Phương Trang cố gắng chạy nhanh nhất có thể để tới nhà của Mai Trang cơ mà nhà gì mà xa đến thế là cùng. Đứng trước ngôi nhà, cô hơi ngỡ ngàng vì nó quá nhỏ. Nếu so sánh toàn bộ ngôi nhà với căn bếp nhà cô, ôi thôi căn bếp vẫn còn to chán. Rồi cô lại nghĩ đến hoàn cảnh của mình, nếu như cô phải sống trong đây chắc cô chết mất. Cho nên bằng mọi giá cô phải đưa Mai Trang đến bệnh viện huỷ sẹo cùng chiếc vòng.
- Sao cậu lại tới đây?
Mai Trang ngái ngủ chạy ra mở cửa cho cô, nhìn bộ dạng của con bạn cô thầm oán trách. Bởi vì người ta chạy vội chạy vàng đến đây còn người ấy thì ngủ ngon lành trên giường.
- Cậu đi với tớ
Phương Trang mặt hằm hằm lôi cổ tay Mai Trang đi. Trên đường cả hai ko nói với nhau nửa lời vì nhìn gương mặt của Phương Trang, cô biết thừa ko nên động phải.
- Cậu có một vết sẹo đúng ko?
- Sao cậu biết?
Mai Trang ngạc nhiên hỏi đồng thời cậu ta kéo áo lên lộ ra vết sẹo khá lớn bị lõm một nửa.
" Hãy xoá vết sẹo đó đi " Phương Trang đề nghị, khỏi nói cô ngỡ ngàng đến mức nào.
" Tại sao chứ? "
" Vì nó có thể làm bằng chứng khiến hai chúng ta tráo đổi lại cho nhau "
Mai Trang nhíu mày, cô liền sờ vào vết sẹo đã xuất hiện từ khi cô sinh ra. Nó giống như cái gì đó, cô luôn coi nó là bùa hộ mệnh của chính mình. Nhưng nếu cô ko xoá rất có thể cô sẽ.....
" Nếu ko nhanh chúng ta ko kịp mất " Phương Trang giục liên tục và cuối cùng nhận được cái gật đầu đồng ý
- Sao cậu lại tới đây?
Mai Trang ngái ngủ chạy ra mở cửa cho cô, nhìn bộ dạng của con bạn cô thầm oán trách. Bởi vì người ta chạy vội chạy vàng đến đây còn người ấy thì ngủ ngon lành trên giường.
- Cậu đi với tớ
Phương Trang mặt hằm hằm lôi cổ tay Mai Trang đi. Trên đường cả hai ko nói với nhau nửa lời vì nhìn gương mặt của Phương Trang, cô biết thừa ko nên động phải.
- Cậu có một vết sẹo đúng ko?
- Sao cậu biết?
Mai Trang ngạc nhiên hỏi đồng thời cậu ta kéo áo lên lộ ra vết sẹo khá lớn bị lõm một nửa.
" Hãy xoá vết sẹo đó đi " Phương Trang đề nghị, khỏi nói cô ngỡ ngàng đến mức nào.
" Tại sao chứ? "
" Vì nó có thể làm bằng chứng khiến hai chúng ta tráo đổi lại cho nhau "
Mai Trang nhíu mày, cô liền sờ vào vết sẹo đã xuất hiện từ khi cô sinh ra. Nó giống như cái gì đó, cô luôn coi nó là bùa hộ mệnh của chính mình. Nhưng nếu cô ko xoá rất có thể cô sẽ.....
" Nếu ko nhanh chúng ta ko kịp mất " Phương Trang giục liên tục và cuối cùng nhận được cái gật đầu đồng ý