Ngụy Nam Lâm xào rau dưới bếp, tôi ngồi ở phòng khách chơi với cún con.
Bé cún này được khoảng tầm 3 tháng, mới cai sữa không lâu, lông rất mềm, sờ vào xúc cảm cực tốt, trên người thoang thoảng mùi sữa, đôi mắt long lanh như hai viên pha lê đang phát sáng, răng chưa sắc, rất thích gặm ngón tay của tôi.
Ngụy Nam Lâm nói chó mẹ sinh tổng cộng ba con, sữa dồi dào, anh ấy chọn con to nhất béo nhất.
Tôi quay một đoạn video rồi gửi vào nhóm wechat trong nhà.
[Sơ Kỳ: Ba mẹ ơi đáng yêu không?!]
[Ba: Ở đâu ra thế?]
[Sơ Kỳ: Bác sĩ Ngụy mua đó.]
[Ba: Kiếm thêm cho con đứa con trai à?]
[Sơ Kỳ: Cũng có thể hiểu là như vậy, kể từ ngày hôm nay, nó chính là cháu của ba.]
[Mẫu thân đại nhân: Nhìn có vẻ nhỏ, còn bú sữa không? Hai đứa ai đút sữa cho nó?]
[Sơ Kỳ: Cai sữa rồi ạ!]
Đây là cái câu hỏi quái gở gì?
Tôi bỗng phát hiện trong nhà chẳng có đồ gì có thể cho bé cún ăn được, bình thường Ngụy Nam Lâm không cho phép tôi ăn vặt nên trong nhà không hề có mấy loại giăm bông xúc xích gì đó.
“Anh, lát nữa chúng ta tới cửa hàng thú cưng mua ít đồ ăn cho cún đi.”
“Mấy ngày trước anh đặt mua rồi, chiều nay mới đi lấy, đang ở trong cốp xe, đồ ăn đồ dùng đều có đủ, em xem thử còn thiếu cái gì chúng ta mua bổ sung sau.” Ngụy Nam Lâm nói.
“Anh quá tri kỷ rồi!” Tôi đặt bé cún xuống sàn, chạy như bay ra cửa.
Đại khái là theo thói quen nghề nghiệp, cách làm việc của Ngụy Nam Lâm cực kỳ kiên nhẫn và cẩn thận.
Ở trong cốp xe có ổ chó, dây dắt chó, đồ hộp, sữa tắm chó, bồn vệ sinh, vòng cổ chó, bát ăn cơm bát uống nước cùng với đủ loại đồ chơi đồ ăn vặt khác.
Cún con không hề sợ người lạ, được tôi ôm ấp vuốt ve một lúc lập tức điên cuồng theo sát gót chân tôi, thỉnh thoảng chạy nhanh quá bị lăn ra ngã, điểm đáng yêu bạo kích.
Sau bữa tối là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Corgi nằm trên đùi tôi, tôi nằm trên đùi Ngụy Nam Lâm xem TV.
“Anh, nên đặt tên nó là gì bây giờ?”
“Tiểu Sơ Bát?”
Tôi trừng mắt: “Vì sao không gọi nó là Ngụy Tiểu Lâm?”
“Nó giống em hơn.” Ngụy Nam Lâm mỉm cười, “Hay gọi nó là Lâm Kỳ? Tổ hợp tên của chúng ta.”
“Lâm Kỳ…” Tôi xoa đầu bé cún, “Gọi nó là 007 đi.” (Lâm và 0 đồng âm, Kỳ và 7 đồng âm)
Mỗi ngày đọc sách, tập thể dục, học thêm đủ loại kiến thức chuyên môn, cũng chỉ có kiểu nhân tài hiếm có như bác sĩ Ngụy mới cân được.
Con người trên thế giới này đại đa số là lười giống tôi hơn.
Tôi thích cuộc sống thảnh thơi một chút, ăn cơm xem phim, lúc nhàn rỗi có thể chơi với chó.
Sau khi tan làm chẳng lẽ không nên sống theo ý thích của mình? Nếu vậy thì cả ngày kiếm tiền vì cái gì?
Đôi khi tôi rất hâm mộ 007, mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, chạy nhảy khắp nơi, không có điều gì phiền não, mới qua nửa tháng ngắn ngủi đã mập thêm 5 cân (2,5kg).
Cuộc sống thường ngày có một chút thay đổi nhỏ.
Buổi sáng bác sĩ Ngụy dậy sớm đọc sách, tôi dậy sớm dọn phân rồi cho chó ăn, buổi tối bác sĩ Ngụy đọc sách viết tiểu thuyết, tôi dắt chó ra ngoài chơi, tới ngày nghỉ cuối tuần thì mang theo nó về nhà ba mẹ ăn một bữa cơm.
Và 007 vẫn luôn được ngủ cùng phòng với tôi.
Ngụy Nam Lâm không đồng ý cho nó lên giường, nhưng những lúc anh ấy không có ở đây thì ai quản chúng tôi được chứ!
Tôi cũng thường xuyên ôm 007 ngồi xem phim kinh dị.
Thời gian đầu khá hài hòa, nhưng không bao lâu sau, người nào đó bắt đầu có ý kiến.
“Lâu rồi em không trò chuyện với anh.”
“Có hả? Bây giờ em đang nói chuyện với anh đấy thôi.” Tôi ngồi xổm trên sàn đổ nước cho 007.
“Không phải nói kiểu này.” Ngụy Nam Lâm nói, “Lúc trước em còn xem phim cùng anh, em có phát hiện là rất lâu rồi em không ngồi ở sô pha cùng anh xem gì đó không?”
Tôi ngẩng mặt lên: “Chẳng phải anh rất bận sao? Em thấy anh tập trung viết tiểu thuyết lắm mà.”
“Cuối tuần em cũng không ở nhà với anh, sau khi có chó em không để ý tới anh nữa.” Ngụy Nam Lâm nói.
“Hả?” Tôi cười to, “Anh đang ăn giấm với 007 à?”
Ngụy Nam Lâm lạnh lùng liếc 007 một cái, “Tối nay không được ra ngoài chơi với chó nữa, ở nhà xem TV với anh.”
“Được thôi.”
007 lăn lộn nghịch ngợm trong lòng tôi, tôi nhịn không được hôn lên đầu nó một cái, cún con lè lưỡi ra liếm mặt tôi, để lại mấy vệt nước dãi.
Ngụy Nam Lâm kéo cổ áo tôi ra đằng sau, “Không được hôn.”
“Nó sạch lắm, hôm qua em mới tắm cho nó xong.”
“Nó đi vệ sinh xong có biết tự lau đâu, lưỡi còn chẳng biết đã liếm qua những chỗ nào, em hôn nó rồi định sang hôn anh à?”
“Ầu, vậy thì em không hôn anh nữa là được.”
Ngụy Nam Lâm tròn xoe hai mắt, biểu cảm không thể tin được: “Anh cho em một cơ hội nói lại, rốt cuộc là hôn anh quan trọng hay hôn nó quan trọng?!”
*** Hết chương 23
Bé cún này được khoảng tầm 3 tháng, mới cai sữa không lâu, lông rất mềm, sờ vào xúc cảm cực tốt, trên người thoang thoảng mùi sữa, đôi mắt long lanh như hai viên pha lê đang phát sáng, răng chưa sắc, rất thích gặm ngón tay của tôi.
Ngụy Nam Lâm nói chó mẹ sinh tổng cộng ba con, sữa dồi dào, anh ấy chọn con to nhất béo nhất.
Tôi quay một đoạn video rồi gửi vào nhóm wechat trong nhà.
[Sơ Kỳ: Ba mẹ ơi đáng yêu không?!]
[Ba: Ở đâu ra thế?]
[Sơ Kỳ: Bác sĩ Ngụy mua đó.]
[Ba: Kiếm thêm cho con đứa con trai à?]
[Sơ Kỳ: Cũng có thể hiểu là như vậy, kể từ ngày hôm nay, nó chính là cháu của ba.]
[Mẫu thân đại nhân: Nhìn có vẻ nhỏ, còn bú sữa không? Hai đứa ai đút sữa cho nó?]
[Sơ Kỳ: Cai sữa rồi ạ!]
Đây là cái câu hỏi quái gở gì?
Tôi bỗng phát hiện trong nhà chẳng có đồ gì có thể cho bé cún ăn được, bình thường Ngụy Nam Lâm không cho phép tôi ăn vặt nên trong nhà không hề có mấy loại giăm bông xúc xích gì đó.
“Anh, lát nữa chúng ta tới cửa hàng thú cưng mua ít đồ ăn cho cún đi.”
“Mấy ngày trước anh đặt mua rồi, chiều nay mới đi lấy, đang ở trong cốp xe, đồ ăn đồ dùng đều có đủ, em xem thử còn thiếu cái gì chúng ta mua bổ sung sau.” Ngụy Nam Lâm nói.
“Anh quá tri kỷ rồi!” Tôi đặt bé cún xuống sàn, chạy như bay ra cửa.
Đại khái là theo thói quen nghề nghiệp, cách làm việc của Ngụy Nam Lâm cực kỳ kiên nhẫn và cẩn thận.
Ở trong cốp xe có ổ chó, dây dắt chó, đồ hộp, sữa tắm chó, bồn vệ sinh, vòng cổ chó, bát ăn cơm bát uống nước cùng với đủ loại đồ chơi đồ ăn vặt khác.
Cún con không hề sợ người lạ, được tôi ôm ấp vuốt ve một lúc lập tức điên cuồng theo sát gót chân tôi, thỉnh thoảng chạy nhanh quá bị lăn ra ngã, điểm đáng yêu bạo kích.
Sau bữa tối là thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Corgi nằm trên đùi tôi, tôi nằm trên đùi Ngụy Nam Lâm xem TV.
“Anh, nên đặt tên nó là gì bây giờ?”
“Tiểu Sơ Bát?”
Tôi trừng mắt: “Vì sao không gọi nó là Ngụy Tiểu Lâm?”
“Nó giống em hơn.” Ngụy Nam Lâm mỉm cười, “Hay gọi nó là Lâm Kỳ? Tổ hợp tên của chúng ta.”
“Lâm Kỳ…” Tôi xoa đầu bé cún, “Gọi nó là 007 đi.” (Lâm và 0 đồng âm, Kỳ và 7 đồng âm)
Mỗi ngày đọc sách, tập thể dục, học thêm đủ loại kiến thức chuyên môn, cũng chỉ có kiểu nhân tài hiếm có như bác sĩ Ngụy mới cân được.
Con người trên thế giới này đại đa số là lười giống tôi hơn.
Tôi thích cuộc sống thảnh thơi một chút, ăn cơm xem phim, lúc nhàn rỗi có thể chơi với chó.
Sau khi tan làm chẳng lẽ không nên sống theo ý thích của mình? Nếu vậy thì cả ngày kiếm tiền vì cái gì?
Đôi khi tôi rất hâm mộ 007, mỗi ngày ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, chạy nhảy khắp nơi, không có điều gì phiền não, mới qua nửa tháng ngắn ngủi đã mập thêm 5 cân (2,5kg).
Cuộc sống thường ngày có một chút thay đổi nhỏ.
Buổi sáng bác sĩ Ngụy dậy sớm đọc sách, tôi dậy sớm dọn phân rồi cho chó ăn, buổi tối bác sĩ Ngụy đọc sách viết tiểu thuyết, tôi dắt chó ra ngoài chơi, tới ngày nghỉ cuối tuần thì mang theo nó về nhà ba mẹ ăn một bữa cơm.
Và 007 vẫn luôn được ngủ cùng phòng với tôi.
Ngụy Nam Lâm không đồng ý cho nó lên giường, nhưng những lúc anh ấy không có ở đây thì ai quản chúng tôi được chứ!
Tôi cũng thường xuyên ôm 007 ngồi xem phim kinh dị.
Thời gian đầu khá hài hòa, nhưng không bao lâu sau, người nào đó bắt đầu có ý kiến.
“Lâu rồi em không trò chuyện với anh.”
“Có hả? Bây giờ em đang nói chuyện với anh đấy thôi.” Tôi ngồi xổm trên sàn đổ nước cho 007.
“Không phải nói kiểu này.” Ngụy Nam Lâm nói, “Lúc trước em còn xem phim cùng anh, em có phát hiện là rất lâu rồi em không ngồi ở sô pha cùng anh xem gì đó không?”
Tôi ngẩng mặt lên: “Chẳng phải anh rất bận sao? Em thấy anh tập trung viết tiểu thuyết lắm mà.”
“Cuối tuần em cũng không ở nhà với anh, sau khi có chó em không để ý tới anh nữa.” Ngụy Nam Lâm nói.
“Hả?” Tôi cười to, “Anh đang ăn giấm với 007 à?”
Ngụy Nam Lâm lạnh lùng liếc 007 một cái, “Tối nay không được ra ngoài chơi với chó nữa, ở nhà xem TV với anh.”
“Được thôi.”
007 lăn lộn nghịch ngợm trong lòng tôi, tôi nhịn không được hôn lên đầu nó một cái, cún con lè lưỡi ra liếm mặt tôi, để lại mấy vệt nước dãi.
Ngụy Nam Lâm kéo cổ áo tôi ra đằng sau, “Không được hôn.”
“Nó sạch lắm, hôm qua em mới tắm cho nó xong.”
“Nó đi vệ sinh xong có biết tự lau đâu, lưỡi còn chẳng biết đã liếm qua những chỗ nào, em hôn nó rồi định sang hôn anh à?”
“Ầu, vậy thì em không hôn anh nữa là được.”
Ngụy Nam Lâm tròn xoe hai mắt, biểu cảm không thể tin được: “Anh cho em một cơ hội nói lại, rốt cuộc là hôn anh quan trọng hay hôn nó quan trọng?!”
*** Hết chương 23