Ting Ting, tiếng chuông báo tin nhắn từ điện thoại đặt trên gối Giản Nhược vang lên khi trời tờ mờ. Âm thanh chói tai khiến chị cựa người thức giấc, Giản Nhược với tay lên gối tìm điện thoại. Chị vuốt màn hình, chạm ngón tay click vào phần tin nhắn.
Dòng tin nhắn không chỉ một mà là rất nhiều liên tiếp gửi đến máy chị từ một số điện thoại ảo:
" Có một cô chị nọ thích ruồng rẫy em gái bé nhỏ của mình."
"Có một cô chị nọ mang bộ mặt thiên thần nhưng thực chất là ác quỷ.. "
" K, Ác quỷ nên xuống địa ngục phải không? "
Có người biết bí mật của chị, nỗi bất an trong Giản Nhược theo nhịp thở gấp dần tăng lên. Bàn tay run rẩy siết lấy chiếc điện thoại cảm ứng trong tay, nước mắt mặn ướt rơi xuống chảy qua bờ môi run rẩy. Những dòng tin nhắn tựa như mũi nhọn xuyên thẳng trái tim cô, đau đớn tựa như tất cả mọi thứ tốt đẹp sẽ sụp đổ trong chớp mắt. Giản Nhược gục đầu xuống gối, tay che lên miệng ngăn tiếng khóc bật ra thành tiếng.
Chưa bao giờ chị nhận thấy nói dối khiến mình mệt mỏi như lúc này. Mười mấy năm qua, hàng đêm thức giấc đều cảm thấy sợ hãi mình sẽ bị phát hiện, mỗi hành động lớn nhỏ đều phải cẩn trọng suy nghĩ làm thế nào cho giống với Giản Nhi. Đến khóc cũng không dám lớn tiếng mà khóc.
5 giờ 30 phút sáng,Cố Thừa Phong chạy bộ về. Anh vốn định đẩy hờ cửa nhìn Giản Nhược một lát mới dùng bữa sáng, đúng lúc anh nhìn thấy chị đang ngồi ôm gối khóc. Cố Thừa Phong vội bước tới ôm cô vào lòng, giọng anh vang lên ấm áp:
" Em sao vậy? "
Giản Nhược với lấy cánh tay chắc chắn của anh, chị không trả lời chỉ dúi vào đó khóc đến nghẹn lời. Cố Thừa Phong vỗ vào đầu chị nhè nhẹ trấn an.
Anh rất ấm, cũng rất an toàn. Cố Thừa Phong chính là lý do quan trọng nhất khiến chị ở lại Cố gia, Giản Nhược có thể mất tất cả nhưng riêng việc mất anh thì không thể. Anh là bầu trời là ánh mặt trời rực rỡ nhất trong lòng Giản Nhược.
" Anh ôm em chặt thêm chút đi "
Mặc kệ ngày mai ra sao, Giản Nhược ôm lấy vòng eo vừa tay của anh - tham lam níu giữ hơi ấm nơi anh.
Cố Thừa Phong hôn trán Giản Nhược:
" Ngày mai sẽ ổn thôi, em yêu "
Trong bóng tối lờ mờ hẩm Gia An ngồi trên chiếc ghế xoay thư giãn, bên cạnh cô là một bao hồ sơ đã mở. Chỉ cần thật nhiều tiền, bí mật sẽ không còn là bí mật nữa. Nàng nhận thấy thì ra trò ú tim người khác thú vị như vậy:
" Trò chơi chỉ vừa bắt đầu, mong cô không bỏ cuộc quá sớm."
Dòng tin nhắn không chỉ một mà là rất nhiều liên tiếp gửi đến máy chị từ một số điện thoại ảo:
" Có một cô chị nọ thích ruồng rẫy em gái bé nhỏ của mình."
"Có một cô chị nọ mang bộ mặt thiên thần nhưng thực chất là ác quỷ.. "
" K, Ác quỷ nên xuống địa ngục phải không? "
Có người biết bí mật của chị, nỗi bất an trong Giản Nhược theo nhịp thở gấp dần tăng lên. Bàn tay run rẩy siết lấy chiếc điện thoại cảm ứng trong tay, nước mắt mặn ướt rơi xuống chảy qua bờ môi run rẩy. Những dòng tin nhắn tựa như mũi nhọn xuyên thẳng trái tim cô, đau đớn tựa như tất cả mọi thứ tốt đẹp sẽ sụp đổ trong chớp mắt. Giản Nhược gục đầu xuống gối, tay che lên miệng ngăn tiếng khóc bật ra thành tiếng.
Chưa bao giờ chị nhận thấy nói dối khiến mình mệt mỏi như lúc này. Mười mấy năm qua, hàng đêm thức giấc đều cảm thấy sợ hãi mình sẽ bị phát hiện, mỗi hành động lớn nhỏ đều phải cẩn trọng suy nghĩ làm thế nào cho giống với Giản Nhi. Đến khóc cũng không dám lớn tiếng mà khóc.
5 giờ 30 phút sáng,Cố Thừa Phong chạy bộ về. Anh vốn định đẩy hờ cửa nhìn Giản Nhược một lát mới dùng bữa sáng, đúng lúc anh nhìn thấy chị đang ngồi ôm gối khóc. Cố Thừa Phong vội bước tới ôm cô vào lòng, giọng anh vang lên ấm áp:
" Em sao vậy? "
Giản Nhược với lấy cánh tay chắc chắn của anh, chị không trả lời chỉ dúi vào đó khóc đến nghẹn lời. Cố Thừa Phong vỗ vào đầu chị nhè nhẹ trấn an.
Anh rất ấm, cũng rất an toàn. Cố Thừa Phong chính là lý do quan trọng nhất khiến chị ở lại Cố gia, Giản Nhược có thể mất tất cả nhưng riêng việc mất anh thì không thể. Anh là bầu trời là ánh mặt trời rực rỡ nhất trong lòng Giản Nhược.
" Anh ôm em chặt thêm chút đi "
Mặc kệ ngày mai ra sao, Giản Nhược ôm lấy vòng eo vừa tay của anh - tham lam níu giữ hơi ấm nơi anh.
Cố Thừa Phong hôn trán Giản Nhược:
" Ngày mai sẽ ổn thôi, em yêu "
Trong bóng tối lờ mờ hẩm Gia An ngồi trên chiếc ghế xoay thư giãn, bên cạnh cô là một bao hồ sơ đã mở. Chỉ cần thật nhiều tiền, bí mật sẽ không còn là bí mật nữa. Nàng nhận thấy thì ra trò ú tim người khác thú vị như vậy:
" Trò chơi chỉ vừa bắt đầu, mong cô không bỏ cuộc quá sớm."