" Sao có thể là cô hả Lưu Giản Nhi.. "
Cho dù sự xuất hiện của Lưu Giản Nhi là một mối đe dọa với Giản Nhược nhưng người Giản Nhược luôn đặt niềm tin vô điều kiện vào cô em gái đó. Có thể ích kỉ nhưng chị không có cách nào chấp nhận cô đối xử tồi tệ với chị, cho dù, cho dù chị đối xử tồi tệ với cô..
Thế nhưng dòng tin nhắn đe dọa vẫn yên vị trong điện thoại, Giản Nhược nở nụ cười chua xót:
" Có lẽ vì tôi quá tham lam.. nên ông trời mới trừng phạt như vậy.. "
Giản Nhược uống rất nhiều rượu, chị ghét thức uống có cồn nhưng vào lúc này chị không biết thứ gì có thể ru ngủ nội tâm rỉ máu của chị ngoài nó.
Cho dù ngoài kia cả thế giới căm ghét chị, chị vẫn mong cô vẫn đứng về phía chị giống như hồi nhỏ.
Năm đó có một cô nhóc từng nói:
" Các người không được đánh Giản Nhược "
" Giản Nhi cậu đừng có ngốc nữa.. cô ta học múa học hát là vì muốn rời xa cậu nhanh một chút mà thôi "
" Tôi mặc kệ, cho dù Giản Nhược đi đâu chăng nữa: GIẢN NHƯỢC MÃI MÃI LÀ CHỊ GÁI CỦA TÔI. "
Wiliam dừng rót rượu, cánh tay hạ xuống đặt chai rượu ngoại đã vơi một nửa lên kệ pha chế, gã nói tiếng anh một cách nhẹ nhàng:
" Em đừng uống nữa.."
Giản Nhược ngước lên giọng đanh lại ra lệnh:
" Rót rượu cho tôi!"
Ai nói chị say? Giản Nhược thực chất đang rất tỉnh, chị tỉnh tới mức có thế cảm giác nỗi đau xâm chiếm từng mảng oxi hít vào. Lưu Giản Nhi chính là một vết bầm trong Giản Nhược, bỏ đi không được cắt đi cũng không xong, chạm vào liền vô cùng đau đớn..
Wiliam âm trầm đổi cho chị một li trà chanh có màu giống rượu ngoại, đầu lưỡi của chị tê rần vì rượu nên cũng chẳng còn mấy cảm giác để nhận ra. Đến một lúc sau Giản Nhược gục xuống mặt bàn, gã sờ lên gò má đỏ hồng của chị:
" Ai đã làm em ra thế này.."
Có gì đó trào ra từ hốc mắt Giản Nhược:
" Lưu Giản Nhi.. đừng.. đừng.. ghét chị."
Trong con ngươi màu xanh lơ đẹp đẽ của gã chợt lóe lên một tia âm trầm, cây dao gọt hoa quả sáng lên một tia sắc lạnh, gã đặt lên trán chị nụ hôn.. những kẻ làm công nương nhỏ của gã đau khổ đều phải nhận một kết cục.
Gã cũng là cô nhi như Giản Nhược, nhưng dường như ngoài chị không ai nhìn thấy sự tồn tại của gã. Gã luôn mặc đồ đen, gầy nhom như cái cây, tính cách lại âm trầm thế nên không ai dám tới gần. Gã thường ngồi trên vách tường nhìn ngắm Giản Nhược múa ballet, nghe chị hát thánh ca. Suốt hai mươi mấy năm qua gã luôn im lặng theo sát Giản Nhược. Và gã biết Giản Nhi chính là mối đe dọa của Giản Nhược..
Sáng hôm sau, Giản Nhược tới tòa soạn như mọi khi..
Vừa tới chị đã gặp Thẩm Gia An, cô ta lướt qua như một cơn gió và để lại lời nói:
" Tối qua cô thế nào? "
Giản Nhược lạnh lùng, với cô gái này chị không có chút cảm giác tốt đẹp nào ngoài sự chán ghét.:
" Ổn, cảm ơn cô đã quan tâm."
Thẩm Gia An chau mày:
" Có vẻ cô bình tĩnh hơn tôi nghĩ.."
Nói xong Gia An có điện thoại chị toan bước thẳng thì nàng mở máy nghe:
" Alo, Giản Nhi.. à mấy tối ngủ ở nhà em rất ngon.. "
Giản Nhược quay đầu nhìn Gia An, cô ta ngủ ở nhà Giản Nhi? Chị chợt nhớ tới gương mặt ngơ ngác của Giản Nhi khi chị nói và cô cũng không bao giờ gọi cô là K.
Không lẽ.. không lẽ chị đã hiểu lầm rồi?
Giản Nhược nện giày cao gót chạy ra ngoài, chị mở cửa xe lao đến cửa hàng bánh của Giản Nhi - chị muốn xin lỗi.., chẳng bao lâu thì chiếc R&R đậu trước cửa.
Trước mặt chị Giản Nhi đang bị một đám người cao lớn lôi đi. Cô liên tục phản kháng:
" Buông ra!! Buông ra!! "
Không suy nghĩ thêm Giản Nhược mở cửa chạy đến lôi Giản Nhi lại hết:
" Các người bỏ em ấy ra!!"
Trong đám áo đen có một người đứng ra đẩy chị ngã xuống đất. Giản Nhi thấy vậy liền sôi tiết:
" Mẹ nó!! Sao các người dám xô chị ấy!!"
Cô vùng vẫy muốn tới đỡ chị, còn chị lại muốn cứu cô.. dây dưa một lúc cả hai đều bị đập ngất rồi lôi đầu lên xe bắt cóc.
Cho dù sự xuất hiện của Lưu Giản Nhi là một mối đe dọa với Giản Nhược nhưng người Giản Nhược luôn đặt niềm tin vô điều kiện vào cô em gái đó. Có thể ích kỉ nhưng chị không có cách nào chấp nhận cô đối xử tồi tệ với chị, cho dù, cho dù chị đối xử tồi tệ với cô..
Thế nhưng dòng tin nhắn đe dọa vẫn yên vị trong điện thoại, Giản Nhược nở nụ cười chua xót:
" Có lẽ vì tôi quá tham lam.. nên ông trời mới trừng phạt như vậy.. "
Giản Nhược uống rất nhiều rượu, chị ghét thức uống có cồn nhưng vào lúc này chị không biết thứ gì có thể ru ngủ nội tâm rỉ máu của chị ngoài nó.
Cho dù ngoài kia cả thế giới căm ghét chị, chị vẫn mong cô vẫn đứng về phía chị giống như hồi nhỏ.
Năm đó có một cô nhóc từng nói:
" Các người không được đánh Giản Nhược "
" Giản Nhi cậu đừng có ngốc nữa.. cô ta học múa học hát là vì muốn rời xa cậu nhanh một chút mà thôi "
" Tôi mặc kệ, cho dù Giản Nhược đi đâu chăng nữa: GIẢN NHƯỢC MÃI MÃI LÀ CHỊ GÁI CỦA TÔI. "
Wiliam dừng rót rượu, cánh tay hạ xuống đặt chai rượu ngoại đã vơi một nửa lên kệ pha chế, gã nói tiếng anh một cách nhẹ nhàng:
" Em đừng uống nữa.."
Giản Nhược ngước lên giọng đanh lại ra lệnh:
" Rót rượu cho tôi!"
Ai nói chị say? Giản Nhược thực chất đang rất tỉnh, chị tỉnh tới mức có thế cảm giác nỗi đau xâm chiếm từng mảng oxi hít vào. Lưu Giản Nhi chính là một vết bầm trong Giản Nhược, bỏ đi không được cắt đi cũng không xong, chạm vào liền vô cùng đau đớn..
Wiliam âm trầm đổi cho chị một li trà chanh có màu giống rượu ngoại, đầu lưỡi của chị tê rần vì rượu nên cũng chẳng còn mấy cảm giác để nhận ra. Đến một lúc sau Giản Nhược gục xuống mặt bàn, gã sờ lên gò má đỏ hồng của chị:
" Ai đã làm em ra thế này.."
Có gì đó trào ra từ hốc mắt Giản Nhược:
" Lưu Giản Nhi.. đừng.. đừng.. ghét chị."
Trong con ngươi màu xanh lơ đẹp đẽ của gã chợt lóe lên một tia âm trầm, cây dao gọt hoa quả sáng lên một tia sắc lạnh, gã đặt lên trán chị nụ hôn.. những kẻ làm công nương nhỏ của gã đau khổ đều phải nhận một kết cục.
Gã cũng là cô nhi như Giản Nhược, nhưng dường như ngoài chị không ai nhìn thấy sự tồn tại của gã. Gã luôn mặc đồ đen, gầy nhom như cái cây, tính cách lại âm trầm thế nên không ai dám tới gần. Gã thường ngồi trên vách tường nhìn ngắm Giản Nhược múa ballet, nghe chị hát thánh ca. Suốt hai mươi mấy năm qua gã luôn im lặng theo sát Giản Nhược. Và gã biết Giản Nhi chính là mối đe dọa của Giản Nhược..
Sáng hôm sau, Giản Nhược tới tòa soạn như mọi khi..
Vừa tới chị đã gặp Thẩm Gia An, cô ta lướt qua như một cơn gió và để lại lời nói:
" Tối qua cô thế nào? "
Giản Nhược lạnh lùng, với cô gái này chị không có chút cảm giác tốt đẹp nào ngoài sự chán ghét.:
" Ổn, cảm ơn cô đã quan tâm."
Thẩm Gia An chau mày:
" Có vẻ cô bình tĩnh hơn tôi nghĩ.."
Nói xong Gia An có điện thoại chị toan bước thẳng thì nàng mở máy nghe:
" Alo, Giản Nhi.. à mấy tối ngủ ở nhà em rất ngon.. "
Giản Nhược quay đầu nhìn Gia An, cô ta ngủ ở nhà Giản Nhi? Chị chợt nhớ tới gương mặt ngơ ngác của Giản Nhi khi chị nói và cô cũng không bao giờ gọi cô là K.
Không lẽ.. không lẽ chị đã hiểu lầm rồi?
Giản Nhược nện giày cao gót chạy ra ngoài, chị mở cửa xe lao đến cửa hàng bánh của Giản Nhi - chị muốn xin lỗi.., chẳng bao lâu thì chiếc R&R đậu trước cửa.
Trước mặt chị Giản Nhi đang bị một đám người cao lớn lôi đi. Cô liên tục phản kháng:
" Buông ra!! Buông ra!! "
Không suy nghĩ thêm Giản Nhược mở cửa chạy đến lôi Giản Nhi lại hết:
" Các người bỏ em ấy ra!!"
Trong đám áo đen có một người đứng ra đẩy chị ngã xuống đất. Giản Nhi thấy vậy liền sôi tiết:
" Mẹ nó!! Sao các người dám xô chị ấy!!"
Cô vùng vẫy muốn tới đỡ chị, còn chị lại muốn cứu cô.. dây dưa một lúc cả hai đều bị đập ngất rồi lôi đầu lên xe bắt cóc.