Giao thừa năm nay vào khoảng trung tuần tháng 2, trùng với ngày Lễ Tình Nhân, dựa theo thông lệ bình thường, tôi sẽ về quê ngoại ăn Tết.
Quê ngoại của tôi ở Thặng Tứ, Chiết Giang, là một vùng nhỏ ven biển, có hơn bốn trăm đảo nhỏ cấu thành quần đảo, cũng chính là quần đảo Thặng Tứ, nhưng chỉ có khoảng mười mấy đảo là có người ở.
Mẹ tôi lớn lên ở vùng biển này, lên đại học vào thành phố đi học mới quen ba tôi, sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố sinh sống, rất ít khi về nhà, vì vậy mà mỗi năm tôi và ba sẽ đi cùng mẹ về quê ngoại ăn Tết, thăm ông bà ngoại.
Ba mẹ tôi không phải là không suy xét tới chuyện chỉ có ông bà ngoại già cả sống với nhau ở nhà, có điều ông bà ngoại tôi cả đời sống trên đảo, một người bắt cá, một người làm đồ thủ công, cơ bản không có lúc nào rảnh rỗi, vào thành phố ở được hai hôm đã chịu không nổi đòi về.
Ông bà nội tôi thì rất thích đi chơi, năm nào cũng mong tết đến để về quê mẹ tôi, cùng với ông bà ngoại vừa đủ một bàn mạt chược.
Nhiều năm như vậy, hai nhà đã hình thành một loại ăn ý, cũng là một thói quen, một ước định vô hình.
Năm nay mẹ tôi muốn mời bác sĩ Ngụy về nhà làm khách, dù gì tôi với bác sĩ Ngụy cũng đã ở bên nhau lâu rồi mà người lớn hai nhà vẫn chưa chính thức gặp mặt.
Mẹ tôi vừa làm vằn thắn vừa hỏi: “Bác sĩ Ngụy có biết đánh mạt chược không?”
“Con không biết, có khi không biết chơi, trước nay con chưa từng nhìn thấy anh ấy chơi bao giờ.”
Mẹ tôi lại hỏi: “Vậy bình thường cuối tuần nó ở nhà làm gì?”
Làm con.
Đương nhiên lời này không thể nói ra, tôi gãi mũi, trả lời: “Đọc sách, viết tiểu thuyết, dọn dẹp nhà cửa, buổi chiều ra ngoài tập thể dục, à, còn chăm sóc mấy cái cây hoa trong vườn.”
“Con nhìn người ta đi, thế mới gọi là sống lành mạnh! Con nhìn lại con xem, cả ngày chỉ biết nằm trên giường chơi game, nhìn thấy là phiền!”
“…..” Chẳng phải mẹ nói muốn gặp con, bảo con về nhà ở vài ngày à?!
81.
Mấy ngày nay bác sĩ Ngụy về nhà bố mẹ hỗ trợ công việc.
Ba mẹ anh ấy mở siêu thị, ngày lễ ngày tết là thời điểm bận rộn nhất. Những người làm công mua nhiều đồ để mang về quê, người địa phương thì mua hàng trữ tết, khoảng thời gian này đám cưới tiệc tùng cũng nhiều, nghe bác sĩ Ngụy nói doanh số bán hàng trong những ngày này tăng khoảng sáu bảy lần so với bình thường.
Bọn họ có thuê thêm người làm thời vụ để đảm bảo việc buôn bán suôn sẻ. Ba mẹ anh ấy kiểm kê hàng và thu ngân, bác sĩ Ngụy quay về hỗ trợ bày biện hàng hóa và giao hàng, không có thời gian dẫn tôi đi chơi, cho nên tôi cũng không đi theo.
Hơn 9 giờ tối, bác sĩ Ngụy tắm xong, ngồi trên giường video call với tôi.
Phòng ngủ ở nhà của anh ấy khá nhỏ, góc tường có một ít sách cũ chất thành đống, hơi lộn xộn, đồ dùng trông khá cũ, tủ quần áo và giường đều bằng gỗ đỏ, ván gỗ đầu giường chạm khắc hoa văn, trên tường là một bức tranh thêu chữ thập cực lớn, có mấy chữ “mặt trời mọc ở hướng đông”.
“Mẹ anh thêu bức tranh đó à?”
“Không, mẹ anh nào có thời gian rỗi để làm chuyện đó.” Bác sĩ Ngụy ngẩng đầu nhìn bức tranh rồi nói tiếp, “Cô anh làm đó, phòng khách cũng có một bức gia hòa vạn sự hưng, hình hoa mẫu đơn màu đỏ.”
Tôi cười to: “Nhà em cũng có, mẹ em thêu, cũng là hoa mẫu đơn.”
Bác sĩ Ngụy có lẽ đã rất mệt, nói được mười phút bắt đầu ngáp, nước mắt lưng tròng, tôi hối anh ấy mau mau đi ngủ đi.
Bác sĩ Ngụy chôn nửa mặt vào gối, trầm giọng nói: “Anh rất nhớ em.”
Đây là lần đầu tiên anh ấy nói mấy lời sến sẩm kiểu này, không chỉ mặt tôi đỏ lên mà vành tai của anh ấy cũng đỏ lên.
“Em cũng nhớ anh…” Tôi cười ngây ngô với màn hình, “À đúng rồi, mẹ em bảo em hỏi anh, giao thừa năm nay có muốn đi cùng nhà em về Chiết Giang không, cả ba mẹ anh nữa.”
“Bọn họ bận lắm, không phân thân được, ba anh nói đợi bận xong đợt này sẽ mời nhà em ăn cơm một bữa.”
“À… vậy anh thì sao? Có cần phải tiếp tục ở nhà hỗ trợ không?”
“Anh đi cùng em.”
“Yeah!! Được!!”
Đuôi mắt bác sĩ Ngụy cong lên, “Em tắm chưa?”
“Tắm rồi.”
“Vậy cùng nhau đi ngủ thôi.” Bác sĩ Ngụy vừa nói vừa điều chỉnh tư thế.
Màn hình di động của anh ấy quay lên trần nhà, sau đó là một mảnh đen thui.
Nhưng giọng của bác sĩ Ngụy vẫn còn.
“Tiểu Kỳ, điện thoại em còn nhiều pin không?”
Tôi liếc thanh hiển thị trạng thái pin đỏ lòm ở trên cùng, kéo dây sạc cắm vào, đáp: “Còn đầy.”
“Vậy em nằm thẳng lại đi, rồi anh kể một chuyện anh gặp phải hôm nay cho em nghe.”
“OK.”
“Sáng nay có một đứa bé trai tới siêu thị nhà anh, đứng ở ngoài cửa mãi, anh đi qua hỏi nó muốn mua gì, nó trả lời nó bị lạc mẹ, không dám đi đâu nên chỉ có thể đứng im một chỗ đợi.”
“Bé trai khoảng bao nhiêu tuổi?”
“Năm, sáu tuổi gì đó. Lúc ấy là buổi sáng sớm, xung quanh không nhìn thấy có người lớn nào, anh trực tiếp gọi điện báo cảnh sát, anh sợ đứa nhỏ khóc nên cho nó một cây kẹo mút, em đoán xem nó nói gì?”
“Cám ơn bác?”
Ngụy Nam Lâm cười to: “Không, nó ngẩng đầu hỏi anh, “chú có phải là thiên sứ không, tại sao lại đối xử tốt với cháu như vậy?”, làm anh vui muốn thăng thiên luôn.”
“Vậy rốt cuộc anh có phải là thiên sứ không?”
Ngụy Nam Lâm cười càng to hơn.
82.
Sáng sớm ngày cuối cùng của năm cũ, tôi nhận được cú điện thoại của bác sĩ Ngụy.
“Tiểu Kỳ, mau xuống cầm đồ giúp anh.”
Tôi nhổm người dậy, kéo rèm cửa sổ đầu giường, nhìn thấy đối phương đang đứng ở dưới nhà rồi. Bác sĩ Ngụy vừa mở cốp xe, đang nhìn lên trên.
“Đợi em mặc quần đã.”
Bác sĩ Ngụy: “Gặp anh thì có gì phải thay quần?”
“Em chỉ đang mặc quần trong thôi.” Tôi mở loa điện thoại rồi ném máy lên giường.
Bác sĩ Ngụy cũng không cúp máy.
“Sao lúc ngủ với anh lại mặc quần ngủ? Rụt rè vậy?”
“Chẳng phải anh không cho em mở thảm điện sao? Nửa đêm dậy đi vệ sinh rất lạnh, mặc quần sẽ không bị lạnh nữa, còn ở nhà vẫn luôn mở nên nhiệt độ ổn định hơn.”
“Em có thể ôm anh mà, chân anh rất ấm, anh có thể sưởi ấm cho em.”
Tiếng bác sĩ Ngụy bay ra từ điện thoại, đúng lúc ba tôi mở cửa vào phòng, cũng không biết là đã nghe được cái gì, ông nhìn tôi bằng một ánh mắt ghét bỏ rồi lùi ra ngoài.
“A! Ba! Ba có chuyện gì không?”
“Ba không tải được cái APP này. Nó bảo ấn hai lần mà ba ấn mãi nó vẫn bất động, muốn nhờ con xem thử.”
Bác sĩ Ngụy nghe thấy động tĩnh, lập tức thay đổi ngữ khí, ngoan ngoãn chào hỏi ba tôi: “Ba, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới. Con xuất phát chưa? Mẹ con mua vé tàu rồi, chúng ta phải lên đường sớm đấy.”
“Con đang ở dưới lầu rồi.”
Kỳ nghỉ này tôi nằm chết dí trong nhà, lâu không ra khỏi cửa, ra ngoài mới phát hiện gió bắc rất lạnh, ánh nắng có cũng như không. Bác sĩ Ngụy nhìn thấy tôi, động tác đầu tiên đó là cởi khăn quàng cổ của mình quàng sang cho tôi.
“Sao em mặc ít thế?”
“Thấy có nắng, em còn tưởng trời ấm lên rồi.”
Bác sĩ Ngụy: “Dự báo thời tiết nói hai ngày tới khả năng sẽ có tuyết rơi thì làm sao mà ấm được?”
“Em vội xuống luôn mà, đâu có để ý dự báo thời tiết.” Tôi phát hiện cốp xe bác sĩ Ngụy chất đầy đồ, bảo sao cần người xuống hỗ trợ.
Bác sĩ Ngụy choàng thêm áo khoác của mình lên người tôi, “Đã yếu còn không chú ý.”
“Ai yếu? Anh mới yếu!”
“Anh yếu hay không em còn không biết?”
“Anh, lần này lên đảo anh sẽ được nhìn thấy đồng loại của mình đó.”
“Đồng loại gì?”
“Sóng* đó.”
Bác sĩ Ngụy bật cười.
(*浪 – lãng: danh từ là sóng, tính từ là phóng túng, buông thả =))))
*** Hết chương 31
Quê ngoại của tôi ở Thặng Tứ, Chiết Giang, là một vùng nhỏ ven biển, có hơn bốn trăm đảo nhỏ cấu thành quần đảo, cũng chính là quần đảo Thặng Tứ, nhưng chỉ có khoảng mười mấy đảo là có người ở.
Mẹ tôi lớn lên ở vùng biển này, lên đại học vào thành phố đi học mới quen ba tôi, sau khi tốt nghiệp ở lại thành phố sinh sống, rất ít khi về nhà, vì vậy mà mỗi năm tôi và ba sẽ đi cùng mẹ về quê ngoại ăn Tết, thăm ông bà ngoại.
Ba mẹ tôi không phải là không suy xét tới chuyện chỉ có ông bà ngoại già cả sống với nhau ở nhà, có điều ông bà ngoại tôi cả đời sống trên đảo, một người bắt cá, một người làm đồ thủ công, cơ bản không có lúc nào rảnh rỗi, vào thành phố ở được hai hôm đã chịu không nổi đòi về.
Ông bà nội tôi thì rất thích đi chơi, năm nào cũng mong tết đến để về quê mẹ tôi, cùng với ông bà ngoại vừa đủ một bàn mạt chược.
Nhiều năm như vậy, hai nhà đã hình thành một loại ăn ý, cũng là một thói quen, một ước định vô hình.
Năm nay mẹ tôi muốn mời bác sĩ Ngụy về nhà làm khách, dù gì tôi với bác sĩ Ngụy cũng đã ở bên nhau lâu rồi mà người lớn hai nhà vẫn chưa chính thức gặp mặt.
Mẹ tôi vừa làm vằn thắn vừa hỏi: “Bác sĩ Ngụy có biết đánh mạt chược không?”
“Con không biết, có khi không biết chơi, trước nay con chưa từng nhìn thấy anh ấy chơi bao giờ.”
Mẹ tôi lại hỏi: “Vậy bình thường cuối tuần nó ở nhà làm gì?”
Làm con.
Đương nhiên lời này không thể nói ra, tôi gãi mũi, trả lời: “Đọc sách, viết tiểu thuyết, dọn dẹp nhà cửa, buổi chiều ra ngoài tập thể dục, à, còn chăm sóc mấy cái cây hoa trong vườn.”
“Con nhìn người ta đi, thế mới gọi là sống lành mạnh! Con nhìn lại con xem, cả ngày chỉ biết nằm trên giường chơi game, nhìn thấy là phiền!”
“…..” Chẳng phải mẹ nói muốn gặp con, bảo con về nhà ở vài ngày à?!
81.
Mấy ngày nay bác sĩ Ngụy về nhà bố mẹ hỗ trợ công việc.
Ba mẹ anh ấy mở siêu thị, ngày lễ ngày tết là thời điểm bận rộn nhất. Những người làm công mua nhiều đồ để mang về quê, người địa phương thì mua hàng trữ tết, khoảng thời gian này đám cưới tiệc tùng cũng nhiều, nghe bác sĩ Ngụy nói doanh số bán hàng trong những ngày này tăng khoảng sáu bảy lần so với bình thường.
Bọn họ có thuê thêm người làm thời vụ để đảm bảo việc buôn bán suôn sẻ. Ba mẹ anh ấy kiểm kê hàng và thu ngân, bác sĩ Ngụy quay về hỗ trợ bày biện hàng hóa và giao hàng, không có thời gian dẫn tôi đi chơi, cho nên tôi cũng không đi theo.
Hơn 9 giờ tối, bác sĩ Ngụy tắm xong, ngồi trên giường video call với tôi.
Phòng ngủ ở nhà của anh ấy khá nhỏ, góc tường có một ít sách cũ chất thành đống, hơi lộn xộn, đồ dùng trông khá cũ, tủ quần áo và giường đều bằng gỗ đỏ, ván gỗ đầu giường chạm khắc hoa văn, trên tường là một bức tranh thêu chữ thập cực lớn, có mấy chữ “mặt trời mọc ở hướng đông”.
“Mẹ anh thêu bức tranh đó à?”
“Không, mẹ anh nào có thời gian rỗi để làm chuyện đó.” Bác sĩ Ngụy ngẩng đầu nhìn bức tranh rồi nói tiếp, “Cô anh làm đó, phòng khách cũng có một bức gia hòa vạn sự hưng, hình hoa mẫu đơn màu đỏ.”
Tôi cười to: “Nhà em cũng có, mẹ em thêu, cũng là hoa mẫu đơn.”
Bác sĩ Ngụy có lẽ đã rất mệt, nói được mười phút bắt đầu ngáp, nước mắt lưng tròng, tôi hối anh ấy mau mau đi ngủ đi.
Bác sĩ Ngụy chôn nửa mặt vào gối, trầm giọng nói: “Anh rất nhớ em.”
Đây là lần đầu tiên anh ấy nói mấy lời sến sẩm kiểu này, không chỉ mặt tôi đỏ lên mà vành tai của anh ấy cũng đỏ lên.
“Em cũng nhớ anh…” Tôi cười ngây ngô với màn hình, “À đúng rồi, mẹ em bảo em hỏi anh, giao thừa năm nay có muốn đi cùng nhà em về Chiết Giang không, cả ba mẹ anh nữa.”
“Bọn họ bận lắm, không phân thân được, ba anh nói đợi bận xong đợt này sẽ mời nhà em ăn cơm một bữa.”
“À… vậy anh thì sao? Có cần phải tiếp tục ở nhà hỗ trợ không?”
“Anh đi cùng em.”
“Yeah!! Được!!”
Đuôi mắt bác sĩ Ngụy cong lên, “Em tắm chưa?”
“Tắm rồi.”
“Vậy cùng nhau đi ngủ thôi.” Bác sĩ Ngụy vừa nói vừa điều chỉnh tư thế.
Màn hình di động của anh ấy quay lên trần nhà, sau đó là một mảnh đen thui.
Nhưng giọng của bác sĩ Ngụy vẫn còn.
“Tiểu Kỳ, điện thoại em còn nhiều pin không?”
Tôi liếc thanh hiển thị trạng thái pin đỏ lòm ở trên cùng, kéo dây sạc cắm vào, đáp: “Còn đầy.”
“Vậy em nằm thẳng lại đi, rồi anh kể một chuyện anh gặp phải hôm nay cho em nghe.”
“OK.”
“Sáng nay có một đứa bé trai tới siêu thị nhà anh, đứng ở ngoài cửa mãi, anh đi qua hỏi nó muốn mua gì, nó trả lời nó bị lạc mẹ, không dám đi đâu nên chỉ có thể đứng im một chỗ đợi.”
“Bé trai khoảng bao nhiêu tuổi?”
“Năm, sáu tuổi gì đó. Lúc ấy là buổi sáng sớm, xung quanh không nhìn thấy có người lớn nào, anh trực tiếp gọi điện báo cảnh sát, anh sợ đứa nhỏ khóc nên cho nó một cây kẹo mút, em đoán xem nó nói gì?”
“Cám ơn bác?”
Ngụy Nam Lâm cười to: “Không, nó ngẩng đầu hỏi anh, “chú có phải là thiên sứ không, tại sao lại đối xử tốt với cháu như vậy?”, làm anh vui muốn thăng thiên luôn.”
“Vậy rốt cuộc anh có phải là thiên sứ không?”
Ngụy Nam Lâm cười càng to hơn.
82.
Sáng sớm ngày cuối cùng của năm cũ, tôi nhận được cú điện thoại của bác sĩ Ngụy.
“Tiểu Kỳ, mau xuống cầm đồ giúp anh.”
Tôi nhổm người dậy, kéo rèm cửa sổ đầu giường, nhìn thấy đối phương đang đứng ở dưới nhà rồi. Bác sĩ Ngụy vừa mở cốp xe, đang nhìn lên trên.
“Đợi em mặc quần đã.”
Bác sĩ Ngụy: “Gặp anh thì có gì phải thay quần?”
“Em chỉ đang mặc quần trong thôi.” Tôi mở loa điện thoại rồi ném máy lên giường.
Bác sĩ Ngụy cũng không cúp máy.
“Sao lúc ngủ với anh lại mặc quần ngủ? Rụt rè vậy?”
“Chẳng phải anh không cho em mở thảm điện sao? Nửa đêm dậy đi vệ sinh rất lạnh, mặc quần sẽ không bị lạnh nữa, còn ở nhà vẫn luôn mở nên nhiệt độ ổn định hơn.”
“Em có thể ôm anh mà, chân anh rất ấm, anh có thể sưởi ấm cho em.”
Tiếng bác sĩ Ngụy bay ra từ điện thoại, đúng lúc ba tôi mở cửa vào phòng, cũng không biết là đã nghe được cái gì, ông nhìn tôi bằng một ánh mắt ghét bỏ rồi lùi ra ngoài.
“A! Ba! Ba có chuyện gì không?”
“Ba không tải được cái APP này. Nó bảo ấn hai lần mà ba ấn mãi nó vẫn bất động, muốn nhờ con xem thử.”
Bác sĩ Ngụy nghe thấy động tĩnh, lập tức thay đổi ngữ khí, ngoan ngoãn chào hỏi ba tôi: “Ba, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới. Con xuất phát chưa? Mẹ con mua vé tàu rồi, chúng ta phải lên đường sớm đấy.”
“Con đang ở dưới lầu rồi.”
Kỳ nghỉ này tôi nằm chết dí trong nhà, lâu không ra khỏi cửa, ra ngoài mới phát hiện gió bắc rất lạnh, ánh nắng có cũng như không. Bác sĩ Ngụy nhìn thấy tôi, động tác đầu tiên đó là cởi khăn quàng cổ của mình quàng sang cho tôi.
“Sao em mặc ít thế?”
“Thấy có nắng, em còn tưởng trời ấm lên rồi.”
Bác sĩ Ngụy: “Dự báo thời tiết nói hai ngày tới khả năng sẽ có tuyết rơi thì làm sao mà ấm được?”
“Em vội xuống luôn mà, đâu có để ý dự báo thời tiết.” Tôi phát hiện cốp xe bác sĩ Ngụy chất đầy đồ, bảo sao cần người xuống hỗ trợ.
Bác sĩ Ngụy choàng thêm áo khoác của mình lên người tôi, “Đã yếu còn không chú ý.”
“Ai yếu? Anh mới yếu!”
“Anh yếu hay không em còn không biết?”
“Anh, lần này lên đảo anh sẽ được nhìn thấy đồng loại của mình đó.”
“Đồng loại gì?”
“Sóng* đó.”
Bác sĩ Ngụy bật cười.
(*浪 – lãng: danh từ là sóng, tính từ là phóng túng, buông thả =))))
*** Hết chương 31