Tần Phong đáng bị thiên đao vạn quả, chết không hết tội.
Nhưng chết không rõ ràng lại là chuyện khác.
Tạ Trọng Tự mở sổ ghi chép ra, hỏi “Chết thế nào? Chắc là đồ ăn trong thiên lao không ít đến nổi làm gã đói chết?”
Tạ Trị nghe nàng nói mà không lựa lời liền thấy đầu vô cùng đau, “Bị hạ độc.
Lúc chết đầu lưỡi chuyển sang xanh.
Ba ngày nay Trần Nhạc đã bắt những người đưa cơm nước vào thiên lao lại để thẩm vấn, trong đó có một gã tôi tớ mới tới trong lòng có quỷ, nên đã hoảng loạn cắn lưỡi tự sát.
Khi định tra hỏi người nhà hắn, thì bọn họ đã chuyển ra khỏi kinh thành không rõ tung tích.”
“Ai làm? Tra được không?”
Tạ Trị nhận lấy ly trà Diệp Trúc rót cho, hắn không uống mà nhún đầu ngón tay vào nước, viết một chữ “Thị”.
Thần sắc nghiêm trọng.
Hắn nói, “Theo như ta tra được, thì e là bọn chúng không thoát khỏi liên quan.
Có người nhìn thấy người của Bài Vân Phưởng tới nhà may y phục cho con của hắn.”
Bài Vân Phưởng thuộc về Tề gia ở Dương Châu, có mặt ở khắp mọi nơi, là cửa hàng vải vóc tốt nhất ở Đại Tề.
Một gã cai ngục bần hàn, không thể nào có đủ ngân lượng mời bọn chúng tới may y phục được.
Gã Tần Phong này tâm địa gian trá, lời khai nửa thật nữa giả, đợi khi bọn họ điều tra rõ ràng, mây mù sắp tan hết, thì “bang” một cái không còn manh mối nào.
Nghẹn một hơi ở ngực lên không được xuống cũng không xong, Tạ Trị bí bách đến phát điên, hắn cầm lấy chén trà lạnh một hơi uống cạn sạch, nói “Phản hết rồi.
Bên trong kinh thành, dưới chân thiên tử, tam tư hội thẩm, ta lại tự mình thẩm vấn mà bọn chúng dám động tay động chân, quá vô pháp vô thiên rồi!?”
Tạ Trọng Tự quá quen với tình huống như vậy, nàng lật sổ ghi chép đến tờ cuối cùng, đột nhiên khép nó lại, lẩm bẩm “Chưa nói.”
“Hử?” Tạ Trị nhìn nàng.
Tạ Trọng Tự “Gã không nói đến việc mẫu hậu bị ám sát, Tần Phong chưa nói.”
Tạ Trị ngẫm nghĩ, “Ta đã từng ám chỉ cho Trần Nhạc hỏi gã chuyện này, nhưng không thẩm ra, chắc là gã thật sự không biết rõ chuyện này?”
Tạ Trọng Tự không tin, tới Hình Bộ, sau lại đi Đại Lý Tự muốn một quyển sổ ghi chép gốc khác.
Trên đó chỉ dùng một vài từ mơ hồ “Khả năng”
“Tiên Hoàng hậu bị thương qua đời, có khả năng Tần gia đã nhúng tay vào”.......!Có khả năng có liên quan.
Cũng có thể không liên quan.
Xoá bỏ tỉnh lược, chẳng qua cũng là điều đương nhiên.
Việc này, hai huynh muội bọn họ cũng không làm lộ ra ngoài.
Ca ca nàng lại không để tâm, nhưng Tạ Trọng Tự lại cảm thấy vô cùng nặng nề.
Việc này quá kỳ lạ, nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng ếch ngồi đáy giếng, lần này có thể thấy rõ được thế lực của thị tộc một chút.
Tạ Trọng Tự biết rõ Tạ Trị chỉ là bao cỏ vô dụng, ngoài cái mặt là hàng thật giá thật ra, những cái khác hắn lại mù tịt.
Tấu chương năm đó đều là do nàng thay hắn ứng phó với thiếu phó.
(Chức quan thuộc hàng tam cô, dưới thiếu sư và trên thiếu bảo.)
Nàng lập tức thay đổi nội dung bức thư gửi tới Quỷ cốc, chỉ tên điểm họ vài vị sư huynh sư tỷ quen thuộc nhờ giúp đỡ.
Chờ một trăm ngày trôi qua, vết thương nơi cổ tay đã khỏi hẳn, nàng tự mình tới cửa bái phỏng Lan Phi một chuyến, ba bốn canh giờ đều trò chuyện riêng tư.
Thù hận của Lan Phi với Tần Vân Sam đều bị lôi ra hết, nàng ta cố nén bi thống tiễn Tạ Trọng Tự, sau đó mở cửa phòng ngủ đầy bụi bặm năm xưa nữ nhi mình ở, một bên rơi nước mắt, một bên nghiến răng, “Liên tần a....”
(bi thương thống hận)
Tạ Trọng Tự an bài mọi chuyện trong cung xong, liền bắt đầu suốt đêm thu thập y phục.
Diệp Trúc bị nàng làm cho hoảng sợ, muốn khuyên nhưng lại không dám khuyên, nàng ta lùi về sau, định chạy ra ngoài đi mật báo, nào ngờ Tạ Trọng Tự quăng cái tay nải không cho nàng ta nói, “Tiểu Diệp Tử, ngươi cũng thu thập đồ đạc nhanh đi.
Nhân đêm nay chúng ta đi Giang Nam, tra án.”
Diệp Trúc “...”
Nàng ta đi theo Tạ Trọng Tự suốt đêm ngựa không ngừng vó rời khỏi Vọng Đô, cả người vẫn ngốc ngốc, lầm bầm lầu bầu “Ta chạy theo điện hạ phát điên cái gì vậy?”
Tạ Trọng Tự tiếp lời, “Chắc là thất tâm phong.....! Đi nhanh đi, ba bốn ngày sau có thể tới trạm dịch tiếp theo rồi.
Được rồi, ngươi đừng có đi ba bước chân lại quay đầu lưu luyến như sinh ly tử biệt nữa, nếu để phụ hoàng và hoàng huynh biết, không chỉ chạy không được, mà còn gánh không nổi đâu.
Yên tâm, mấy năm nay mưa thuận gió hoà, thổ phỉ ở phía nam cũng bị tiêu diệt hết rồi, chỉ còn lão nhược bệnh tàn thôi, không có nhiều nguy hiểm lắm đâu.
Huống chi sư huynh sư tỷ của ta sẽ đến đón chúng ta mà.”
Sư huynh sư tỷ trong lời Tạ Trọng Tự chính là người của Quỷ cốc.
Trên miệng nàng nói an toàn, nhưng hành sự cũng phải cẩn thận, dịch dung giả dạng nam nhân, nàng và Diệp Trúc hệt như hai khác giang hồ đi đường bình thường.
Con ưng Cẩm Quan cường tráng khoẻ mạnh ở Thủ Chuyết viên cũng bị Tạ Trọng Tự mang theo, lúc nào cũng đậu trên đầu vai nàng, ngẫu nhiên nó sẽ mở mắt ra, bên trong toàn là tàn nhẫn.
Vụ án này của Tần Phong, xét nhà tịch thu gia sản thu vào quốc khố, hơn nữa cũng có không ít lời khai, xem như phong án viên mãn.
Chẳng qua là đám người đưa cơm cho Tần Phong đều toang rồi!
Trần Nhạc quả thật là ác quan không hơn không kém, nhưng xác thật hắn rất thích nhân tài, hắn đem Tuyên Giác điều tra sạch sẽ, nhưng nửa điểm cũng không nhắc tới chàng.
Sau khi Tuyên Tông biết được chuyện này, chuyện nợ ân tình hắn không thể xem như không biết, trước giờ luôn cứng rắn chém đinh chặt sắt, nhưng nay lại mềm dẻo vài phần, lập tức bị lão già kia được đằng chân lân đằng đầu, nhét một đống công văn vụ án, hất hàm nói, “Những kẻ trẻ tuổi trong phủ nha của ta xem thường nó, ngươi giúp ta xem một chút đi.”
Tuyên Tông vốn không thuộc về Hình Bộ, bên Lễ Bộ còn chuyện muốn hắn định đoạt an bài, hắn bóp bụng xử lý vài án tử ở Vọng Đô, sau đó không kiên nhẫn mà ném mấy vụ án còn lại cho Tuyên Giác, ra lệnh vô cùng hợp tình hợp lý, “Đệ thiếu nợ, thành thành thật thật trả hết cho ta!”
Tuyên Giác cũng không thoái thác.
Một vụ rất gần, ở kinh giao Khương trang, vụ án giết người vì tình, bị hoãn lại ba năm vì không có manh mối.
Tuyên Giác nhờ một hai sai dịch, bảo bọn họ nửa đêm mặc y phục trắng, cải trang thành một u hồn đòi mạng đi tới nhà ba nghi can.
Nghe nói canh ba đêm đó, có tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp Khương trang, có người hoảng sợ suốt đêm chạy một mạch ra ngoài nhảy tọt xuống sông, cuối cùng bị bắt về thiên lao.
Dụng hình tra khảo một lần, quả nhiên là hắn.
Các vụ án khác lại không dễ dàng như vậy.
Tuyên Giác tò mò, bản án cũ ở Giang Nam như thế nào lại có thể mang đến kinh thành, sau khi xem xong hồ sơ vụ án thì sáng tỏ, vụ án này và thị tộc không thoát khỏi liên quan, có thể làm lớn đến tai thiên tử, không tồi.
Một tháng trôi qua, các vụ án cũ đều đã tra xong, chỉ còn hai bản án cũ ở Giang Nam,
Tuyên Giác bèn dùng danh tiếng của huynh trưởng và phụ thân tố cáo lên trên, chuẩn bị dùng danh nghĩa của Hình Bộ để đi điều tra.
Theo lý mà nói, Tuyên Giác vẫn còn niên thiếu, chưa thi đậu công danh, danh không chính ngôn không thuận.
Nhưng có Trần Nhạc thổi râu trừng mắt đánh nhịp, người khác cũng không dám ý kiến gì, huống chi....!Có vị Tam công tử này ở đây, mấy tháng nay bọn họ sống vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, tựu hoa cá thuỷ, án tử liền phá.
Chuyện này người ngoài làm, nhưng thành quả bọn họ nếm, trên đời này không có chuyện gì tốt hơn như vậy cả.
Cho nên, toàn thể người ở Hình Bộ hai tay hai chân đều tán thành, còn viết tư ấn tin của Hình Bộ, để Tuyên Giác có thể thuận tiện thông hành cùng điều người.
Đáng tiếc tin tức Tuyên Giác đi xuống phía Nam, ba ngày sau mới thông qua nhân thủ Tưởng Minh sắp xếp ở Tuyên gia đưa vào trong cung.
Tưởng Minh nhìn trời trợn mắt, thở cũng không dám thở.
Hiện tại hắn nửa phần cũng không muốn quan tâm Tuyên gia thế nào a, chuyện tiểu điện hạ chạy trốn không ai biết làm cho Bệ hạ cùng Thái tử gia giận rung râu cả rồi!
Cuối cùng, vẫn là Thích Quý phi dỗ Tạ Sách bình lửa giận.
Tạ Sách đột nhiên hỏi, “Đệ đệ của nàng còn ở kinh thành chứ?”
Thích Quý phi nghe huyền biết nhã ý, “Vẫn còn ạ.
Bệ hạ muốn Văn Lan đi theo che chở cho điện hạ sao?”
Tạ Sách trầm ngâm một lát, “Xuống phía nam coi như hắn cũng thành thục, có hắn đi theo trẫm cũng yên tâm một chút.”
Thích Quý phi lại vô cùng hiểu rõ đệ đệ nhà mình có cái đức hạnh gì, “Đệ ấy à, làm việc không nghiêm túc.
Ngài xem vụ án của Tần Phong, bị hắn kéo thành cái dạng gì? Tiểu hài tử không đáng tin cậy, bệ hạ không thể dùng hắn.”
Tạ Sách đau đầu nghĩ cũng đúng, lại nói “Khẩn cấp thông báo xuống bên dưới, nhìn thấy Công chúa, liền thỉnh nó về tới nơi cho trẫm.”
Lúc này Tạ Trọng Tự còn chưa bị bắt....!À không, bị thỉnh về Vọng Đô, vừa đến được Dương Châu.
Duy Dương trong vòng mười dặm vô cùng phồn hoa náo nhiệt, sênh ca mạn vũ, chỉ là kiểm soát ở đây quá mức chặt chẽ.
Tạ Trọng Tự lau mặt, định nhân lúc nhiều người sẽ trà trộn đi vào, liền bị thủ vệ chặn lại bằng ánh mắt lạnh lẽo, “Kẻ kia, tiểu tử kia, ngươi định làm gì?! Trở về!..”.