Dịch: Hoàng Hi Bình
Lời nói của Tiểu Nhụy, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, ngoại hình bạn cùng phòng của Tiểu Nhụy đều sẽ thay đổi?
"Chỉ có mình em cảm thấy cho hai người đó đã thay đổi?"
Vào lúc này, Giang Dã nhẹ giọng hỏi một câu, giọng của Tiểu Nhuỵ khá nhỏ. Có lẽ đang nằm ở trong chăn, lúc này rất có thể cô ấy đang ở trong ký túc xá.
"Dạ, em đã nói với mọi người, nhưng không có ai tin em. Thậm chí có người còn cho rằng em đang ghen tỵ, thấy các bạn ấy trở nên xinh đẹp hơn, nên khó chịu trong lòng!"
Giang Dã khẽ gật đầu: “Chuyện gì cũng đều có chân tướng, bạn cùng phòng Tiểu Nhụy, không ngại thì hãy kể lại mọi chuyện từ đầu."
"Được."
"Chuyện này bắt đầu từ kỳ nghỉ lễ 1/5, nhà em cách Học viện mỹ thuật Lục Dương tới 700-800km đi đường. Cho nên ngoại trừ kỳ nghỉ đông, và nghỉ hè, hầu hết thời gian em đều không về nhà. Nhưng phần lớn sinh viên đều ở người Lục Dương, bạn cùng phòng của em: Thanh Thanh, Tiểu Linh, còn có A Ngọc đều là người Lục Dương. (vì vấn đề riêng tư của họ, em đều dùng tên giả.)"
"Sau kỳ nghỉ lễ 1/5, mọi sinh viên đều lần lượt trở về trường. A Ngọc là người đầu tiên trở lại trường, lúc trở lại cô ấy trông rất vui vẻ, mang theo rất nhiều đặc sản địa phương. Em là kẻ tham ăn, sở thích lớn nhất chính là ăn, thịt khô do mẹ của A Ngọc làm cho cô ấy đặc biệt ngon."
"Nhưng trong khi ăn, A Ngọc đột nhiên hỏi em: Tiểu Nhụy, cậu có thấy mình xấu lắm không? Lúc cô ấy hỏi em vấn đề này, em rất lúng túng. Phòng trọ của bọn em có 4 nữ sinh, A Ngọc hơi mập, mặt còn bị rỗ, thật sự trông khá xấu, nhưng vì tham ăn nên em cũng xấu và mập không kém gì A Ngọc, chẳng qua không bị rỗ. Cho nên lúc đó em đã nói, không đâu, A Ngọc của chúng ta xinh đẹp nhất ."
"A Ngọc biết em đang an ủi cổ, cho nên chỉ cười cười không nói gì. Nhưng cô ấy im lặng mấy phút liền nha, rồi đột nhiên kể với em lần này về nhà, cổ đã đi vào từ đường trong thôn. À... Nói đến đây cần phải giới thiệu sơ qua thôn của A Ngọc, cái thôn này đã từng là thôn ma tuý nổi danh chấn động toàn quốc!"
"Tư tưởng dòng tộc trong thôn rất nặng, trong thôn có hơn mấy ngàn hộ gia đình, có khoảng 20,000 người. Trưởng họ cũng chính là bí thư của thôn, là trùm buôn ma tuý. Mọi người tuyệt đối đừng đoán đó là nơi nào, dù sao em cũng đã nói rất rõ ràng rồi. Thôn của A Ngọc rất phong kiến, hình như phụ nữ không được vào từ đường, quy củ trong thôn đều do trưởng và phó họ quyết định."
"Vào tối hôm sau ngày 1/5, A Ngọc lén lẻn vào bên trong từ đường. Cô ấy chưa từng dám to gan như vậy, nhưng lúc ăn cơm tối ba mạ của A Ngọc vô tình nói đến một việc khiến cổ chú ý. Cha mẹ của cô ấy kể trong thôn có một gia đình con dâu đã kết hôn rất lâu vẫn không sinh được con, sau đó bọn họ vào trong từ đường cầu xin, con dâu của nhà kia thực sự đã mang bầu!"
"Chúng ta đều biết cô ấy luôn rất tự ti vì khuôn mặt và vóc của mình. Nàng từng thích một cậu sinh viên, nhưng vì tự ti nên không dám theo đuổi. Cũng chưa bao giờ mặc đồ mát mẻ, luôn ăn mặc đứng đắn. Sau khi nghe được sự thần kỳ của Tổ Từ từ ba mạ, bèn lén lẻn vào Tổ Từ."
"Chẳng qua A Ngọc không kể với bọn em, cô ấy đã gặp được cái gì ở bên trong Tổ Từ, hơn nữa cô ấy vào bằng cách nào bọn em cũng không biết. Theo lý mà nói, ở cái thôn có tư tưởng dòng tộc phong kiến mạnh đến vậy, Tổ Từ nhất định là có người gác. Nhưng A Ngọc đã vào được, rồi vào cái đêm sau khi trở lại trường học, cô ấy gọi em, còn có Thanh Thanh, Tiểu Linh thức giấc."
"Em nhớ rất rõ, khi cô ấy gọi bọn em đều còn đang ngái ngủ. Cô ấy cầm 1 ngọn nến, và 3 cây nhang đứng ở bên giường của bọn em, dùng âm thanh rất nhỏ lại gọi bọn em dậy. Lúc tỉnh lại, bọn em đều bị cổ doạ sợ, nhưng bọn em không la cô ấy, chỉ hỏi đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn thắp nến đáng sợ như vậy làm gì?"
"A Ngọc cũng không nói gì, bỏ chạy đi lấy cái gương lại, chỉ vào trong mình trong gương, rồi hỏi chúng ta, có phải cô ấy đã xinh hơn hay không?"
Nói đến đây lúc, âm thanh của Tiểu Nhụy bỗng nhiên ngừng lại.
Giang Dã không khỏi hỏi một câu: "Làm sao vậy Tiểu Nhụy?"
"Không có... không có gì, em vừa nhớ lại hồi sáng thức dậy em đã đặt cái gương ở dưới gối, để em đi đặt lại."
Tiểu Nhụy nói xong, rất nhanh thì nghe được âm thanh rít rít của kim loại từ chiếc giường đôi, rồi rất nhanh truyền đến giọng nói của Tiểu Nhụy:
"Streamer, anh vẫn còn đang nghe sao?"
"Ừ, Tiểu Nhụy cứ nói đi."
"Dạ, lúc đó ánh nến chiếu vào tấm gương, bọn em đều có thể nhìn thấy A Ngọc ở trong đó thực sự xinh đẹp hơn. Nhưng lúc đó bọn em đều cho là cô ấy đã trang điểm, cho nên chỉ nói tối rồi mà còn trang điểm để làm gì? Hơn nữa môi còn tô đỏ như vậy!"
"A Ngọc không để ý sự bực bội của bọn em, cứ hỏi mãi có phải cô ấy đã đẹp hơn hay không? Chúng ta rất nghiêm túc nhìn mấy lần, thực sự tuy là hóa trang nhưng A Ngọc thực sự trở nên đẹp hơn rất nhiều. Nhất là sau khi A Ngọc bỏ đi lớp trang điểm, đứng ở trước mặt, bọn em đều phát hiện những vết rỗ trên mặt của cô ấy giảm đi rất nhiều."
"Là con gái mà, dù già hay trẻ đều không thể chống lại ham muốn trở nên đẹp hơn! Nhìn thấy gương mặt gầy đi rõ rệt, và tàn nhang nhạt đi của A Ngọc, mấy chị em trong phòng đều hỏi cô ấy làm sao làm được? Lúc đó A Ngọc đặt tay lên môi, nở một nụ cười khá tà mị, cô ấy bọn em có thấy cái gương của cổ không?"
"Cái gương mà A Ngọc cầm trên tay cũng không phải là cái cô ấy hay dùng, mà là một cái gương đồng. Mặt gương thì cũng bình thường, nhưng ở phía sau lại có chạm trổ vài thứ. Cái gương có kích thước bằng khuôn mặt người, sau khi đặt nó lên bàn, cô ấy bèn hỏi bọn em có muốn xinh đẹp hơn không?"
"Sau khi hỏi xong, cô ấy ngồi ở bên cái gương, đưa lưng về phía bọn em chải đầu. Tóc của cô ấy rất đen dài, dùng lược chải tóc. Nàng có vẻ như đang nói thật, nhưng bọn em đều thấy sợ. Nữ sinh vốn rất nhát gan, hơn nữa buổi tối thắp nến, soi gương đồng nghĩ sao cũng thấy rất ma quái, nhất là Thanh Thanh vốn nhát gan nhất bèn đi bật đèn lên, nói A Ngọc đừng làm quậy nữa, đêm hôm cứ thích doạ ma."
"Em nhớ lúc đó A Ngọc nhìn Thanh Thanh bằng ánh mắt rất kỳ quái, thật giống như đang nhìn một người ngu ngốc. Nhưng bọn em cũng không muốn ồn ào, vả lại A Ngọc và Thanh Thanh cũng không cãi nhau, cho nên tối hôm đó chúng em cũng không thèm để ý A Ngọc, tất cả đều ngủ tiếp
Lúc Tiểu Nhụy nói xong, từ trong room livestream lại truyền tới tiếng giường sắt kêu lên ring rít, có người bèn hỏi: “Tiểu Nhụy, cậu đang làm gì thế? Đêm hôm còn thầm thì to nhỏ, có để cho người ta ngủ hay không?"
Là bạn cùng phòng của Tiểu Nhụy tỉnh dậy!
Lời nói của Tiểu Nhụy, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Mỗi sáng sớm tỉnh lại, ngoại hình bạn cùng phòng của Tiểu Nhụy đều sẽ thay đổi?
"Chỉ có mình em cảm thấy cho hai người đó đã thay đổi?"
Vào lúc này, Giang Dã nhẹ giọng hỏi một câu, giọng của Tiểu Nhuỵ khá nhỏ. Có lẽ đang nằm ở trong chăn, lúc này rất có thể cô ấy đang ở trong ký túc xá.
"Dạ, em đã nói với mọi người, nhưng không có ai tin em. Thậm chí có người còn cho rằng em đang ghen tỵ, thấy các bạn ấy trở nên xinh đẹp hơn, nên khó chịu trong lòng!"
Giang Dã khẽ gật đầu: “Chuyện gì cũng đều có chân tướng, bạn cùng phòng Tiểu Nhụy, không ngại thì hãy kể lại mọi chuyện từ đầu."
"Được."
"Chuyện này bắt đầu từ kỳ nghỉ lễ 1/5, nhà em cách Học viện mỹ thuật Lục Dương tới 700-800km đi đường. Cho nên ngoại trừ kỳ nghỉ đông, và nghỉ hè, hầu hết thời gian em đều không về nhà. Nhưng phần lớn sinh viên đều ở người Lục Dương, bạn cùng phòng của em: Thanh Thanh, Tiểu Linh, còn có A Ngọc đều là người Lục Dương. (vì vấn đề riêng tư của họ, em đều dùng tên giả.)"
"Sau kỳ nghỉ lễ 1/5, mọi sinh viên đều lần lượt trở về trường. A Ngọc là người đầu tiên trở lại trường, lúc trở lại cô ấy trông rất vui vẻ, mang theo rất nhiều đặc sản địa phương. Em là kẻ tham ăn, sở thích lớn nhất chính là ăn, thịt khô do mẹ của A Ngọc làm cho cô ấy đặc biệt ngon."
"Nhưng trong khi ăn, A Ngọc đột nhiên hỏi em: Tiểu Nhụy, cậu có thấy mình xấu lắm không? Lúc cô ấy hỏi em vấn đề này, em rất lúng túng. Phòng trọ của bọn em có 4 nữ sinh, A Ngọc hơi mập, mặt còn bị rỗ, thật sự trông khá xấu, nhưng vì tham ăn nên em cũng xấu và mập không kém gì A Ngọc, chẳng qua không bị rỗ. Cho nên lúc đó em đã nói, không đâu, A Ngọc của chúng ta xinh đẹp nhất ."
"A Ngọc biết em đang an ủi cổ, cho nên chỉ cười cười không nói gì. Nhưng cô ấy im lặng mấy phút liền nha, rồi đột nhiên kể với em lần này về nhà, cổ đã đi vào từ đường trong thôn. À... Nói đến đây cần phải giới thiệu sơ qua thôn của A Ngọc, cái thôn này đã từng là thôn ma tuý nổi danh chấn động toàn quốc!"
"Tư tưởng dòng tộc trong thôn rất nặng, trong thôn có hơn mấy ngàn hộ gia đình, có khoảng 20,000 người. Trưởng họ cũng chính là bí thư của thôn, là trùm buôn ma tuý. Mọi người tuyệt đối đừng đoán đó là nơi nào, dù sao em cũng đã nói rất rõ ràng rồi. Thôn của A Ngọc rất phong kiến, hình như phụ nữ không được vào từ đường, quy củ trong thôn đều do trưởng và phó họ quyết định."
"Vào tối hôm sau ngày 1/5, A Ngọc lén lẻn vào bên trong từ đường. Cô ấy chưa từng dám to gan như vậy, nhưng lúc ăn cơm tối ba mạ của A Ngọc vô tình nói đến một việc khiến cổ chú ý. Cha mẹ của cô ấy kể trong thôn có một gia đình con dâu đã kết hôn rất lâu vẫn không sinh được con, sau đó bọn họ vào trong từ đường cầu xin, con dâu của nhà kia thực sự đã mang bầu!"
"Chúng ta đều biết cô ấy luôn rất tự ti vì khuôn mặt và vóc của mình. Nàng từng thích một cậu sinh viên, nhưng vì tự ti nên không dám theo đuổi. Cũng chưa bao giờ mặc đồ mát mẻ, luôn ăn mặc đứng đắn. Sau khi nghe được sự thần kỳ của Tổ Từ từ ba mạ, bèn lén lẻn vào Tổ Từ."
"Chẳng qua A Ngọc không kể với bọn em, cô ấy đã gặp được cái gì ở bên trong Tổ Từ, hơn nữa cô ấy vào bằng cách nào bọn em cũng không biết. Theo lý mà nói, ở cái thôn có tư tưởng dòng tộc phong kiến mạnh đến vậy, Tổ Từ nhất định là có người gác. Nhưng A Ngọc đã vào được, rồi vào cái đêm sau khi trở lại trường học, cô ấy gọi em, còn có Thanh Thanh, Tiểu Linh thức giấc."
"Em nhớ rất rõ, khi cô ấy gọi bọn em đều còn đang ngái ngủ. Cô ấy cầm 1 ngọn nến, và 3 cây nhang đứng ở bên giường của bọn em, dùng âm thanh rất nhỏ lại gọi bọn em dậy. Lúc tỉnh lại, bọn em đều bị cổ doạ sợ, nhưng bọn em không la cô ấy, chỉ hỏi đêm hôm khuya khoắt không ngủ còn thắp nến đáng sợ như vậy làm gì?"
"A Ngọc cũng không nói gì, bỏ chạy đi lấy cái gương lại, chỉ vào trong mình trong gương, rồi hỏi chúng ta, có phải cô ấy đã xinh hơn hay không?"
Nói đến đây lúc, âm thanh của Tiểu Nhụy bỗng nhiên ngừng lại.
Giang Dã không khỏi hỏi một câu: "Làm sao vậy Tiểu Nhụy?"
"Không có... không có gì, em vừa nhớ lại hồi sáng thức dậy em đã đặt cái gương ở dưới gối, để em đi đặt lại."
Tiểu Nhụy nói xong, rất nhanh thì nghe được âm thanh rít rít của kim loại từ chiếc giường đôi, rồi rất nhanh truyền đến giọng nói của Tiểu Nhụy:
"Streamer, anh vẫn còn đang nghe sao?"
"Ừ, Tiểu Nhụy cứ nói đi."
"Dạ, lúc đó ánh nến chiếu vào tấm gương, bọn em đều có thể nhìn thấy A Ngọc ở trong đó thực sự xinh đẹp hơn. Nhưng lúc đó bọn em đều cho là cô ấy đã trang điểm, cho nên chỉ nói tối rồi mà còn trang điểm để làm gì? Hơn nữa môi còn tô đỏ như vậy!"
"A Ngọc không để ý sự bực bội của bọn em, cứ hỏi mãi có phải cô ấy đã đẹp hơn hay không? Chúng ta rất nghiêm túc nhìn mấy lần, thực sự tuy là hóa trang nhưng A Ngọc thực sự trở nên đẹp hơn rất nhiều. Nhất là sau khi A Ngọc bỏ đi lớp trang điểm, đứng ở trước mặt, bọn em đều phát hiện những vết rỗ trên mặt của cô ấy giảm đi rất nhiều."
"Là con gái mà, dù già hay trẻ đều không thể chống lại ham muốn trở nên đẹp hơn! Nhìn thấy gương mặt gầy đi rõ rệt, và tàn nhang nhạt đi của A Ngọc, mấy chị em trong phòng đều hỏi cô ấy làm sao làm được? Lúc đó A Ngọc đặt tay lên môi, nở một nụ cười khá tà mị, cô ấy bọn em có thấy cái gương của cổ không?"
"Cái gương mà A Ngọc cầm trên tay cũng không phải là cái cô ấy hay dùng, mà là một cái gương đồng. Mặt gương thì cũng bình thường, nhưng ở phía sau lại có chạm trổ vài thứ. Cái gương có kích thước bằng khuôn mặt người, sau khi đặt nó lên bàn, cô ấy bèn hỏi bọn em có muốn xinh đẹp hơn không?"
"Sau khi hỏi xong, cô ấy ngồi ở bên cái gương, đưa lưng về phía bọn em chải đầu. Tóc của cô ấy rất đen dài, dùng lược chải tóc. Nàng có vẻ như đang nói thật, nhưng bọn em đều thấy sợ. Nữ sinh vốn rất nhát gan, hơn nữa buổi tối thắp nến, soi gương đồng nghĩ sao cũng thấy rất ma quái, nhất là Thanh Thanh vốn nhát gan nhất bèn đi bật đèn lên, nói A Ngọc đừng làm quậy nữa, đêm hôm cứ thích doạ ma."
"Em nhớ lúc đó A Ngọc nhìn Thanh Thanh bằng ánh mắt rất kỳ quái, thật giống như đang nhìn một người ngu ngốc. Nhưng bọn em cũng không muốn ồn ào, vả lại A Ngọc và Thanh Thanh cũng không cãi nhau, cho nên tối hôm đó chúng em cũng không thèm để ý A Ngọc, tất cả đều ngủ tiếp
Lúc Tiểu Nhụy nói xong, từ trong room livestream lại truyền tới tiếng giường sắt kêu lên ring rít, có người bèn hỏi: “Tiểu Nhụy, cậu đang làm gì thế? Đêm hôm còn thầm thì to nhỏ, có để cho người ta ngủ hay không?"
Là bạn cùng phòng của Tiểu Nhụy tỉnh dậy!