Đêm nay, Tiếu Đằng không bị quấy rầy nên ngủ được coi như an ổn.
Rất đáng quý.
Chỉ là sáng hôm sau, trên người cảm thấy rất không thoải mái. Đầu hơi đau, sau khi mở miệng lại phát hiện cuống họng bỏng rát, Tiếu Đằng dùng sức làm thanh cổ họng, nghe được âm thanh khàn khàn. Đúng là bị cảm.
Nhưng đây là chuyện nhỏ không đáng kể, hoàn toàn không ảnh hưởng đến lịch trình hôm nay của anh.
Tiếu Đằng vẫn tới công ty đúng giờ, xuất hiện cùng anh còn có Dung Lục kết thúc kỳ nghỉ ốm.
Vì vậy Tiếu Đằng cảm nhận được sự ồn ào đã lâu không gặp.
Trên đường về văn phòng, mọi người xung quanh vừa nỗ lực né tránh ánh mắt anh, vừa thì thầm với thằng nhãi bên cạnh: “Dung Lục, mấy nay ốm hả?”
“Đã lâu không thấy cậu rồi.”
“Anh vẫn khoẻ chứ?”
“Có phải là do áp lực quá không?”
Dung Lục phong độ nhẹ nhàng mà mỉm cười: “Cảm ơn, đã khoẻ rồi.”
“…”
Ngay cả bác gái lao công, lúc đổi túi rác trong văn phòng cũng thân thiết hỏi han Dung Lục: “Có phải còn khó chịu không? Hôm nay nhìn cháu ít nói thế?”
“…”
Tên này thường ngày lắm lời, hôm nay không nói chuyện, tất cả mọi người đều chạy đến ân cần hỏi thăm.
Tiếu Đằng trầm mặc lật tài liệu.
Không ai phát hiện anh ốm.
Người im lặng ít nói thường luôn chịu thiệt!
Tuy anh không quan tâm chút nào.
Nén nhịn sự khó chịu trên người, làm việc một lúc, trước mặt Tiếu Đằng có thêm một chén trà hạnh nhân, còn có một hộp đường.
Dung Lục ân cần nói: “Nhớ ăn nhá.”
“…”
“Anh bị cảm mà.”
“…”
Tiếu Đằng vừa chau mày, Dung Lục đã nói: “Anh đau đầu hả? Em xoa bóp cho anh.”
Tiếu Đằng muốn mở miệng đuổi cậu ta đi, nhưng ngón tay trên huyệt thái dương vừa đúng cường độ làm anh nhất thời do dự.
Nhưng nếu Dung Lục có hành động nào trái phép tắc, lập tức anh sẽ cho cậu ta một cái tát dính bép vào tường.
Dung Lục thành thạo bóp đỉnh đầu, trên trán, hai bên, sau gáy, lực đạo hết sức vừa phải. Xác thực không có gì để soi mói.
Dưới bàn tay lão luyện, cảm giác đau giảm đi, trong đầu cũng rõ ràng hơn, Tiếu Đằng lập tức nói: “Tốt, cậu đi làm việc đi.”
Dung Lục nghe vậy liền thu tay, sau đó nói: “Em làm xong rồi..”
“…” Hiệu suất quá cao: “Vậy cậu tránh sang một bên.”
Dung Lục cười: “Được rồi.”
Mới khỏi bệnh ốm vặt, Dung Lục lại khôi phục dáng vẻ cười hì hì đau thương bất nhập.
Tiếu Đằng ngồi trước bàn làm việc, Dung Lục ở một bên nâng cầm nhìn Tiếu Đằng.
Mặt Tiếu Đằng bị nhìn sắp cứng đơ.
Cái tên này trong mắt người khác rất tuấn tú nhưng với anh chỉ cảm thấy gương mặt mỉm cười say mê kia vô cùng chướng mắt.
Tiếu Đằng không kiềm chế nổi, lạnh lùng nói: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Thanh niên vô cùng thẳng thắn: “Nhìn anh.”
“Có thể nhìn cái gì?”
“Cảm thấy nhìn anh rất tốt.”
“…” Anh không có gì để nói.
Vậy mà Dung Lục còn dám hỏi ngược lại: “Lẽ nào người khác không làm như vậy hả?”
Tiếu Đằng: “Không ai tẻ nhạt như cậu.”
Dung Lục cười nói: “Đây không phải là tẻ nhạt.”
“…”
Tiếu Đằng suýt nữa thuận miệng hỏi: “Nếu không thì là gì?” May mà dừng lại đúng lúc, anh hạ giọng: “Đừng nhìn.”
Dung Lục cười: “Tại sao?”
“…”
“Để em nhìn mà, không mất miếng thịt nào. Nếu không em đứng xa nhìn, không cho anh biết em nhìn, được không?”
“…” Tiếu Đằng bất lực: “Cút xa chút.”
Anh chắc chắn không thẹn thùng hay mất bình tĩnh. Bất cứ khi nào cũng là mục tiêu của mọi người, tình cảnh nào mà anh chưa từng thấy.
Chỉ là cảm giác bị người ta người lén lút nghiêm túc chú ý, thực sự quá khéo. Hoặc là nói, quá xa lạ.
Hôm nay đi nói chuyện với chính phủ về hạng mục hợp tác lớn, cục mỡ dày này người khác đều ăn một nửa ở trong miệng nhưng Tiếu Đằng vẫn có khả năng móc ra nhổ răng cọp.
Kinh tế không thuận, trên thương trường anh luôn luôn đắc ý. Thế như chẻ tre, làm người không có sức lực chống đỡ lại.
Nói xong công chuyện, buổi tối còn phải tổ chức tiệc rượu. Tiếu Đằng không có thời gian, lại không có nhẫn nại vứt người khác lại, chỉ có Dung Lục ở bên cạnh.
Từ thang máy xuống bãi đậu xe, lúc chuẩn bị lấy xe anh cảm thấy có chút kỳ quái.
Trực giác của anh rất chính xác, khi anh quay đầu nhìn lại thì đã thấy một chiếc xe ý đồ bất chính đang lao về phía bọn họ.
Rất đáng quý.
Chỉ là sáng hôm sau, trên người cảm thấy rất không thoải mái. Đầu hơi đau, sau khi mở miệng lại phát hiện cuống họng bỏng rát, Tiếu Đằng dùng sức làm thanh cổ họng, nghe được âm thanh khàn khàn. Đúng là bị cảm.
Nhưng đây là chuyện nhỏ không đáng kể, hoàn toàn không ảnh hưởng đến lịch trình hôm nay của anh.
Tiếu Đằng vẫn tới công ty đúng giờ, xuất hiện cùng anh còn có Dung Lục kết thúc kỳ nghỉ ốm.
Vì vậy Tiếu Đằng cảm nhận được sự ồn ào đã lâu không gặp.
Trên đường về văn phòng, mọi người xung quanh vừa nỗ lực né tránh ánh mắt anh, vừa thì thầm với thằng nhãi bên cạnh: “Dung Lục, mấy nay ốm hả?”
“Đã lâu không thấy cậu rồi.”
“Anh vẫn khoẻ chứ?”
“Có phải là do áp lực quá không?”
Dung Lục phong độ nhẹ nhàng mà mỉm cười: “Cảm ơn, đã khoẻ rồi.”
“…”
Ngay cả bác gái lao công, lúc đổi túi rác trong văn phòng cũng thân thiết hỏi han Dung Lục: “Có phải còn khó chịu không? Hôm nay nhìn cháu ít nói thế?”
“…”
Tên này thường ngày lắm lời, hôm nay không nói chuyện, tất cả mọi người đều chạy đến ân cần hỏi thăm.
Tiếu Đằng trầm mặc lật tài liệu.
Không ai phát hiện anh ốm.
Người im lặng ít nói thường luôn chịu thiệt!
Tuy anh không quan tâm chút nào.
Nén nhịn sự khó chịu trên người, làm việc một lúc, trước mặt Tiếu Đằng có thêm một chén trà hạnh nhân, còn có một hộp đường.
Dung Lục ân cần nói: “Nhớ ăn nhá.”
“…”
“Anh bị cảm mà.”
“…”
Tiếu Đằng vừa chau mày, Dung Lục đã nói: “Anh đau đầu hả? Em xoa bóp cho anh.”
Tiếu Đằng muốn mở miệng đuổi cậu ta đi, nhưng ngón tay trên huyệt thái dương vừa đúng cường độ làm anh nhất thời do dự.
Nhưng nếu Dung Lục có hành động nào trái phép tắc, lập tức anh sẽ cho cậu ta một cái tát dính bép vào tường.
Dung Lục thành thạo bóp đỉnh đầu, trên trán, hai bên, sau gáy, lực đạo hết sức vừa phải. Xác thực không có gì để soi mói.
Dưới bàn tay lão luyện, cảm giác đau giảm đi, trong đầu cũng rõ ràng hơn, Tiếu Đằng lập tức nói: “Tốt, cậu đi làm việc đi.”
Dung Lục nghe vậy liền thu tay, sau đó nói: “Em làm xong rồi..”
“…” Hiệu suất quá cao: “Vậy cậu tránh sang một bên.”
Dung Lục cười: “Được rồi.”
Mới khỏi bệnh ốm vặt, Dung Lục lại khôi phục dáng vẻ cười hì hì đau thương bất nhập.
Tiếu Đằng ngồi trước bàn làm việc, Dung Lục ở một bên nâng cầm nhìn Tiếu Đằng.
Mặt Tiếu Đằng bị nhìn sắp cứng đơ.
Cái tên này trong mắt người khác rất tuấn tú nhưng với anh chỉ cảm thấy gương mặt mỉm cười say mê kia vô cùng chướng mắt.
Tiếu Đằng không kiềm chế nổi, lạnh lùng nói: “Cậu đang nhìn cái gì?”
Thanh niên vô cùng thẳng thắn: “Nhìn anh.”
“Có thể nhìn cái gì?”
“Cảm thấy nhìn anh rất tốt.”
“…” Anh không có gì để nói.
Vậy mà Dung Lục còn dám hỏi ngược lại: “Lẽ nào người khác không làm như vậy hả?”
Tiếu Đằng: “Không ai tẻ nhạt như cậu.”
Dung Lục cười nói: “Đây không phải là tẻ nhạt.”
“…”
Tiếu Đằng suýt nữa thuận miệng hỏi: “Nếu không thì là gì?” May mà dừng lại đúng lúc, anh hạ giọng: “Đừng nhìn.”
Dung Lục cười: “Tại sao?”
“…”
“Để em nhìn mà, không mất miếng thịt nào. Nếu không em đứng xa nhìn, không cho anh biết em nhìn, được không?”
“…” Tiếu Đằng bất lực: “Cút xa chút.”
Anh chắc chắn không thẹn thùng hay mất bình tĩnh. Bất cứ khi nào cũng là mục tiêu của mọi người, tình cảnh nào mà anh chưa từng thấy.
Chỉ là cảm giác bị người ta người lén lút nghiêm túc chú ý, thực sự quá khéo. Hoặc là nói, quá xa lạ.
Hôm nay đi nói chuyện với chính phủ về hạng mục hợp tác lớn, cục mỡ dày này người khác đều ăn một nửa ở trong miệng nhưng Tiếu Đằng vẫn có khả năng móc ra nhổ răng cọp.
Kinh tế không thuận, trên thương trường anh luôn luôn đắc ý. Thế như chẻ tre, làm người không có sức lực chống đỡ lại.
Nói xong công chuyện, buổi tối còn phải tổ chức tiệc rượu. Tiếu Đằng không có thời gian, lại không có nhẫn nại vứt người khác lại, chỉ có Dung Lục ở bên cạnh.
Từ thang máy xuống bãi đậu xe, lúc chuẩn bị lấy xe anh cảm thấy có chút kỳ quái.
Trực giác của anh rất chính xác, khi anh quay đầu nhìn lại thì đã thấy một chiếc xe ý đồ bất chính đang lao về phía bọn họ.