Mẹ tỉnh lại liền đuổi chúng tôi đi, tâm tình hoàn toàn kích động và hỗn loạn, không nói năng rõ ràng mà chỉ mơ hồ chửi mắng. Nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất là, bà chỉ luôn mắng Diệc Thần, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt đến tôi, giống như căn bản không có đứa con trai này.
Tôi đã làm cho bà thất vọng, kể cả tư cách chịu giáo huấn cũng không còn.
Tôi không theo bọn họ trở về, một mình ở bệnh viện đi tới đi lui, rồi lại đi đến cửa phòng.
"Mẹ..." Tôi nhẹ đẩy cửa vào, bên trong thật im lặng, mẹ nằm trên giường khẽ khép mắt, nhìn tôi tiến vào cũng không có phản ứng gì, mọi sức lực dường như đã theo cơn tức giận vừa rồi mà trôi đi.
"Mẹ."
Tại sao mẹ không nói lời nào, rõ ràng trước đây mẹ là người hiểu con nhất, kể cả thời điểm học cấp ba, mẹ cũng lén bố gọi điện thoại cho con, trộm hỏi em xem con có đủ tiền dùng hay không, dạo này mập hay gầy, ở chỗ học mới có bị người ta bắt nạt hay không... Cho dù mẹ không nói, con cũng biết mẹ vẫn không yên lòng về con, hiện tại mẹ đang đan áo len mới, chính là đan cho con có phải không?
Bà nặng nề thở dốc hai tiếng, trong phế quản phát ra âm thành khàn khàn, đùng đục, dường như đang cố gắng sức.
Tôi nghe thấy chỉ muốn khóc.
"Mẹ..."
"Cậu không cần gọi tôi là mẹ, dù sao trong mắt cậu từ nhỏ đến lớn cũng không có người mẹ này." Bà mệt mỏi vừa thở vừa nói, "Cậu không cần phải khóc, tôi cũng không sống được bao lâu nữa, đợi tôi chết đi rồi các người muốn yêu sao cũng được, coi như tôi chưa từng sinh ra hai người."
"Mẹ..." Tôi rất muốn giống như trước đây nhào vào lòng mẹ, khóc một trận tưng bừng, nhưng tôi đã lớn thế này, còn mẹ đã trở thành một bà lão héo hon gầy mòn. Trong khoảng thời gian ngắn, tôi ngoài nức nở khóc gọi mẹ ra, cái gì cũng không nói nên lời.
"Uổng công tôi sinh cho nhà họ Trình hai đứa con trai." Bà khóc lóc oán giận, "Nuôi các người lớn thế này, lại dám ở bên ngoài làm chuyện ô nhục đến thế, đúng là nghiệp chướng, uổng công tôi đã sinh ra các người, các người... nhà họ Trình sao có thể tuyệt hậu như vậy."
Chúng tôi nén tiếng nức nở ngồi đối diện nhau, không ai động đậy, màn đêm dần buông xuống loang rộng khắp căn phòng không bật đèn, trong yên tĩnh chỉ có tiếng bà rơi lệ lẩm bẩm, "Uổng công tôi đã sinh ra các người, uổng công..."
"Mẹ, đừng trách chúng con..." Tôi khóc thút thít nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của mẹ, lại bị bà một phen giật ra.
"Mẹ." Tôi có chút khó chịu thu tay về, cầm lấy ly nước, "Đã đến giờ uống thuốc rồi."
"Không cần uống, uống cũng chỉ phí tiền. Không bằng chết sớm một chút, để các người được thỏa mãn."
"Mẹ đừng nói như vậy... không uống sẽ không khỏe, mẹ ơi..."
Bà cố chấp xoay người đi, không màng tới viên thuốc và nước ấm tôi đưa đến miệng.
"Các người ai cũng giỏi hết, không cần nghe lời tôi, tôi cũng không cần uống thuốc, chết sớm một chút, nhanh đi gặp cha các người, còn sung sướng hơn là nhìn các người bị người đời gièm pha. Các người để tôi chết nhanh đi, không cần phải coi tôi là mẹ, tôi cũng không sinh ra loại con cái không biết xấu hổ thế này, nam không ra nam nữ không ra nữ..." Bà càng nói càng gấp gáp, càng nói càng kích động, "Nếu trong mắt các người còn coi tôi là mẹ, thì mau chóng tìm hai thằng kia nói rõ trắng đen. Các người cần mẹ, hay là cần loại đàn ông đó!!"
"Nếu không thì cứ đợi cho tôi chết, chết rồi các người muốn yêu đương khoái hoạt thế nào thì khoái hoạt thế đó. Dù sao tôi và cha các người ở dưới mồ cũng không quản được. Bằng không thì tìm cô gái tốt mà cưới về, đoạn tuyệt sạch sẽ với đàn ông..."
"Mẹ, không được đâu, con và anh ấy không thể xa nhau..."
Bà lại thở hổn hển, đôi mắt run rẩy nhắm lại nửa ngày, "...Đem cậu nuôi lớn thế này chỉ là hoài công... Được, tôi không xen vào chuyện của cậu nữa, cậu cứ việc tìm đàn ông khoái hoạt, dù sao tôi cũng còn Diệc Thần, nó chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi đi tìm nó, tôi không tin hai đứa con trai không đứa nào biết nghe lời mình... tôi, tôi..."
"Diệc Thần nó cũng..."
"Không được nói xằng bậy, nếu không phải Diệc Thần bị cậu phá hư, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy?"
Tôi ngẩn người, cắn chặt môi cúi đầu xuống, nước mắt viền mi.
"Nhà họ Trình chúng tôi có thiếu đi cậu vẫn còn một đứa con trai nữa, cậu cứ việc đi, không cần xen vào chuyện sống chết của tôi, không cần ở đây giả vờ." Bà lại bắt đầu thở dồn dập, thanh âm phát run lên, "Nhà họ Trình... dù thế nào cũng phải có người nối dõi... tông đường... Dù thế nào cũng phải có một... Tôi đẻ ra hai đứa con trai, phải có một..."
Một hơi nghẹn lại, tôi vội đi qua gắng sức giúp bà thuận khí, cho bà uống thuốc, rồi mới chậm rãi vuốt ngực bà, "Mẹ đừng gấp gáp... Đã thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có phải ngực vẫn rất khó chịu... Mẹ, mẹ —"
Hô hấp của bà dần vững lại, bà kinh ngạc nhìn tôi, nước mắt ngỡ ngàng chảy xuống, "Tiểu Thần, có phải mẹ rất xấu không?"
"..." Tôi nén nước mắt lắc đầu.
"Mẹ không muốn bức các con, các con đều do mẹ đứt ruột đẻ ra, lẽ nào lại cam lòng để các con chịu khổ cực..." Bà run rẩy sờ soạng tìm kiếm tay tôi trên ngực, "Mỗi một đồng mẹ đều chắt chiu để dành, con xem, đã dành được nhiều như vậy, một chút mẹ cũng không dám đụng tới, đều là để cho các con cưới vợ..."
Tôi không nói gì tiếp tục lắc đầu. Trong cổ họng chua xót khó chịu.
"Mẹ chỉ muốn làm điều tốt cho các con, mẹ cũng không còn cách nào khác..." Nắm chặt lấy tay tôi, bà khóc nấc lên như đứa trẻ, "Tiểu Thần, con là anh, con hiểu chuyện hơn Diệc Thần, con biết mẹ có nỗi khổ tâm, con đừng trách mẹ..."
Rời khỏi bệnh viện, toàn thân tôi như bị tháo hết nước, mềm nhũn đến độ chân cũng đứng không vững. Tình yêu của những người như chúng tôi, dù có lệch khỏi quỹ đạo cũng không làm hại đến người khác. Nhưng rõ ràng chúng tôi đã làm tổn thương đến bà.
Lục Phong vẫn luôn ở đấy đợi tôi. Nhìn thấy tôi hắn có chút khẩn trương, nhưng chung quy cái gì cũng không hỏi, chỉ nhẹ nói, "Mắt em sưng quá."
Chuyện của em trai và Tần Lãng là do hắn sai, nhưng tôi không đành lòng trách cứ hắn.
Hắn an vị bên cạnh tôi, đem tay tôi kéo qua, bao bọc trong lòng bàn tay hắn, không nói tiếng nào cúi đầu nhìn tay chúng tôi trong nhau.
"Lục Phong, tình hình của mẹ không mấy khả quan."
"Ừ?" Hắn nâng mắt lên, không hề chớp lấy một cái nhìn tôi.
"Bà nhất quyết muốn có cháu trai... Em và Diệc Thần, không thể cả hai cùng làm bà thất vọng, cho nên..."
"Cho nên?" Giọng nói của hắn không kích động như tôi tưởng, ngược lại không gợn một chút sợ hãi.
"Diệc Thần không hiểu chuyện lắm, nó với Tần Lãng vẫn còn trẻ con. Em nghĩ, em có nên..." Sự bình tĩnh của hắn tiếp tôi thêm dũng khí, tôi nuốt nước bọt nói tiếp, "...kết hôn trước. Anh cho em thời gian vài năm, đợi em khiến cho bà yên tâm, rồi mới..."
"Đây là suy nghĩ của em?" Hắn hờ hững nói, "Quyết định của em?"
"Em còn đang lo lắng..." Tôi thành thật nói.
"Có phải em cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại không?" Ngữ điệu của hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn, "Trình Diệc Thần, vậy em định giải quyết tôi như thế nào đây?"
Mẹ tỉnh lại liền đuổi chúng tôi đi, tâm tình hoàn toàn kích động và hỗn loạn, không nói năng rõ ràng mà chỉ mơ hồ chửi mắng. Nhưng điều khiến tôi khó chịu nhất là, bà chỉ luôn mắng Diệc Thần, từ đầu đến cuối không hề liếc mắt đến tôi, giống như căn bản không có đứa con trai này.
Tôi đã làm cho bà thất vọng, kể cả tư cách chịu giáo huấn cũng không còn.
Tôi không theo bọn họ trở về, một mình ở bệnh viện đi tới đi lui, rồi lại đi đến cửa phòng.
"Mẹ..." Tôi nhẹ đẩy cửa vào, bên trong thật im lặng, mẹ nằm trên giường khẽ khép mắt, nhìn tôi tiến vào cũng không có phản ứng gì, mọi sức lực dường như đã theo cơn tức giận vừa rồi mà trôi đi.
"Mẹ."
Tại sao mẹ không nói lời nào, rõ ràng trước đây mẹ là người hiểu con nhất, kể cả thời điểm học cấp ba, mẹ cũng lén bố gọi điện thoại cho con, trộm hỏi em xem con có đủ tiền dùng hay không, dạo này mập hay gầy, ở chỗ học mới có bị người ta bắt nạt hay không... Cho dù mẹ không nói, con cũng biết mẹ vẫn không yên lòng về con, hiện tại mẹ đang đan áo len mới, chính là đan cho con có phải không?
Bà nặng nề thở dốc hai tiếng, trong phế quản phát ra âm thành khàn khàn, đùng đục, dường như đang cố gắng sức.
Tôi nghe thấy chỉ muốn khóc.
"Mẹ..."
"Cậu không cần gọi tôi là mẹ, dù sao trong mắt cậu từ nhỏ đến lớn cũng không có người mẹ này." Bà mệt mỏi vừa thở vừa nói, "Cậu không cần phải khóc, tôi cũng không sống được bao lâu nữa, đợi tôi chết đi rồi các người muốn yêu sao cũng được, coi như tôi chưa từng sinh ra hai người."
"Mẹ..." Tôi rất muốn giống như trước đây nhào vào lòng mẹ, khóc một trận tưng bừng, nhưng tôi đã lớn thế này, còn mẹ đã trở thành một bà lão héo hon gầy mòn. Trong khoảng thời gian ngắn, tôi ngoài nức nở khóc gọi mẹ ra, cái gì cũng không nói nên lời.
"Uổng công tôi sinh cho nhà họ Trình hai đứa con trai." Bà khóc lóc oán giận, "Nuôi các người lớn thế này, lại dám ở bên ngoài làm chuyện ô nhục đến thế, đúng là nghiệp chướng, uổng công tôi đã sinh ra các người, các người... nhà họ Trình sao có thể tuyệt hậu như vậy."
Chúng tôi nén tiếng nức nở ngồi đối diện nhau, không ai động đậy, màn đêm dần buông xuống loang rộng khắp căn phòng không bật đèn, trong yên tĩnh chỉ có tiếng bà rơi lệ lẩm bẩm, "Uổng công tôi đã sinh ra các người, uổng công..."
"Mẹ, đừng trách chúng con..." Tôi khóc thút thít nắm lấy bàn tay gầy trơ xương của mẹ, lại bị bà một phen giật ra.
"Mẹ." Tôi có chút khó chịu thu tay về, cầm lấy ly nước, "Đã đến giờ uống thuốc rồi."
"Không cần uống, uống cũng chỉ phí tiền. Không bằng chết sớm một chút, để các người được thỏa mãn."
"Mẹ đừng nói như vậy... không uống sẽ không khỏe, mẹ ơi..."
Bà cố chấp xoay người đi, không màng tới viên thuốc và nước ấm tôi đưa đến miệng.
"Các người ai cũng giỏi hết, không cần nghe lời tôi, tôi cũng không cần uống thuốc, chết sớm một chút, nhanh đi gặp cha các người, còn sung sướng hơn là nhìn các người bị người đời gièm pha. Các người để tôi chết nhanh đi, không cần phải coi tôi là mẹ, tôi cũng không sinh ra loại con cái không biết xấu hổ thế này, nam không ra nam nữ không ra nữ..." Bà càng nói càng gấp gáp, càng nói càng kích động, "Nếu trong mắt các người còn coi tôi là mẹ, thì mau chóng tìm hai thằng kia nói rõ trắng đen. Các người cần mẹ, hay là cần loại đàn ông đó!!"
"Nếu không thì cứ đợi cho tôi chết, chết rồi các người muốn yêu đương khoái hoạt thế nào thì khoái hoạt thế đó. Dù sao tôi và cha các người ở dưới mồ cũng không quản được. Bằng không thì tìm cô gái tốt mà cưới về, đoạn tuyệt sạch sẽ với đàn ông..."
"Mẹ, không được đâu, con và anh ấy không thể xa nhau..."
Bà lại thở hổn hển, đôi mắt run rẩy nhắm lại nửa ngày, "...Đem cậu nuôi lớn thế này chỉ là hoài công... Được, tôi không xen vào chuyện của cậu nữa, cậu cứ việc tìm đàn ông khoái hoạt, dù sao tôi cũng còn Diệc Thần, nó chỉ là nhất thời hồ đồ, tôi đi tìm nó, tôi không tin hai đứa con trai không đứa nào biết nghe lời mình... tôi, tôi..."
"Diệc Thần nó cũng..."
"Không được nói xằng bậy, nếu không phải Diệc Thần bị cậu phá hư, làm sao có thể gây ra chuyện như vậy?"
Tôi ngẩn người, cắn chặt môi cúi đầu xuống, nước mắt viền mi.
"Nhà họ Trình chúng tôi có thiếu đi cậu vẫn còn một đứa con trai nữa, cậu cứ việc đi, không cần xen vào chuyện sống chết của tôi, không cần ở đây giả vờ." Bà lại bắt đầu thở dồn dập, thanh âm phát run lên, "Nhà họ Trình... dù thế nào cũng phải có người nối dõi... tông đường... Dù thế nào cũng phải có một... Tôi đẻ ra hai đứa con trai, phải có một..."
Một hơi nghẹn lại, tôi vội đi qua gắng sức giúp bà thuận khí, cho bà uống thuốc, rồi mới chậm rãi vuốt ngực bà, "Mẹ đừng gấp gáp... Đã thấy đỡ hơn chút nào chưa? Có phải ngực vẫn rất khó chịu... Mẹ, mẹ —"
Hô hấp của bà dần vững lại, bà kinh ngạc nhìn tôi, nước mắt ngỡ ngàng chảy xuống, "Tiểu Thần, có phải mẹ rất xấu không?"
"..." Tôi nén nước mắt lắc đầu.
"Mẹ không muốn bức các con, các con đều do mẹ đứt ruột đẻ ra, lẽ nào lại cam lòng để các con chịu khổ cực..." Bà run rẩy sờ soạng tìm kiếm tay tôi trên ngực, "Mỗi một đồng mẹ đều chắt chiu để dành, con xem, đã dành được nhiều như vậy, một chút mẹ cũng không dám đụng tới, đều là để cho các con cưới vợ..."
Tôi không nói gì tiếp tục lắc đầu. Trong cổ họng chua xót khó chịu.
"Mẹ chỉ muốn làm điều tốt cho các con, mẹ cũng không còn cách nào khác..." Nắm chặt lấy tay tôi, bà khóc nấc lên như đứa trẻ, "Tiểu Thần, con là anh, con hiểu chuyện hơn Diệc Thần, con biết mẹ có nỗi khổ tâm, con đừng trách mẹ..."
Rời khỏi bệnh viện, toàn thân tôi như bị tháo hết nước, mềm nhũn đến độ chân cũng đứng không vững. Tình yêu của những người như chúng tôi, dù có lệch khỏi quỹ đạo cũng không làm hại đến người khác. Nhưng rõ ràng chúng tôi đã làm tổn thương đến bà.
Lục Phong vẫn luôn ở đấy đợi tôi. Nhìn thấy tôi hắn có chút khẩn trương, nhưng chung quy cái gì cũng không hỏi, chỉ nhẹ nói, "Mắt em sưng quá."
Chuyện của em trai và Tần Lãng là do hắn sai, nhưng tôi không đành lòng trách cứ hắn.
Hắn an vị bên cạnh tôi, đem tay tôi kéo qua, bao bọc trong lòng bàn tay hắn, không nói tiếng nào cúi đầu nhìn tay chúng tôi trong nhau.
"Lục Phong, tình hình của mẹ không mấy khả quan."
"Ừ?" Hắn nâng mắt lên, không hề chớp lấy một cái nhìn tôi.
"Bà nhất quyết muốn có cháu trai... Em và Diệc Thần, không thể cả hai cùng làm bà thất vọng, cho nên..."
"Cho nên?" Giọng nói của hắn không kích động như tôi tưởng, ngược lại không gợn một chút sợ hãi.
"Diệc Thần không hiểu chuyện lắm, nó với Tần Lãng vẫn còn trẻ con. Em nghĩ, em có nên..." Sự bình tĩnh của hắn tiếp tôi thêm dũng khí, tôi nuốt nước bọt nói tiếp, "...kết hôn trước. Anh cho em thời gian vài năm, đợi em khiến cho bà yên tâm, rồi mới..."
"Đây là suy nghĩ của em?" Hắn hờ hững nói, "Quyết định của em?"
"Em còn đang lo lắng..." Tôi thành thật nói.
"Có phải em cảm thấy bản thân mình thật vĩ đại không?" Ngữ điệu của hắn bỗng nhiên trở nên bén nhọn, "Trình Diệc Thần, vậy em định giải quyết tôi như thế nào đây?"