Lăng Tinh Vũ đã đến thế giới này được một tháng, cũng dần quen với thân thể nhỏ bé cùng khuân mặt bình thường đến khó hiểu của bản thân.
Thật sự khi nhìn thấy khuân mặt bình dị mà chỉ cần liếc mắt là quên của mình trong gương, Lăng Tinh Vũ đã rất ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Mẫu thân nàng tuy không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là một đại mỹ nhân và phụ thân nàng thì cũng mang khuân mặt tuấn tú cương nghị là một mỹ nam của kinh thành Nhạc Quốc, nơi mà Lăng gia trú ngụ. Nhưng mà tại sao là con của họ mà gương mặt nàng bình thường đến mắt liền quên như thế này?
Kiếp trước Lăng Tinh Vũ đã học không biết bao nhiêu ngành nghề để áp dụng vào ám sát. Kiến thức của nàng tự nhiên cao hơn người bình thường rất nhiều, nàng tự nhiên biết một đứa trẻ sinh ra thì dù có không giống với phụ mẫu mình thì cũng có vài điểm tương đồng. Nhưng thân xác này cùng phụ mẫu của nàng một chút cũng không giống.
Thông qua tìm hiểu một số chuyện nàng tự nhiên cũng phát hiện ra nàng không phải con thân sinh của Lăng Viễn Trình và Trần Thu Hà.
Lăng Tinh Vũ cười khổ một tiếng, xem ra bản thân nàng lại một lần nữa lầm tưởng vào tình thân quá rồi. Nàng từng nghĩ bản thân mình sẽ không tin tưởng một ai nữa nhưng khi nhìn thấy sự từ ái của phụ mẫu, nàng tự nhiên có chút mềm lòng bởi nàng từng ước mơ có sự ấm áp ấy trước kia, ước mơ có một gia đình có phụ mẫu thương yêu. Nhưng có lẽ đối với nàng ước mơ kia vẫn mãi là ước mơ thôi.
Trước kia ước mơ này nàng mãi cũng không thể với đến còn bây giờ thì nó đã trực tiếp tan biến thành mây khói. Bởi vì nàng đã bị tổn thương quá nhiều, nàng không dáng cũng không muốn thử ước mơ có thêm hi vọng rồi lại bị dập tắt lúc nào không hay.
Thở dài một hời mệt nhọc Lăng Tinh Vũ thầm nghĩ có lẽ bản thân nàng chỉ thích hợp sống cuộc sống cô độc trong bóng tối mà thôi.
Trần Thu Hà, mẫu thân Lăng Tinh Vũ dắt theo một nam hài tiến vào Lam Uyển viện của Lăng Tinh Vũ. Đến viện bà bất chợt nhìn thấy nữ nhi ngồi một mình trong đình trên tay cầm một quyển sách, dáng vẻ có chút cô đơn lại lạnh lẽo khiến bà kinh ngạc nghi hoặc.
Từ khi khỏi bệnh đến giờ, nữ nhi của bà thay đổi khác hẳn với lúc trước. Nó không còn sợ hãi hay rụt rè yếu đuối giống trước kia mà trở nên hiếu thảo biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Nhưng cũng có lúc nữ nhi khiến bà cảm thấy xa lạ thậm chí lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.Chẳng lẽ bởi vì nó không phải con thân sinh của bà nên bà không hiểu nó.
Trần Thu Hà vừa đi vừa dẫn nam hài đến chỗ Lăng Tinh Vũ vừa suy nghĩ. Cuối cùng khi đến chỗ Lăng Tinh Vũ bà mới thở dài nói :”Tiểu Tinh, nương đem đến cho con một hộ vệ tên là Tần Hiểu. Tần Hiểu chỉ hơn có vài tuổi thôi, con cứ xem như ca ca là được rồi. Tần Hiểu nhớ bảo vệ tiểu thư đấy.”
Trần Thu Hà nói với Lăng Tinh Vũ rồi xoa đầu Tần Hiểu nhắc nhở mới quay đầu bước đi ra ngoài để lại không gian cho Tinh Vũ và Tần Hiểu.
Lăng Tinh Vũ gấp quyển sách lại nhìn mẫu thân mình rời đi lại liếc mắt nhìn nam hài hơn mình vài tuổi tên là Tần Hiểu trước mặt lặng lẽ đánh giá. Nam hài trước mặt mới chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi nhưng lại khá cao, có làn da màu cổ đồng có lẽ do tập luyện nhiều dưới ánh mặt mặt trời. Điểm duy nhất để xác định tuổi của nam hài này là khuân mặt tuấn tú nhưng còn mang một chút non nớt của trẻ thơ.Điểm khiến cho Lăng Tinh Vũ chú ý nhất ở nam hài này là đôi mắt cùng gương mặt góc cạnh có chút nghiêm nghị.
Tuy nhiên Lăng Tinh Vũ tuyệt không thích người này làm hộ vệ cho mình. Thứ nhất nàng vốn thích ứng với sự cô độc không thích người khác ở bên cạnh mình cũng không cần người khác bảo vệ. Thứ hai nàng nhìn thấy trong mắt nam hài là sự kiêu ngạo bất tuân, rõ ràng nam hài kia sẽ không để trong mắt một vị tiểu thư ma ốm như nàng.
Hơn thế nữa trong mắt của Tần Hiểu, Lăng Tinh Vũ còn thấy được cả sự khinh bỉ của hắn dành cho nàng. Ngay cả chủ nhân của mình còn khinh bỉ, vậy thì hắn có coi nàng là chủ nhân không cơ chứ. Lăng Tinh Vũ thầm cười lạnh trong lòng, hộ vệ như thế nàng cần sao!
Đồng dạng như Lăng Tinh Vũ, Tần Hiểu cũng bắt đầu đánh giá nàng. Hắn nhìn nàng mày kiếm khẽ nhíu lại, một tiếng “hừ” khe khẽ từ hắn vang lên. Hắn không thích làm hộ vệ cho vị tiểu thư ma ốm này, hôm nay gặp lại càng không thích bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt nàng cũng là sự kiêu ngạo giống hắn. Thậm chí so với hắn thì sự kiêu ngạo kia còn cao hơn gấp mấy lần. Kiêu ngạo từ trong cốt tủy.
Chính vì vậy hắn mới hừ lạnh một tiếng. Hắn nghĩ rằng Lăng Tinh Vũ chỉ là một vị tiểu thư ma ốm chỉ được cái danh của Lăng gia thì lấy gì để kiêu ngạo với hắn. Tuy hắn xuất thân bần hàn nhưng cũng là thiên tài nguyên sư khó gặp. Nếu không phải hắn chịu ơn Lăng gia thì còn lâu hắn mới chịu làm hộ vệ cho vị tiểu thư ốm yếu này.
Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tần Hiểu, Lăng Tinh Vũ khẽ nhíu mày sau cùng cũng thở dài mặc kệ mà cầm quyển sách lên đọc tiếp. Nàng mới không rảnh để quản chuyện này.
“Tiểu thư, từ giờ trở đi ta sẽ là hộ vệ của người.”Tần Hiểu quỳ một chân xuống mặc dù hắn rất là không muốn.
Tần Hiểu quỳ xuống nhưng Lăng Tinh Vũ lại không cho hắn đứng lên. Đôi tay nhỏ vẫn cứ lật sách,đôi mắt vẫn không nhấc lên nhìn Tần Hiểu mà chăm chú vào quyển sách.
“Tiểu thư.”Tần Hiểu cắn răng giọng lạnh lùng gọi Lăng Tinh Vũ. Nhưng Lăng Tinh Vũ sẽ chú ý sao, nàng chán ghét nhất là loại người tự cho mình là đúng như thế này, nhưng nếu nàng không chú ý nàng có lẽ sẽ bị làm phiền tiếp đây.
Tần Hiểu nói xong thì ngước mắt lên nhìn Lăng Tinh Vũ nhưng hắn chưa kịp chú ý thì đã cảm nhận được một thanh chủy thủ lạnh ngắt ở cổ. Trước mặt hắn chỉ là quyến sách đặt trên bàn đá chưa kịp gấp lại được gió thổi qua khiến trang sách bay bay mà thôi.
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc lại mang theo hơi thở lạnh nhạt cùng lời nói châm biếm của Lăng Tinh Vũ đằng sau vang lên phía sau khiến cho Tần Hiểu không tự chủ được run lên, gương mặt tuấn tú cương nghị lạnh lùng cũng vì thế mà có chút thay đổi.
“Ngươi nghĩ bản thân mình xứng làm hộ vệ của ta sao? Ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể đặt chủy thủ ở cổ ngươi. Ngươi nghĩ mình sẽ bảo vệ được ta?”
Lăng Tinh Vũ buông chủy thủ ra khỏi cổ Tần Hiểu quay đầu bước đi cũng không nhìn đến Tần Hiểu. Giọng nói nhỏ nhẹ của nàng từ phía xa xa đằng sau theo gió lan đến tai Tần Hiểu đang quỳ khiến cho hắn thân thể lại lần nữa không tự chủ được run lên.
“Chẳng qua chỉ là một kẻ tự kiêu vì bản thân mà thôi, cả đời cũng không xứng làm hộ vệ của ta.”
Tần Hiểu quay đầu lại nhìn bóng dáng nhỏ bé bước đi phía xa xa. Dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng bước đi lại kiên định vững vàng lại có chút cô độc khiến hắn không tự chủ được rung động.
Kia thật sự là ma ốm tiểu thư yếu đuối dễ bắt nạt của Lăng gia sao?
Lăng Tinh Vũ đã đến thế giới này được một tháng, cũng dần quen với thân thể nhỏ bé cùng khuân mặt bình thường đến khó hiểu của bản thân.
Thật sự khi nhìn thấy khuân mặt bình dị mà chỉ cần liếc mắt là quên của mình trong gương, Lăng Tinh Vũ đã rất ngạc nhiên cùng nghi hoặc. Mẫu thân nàng tuy không có vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng là một đại mỹ nhân và phụ thân nàng thì cũng mang khuân mặt tuấn tú cương nghị là một mỹ nam của kinh thành Nhạc Quốc, nơi mà Lăng gia trú ngụ. Nhưng mà tại sao là con của họ mà gương mặt nàng bình thường đến mắt liền quên như thế này?
Kiếp trước Lăng Tinh Vũ đã học không biết bao nhiêu ngành nghề để áp dụng vào ám sát. Kiến thức của nàng tự nhiên cao hơn người bình thường rất nhiều, nàng tự nhiên biết một đứa trẻ sinh ra thì dù có không giống với phụ mẫu mình thì cũng có vài điểm tương đồng. Nhưng thân xác này cùng phụ mẫu của nàng một chút cũng không giống.
Thông qua tìm hiểu một số chuyện nàng tự nhiên cũng phát hiện ra nàng không phải con thân sinh của Lăng Viễn Trình và Trần Thu Hà.
Lăng Tinh Vũ cười khổ một tiếng, xem ra bản thân nàng lại một lần nữa lầm tưởng vào tình thân quá rồi. Nàng từng nghĩ bản thân mình sẽ không tin tưởng một ai nữa nhưng khi nhìn thấy sự từ ái của phụ mẫu, nàng tự nhiên có chút mềm lòng bởi nàng từng ước mơ có sự ấm áp ấy trước kia, ước mơ có một gia đình có phụ mẫu thương yêu. Nhưng có lẽ đối với nàng ước mơ kia vẫn mãi là ước mơ thôi.
Trước kia ước mơ này nàng mãi cũng không thể với đến còn bây giờ thì nó đã trực tiếp tan biến thành mây khói. Bởi vì nàng đã bị tổn thương quá nhiều, nàng không dáng cũng không muốn thử ước mơ có thêm hi vọng rồi lại bị dập tắt lúc nào không hay.
Thở dài một hời mệt nhọc Lăng Tinh Vũ thầm nghĩ có lẽ bản thân nàng chỉ thích hợp sống cuộc sống cô độc trong bóng tối mà thôi.
Trần Thu Hà, mẫu thân Lăng Tinh Vũ dắt theo một nam hài tiến vào Lam Uyển viện của Lăng Tinh Vũ. Đến viện bà bất chợt nhìn thấy nữ nhi ngồi một mình trong đình trên tay cầm một quyển sách, dáng vẻ có chút cô đơn lại lạnh lẽo khiến bà kinh ngạc nghi hoặc.
Từ khi khỏi bệnh đến giờ, nữ nhi của bà thay đổi khác hẳn với lúc trước. Nó không còn sợ hãi hay rụt rè yếu đuối giống trước kia mà trở nên hiếu thảo biết quan tâm đến những người xung quanh hơn. Nhưng cũng có lúc nữ nhi khiến bà cảm thấy xa lạ thậm chí lạnh lùng khiến người ta sợ hãi.Chẳng lẽ bởi vì nó không phải con thân sinh của bà nên bà không hiểu nó.
Trần Thu Hà vừa đi vừa dẫn nam hài đến chỗ Lăng Tinh Vũ vừa suy nghĩ. Cuối cùng khi đến chỗ Lăng Tinh Vũ bà mới thở dài nói :”Tiểu Tinh, nương đem đến cho con một hộ vệ tên là Tần Hiểu. Tần Hiểu chỉ hơn có vài tuổi thôi, con cứ xem như ca ca là được rồi. Tần Hiểu nhớ bảo vệ tiểu thư đấy.”
Trần Thu Hà nói với Lăng Tinh Vũ rồi xoa đầu Tần Hiểu nhắc nhở mới quay đầu bước đi ra ngoài để lại không gian cho Tinh Vũ và Tần Hiểu.
Lăng Tinh Vũ gấp quyển sách lại nhìn mẫu thân mình rời đi lại liếc mắt nhìn nam hài hơn mình vài tuổi tên là Tần Hiểu trước mặt lặng lẽ đánh giá. Nam hài trước mặt mới chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi nhưng lại khá cao, có làn da màu cổ đồng có lẽ do tập luyện nhiều dưới ánh mặt mặt trời. Điểm duy nhất để xác định tuổi của nam hài này là khuân mặt tuấn tú nhưng còn mang một chút non nớt của trẻ thơ.Điểm khiến cho Lăng Tinh Vũ chú ý nhất ở nam hài này là đôi mắt cùng gương mặt góc cạnh có chút nghiêm nghị.
Tuy nhiên Lăng Tinh Vũ tuyệt không thích người này làm hộ vệ cho mình. Thứ nhất nàng vốn thích ứng với sự cô độc không thích người khác ở bên cạnh mình cũng không cần người khác bảo vệ. Thứ hai nàng nhìn thấy trong mắt nam hài là sự kiêu ngạo bất tuân, rõ ràng nam hài kia sẽ không để trong mắt một vị tiểu thư ma ốm như nàng.
Hơn thế nữa trong mắt của Tần Hiểu, Lăng Tinh Vũ còn thấy được cả sự khinh bỉ của hắn dành cho nàng. Ngay cả chủ nhân của mình còn khinh bỉ, vậy thì hắn có coi nàng là chủ nhân không cơ chứ. Lăng Tinh Vũ thầm cười lạnh trong lòng, hộ vệ như thế nàng cần sao!
Đồng dạng như Lăng Tinh Vũ, Tần Hiểu cũng bắt đầu đánh giá nàng. Hắn nhìn nàng mày kiếm khẽ nhíu lại, một tiếng “hừ” khe khẽ từ hắn vang lên. Hắn không thích làm hộ vệ cho vị tiểu thư ma ốm này, hôm nay gặp lại càng không thích bởi vì hắn nhìn thấy trong mắt nàng cũng là sự kiêu ngạo giống hắn. Thậm chí so với hắn thì sự kiêu ngạo kia còn cao hơn gấp mấy lần. Kiêu ngạo từ trong cốt tủy.
Chính vì vậy hắn mới hừ lạnh một tiếng. Hắn nghĩ rằng Lăng Tinh Vũ chỉ là một vị tiểu thư ma ốm chỉ được cái danh của Lăng gia thì lấy gì để kiêu ngạo với hắn. Tuy hắn xuất thân bần hàn nhưng cũng là thiên tài nguyên sư khó gặp. Nếu không phải hắn chịu ơn Lăng gia thì còn lâu hắn mới chịu làm hộ vệ cho vị tiểu thư ốm yếu này.
Nghe thấy tiếng hừ lạnh của Tần Hiểu, Lăng Tinh Vũ khẽ nhíu mày sau cùng cũng thở dài mặc kệ mà cầm quyển sách lên đọc tiếp. Nàng mới không rảnh để quản chuyện này.
“Tiểu thư, từ giờ trở đi ta sẽ là hộ vệ của người.”Tần Hiểu quỳ một chân xuống mặc dù hắn rất là không muốn.
Tần Hiểu quỳ xuống nhưng Lăng Tinh Vũ lại không cho hắn đứng lên. Đôi tay nhỏ vẫn cứ lật sách,đôi mắt vẫn không nhấc lên nhìn Tần Hiểu mà chăm chú vào quyển sách.
“Tiểu thư.”Tần Hiểu cắn răng giọng lạnh lùng gọi Lăng Tinh Vũ. Nhưng Lăng Tinh Vũ sẽ chú ý sao, nàng chán ghét nhất là loại người tự cho mình là đúng như thế này, nhưng nếu nàng không chú ý nàng có lẽ sẽ bị làm phiền tiếp đây.
Tần Hiểu nói xong thì ngước mắt lên nhìn Lăng Tinh Vũ nhưng hắn chưa kịp chú ý thì đã cảm nhận được một thanh chủy thủ lạnh ngắt ở cổ. Trước mặt hắn chỉ là quyến sách đặt trên bàn đá chưa kịp gấp lại được gió thổi qua khiến trang sách bay bay mà thôi.
Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc lại mang theo hơi thở lạnh nhạt cùng lời nói châm biếm của Lăng Tinh Vũ đằng sau vang lên phía sau khiến cho Tần Hiểu không tự chủ được run lên, gương mặt tuấn tú cương nghị lạnh lùng cũng vì thế mà có chút thay đổi.
“Ngươi nghĩ bản thân mình xứng làm hộ vệ của ta sao? Ngay cả một đứa nhỏ cũng có thể đặt chủy thủ ở cổ ngươi. Ngươi nghĩ mình sẽ bảo vệ được ta?”
Lăng Tinh Vũ buông chủy thủ ra khỏi cổ Tần Hiểu quay đầu bước đi cũng không nhìn đến Tần Hiểu. Giọng nói nhỏ nhẹ của nàng từ phía xa xa đằng sau theo gió lan đến tai Tần Hiểu đang quỳ khiến cho hắn thân thể lại lần nữa không tự chủ được run lên.
“Chẳng qua chỉ là một kẻ tự kiêu vì bản thân mà thôi, cả đời cũng không xứng làm hộ vệ của ta.”
Tần Hiểu quay đầu lại nhìn bóng dáng nhỏ bé bước đi phía xa xa. Dáng người tuy nhỏ nhắn nhưng bước đi lại kiên định vững vàng lại có chút cô độc khiến hắn không tự chủ được rung động.
Kia thật sự là ma ốm tiểu thư yếu đuối dễ bắt nạt của Lăng gia sao?