Sau hôm ấy, tôi và Mạnh Khung thân cận nhiều hơn.
Dấu hiệu thứ nhất là tôi đem chăn đến phòng của Mạnh Khung, dưới ánh nhìn giật mình của Mạnh Khung, tôi nằm ở bên cạnh anh, nhắm hai mắt lại. Tôi không nói gì, nhưng dễ dàng để thấy tôi tính toán ngủ chung với anh.
Dấu hiệu thứ hai là tôi bắt đầu chủ động nắm tay Mạnh Khung. Tôi sẽ tách ngón tay lạnh lẽo của anh ra, mười ngón đan xen, sau đó đặt ở trong túi tôi.
Tôi chưa bao giờ chủ động làm động tác thân mật với người khác như vậy, cho nên Mạnh Khung cũng không phải kinh ngạc bình thường, anh luôn khiếp sợ nhìn tôi, sau đó hớn hở tiếp nhận.
Vóc dáng của tôi lùn hơn anh, mặc dù tôi rất nỗ lực muốn cao lên, ví như kiên trì chạy bộ, nhưng bây giờ tôi vẫn chỉ cao đến bả vai Mạnh Khung.
Tình huống như thế, tôi muốn cho tay anh vào túi áo của tôi cũng là chuyện có chút khó khăn.
Lúc tôi phát hiện Mạnh Khung cong lưng, khẽ khom gối tôi liền đưa tay cho vào túi Mạnh Khung.
Nơi này có một trận tuyết rất lớn. Đã lâu tôi không gặp qua bão tuyết lớn thế này, một bước đi tuyết cũng có thể cao quá gối. Tuyết lớn như vậy Mạnh Khung không có cách nào đi xe đạp nên anh cứ nắm tay tôi thất thiểu đến trường học như vậy.
Triệu Nhĩ Đóa cuối cùng vẫn không lấy máy tính kia. Kể từ khi thím Triệu qua đời, cậu liền đến bệnh viện đo một đôi mắt kiếng. Ngay từ lúc cậu trầm mê vào máy tính cậu đã hơi cận thị rồi, nhìn màn ảnh còn thấy, nhưng khi đi học lại không thấy rõ bảng đen.
Đây mới là nguyên nhân quan trọng nhất khiến thành tích của cậu giảm xuống.
Tôi phát hiện cậu khác thường từ cuộc thi đầu tiên sau đợt nghỉ đông. Tôi luôn luôn không quá chú ý thành tích, nhưng lần đó thành tích của Triệu Nhĩ Đóa thật sự quá oanh động, oanh động đến ngay cả tôi cũng nghe nói.
Cậu đứng thứ hai toàn khối, đứng thứ tám toàn trường.
Chủ nhiệm lớp vô cùng kích động, cô cố ý biểu dương Triệu Nhĩ Đóa trước mặt cả lớp, cô hi vọng Triệu Nhĩ Đóa có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm với các bạn trong lớp.
Nhưng tôi lại kinh ngạc phát hiện, Triệu Nhĩ Đóa đứng ở bên bục giảng lại khóc.
Cậu chẳng hề nói một câu, chỉ cúi đầu, nước mắt giống như một tuyến chảy trên gò má cậu. Tôi thấy sắc mặt của cậu trắng bệch, một lát sau vì hít thở không thông mà trở nên đỏ thắm.
Sau đó cậu nói:
“Em muốn trở thành bác sĩ.”
Cuối cùng cậu chỉ nói một câu như vậy, sau đó bắt đầu giữ yên lặng. Chủ nhiệm lớp vô cùng lúng túng, cô thử khích lệ Triệu Nhĩ Đóa nói thêm mấy câu nữa, nhưng cậu chỉ mím môi, không nói một lời.
Trong nháy mắt đó, tôi đột nhiên nhớ ra tên thật của Triệu Nhĩ Đóa.
Lần đầu tiên nhìn thấy thím Triệu, thím đã từng rất tự hào giới thiệu con trai của mình với tôi và Mạnh Khung.
Thím nói:
“Vanh, là vanh trong cao chót vót; Trản, là trản trong nở rộ. Đây là cái tên tốt mà tôi và nhà tôi nghĩ ra, dù là bé trai hay bé gái, đều lấy tên này.”
Thím nói:
“Tôi hi vọng con trai của mình có thể đứng trên đỉnh cao của thời đại nó sống.”
Trương Mông đi Nghiễm Châu một chuyến, lúc y đi đem quán giao cho tôi. Tôi rất kinh ngạc, bởi vì y thậm chí còn giao chìa khóa két sắt cho tôi.
Trong tay y kẹp một điếu thuốc, nói với tôi:
“Chú đi phía nam thương lượng với mấy người gia công, hai tuần sau trở lại, nhóc giúp chú trông quán.”
Hai tuần, cũng chính là nửa tháng.
Tôi lắc đầu một cái nói: “Tôi còn phải đi học.”
“Cái gì, ” Trương Mông cười nhạo một tiếng, “Còn giả bộ? Bây giờ nhóc đã không cần đi học nữa đúng không? Là cử đi học hay là sao?”
Tôi trầm mặc một chút, sau đó nói: “Chú tin tôi sao? Chú không sợ. . . . . .”
“Không có việc gì, tiền mặt tôi đều cầm đi, chỉ còn sót mấy thứ đồ thủy tinh, nhóc có cầm đi tôi cũng không đau lòng.” Trương Mông liếc nhìn tôi, đột nhiên dùng sức vỗ bả vai của tôi, sau đó nói, “Sao tôi lại không tin nhóc? Sau này tôi về mà thấy bán lỗ thì tôi liền khai đao làm thịt nhóc đấy.”
Tôi rất hiếu kỳ trong két sắt của Trương Mông có thứ gì nên ngày hôm sau y đi tôi liền không do dự mở két sắt ra, ở trong đó không có đồ thủy tinh như Trương Mông nói, chỉ có một cái gạt tàn thuốc bằng inox , bên cạnh còn để một cây bút máy.
Vừa mới đầu tôi còn tưởng rằng tôi bị Trương Mông lừa, nhưng bên cạnh còn để một phong thư, lá thư có vẻ đã viết lâu lắm rồi, cạnh góc bị cuốn lại, có chút ố vàng.
Tôi không dám mở ra nhìn, liền đóng két sắt lại, ngồi ở cái ghế dựa Trương Mông hay ngồi, cúi đầu đọc sách.
Trước kia lúc dính hột cườm không có cảm giác gì, bây giờ tôi mới biết quán Trương Mông buôn bán tốt đến bao nhiêu.
Hai nhà bên cạnh đều bán đồ dùng hàng ngày, trước cửa bày một đống chổi giẻ lau nhà linh tinh, nhiều lần tôi thấy có mấy bà cô đi về phía này, đều cho rằng họ đến mua giẻ lau nhà, sau đó mới phát hiện không phải như vậy, dường như mỗi lần đi ngang qua chợ chế biến phẩm mọi người sẽ hướng đến quá Trương Mông bên này, vừa mua đồ, vừa oán trách nói:
“Ai nha, tiểu Trương không ở đây sao?”
Tôi mới biết, họ đều là ‘khách cũ ’ của Trương Mông.
Lúc đi Trương Mông đã từng nói với tôi cách quy định giá tiền, y cứ lặp lại cường điệu:
“Nhóc chứ nói gấp bốn lần là được.”
Tôi không có mặt dầy như Trương Mông, mỗi lần phải nói bao nhiêu tiền thời liền nhịn không được cúi đầu. Nhưng những cô gái kia hình như lại rất ăn một bộ này, mua rồi còn rất dịu dàng nhìn tôi, bày tỏ ngày sau sẽ còn trở lại.
Quán nhỏ của Trương Mông thật sự kiếm được rất nhiều tiền, nhiều lần thanh toán tôi đều cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi thím Triệu qua đời được mấy ngày, có một buổi tối lúc ăn cơm, Mạnh Khung đột nhiên nói với tôi:
“Buổi tối chú có một số chuyện, có thể sẽ trở về trễ một chút.”
Những lời này khiến tôi nhớ lại vẻ mặt đau đớn của Mạnh Khung lần trước khi tôi đụng phải lưng anh. Tôi nhìn vào mắt anh, hỏi: “Đi đâu?”
Mạnh Khung mơ hồ nói: “Lần trước không phải chũ đã nói vay tiền chị Lý sao? Người ta nói muốn chú mời ăn bữa cơm.”
Tôi để đũa xuống, sau đó nói: “Không phải lần trước đã mời rồi sao?”
“Nhưng. . . . . .”
“Đừng đi.” Tôi rũ mắt xuống, tôi không tin tưởng lời Mạnh Khung nói, tôi biết anh nhất định muốn đi ra ngoài làm chuyện tôi không biết.
Cảm giác ‘ không biết ’ này khiến tôi vô cùng lo lắng.
Nét mặt Mạnh Khung có chút cứng ngắc, anh có chút luống cuống nhìn tôi, cuối cùng tất cả lời nói đều hóa thành một tiếng thở dài.
Ngày đó Mạnh Khung không đi ra ngoài. Nhưng lời anh đã nhắc nhở tôi, ‘ công việc ’ của anh còn chưa kết thúc.
Ngày hôm sau Mạnh Khung không tới đón tôi, anh nhờ Triệu Nhĩ Đóa đứng chờ tôi ở cổng trường, sau đó hai người cùng nhau trở về.
Đêm hôm đó lúc Mạnh Khung trở lại thì tôi đã nằm trên giường rồi. Tôi dĩ nhiên không ngủ được nhưng vẫn nằm không nhúc nhích. Mạnh Khung cẩn thận từng li từng tí chui vào trong chăn, anh cho là tôi đã ngủ rồi. Sau đó tôi liền nghe được tiếng Mạnh Khung giọng nhỏ hít khí.
Lúc nửa đêm thời tôi nghe thấy Mạnh Khung nhẹ nhàng đứng dậy, sau đó tôi thấy đèn toilet bị người mở ra.
Đợi trong chốc lát, tôi đi theo sau lưng Mạnh Khung, nghe thấy anh mở nước, sau đó nhìn thấy anh dùng một cái khăn lông ướt sũng nước nóng , cẩn thận xoa xoa phía sau lưng.
Xuyên qua gương toilet, tôi thấy trên lưng anh có mấy nơi dán thuốc, khi anh đưa tay về phía sau, mấy miếng thuốc dán liền bị kéo căng, phía sau lưng của anh không có vết thương gì, nhưng Mạnh Khung lại vì mấy động tác nhỏ này mà đau đến có chút phát run.
Vì vậy ngày hôm sau tôi không đi học, cũng không đến cửa hàng của Trương Mông, tôi theo sau Mạnh Khung đợi rất lâu ở trong gió rét. Sáng sớm Mạnh Khung vẫn lau xe, bởi vì sau lưng anh bị đau nên anh có chút nâng tay không nổi.
Tôi đứng cho đến khi gần tối, chân của tôi đã có chút tê dại, năm giờ Mạnh Khung tan việc, tôi theo bản năng muốn bắt đầu đi theo anh, nhưng chân của tôi quá cứng ngắc, lập tức không dời đi được, tôi thiếu chút nữa ngã sấp xuống. Mạnh Khung không phát hiện tôi, anh cầm áo ấm lên chào tạm biệt mấy người bên cạnh. Tôi nhìn Mạnh Khung đạp xe đi ra ngoài.
Tôi theo ở sau lưng Mạnh Khung, anh đạp rất nhanh, tôi và anh duy trì cự ly rất dài, anh không phát hiện tôi, mà tôi cũng thiếu chút nữa mất dấu anh.
Ở trên một con đường rất náo nhiệt, tôi rốt cuộc mất dấu anh. Tôi mê mang rướn cổ lên nhìn nhưng vẫn không thể tìm được bóng dáng của Mạnh Khung.
Tôi thấy được xe của Mạnh Khung ở trong một bãi đậu xe, phụ cận tôi đã tìm một lần, nhưng vẫn không thể nhìn đến người kia, một lát sau, tôi nghe tiếng động cơ xe hàng khởi động. Tôi vừa quay đầu lại, liền thấy Mạnh Khung.
Thì ra Mạnh Khung đứng ở phía sau xe hàng, tầm mắt của tôi bị ngăn trở nên trước đó tôi không nhìn thấy anh.
Rốt cuộc tôi đã biết Mạnh Khung đang làm gì rồi.
Đôi chân vốn có chút cứng ngắc của tôi càng trở nên đông cứng, chết lặng đến không cảm thấy chân tồn tại.
Mà tôi không nhúc nhích, chỉ rất an tĩnh nhìn anh.
Tôi nghe thấy người đàn ông tráng kiện ở bên cạnh Mạnh Khung nói với anh:
“. . . . . . Lúc dọn đồ phải ngồi chồm hổm xuống.”
Người đàn ông nói xong lại làm ví dụ cho Mạnh Khung xem, anh ta nói: “Cậu xem, như vậy áp lực sẽ chuyển đến phần hông, phía sau lưng của cậu sẽ không bị đau.”
Mạnh Khung gật đầu một cái, quả thật khom người xuống.
Nhìn anh gầy như vậy, đồng phục làm việc mặc trên người của anh đung đung đưa đưa, người đàn ông cường tráng đó lại oán trách Mạnh Khung:
“Cậu đã gầy, còn cao như thế, trọng tâm đều ở phía trên…, cậu không thích hợp làm công việc này.”
Mạnh Khung cười cười qua loa, vô cùng xấu hổ, anh nói: “Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ngày mai không cần đến nữa.”
Người đàn ông rất không vui, hình như còn muốn dạy dỗ anh mấy câu, Mạnh Khung xoay người lại nâng lên một Container, không hề nhiều lời với người đàn ông kia nữa.
Tôi thấy được lưng của Mạnh Khung cong lên, dùng xương sống đỡ lấy thùng hàng, hai tay đưa về phía sau lưng, bắt được sợi dây cột thùng hàng, cơ thể hơi nghiêng tới trước, thùng hàng liền đặt ở trên người của anh.
Anh rất cố gắng đứng lên.
Tôi thấy được chân của anh đang run rẩy.
Tôi cứ đứng ở chỗ cách anh không xa, nhìn anh khiêng lên thùng hàng cao gần bằng tôi, nhìn anh cong sống lưng, nhìn hai chân anh run rẩy.
Tôi quên thời gian, cứ như vậy, an tĩnh nhìn anh.
Sau đó điện thoại Mạnh Khung vang lên, anh nhận điện thoại, chỉ chốc lát sau lại có chút hoảng sợ nhìn chung quanh, anh chợt cởi đồng phục làm việc ra, sau đó tùy tiện ném một cái liền chạy tới chỗ xe đạp bên này.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là 5 giờ rưỡi chiều, chắc Triệu Nhĩ Đóa gọi điện cho anh nói với anh là không tìm được tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Khung từ từ dừng lại, anh đang đứng cách tôi năm mét, không nhúc nhích, vẻ mặt của anh vốn hốt hoảng lại chuyển thành luống cuống, xấu hổ.
Thật lâu về sau, tôi từng hỏi Mạnh Khung, khi đó tại sao anh lại xấu hổ?
Mạnh Khung lúng túng nhìn tôi, trầm mặc một chút mới nói, bởi vì khi đó biểu cảm của tôi vô cùng bình tĩnh, loại bình tĩnh đó khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Anh nói đó là loại bình tĩnh trước khi gió thổi báo giông tố sắp đến, anh nhìn không rõ sự phẫn nộ dưới đáy lòng tôi, cho nên anh cảm thấy kinh hoảng và xấu hổ.
Nhưng ngày đó tôi cũng không tức giận, vì cái gì tôi phải tức giận? Tôi nhìn Mạnh Khung, nhìn cực kỳ lâu. Mạnh Khung chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, sau đó nắm tay của tôi.
Tôi cúi đầu, nói với anh:
“Về nhà thôi.”
Mạnh Khung gật đầu, nói: “Đại ca, cháu đừng tức giận.”
Tôi nói: “Vì sao cháu phải giận?”
Mạnh Khung bị câu nói của tôi đả kích, anh siết thật chặt tay của tôi, nói: “Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, ngày đó chú đi dạo bên này thì thấy đang chiêu công, không phải chú không muốn nói cho cháu, nhưng nơi này. . . . . .”
Tôi mở miệng ngắt lời anh, nói: “Không có việc gì, cháu biết .”
Giống như là tôi có thể gạt anh đến chỗ Trương Mông đi làm, Mạnh Khung đương nhiên cũng có thể như vậy.
Nhưng tôi cảm thấy ngực rất buồn bực, tôi không biết vì sao lại vậy.
Mạnh Khung trầm mặc, anh thở dài, nói:
“Tất cả những lúc chú gặp xấu hổ, tại sao đều bị cháu thấy được?”
—— tại sao đều bị cháu, bị người mình yêu sâu đậm nhất thấy được?
Tim của tôi chợt ngừng một chút, đột nhiên kích động muốn dùng sức hôn anh. Tôi khổ khổ nhẫn nại, chút điểm sự nhẫn nại ít ỏi của thời thiếu niên rốt cuộc cũng sụp đổ lúc Mạnh Khung dịu ngoan nắm lấy cổ tay của tôi. Tôi lôi kéo anh dừng ở một hẻm nhỏ vắng vẻ, sau đó đẩy Mạnh Khung lên một gốc đại thụ bên cạnh.
Tôi nói: “Chú cúi đầu.”
Mạnh Khung hốt hoảng mà vui mừng nhìn tôi, anh hô hấp dồn dập, thuận theo khom lưng, sau đó ôm phía sau lưng tôi.
Tôi giữ chặt sau ót của anh, nhắm mắt lại, hôn lên môi anh.