Dung Lục không nhiều lời, mắt vẫn chăm chú nhìn anh, cuối cùng ngoan ngoãn bước tới.
Tiếu Đằng lạnh lùng nói: “Lên xe.”
“…”
Ngồi vào trong xe, Tiếu Đằng không nói nữa, Dung Lục cũng không lên tiếng đặt câu hỏi nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi gương mặt anh.
Tiếu Đằng vẫn ngồi vững vàng.
Trên mặt còn vương lại nước mưa lạnh ngắt, tầm mắt cậu ta nóng rực, không có nghi ngờ, chỉ thuần túy là chấp nhất và lửa nóng, giống như muốn chiếu sâu vào linh hồn anh.
Về đến nhà, ánh đèn sáng rọi khắp nơi, hắt lên những giọt mưa đang rơi li ti bên ngoài. Trong phòng ngủ ấm áp, yên tĩnh vô cùng, vách tường dày ngăn cách căn phòng với tiếng mưa rơi. Dung Lục đã đổi quần áo khô, dùng khăn lông lau qua tóc, tuy vậy người cậu ta vẫn ướt nhẹp, trông có chút chật vật.
Tiếu Đằng ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn cậu ta chăm chú như tra khảo.
Dung Lục đứng trước mặt anh, mặc anh tùy ý dò xét.
Thu hồi bộ dạng ngây thơ, hồn nhiên hay cợt nhả, cậu ta có vẻ rất thành thục, nghiêm túc đến lạ kỳ.
Dò xét một lúc lâu, Tiếu Đằng mới mở miệng: “ Những gì cậu nói là thật?”
“Vâng.”
Dáng vẻ thu liễm của cậu ta lúc này thật sự là rất khác so với bình thường, gương mặt anh tuấn làm người ta an tâm đến lạ, khiến anh nghĩ đến một loại động vật vô cùng trung thành.
Tiếu Đằng nói: “Vậy thì để tôi xem xem, rốt cuộc cậu thật lòng đến mức nào.”
Dung Lục nhìn anh chăm chú, sau đó chậm rãi quỳ xuống, nâng đôi chân trần của anh lên, nhẹ nhàng hôn.
…
Đồng hồ sinh học đã hình thành từ lâu, lệnh cho Tiếu Đằng phải dậy sớm, anh nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, buổi sáng không khí mát lạnh, trong chăn còn có nhiệt độ của một người khác, bởi vậy không có nửa phần buốt giá.
Không ngờ đêm nay anh lại ngủ ngon như thế, không mất ngủ, không gặp ác mộng, không đột nhiên thức giấc.
Lâu lắm rồi anh mới có được giấc ngủ sâu như vậy, trên người đột nhiên dâng lên một cảm giác lười biếng xa lạ, từ đầu đến chân đều thấy lười nhác không muốn động đậy, lần đầu tiên trong đời anh chỉ muốn bám lấy giường.
Tiếu Đằng mệt mỏi nhắm mắt, dung túng cho mình chìm trong khoảnh khắc thư giãn ngắn ngủi này.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói vui vẻ nhu hoà của người bên cạnh: “Chào buổi sáng.”
Tiếu Đằng quay đầu. Dung Lục mỉm cười nhìn anh, mái tóc và làn da như phát sáng, ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào trong phòng khiến đôi mắt cậu ta càng thêm rạng ngời rực rỡ.
Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Tiếu Đằng chính là: Dung Lục quả thật vô cùng hoàn mỹ.
Anh hờ hững đáp lại một câu: “Ừ.”
Dung Lục mỉm cười: “Anh ngủ ngon không?”
Tiếu Đằng nói: “Cũng được.”
Sau đó cậu ta bất thình lình hôn chụt lên trán anh.
Trái tim Tiếu Đằng chấn động, Dung Lục lại toét miệng cười tươi rói, làm cho anh trong nháy mắt chợt tỉnh.
Tiếu Đằng ngồi dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Dung Lục.”
Thanh niên hí hí hửng hửng: “Dạ?”
“Cậu không nên hiểu lầm.”
Dung Lục vẫn cười.
Tiếu Đằng lại nói tiếp: “Tôi tương đối hài lòng với sự phục vụ của cậu. Ngoài ra không có thứ gì khác.”
“…”
“Tối hôm qua không có ý nghĩa gì cả, cậu hiểu chứ?”
Dung Lục an tĩnh một phút, rồi lại cười nói: “Em biết.”
Tiếu Đằng ừ một tiếng. Đây cũng là một trong những điều anh hài lòng ở Dung Lục.
Dung Lục là người thức thời vô cùng, cậu ta biết khi nào cần tiến, khi nào cần lui. Đối mặt với Dung Lục, rất nhiều lúc mình không cần phải nói trắng ra, cậu ta tự hiểu, tự làm hết, vẫn có thể đạt đến hiệu quả.
Tiếu Đằng đứng dậy, cẩn thận mặc quần áo, sửa sang lại tóc tai. Dung Lục nằm trên giường nhìn anh, sau đó đột nhiên cười híp mắt: “Vậy có lần sau không?”
“…”
Tiếu Đằng liếc mắt nhìn cậu: “Còn xem tình huống đã.”
Dung Lục cười hi hí: “Em rất chờ mong đấy.”
“…”
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Dung Lục là người duy nhất cần anh.
Mà bây giờ anh cũng rất muốn được người cần.
Vậy xem như là theo nhu cầu cả hai bên đi.
Tiếu Đằng lạnh lùng nói: “Lên xe.”
“…”
Ngồi vào trong xe, Tiếu Đằng không nói nữa, Dung Lục cũng không lên tiếng đặt câu hỏi nhưng tầm mắt chưa từng rời khỏi gương mặt anh.
Tiếu Đằng vẫn ngồi vững vàng.
Trên mặt còn vương lại nước mưa lạnh ngắt, tầm mắt cậu ta nóng rực, không có nghi ngờ, chỉ thuần túy là chấp nhất và lửa nóng, giống như muốn chiếu sâu vào linh hồn anh.
Về đến nhà, ánh đèn sáng rọi khắp nơi, hắt lên những giọt mưa đang rơi li ti bên ngoài. Trong phòng ngủ ấm áp, yên tĩnh vô cùng, vách tường dày ngăn cách căn phòng với tiếng mưa rơi. Dung Lục đã đổi quần áo khô, dùng khăn lông lau qua tóc, tuy vậy người cậu ta vẫn ướt nhẹp, trông có chút chật vật.
Tiếu Đằng ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn cậu ta chăm chú như tra khảo.
Dung Lục đứng trước mặt anh, mặc anh tùy ý dò xét.
Thu hồi bộ dạng ngây thơ, hồn nhiên hay cợt nhả, cậu ta có vẻ rất thành thục, nghiêm túc đến lạ kỳ.
Dò xét một lúc lâu, Tiếu Đằng mới mở miệng: “ Những gì cậu nói là thật?”
“Vâng.”
Dáng vẻ thu liễm của cậu ta lúc này thật sự là rất khác so với bình thường, gương mặt anh tuấn làm người ta an tâm đến lạ, khiến anh nghĩ đến một loại động vật vô cùng trung thành.
Tiếu Đằng nói: “Vậy thì để tôi xem xem, rốt cuộc cậu thật lòng đến mức nào.”
Dung Lục nhìn anh chăm chú, sau đó chậm rãi quỳ xuống, nâng đôi chân trần của anh lên, nhẹ nhàng hôn.
…
Đồng hồ sinh học đã hình thành từ lâu, lệnh cho Tiếu Đằng phải dậy sớm, anh nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, buổi sáng không khí mát lạnh, trong chăn còn có nhiệt độ của một người khác, bởi vậy không có nửa phần buốt giá.
Không ngờ đêm nay anh lại ngủ ngon như thế, không mất ngủ, không gặp ác mộng, không đột nhiên thức giấc.
Lâu lắm rồi anh mới có được giấc ngủ sâu như vậy, trên người đột nhiên dâng lên một cảm giác lười biếng xa lạ, từ đầu đến chân đều thấy lười nhác không muốn động đậy, lần đầu tiên trong đời anh chỉ muốn bám lấy giường.
Tiếu Đằng mệt mỏi nhắm mắt, dung túng cho mình chìm trong khoảnh khắc thư giãn ngắn ngủi này.
Sau đó lại nghe thấy giọng nói vui vẻ nhu hoà của người bên cạnh: “Chào buổi sáng.”
Tiếu Đằng quay đầu. Dung Lục mỉm cười nhìn anh, mái tóc và làn da như phát sáng, ánh nắng xuyên qua khe hở rèm cửa chiếu vào trong phòng khiến đôi mắt cậu ta càng thêm rạng ngời rực rỡ.
Ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu Tiếu Đằng chính là: Dung Lục quả thật vô cùng hoàn mỹ.
Anh hờ hững đáp lại một câu: “Ừ.”
Dung Lục mỉm cười: “Anh ngủ ngon không?”
Tiếu Đằng nói: “Cũng được.”
Sau đó cậu ta bất thình lình hôn chụt lên trán anh.
Trái tim Tiếu Đằng chấn động, Dung Lục lại toét miệng cười tươi rói, làm cho anh trong nháy mắt chợt tỉnh.
Tiếu Đằng ngồi dậy, từ trên cao nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Dung Lục.”
Thanh niên hí hí hửng hửng: “Dạ?”
“Cậu không nên hiểu lầm.”
Dung Lục vẫn cười.
Tiếu Đằng lại nói tiếp: “Tôi tương đối hài lòng với sự phục vụ của cậu. Ngoài ra không có thứ gì khác.”
“…”
“Tối hôm qua không có ý nghĩa gì cả, cậu hiểu chứ?”
Dung Lục an tĩnh một phút, rồi lại cười nói: “Em biết.”
Tiếu Đằng ừ một tiếng. Đây cũng là một trong những điều anh hài lòng ở Dung Lục.
Dung Lục là người thức thời vô cùng, cậu ta biết khi nào cần tiến, khi nào cần lui. Đối mặt với Dung Lục, rất nhiều lúc mình không cần phải nói trắng ra, cậu ta tự hiểu, tự làm hết, vẫn có thể đạt đến hiệu quả.
Tiếu Đằng đứng dậy, cẩn thận mặc quần áo, sửa sang lại tóc tai. Dung Lục nằm trên giường nhìn anh, sau đó đột nhiên cười híp mắt: “Vậy có lần sau không?”
“…”
Tiếu Đằng liếc mắt nhìn cậu: “Còn xem tình huống đã.”
Dung Lục cười hi hí: “Em rất chờ mong đấy.”
“…”
Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Dung Lục là người duy nhất cần anh.
Mà bây giờ anh cũng rất muốn được người cần.
Vậy xem như là theo nhu cầu cả hai bên đi.