Kỳ Liên lo hai đứa con gái ngồi cạnh nhau thì lại cho nhau xem bài để gian lận, chú ta một hai gọi mọi người vào vườn hoa nhỏ trên mái, bốn người ngồi mặt đối mặt chơi mạt chược trên di động với nhau. Mạt chược thì chưa chơi được bao nhiêu, Triệu Ngu đã suýt bị muỗi nước ngoài cắn chết. Cô không chịu được, bèn kéo Thịnh Kiều chạy xuống lầu.
Lê Nghiêu và Hồ Duệ Văn đang lập team trong phòng nghỉ, vừa thấy Thịnh Kiều đi xuống, họ vội kêu: “Tiểu Kiều vô team đê!”
Ba người đều là trùm sò có mấy chục sao trên server WeChat, Triệu Ngu về phòng bôi chút dầu thơm, sau khi đi ra thì ngồi cạnh Thịnh Kiều xem họ đánh.
Sau đó cô liên tục thấy cô ấy được Doublekill, Triplekill, Pentakill. Mình thì xác vắt ngang hẻm núi, cậu ấy thì vắt xác người khác ngang hẻm núi, Triệu Ngu chống cằm tỏ vẻ hâm mộ.
(Doublekill: mình giết . Triplekill: mình giết . Pentakill: mình giết )
Đánh xong một ván, Thịnh Kiều gọi cô: “Ngu Ngu, chơi chung đi.”
Triệu Ngu thở dài: “Nick tớ ở server QQ, bên WeChat tớ mới rank Đồng thôi, không đánh với các cậu được đâu.”
Hồ Duệ Văn ngày nào cũng tận dụng mọi cơ hội để chuộc tội với idol, thấy thế thì nói ngay: “Không sao, bọn em đổi server sang chơi với chị nhé!” Cậu bé liều mạng ra hiệu bằng mắt với Thịnh Kiều: “Đúng không chị Tiểu Kiều!”
Thịnh Kiều nghẹn cười: “Đúng vậy, chuyển server tụi tớ sẽ làm nick Đồng ngược bọn chơi gà, lên rank Vương Giả chỉ trong một đêm!”
Triệu Ngu thấy hứng ngay: “Thật à? Được, đợi tớ lên nick nhé!”
Bởi vì không thể đi rank , mà đúng lúc Lê Nghiêu cũng chẳng có hứng thú cầm clone chơi với họ, anh ta bèn ngồi một bên chơi một mình. Thịnh Kiều và Hồ Duệ Văn chuyển server đăng nhập lại. Trong KoG, đổi server xong là thành nick mới lv mới, nên ba cái nick Đồng mở ra hành trình lên rank của họ.
Triệu Ngu cuối cùng cũng cảm nhận được niềm vui của việc nằm không ăn sẵn.
Có bận cô đi WC, treo máy dưới tháp thủy tinh, lúc quay về thì ván đấu đã kết thúc thắng lợi rồi. Ở rank thấp, Thịnh Kiều đúng là chỉ cần giết lung tung. Hồ Duệ Văn cũng là trùm KoG, một thích khách một xạ thủ, Triệu Ngu cầm support mà mình am hiểu nhất, ba người phối hợp hoàn hảo, phút xong một ván, rank lên vù vù.
Đến rạng sáng, Triệu Ngu đã tã lắm rồi.
Hồ Duệ Văn vẫn còn chưa hết hứng: “Đêm nay nhất định phải đưa Chị Tiểu Ngu lên rank Vương Giả!”
Triệu Ngu xua tay lia lịa: “Chị chịu hết nổi rồi, chị buồn ngủ chết mất thôi. Ngày mai lên rank Vương Giả cũng không muộn, ngủ đi.”
Ba người ngáp ngắn ngáp dài về phòng mình ngủ.
Ngày hôm sau, họ lại có thắng cảnh mới để check-in. Kỳ Liên nhìn ba người ngáp liên tục dọc đường đi, “Chẳng lẽ tối qua ba đứa chúng bây đi trộm bò?”
Mắt Hồ Duệ Văn đỏ quạch què: “Chiến đấu vì vinh quang ạ!”
Tới sẩm tối cơm nước xong về quán trọ, Hồ Duệ Văn bèn gửi link KoG vào group chat, “Chị Tiểu Ngu! Chị Tiểu Kiều! Thời tới cản không kịp, mau tới đây!”
Triệu Ngu: “Nhóc này điên rồi hở?”
Thịnh Kiều: “Cậu không chọc nó thì nó cũng không điên tới mức đấy đâu.”
Kỳ Liên không chịu: “Không được, Ngu Ngu phải chơi mạt chược với lão đây!”
Triệu Ngu cười hì hì hỏi: “Chú Kỳ, chú không lo cháu gian lận nữa ạ?”
Kỳ Liên: “Vì mạt chược nên phải nhịn nhục sống tạm bợ vậy thôi.”
Nhà có cụ già, như có em nhỏ. Triệu Ngu và Thịnh Kiều đành phải chơi mấy ván mạt chược với Kỳ Liên cái đã. Hết cơn ghiền của chú ta, hai cô mới quay qua Hồ Duệ Văn đang mỏi mắt trông mong, lập team với cậu bé.
Nhưng tới rank Kim Cương Tinh Diệu thì căng hơn rồi, muốn thắng cũng không phải dễ. Đánh cả đêm, rank của Triệu Ngu dừng lại ở Tinh Diệu II.
Mấy ngày kế tiếp, hoạt động giải trí của họ trở nên cố định. Chơi mạt chược trước, đánh KoG sau. Rank của Triệu Ngu cũng tăng đều đều, cô đạt tới rank cao nhất từ trước đến giờ, Vương Giả sao!
Sau khi kết thúc hành trình ở Italy, nhóm khách mời lại vòng tới Hi Lạp, bắt đầu một chuyến du lịch bụi mới. Họ quay chương trình thì vui vẻ thế này, nhưng những lời nhục mạ Thịnh Kiều trên mạng vẫn còn mãi không dứt.
Cô khách mời bỏ quay kia có thù oán cá nhân với Thịnh Kiều, cứ mua thủy quân lên mạng bôi đen Thịnh Kiều suốt. Drama càng dài càng thơm nức mũi, lúc Triệu Ngu ăn tối xong chuẩn bị lên tầng thượng của khách sạn tập thể dục thì nghe thấy Giang Dự đang nói chuyện phiếm với nhân viên công tác ở hành lang.
(Thủy quân: nick ảo chuyên dùng dể comment seeding, định hướng dư luận. Thường mọi người có thể mua một số lượng nick ảo lớn để nhục mạ hoặc tâng một ai đó lên.)
Người đại diện của Thịnh Kiều yêu cầu đăng phần behind the scenes trong chương trình lên để chứng mình sự trong sạch cho cô ấy. Nhưng cô sao nữ bỏ quay vẫn luôn gây sức ép bằng tư bản, nếu Giang Dự đăng phần behind the scenes ra, thì chẳng khác gì tỏ rõ thái độ đối đầu với tư bản.
Đạo diễn chấp hành sốt ruột nói: “Đoạn ngoài lề đấy không đăng được đâu đạo diễn Giang ơi. Cô ta cùng lắm chỉ bị mắng thêm một thời gian nữa thôi. Bao giờ chương trình lên sóng ai xem khắc hiểu ấy mà, chúng ta không cần chơi cứng đối cứng với tư bản lúc này đâu!”
Giang Dự im lặng.
Triệu Ngu cắn cái dây buộc tóc trên cổ tay kéo nó xuống, cô tròng nó lên bàn tay rồi buộc mái tóc dài lên, đi ra ngoài từ chỗ hành lang: “Cậu ơi.”
Giang Dự quay đầu lại nhìn.
Cô cười tươi rói: “Không khuất phục trước thế lực ác độc, không mất đi cốt cách kiêu ngạo, đây chính là lời cậu đã dạy cháu từ nhỏ đấy. Bây giờ cậu đừng tự vả vào mặt mình trước mặt cháu chứ.”
Giang Dự trừng mắt lườm cô mấy cái.
Ngày hôm sau, phần behind the scene làm sáng tỏ giúp Thịnh Kiều được tung ra. Dư luận trên mạng cuối cùng cũng xoay ngược lại. Triệu Ngu không đề cập chuyện này với Thịnh Kiều, tiếp tục quay chương trình vô cùng vui vẻ với mọi người.
Lúc tối quay lại quán trọ, Triệu Ngu tắm rửa xong thì nằm lên giường xem bảng lịch trình kế tiếp mà Lâm Chi Nam gửi đến. Thịnh Kiều đi từ ngoài vào nhào về phía cô, ôm chầm lấy cô.
Triệu Ngu vừa kêu vừa đẩy cô ấy ra: “Cậu không tắm hôi chết lên được, đừng có chạm vào tớ!”
Thịnh Kiều ôm cô không rời. Hai người náo loạn một trận, cuối cùng cùng nằm song song trên giường. Thịnh Kiều ôm cánh tay cô, xích lại gần: “Tớ biết cả rồi, cảm ơn Ngu Ngu đã nói giúp tớ nhé!”
Triệu Ngu đẩy đầu cô ấy ra: “Có tí chuyện nhằm nhò gì, thị phi đều có đúng sai, công bằng là ở lòng người.”
Thịnh Kiều nói: “Dạo này cậu uyên bác quá, hơi không phù hợp với hình tượng học sinh dốt của cậu.”
Triệu Ngu nạt cô ấy: “Ai bảo tớ là học sinh dốt!”
Thịnh Kiều: “Fan của cậu đều nói vậy mà, tớ đây còn có cả bảng điểm của cậu do bạn cùng cấp của cậu leak đấy, cậu có muốn xem không?”
Triệu Ngu suýt thì tức chết, nhào tới véo cô ấy: “Thịnh Kiều cậu có bị khùng không hả! Lại còn download bảng điểm của tớ? Lập tức xóa ngay cho tớ!”
Thịnh Kiều bị cô véo cho trợn trắng cả mắt.
Triệu Ngu vất vả lắm mới rửa ráy tắm táp sạch sẽ thơm tho, vật nhau một lát người lại đầy mồ hôi, đành phải đi tắm lại lần nữa. Thịnh Kiều ngồi trên giường, vẫy tay đầy rù quyến với cô: “Có muốn tắm uyên ương chung với tớ không?”
Triệu Ngu: “Không được, sợ cái anh cục cưng chẳng biết là thần thánh phương nào của cậu đánh tớ mất.”
Thịnh Kiều quả nhiên im re ngay.
Điều hòa ở quán trọ xảy ra vấn đề, trước đấy thì không làm lạnh được, sau nửa đêm lại lạnh gần chết, không chỉnh về chế độ ấm được. Hai người ngủ chung giường, đắp chung chăn sưởi ấm cho nhau.
Thịnh Kiều sờ xong eo cô lại có ý đồ muốn sờ ngực cô, bị Triệu Ngu vô tình ngăn lại. Cô đè móng vuốt cô ấy lại lườm cho một lát: “Cậu đúng là cái đồ phổi bò.”
Thịnh Kiều nằm thẳng về, một lát sau mới thở dài: “Không thì sao nữa? Nếu tớ tức tối với tất cả những người mắng nhiếc tớ trên đời, tớ còn sống được nữa sao?”
Triệu Ngu ngẫm nghĩ một lát: “Nói vậy cũng đúng.”
Thịnh Kiều xoa xoa tóc cô: “Cậu cũng khái tính mà, tớ đây chỉ bị người ta chửi mắng trên mạng tí thôi, ngày xưa cậu còn bị người ta hắt nước thẳng mặt còn gì, cậu cũng có để trong lòng đâu.”
Triệu Ngu sửng sốt hồi lâu, thở dài bật cười: “Đúng vậy, trong khoảnh khắc lựa chọn trở thành minh tinh ấy, tớ đã định là phải chấp nhận chuyện đấy rồi.”
Thịnh Kiều quay đầu sang hỏi: “Vậy cậu có hối hận không?”
Hối hận ư?
Mười năm tranh đấu, ngày Đông giá lạnh ngày Hè nóng bức, chảy bao nhiêu mồ hôi, nhỏ bao nhiêu nước mắt, có từng hối hận không?
Sau một lúc lâu, Triệu Ngu bật cười: “Sao lại hối hận được? Ở trên con đường này, tớ đã nhận được thứ quan trọng nhất trong cuộc đời rồi.”
Nếu không trở thành minh tinh, cô nhất định vẫn là Triệu Ngu tầm thường ngu dốt luôn bỏ dở giữa chừng kia. Cô sẽ không tìm được ước mơ của mình, cô sẽ không được sống với dáng vẻ lấp lánh như bây giờ.
Thịnh Kiều cũng bật cười: “Tớ cũng thế, tớ cũng đã có được báu vật quan trọng nhất rồi.”
(Thịnh Kiều dùng từ “bảo bối”, vừa có nghĩa là của báu, vừa là cách gọi cưng chiều chỉ người yêu, người thân: “cục cưng/baby”. Trong trường hợp này, cô đang nhắc tới bạn trai của cô.)
……
Trạm cuối của chuyến du lịch bụi là ở Prague. Cả quãng đường này, đêm nào Triệu Ngu cũng đi rank ba với Thịnh Kiều và Hồ Duệ Văn. Cô không chỉ lên rank rất nhanh, mà gần như chưa từng thua bao giờ. Mà cô toàn dùng Trương Phi đi support, điểm chiến tích cũng lên như điên, nhận được danh hiệu Trương Phi hàng top của thành phố.
(Trương Phi: Support/Tank. Một trong các anh hùng dưới trướng Lưu Bị trong Tam Quốc Diễn Nghĩa.)
Điều này khiến mũi Triệu Ngu hếch thẳng lên trời, cô chụp màn hình up lên vòng bạn bè: Về sau Tay Mạt Chược số Thành Đô chắc phải đổi tên thành Trương Phi số Thành Đô thôi!
Like comment nhảy tá lả.
Hạ Nguyên gửi tin WeChat cho cô: “Chị! Về sau em xin cậy chị!”
Triệu Ngu vỗ ngực: “Cứ bám chị đi.”
Bình luận toàn là kinh ngạc tán thưởng, Triệu Ngu đang hân hoan hớn hở reply từng người thì đột nhiên nhận được lời bình luận của thầy giáo ảnh đế:
—— Kỷ Thư Thừa: Trương Phi số Thành Đô nghĩa là sao?
Triệu Ngu vội reply: Là thuật ngữ trong game ạ, có nghĩa em là người chơi tướng Trương Phi giỏi nhất trong thành phố Thành Đô đấy ạ!
Kỷ Thư Thừa: / cười, giỏi nhỉ.
Triệu Ngu có cảm giác như bị thầy chủ nhiệm lớp bình luận.
Buổi chiều, lúc quay chương trình, di động của cô rung lên rất nhiều lần. Triệu Ngu chờ đến lúc được nghỉ mới bỏ di động ra xem, tất cả đều là tin Thẩm Tuyển Ý gửi sang:
—— Thẩm Tuyển Ý: Ảnh photoshop chứ gì?
—— Thẩm Tuyển Ý: Em lên rank Vương Giả hồi nào??? Nick chính ở server QQ của em còn không được nhiều sao thế này!
—— Thẩm Tuyển Ý: Em thuê người đánh hộ chứ gì?
—— Triệu Ngu: Anh tưởng em là anh à?bg-ssp-{height:px}
—— Thẩm Tuyển Ý: Anh không tin! Trừ phi em solo thắng được anh!
Triệu Ngu cáu điên cất di động đi, không để ý tới anh.
Công cuộc ghi hình đã gần kết thúc. Nếu nói là quay gameshow, Triệu Ngu lại cảm thấy lịch trình lần này là một kỳ nghỉ cho bản thân. Chơi game, dạo chơi thắng cảnh, nếm món ngon, còn gặt hái được một cô chị em để tâm tình tâm sự.
Cô gửi ảnh chụp màn hình Thẩm Tuyển Ý đòi solo với cô cho Thịnh Kiều xem, Thịnh Kiều cười khẩy mấy tiếng: “Đánh với ổng đi, đánh đến khi nào ổng quỳ xuống gọi cậu là bố mới thôi.”
Thịnh Kiều bày mưu tính kế cho cô: “Để thắng cậu, ổng chắc chắn sẽ dùng tướng mà ổng thạo nhất.”
Triệu Ngu nghĩ lại những lần đi rank đôi trong phim trường cùng Thẩm Tuyển Ý: “Biển Thước hả?”
Thịnh Kiều: “Đúng vậy, cho nên cậu cứ luyện Mị Nguyệt là oánh được ổng.”
(Biển Thước: Pháp sư. Nguyên mẫu là nhân vật lịch sử thời Xuân Thu Chiến Quốc.
Mị Nguyệt: Pháp sư/Tank. Nguyên mẫu là Tần Tuyên Thái hậu Mị Bát Tử.)
Vì thế Triệu Ngu bắt đầu khổ luyện Mị Nguyệt, có Thịnh Kiều chỉ đạo bên cạnh, chẳng mấy mà cô đã nắm giữ được cách chơi tướng này, chỉ chờ quay xong chương trình về nước solo với Thẩm Tuyển Ý.
Chẳng ai ngờ, hôm kết thúc ghi hình chương trình lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Thịnh Kiều bị bắt cóc.
Trước đây cô ấy toàn bị người đại diện hồi xưa áp bức, sau khi thành công chấm dứt hợp đồng, người đại diện cũ ghi hận trong lòng, lên kế hoạch cho vụ bắt cóc này cùng cô sao nữ đã bỏ quay kia.
Họ định trói người xong sẽ quay video để làm Thịnh Kiều thân bại danh liệt, không ngờ Thịnh Kiều ra sức phản kháng trên xe, vì thế xe đang chạy trên đường thì lao xuống sông.
Khi Triệu Ngu hay tin chạy tới bệnh viện thì đã là buổi tối.
Tối nay vốn là tiệc mừng đóng máy của tổ chương trình, chẳng ai dự đoán được sẽ xảy ra cơ sự thế này. Thịnh Kiều đang được chạy chữa trong phòng cấp cứu. Triệu Ngu vừa tới nơi, đã thấy Hoắc Hi ngồi trên băng ghế dài chỗ hành lang.
Thấy Hoắc Hi xuất hiện ở chỗ này, mấy người chạy tới đều vừa khiếp sợ lại vừa ngạc nhiên ra mặt.
Hoắc Hi trong ấn tượng của cô luôn vừa lý trí lại vừa thờ ơ, thanh cao lạnh lẽo như ánh trăng chiếu vào núi tuyết, chẳng hề dính chút trần tục thế gian.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Hoắc Hi sắp mất đi lý trí như vậy, đôi mắt anh đỏ như màu máu, anh nói với họ: “Cô ấy là bạn gái của tôi.”
Hóa ra cục cưng của Thịnh Kiều là Hoắc Hi.
Triệu Ngu cảm thấy những cuộc tình trên thế gian này thật diệu kỳ.
Chuyện bắt cóc không được truyền đi mà chỉ thông báo với bên ngoài là tai nạn xe cộ. Triệu Ngu bỏ hết lịch làm việc kế tiếp, ở rịt trong bệnh viện chờ Thịnh Kiều tỉnh lại.
Mối tình giữa cô ấy và Hoắc Hi không thể để lộ được, Hoắc Hi không ngủ không nghỉ canh giữ trước giường bệnh. Ngoài bác sĩ, cũng chỉ có Triệu Ngu và trợ lý của Thịnh Kiều có thể ra vào phòng bệnh.
Sau khi tin này lan đến trong nước, di động của Thịnh Kiều liên tục có cuộc gọi đến. Hoắc Hi chẳng hề quan tâm đến chuyện bên ngoài, chỉ nắm tay Thịnh Kiều không hề nhúc nhích, nhìn cô ấy đăm đăm. Triệu Ngu đành phải giúp họ nghe một số cuộc gọi.
Đến tối, Triệu Ngu ngồi ngoài hành lang ăn cơm trợ lý mua về, di động trong túi lại rung lên.
Cô cắn thìa lấy ra xem, tên người gọi ghi là “Thẩm Tuyển Ý”.
Triệu Ngu bỏ thìa về lại bát, mở điện thoại ra nghe. Vừa kết nối được, đầu bên kia đã vang lên giọng nói vô cùng lo lắng: “Người anh em? Em tỉnh rồi à? Em có khỏe không?”
Đây là lần đầu tiên Triệu Ngu nghe thấy giọng điệu anh lo lắng như vậy.
Cô ngẩn người: “Em là Triệu Ngu.”
Thẩm Tuyển Ý cũng sửng sốt, dừng một chút mới nói: “Tiểu Ngu à, em cũng ở bệnh viện hả?”
Triệu Ngu nói: “Ừm, Kiều Kiều còn chưa tỉnh, em không yên tâm rời đi.”
Giọng Thẩm Tuyển Ý hơi trầm thấp: “Cô ấy thế nào rồi? Không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa chứ?”
Triệu Ngu nói lại lời bác sĩ dặn hồi sáng: “Trước mắt không nguy hiểm đến tính mạng nhưng não bộ thiếu oxy quá lâu, có tỉnh lại được không thì còn chưa chắc.”
Đầu bên kia không nói gì một lúc lâu.
Triệu Ngu gọi anh khe khẽ: “Thẩm Tuyển Ý, anh còn đấy không?”
Lúc này anh mới thấp giọng trả lời: “Đây.”
Triệu Ngu nói: “Sẽ tỉnh lại thôi, anh đừng lo lắng.”
Anh ừ khẽ một tiếng, lại nói: “Kiều Kiều tỉnh thì em nhắn tin báo anh một tiếng nhé.”
Triệu Ngu bảo được.
Cúp điện thoại xong, Triệu Ngu nhìn đồ ăn hơi nguội lạnh trong bát, trái tim run lên mấy cái thật khẽ.
Tâm tư của con gái vừa tinh tế lại vừa nhạy cảm lắm, rõ ràng chỉ là một cuộc gọi quan tâm của bạn bè, nhưng cô lại có thể nghe ra điều gì khang khác từ sự sốt sắng trong giọng anh.
Triệu Ngu chưa bao giờ cảm thấy tư duy của mình rõ ràng và tỉ mẩn như vậy. Giọng điệu của anh, hành vi của anh trong scandal lần trước như thể bị phóng đại thành từng bức hình hiện lên trong đầu cô. Mỗi một bức hình đều là minh chứng cho phần thiện cảm khác biệt của anh.
Tên ngốc này, có ý với người ta à.
Anh ấy có biết Thịnh Kiều và Hoắc Hi đang yêu nhau không nhỉ?
Triệu Ngu chọc chọc đồ ăn trong bát, tâm trạng bỗng chốc trở nên phức tạp. Cô hơi tức giận, lại thấy hơi nực cười, rồi lại không biết mình đang giận anh, hay giận chính bản thân mình.
Vậy là kết thúc rồi.
Tình cảm mà cô dành cho anh, đã định sẵn sẽ thất bại.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, trợ lý của Hoắc Hi bưng hộp cơm, đi ra với vẻ mặt hụt hẫng. Thấy cô đang thất thần ngồi trên băng ghế, cậu ta khẽ nói: “Cô Tiểu Ngu, cơm của cô nguội rồi, để em hâm lại cho cô.”
Triệu Ngu hoàn hồn lại từ giữa mênh mông mờ mịt, cô ngẩng đầu thấy phần ăn còn chưa động đũa trên tay trợ lý: “Anh ấy vẫn không ăn à?”
Trợ lý gật gật đầu.
Triệu Ngu hít một hơi thật sâu, duỗi tay: “Đưa cho tôi.”
Trợ lý đầy vẻ cảm kích đưa hộp cơm cho cô.
Triệu Ngu cầm đồ ăn đi vào phòng bệnh. Hoắc Hi vẫn ngồi trước giường bệnh, nắm tay Thịnh Kiều, mãi mà không nhúc nhích tựa như một bức phù điêu.
Cô đặt bát lên đầu giường, “Anh muốn Kiều Kiều tỉnh lại nhìn thấy anh trong bộ dạng này sao?”
Hoắc Hi không nói một lời, đôi mắt ứ máu chỉ nhìn cô gái đang hôn mê trên giường, tựa như thế giới của anh chỉ có cô ấy.
Triệu Ngu chưa bao giờ gặp được một tình yêu nồng nhiệt, như một đám lửa lớn hừng hực thiêu đốt, gần như xuyên thủng trái tim người ta như vậy.
Khi tình còn chưa chớm cô đã gieo hạt giống yêu thầm, hạt giống này mọc rễ nẩy mầm, nở ra bông hoa đơn phương. Dẫu đóa hoa này đẹp đẽ mềm mại thế nào, cũng chỉ có một mình cô thấy được.
Cô chưa bao giờ được trải nghiệm tình yêu.
Rồi lại dường như đã yêu rất nhiều năm rồi.
Cô nhìn đôi tay siết chặt của hai người, cảm thấy, họ dũng cảm thật đấy.
Đây chắc hẳn chính là tình yêu.
……
Thịnh Kiều rốt cuộc cũng tỉnh lại vào ba ngày sau.
Bác sĩ khám xong thì xác nhận không nguy hiểm đến tính mạng, nằm viện theo dõi thêm một thời gian nữa là không đáng ngại rồi. Triệu Ngu gửi tin này cho Thẩm Tuyển Ý đầu tiên, cô vốn tưởng anh sẽ gọi điện quan tâm Thịnh Kiều mấy câu, ai dè anh chỉ reply cô một câu “Đã biết” rồi không làm gì nữa.
Triệu Ngu lại càng tức hơn, nhưng cũng không biết mình đang tức vì điều gì.
Thịnh Kiều hôn mê bao lâu, Hoắc Hi không ngủ bấy lâu. Thịnh Kiều vừa tỉnh dậy thấy dáng vẻ tiều tụy của anh, quả là vô cùng đau lòng, bèn dỗ anh nằm ngủ bên cạnh mình.
Triệu Ngu đứng ngoài cửa ăn đẫy cơm chó, chờ Hoắc Hi đi rồi cô mới đi vào: “Còn lừa cả tớ luôn, đúng là tình chị em plastic!”
Thịnh Kiều cười hề hề ngây ngô.
Nhưng tình cảm của lưu lượng đỉnh cao mà truyền ra trong showbiz nước nhà thì chỉ có lật trời. Triệu Ngu cũng không so đo chuyện này với cô ấy. Cô thông báo cho cô ấy biết chuyện chiều nay mình sẽ đi.
Thịnh Kiều nói: “Nhanh vậy à?”
Triệu Ngu nhéo mặt cô ấy: “Không thì còn gì nữa? Tớ với bạn trai cậu đã ở cạnh cậu lâu thế này, có biết tớ bỏ bao nhiêu lịch trình lỗ bao nhiêu tiền không hử!”
Thịnh Kiều lấy hết quýt trong rổ ra nhét vào túi cô: “Tiếp viện lại cho cậu nè! Cầm quýt đi mà ăn đường!”
Triệu Ngu nói: “Không cần, lười bóc lắm. Tớ có được như cậu đâu, có Hoắc Hi hầu hạ mọi nơi mọi lúc.”
Thịnh Kiều cầm một quả quýt bóc hết vỏ rồi đưa cho cô: “Người muốn bóc quýt cho cậu chắc phải xếp hàng dài từ nước mình sang tận bên này ấy chứ, cứ yêu đương ngọt ngào đi thì lúc nào cũng có!”
Triệu Ngu bóc múi quýt bỏ vào miệng, nhìn làn gió nhẹ phất qua tán cây ngoài cửa sổ.
Mãi đến khi ăn xong quả quýt trong tay, cô mới rốt cuộc quay đầu lại cười nói: “Thôi, so với yêu đương, tớ thà làm nữ thần quốc dân còn sướng hơn.”
Đóa hoa đơn phương đúng là vừa đẹp đẽ vừa mềm mại thật, nhưng những cây leo nho nhỏ trong lòng cô đã sớm đâm chồi nhảy lộc, nở ra những đóa hoa còn đẹp đẽ hơn.
Thế giới của cô ngập tràn sắc hoa.
Một đóa hoa điêu tàn cũng không khiến cô bi thương, điều tiếc nuối duy nhất là đóa hoa ấy không thể nở rộ mãi mãi mà thôi.
[HẾT CHƯƠNG ]