Dạ Vương Phủ - Thư phòng
Nam nhân lãnh khốc ngồi trước án thư, sắc mặt cực kì khó coi nhìn chằm chằm hắc y nhân trước mặt. Đã nửa năm trôi qua nhưng hắn hoàn toàn chưa tìm ra được hung thủ to gan hạ độc y. Từ bao giờ ám vệ của y trở nên vô dụng như vậy rồi? Nghĩ đến đây sắc mặt của nam nhân lại càng thêm âm trầm.
- Tra! Tiếp tục tra!
Giọng nói mang sự đè nén vang lên. Hắc y nhân ở dưới đất nghe thấy bỗng run lên một trận sau đó nhanh chóng vâng một tiếng rồi xoay người biến mất. Chủ tử nổi điên, y chưa có muốn ở lại chịu trận a. Cũng không biết tên thích khách Vô Diện kia là thần thánh phương nào mà y tra mãi không ra. Cứ hể có một chút manh mối thì ngay lập tức liền bị cắt đứt khiến y lâm vào bế tắt không thể tiếp tục điều tra.
Cảnh Nhậm Thần như hung thần ngồi yên trong thư phòng. Kể từ hôm y bị trúng độc đến giờ đã nửa năm trôi qua vậy mà đến một cộng long tơ của tên thích khách vẫn không thấy bóng dáng. Lần đó bị hạ độc thủ y cũng đả thương tên thích khách nhưng y tin rằng hắn(*) vẫn còn sống. Nếu hắn dễ chết đến vậy thì đã không có khả cũng không có khả năng dám ra tay với y.
(*): Chỗ này là Thần ca còn tưởng rằng thích khách là nam nhân a ~
Cánh cửa thư phòng bật mở, bóng quán quản gia già nua khom người cung kính với y:
- Bẩm Vương Gia, Thất Hoàng Tử ở bên ngoài xin cầu kiến!
- Không gặp! Đem y trở về hoàng cung đi
Vị quản gia già còn chưa kịp nhận lệnh một thân ảnh màu lam đã tiến vào, một giọng nói mang chút ủy khuất hướng Cảnh Nhậm Thần tố cáo:
- Tứ ca! Đệ có ý tốt đến hỏi thăm ca vậy mà một chút cảm kích ca cũng không có, lại còn cho người đuổi về là thế nào?
- Quản gia, tiễn khách!
- Tứ ca!
Thất Hoàng Tử Nhậm Cảnh Thiên có chút quẫn bách nhìn Tứ ca của mình. Lần nào y đến cũng chưa đầy nửa khắc đã bị y đá ra khỏi phủ. Có ca ca nào như y không chứ?
Vị quản gia già ở một bên im lặng nhìn 2 người huynh đệ họ nói chuyện. Kinh nghiệm nhiều năm của ông làm ở Dạ Vương Phủ đã rèn cho y sự điềm tĩnh cùng ý chí sắc đá. Tình cảnh trước mặt này y cũng đã nhìn nhiều đến thành quen vậy nên trực tiếp làm như không nghe không thấy. Đối với vị đệ đệ của Vương gia này tuy ngoài mặt lạnh nhạt tuy nhiên ông biết Vương gia cực kì để ý đến y. Dù sao Thất hoàng tử và Cửu công chúa đều là huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu phi sinh ra, vậy nên tình cảm cực kì tốt.
Quản gia đứng một bên làm hòn đá, Thất hoàng tử mặt dù đuổi cũng không đi tiến lại bên kệ sách lấy ra một quyển. Quản gia thấy Vương gia không nói gì thì lặng lẽ lui ra ngoài.
Mắt thấy quản gia vừa lui ra gương mặt tí tởn của Cảnh Nhậm Thiên liền nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
- Tứ ca, vẫn chưa có tung tích của tên thích khách Vô Diện đó sao?
Cảnh Nhậm Thần nhíu chặt long mày, giọng nói trầm trầm xen lẫn một tia nghiên cứu cùng tán thưởng cất lên:
- Hắn rất thông minh, dẫn đám ám vệ của ta chạy một vòng lớn mà họ lại không phát hiện ra
Đáy mắt Cảnh Nhậm Thiên xẹt qua một tia sáng kinh ngạc:
- Lại có kẻ tài giỏi đến như vậy?
- Kẻ này nếu có thể thì ta muốn thu phục hắn. Còn nếu không…cũng không thể giữ lại
Cảnh Nhậm Thiên cũng đồng tình với ý kiến của Cảnh Nhậm Thần. Kẻ này thần bí khó lường, nếu là đồng minh thì tốt còn không thì phải diệt, một kẻ thù nguy hiểm như vậy không nên có là tốt nhất.
- Bên chỗ đệ thế nào rồi? Đã điều tra ra tung tích của Song Y?
Cảnh Nhậm Thiên chán nản lắc đầu:
- Hai kẻ này cũng thật sự rất khó xơi. Tra mãi cũng không đụng đến được vạt áo của họ. Chỉ là, Thảo Chi Trai không đơn giản chỉ là tiệm thuốc bình thường
Cảnh Nhậm Thần cũng gật đầu đồng ý với y. Thảo Chi Trai bình thường bên ngoài chỉ chữa trị bệnh và bán thuốc nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì thật không thể tồn tại lâu dài và phát triển lớn mạnh như thế. Hơn nữa nhiều lần y điều tra về Song Y đều khá mơ hồ. Điều này chỉ có thể kết luận, đằng sau Thảo Chi Trai là một thế lực rất mạnh chống lưng. Xem ra, Thảo Chi Trai cũng là một nơi y cần để ý đến.
- À phải rồi Thất ca! Lúc điều tra đệ có tìm được một thông tin rất thú vị
- Nói xem
Cảnh Nhậm Thiên thần thần bí bí đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, khóe môi kéo ra một nụ cười, y tiến lại phía án thư trước mặt Cảnh Nhậm Thiên rồi móc trong túi ra một đồng tiền xu. Cảnh Nhậm Thần nhíu mày nhìn vật trước mặt, sau đó nhìn Cảnh Nhậm Thiên khó hiểu.
Cảnh Nhậm Thiên không nói gì chỉ hất cằm về phía đồng xu. Cảnh Nhậm Thần mờ mịt cầm đồng xu lên quan sát. Càng quan sát sắc mặt Cảnh Nhậm Thần càng nheo chặt lại. Mãng xà xu! Hắn thật không ngờ, Mãng xà xu thế nhưng lại xuất hiện lần nữa? Xem ra cuộc chiến đẫm máu của Long Thiên sắp bắt đầu rồi.
Tự cổ chí kim có một vị cao tăng từng tiên đoán rằng: “Mỗi lần Mãng xà xu xuất hiện, máu tức sẽ đổ. Kẻ nắm trong tay bí mật Mãng xà, kẻ đó sẽ là thiên tử trời định kế vị tiếp theo”. Kì thực Mãng xà xu chỉ xuất hiện 2 lần, đó chính là lúc vật đổi sao dời, triều đại thay đổi. Lúc trước cũng vì Mãng xà xu xuất hiện mà từ triều đại của Tăng gia lụi tàn thay thế bằng Cảnh gia hắn. Lần này Mãng xà xu lại xuất hiện, không lẽ…
- Chuyện này tạm thời không được tiết lộ ra ngoài
Cảnh Nhậm Thần thần sắc nghiêm nghị nói với Cảnh Nhậm Thiên. Cảnh Nhậm Thiên dĩ nhiên biết chuyện này trọng đại thế nào, chính vì vậy y không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
- Tứ ca yên tâm, đệ đã cho phong tỏa tin tức lại, tạm thời chuyện này chỉ có 3 người biết
- Ba người?
Cảnh Nhậm Thần nhanh chóng bắt được điểm quan trọng trong câu nói của Cảnh Nhậm Thiên. Ba người biết? Vậy tức ngoài y và Cảnh Nhậm Thiên, còn có một người nữa biết về tin tức Mãng xà xu.
Cảnh Nhậm Thiên bất đắt dĩ nói:
- Là Tăng gia, Tăng Thế Ngạo
- Tăng Thế Ngạo?
Cảnh Nhậm Thần nguy hiểm chậm rãi nhắc lại cái tên. Tăng Thế Ngạo thế nhưng cũng có để mắt đến Mãng xà xu? Lúc trước nếu không phải vì chút tình nghĩa, Thái Thượng Hoàng không nỡ truy cùng diệt tận Tăng gia thì Tăng gia làm sao còn tồn tại? Hiện tại Tăng gia cũng dòm ngó đến Mãng xà xu, vậy tức là Tăng gia đang muốn trở mình.
- Ta biết rồi!
- Tứ ca, chúng ta có nên…
- Tạm thời chưa phải lúc
Làm sao Cảnh Nhậm Thần không biết suy nghĩ của Thất đệ của hắn chứ? Thế nhưng hiện tại nếu trừ khử Tăng gia, như vậy tin tức của Mãng xà xu sẽ bị phát hiện. Tin chắc Tăng gia cũng không muốn để tin tức của Mãng xà xu bị lộ ra ngoài, vậy nên lựa chọn tạm thời để yên cho Tăng gia là tốt nhất.
Cảnh Nhậm Thiên im lặng ở một bên. Y cũng biết không thể để tin tức Mãng xà xu bị lộ ra ngoài, nhưng là tên Tăng Thế Ngạo kia quá mức thủ đoạn khiến y không an tâm. Nhưng nếu Tứ ca đã nói chưa phải lúc vậy thì y sẽ nghe lời Tứ ca, tạm thời không đụng đến Tăng gia.
Hai huynh đệ Cảnh gia ở Dạ Vương Phủ bàn bạc về Mãng xà xu, ở bên Thẩm Thi Quân cũng vô tình phát hiện được một thứ kì lạ.
Thẩm Thi Quân nheo mắt nhìn đồng xu màu đen phía trên có khắc hình mãng xà to lớn, trong lòng cảm thấy kì lạ. Sáng nay nàng thấy một con rắn nằm chết trước nhà nàng, bụng thì bị trướng lên. Sau khi mổ ra mới thấy bên trong là một đồng xu mãng xà. Nàng không hiểu, con rắn này sao lại ăn đồng xu, lại nằm chết trước nhà nàng?
Nam nhân lãnh khốc ngồi trước án thư, sắc mặt cực kì khó coi nhìn chằm chằm hắc y nhân trước mặt. Đã nửa năm trôi qua nhưng hắn hoàn toàn chưa tìm ra được hung thủ to gan hạ độc y. Từ bao giờ ám vệ của y trở nên vô dụng như vậy rồi? Nghĩ đến đây sắc mặt của nam nhân lại càng thêm âm trầm.
- Tra! Tiếp tục tra!
Giọng nói mang sự đè nén vang lên. Hắc y nhân ở dưới đất nghe thấy bỗng run lên một trận sau đó nhanh chóng vâng một tiếng rồi xoay người biến mất. Chủ tử nổi điên, y chưa có muốn ở lại chịu trận a. Cũng không biết tên thích khách Vô Diện kia là thần thánh phương nào mà y tra mãi không ra. Cứ hể có một chút manh mối thì ngay lập tức liền bị cắt đứt khiến y lâm vào bế tắt không thể tiếp tục điều tra.
Cảnh Nhậm Thần như hung thần ngồi yên trong thư phòng. Kể từ hôm y bị trúng độc đến giờ đã nửa năm trôi qua vậy mà đến một cộng long tơ của tên thích khách vẫn không thấy bóng dáng. Lần đó bị hạ độc thủ y cũng đả thương tên thích khách nhưng y tin rằng hắn(*) vẫn còn sống. Nếu hắn dễ chết đến vậy thì đã không có khả cũng không có khả năng dám ra tay với y.
(*): Chỗ này là Thần ca còn tưởng rằng thích khách là nam nhân a ~
Cánh cửa thư phòng bật mở, bóng quán quản gia già nua khom người cung kính với y:
- Bẩm Vương Gia, Thất Hoàng Tử ở bên ngoài xin cầu kiến!
- Không gặp! Đem y trở về hoàng cung đi
Vị quản gia già còn chưa kịp nhận lệnh một thân ảnh màu lam đã tiến vào, một giọng nói mang chút ủy khuất hướng Cảnh Nhậm Thần tố cáo:
- Tứ ca! Đệ có ý tốt đến hỏi thăm ca vậy mà một chút cảm kích ca cũng không có, lại còn cho người đuổi về là thế nào?
- Quản gia, tiễn khách!
- Tứ ca!
Thất Hoàng Tử Nhậm Cảnh Thiên có chút quẫn bách nhìn Tứ ca của mình. Lần nào y đến cũng chưa đầy nửa khắc đã bị y đá ra khỏi phủ. Có ca ca nào như y không chứ?
Vị quản gia già ở một bên im lặng nhìn 2 người huynh đệ họ nói chuyện. Kinh nghiệm nhiều năm của ông làm ở Dạ Vương Phủ đã rèn cho y sự điềm tĩnh cùng ý chí sắc đá. Tình cảnh trước mặt này y cũng đã nhìn nhiều đến thành quen vậy nên trực tiếp làm như không nghe không thấy. Đối với vị đệ đệ của Vương gia này tuy ngoài mặt lạnh nhạt tuy nhiên ông biết Vương gia cực kì để ý đến y. Dù sao Thất hoàng tử và Cửu công chúa đều là huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu phi sinh ra, vậy nên tình cảm cực kì tốt.
Quản gia đứng một bên làm hòn đá, Thất hoàng tử mặt dù đuổi cũng không đi tiến lại bên kệ sách lấy ra một quyển. Quản gia thấy Vương gia không nói gì thì lặng lẽ lui ra ngoài.
Mắt thấy quản gia vừa lui ra gương mặt tí tởn của Cảnh Nhậm Thiên liền nhanh chóng trở nên nghiêm túc.
- Tứ ca, vẫn chưa có tung tích của tên thích khách Vô Diện đó sao?
Cảnh Nhậm Thần nhíu chặt long mày, giọng nói trầm trầm xen lẫn một tia nghiên cứu cùng tán thưởng cất lên:
- Hắn rất thông minh, dẫn đám ám vệ của ta chạy một vòng lớn mà họ lại không phát hiện ra
Đáy mắt Cảnh Nhậm Thiên xẹt qua một tia sáng kinh ngạc:
- Lại có kẻ tài giỏi đến như vậy?
- Kẻ này nếu có thể thì ta muốn thu phục hắn. Còn nếu không…cũng không thể giữ lại
Cảnh Nhậm Thiên cũng đồng tình với ý kiến của Cảnh Nhậm Thần. Kẻ này thần bí khó lường, nếu là đồng minh thì tốt còn không thì phải diệt, một kẻ thù nguy hiểm như vậy không nên có là tốt nhất.
- Bên chỗ đệ thế nào rồi? Đã điều tra ra tung tích của Song Y?
Cảnh Nhậm Thiên chán nản lắc đầu:
- Hai kẻ này cũng thật sự rất khó xơi. Tra mãi cũng không đụng đến được vạt áo của họ. Chỉ là, Thảo Chi Trai không đơn giản chỉ là tiệm thuốc bình thường
Cảnh Nhậm Thần cũng gật đầu đồng ý với y. Thảo Chi Trai bình thường bên ngoài chỉ chữa trị bệnh và bán thuốc nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì thật không thể tồn tại lâu dài và phát triển lớn mạnh như thế. Hơn nữa nhiều lần y điều tra về Song Y đều khá mơ hồ. Điều này chỉ có thể kết luận, đằng sau Thảo Chi Trai là một thế lực rất mạnh chống lưng. Xem ra, Thảo Chi Trai cũng là một nơi y cần để ý đến.
- À phải rồi Thất ca! Lúc điều tra đệ có tìm được một thông tin rất thú vị
- Nói xem
Cảnh Nhậm Thiên thần thần bí bí đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu im lặng, khóe môi kéo ra một nụ cười, y tiến lại phía án thư trước mặt Cảnh Nhậm Thiên rồi móc trong túi ra một đồng tiền xu. Cảnh Nhậm Thần nhíu mày nhìn vật trước mặt, sau đó nhìn Cảnh Nhậm Thiên khó hiểu.
Cảnh Nhậm Thiên không nói gì chỉ hất cằm về phía đồng xu. Cảnh Nhậm Thần mờ mịt cầm đồng xu lên quan sát. Càng quan sát sắc mặt Cảnh Nhậm Thần càng nheo chặt lại. Mãng xà xu! Hắn thật không ngờ, Mãng xà xu thế nhưng lại xuất hiện lần nữa? Xem ra cuộc chiến đẫm máu của Long Thiên sắp bắt đầu rồi.
Tự cổ chí kim có một vị cao tăng từng tiên đoán rằng: “Mỗi lần Mãng xà xu xuất hiện, máu tức sẽ đổ. Kẻ nắm trong tay bí mật Mãng xà, kẻ đó sẽ là thiên tử trời định kế vị tiếp theo”. Kì thực Mãng xà xu chỉ xuất hiện 2 lần, đó chính là lúc vật đổi sao dời, triều đại thay đổi. Lúc trước cũng vì Mãng xà xu xuất hiện mà từ triều đại của Tăng gia lụi tàn thay thế bằng Cảnh gia hắn. Lần này Mãng xà xu lại xuất hiện, không lẽ…
- Chuyện này tạm thời không được tiết lộ ra ngoài
Cảnh Nhậm Thần thần sắc nghiêm nghị nói với Cảnh Nhậm Thiên. Cảnh Nhậm Thiên dĩ nhiên biết chuyện này trọng đại thế nào, chính vì vậy y không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đồng ý.
- Tứ ca yên tâm, đệ đã cho phong tỏa tin tức lại, tạm thời chuyện này chỉ có 3 người biết
- Ba người?
Cảnh Nhậm Thần nhanh chóng bắt được điểm quan trọng trong câu nói của Cảnh Nhậm Thiên. Ba người biết? Vậy tức ngoài y và Cảnh Nhậm Thiên, còn có một người nữa biết về tin tức Mãng xà xu.
Cảnh Nhậm Thiên bất đắt dĩ nói:
- Là Tăng gia, Tăng Thế Ngạo
- Tăng Thế Ngạo?
Cảnh Nhậm Thần nguy hiểm chậm rãi nhắc lại cái tên. Tăng Thế Ngạo thế nhưng cũng có để mắt đến Mãng xà xu? Lúc trước nếu không phải vì chút tình nghĩa, Thái Thượng Hoàng không nỡ truy cùng diệt tận Tăng gia thì Tăng gia làm sao còn tồn tại? Hiện tại Tăng gia cũng dòm ngó đến Mãng xà xu, vậy tức là Tăng gia đang muốn trở mình.
- Ta biết rồi!
- Tứ ca, chúng ta có nên…
- Tạm thời chưa phải lúc
Làm sao Cảnh Nhậm Thần không biết suy nghĩ của Thất đệ của hắn chứ? Thế nhưng hiện tại nếu trừ khử Tăng gia, như vậy tin tức của Mãng xà xu sẽ bị phát hiện. Tin chắc Tăng gia cũng không muốn để tin tức của Mãng xà xu bị lộ ra ngoài, vậy nên lựa chọn tạm thời để yên cho Tăng gia là tốt nhất.
Cảnh Nhậm Thiên im lặng ở một bên. Y cũng biết không thể để tin tức Mãng xà xu bị lộ ra ngoài, nhưng là tên Tăng Thế Ngạo kia quá mức thủ đoạn khiến y không an tâm. Nhưng nếu Tứ ca đã nói chưa phải lúc vậy thì y sẽ nghe lời Tứ ca, tạm thời không đụng đến Tăng gia.
Hai huynh đệ Cảnh gia ở Dạ Vương Phủ bàn bạc về Mãng xà xu, ở bên Thẩm Thi Quân cũng vô tình phát hiện được một thứ kì lạ.
Thẩm Thi Quân nheo mắt nhìn đồng xu màu đen phía trên có khắc hình mãng xà to lớn, trong lòng cảm thấy kì lạ. Sáng nay nàng thấy một con rắn nằm chết trước nhà nàng, bụng thì bị trướng lên. Sau khi mổ ra mới thấy bên trong là một đồng xu mãng xà. Nàng không hiểu, con rắn này sao lại ăn đồng xu, lại nằm chết trước nhà nàng?