Bữa tối do ông ngoại tôi phụ trách, món ăn hơi mặn một chút, bác sĩ Ngụy không chống cự lại được sự nhiệt tình của người nhà tôi, người lớn gắp cho anh ấy bao nhiêu anh ấy ăn hết bấy nhiêu, còn phải uống kèm cả rượu vang đỏ và Sprite.
Tửu lượng của bác sĩ Ngụy không cao lắm, uống mấy hớp vào là mặt mũi bắt đầu đỏ lên, màu da anh ấy lại thiên về trắng, lúc đỏ lên nhìn càng rõ ràng.
Bác sĩ Ngụy cũng biết tự lượng sức mình, ngày thường không bao giờ uống quá lố, hôm nay đoán chừng vừa cao hứng lại vừa được người lớn mời nên không từ chối được, càng uống càng hăng, cuối cùng hốc mắt và hai má đỏ hồng như đánh phấn.
Điều buồn cười nhất chính là anh ấy càng uống nhiều càng nói nhiều, nói từ bệnh đường hô hấp đến xương khớp, nói toàn những chủ đề tôi nghe là thấy nản nhưng người già lại rất thích.
Bác sĩ Ngụy rót thêm một cốc rượu vang, nói: “Với lại mọi người không được nhịn tiểu, đây là điều quan trọng, mọi người nhất định phải nhớ kỹ, nhịn tiểu rất có hại, cực kỳ có hại, không tốt cho cơ thể…”
Tôi lắc đầu thở dài, quay sang thấy Trương Diệu Dương cũng đang nhịn cười.
Ông ngoại có vẻ rất hứng thú với đề tài này, tò mò hỏi: “Có hại thế nào?”
Bác sĩ Ngụy vẽ một cái hình gì đó lên bàn, giải thích: “Ông xem, vị trí này là bàng quang, chỗ này là ống dẫn nước tiểu, đây là thân bàng quang còn đây là đáy bàng quang, sau khi thận lọc xong, nước tiểu sẽ chảy về vị trí bàng quang, đến khi tích cóp được một lượng nhất định thì bàng quang sẽ gửi tín hiệu về trung khu thần kinh ở vỏ não. Nếu nhịn tiểu trong thời gian dài thì áp lực lên thành bàng quang càng lớn, bị kéo dãn nên càng ngày càng mỏng, tuổi càng cao sẽ nảy sinh các vấn đề như đi tiểu không tự chủ, kéo theo nhiều bệnh khác như viêm tuyến tiền liệt v.v…”
Mẹ tôi: “Úi, quá đáng sợ rồi, Tiểu Kỳ, con cũng đừng có nhịn tiểu đó, mùa đông con ham ngủ nướng lắm!”
“Mẹ yên tâm.” Bác sĩ Ngụy dõng dạc nói, “Con sẽ giám sát em ấy thật cẩn thận.”
“Anh quản trời quản đất còn muốn quản cả việc em đi vệ sinh nữa à?”
“Đương nhiên.” Bác sĩ Ngụy giơ cao cốc rượu lên, “Vì sức khỏe của thận, chúng ta cạn ly!”
“……”
91.
Trạng thái sau khi say của bác sĩ Ngụy vẫn khá ổn, ngoại trừ nói nhiều ra thì không có tật xấu nào khác, thậm chí còn có điểm đáng yêu.
Mẹ tôi ngại anh ấy ở trong phòng bếp vướng bận, đuổi anh ấy ra ngoài, anh ấy ngoan ngoãn ngồi ở sô pha phòng khách xem TV, lưng hơi cong, hai tay đặt lên đầu gối, giống hệt một anh bạn nhỏ trong nhà trẻ.
“Ăn no chưa?” Tôi hỏi.
Bác sĩ Ngụy gật đầu: “No rồi.”
“Anh có muốn đi dạo xung quanh không? Người có nóng không?”
Bác sĩ Ngụy gật lấy gật để: “Nóng lắm.”
Hốc mắt của anh ấy phiếm hồng, dù có bày ra vẻ mặt gì đi nữa nhìn cũng vẫn đáng thương vô cùng.
Tôi sờ lưng anh ấy, đúng là rất nóng: “Anh muốn đi đâu?”
Bác sĩ Ngụy chỉ ra bên ngoài: “Đi tìm đồng loại của anh chơi.”
Không biết vì sao, nhìn bộ dạng hiện tại của anh ấy, tôi vô thức dùng ngữ khí của giáo viên mầm non dỗ trẻ để giao tiếp với người trước mặt: “Nói trước nhé, chúng ta đi chơi một lát, đến 8 giờ thì về tắm rửa đi ngủ, được không?”
“Được!”
92.
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, nhưng may là không có gió, bầu trời đầy sao như một tấm màn đen đính kim cương, có một đốm sáng rõ ràng, nhìn kỹ thì phát hiện đó là một cái máy bay.
Đốm sáng lập lòe, bay từ hướng nam sang hướng bắc.
Trên đường có không ít người trẻ tuổi tay trong tay đi ra phía bờ biển, vừa đi vừa xầm xì nói chuyện, thỉnh thoảng còn truyền đến một trận cười to.
Bác sĩ Ngụy nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Bàn tay bác sĩ Ngụy rất ấm, lực nắm vừa phải, ngón cái anh ấy vuốt ve mu bàn tay tôi hai cái rồi anh ấy cất tay tôi vào túi áo khoác của mình.
Động tác dịu dàng chuẩn chỉnh này làm tôi nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là anh ấy đang say hay đang tỉnh.
Tôi hơi khát nước, giữa đường túm tay anh ấy tạt vào một tiệm tạp hóa mua nước, gần đó có một cái thùng rác màu xanh đậm.
Ở đây không phân loại rác, tất cả đều vứt chung vào một chỗ, có một con mèo mướp đứng trên miệng thùng rác cảnh giác nhìn chúng tôi.
Đến lúc chúng tôi mua nước xong đi ra thì không thấy con mèo mướp to kia nữa, chỉ còn một con mèo nhỏ xíu chỉ to bằng một bàn tay đang run rẩy đi về phía đường lớn.
Cách đó không xa có ánh đèn đang di chuyển, là một cái xe điện, con mèo nhỏ kia vẫn đang băng qua đường, mắt thấy sắp bị tông trúng, tôi theo phản xạ hét lên, người lái xe lập tức phanh lại, đẩy kính chắn gió ở mũ bảo hiểm lên.
“Ô, sao lại có một con mèo ở đây?”
Ánh sáng đèn xe bao phủ quanh người con mèo nhỏ, lông nó đã dựng hết cả lên. Mèo nhỏ sợ tới phát run, chạy như bay về phía tôi, cuối cùng dừng lại bên chân tôi meo meo kêu to, còn nghiêng đầu cọ cọ ống quần tôi.
Nghe tiếng kêu của nó, tim tôi mềm nhũn ra.
Bác sĩ Ngụy ngồi xổm xuống, ôm con mèo đặt vào lòng bàn tay: “Vẫn chưa cai sữa, có thể là con của con mèo mướp vừa rồi.”
“Bây giờ chúng ta phải đi tìm con mèo mướp kia?”
“Nó tự nuôi sống mình còn chưa xong, nuôi thêm con khó khăn lắm, trời lạnh thế này nếu cứ lang thang bên ngoài sẽ bị chết cóng mất.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Em có một con 007 rồi.”
“Chính phủ bỏ chính sách chỉ sinh một con rồi mà, bây giờ đang khuyến khích sinh hai con.”
93.
Nửa tiếng sau.
“007 đâu mau ra đây, baba ra ngoài nhặt được cho con một đứa em gái này!”
“Là em trai.” Bác sĩ Ngụy sửa lại.
“Chẳng phải anh say à? Sao vẫn phân biệt được đực hay cái thế?”
“Anh uống nhiều chứ anh đâu có bị ngốc.”
“Được rồi…” Hai giây sau tôi mới phản ứng lại, “Ý anh là em ngốc hả?”
94.
Trong nhà có thêm trẻ nhỏ chính là chuyện lớn, cả nhà từ lớn đến bé tạm dừng việc đang làm, quây thành một vòng tròn quan sát con mèo nhỏ.
Mèo nhỏ chạy về phía ba tôi, lắc lư đi dạo trong phòng khách, không biết là đang muốn tìm cái gì.
Ban nãy đứng ở chỗ thùng rác quá tối nên không nhìn rõ, giờ mới phát hiện bốn chân của nó màu trắng, nhìn như đang đeo bốn cái tất trắng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.
Mẹ tôi: “Có phải là nó đang muốn tìm mẹ không?”
Bà ngoại tôi: “Có thể lắm.”
Ông ngoại tôi: “Mẹ nó đâu? Tiểu Kỳ con trộm mèo về à? Mau mang nó bỏ về chỗ cũ đi, đừng để mẹ nó lo lắng.”
Tôi giải thích: “Mẹ nó chạy mất rồi, tìm không được nữa, nó chỉ là mèo hoang ven đường thôi, ban nãy bọn cháu còn nhìn thấy nó lục thùng rác tìm đồ ăn.”
Bác sĩ Ngụy nói: “Chúng cháu để nó về lại chỗ thùng rác nhưng đợi một lúc vẫn không có mèo mẹ tới, nó còn chạy lung tung ra đường, suýt nữa bị xe cán chết, rất nguy hiểm.”
Bà nội tôi: “Trời lạnh lắm, để nó một mình ở bên ngoài cả đêm rất đáng thương.”
Ba tôi tổng kết: “Hiểu rồi, đứa trẻ này bị vứt bỏ, nhặt về cũng không phạm pháp.”
Trương Diệu Dương quỳ rạp xuống nền, mặt mày dữ tợn bắt chước tiếng mèo kêu: “Ngao ngao——”
Mèo nhỏ sợ tới mức dựng thẳng đuôi lên, liên tục lùi về sau, bác sĩ Ngụy vẫn còn bóng ma trong lòng nên vội vàng đi qua bịt miệng Trương Diệu Dương lại: “Em đừng dọa nó, nó đái ra nhà bây giờ.”
Trải qua mấy phút thảo luận, cả nhà quyết định giữ lại đứa nhỏ này, tên do người có văn hóa nhất trong nhà là bác sĩ Ngụy đặt, gọi là Điềm Điềm Khuyên (bánh Donut).
95.
Răng của Donut còn chưa mọc đủ, tôi và bác sĩ Ngụy đi siêu thị mua sữa của trẻ sơ sinh cho nó, thuận tiện mua chút đồ linh tinh khác, lúc về đến nhà đã hơn 10 giờ tối.
Tôi giao nhiệm vụ đút sữa cho Trương Diệu Dương, còn mình và bác sĩ Ngụy lên tầng tắm rửa.
Dưới tầng một có mấy phòng, người lớn ai cũng thích ngủ phòng dưới, trên tầng chỉ có hai phòng có giường nệm, bởi vì ba tôi tính xây theo kiểu homestay nên những phòng kia đều đang để trống, tạm thời chưa xếp đồ gì vào đó cả.
Điều làm tôi bất ngờ chính là Trương Diệu Dương đút sữa cho Donut xong, trực tiếp chui vào chăn của tôi nằm xem TV.
“Em chưa tắm mà đã leo lên giường anh rồi?”
“Tắm rồi, lúc anh đi mua đồ em tranh thủ tắm rồi.” Trương Diệu Dương đáp.
Tôi nhớ rõ lời dặn của bác sĩ Ngụy nhưng cũng không thể đuổi em họ đi, vì vậy định cầm theo gối đầu đi sang phòng bên kia. Tôi vừa cầm gối lên thì Trương Diệu Dương hỏi: “Anh đi đâu thế? Không ngủ ở đây à?”
“Hả?” Tôi chỉ chỉ về phía phòng tắm, “Lần đầu tiên anh ấy tới nhà, chưa quen nên anh sang với anh ấy.”
“Ngủ một giấc thì có gì mà quen với không quen?” Trương Diệu Dương híp mắt hoài nghi liếc tôi một lượt từ trên xuống dưới, bình tĩnh hỏi: “Hai người muốn giao phối đấy à?”
Giao giao giao giao cái gì cơ?!!!!
Đệt!!!
Trương Diệu Dương trong ấn tượng của tôi vẫn luôn là một đứa bé mặc quần thủng đít khóc oe oe, không dính dáng gì đến ba chữ “biết yêu đương” chứ đừng nói là hai chữ kia.
Tôi không biết nó hiểu về việc này bao nhiêu, vừa xấu hổ vừa túng quẫn, một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu tôi, “Trương Diệu Dương sao em lại thành ra thế này?! Có phải là em hay xem mấy thứ đồ lung tung gì không hả?!”
“Sao mặt anh đỏ thế?” Trương Diệu Dương buồn cười hỏi lại, “Em chỉ tùy tiện đùa thôi.”
“Anh nói cho em biết, em đang học lớp 12, là khoảng thời gian quan trọng của cuộc đời, phải tập trung học tập, sống lành mạnh, giữ gìn sức khỏe, em có hiểu không hả?”
“Haiz, em hiểu mà, em 18 tuổi rồi, có phải trẻ nít 8 tuổi đâu, đâu còn xem Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám nữa? Mà nói chứ, con người ai chẳng có ham muốn, chuyện này rất bình thường, có gì mà phải che che giấu giấu.”
Tôi nghẹn lời.
Bọn trẻ con dạo này cởi mở thế?
Trương Diệu Dương vỗ vỗ nệm, nói: “Hai người về nhà mỗi ngày đều được ngủ chung một giường, em thì không, hiếm hoi lắm mới có dịp anh về quê một chuyến, đánh mấy ván game với em không được à?”
Lời này rất có lý, dù sao mỗi năm cũng chỉ gặp nhau được một, hai lần.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, bác sĩ Ngụy mặc áo choàng tắm dáng dài bước ra, tóc vẫn chưa khô hoàn toàn, da dẻ bị hơi nóng hun đỏ lên, một vài giọt nước trên người rơi xuống sàn nhà.
“Máy sấy tóc ở trong ngăn tủ dưới bồn rửa đó, anh tìm trong đó đi.”
Bác sĩ Ngụy vờ như không nghe thấy gì, hỏi tôi: “Đêm nay em ngủ bên này à?”
Tôi như bị đóng băng tại chỗ.
Trương Diệu Dương cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn tôi.
Rất khó dùng ngôn từ nào để hình dung cảm giác của tôi ngay lúc này, tôi có cảm giác mình là con trai bị kẹp giữa mẹ chồng và nàng dâu vậy.
Một bên là người yêu, một bên là người thân nhà ngoại, hai bên đều không thể đắc tội.
Những lúc thế này, chỉ có thể dùng một cái gì đó hài hước để hóa giải.
Tôi nhíu mày hỏi bác sĩ Ngụy: “Sao bộ đồ ngủ của anh trông trà xanh thế?”
Trương Diệu Dương cười ầm lên, nhưng bác sĩ Ngụy lại không hiểu, hỏi tôi trà xanh là sao, tôi đành lên mạng gõ tìm kiếm rồi giải thích cho anh ấy.
Trương Diệu Dương năn nỉ muốn chơi PUBG với tôi, bác sĩ Ngụy thờ ơ nói: “Vậy hai người chơi đi, anh đi ngủ trước đây.” Sau đó anh ấy nhìn tôi, nhướng mày nói: “Đêm nay em ngủ bên này đi, đỡ phải đi qua đi lại.”
Không hổ là bác sĩ Ngụy nhà chúng ta!
96.
Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã hơn 12 giờ, tôi mệt rã rời, Trương Diệu Dương cũng thoát game, chúng tôi nằm quay lưng về phía nhau, chưa tới năm phút, sau lưng tôi đã có tiếng ngáy vang lên rồi.
Đinh tai nhức óc, rất giống máy khoan điện.
Tôi chọc chọc lưng nó, tiếng ngáy tạm dừng ngắn ngủi vài giây rồi đổi sang một nhịp điệu khác.
Wechat thông báo có tin nhắn mới, là tin nhắn của bác sĩ Ngụy hỏi tôi ngủ chưa.
Chuyện lạ nha, bây giờ đã hơn 12 giờ rồi, tôi còn tưởng điện thoại mình có vấn đề, lỗi mạng nên tin nhắn tới muộn.
[Sơ Kỳ]: Đang buồn ngủ lắm rồi, sao anh còn chưa ngủ?
[Ngụy Nam Lâm]: Không có em ngủ bên cạnh anh không quen.
Ầu.
Còn chờ tôi nữa cơ à…
[Sơ Kỳ]: Sao hôm nay anh hào phóng thế?
[Ngụy Nam Lâm]: Em họ em ngủ chưa?
[Sơ Kỳ]: Ngáy thành hợp âm rồi.
[Ngụy Nam Lâm]: Vậy sao em còn chưa ngủ?
[Sơ Kỳ]: Em nghĩ là anh phải ngủ rồi cơ.
[Ngụy Nam Lâm]: Em sang đây đi.
[Sơ Kỳ]: Lạnh lắm, vốn định sang nhưng đổi ý vì nằm trong chăn đang ấm rồi.
Bác sĩ Ngụy không gửi tin nhắn nữa, tôi tưởng anh ấy đã bỏ cuộc rồi.
Mấy phút sau, mắt tôi đang díp lại vì buồn ngủ thì cánh cửa phòng ngủ bị ai đó nhẹ nhàng mở ra, bóng người lấp ló dọa tôi suýt nữa nhảy dựng lên.
Trong phòng không bật đèn, tôi bấm mở đèn flash điện thoại, Ngụy Nam Lâm ra dấu im lặng, rón rén bước tới gần, ngồi xổm ở đầu giường thầm thì nói: “Có muốn sang ngủ với anh không? Anh làm ấm chỗ của em rồi.”
*** Hết chương 34
Tửu lượng của bác sĩ Ngụy không cao lắm, uống mấy hớp vào là mặt mũi bắt đầu đỏ lên, màu da anh ấy lại thiên về trắng, lúc đỏ lên nhìn càng rõ ràng.
Bác sĩ Ngụy cũng biết tự lượng sức mình, ngày thường không bao giờ uống quá lố, hôm nay đoán chừng vừa cao hứng lại vừa được người lớn mời nên không từ chối được, càng uống càng hăng, cuối cùng hốc mắt và hai má đỏ hồng như đánh phấn.
Điều buồn cười nhất chính là anh ấy càng uống nhiều càng nói nhiều, nói từ bệnh đường hô hấp đến xương khớp, nói toàn những chủ đề tôi nghe là thấy nản nhưng người già lại rất thích.
Bác sĩ Ngụy rót thêm một cốc rượu vang, nói: “Với lại mọi người không được nhịn tiểu, đây là điều quan trọng, mọi người nhất định phải nhớ kỹ, nhịn tiểu rất có hại, cực kỳ có hại, không tốt cho cơ thể…”
Tôi lắc đầu thở dài, quay sang thấy Trương Diệu Dương cũng đang nhịn cười.
Ông ngoại có vẻ rất hứng thú với đề tài này, tò mò hỏi: “Có hại thế nào?”
Bác sĩ Ngụy vẽ một cái hình gì đó lên bàn, giải thích: “Ông xem, vị trí này là bàng quang, chỗ này là ống dẫn nước tiểu, đây là thân bàng quang còn đây là đáy bàng quang, sau khi thận lọc xong, nước tiểu sẽ chảy về vị trí bàng quang, đến khi tích cóp được một lượng nhất định thì bàng quang sẽ gửi tín hiệu về trung khu thần kinh ở vỏ não. Nếu nhịn tiểu trong thời gian dài thì áp lực lên thành bàng quang càng lớn, bị kéo dãn nên càng ngày càng mỏng, tuổi càng cao sẽ nảy sinh các vấn đề như đi tiểu không tự chủ, kéo theo nhiều bệnh khác như viêm tuyến tiền liệt v.v…”
Mẹ tôi: “Úi, quá đáng sợ rồi, Tiểu Kỳ, con cũng đừng có nhịn tiểu đó, mùa đông con ham ngủ nướng lắm!”
“Mẹ yên tâm.” Bác sĩ Ngụy dõng dạc nói, “Con sẽ giám sát em ấy thật cẩn thận.”
“Anh quản trời quản đất còn muốn quản cả việc em đi vệ sinh nữa à?”
“Đương nhiên.” Bác sĩ Ngụy giơ cao cốc rượu lên, “Vì sức khỏe của thận, chúng ta cạn ly!”
“……”
91.
Trạng thái sau khi say của bác sĩ Ngụy vẫn khá ổn, ngoại trừ nói nhiều ra thì không có tật xấu nào khác, thậm chí còn có điểm đáng yêu.
Mẹ tôi ngại anh ấy ở trong phòng bếp vướng bận, đuổi anh ấy ra ngoài, anh ấy ngoan ngoãn ngồi ở sô pha phòng khách xem TV, lưng hơi cong, hai tay đặt lên đầu gối, giống hệt một anh bạn nhỏ trong nhà trẻ.
“Ăn no chưa?” Tôi hỏi.
Bác sĩ Ngụy gật đầu: “No rồi.”
“Anh có muốn đi dạo xung quanh không? Người có nóng không?”
Bác sĩ Ngụy gật lấy gật để: “Nóng lắm.”
Hốc mắt của anh ấy phiếm hồng, dù có bày ra vẻ mặt gì đi nữa nhìn cũng vẫn đáng thương vô cùng.
Tôi sờ lưng anh ấy, đúng là rất nóng: “Anh muốn đi đâu?”
Bác sĩ Ngụy chỉ ra bên ngoài: “Đi tìm đồng loại của anh chơi.”
Không biết vì sao, nhìn bộ dạng hiện tại của anh ấy, tôi vô thức dùng ngữ khí của giáo viên mầm non dỗ trẻ để giao tiếp với người trước mặt: “Nói trước nhé, chúng ta đi chơi một lát, đến 8 giờ thì về tắm rửa đi ngủ, được không?”
“Được!”
92.
Ban đêm nhiệt độ xuống thấp, nhưng may là không có gió, bầu trời đầy sao như một tấm màn đen đính kim cương, có một đốm sáng rõ ràng, nhìn kỹ thì phát hiện đó là một cái máy bay.
Đốm sáng lập lòe, bay từ hướng nam sang hướng bắc.
Trên đường có không ít người trẻ tuổi tay trong tay đi ra phía bờ biển, vừa đi vừa xầm xì nói chuyện, thỉnh thoảng còn truyền đến một trận cười to.
Bác sĩ Ngụy nhìn tới nhìn lui, đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Bàn tay bác sĩ Ngụy rất ấm, lực nắm vừa phải, ngón cái anh ấy vuốt ve mu bàn tay tôi hai cái rồi anh ấy cất tay tôi vào túi áo khoác của mình.
Động tác dịu dàng chuẩn chỉnh này làm tôi nhất thời không phân biệt được rốt cuộc là anh ấy đang say hay đang tỉnh.
Tôi hơi khát nước, giữa đường túm tay anh ấy tạt vào một tiệm tạp hóa mua nước, gần đó có một cái thùng rác màu xanh đậm.
Ở đây không phân loại rác, tất cả đều vứt chung vào một chỗ, có một con mèo mướp đứng trên miệng thùng rác cảnh giác nhìn chúng tôi.
Đến lúc chúng tôi mua nước xong đi ra thì không thấy con mèo mướp to kia nữa, chỉ còn một con mèo nhỏ xíu chỉ to bằng một bàn tay đang run rẩy đi về phía đường lớn.
Cách đó không xa có ánh đèn đang di chuyển, là một cái xe điện, con mèo nhỏ kia vẫn đang băng qua đường, mắt thấy sắp bị tông trúng, tôi theo phản xạ hét lên, người lái xe lập tức phanh lại, đẩy kính chắn gió ở mũ bảo hiểm lên.
“Ô, sao lại có một con mèo ở đây?”
Ánh sáng đèn xe bao phủ quanh người con mèo nhỏ, lông nó đã dựng hết cả lên. Mèo nhỏ sợ tới phát run, chạy như bay về phía tôi, cuối cùng dừng lại bên chân tôi meo meo kêu to, còn nghiêng đầu cọ cọ ống quần tôi.
Nghe tiếng kêu của nó, tim tôi mềm nhũn ra.
Bác sĩ Ngụy ngồi xổm xuống, ôm con mèo đặt vào lòng bàn tay: “Vẫn chưa cai sữa, có thể là con của con mèo mướp vừa rồi.”
“Bây giờ chúng ta phải đi tìm con mèo mướp kia?”
“Nó tự nuôi sống mình còn chưa xong, nuôi thêm con khó khăn lắm, trời lạnh thế này nếu cứ lang thang bên ngoài sẽ bị chết cóng mất.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Em có một con 007 rồi.”
“Chính phủ bỏ chính sách chỉ sinh một con rồi mà, bây giờ đang khuyến khích sinh hai con.”
93.
Nửa tiếng sau.
“007 đâu mau ra đây, baba ra ngoài nhặt được cho con một đứa em gái này!”
“Là em trai.” Bác sĩ Ngụy sửa lại.
“Chẳng phải anh say à? Sao vẫn phân biệt được đực hay cái thế?”
“Anh uống nhiều chứ anh đâu có bị ngốc.”
“Được rồi…” Hai giây sau tôi mới phản ứng lại, “Ý anh là em ngốc hả?”
94.
Trong nhà có thêm trẻ nhỏ chính là chuyện lớn, cả nhà từ lớn đến bé tạm dừng việc đang làm, quây thành một vòng tròn quan sát con mèo nhỏ.
Mèo nhỏ chạy về phía ba tôi, lắc lư đi dạo trong phòng khách, không biết là đang muốn tìm cái gì.
Ban nãy đứng ở chỗ thùng rác quá tối nên không nhìn rõ, giờ mới phát hiện bốn chân của nó màu trắng, nhìn như đang đeo bốn cái tất trắng, đôi mắt tròn xoe sáng ngời.
Mẹ tôi: “Có phải là nó đang muốn tìm mẹ không?”
Bà ngoại tôi: “Có thể lắm.”
Ông ngoại tôi: “Mẹ nó đâu? Tiểu Kỳ con trộm mèo về à? Mau mang nó bỏ về chỗ cũ đi, đừng để mẹ nó lo lắng.”
Tôi giải thích: “Mẹ nó chạy mất rồi, tìm không được nữa, nó chỉ là mèo hoang ven đường thôi, ban nãy bọn cháu còn nhìn thấy nó lục thùng rác tìm đồ ăn.”
Bác sĩ Ngụy nói: “Chúng cháu để nó về lại chỗ thùng rác nhưng đợi một lúc vẫn không có mèo mẹ tới, nó còn chạy lung tung ra đường, suýt nữa bị xe cán chết, rất nguy hiểm.”
Bà nội tôi: “Trời lạnh lắm, để nó một mình ở bên ngoài cả đêm rất đáng thương.”
Ba tôi tổng kết: “Hiểu rồi, đứa trẻ này bị vứt bỏ, nhặt về cũng không phạm pháp.”
Trương Diệu Dương quỳ rạp xuống nền, mặt mày dữ tợn bắt chước tiếng mèo kêu: “Ngao ngao——”
Mèo nhỏ sợ tới mức dựng thẳng đuôi lên, liên tục lùi về sau, bác sĩ Ngụy vẫn còn bóng ma trong lòng nên vội vàng đi qua bịt miệng Trương Diệu Dương lại: “Em đừng dọa nó, nó đái ra nhà bây giờ.”
Trải qua mấy phút thảo luận, cả nhà quyết định giữ lại đứa nhỏ này, tên do người có văn hóa nhất trong nhà là bác sĩ Ngụy đặt, gọi là Điềm Điềm Khuyên (bánh Donut).
95.
Răng của Donut còn chưa mọc đủ, tôi và bác sĩ Ngụy đi siêu thị mua sữa của trẻ sơ sinh cho nó, thuận tiện mua chút đồ linh tinh khác, lúc về đến nhà đã hơn 10 giờ tối.
Tôi giao nhiệm vụ đút sữa cho Trương Diệu Dương, còn mình và bác sĩ Ngụy lên tầng tắm rửa.
Dưới tầng một có mấy phòng, người lớn ai cũng thích ngủ phòng dưới, trên tầng chỉ có hai phòng có giường nệm, bởi vì ba tôi tính xây theo kiểu homestay nên những phòng kia đều đang để trống, tạm thời chưa xếp đồ gì vào đó cả.
Điều làm tôi bất ngờ chính là Trương Diệu Dương đút sữa cho Donut xong, trực tiếp chui vào chăn của tôi nằm xem TV.
“Em chưa tắm mà đã leo lên giường anh rồi?”
“Tắm rồi, lúc anh đi mua đồ em tranh thủ tắm rồi.” Trương Diệu Dương đáp.
Tôi nhớ rõ lời dặn của bác sĩ Ngụy nhưng cũng không thể đuổi em họ đi, vì vậy định cầm theo gối đầu đi sang phòng bên kia. Tôi vừa cầm gối lên thì Trương Diệu Dương hỏi: “Anh đi đâu thế? Không ngủ ở đây à?”
“Hả?” Tôi chỉ chỉ về phía phòng tắm, “Lần đầu tiên anh ấy tới nhà, chưa quen nên anh sang với anh ấy.”
“Ngủ một giấc thì có gì mà quen với không quen?” Trương Diệu Dương híp mắt hoài nghi liếc tôi một lượt từ trên xuống dưới, bình tĩnh hỏi: “Hai người muốn giao phối đấy à?”
Giao giao giao giao cái gì cơ?!!!!
Đệt!!!
Trương Diệu Dương trong ấn tượng của tôi vẫn luôn là một đứa bé mặc quần thủng đít khóc oe oe, không dính dáng gì đến ba chữ “biết yêu đương” chứ đừng nói là hai chữ kia.
Tôi không biết nó hiểu về việc này bao nhiêu, vừa xấu hổ vừa túng quẫn, một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu tôi, “Trương Diệu Dương sao em lại thành ra thế này?! Có phải là em hay xem mấy thứ đồ lung tung gì không hả?!”
“Sao mặt anh đỏ thế?” Trương Diệu Dương buồn cười hỏi lại, “Em chỉ tùy tiện đùa thôi.”
“Anh nói cho em biết, em đang học lớp 12, là khoảng thời gian quan trọng của cuộc đời, phải tập trung học tập, sống lành mạnh, giữ gìn sức khỏe, em có hiểu không hả?”
“Haiz, em hiểu mà, em 18 tuổi rồi, có phải trẻ nít 8 tuổi đâu, đâu còn xem Cừu Vui Vẻ Và Sói Xám nữa? Mà nói chứ, con người ai chẳng có ham muốn, chuyện này rất bình thường, có gì mà phải che che giấu giấu.”
Tôi nghẹn lời.
Bọn trẻ con dạo này cởi mở thế?
Trương Diệu Dương vỗ vỗ nệm, nói: “Hai người về nhà mỗi ngày đều được ngủ chung một giường, em thì không, hiếm hoi lắm mới có dịp anh về quê một chuyến, đánh mấy ván game với em không được à?”
Lời này rất có lý, dù sao mỗi năm cũng chỉ gặp nhau được một, hai lần.
Đúng lúc này, cửa phòng tắm bật mở, bác sĩ Ngụy mặc áo choàng tắm dáng dài bước ra, tóc vẫn chưa khô hoàn toàn, da dẻ bị hơi nóng hun đỏ lên, một vài giọt nước trên người rơi xuống sàn nhà.
“Máy sấy tóc ở trong ngăn tủ dưới bồn rửa đó, anh tìm trong đó đi.”
Bác sĩ Ngụy vờ như không nghe thấy gì, hỏi tôi: “Đêm nay em ngủ bên này à?”
Tôi như bị đóng băng tại chỗ.
Trương Diệu Dương cũng dùng ánh mắt chờ mong nhìn tôi.
Rất khó dùng ngôn từ nào để hình dung cảm giác của tôi ngay lúc này, tôi có cảm giác mình là con trai bị kẹp giữa mẹ chồng và nàng dâu vậy.
Một bên là người yêu, một bên là người thân nhà ngoại, hai bên đều không thể đắc tội.
Những lúc thế này, chỉ có thể dùng một cái gì đó hài hước để hóa giải.
Tôi nhíu mày hỏi bác sĩ Ngụy: “Sao bộ đồ ngủ của anh trông trà xanh thế?”
Trương Diệu Dương cười ầm lên, nhưng bác sĩ Ngụy lại không hiểu, hỏi tôi trà xanh là sao, tôi đành lên mạng gõ tìm kiếm rồi giải thích cho anh ấy.
Trương Diệu Dương năn nỉ muốn chơi PUBG với tôi, bác sĩ Ngụy thờ ơ nói: “Vậy hai người chơi đi, anh đi ngủ trước đây.” Sau đó anh ấy nhìn tôi, nhướng mày nói: “Đêm nay em ngủ bên này đi, đỡ phải đi qua đi lại.”
Không hổ là bác sĩ Ngụy nhà chúng ta!
96.
Thời gian chơi game trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác đã hơn 12 giờ, tôi mệt rã rời, Trương Diệu Dương cũng thoát game, chúng tôi nằm quay lưng về phía nhau, chưa tới năm phút, sau lưng tôi đã có tiếng ngáy vang lên rồi.
Đinh tai nhức óc, rất giống máy khoan điện.
Tôi chọc chọc lưng nó, tiếng ngáy tạm dừng ngắn ngủi vài giây rồi đổi sang một nhịp điệu khác.
Wechat thông báo có tin nhắn mới, là tin nhắn của bác sĩ Ngụy hỏi tôi ngủ chưa.
Chuyện lạ nha, bây giờ đã hơn 12 giờ rồi, tôi còn tưởng điện thoại mình có vấn đề, lỗi mạng nên tin nhắn tới muộn.
[Sơ Kỳ]: Đang buồn ngủ lắm rồi, sao anh còn chưa ngủ?
[Ngụy Nam Lâm]: Không có em ngủ bên cạnh anh không quen.
Ầu.
Còn chờ tôi nữa cơ à…
[Sơ Kỳ]: Sao hôm nay anh hào phóng thế?
[Ngụy Nam Lâm]: Em họ em ngủ chưa?
[Sơ Kỳ]: Ngáy thành hợp âm rồi.
[Ngụy Nam Lâm]: Vậy sao em còn chưa ngủ?
[Sơ Kỳ]: Em nghĩ là anh phải ngủ rồi cơ.
[Ngụy Nam Lâm]: Em sang đây đi.
[Sơ Kỳ]: Lạnh lắm, vốn định sang nhưng đổi ý vì nằm trong chăn đang ấm rồi.
Bác sĩ Ngụy không gửi tin nhắn nữa, tôi tưởng anh ấy đã bỏ cuộc rồi.
Mấy phút sau, mắt tôi đang díp lại vì buồn ngủ thì cánh cửa phòng ngủ bị ai đó nhẹ nhàng mở ra, bóng người lấp ló dọa tôi suýt nữa nhảy dựng lên.
Trong phòng không bật đèn, tôi bấm mở đèn flash điện thoại, Ngụy Nam Lâm ra dấu im lặng, rón rén bước tới gần, ngồi xổm ở đầu giường thầm thì nói: “Có muốn sang ngủ với anh không? Anh làm ấm chỗ của em rồi.”
*** Hết chương 34