Tại một biệt thự vô cùng sang trọng nằm gần trung tâm thành phố A, người ta có thể thấy được hoạt động vô cùng náo nhiệt diễn ra trong đó. Nhìn toàn căn biệt thự, ta thấy người thì dọn dẹp, tỉa tót, quét tước. Người thì đang chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon trong nhà bếp. Dường như căn biệt thự sang trọng này đang chờ đón một ai đó. Và dường như đây là một nhân vật rất quan trọng.
Tiến sâu vào bên trong căn biệt thự. Ta bắt gặp khung cảnh vô cùng tươi trẻ bao trùm lên toàn sự vật. Chiếc cổng trắng to cao rộng mở, hàng rào với những tán hoa râm bụt, hoa mười giờ và hoa hồng trồng xen kẽ nối liền với chiếc cổng mở ra lối đi vào căn biệt thự. Lối vào không phải là những chiếc sân giống những ngôi nhà bình thường khác. Nó được lát đá to xen kẽ trên thảm cỏ được cắt tỉa bắt mắt. Góc bên phải của thảm cỏ xanh là một hồ cá vàng nhỏ nhắn. Cách hồ cá chừng năm mét là một bộ bàn ghế đá đắt tiền bên dưới chiếc dù trắng to lớn. Chủ nhân của căn biệt thự này quả là người có mắt thẩm mĩ và biết cách trang trí, sắp xếp ngôi nhà của mình theo một cách độc đáo và mới lạ.
Trong phòng khách, những bức tranh đáng giá cả vài chục triệu được treo lên vô cùng bắt mắt. Bộ bàn ghế sa lông sang trọng đắt tiền mang màu nâu xen kẽ một vài điểm ghi trắng vô cùng độc đáo. Chiếc bàn gỗ với lãng hoa to được đặt trên mặt kính của chiếc bàn càng làm không khí trở nên hấp dẫn. Nơi đây giống như một nơi thu hút khách du lịch. Bởi bất cứ ai nhìn ngắm căn phòng này đều không thể nào cưỡng lại vẻ đẹp của nó.
Phòng khách là bộ mặt của cả ngôi nhà. Và dường như người thiết kế nơi này thật sự rất quan trọng điều đó. Bằng chứng là cách bày trí không thể chê vào đâu được của nơi này.
Trong góc gian phòng, chiếc đồng hồ quả lắc to đùng đặt trong tủ kính điểm từng hồi một. Bây giờ đã là 11 giờ trưa. Không khí trong gian phòng bỗng trở nên vô cùng huyền bí. Nhịp chạy của thời gian nhẹ nhàng nhưng lại hối thúc con người. Tất cả những công việc trong ngôi nhà đều đã hoàn tất.
Đúng 11 giờ 30, một chiếc xe ô tô màu đen vô cùng sang trọng rẽ lối vào trong biệt thự. Người hầu trong nhà dàn hàng ngang kính cẩn hai bên lối ra vào. Từ chiếc xe đen đắt tiền, một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước xuống với vẻ kiêu hãnh. Trên người anh vận một bộ đồ đen toát lên khí chất phi thường. Anh nhìn quanh căn biệt thự mà ba đã chuẩn bị cho mình. Quả đúng là con mắt của ba anh không hề tầm thường chút nào. Nơi đây vô cùng đẹp và ngay cả một thiếu gia như anh cũng bị hấp dẫn bởi nơi ở của chính mình.
- Chào cậu chủ! _ Quản gia Vương lên tiếng.
Thiên Kỳ gật đầu thay cho lời đáp. Anh tiến vào bên trong biệt thự. Gương mặt anh hiện rõ vẻ thích thú về nơi này. Thực sự là rất tốt. Anh chỉ mới tới đây là lần đầu tiên. Căn biệt thự này là do ba anh chuẩn bị để anh tiện học tập tại thành phố A này. Cong khóe môi hài lòng, nơi ở lí tưởng này sẽ giúp anh thoải mái rất nhiều đây!
- Cậu chủ, cậu có muốn ăn trưa ngay không ạ? _ Quản gia Vương lại hỏi.
- Được, chuẩn bị đi.
Thiên Kỳ chỉ khẽ ra lệnh. Tất cả món ăn đã được chuẩn bị đều được bưng ra. Đỗ xào thịt vịt, cá xào ớt, canh phỉ thúy, trứng cuộn rau xanh, gà xào chua ngọt vô cùng bắt mắt. Thiên Kỳ ngồi xuống bàn ăn, anh chậm rãi thưởng thức những món ăn ngon. Nếu cuộc sống mà lúc nào cũng chỉ là hưởng thụ như bây giờ thì con người ta sẽ chẳng ai kêu than nổi lời nào. Mà không, khéo khi lại kêu than vì chán. Chán vì quá an nhàn, sung sướng.
Tại kí túc xá của đại học A thành phố A, ba dáng người gồm hai người cao lớn và một người mảnh mai xinh xắn. Họ bước nhanh về một căn phòng của kí túc xá. Đưa tay lên gõ cửa, khuôn mặt cô gái nhăn nhó vì vừa đi bộ dưới trời nắng. Đại học A thật rộng, muốn đi đến kí túc xá phải đi bộ một đoạn khá dài.
- Như Nguyệt, mở cửa cho tụi em đi! _ Tư Giai nhăn nhó mặt mày.
Như Nguyệt từ bên trong mở cửa, cô nhìn ba người trước mặt không khỏi nhíu mày. Mấy đứa này lại tới đột ngột, chẳng có chút thông báo nào hết.
- Bọn em mua cả phần cơm hộp cho chị nè, trưa nay tụi em ở đây chơi với chị, nhanh lên, em vào đây, bây giờ em cần quạt.
Tư Giai nhanh chóng vào trong phòng. Cô tìm nơi quạt điện đang trú ngụ. Nóng quá, thật sự là chết người mà! Vĩnh Khang và Tiêu Mặc cũng vào bên trong. Hai người họ chuẩn bị sẵn bốn phần cơm ra rồi ngồi xuống ghế.
- Của ai người ấy tự ăn nhé, tôi không còn sức chuẩn bị đâu! _ Tiêu Mặc buồn ngủ lên tiếng.
Như Nguyệt nhìn ba con người lười biếng trước mặt, cô bất giác cảm thấy họ thật dễ thương. Cô lấy phần ăn của mình đem về chiếc bàn máy tính trong góc phòng. Như Nguyệt mở hộp cơm, đồ ăn trong đây được chuẩn bị rất chu đáo. Thức ăn đầy đủ gồm cả rau xanh, chất béo và chất đạm, không quá nhiều mà cũng không quá ít, phân chia lượng thực phẩm cũng khá đều.
Như Nguyệt còn nhớ, khi cô còn nhỏ, mẹ cô cũng chuẩn bị bữa ăn cho cô và gia đình vô cùng chu đáo như thế này. Mặc dù đây chỉ là đóng hộp nhưng nó lại mang đầy đủ những món ăn cần thiết. Còn mẹ cô, bà chuẩn bị thường là ba bốn món một bữa. Và trong ba bốn món đó, nó bao gồm đầy đủ các dưỡng chất cần thiết. Đầy đủ để gia đình cô cảm thấy hài lòng.
Đã có lần ai đó hỏi mẹ cô rằng: ''Lâm phu nhân, gia đình bà giàu sang quyền quý vậy, sao bà lại chuẩn bị đạm bạc như thế?''
Mẹ cô cũng rất thẳng thắn đáp: ''Một bữa ăn đầy đủ không quan trọng nhiều hay ít, sang hay đạm bạc. Quan trọng là nó đã mang đủ dinh dưỡng cần thiết hay chưa.''
Người bạn đó sau khi nghe mẹ cô nói vậy đã vô cùng khâm phục, về sau người đó cũng học cách chuẩn bị của mẹ cô - Lâm phu nhân.
Đến bây giờ nhìn vào chỗ đồ ăn này, Như Nguyệt lại thấy nhớ tới mẹ mình. Bà luôn yêu thương quan tâm cô, luôn chăm sóc cô và gia đình. Nhớ tới họ, cô lại thấy rất xúc động. Cô đã không còn được nương tựa trên bờ vai ba mẹ từ mười năm trước rồi. Nếu giống như những đứa trẻ khác, chúng được yêu thương đùm bọc, cũng có người còn đến khi lập gia đình vẫn được ba mẹ săn sóc quan tâm còn cô thì đã rời xa vòng tay họ trong khoảng thời gian rất dài rồi. Cô cũng đã quen với việc này, Như Nguyệt lạnh lùng và mạnh mẽ và điều đó cũng đã giúp cô thích ứng rất nhanh với cuộc sống thiếu thốn tình thương từ cha mẹ.
Cảm xúc dâng lên trong lòng cô. Như Nguyệt nhìn vào phần cơm của mình, cô yêu ba mẹ rất nhiều. Và cô biết hai người luôn dõi theo cô. Dù có là một cô gái lạnh lùng tới bất cần, Như Nguyệt vẫn có tình cảm thương yêu, nhớ về người có công sinh thành dưỡng dục. Nếu không nhớ, có lẽ cô là một đứa con bất hiếu rồi. Và Như Nguyệt biết, trên thế giới này còn có nhiều đứa trẻ bất hạnh hơn cả mình. Dù ba mẹ không còn nhưng cô vẫn có tài sản họ để lại trong di trúc bí mật không một ai biết. Còn những đứa trẻ khác, chúng mồ côi cha mẹ ngay từ nhỏ, sống trong cô nhi viện. Vậy chẳng phải còn khó khăn, còn bất hạnh hơn cô gấp nghìn lần?
Như Nguyệt xúc cơm lên ăn. Cô không nghĩ về những chuyện này nữa. Nó chỉ khiến cô ủy khuất hơn mà thôi. Nhìn vào màn hình máy tính, Như Nguyệt đang xem tư liệu điều tra mà Vĩnh Khang gửi vài ngày trước. Trong đó là những chi tiết có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô mà Tư Giai và Tiêu Mặc mới điều tra gần đây. Như Nguyệt theo dõi chăm chú, mọi thông tin đều được ghi chú rất đầy đủ, gọn gàng, rất dễ nhìn.
Như Nguyệt chợt thấy có cảm giác hơi tức giận. Điều làm cô tức giận là do cô lại nghĩ tới cái chết của ba mẹ. Thông qua tư liệu mà cô điều tra suốt năm năm nay, rõ ràng ba mẹ cô không hề gặp tai nạn. Mặc dù kẻ gây ra cái chết cho họ xử lí vô cùng khôn khéo nhưng vẫn còn để lộ một vài chi tiết khiến cô chắc chắn ba mẹ cô bị sát hại. Điều cô đang làm bây giờ là điều tra về danh tính bọn chúng. Cô thề mình sẽ không tha cho những kẻ độc ác ấy.
Như Nguyệt nhìn màn hình máy tình một cách lạnh lẽo và đáng sợ. Cô dường như đang làm cho cả căn phòng trở nên ngột ngạt mà đi kèm cả lạnh buốt. Thường thì khi nóng nực con người ta mới thấy ngột ngạt, nhưng hiện tại bây giờ lại khác, cảm giác căn phòng vừa lạnh mà lại vừa ngột ngạt. Nó đủ để biểu hiện tâm trạng tức giận của Như Nguyệt, một tâm trạng rối bời đan xen nhiều suy nghĩ phức tạp.
- Như Nguyệt, chiều nay chị có học gì không? _ Vĩnh Khang lên tiếng gọi.
Như Nguyệt rời mắt khỏi màn hình máy tính. Tâm trạng cô vẫn chưa khá lên được. Cô hít một hơi thật sâu ổn định lại tinh thần. Từ trước tới giờ, chưa có một điều gì có thể làm ảnh hưởng đến Như Nguyệt cô, nhưng từ sau khi ba mẹ cô mất, việc này ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của Như Nguyệt. Cô vốn là con người bình thản và kĩ lưỡng tới mức khiến người khác thấy bực mình. Nhưng bây giờ cô bắt đầu có thể bị kích động nếu như là vấn đề liên quan đến ba mẹ mình.
- Chiều nay không có tiết học chính, chị đi học thêm Tiếng Anh bên ngoài.
- Có cần tụi em chở chị đi không?
- Không cần đâu.
Như Nguyệt tắt máy tính. Cô ngồi ăn nốt phần cơm trưa rồi dọn dẹp. Ngả lưng xuống chiếc ghế dài trong phòng, Như Nguyệt nhắm đôi mắt sâu thăm thẳm của mình lại. Đôi mắt có hàng mi dài cong vút, tạo nên một nét đẹp cao quý lạ thường. Cô chợp mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng lúc cô đang yên lặng trở nên thật ấm áp, thật gần gũi. Nó khác xa với những gì cô luôn thể hiện. Khuôn mặt yên bình trong sự nghỉ ngơi của hiện tại cho người khác cảm nhận cô là người rất thanh thản. Nhưng trên thực tế, cô không hề sống thanh thản một giây phút nào. Có lẽ khi cô ngủ, con người cô sẽ trở thành hai bức tranh khắc họa khác nhau.
Thời gian trôi qua một cách thầm lặng. Mặc dù bên ngoài, tiếng kêu của các loài động vật khác nhau hay là âm thanh do hoạt động của con người tạo nên vô cùng náo nhiệt nhưng thứ ta cảm nhận được vẫn là sự trôi qua yên bình của thời gian.
Đã là một giờ chiều. Như Nguyệt vươn vai nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Cô không hề ngủ sâu, chỉ là chợp mắt nghỉ ngơi một chút thôi. Còn với ba người còn lại, họ vẫn còn đang ngủ rất say sưa. Như Nguyệt lấy chiếc áo treo trên cọc khoác lên người rồi ra khỏi phòng. Cô đóng cửa nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, rời khỏi kí túc xá.
Như Nguyệt bắt xe đi tới lớp học Ngoại Ngữ ở gần trung tâm thành phố A. Cô đã chuẩn bị xong dụng cụ cần thiết vào buổi sáng, vì vậy bây giờ không cần lo lắng gì cả. Lớp học của cô cũng không quá rộng và khang trang. Nó chỉ vừa phải và mang đúng nét, đúng tiêu chuẩn của một phòng học.
Như Nguyệt bước vào trong, cô ngồi xuống bàn học của mình. Việc học Ngoại Ngữ không quá khó khăn với cô. Trước đây cô cũng thường xuyên chú ý môn học này. Cô nghĩ nó rất cần thiết cho bản thân mình sau này. Và ngay cả công việc điều tra của cô đôi khi cũng cần đến Tiếng Anh.
'' Èo eo èo eo... ''
Âm thanh của chiếc xe cảnh sát vang lên bên ngoài. Bây giờ tiết học chưa bắt đầu nên vì thế học sinh đều rất tò mò nhìn ra bên ngoài.
- Có chuyện gì vậy?
- Tới cảnh sát can thiệp như vậy, chắc là vấn đề gì đó rất nghiêm trọng rồi.
Như Nguyệt nhìn ra bên ngoài. Chiếc xe đi vội, âm thanh còi xe đi được chừng hơn 5 phút đã ngưng hẳn. Cho dù vận tốc có cao đến mấy, trong khoảng không này, xe vẫn sẽ phát ra tiếng kêu nho nhỏ phía xa. Âm thanh xe bỗng ngưng hẳn mà không hề có tiếng nho nhỏ giống như đang đi rất xa nơi này, vậy chứng tỏ có việc gì đó xảy ra ở rất gần đây.
Như Nguyệt rời bàn tiến ra ngoài. Thầy giáo bỗng dưng mất hút, cô nghĩ chắc là cũng đang ở đó. Ai cũng có tính tò mò. Hơn nữa ở ngay gần nơi này thì tội gì lại không đến đó? Học sinh trong lớp cũng theo cô đi. Như Nguyệt đi bộ chừng 10 phút thì đã tới nơi chiếc xe cảnh sát dừng ở đó. Cô hướng đôi mắt về phía đám đông ồn ào trước mặt.
- Mấy người cấm lại gần đây!
Một tên to con hung hãn đang cầm súng chĩa về phía mọi người. Hắn vừa định cướp ngân hàng. Người trong ngân hàng báo kịp thời với cảnh sát. Nhưng họ vừa đến thì hắn lại bắt con tin để thoát thân. Cô gái bị hắn giữ đang vô cùng hoảng loạn, khóc lóc, kêu than. Như Nguyệt khẽ xoay người, nếu để cảnh sát đàm phán thì có tới khuya mới cứu được con tin.
Cô tiến lên phía trên, nhìn xung quanh một chút. Hắn đang tập trung về phía trước, phía sau đang mất cảnh giác. Nếu có thể đánh hắn từ phía sau thì có khả năng thắng cao hơn. Cô không sợ không đánh lại hắn, mà là sợ con tin bị nguy hiểm.
- Đúng là loạn thật.
Bỗng có một giọng nói cất lên bên cạnh Như Nguyệt. Cô nhìn sang bên cạnh, là một chàng trai. Anh ta dường như cũng đang muốn tóm tên tội phạm kia càng nhanh càng tốt.
- Sao anh lại đứng đây? _ Như Nguyệt nhìn về phía tên cướp nói.
- Ý cô là sao? _ Anh chàng kia khó hiểu.
- Bên kia có cảnh sát bảo vệ, anh sao lại đứng đây?
Anh chàng đó bật cười. Phận nữ nhi như cô lại không sợ, không chịu đứng bên kia lại còn đi hỏi anh? Thiên Kỳ anh đâu đến nhát gan như thế chứ?
- Tôi đang muốn tìm cách bắt tên kia. Còn cô, phụ nữ đứng đây làm gì?
- Tôi chỉ đứng xem.
Thiên Kỳ chợt mỉm cười. Cô gái này thật kì quặc, đứng xem thì cũng nên chọn một nơi an toàn một chút chứ? Anh chợt thấy cô kì lạ, cô có mang nét gì đó bí mật khiến người khác tò mò.
- Tấn công được từ đằng sau hắn ta thì có thể thắng ngay.
(còn tiếp)
* Hỳ hỳ, xin chào các độc giả. Mình rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Và nếu có ai muốn đọc chap mới nhanh hơn thì hãy sang wattpad vote cho mình nha. Mình sẽ đăng bên đó trước santruyen tầm ba bốn ngày. Mong các bạn vote ủng hộ mình bên đó nha!!! Cảm ơn ạ!!!
Tiến sâu vào bên trong căn biệt thự. Ta bắt gặp khung cảnh vô cùng tươi trẻ bao trùm lên toàn sự vật. Chiếc cổng trắng to cao rộng mở, hàng rào với những tán hoa râm bụt, hoa mười giờ và hoa hồng trồng xen kẽ nối liền với chiếc cổng mở ra lối đi vào căn biệt thự. Lối vào không phải là những chiếc sân giống những ngôi nhà bình thường khác. Nó được lát đá to xen kẽ trên thảm cỏ được cắt tỉa bắt mắt. Góc bên phải của thảm cỏ xanh là một hồ cá vàng nhỏ nhắn. Cách hồ cá chừng năm mét là một bộ bàn ghế đá đắt tiền bên dưới chiếc dù trắng to lớn. Chủ nhân của căn biệt thự này quả là người có mắt thẩm mĩ và biết cách trang trí, sắp xếp ngôi nhà của mình theo một cách độc đáo và mới lạ.
Trong phòng khách, những bức tranh đáng giá cả vài chục triệu được treo lên vô cùng bắt mắt. Bộ bàn ghế sa lông sang trọng đắt tiền mang màu nâu xen kẽ một vài điểm ghi trắng vô cùng độc đáo. Chiếc bàn gỗ với lãng hoa to được đặt trên mặt kính của chiếc bàn càng làm không khí trở nên hấp dẫn. Nơi đây giống như một nơi thu hút khách du lịch. Bởi bất cứ ai nhìn ngắm căn phòng này đều không thể nào cưỡng lại vẻ đẹp của nó.
Phòng khách là bộ mặt của cả ngôi nhà. Và dường như người thiết kế nơi này thật sự rất quan trọng điều đó. Bằng chứng là cách bày trí không thể chê vào đâu được của nơi này.
Trong góc gian phòng, chiếc đồng hồ quả lắc to đùng đặt trong tủ kính điểm từng hồi một. Bây giờ đã là 11 giờ trưa. Không khí trong gian phòng bỗng trở nên vô cùng huyền bí. Nhịp chạy của thời gian nhẹ nhàng nhưng lại hối thúc con người. Tất cả những công việc trong ngôi nhà đều đã hoàn tất.
Đúng 11 giờ 30, một chiếc xe ô tô màu đen vô cùng sang trọng rẽ lối vào trong biệt thự. Người hầu trong nhà dàn hàng ngang kính cẩn hai bên lối ra vào. Từ chiếc xe đen đắt tiền, một chàng trai khôi ngô tuấn tú bước xuống với vẻ kiêu hãnh. Trên người anh vận một bộ đồ đen toát lên khí chất phi thường. Anh nhìn quanh căn biệt thự mà ba đã chuẩn bị cho mình. Quả đúng là con mắt của ba anh không hề tầm thường chút nào. Nơi đây vô cùng đẹp và ngay cả một thiếu gia như anh cũng bị hấp dẫn bởi nơi ở của chính mình.
- Chào cậu chủ! _ Quản gia Vương lên tiếng.
Thiên Kỳ gật đầu thay cho lời đáp. Anh tiến vào bên trong biệt thự. Gương mặt anh hiện rõ vẻ thích thú về nơi này. Thực sự là rất tốt. Anh chỉ mới tới đây là lần đầu tiên. Căn biệt thự này là do ba anh chuẩn bị để anh tiện học tập tại thành phố A này. Cong khóe môi hài lòng, nơi ở lí tưởng này sẽ giúp anh thoải mái rất nhiều đây!
- Cậu chủ, cậu có muốn ăn trưa ngay không ạ? _ Quản gia Vương lại hỏi.
- Được, chuẩn bị đi.
Thiên Kỳ chỉ khẽ ra lệnh. Tất cả món ăn đã được chuẩn bị đều được bưng ra. Đỗ xào thịt vịt, cá xào ớt, canh phỉ thúy, trứng cuộn rau xanh, gà xào chua ngọt vô cùng bắt mắt. Thiên Kỳ ngồi xuống bàn ăn, anh chậm rãi thưởng thức những món ăn ngon. Nếu cuộc sống mà lúc nào cũng chỉ là hưởng thụ như bây giờ thì con người ta sẽ chẳng ai kêu than nổi lời nào. Mà không, khéo khi lại kêu than vì chán. Chán vì quá an nhàn, sung sướng.
Tại kí túc xá của đại học A thành phố A, ba dáng người gồm hai người cao lớn và một người mảnh mai xinh xắn. Họ bước nhanh về một căn phòng của kí túc xá. Đưa tay lên gõ cửa, khuôn mặt cô gái nhăn nhó vì vừa đi bộ dưới trời nắng. Đại học A thật rộng, muốn đi đến kí túc xá phải đi bộ một đoạn khá dài.
- Như Nguyệt, mở cửa cho tụi em đi! _ Tư Giai nhăn nhó mặt mày.
Như Nguyệt từ bên trong mở cửa, cô nhìn ba người trước mặt không khỏi nhíu mày. Mấy đứa này lại tới đột ngột, chẳng có chút thông báo nào hết.
- Bọn em mua cả phần cơm hộp cho chị nè, trưa nay tụi em ở đây chơi với chị, nhanh lên, em vào đây, bây giờ em cần quạt.
Tư Giai nhanh chóng vào trong phòng. Cô tìm nơi quạt điện đang trú ngụ. Nóng quá, thật sự là chết người mà! Vĩnh Khang và Tiêu Mặc cũng vào bên trong. Hai người họ chuẩn bị sẵn bốn phần cơm ra rồi ngồi xuống ghế.
- Của ai người ấy tự ăn nhé, tôi không còn sức chuẩn bị đâu! _ Tiêu Mặc buồn ngủ lên tiếng.
Như Nguyệt nhìn ba con người lười biếng trước mặt, cô bất giác cảm thấy họ thật dễ thương. Cô lấy phần ăn của mình đem về chiếc bàn máy tính trong góc phòng. Như Nguyệt mở hộp cơm, đồ ăn trong đây được chuẩn bị rất chu đáo. Thức ăn đầy đủ gồm cả rau xanh, chất béo và chất đạm, không quá nhiều mà cũng không quá ít, phân chia lượng thực phẩm cũng khá đều.
Như Nguyệt còn nhớ, khi cô còn nhỏ, mẹ cô cũng chuẩn bị bữa ăn cho cô và gia đình vô cùng chu đáo như thế này. Mặc dù đây chỉ là đóng hộp nhưng nó lại mang đầy đủ những món ăn cần thiết. Còn mẹ cô, bà chuẩn bị thường là ba bốn món một bữa. Và trong ba bốn món đó, nó bao gồm đầy đủ các dưỡng chất cần thiết. Đầy đủ để gia đình cô cảm thấy hài lòng.
Đã có lần ai đó hỏi mẹ cô rằng: ''Lâm phu nhân, gia đình bà giàu sang quyền quý vậy, sao bà lại chuẩn bị đạm bạc như thế?''
Mẹ cô cũng rất thẳng thắn đáp: ''Một bữa ăn đầy đủ không quan trọng nhiều hay ít, sang hay đạm bạc. Quan trọng là nó đã mang đủ dinh dưỡng cần thiết hay chưa.''
Người bạn đó sau khi nghe mẹ cô nói vậy đã vô cùng khâm phục, về sau người đó cũng học cách chuẩn bị của mẹ cô - Lâm phu nhân.
Đến bây giờ nhìn vào chỗ đồ ăn này, Như Nguyệt lại thấy nhớ tới mẹ mình. Bà luôn yêu thương quan tâm cô, luôn chăm sóc cô và gia đình. Nhớ tới họ, cô lại thấy rất xúc động. Cô đã không còn được nương tựa trên bờ vai ba mẹ từ mười năm trước rồi. Nếu giống như những đứa trẻ khác, chúng được yêu thương đùm bọc, cũng có người còn đến khi lập gia đình vẫn được ba mẹ săn sóc quan tâm còn cô thì đã rời xa vòng tay họ trong khoảng thời gian rất dài rồi. Cô cũng đã quen với việc này, Như Nguyệt lạnh lùng và mạnh mẽ và điều đó cũng đã giúp cô thích ứng rất nhanh với cuộc sống thiếu thốn tình thương từ cha mẹ.
Cảm xúc dâng lên trong lòng cô. Như Nguyệt nhìn vào phần cơm của mình, cô yêu ba mẹ rất nhiều. Và cô biết hai người luôn dõi theo cô. Dù có là một cô gái lạnh lùng tới bất cần, Như Nguyệt vẫn có tình cảm thương yêu, nhớ về người có công sinh thành dưỡng dục. Nếu không nhớ, có lẽ cô là một đứa con bất hiếu rồi. Và Như Nguyệt biết, trên thế giới này còn có nhiều đứa trẻ bất hạnh hơn cả mình. Dù ba mẹ không còn nhưng cô vẫn có tài sản họ để lại trong di trúc bí mật không một ai biết. Còn những đứa trẻ khác, chúng mồ côi cha mẹ ngay từ nhỏ, sống trong cô nhi viện. Vậy chẳng phải còn khó khăn, còn bất hạnh hơn cô gấp nghìn lần?
Như Nguyệt xúc cơm lên ăn. Cô không nghĩ về những chuyện này nữa. Nó chỉ khiến cô ủy khuất hơn mà thôi. Nhìn vào màn hình máy tính, Như Nguyệt đang xem tư liệu điều tra mà Vĩnh Khang gửi vài ngày trước. Trong đó là những chi tiết có liên quan đến cái chết của ba mẹ cô mà Tư Giai và Tiêu Mặc mới điều tra gần đây. Như Nguyệt theo dõi chăm chú, mọi thông tin đều được ghi chú rất đầy đủ, gọn gàng, rất dễ nhìn.
Như Nguyệt chợt thấy có cảm giác hơi tức giận. Điều làm cô tức giận là do cô lại nghĩ tới cái chết của ba mẹ. Thông qua tư liệu mà cô điều tra suốt năm năm nay, rõ ràng ba mẹ cô không hề gặp tai nạn. Mặc dù kẻ gây ra cái chết cho họ xử lí vô cùng khôn khéo nhưng vẫn còn để lộ một vài chi tiết khiến cô chắc chắn ba mẹ cô bị sát hại. Điều cô đang làm bây giờ là điều tra về danh tính bọn chúng. Cô thề mình sẽ không tha cho những kẻ độc ác ấy.
Như Nguyệt nhìn màn hình máy tình một cách lạnh lẽo và đáng sợ. Cô dường như đang làm cho cả căn phòng trở nên ngột ngạt mà đi kèm cả lạnh buốt. Thường thì khi nóng nực con người ta mới thấy ngột ngạt, nhưng hiện tại bây giờ lại khác, cảm giác căn phòng vừa lạnh mà lại vừa ngột ngạt. Nó đủ để biểu hiện tâm trạng tức giận của Như Nguyệt, một tâm trạng rối bời đan xen nhiều suy nghĩ phức tạp.
- Như Nguyệt, chiều nay chị có học gì không? _ Vĩnh Khang lên tiếng gọi.
Như Nguyệt rời mắt khỏi màn hình máy tính. Tâm trạng cô vẫn chưa khá lên được. Cô hít một hơi thật sâu ổn định lại tinh thần. Từ trước tới giờ, chưa có một điều gì có thể làm ảnh hưởng đến Như Nguyệt cô, nhưng từ sau khi ba mẹ cô mất, việc này ảnh hưởng rất lớn đến tâm trạng của Như Nguyệt. Cô vốn là con người bình thản và kĩ lưỡng tới mức khiến người khác thấy bực mình. Nhưng bây giờ cô bắt đầu có thể bị kích động nếu như là vấn đề liên quan đến ba mẹ mình.
- Chiều nay không có tiết học chính, chị đi học thêm Tiếng Anh bên ngoài.
- Có cần tụi em chở chị đi không?
- Không cần đâu.
Như Nguyệt tắt máy tính. Cô ngồi ăn nốt phần cơm trưa rồi dọn dẹp. Ngả lưng xuống chiếc ghế dài trong phòng, Như Nguyệt nhắm đôi mắt sâu thăm thẳm của mình lại. Đôi mắt có hàng mi dài cong vút, tạo nên một nét đẹp cao quý lạ thường. Cô chợp mắt nghỉ ngơi, khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng lúc cô đang yên lặng trở nên thật ấm áp, thật gần gũi. Nó khác xa với những gì cô luôn thể hiện. Khuôn mặt yên bình trong sự nghỉ ngơi của hiện tại cho người khác cảm nhận cô là người rất thanh thản. Nhưng trên thực tế, cô không hề sống thanh thản một giây phút nào. Có lẽ khi cô ngủ, con người cô sẽ trở thành hai bức tranh khắc họa khác nhau.
Thời gian trôi qua một cách thầm lặng. Mặc dù bên ngoài, tiếng kêu của các loài động vật khác nhau hay là âm thanh do hoạt động của con người tạo nên vô cùng náo nhiệt nhưng thứ ta cảm nhận được vẫn là sự trôi qua yên bình của thời gian.
Đã là một giờ chiều. Như Nguyệt vươn vai nhìn chiếc đồng hồ trên tường. Cô không hề ngủ sâu, chỉ là chợp mắt nghỉ ngơi một chút thôi. Còn với ba người còn lại, họ vẫn còn đang ngủ rất say sưa. Như Nguyệt lấy chiếc áo treo trên cọc khoác lên người rồi ra khỏi phòng. Cô đóng cửa nhẹ nhàng để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, rời khỏi kí túc xá.
Như Nguyệt bắt xe đi tới lớp học Ngoại Ngữ ở gần trung tâm thành phố A. Cô đã chuẩn bị xong dụng cụ cần thiết vào buổi sáng, vì vậy bây giờ không cần lo lắng gì cả. Lớp học của cô cũng không quá rộng và khang trang. Nó chỉ vừa phải và mang đúng nét, đúng tiêu chuẩn của một phòng học.
Như Nguyệt bước vào trong, cô ngồi xuống bàn học của mình. Việc học Ngoại Ngữ không quá khó khăn với cô. Trước đây cô cũng thường xuyên chú ý môn học này. Cô nghĩ nó rất cần thiết cho bản thân mình sau này. Và ngay cả công việc điều tra của cô đôi khi cũng cần đến Tiếng Anh.
'' Èo eo èo eo... ''
Âm thanh của chiếc xe cảnh sát vang lên bên ngoài. Bây giờ tiết học chưa bắt đầu nên vì thế học sinh đều rất tò mò nhìn ra bên ngoài.
- Có chuyện gì vậy?
- Tới cảnh sát can thiệp như vậy, chắc là vấn đề gì đó rất nghiêm trọng rồi.
Như Nguyệt nhìn ra bên ngoài. Chiếc xe đi vội, âm thanh còi xe đi được chừng hơn 5 phút đã ngưng hẳn. Cho dù vận tốc có cao đến mấy, trong khoảng không này, xe vẫn sẽ phát ra tiếng kêu nho nhỏ phía xa. Âm thanh xe bỗng ngưng hẳn mà không hề có tiếng nho nhỏ giống như đang đi rất xa nơi này, vậy chứng tỏ có việc gì đó xảy ra ở rất gần đây.
Như Nguyệt rời bàn tiến ra ngoài. Thầy giáo bỗng dưng mất hút, cô nghĩ chắc là cũng đang ở đó. Ai cũng có tính tò mò. Hơn nữa ở ngay gần nơi này thì tội gì lại không đến đó? Học sinh trong lớp cũng theo cô đi. Như Nguyệt đi bộ chừng 10 phút thì đã tới nơi chiếc xe cảnh sát dừng ở đó. Cô hướng đôi mắt về phía đám đông ồn ào trước mặt.
- Mấy người cấm lại gần đây!
Một tên to con hung hãn đang cầm súng chĩa về phía mọi người. Hắn vừa định cướp ngân hàng. Người trong ngân hàng báo kịp thời với cảnh sát. Nhưng họ vừa đến thì hắn lại bắt con tin để thoát thân. Cô gái bị hắn giữ đang vô cùng hoảng loạn, khóc lóc, kêu than. Như Nguyệt khẽ xoay người, nếu để cảnh sát đàm phán thì có tới khuya mới cứu được con tin.
Cô tiến lên phía trên, nhìn xung quanh một chút. Hắn đang tập trung về phía trước, phía sau đang mất cảnh giác. Nếu có thể đánh hắn từ phía sau thì có khả năng thắng cao hơn. Cô không sợ không đánh lại hắn, mà là sợ con tin bị nguy hiểm.
- Đúng là loạn thật.
Bỗng có một giọng nói cất lên bên cạnh Như Nguyệt. Cô nhìn sang bên cạnh, là một chàng trai. Anh ta dường như cũng đang muốn tóm tên tội phạm kia càng nhanh càng tốt.
- Sao anh lại đứng đây? _ Như Nguyệt nhìn về phía tên cướp nói.
- Ý cô là sao? _ Anh chàng kia khó hiểu.
- Bên kia có cảnh sát bảo vệ, anh sao lại đứng đây?
Anh chàng đó bật cười. Phận nữ nhi như cô lại không sợ, không chịu đứng bên kia lại còn đi hỏi anh? Thiên Kỳ anh đâu đến nhát gan như thế chứ?
- Tôi đang muốn tìm cách bắt tên kia. Còn cô, phụ nữ đứng đây làm gì?
- Tôi chỉ đứng xem.
Thiên Kỳ chợt mỉm cười. Cô gái này thật kì quặc, đứng xem thì cũng nên chọn một nơi an toàn một chút chứ? Anh chợt thấy cô kì lạ, cô có mang nét gì đó bí mật khiến người khác tò mò.
- Tấn công được từ đằng sau hắn ta thì có thể thắng ngay.
(còn tiếp)
* Hỳ hỳ, xin chào các độc giả. Mình rất cảm ơn các bạn đã ủng hộ. Và nếu có ai muốn đọc chap mới nhanh hơn thì hãy sang wattpad vote cho mình nha. Mình sẽ đăng bên đó trước santruyen tầm ba bốn ngày. Mong các bạn vote ủng hộ mình bên đó nha!!! Cảm ơn ạ!!!