20 năm sau...
Quãng thời gian hai mươi năm sẽ làm những đứa trẻ trưởng thành, cũng sẽ làm người trong độ tuổi trung niên già và mất đi. Phải, Lưu Giản Nhược, Cố Thừa Vân, Cố Thừa Phong và cả Lưu Giản Nhi đều đã lớn lên, còn ông bà Cố thì mất đi.
Quãng thời gian Lưu Giản Nhược sống dưới cái tên Lưu Giản Nhi.
Là hai mươi năm chị ép mình sống trong lớp ngụy trang làm một đứa trẻ ngốc, trầm lắng ít nói.
Là hai mươi năm ngày nào cũng đứng trước gương tự nhắc mình chị là Lưu Giản Nhược còn trước mặt mọi người là Lưu Giản Nhi.
Là hai mươi năm chứng kiến cảnh mình biến mất nhưng không ai đi tìm.
Lưu Giản Nhược luôn tìm cách giấu đi cái tên " Lưu Giản Nhi ", ngoại trừ người nhà mọi người thường gọi chị là Krystal Lưu - Chủ biên tập một tạp chí thời trang có tiếng.
Còn Lưu Giản Nhi sau khi rời khỏi nhà họ Cố 20 năm trước. Cô được một người đàn bà nhặt phế liệu ở khu ổ chuột nhận về nuôi, đặt cho cô cái tên Vân Tinh Hà.
Cô học hành không được tốt nên học hết phổ thông không còn đi học nữa. Giản Nhi đem hết tiền tích góp ra mua một chiếc xe đẩy bán bánh nướng nơi cổng trường cấp 2.
Khác hoàn toàn với lúc nhỏ Giản Nhi lớn lên rất khỏe mạnh cứng cáp, có lẽ do sống trong khu ổ chuột nên cô tôi luyện được sức khỏe tốt hơn. Nhiều khi còn phải đánh nhau với bọn trong khu để dành miếng ăn .
Hai con người giống nhau như đúc nhưng số mệnh hoàn toàn khác nhau, một người vàng son hoa lệ một người lấm lem bụi bặm.
Cố Thừa Phong, Cố Thừa Vân vừa xuống sân bay và bắt đầu rời khỏi phi trường. Cố Thừa Phong bấm máy gọi cho Giản Nhược, chất giọng anh trầm ổn:
" Krystal , anh về rồi"
Lưu Giản Nhược mắt lấp lánh vui mừng đến nỗi đứng bật dậy khỏi bàn làm việc:
" Anh..anh nói thật sao? Anh đang ở đâu? Em sẽ tới."
Cố Thừa Phong nhận thấy giọng nói vui mừng của Giản Nhược, anh cũng rất muốn biết cô bé ngày xưa của anh đã lớn thế nào rồi. Nhưng muốn gặp cô anh sẽ tự đi tìm, cô bé của anh chỉ cần đứng yên một chỗ chờ anh là được . Cố Thừa Phong cười nhẹ:
" Tầm 30p nữa anh sẽ đến gặp em, chờ anh."
Cố Thừa Vân giật máy từ chỗ anh, cười hai ba tiếng nham nhở:
" Wee em đúng là không công bằng, hai người cùng đi sao em chỉ nhớ mỗi Cố Thừa Phong, còn anh thì sao? "
Lưu Giản Nhược cười trừ:
" Đừng trẻ con như thế chứ. Em nhớ cả anh nữa mà, lát nữa em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh được chứ?"
Cố Thừa Vân từ chối bằng chất giọng trêu chọc khác:
" Không cần, vận lần không cần. Anh đây không muốn cản trở lãng mạn của hai người."
Giản Nhược vội muốn giải thích nhưng Cố Thừa Vân đã cúp máy trước một bước. Hắn trả máy cho Cố Thừa Phong:
" Anh, em đi trước đây. Mới về muốn dạo chút."
Nói rồi một mạch phóng khoáng đi trước đem hết đồ cho quản gia đến đón lấy chìa khóa xe đi mất. Cố Thừa Phong nhìn theo chỉ có thể lắc đầu, không biết bao giờ mới chịu lớn đây.
Anh lên xe đến tòa soạn của Giản Nhược, còn hắn lái xe đi vòng quanh thành phố.
Thượng Hải vào sáng sớm rất đẹp, hắn hưng phấn vặn âm thanh lên to nhất, dẫm ga lao đi vun vút.
Mẹ và Lưu Giản Nhi sáng sớm đáng lẽ cùng nhau đẩy xe bánh đi bán, nhưng cô để quên điện thoại nên quay về nhà lấy. Kết quả khi trở lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ suýt đâm phải mẹ, cô lao ra hét lớn:
" Mẹ!! "
Rầm, xe bánh đổ sầm ra đường. Bà Vân may mắn không bị xe cán mà ngã lên tay của cô, bà ngồi dậy:
" Tinh Hà, con có sao không? "
Cô nhăn mày ngồi dậy xem xét mẹ không cũng lắc đầu rồi mới hùng hổ đi tới chỗ chiếc xe. Hắn mở cửa vừa bước ra đã bị chửi xối xả:
" Mẹ nó mắt anh bị mù rồi hả?? Hay mắt bị dính xuống mông rồi?? Anh mà đâm mẹ tôi thì anh xong đời cmnr "
Cố Thừa Vân ngoáy ngoáy tai kiêu ngạo đem ví ra vứt tiền vào mặt cô. Mặt Giản Nhi giấu sau chiếc mũ phớt. Hắn nghênh nghênh::
" Đền là được chứ gì. Này cho cô hết."
Giản Nhi nhìn tiền dưới đất cô cúi xuống nhặt, hắn cười khẩy. Không ngờ cô nhặt xong ném thẳng lại vào mặt hắn, còn tặng thêm cho hắn một đòn ngã xuống đất:
" Tôi nói cho anh biết tiền không giải quyết được mọi việc đâu. Còn bây giờ anh cút được rồi."
Hắn đơ người hồi lâu nhìn theo dáng cô rồi thốt lên:
" So sexy ~."
Quãng thời gian hai mươi năm sẽ làm những đứa trẻ trưởng thành, cũng sẽ làm người trong độ tuổi trung niên già và mất đi. Phải, Lưu Giản Nhược, Cố Thừa Vân, Cố Thừa Phong và cả Lưu Giản Nhi đều đã lớn lên, còn ông bà Cố thì mất đi.
Quãng thời gian Lưu Giản Nhược sống dưới cái tên Lưu Giản Nhi.
Là hai mươi năm chị ép mình sống trong lớp ngụy trang làm một đứa trẻ ngốc, trầm lắng ít nói.
Là hai mươi năm ngày nào cũng đứng trước gương tự nhắc mình chị là Lưu Giản Nhược còn trước mặt mọi người là Lưu Giản Nhi.
Là hai mươi năm chứng kiến cảnh mình biến mất nhưng không ai đi tìm.
Lưu Giản Nhược luôn tìm cách giấu đi cái tên " Lưu Giản Nhi ", ngoại trừ người nhà mọi người thường gọi chị là Krystal Lưu - Chủ biên tập một tạp chí thời trang có tiếng.
Còn Lưu Giản Nhi sau khi rời khỏi nhà họ Cố 20 năm trước. Cô được một người đàn bà nhặt phế liệu ở khu ổ chuột nhận về nuôi, đặt cho cô cái tên Vân Tinh Hà.
Cô học hành không được tốt nên học hết phổ thông không còn đi học nữa. Giản Nhi đem hết tiền tích góp ra mua một chiếc xe đẩy bán bánh nướng nơi cổng trường cấp 2.
Khác hoàn toàn với lúc nhỏ Giản Nhi lớn lên rất khỏe mạnh cứng cáp, có lẽ do sống trong khu ổ chuột nên cô tôi luyện được sức khỏe tốt hơn. Nhiều khi còn phải đánh nhau với bọn trong khu để dành miếng ăn .
Hai con người giống nhau như đúc nhưng số mệnh hoàn toàn khác nhau, một người vàng son hoa lệ một người lấm lem bụi bặm.
Cố Thừa Phong, Cố Thừa Vân vừa xuống sân bay và bắt đầu rời khỏi phi trường. Cố Thừa Phong bấm máy gọi cho Giản Nhược, chất giọng anh trầm ổn:
" Krystal , anh về rồi"
Lưu Giản Nhược mắt lấp lánh vui mừng đến nỗi đứng bật dậy khỏi bàn làm việc:
" Anh..anh nói thật sao? Anh đang ở đâu? Em sẽ tới."
Cố Thừa Phong nhận thấy giọng nói vui mừng của Giản Nhược, anh cũng rất muốn biết cô bé ngày xưa của anh đã lớn thế nào rồi. Nhưng muốn gặp cô anh sẽ tự đi tìm, cô bé của anh chỉ cần đứng yên một chỗ chờ anh là được . Cố Thừa Phong cười nhẹ:
" Tầm 30p nữa anh sẽ đến gặp em, chờ anh."
Cố Thừa Vân giật máy từ chỗ anh, cười hai ba tiếng nham nhở:
" Wee em đúng là không công bằng, hai người cùng đi sao em chỉ nhớ mỗi Cố Thừa Phong, còn anh thì sao? "
Lưu Giản Nhược cười trừ:
" Đừng trẻ con như thế chứ. Em nhớ cả anh nữa mà, lát nữa em sẽ nấu đồ ăn ngon cho anh được chứ?"
Cố Thừa Vân từ chối bằng chất giọng trêu chọc khác:
" Không cần, vận lần không cần. Anh đây không muốn cản trở lãng mạn của hai người."
Giản Nhược vội muốn giải thích nhưng Cố Thừa Vân đã cúp máy trước một bước. Hắn trả máy cho Cố Thừa Phong:
" Anh, em đi trước đây. Mới về muốn dạo chút."
Nói rồi một mạch phóng khoáng đi trước đem hết đồ cho quản gia đến đón lấy chìa khóa xe đi mất. Cố Thừa Phong nhìn theo chỉ có thể lắc đầu, không biết bao giờ mới chịu lớn đây.
Anh lên xe đến tòa soạn của Giản Nhược, còn hắn lái xe đi vòng quanh thành phố.
Thượng Hải vào sáng sớm rất đẹp, hắn hưng phấn vặn âm thanh lên to nhất, dẫm ga lao đi vun vút.
Mẹ và Lưu Giản Nhi sáng sớm đáng lẽ cùng nhau đẩy xe bánh đi bán, nhưng cô để quên điện thoại nên quay về nhà lấy. Kết quả khi trở lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ suýt đâm phải mẹ, cô lao ra hét lớn:
" Mẹ!! "
Rầm, xe bánh đổ sầm ra đường. Bà Vân may mắn không bị xe cán mà ngã lên tay của cô, bà ngồi dậy:
" Tinh Hà, con có sao không? "
Cô nhăn mày ngồi dậy xem xét mẹ không cũng lắc đầu rồi mới hùng hổ đi tới chỗ chiếc xe. Hắn mở cửa vừa bước ra đã bị chửi xối xả:
" Mẹ nó mắt anh bị mù rồi hả?? Hay mắt bị dính xuống mông rồi?? Anh mà đâm mẹ tôi thì anh xong đời cmnr "
Cố Thừa Vân ngoáy ngoáy tai kiêu ngạo đem ví ra vứt tiền vào mặt cô. Mặt Giản Nhi giấu sau chiếc mũ phớt. Hắn nghênh nghênh::
" Đền là được chứ gì. Này cho cô hết."
Giản Nhi nhìn tiền dưới đất cô cúi xuống nhặt, hắn cười khẩy. Không ngờ cô nhặt xong ném thẳng lại vào mặt hắn, còn tặng thêm cho hắn một đòn ngã xuống đất:
" Tôi nói cho anh biết tiền không giải quyết được mọi việc đâu. Còn bây giờ anh cút được rồi."
Hắn đơ người hồi lâu nhìn theo dáng cô rồi thốt lên:
" So sexy ~."