- Tôi ko muốn trở thành lọ lem, coi như tôi cầu xin cậu đấy.
Cô biết cô ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình nhưng thử hỏi bất cứ ai có hoàn cảnh như vậy, liệu họ có thể đồng ý chấp nhận khi mất đi tất cả. Cô dám chắc đa số họ sẽ ko đồng ý.
Sau khi thảo luận ổn thoả Phương Trang mới thoải mái ăn cơm, húp nước canh và cắn đùi gà ngon lành. Tuy nhiên niềm hạnh phúc ấy chưa kéo dài được bao lâu thì ba trở về. Trên tay ông là một tập hồ sơ, bên ngoài ghi " xét nghiệm ADN " to lù lù. Do đang nhai, cộng với bị đâm trúng tim đen, cô bị hóc xương. Vậy mà ba vẫn ko có thái độ quan tâm cô chút nào, ông lạnh lùng nói: " ta đoán chắc con đã biết chuyện rồi ".
- Chuyện....gì ạ?
Cô ko chắc mình còn giữ nổi bình tình ko nhưng cô vẫn tỏ thái độ ngạc nhiên và bình thường. Vì lỡ đâu chuyện ba hỏi là chuyện khác chứ nói toẹt ra một phát coi như ko đánh cũng khai rồi.
- Đừng giả ngốc với ta, ngày mai ta sẽ đi kiểm chứng nếu con bé họ Trần Hoàng kia chính là con gái ta, ta sẽ đón nó về. Riêng con chuẩn bị hành lí trở về đúng với thân phận của con đi.
Cô chết lặng. Hai tay run run, nước mắt đầm đìa giữ chặt vạt áo ấm ức nhìn theo bóng dáng nghiêm túc của ba. Cô ko hiểu tại sao ba lại biết chuyện và càng muốn biết rốt cuộc mười bảy năm qua, sống dưới một mái nhà, tình cảm của ba dành cho cô có phải thật lòng ko hay chỉ là hư vô.
Dù ba có muốn đuổi cô ra khỏi nhà, cô cũng ko bao giờ chấp nhận. Vì vậy cô cắn răng lên lầu cầu xin ba. Khi đến cửa phòng ông, cô toan mở cửa thì giọng của ông vô tình lọt vào tai cô.
- Khi vợ tôi sinh con, tôi có đeo cho nó một chiếc vòng vàng in hình con rồng, cậu cẩn thận tìm lại giúp tôi.
Chiếc vòng vàng in hình con rồng ư? Xem ra cô phải nhanh chóng có được nó.
- Ngoài ra con tôi có một vết sẹo ở phần bụng.
Nghe đến vết sẹo trên bụng, cô đã bỏ lại tất cả để tới tìm Mai Trang. Chiếc vòng và vết sẹo cô bắt buộc phải để hai thứ đó mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.
Cô biết cô ích kỷ, chỉ biết cho bản thân mình nhưng thử hỏi bất cứ ai có hoàn cảnh như vậy, liệu họ có thể đồng ý chấp nhận khi mất đi tất cả. Cô dám chắc đa số họ sẽ ko đồng ý.
Sau khi thảo luận ổn thoả Phương Trang mới thoải mái ăn cơm, húp nước canh và cắn đùi gà ngon lành. Tuy nhiên niềm hạnh phúc ấy chưa kéo dài được bao lâu thì ba trở về. Trên tay ông là một tập hồ sơ, bên ngoài ghi " xét nghiệm ADN " to lù lù. Do đang nhai, cộng với bị đâm trúng tim đen, cô bị hóc xương. Vậy mà ba vẫn ko có thái độ quan tâm cô chút nào, ông lạnh lùng nói: " ta đoán chắc con đã biết chuyện rồi ".
- Chuyện....gì ạ?
Cô ko chắc mình còn giữ nổi bình tình ko nhưng cô vẫn tỏ thái độ ngạc nhiên và bình thường. Vì lỡ đâu chuyện ba hỏi là chuyện khác chứ nói toẹt ra một phát coi như ko đánh cũng khai rồi.
- Đừng giả ngốc với ta, ngày mai ta sẽ đi kiểm chứng nếu con bé họ Trần Hoàng kia chính là con gái ta, ta sẽ đón nó về. Riêng con chuẩn bị hành lí trở về đúng với thân phận của con đi.
Cô chết lặng. Hai tay run run, nước mắt đầm đìa giữ chặt vạt áo ấm ức nhìn theo bóng dáng nghiêm túc của ba. Cô ko hiểu tại sao ba lại biết chuyện và càng muốn biết rốt cuộc mười bảy năm qua, sống dưới một mái nhà, tình cảm của ba dành cho cô có phải thật lòng ko hay chỉ là hư vô.
Dù ba có muốn đuổi cô ra khỏi nhà, cô cũng ko bao giờ chấp nhận. Vì vậy cô cắn răng lên lầu cầu xin ba. Khi đến cửa phòng ông, cô toan mở cửa thì giọng của ông vô tình lọt vào tai cô.
- Khi vợ tôi sinh con, tôi có đeo cho nó một chiếc vòng vàng in hình con rồng, cậu cẩn thận tìm lại giúp tôi.
Chiếc vòng vàng in hình con rồng ư? Xem ra cô phải nhanh chóng có được nó.
- Ngoài ra con tôi có một vết sẹo ở phần bụng.
Nghe đến vết sẹo trên bụng, cô đã bỏ lại tất cả để tới tìm Mai Trang. Chiếc vòng và vết sẹo cô bắt buộc phải để hai thứ đó mãi mãi biến mất khỏi thế giới này.