sao người lại không cần con hức hức.."
Cố phu nhân cau mày, bà sớm đã biết hai đứa trẻ này tuy giống nhau như đúc nhưng Lưu Giản Nhược thì khác, đem đứa trẻ này về e rằng sau này sẽ có chuyện không hay với con của bà. Nhược Lan đưa tay ra xoa đầu Giản Nhược:
" Giản Nhược à, chẳng lẽ con không vui khi em gái của con có cuộc sống tốt hơn sao?"
Lưu Giản Nhược khóc đến đỏ mặt mũi:
" Nhưng.. _ nhưng tại sao lại là Giản Nhi ngốc nghếch chứ? Tại sao không thể là Giản Nhược, vì muốn có được sự yêu thích của chủ tịch Cố Giản Nhược đã học múa đến trẹo chân, học chữ cũng nhanh nhất. Nhưng rốt cục cố gắng nhường ấy thì đã sao chứ?
Lưu Giản Nhi chạy ra từ xe ô tô mếu máo nói:
" Cố phu nhân.. xin bà nhận chị Giản Nhược, hức hức, Giản Nhi không muốn đến đó, chị Giản Nhược không vui Giản Nhi cũng không vui. "
Nhược Lan càng nhìn càng cảm thấy thích đứa trẻ này. Bà xoa đầu Giản Nhi rồi lau nước mắt cho cả hai. Nhược Lan lại thầm nghĩ có lẽ bà đã quá đa nghi rồi.
" Được rồi. Hai đứa đừng khóc nữa. Ta nhận cả hai đứa."
Cả Nhược Lan lẫn Giản Nhi đều không biết từ lúc đó trong lòng Lưu Giản Nhược đã có một lỗ hổng rất lớn. Cái mà người ta gọi là lòng ghen ghét.
******
Cuối cùng Lưu Giản Nhược và Lưu Giản Nhi được Cố phu nhân sắp xếp học chung một trường. Chị thông minh học giỏi, cô ngốc nghếch học dốt. Sự cách biệt này biểu hiện ở chỗ các bạn ai ai cũng thích chơi với Giản Nhược, không quan tâm Giản Nhi. Giản Nhi càng ngày càng thu mình trong góc.
Nếu khoảng thời gian ở lớp là niềm hạnh phúc của Giản Nhược thì quãng thời gian ở nhà lại khác. Cố phu nhân-Nhược Lan luôn dùng đôi mắt dịu dàng nhất để nhìn Giản Nhi, dùng vòng tay ấm áp nhất để ôm nó.
Bà Cố đi đâu cũng muốn đưa Giản Nhi đi còn Giản Nhược phải ở nhà.
Cả hai cùng được điểm tốt bà Cố chỉ khích lệ Giản Nhược còn Giản Nhi sẽ được bà ôm vào lòng mà âu yếm.
10 tuổi Giản Nhược làm sao hiểu được cái ôm đó chỉ là vì bà Cố lo lắng Giản Nhi tiếp tục trầm mặc như vậy sẽ dẫn đến trầm cảm.
10 tuổi Giản Nhược làm sao chịu được sự ích kỉ của trẻ con hay cái khao khát có được vòng tay ấm áp của một người mẹ.
Hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, sương mù chồng chất sương mù. Lòng của Giản Nhược mỗi lúc một khiếm khuyết lớn hơn.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ Giản Nhược vừa khóc vừa gọi:
" Mẹ ơi-- mẹ ơi vì sao mẹ không thương con. "
Giản Nhi tỉnh dậy ngồi dậy lau nước mắt cho chị, cô lay chị dậy:
" Chị Giản Nhược! Chị Giản Nhược! Chị mau dậy đi."
Giản Nhược mắt nhòe nước liên tục gọi:
" Mẹ ơi-- mẹ ơi con phải làm sao mẹ mới yêu con. "
Giản Nhi vỗ vỗ má chị, cô bé tiếp tục gọi trong sợ hãi :
" Chị ơi! Chị ơi! "
Lưu Giản Nhược mở trừng mắt ra, cô bé nhìn thấy em gái tâm trạng hoảng loạn và tức giận dâng lên. Tất cả là tại nó- Lưu Giản Nhi xuất hiện nên chị mới bị ra rìa như vậy, tất cả là tại nó nên mẹ mới không thương chị. Lưu Giản Nhược gào lên:
" Tất cả là tại mày "
" Mày hãy cút khỏi cuộc đời của tao đi ! "
" Biến đi, tao ghét mày. "
Giản Nhi tiến tới ôm thì bị Giản Nhược hất ra sàn rồi chị chạy ra ngoài mất. Đối với cô trên đời này chị gái mới là quan trọng nhất, trước đến nay dù bà Cố mua gì cho cô cô cũng muốn chị có cùng mình, lúc nào cũng muốn chị vui. Và những lời ban nãy phát ra từ chị đã làm tâm hồn non nớt của cô bị tổn thương sâu sắc.
Lưu Giản Nhi một mình bỏ đi khỏi biệt thự trong đêm tối.
Tờ mờ sáng từ trong phòng kho chị nghe thấy tiếng gọi:
" Giản Nhi! Giản Nhi con ở đâu."
" Giản Nhi! ".
Lưu Giản Nhược thầm nghĩ " Bố mẹ sao lại đi tìm Giản Nhi? ", cô bé ngó ra ngoài nhìn thấy ông bà Cố đang đổ xô đi tìm Giản Nhi. Lại nhìn ra hướng cổng thấy Giản Nhi đang dần khuất dạng. Chị định chạy ra cản nhưng nghĩ đến:
Cả hai cùng biến mất vì sao bố mẹ chỉ tìm Giản Nhi?
Được, nếu họ đã thích Giản Nhi như vậy cô sẽ là Giản Nhi.
Lưu Giản Nhi và Lưu Giản Nhược cũng vậy, cô và chị là hai đứa trẻ song sinh. Giản Nhi và Giản Nhược từ gương mặt đến dáng vẻ đều giống nhau như đúc. Và đều bị bố mẹ bỏ rơi.
Trại trẻ mồ côi nơi cô cùng chị gái Giản Nhược lớn lên. Khác với cô - Lưu Giản Nhi ngốc nghếch, Lưu Giản Nhược rất thông minh. Chị cô luôn nói phải thể hiện thật tốt để được nhà tốt nhận nuôi.
Ngày đó cuối cùng cũng đến. Tổng giám đốc Cố nhìn trúng chị cô - Giản Nhược, họ rất yêu quý Lưu Giản Nhược và hứa sẽ nhận chị cô về nuôi.
Giản Nhi ngơ ngác nhìn chị:
" Chị Giản Nhược chị sắp đi thật sao? "
Lưu Giản Nhược xoa đầu em gái, nhe răng cười tươi rói:
" Đúng thế, Giản Nhi ở lại nhớ ngoan. Chị về nhà tốt sẽ gửi quà cho em."
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Không ngờ, ngay lúc đó Cố phu nhân đến người bà nhìn trúng lại là Lưu Giản Nhi.
Hi vọng lớn lao rồi thất vọng nặng nề đã khiến cho tâm hồn của một đứa trẻ như Lưu Giản Nhược bị tổn thương, đứa trẻ đó đã cố gắng, cố gắng rất nhiều. Hốc mắt Giản Nhược đầy nước:
" Cố phu nhân tại sao người lại không cần con hức hức.."
Cố phu nhân cau mày, bà sớm đã biết hai đứa trẻ này tuy giống nhau như đúc nhưng Lưu Giản Nhược thì khác, đem đứa trẻ này về e rằng sau này sẽ có chuyện không hay với con của bà. Nhược Lan đưa tay ra xoa đầu Giản Nhược:
" Giản Nhược à, chẳng lẽ con không vui khi em gái của con có cuộc sống tốt hơn sao?"
Lưu Giản Nhược khóc đến đỏ mặt mũi:
" Nhưng.. _ nhưng tại sao lại là Giản Nhi ngốc nghếch chứ? Tại sao không thể là Giản Nhược, vì muốn có được sự yêu thích của chủ tịch Cố Giản Nhược đã học múa đến trẹo chân, học chữ cũng nhanh nhất. Nhưng rốt cục cố gắng nhường ấy thì đã sao chứ?
Lưu Giản Nhi chạy ra từ xe ô tô mếu máo nói:
" Cố phu nhân.. xin bà nhận chị Giản Nhược, hức hức, Giản Nhi không muốn đến đó, chị Giản Nhược không vui Giản Nhi cũng không vui. "
Nhược Lan càng nhìn càng cảm thấy thích đứa trẻ này. Bà xoa đầu Giản Nhi rồi lau nước mắt cho cả hai. Nhược Lan lại thầm nghĩ có lẽ bà đã quá đa nghi rồi.
" Được rồi. Hai đứa đừng khóc nữa. Ta nhận cả hai đứa."
Cả Nhược Lan lẫn Giản Nhi đều không biết từ lúc đó trong lòng Lưu Giản Nhược đã có một lỗ hổng rất lớn. Cái mà người ta gọi là lòng ghen ghét.
******
Cuối cùng Lưu Giản Nhược và Lưu Giản Nhi được Cố phu nhân sắp xếp học chung một trường. Chị thông minh học giỏi, cô ngốc nghếch học dốt. Sự cách biệt này biểu hiện ở chỗ các bạn ai ai cũng thích chơi với Giản Nhược, không quan tâm Giản Nhi. Giản Nhi càng ngày càng thu mình trong góc.
Nếu khoảng thời gian ở lớp là niềm hạnh phúc của Giản Nhược thì quãng thời gian ở nhà lại khác. Cố phu nhân-Nhược Lan luôn dùng đôi mắt dịu dàng nhất để nhìn Giản Nhi, dùng vòng tay ấm áp nhất để ôm nó.
Bà Cố đi đâu cũng muốn đưa Giản Nhi đi còn Giản Nhược phải ở nhà.
Cả hai cùng được điểm tốt bà Cố chỉ khích lệ Giản Nhược còn Giản Nhi sẽ được bà ôm vào lòng mà âu yếm.
10 tuổi Giản Nhược làm sao hiểu được cái ôm đó chỉ là vì bà Cố lo lắng Giản Nhi tiếp tục trầm mặc như vậy sẽ dẫn đến trầm cảm.
10 tuổi Giản Nhược làm sao chịu được sự ích kỉ của trẻ con hay cái khao khát có được vòng tay ấm áp của một người mẹ.
Hiểu lầm chồng chất hiểu lầm, sương mù chồng chất sương mù. Lòng của Giản Nhược mỗi lúc một khiếm khuyết lớn hơn.
Đêm đó, trong căn phòng nhỏ Giản Nhược vừa khóc vừa gọi:
" Mẹ ơi-- mẹ ơi vì sao mẹ không thương con. "
Giản Nhi tỉnh dậy ngồi dậy lau nước mắt cho chị, cô lay chị dậy:
" Chị Giản Nhược! Chị Giản Nhược! Chị mau dậy đi."
Giản Nhược mắt nhòe nước liên tục gọi:
" Mẹ ơi-- mẹ ơi con phải làm sao mẹ mới yêu con. "
Giản Nhi vỗ vỗ má chị, cô bé tiếp tục gọi trong sợ hãi :
" Chị ơi! Chị ơi! "
Lưu Giản Nhược mở trừng mắt ra, cô bé nhìn thấy em gái tâm trạng hoảng loạn và tức giận dâng lên. Tất cả là tại nó- Lưu Giản Nhi xuất hiện nên chị mới bị ra rìa như vậy, tất cả là tại nó nên mẹ mới không thương chị. Lưu Giản Nhược gào lên:
" Tất cả là tại mày "
" Mày hãy cút khỏi cuộc đời của tao đi ! "
" Biến đi, tao ghét mày. "
Giản Nhi tiến tới ôm thì bị Giản Nhược hất ra sàn rồi chị chạy ra ngoài mất. Đối với cô trên đời này chị gái mới là quan trọng nhất, trước đến nay dù bà Cố mua gì cho cô cô cũng muốn chị có cùng mình, lúc nào cũng muốn chị vui. Và những lời ban nãy phát ra từ chị đã làm tâm hồn non nớt của cô bị tổn thương sâu sắc.
Lưu Giản Nhi một mình bỏ đi khỏi biệt thự trong đêm tối.
Tờ mờ sáng từ trong phòng kho chị nghe thấy tiếng gọi:
" Giản Nhi! Giản Nhi con ở đâu."
" Giản Nhi! ".
Lưu Giản Nhược thầm nghĩ " Bố mẹ sao lại đi tìm Giản Nhi? ", cô bé ngó ra ngoài nhìn thấy ông bà Cố đang đổ xô đi tìm Giản Nhi. Lại nhìn ra hướng cổng thấy Giản Nhi đang dần khuất dạng. Chị định chạy ra cản nhưng nghĩ đến:
Cả hai cùng biến mất vì sao bố mẹ chỉ tìm Giản Nhi?
Được, nếu họ đã thích Giản Nhi như vậy cô sẽ là Giản Nhi.