Đột nhiên Kim Giáp Địa thú bỗng cảm giác một sức nặng trên mình. Chưa kịp phản ứng thì một thanh chủy thủ đã găm vào mắt phải của nó, một dòng máu đen chảy ra từ đôi mắt.
Kim Giáp Địa thú kêu gào, nó hoảng loạn sợ hãi muốn hất văng Lăng Tinh Vũ từ trên mình xuống. Mặc kệ sự đau đớn của thân thể xơ xác đầy vết thương Lăng Tinh Vũ vẫn cố gắng bám trụ giữ lấy thanh chủy thủ đâm sâu thêm vào mắt con ma thú.
Thanh chủy thủ theo sức lực của Lăng Tinh Vũ ngày càng ghim sâu vào mắt Kim Giáp Địa thú. Cuối cùng thanh chủy thủ cũng chạm đến viên ma hạch nằm sâu trong đáy mắt của nó.
Vận dụng thêm sức lực, sát khí của Lăng Tinh Vũ tỏa ra mãnh liệt, cuối cùng thanh chủy thủ cũng găm sâu vào viên ma hạch. Chủy thủ trọc thủng tâm chính giữa của viên ma hạch, phần yếu ớt nhất của ma hạch, viên ma hạch kia vốn rắn chắc nay vỡ tan tành trong mình Kim Giáp Địa thú.
Ma hạch tựa như trái tim của ma thú, ma hạch bị vỡ Kim Giáp Địa thú cũng không sống nổi nó gào thét lên một tiếng cuối cùng rồi cả thân mình đổ xuống mặt đất. Theo con ma thú ngã xuống Lăng Tinh Vũ cũng mềm yếu nằm lăn trên mặt đất.
Nằm dưới mặt đất, toàn thân Lăng Tinh Vũ đau nhức, thân thể không thể nhúc nhích. Đôi chân vốn thâm tím còn chưa khỏi hẳn nay nhưng mảnh da thịt lại rách ra, máu ứa ra nhuộm đỏ mặt đất. Đôi tay mềm yếu “may mắn” còn nguyên vẹn ngoại trừ vết thương ở bả vai, tuy nhiên cũng thâm tím đầy vết bầm.
Giơ đôi tay bầm tím của mình lên,Lăng Tinh Vũ thu lại hết xác con ma thú vào không gian của Bích Thiên Xuyến. Dù sao thì đối với nàng mà nói đã mất công tốn sức đến mức suýt mât mạng mà không thu lấy chút lợi tức thì nàng quá ngu xuẩn rồi. Vì vậy mặc kệ thân thể có bao nhiêu đau đớn thì Lăng Tinh Vũ cũng phải liều mình thu thập chiến lợi phẩm.
“Mộc Xuân Hồi.”
Lăng Tinh Vũ niệm chú, linh lực trong bản thân khởi động mộc hệ nguyên tố tụ tập vây quanh người nàng,từng vết thương lớn nhỏ bên ngoài cũng vì chú ngữ này mà dần được chữa trị. Tuy rằng việc này không thể chữa trị hoàn toàn cho Lăng Tinh Vũ nhưng cũng khiến nàng bớt đau đớn và có thêm sức lực hơn nhiều để chuẩn bị cho việc lấy cốt tâm thảo.
Ngồi tựa vào gốc cây Lăng Tinh Vũ chuyên tâm chữa trị cho bản thân,nhưng dù đã được trị thương bên ngoài nhưng đôi chân của nàng bên trong lại gần như sắp hỏng. Di thể thuật đã tạo cho nàng một tổn thương không nhỏ.
Lúc trước nàng từng sử dụng để hù dọa Tần Hiểu, tại thời điểm đó đôi chân của nàng sau khi sử dụng đã bị thương tổn khá lớn đến tận hơn mười ngày mới gần khỏi. Hiên tại thậm chí sau thời điểm đó một tháng mà đôi chân nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn nay lại sử dụng thêm một lần di thể thuật lần nữa khiến cho thương thế nặng thêm, những kinh mạch của đôi chân gần như bị đứt lìa. Đau đớn đến mức tận cùng khiến chính nàng cảm nhận không còn đau nữa.
“Chủ nhân, người thật ngu ngốc.”
Lăng Tinh Vũ cười khổ cũng hiểu được ý của Bối Bối. Sở dĩ Bối Bối nói như vậy cũng bởi vì lúc trước sau khi dùng hỏa cầu tấn công Kim Giáp Địa Thú nàng có thể chạy chốn nhưng ngược lại Lăng Tin Vũ lại không bỏ đi mà tiếp tục tấn công. Đây chính là lý do Bối Bối nói nàng ngu ngốc.
Từ trước tới giờ Lăng Tinh Vũ vốn là một kẻ quật cường, tình hiếu thắng của nàng có thể hơn bất kì ai. Chỉ cần nàng quyết tâm bất cứ chuyện gì thì nàng đều phải làm cho bằng được kể cả mất đi tính mạng.
Hơn thế nữa con ma thú kia đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Tinh Vũ, nó đã chạm phải một điều cấm kị của nàng. Đó là lý do kiến cho nàng không bỏ chạy mà trực tiếp đối diện.
Lam Ảnh từng nói với nàng, tính cách ấy của nàng vừa là điểm mạnh lại vừa là điểm yếu. Nó có thể giúp nàng vượt qua nghịch cảnh mà cũng là một con dao hai lưỡi bất cứ lúc nào cũng có thể hại chết nàng.
Đột nhiên từ phía xa, không biết từ lúc nào dần dần xuất hiện những bóng dáng màu đen đầy lông lá ẩn mình sau những tán cây to lớn. Mặt của Lăng Tinh Vũ xám như tro tàn. Đôi mắt lúc nãy còn có chút mơ màng mệt mỏi nay mở to đầy tuyệt vọng.
Lăng Tinh Vũ nhíu mày có chút ảo não, nàng nhanh chóng đến thế giới này lại nhanh chóng rời đi tựa như bông hoa chớm nở tối tàn sao? Cuộc đời nàng mới chỉ vừa mới chuyển sang chương mới nay lại chấm dứt ở đây sao?
Chỉ là có một điều đặc biệt mà chính Lăng Tinh Vũ không hề hay biết, Á Luân Sâm Lâm luôn có đầy đủ những bất ngờ. Và nhân tố bí ẩn thứ ba luôn là điều mà chúng ta trông chờ !!!
Chương này hơi ngắn, mọi người thông cảm nhé!
Chủ yếu mình để dành cho chương sau bởi vì chương sau sẽ có một bất ngờ lớn.
Đột nhiên Kim Giáp Địa thú bỗng cảm giác một sức nặng trên mình. Chưa kịp phản ứng thì một thanh chủy thủ đã găm vào mắt phải của nó, một dòng máu đen chảy ra từ đôi mắt.
Kim Giáp Địa thú kêu gào, nó hoảng loạn sợ hãi muốn hất văng Lăng Tinh Vũ từ trên mình xuống. Mặc kệ sự đau đớn của thân thể xơ xác đầy vết thương Lăng Tinh Vũ vẫn cố gắng bám trụ giữ lấy thanh chủy thủ đâm sâu thêm vào mắt con ma thú.
Thanh chủy thủ theo sức lực của Lăng Tinh Vũ ngày càng ghim sâu vào mắt Kim Giáp Địa thú. Cuối cùng thanh chủy thủ cũng chạm đến viên ma hạch nằm sâu trong đáy mắt của nó.
Vận dụng thêm sức lực, sát khí của Lăng Tinh Vũ tỏa ra mãnh liệt, cuối cùng thanh chủy thủ cũng găm sâu vào viên ma hạch. Chủy thủ trọc thủng tâm chính giữa của viên ma hạch, phần yếu ớt nhất của ma hạch, viên ma hạch kia vốn rắn chắc nay vỡ tan tành trong mình Kim Giáp Địa thú.
Ma hạch tựa như trái tim của ma thú, ma hạch bị vỡ Kim Giáp Địa thú cũng không sống nổi nó gào thét lên một tiếng cuối cùng rồi cả thân mình đổ xuống mặt đất. Theo con ma thú ngã xuống Lăng Tinh Vũ cũng mềm yếu nằm lăn trên mặt đất.
Nằm dưới mặt đất, toàn thân Lăng Tinh Vũ đau nhức, thân thể không thể nhúc nhích. Đôi chân vốn thâm tím còn chưa khỏi hẳn nay nhưng mảnh da thịt lại rách ra, máu ứa ra nhuộm đỏ mặt đất. Đôi tay mềm yếu “may mắn” còn nguyên vẹn ngoại trừ vết thương ở bả vai, tuy nhiên cũng thâm tím đầy vết bầm.
Giơ đôi tay bầm tím của mình lên,Lăng Tinh Vũ thu lại hết xác con ma thú vào không gian của Bích Thiên Xuyến. Dù sao thì đối với nàng mà nói đã mất công tốn sức đến mức suýt mât mạng mà không thu lấy chút lợi tức thì nàng quá ngu xuẩn rồi. Vì vậy mặc kệ thân thể có bao nhiêu đau đớn thì Lăng Tinh Vũ cũng phải liều mình thu thập chiến lợi phẩm.
“Mộc Xuân Hồi.”
Lăng Tinh Vũ niệm chú, linh lực trong bản thân khởi động mộc hệ nguyên tố tụ tập vây quanh người nàng,từng vết thương lớn nhỏ bên ngoài cũng vì chú ngữ này mà dần được chữa trị. Tuy rằng việc này không thể chữa trị hoàn toàn cho Lăng Tinh Vũ nhưng cũng khiến nàng bớt đau đớn và có thêm sức lực hơn nhiều để chuẩn bị cho việc lấy cốt tâm thảo.
Ngồi tựa vào gốc cây Lăng Tinh Vũ chuyên tâm chữa trị cho bản thân,nhưng dù đã được trị thương bên ngoài nhưng đôi chân của nàng bên trong lại gần như sắp hỏng. Di thể thuật đã tạo cho nàng một tổn thương không nhỏ.
Lúc trước nàng từng sử dụng để hù dọa Tần Hiểu, tại thời điểm đó đôi chân của nàng sau khi sử dụng đã bị thương tổn khá lớn đến tận hơn mười ngày mới gần khỏi. Hiên tại thậm chí sau thời điểm đó một tháng mà đôi chân nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn nay lại sử dụng thêm một lần di thể thuật lần nữa khiến cho thương thế nặng thêm, những kinh mạch của đôi chân gần như bị đứt lìa. Đau đớn đến mức tận cùng khiến chính nàng cảm nhận không còn đau nữa.
“Chủ nhân, người thật ngu ngốc.”
Lăng Tinh Vũ cười khổ cũng hiểu được ý của Bối Bối. Sở dĩ Bối Bối nói như vậy cũng bởi vì lúc trước sau khi dùng hỏa cầu tấn công Kim Giáp Địa Thú nàng có thể chạy chốn nhưng ngược lại Lăng Tin Vũ lại không bỏ đi mà tiếp tục tấn công. Đây chính là lý do Bối Bối nói nàng ngu ngốc.
Từ trước tới giờ Lăng Tinh Vũ vốn là một kẻ quật cường, tình hiếu thắng của nàng có thể hơn bất kì ai. Chỉ cần nàng quyết tâm bất cứ chuyện gì thì nàng đều phải làm cho bằng được kể cả mất đi tính mạng.
Hơn thế nữa con ma thú kia đã dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lăng Tinh Vũ, nó đã chạm phải một điều cấm kị của nàng. Đó là lý do kiến cho nàng không bỏ chạy mà trực tiếp đối diện.
Lam Ảnh từng nói với nàng, tính cách ấy của nàng vừa là điểm mạnh lại vừa là điểm yếu. Nó có thể giúp nàng vượt qua nghịch cảnh mà cũng là một con dao hai lưỡi bất cứ lúc nào cũng có thể hại chết nàng.
Đột nhiên từ phía xa, không biết từ lúc nào dần dần xuất hiện những bóng dáng màu đen đầy lông lá ẩn mình sau những tán cây to lớn. Mặt của Lăng Tinh Vũ xám như tro tàn. Đôi mắt lúc nãy còn có chút mơ màng mệt mỏi nay mở to đầy tuyệt vọng.
Lăng Tinh Vũ nhíu mày có chút ảo não, nàng nhanh chóng đến thế giới này lại nhanh chóng rời đi tựa như bông hoa chớm nở tối tàn sao? Cuộc đời nàng mới chỉ vừa mới chuyển sang chương mới nay lại chấm dứt ở đây sao?
Chỉ là có một điều đặc biệt mà chính Lăng Tinh Vũ không hề hay biết, Á Luân Sâm Lâm luôn có đầy đủ những bất ngờ. Và nhân tố bí ẩn thứ ba luôn là điều mà chúng ta trông chờ !!!
Chương này hơi ngắn, mọi người thông cảm nhé!
Chủ yếu mình để dành cho chương sau bởi vì chương sau sẽ có một bất ngờ lớn.