“Diệp Trúc à?” Ngữ khí của Tạ Trọng Tự như thường ngày, “Sao lại trở về nhanh như vậy? Vào đi.”
Tiếng đập cửa tạm dừng lại, người nọ từ từ mở miệng, “Tại hạ không phải là Diệp Trúc cô cô.”
Là giọng của nam tử.
Nghe xong giọng nói này, nàng chợt cảm thấy có chút quen tai.
Không nhớ nổi là ai.
Nhưng có lẽ đã từng giao tiếp.
Nàng suy tư xoay xoay thanh chuỷ thủ trong tay, người bên ngoài thấy nàng trầm mặc, liền nói thêm, “Nghe tới mỹ danh của công chúa, diễm tựa đào lí, tâm hướng vãng chi."
(Xinh đẹp như cây đào (đào trái á mọi người, không phải hoa đào chưng tết nha ), trái tim khao khát.)
Vô duyên vô cớ, nói năng tuỳ tiện.
Đầu ngón tay Tạ Trọng Tự dừng lại, nàng đã nhớ ra gã này là ai.
Tiểu nhi tử của Vạn gia, Vạn Khai Tuấn.
Phụ thân của Vạn Khai Tuấn là Vạn Thủ Thành, Nội Các đại học sĩ, bán triêu toạ sư, học trò trong thiên hạ nhiều vô số, danh tiếng của lão trên dưới trong triều và bá tánh đều rất tốt.
Lời nói của văn nhân trên triều hơn nửa đều nằm trong tay lão.
(Một nửa số quan lại trong triều đều là học trò do ông dạy dỗ.)
Đứa con trai nhỏ này của lão là lúc sáu mươi tuổi mới có được.
Lão dạy không nổi gã.
Vạn Khai Tuấn là một kì nhân, có cấu tứ, khi đi đến ca lâu tìm hoan, tạo ra các dâm từ diễm khúc được lưu truyền rộng rãi, có tính “Thương hương tiếc ngọc” nên được danh hiệu ăn chơi trác táng.
Gã cũng thật sự là kẻ ăn chơi trác táng, lá gan lớn, uỷ lại phụ thân là người quyền thế, tuỳ tâm sở dục, đối với sắc đẹp cũng không chống cự.
(Cấu tứ:sự vận động tâm tư (tứ) của nhà văn, nhà thơ hướng về một đối tượng thuộc xã hội hoặc thiên nhiên trước khi xây dựng (cấu) tác phẩm.
Nhà văn hay nhà thơ là người có năng khiếu nhạy bén về mặt thâm nhập và nắm bắt đối tượng.
Họ nhìn thấy và cảm nhận được những cái mà những người khác không hoặc chưa nhìn ra ngay được trên những phương diện nào đó.
Đại khái nói ông này giỏi í về mấy dâm từ thô tục.)
Luôn làm chút chuyện mất hết thể diện.
Đời trước.......!Tạ Trọng Tự nghiên đầu mỉm cười, nàng quên mất rồi, ánh mắt long lanh nhìn Lãm Nguyệt Trì.
Nàng đã làm thế nào nhỉ?
Nàng tự thả ra tin tức không được Tuyên Giác sủng ái, làm mọi người nghĩ rằng nàng chỉ là nàng công chúa tiền triều bị vứt bỏ, bạc nhược sống nơi cung cấm, sau đó ăn mặc lộng lẫy, ngồi bên Lãm Nguyệt Trì.
Đụng phải Vạn Khai Tuấn bị nàng tính kế.
Vạn Khai Tuấn quả nhiên thấy sắc nảy lòng tham, muốn đụng chạm thân thể, lúc đó nàng bất chấp nhảy thẳng vào Lãm Nguyệt Trì.
Tuyên Giác nghe tin chạy đến cứu nàng lên.
Chàng vì chuyện đó vô cùng tức giận, giận chó đánh mèo phế hơn phân nửa thế lực của Vạn gia.
Nhắc đến đời trước, nàng như chim yến bị bẻ gãy cánh, quả thực nhìn qua chính là kẻ dễ bị khi dễ nhất, Vạn Khai Tuấn ôm tâm tư xấu xa muốn “Âu yếm”, thì nàng có thể hiểu, nhưng đời này, phụ hoàng và huynh trưởng của nàng vẫn còn sống, chẳng lẽ Vạn Khai Tuấn không có mắt như vậy? Tạ Trọng Tự có chút khó hiểu.
Là kẻ nào dám cả gan xúi giục gã?
“Tại hạ có một vật muốn tặng điện hạ, nếu điện hạ không từ chối, ta đi vào đây.” Vạn Khai Tuấn ở bên ngoài lại nói.
Gã vốn tự xưng là phong lưu giai công tử, nên không cảm thấy cách làm này có gì là thất lễ.
Mà Tạ Trọng Tự lại ghét nhất loại người vô tri tự mãn này.
Suy nghĩ của Tạ Trọng Tự xoay chuyển, ánh mắt chuyển đến cửa sổ song cữu đối diện.
Chắc là cửa hai cánh.
Trích Tinh Các được xây từ lâu rất lâu, cùng tuổi với Thiên Kim Khuyết, cửa sổ song cữu đã nhiều lần sửa chữa lại, nó được ghép lại bởi nhiều thanh gỗ, thỉnh thoảng sẽ có vài cây đinh sắt.
Có một số cây đinh chưa kịp đóng chặt vào gỗ, vẫn còn chừa đầu nhọn ra ngoài, nàng dùng lưỡi dao nạy nó lên, thu đinh và chuỷ thủ vào tay.
Cùng lúc đó, cửa kẽo kẹt một tiếng, từ từ mở ra.
Tạ Y Nhu cảm thấy đầu đau như búa bổ khi nghe các nàng người nói một câu, nàng ta bực bội quát lên, “Các ngươi ăn gam hùm mật gấu phải không?? Dám ở trong cung lộn xộn nhốn nháo!”
Một tiểu thư nhu nhược nói, “Dù sao cũng sẽ không liên quan đến chúng ta, Quận chúa yên tâm, dù xảy ra chuyện gì thì Vạn gia sẽ tự gánh trách nhiệm.”
“....” Tạ Y Nhu phiền lòng bực bội nói, “Ta không nói cái này! Nàng ấy đã làm gì ta đâu.
Các ngươi có cần phải độc ác như vậy không?!”
Một vị tiểu thư sửng sốt, “An Vinh, không phải ngươi nói ngươi chán ghét nàng ta sao?”
Tạ Y Nhu “Phải, ta đúng là không thích nàng, vì những tên văn nhân đó dám đạp ta xuống nâng nàng lên, ta không muốn gặp, cũng chán ghét nàng ta, thậm chí còn muốn châm chọc nàng vài câu.
Nhưng điều đó không có nghĩa là ta muốn làm hại nàng, càng không có nghĩa là.....”
Nàng ta gằn từng từ từng chữ, “Có kẻ dám lấy ta ra làm, lá, chắn.”
Không buồn nhìn những gương mặt trắng bệch của các quý nữ này nữa, Tạ Y Nhu lau mặt, nhanh chóng rời khỏi đó.
Bây giờ nhớ lại, nàng ta chỉ cảm thấy thực ghê tởm, so với những cái đầu vô dụng độc ác này, thì vị đường tỷ kia của nàng ta còn tốt chán.
Hơn nữa.....nàng ấy quả thật xinh đẹp hơn nàng ta.
Vạn Khai Tuấn nghĩ Tạ Trọng Tự đã cam chịu, gã có chút mừng thầm.
Văn nhân Vọng Đô, hỉ từ ca phú, ca tụng mỹ nhân cảnh đẹp.
Lúc trước, người thường được ca ngợi chính là An Vinh quận chúa, nhưng từ mấy tháng trước, có người nhìn thấy diện mạo thật của tiểu điện hạ trong cung, liền thay đổi lời khen ngợi, ca ngợi nàng thành quốc sắc thiên hương.
Gã đã gặp qua An Vinh, dung mạo thuộc hàng thượng thừa, nên không thể nào tin được có người lại có thể xinh đẹp hơn thế, gã khinh thường.
Hôm nay cùng mấy người bằng hữu nói chuyện phiếm, có người đề nghị, muốn gã đến đây đánh giá dung mạo của tiểu điện hạ này.
Vạn Khai Tuấn chỉ nghĩ đây thực là diễm phúc.
Gã tự biết diện mạo mình không kém, nếu không sẽ không ở thanh lâu ca lâu như cá gặp nước.
Nếu có thể làm cho vị tiểu điện hạ này vui vẻ....!Sẽ là một giai thoại khó quên a, nếu không thể, ắt hẳn vì thanh danh nữ tử, nàng cũng sẽ không dám truyền ra bên ngoài chuyện hôm nay.
Lại nói, gã cũng không muốn làm gì.
Chỉ muốn nhìn mặt mà thôi...!
Trái tim trong lòng Vạn Khai Tuấn đập bùm bùm vang dội, còn cố ý chỉnh y phục, thẳng lưng đi vào bên trong, vừa muốn đem ngọc bội song ngư lấy ra, liền nhìn thấy thiếu nữ yểu điệu đang ngồi dựa vào cửa sổ.
Ngược ánh sáng, người nọ ngồi trên giường, mềm mại như không xương, tóc dài như thác đen như mực, con ngươi long lanh, gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng không cần có biểu cảm gì cũng tạo nên phong tình làm người không cầm lòng được.
So với các hoa khôi tuyệt sắc gã từng gặp qua, đều mỹ diễm hơn vạn phần.
Vạn Khai Tuấn theo bản năng ngừng thở, gã dừng bước chân lại.
Sau đó mới thử cử động đôi môi có chút cứng đờ, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt cho Tạ Trọng Tự, dùng hết khả năng ung dung nói, “Thược dược quá yêu mị, hoa sen quá thanh khiết, chỉ có mẫu đơn quốc sắc.....!không trách được bọn họ lại ví ngài như vậy.
Đây là ngọc bội do thợ làm ngọc có danh tiếng ở Giang Nam chế tạo, vốn nghĩ rằng có thể xứng đôi với điện hạ, hiện tại, chỉ cầu điện hạ đừng ghét bỏ nó.”
Tạ Trọng Tự đã nghe quen những lời nịnh hót như thế, nghe những lời hoa ngôn xảo ngữ này tuy trong lòng không hề có một gợn sóng, nhưng nàng vẫn mỉm cười nhạt nhẽo, tựa như được khen đến kinh hỉ, nghiêng đầu nói, “Không biết công tử đây là?”
Vạn Khai Tuấn vui mừng trong lòng, gã tiến lên vài bước “Tại hạ Vạn Khai Tuấn, gia phụ là Vạn Thủ Thành, Nội Các đại học sĩ.”
Tạ Trọng Tự rũ mắt cười khẽ, “Hoá ra là con trai của Vạn lão tiên sinh.
Ngưỡng mộ đã lâu.”
Lại dùng ngón tay miết nhẹ cây đinh sắt trong tay, cười như không cười nói, “Công tử có thể tiến lên vài bước không, bổn cung muốn nhìn thấy ngọc bội trong tay ngươi.”
Ngự Hoa Viên cách Lãm Nguyệt Trì chỉ vài bước chân, thời gian đi cũng chỉ bằng nửa chén trà nhỏ nhưng Tạ Y Nhu lại cảm thấy hai nơi cách nhau thật xa.
Nàng ta liều mạng chạy khắp nơi, tìm kiếm xung quanh, rốt cuộc cũng thấy bóng dáng của Diệp Trúc....!Diệp Trúc đang ôm y phục, nhanh chân vội vàng đi về phía Tây.
“Diệp Trúc cô cô!!” Tạ Y Nhu cuống quít gọi nàng lại, “Chờ một chút!”
Diệp Trúc ngừng bước chân, ngạc nhiên hỏi, “An Vinh quận chúa? Ngài....!Có chuyện gì cần phân phó cho nô tỳ?”
Tạ Y Nhu ngó trái ngó phải không nhìn thấy Tạ Trọng Tự, lo lắng nói, “Cái kia, kia kia kia.....!Đường tỷ của ta, đường tỷ đâu?”
“Điện hạ ư?” Diệp Trúc mỉm cười nói, “Ở Trích Tinh Các bên kia ạ.
Vạt áo của điện hạ bị nước làm ướt, nô tỳ hồi cung mang y phục mới đến cho điện hạ đây.”
Lại nhìn thần sắc hoảng hốt của Tạ Y Nhu nghi hoặc hỏi, “Ngài làm sao vậy?”
Tạ Y Nhu cứng đờ, không thể giải thích rõ ràng, nàng không cần nghĩ ngợi lôi kéo Diệp Trúc chạy như điên, vòng qua Lãm Nguyệt Trì chạy đến Trích Tinh Các bên kia.
Mấy tiểu cung nữ đi xuống bên dưới tìm một vòng cũng không thấy người, vốn định quay lại tầng năm, lại nhìn thấy Diệp Trúc, ánh mắt sáng ngời nói, “Diệp Trúc cô cô! Không ngờ có thể gặp ngài ở đây, mới vừa rồi bọn ta xuống đây không thấy ngài, cũng không dám rời đi.”
Trong nháy mắt Diệp Trúc nhận ra không ổn, đảo mắt nhìn các cung nữ, ba cung nữ tất cả đều đi xuống đây! Hơn nữa nàng ta cũng chưa bao giờ bảo bọn họ xuống đây giúp đỡ!
Diệp Trúc như lâm vào đại địch, định bước nhanh lên gác mãi.
Đột nhiên, hồ nước bên cạnh vang lên tiếng “tõm” nặng nề, tiếng vang to lớn, làm năm người có mặt chấn động.
Tạ Y Nhu cứng đờ xoay người, khô cằn nói “Mới vừa rồi.....!Cái kia là.....!Người rơi xuống sao?”
Diệp Trúc “.....Dường như là vậy.”
Dư quang của Diệp Trúc thoáng nhìn thấy, người rơi xuống không phải hồng y, thân hình cũng không giống nhau, rõ ràng là cao hơn Tạ Trọng Tự không ít, nhẹ nhàng thở ra, nhưng mày vẫn nhíu như cũ, Diệp Trúc nhanh nhẹ phân phó, “A Lan đi tìm thị vệ vớt người, A Lục đi bẩm báo với Bệ hạ, quận chúa, ngài....”
Nàng ta có chút chần chờ.
Tạ Y Nhu hiểu, Diệp Trúc nghĩ nàng ta là người ngoài, không thẻ mặt dày đi theo vào đó, lập tức nói, “Ta ở dưới đây canh chừng.
Yên tâm, ta sẽ không cho phép người ngoài tuỳ tiện tiến vào đó đâu.”
Trong lòng nàng ta vẫn còn sợ hãi, duỗi cổ nhìn người dưới hồ đang vùng vẫy làm bọt nước văng tung toé, lại nhìn đến gương mặt người đó.
Trong lòng run rẩy.
.