Cốc cốc, Phía bên ngoài phòng làm việc Lưu Giản Nhược có tiếng gõ cửa, chị ngước lên điềm đạm nói hai tiếng:
" Mời vào."
Cánh cửa mở ra một người đàn ông bước vào trước và theo sau là thư kí Cao. Cả hai đều rất khẩn trương, anh ta khẩn trương bước vào còn thư kí Cao thì khẩn trương ngăn cản.:
" Anh Lâm anh không thể vào đây được."
Lưu Giản Nhược nhìn sang thư kí Cao:
" Được rồi,Thư kí Cao cô ra ngoài đi."
Thư kí Cao lo lắng nhìn chủ biên của mình, cô ta lưỡng lự:
" Nhưng "
Lưu Giản Nhược phẩy tay ra hiệu sẽ không sao. Lâm Kinh Trạch là người đã cầu hôn chị hơn 100 lần, mỗi lần như vậy Lưu Giản Nhược đều từ chối rất nhẹ nhàng. Thứ nhất chị không muốn làm anh ta mất mặt. Thứ hai anh ta cũng được xem là người có máu mặt trong làng tạp chí, vốn không thể đắc tội. Chị gấp máy tính lại:
" Anh Lâm không biết anh tới đây có việc gì?"
Lâm Kinh Trạch lấy từ túi trong áo vest ra một hộp nhỏ hình vuông. Anh ta tiến tới chỗ chị quỳ một chân xuống:
" Krystal hãy gả cho anh."
Lưu Giản Nhược nhăn mày lại, tình huống này chỉ có chị và anh ta đúng là phải nói một lần cho anh ta hiểu. Chị đứng dậy đến trước mặt anh ta đỡ anh ta dậy:
" Giám đốc Lâm, anh nghe tôi nói. Tôi không có tình cảm yêu đương với anh, nếu trước đây tôi đã làm gì khiến anh hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi.
Lâm Kinh Trạch không tin, không thể nào chị lại khômg thích anh ta. Bởi nếu không phải nhìn trúng anh ta vì sao chị lại nhường cho ta áo khoác ở khu trượt tuyết từ lần đầu tiên gặp mặt chứ. Phải, lúc đó Lưu Giản Nhược đã nhường áo cho anh ta nhưng chỉ đơn thuần là giúp đỡ một người đang bị lạnh, chị không hề có ý gì khác. Nhưng Lâm Kinh Trạch không hiểu, anh ta mất bình tĩnh:
" Không đâu, chắc chắn là em yêu tôi. Krystal à em phải yêu tôi "
Lưu Giản Nhược nhìn thấy sắp có điều không ổn chị vội cất bước toan ra ngoài thì bị anh ta kéo lại đè xuống bàn tiếp khách gần đó. Anh ta quá khỏe để có thể phản kháng, Lưu Giản Nhược sợ đến phát khóc cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, chị kêu cứu nhưng vô ích vì phòng làm việc của cô là phòng cách âm. Lâm Kinh Trạch giữ chặt lấy hai tay Giản Nhược:
" Nếu em đã không yêu tôi thì tôi sẽ biến em thành của tôi vậy."
Nhưng anh ta chưa kịp đặt môi đã bị một cú ngã dúi ra đằng trước, anh ta đứng dậy lồng lên tức giận:
" Thằng khốn nào."
Cố Thừa Phong đỡ Giản Nhược dậy, Giản Nhược sợ hãi ôm lấy anh. Cuối cùng anh cũng về rồi. Cố Thừa Phong quay đầu nhìn anh ta. Lâm Kinh Trạch lắp bắp, anh ta cuối cùng cũng được gặp nhân vật trong truyền thuyết của giới kinh doanh. 23 tuổi nhận bằng tốt nghiệp đại học Harvard, 24 tuổi nắm quyền công ty Cố Vận, 25 tuổi đẩy doanh thu của công ty lên mức 150%. Sau đó anh tiếp tục sang Mỹ tìm hiểu công nghệ :
" Cố.. Cố Tổng.. tôi sai rồi, tôi không nên đụng đến bạn gái anh "
Anh liếc sang :
" Biết rồi còn không mau cút."
Lâm Kinh Trạch cuống cuồng chạy ra ngoài, thư kí Cao khẽ vỗ tay tán thưởng.
" Mời vào."
Cánh cửa mở ra một người đàn ông bước vào trước và theo sau là thư kí Cao. Cả hai đều rất khẩn trương, anh ta khẩn trương bước vào còn thư kí Cao thì khẩn trương ngăn cản.:
" Anh Lâm anh không thể vào đây được."
Lưu Giản Nhược nhìn sang thư kí Cao:
" Được rồi,Thư kí Cao cô ra ngoài đi."
Thư kí Cao lo lắng nhìn chủ biên của mình, cô ta lưỡng lự:
" Nhưng "
Lưu Giản Nhược phẩy tay ra hiệu sẽ không sao. Lâm Kinh Trạch là người đã cầu hôn chị hơn 100 lần, mỗi lần như vậy Lưu Giản Nhược đều từ chối rất nhẹ nhàng. Thứ nhất chị không muốn làm anh ta mất mặt. Thứ hai anh ta cũng được xem là người có máu mặt trong làng tạp chí, vốn không thể đắc tội. Chị gấp máy tính lại:
" Anh Lâm không biết anh tới đây có việc gì?"
Lâm Kinh Trạch lấy từ túi trong áo vest ra một hộp nhỏ hình vuông. Anh ta tiến tới chỗ chị quỳ một chân xuống:
" Krystal hãy gả cho anh."
Lưu Giản Nhược nhăn mày lại, tình huống này chỉ có chị và anh ta đúng là phải nói một lần cho anh ta hiểu. Chị đứng dậy đến trước mặt anh ta đỡ anh ta dậy:
" Giám đốc Lâm, anh nghe tôi nói. Tôi không có tình cảm yêu đương với anh, nếu trước đây tôi đã làm gì khiến anh hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi.
Lâm Kinh Trạch không tin, không thể nào chị lại khômg thích anh ta. Bởi nếu không phải nhìn trúng anh ta vì sao chị lại nhường cho ta áo khoác ở khu trượt tuyết từ lần đầu tiên gặp mặt chứ. Phải, lúc đó Lưu Giản Nhược đã nhường áo cho anh ta nhưng chỉ đơn thuần là giúp đỡ một người đang bị lạnh, chị không hề có ý gì khác. Nhưng Lâm Kinh Trạch không hiểu, anh ta mất bình tĩnh:
" Không đâu, chắc chắn là em yêu tôi. Krystal à em phải yêu tôi "
Lưu Giản Nhược nhìn thấy sắp có điều không ổn chị vội cất bước toan ra ngoài thì bị anh ta kéo lại đè xuống bàn tiếp khách gần đó. Anh ta quá khỏe để có thể phản kháng, Lưu Giản Nhược sợ đến phát khóc cố vùng vẫy trong tuyệt vọng, chị kêu cứu nhưng vô ích vì phòng làm việc của cô là phòng cách âm. Lâm Kinh Trạch giữ chặt lấy hai tay Giản Nhược:
" Nếu em đã không yêu tôi thì tôi sẽ biến em thành của tôi vậy."
Nhưng anh ta chưa kịp đặt môi đã bị một cú ngã dúi ra đằng trước, anh ta đứng dậy lồng lên tức giận:
" Thằng khốn nào."
Cố Thừa Phong đỡ Giản Nhược dậy, Giản Nhược sợ hãi ôm lấy anh. Cuối cùng anh cũng về rồi. Cố Thừa Phong quay đầu nhìn anh ta. Lâm Kinh Trạch lắp bắp, anh ta cuối cùng cũng được gặp nhân vật trong truyền thuyết của giới kinh doanh. 23 tuổi nhận bằng tốt nghiệp đại học Harvard, 24 tuổi nắm quyền công ty Cố Vận, 25 tuổi đẩy doanh thu của công ty lên mức 150%. Sau đó anh tiếp tục sang Mỹ tìm hiểu công nghệ :
" Cố.. Cố Tổng.. tôi sai rồi, tôi không nên đụng đến bạn gái anh "
Anh liếc sang :
" Biết rồi còn không mau cút."
Lâm Kinh Trạch cuống cuồng chạy ra ngoài, thư kí Cao khẽ vỗ tay tán thưởng.