Sau khi Dung Lục đi, công việc của Tiếu Đằng ngày càng trở nên bận rộn, anh uể oải, tâm trạng rất tệ, giấc ngủ không sâu, cả ngày bồn chồn nôn nóng, trạng thái không ổn định, như quả bóng có thể nổ bất cứ lúc nào.
Bởi vì ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, anh không thể không đến gặp bác sĩ, mua thuốc, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Không rõ bệnh lý, nguyên nhân cũng không muốn tra cứu. Đơn giản chỉ là áp lực tinh thần mà thôi, áp lực, anh từng trải qua rất nhiều lần rồi.
Có lúc anh lại nhớ tới Dung Lục, trong đầu chợt hiện lên một vài cảnh tượng, một vài đoạn ngắn, sau đó sẽ là một câu nghi vấn: “Rốt cục là tại sao?”, mà ý nghĩ thế này thường không sống được hơn 3 giây đã bị anh cắt đứt.
Những chuyện không đâu thường không thể nghĩ tới, bởi một khi đã nhớ lại, nó sẽ giống như đốm lửa cháy trên xăng, nếu không lập tức dập tắt, sẽ không có cách nào cứu vãn.
Anh không nên đau khổ vì những chuyện đã qua, những người không còn xuất hiện trong cuộc đời mình.
Khí trời ngày càng lạnh lẽo, mùa đông rất dễ khiến lòng người u ám, hoàn toàn là cái mùa không vui, may mà có rất nhiều ngày lễ để nghỉ ngơi.
Sắp cuối năm, Tiếu Đằng chẳng có cảm giác gì, trong khi đó người xung quanh hồ hởi vui mừng, trên đường cũng bắt đầu treo đèn kết hoa, đủ loại quảng cáo và tuyên truyền chúc mừng năm mới.
Đương nhiên tất cả chẳng liên quan gì đến anh, anh chẳng bao giờ để ý, lễ giáng sinh đã qua. Lúc Tiếu Đằng nhìn thấy cây thông Noel khổng lồ đặt giữa trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, anh mới nhận ra như thế.
Anh không rõ giáng sinh đến lúc nào, kết thúc lúc nào, anh chìm trong công việc, như một cỗ máy, ngoài ra chẳng biết thứ gì.
Tiếu Đằng đứng dưới cây thông, ngày lễ đã qua, đèn treo bên trên đã không còn tác dụng trang trí, đơn giản chỉ là một thứ treo bên trên, thoạt nhìn có chút tiêu điều, cô đơn tâm ý.
Anh đột nhiên nghĩ, thời gian anh và Dung Lục qua lại chưa tới một năm, cho nên bọn họ vẫn chưa cùng nhau trải qua ngày lễ này. Nếu như Dung Lục còn ở đây, bằng tính cách ưa náo nhiệt của cậu ta, chắc chắn sẽ…
Tiếu Đằng không để cho mình tiếp tục nghĩ nữa, bởi vì cảm giác đau nhói lại ập tới.
Anh có chút ngoài ý muốn với phản ứng bất lương của mình. Dung Lục bỏ đi, thời gian không phải quá dài, mà cũng không phải một sớm một chiều, anh vẫn chưa thể nào chấp nhận.
Anh nghĩ, đại khái là bởi vì Dung Lục không từ mà biệt, không có cách hành xử tối thiểu, một cái kết không trọn vẹn, vậy nên mới khiến anh canh cánh trong lòng.
“Thật không phải, đã để anh chờ lâu.”
Tiếu Đằng quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Đối phương ăn mặc rất tinh tế, tao nhã lại mỹ lệ, nụ cười dịu dàng hào phóng, là đàn ông lúc này đều nên nói lời chót lưỡi đầu môi, mà Tiếu Đằng cũng không biết nên nói cái gì để ứng đối, chỉ đáp: “Không sao đâu.”
Đây là cô gái anh gặp lần trước. Tiếu Đằng không những không nhớ mặt cô, còn bi kịch đến mức chẳng nhớ nổi tên người ta. Mà khi người ta thông qua ông Trương để hẹn gặp, anh chẳng có lý do gì để từ chối.
Vì Dung Lục đi rồi.
Hai người đi lên phòng ăn trên lầu, ngồi xuống chọn món, đối phương nhìn thực đơn, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy tập trung nhìn anh, hỏi: “Có phải anh không nhớ tên em không?”
“…”
Tuy rằng rất thất lễ, nhưng Tiếu Đằng hoàn toàn không muốn lừa gạt phụ nữ, vì vậy thành thật gật đầu. May là đối phương cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: “Em biết mà.”
“Em là Liễu Ngưng.”
“Ồ, anh là Tiếu Đằng.”
“… Em biết.”
“…”
Liễu Ngưng nói: “Sao anh ngốc thế?”
“…”
“Thôi, với đầu gỗ như anh thì em cũng không nói vòng nói cong nữa, nói trắng ra đi.”
“…”
“Có phải anh không có hứng thú với em không?”
“…” Tiếu Đằng cảm thấy không chống đỡ được, dù anh là người thẳng tính, ghét nhất quanh co lòng vòng nhưng anh biết lúc nói chuyện với phụ nữ cần tránh nói thẳng, cần thiết hàm súc, mà em gái trước mắt này lại nói toạc ra điều anh thấy xấu hổ.
Trả lời thế nào mới phải?
Vì vậy anh lại rơi vào trầm mặc.
Liễu Ngưng nói: “Em cũng chẳng mong vừa gặp đã thương, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải có chút ấn tượng với em chứ. Nãy em nhìn anh, hình như anh còn chẳng nhận ra em nữa ý.”
“…” Tiếu Đằng yên lặng nhấp ngụm trà.
“Lần đầu tiên gặp phải người như vậy ấy, ” Liễu Ngưng thở dài, oán giận nói, “Không phải em khoe khoang chứ từ nhỏ đến lớn, chẳng có người đàn ông nào mà không bị em hấp dẫn cả. Vốn là cậu bảo em đi gặp mặt, còn là một người đã ly dị nuôi bốn đứa con nhỏ, tí nữa là em tức chết luôn, nghĩ thầm đúng là sống gặp quỷ, em cũng không phải người làm từ thiện muốn phổ độ chúng sinh, thế mà còn bắt em lấy. Nào có biết, hoá ra là anh không hài lòng với em.”
Tiếu Đằng quá lúng túng, chỉ có thể giải thích: “Cũng không thể nói là không hài lòng…”
Liễu Ngưng nhìn thấu anh: “Là hoàn toàn không có ấn tượng gì, đúng không?”
“…” Không sai.
“Cuối cùng là tại sao hả? Điều kiện của em cũng chẳng kém, ” Liễu Ngưng nói, “Lẽ nào anh không thích phụ nữ?”
Tiếu Đằng phun trà.
May mà đồ ăn nhanh chóng được mang lên, cuối cùng cũng có thể giả vộ vùi đầu vào ăn cho bớt lúng túng.
Động đũa, Tiếu Đằng lại thấy ăn không nổi, bởi vì người đối diện cứ nhìn anh chằm chằm chẳng hề che giấu, anh là đàn ông mà cũng bị nhìn đến khó chịu.
Liễu Ngưng nâng cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn anh: “Kỳ thực, em cảm thấy anh rất được.”
“…”
“Anh từ chối người khác đến gần. Mà nói như thế nào đây, như vậy lại khiến người ta càng tò mò muốn tìm hiểu về anh.”
“…”
Liễu Ngưng cười híp mắt: “Cũng có thể là bởi vì anh đẹp trai.”
“…”
Ăn cố cho xong bữa cơm này, Tiếu Đằng nhanh chóng đi về. Anh cảm thấy lần sau mình nên thẳng thừng từ chối, tỏ rõ thái độ, chẳng cần phải gặp xã giao làm gì nữa. Huống chi, cô còn đem lại cho anh cảm giác giống như từng quen biết.
Chủ động như thế, rộng rãi như thế, tuỳ hứng như thế, lúc chọc anh cũng luôn cười híp mắt như thế.
Anh không muốn gần người này nữa.
Năm mới, Tiếu Đằng dẫn con lên chùa cầu phúc. Anh chẳng bao giờ tin chuyện quỷ thần, mà tập tục bao đời truyền lại mình không thể tránh. Không tin cũng không phải là bất kính, anh sống bằng này tuổi rồi, lại càng không có ý nghĩ khinh bạc phản nghịch.
Vì vậy Tiếu Đằng có quy củ mà thắp hương, từ cạnh cửa tiến vào đại điện, bái Phật theo đúng trình tự.
Mùi nhang đèn làm người ta cảm thấy bầu không khí rất nghiêm túc, trong điện không phải người người nhốn nháo, rất yên tĩnh, không người ồn ào, người đến cũng chỉ thành kính dâng hương, dập đầu lẩm bẩm, hoặc yên lặng cầu khẩn, giống như là có rất nhiều tâm nguyện.
Lòng Tiếu Đằng trống rỗng, chẳng nghĩ gì, chỉ lễ bái cho đủ.
Bái xong điện Thiên Vương, điện Bảo Hùng, đột nhiên nghe thấy Tiếu Ẩn hỏi: “Ba có cầu phúc không ba?”
“Thôi.”
Hiển nhiên chuyện cầu phúc không phải là chuyện anh sẽ làm.
Hơn nữa cầu phúc lại không thể cầu phát tài, đối với người làm ăn như anh mà nói, thì càng không có gì có thể cầu xin, đơn giản là monh gia đình bình an, nén hương này cũng được công thức hoá mà thắp cho xong.
Tiếu Ẩn nói: “Con có ước nguyện, hy vọng đến lúc đó có thể tới lễ tạ thần.”
“…” Anh rất muốn chửi thằng con này không biết tự dựa vào sức mình mà cứ trông cậy đâu đâu, nhưng hiển nhiên không thích hợp mở miệng ở chốn này, cuối cùng im lặng nhìn.
Anh nhìn thấy bức tượng bồ tát đặt ở đó, trong lòng đột nhiên hơi động.
Vị bồ tát cưỡi sư tử xanh, tay cầm tuệ kiếm, sư tử gầm một tiếng có thể đánh thức chúng sinh đang trầm mê, tuệ kiếm có thể chặt đứt tất thảy phiền não.
Siêu thoát tất cả, chặt đứt ngu xuẩn sân si.
Tiếu Đằng nhìn tượng thần vài giây, sau đó cúi đầu dưới khuôn mặt cười hiền hoà từ ái ấy.
Không ai nghe được tiếng lòng của anh.
Tiếu Đằng đọc thầm trong đầu vài câu rồi lập tức đứng dậy, quay người đi ra.
Cho dù chỉ có mỗi mình mình biết mình đang suy nghĩ điều gì, anh vẫn thấy hoang mang khó chịu. Cảm giác hệt như mình vừa gây ra một chuyện rất đáng xấu hổ.
Vi nỗi thống khổ của mình mà cầu khẩn với thần linh, quá vô dụng, quá nhu nhược, không phải hành động anh sẽ làm.
May mà không ai biết.
Chỉ có bức tượng to lớn im lặng này.
Đêm mùa đông dài dằng dặc, Tiếu Đằng khó ở, cho dù nằm trong phòng ấm thì anh vẫn thấy lạnh, cả người không khỏe, chờ thế nào trời cũng chẳng sáng, đúng là dày vò.
Khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng cũng không yên ổn, mơ mơ tỉnh tỉnh, mãi cho đến khi kiệt sức, mệt mỏi đến cực điểm, mất đi ý thức.
Sau cơn mệt rã rời, Tiếu Đằng đột nhiên tỉnh lại, anh còn ngái ngủ, theo thói quen định sờ đồng hồ báo thức xem giờ, cảm thấy có gì hơi khác thường.
Trong chăn ấm hơn lúc trước. Là thân nhiệt của một người khác.
Tiếu Đằng vội vàng quay đầu, dựa vào ánh bình minh, anh nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của cậu trai ấy.
“…”
Người vốn trấn định như Tiếu Đằng cũng giật mình kinh hãi, nhất thời không thể động đậy. Qua một phút, anh mới bình tĩnh lại, vươn tay, cẩn thận đụng lên má thanh niên.
Là thực thể. Không phải ảo giác.
Anh thấy khuôn mặt chàng trai, giống hệt trong mơ.
Thanh niên như cảm giác được cái gì, mí mắt hơi giật giật, mắt mũi kèm nhèm, lầu bầu với anh: “Chào buổi sáng…”
Bởi vì ảnh hưởng đến hiệu suất công việc, anh không thể không đến gặp bác sĩ, mua thuốc, nhưng chẳng có tác dụng gì.
Không rõ bệnh lý, nguyên nhân cũng không muốn tra cứu. Đơn giản chỉ là áp lực tinh thần mà thôi, áp lực, anh từng trải qua rất nhiều lần rồi.
Có lúc anh lại nhớ tới Dung Lục, trong đầu chợt hiện lên một vài cảnh tượng, một vài đoạn ngắn, sau đó sẽ là một câu nghi vấn: “Rốt cục là tại sao?”, mà ý nghĩ thế này thường không sống được hơn 3 giây đã bị anh cắt đứt.
Những chuyện không đâu thường không thể nghĩ tới, bởi một khi đã nhớ lại, nó sẽ giống như đốm lửa cháy trên xăng, nếu không lập tức dập tắt, sẽ không có cách nào cứu vãn.
Anh không nên đau khổ vì những chuyện đã qua, những người không còn xuất hiện trong cuộc đời mình.
Khí trời ngày càng lạnh lẽo, mùa đông rất dễ khiến lòng người u ám, hoàn toàn là cái mùa không vui, may mà có rất nhiều ngày lễ để nghỉ ngơi.
Sắp cuối năm, Tiếu Đằng chẳng có cảm giác gì, trong khi đó người xung quanh hồ hởi vui mừng, trên đường cũng bắt đầu treo đèn kết hoa, đủ loại quảng cáo và tuyên truyền chúc mừng năm mới.
Đương nhiên tất cả chẳng liên quan gì đến anh, anh chẳng bao giờ để ý, lễ giáng sinh đã qua. Lúc Tiếu Đằng nhìn thấy cây thông Noel khổng lồ đặt giữa trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, anh mới nhận ra như thế.
Anh không rõ giáng sinh đến lúc nào, kết thúc lúc nào, anh chìm trong công việc, như một cỗ máy, ngoài ra chẳng biết thứ gì.
Tiếu Đằng đứng dưới cây thông, ngày lễ đã qua, đèn treo bên trên đã không còn tác dụng trang trí, đơn giản chỉ là một thứ treo bên trên, thoạt nhìn có chút tiêu điều, cô đơn tâm ý.
Anh đột nhiên nghĩ, thời gian anh và Dung Lục qua lại chưa tới một năm, cho nên bọn họ vẫn chưa cùng nhau trải qua ngày lễ này. Nếu như Dung Lục còn ở đây, bằng tính cách ưa náo nhiệt của cậu ta, chắc chắn sẽ…
Tiếu Đằng không để cho mình tiếp tục nghĩ nữa, bởi vì cảm giác đau nhói lại ập tới.
Anh có chút ngoài ý muốn với phản ứng bất lương của mình. Dung Lục bỏ đi, thời gian không phải quá dài, mà cũng không phải một sớm một chiều, anh vẫn chưa thể nào chấp nhận.
Anh nghĩ, đại khái là bởi vì Dung Lục không từ mà biệt, không có cách hành xử tối thiểu, một cái kết không trọn vẹn, vậy nên mới khiến anh canh cánh trong lòng.
“Thật không phải, đã để anh chờ lâu.”
Tiếu Đằng quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trước mặt.
Đối phương ăn mặc rất tinh tế, tao nhã lại mỹ lệ, nụ cười dịu dàng hào phóng, là đàn ông lúc này đều nên nói lời chót lưỡi đầu môi, mà Tiếu Đằng cũng không biết nên nói cái gì để ứng đối, chỉ đáp: “Không sao đâu.”
Đây là cô gái anh gặp lần trước. Tiếu Đằng không những không nhớ mặt cô, còn bi kịch đến mức chẳng nhớ nổi tên người ta. Mà khi người ta thông qua ông Trương để hẹn gặp, anh chẳng có lý do gì để từ chối.
Vì Dung Lục đi rồi.
Hai người đi lên phòng ăn trên lầu, ngồi xuống chọn món, đối phương nhìn thực đơn, đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen lay láy tập trung nhìn anh, hỏi: “Có phải anh không nhớ tên em không?”
“…”
Tuy rằng rất thất lễ, nhưng Tiếu Đằng hoàn toàn không muốn lừa gạt phụ nữ, vì vậy thành thật gật đầu. May là đối phương cũng không tức giận, chỉ mỉm cười: “Em biết mà.”
“Em là Liễu Ngưng.”
“Ồ, anh là Tiếu Đằng.”
“… Em biết.”
“…”
Liễu Ngưng nói: “Sao anh ngốc thế?”
“…”
“Thôi, với đầu gỗ như anh thì em cũng không nói vòng nói cong nữa, nói trắng ra đi.”
“…”
“Có phải anh không có hứng thú với em không?”
“…” Tiếu Đằng cảm thấy không chống đỡ được, dù anh là người thẳng tính, ghét nhất quanh co lòng vòng nhưng anh biết lúc nói chuyện với phụ nữ cần tránh nói thẳng, cần thiết hàm súc, mà em gái trước mắt này lại nói toạc ra điều anh thấy xấu hổ.
Trả lời thế nào mới phải?
Vì vậy anh lại rơi vào trầm mặc.
Liễu Ngưng nói: “Em cũng chẳng mong vừa gặp đã thương, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải có chút ấn tượng với em chứ. Nãy em nhìn anh, hình như anh còn chẳng nhận ra em nữa ý.”
“…” Tiếu Đằng yên lặng nhấp ngụm trà.
“Lần đầu tiên gặp phải người như vậy ấy, ” Liễu Ngưng thở dài, oán giận nói, “Không phải em khoe khoang chứ từ nhỏ đến lớn, chẳng có người đàn ông nào mà không bị em hấp dẫn cả. Vốn là cậu bảo em đi gặp mặt, còn là một người đã ly dị nuôi bốn đứa con nhỏ, tí nữa là em tức chết luôn, nghĩ thầm đúng là sống gặp quỷ, em cũng không phải người làm từ thiện muốn phổ độ chúng sinh, thế mà còn bắt em lấy. Nào có biết, hoá ra là anh không hài lòng với em.”
Tiếu Đằng quá lúng túng, chỉ có thể giải thích: “Cũng không thể nói là không hài lòng…”
Liễu Ngưng nhìn thấu anh: “Là hoàn toàn không có ấn tượng gì, đúng không?”
“…” Không sai.
“Cuối cùng là tại sao hả? Điều kiện của em cũng chẳng kém, ” Liễu Ngưng nói, “Lẽ nào anh không thích phụ nữ?”
Tiếu Đằng phun trà.
May mà đồ ăn nhanh chóng được mang lên, cuối cùng cũng có thể giả vộ vùi đầu vào ăn cho bớt lúng túng.
Động đũa, Tiếu Đằng lại thấy ăn không nổi, bởi vì người đối diện cứ nhìn anh chằm chằm chẳng hề che giấu, anh là đàn ông mà cũng bị nhìn đến khó chịu.
Liễu Ngưng nâng cằm, dù bận vẫn ung dung nhìn anh: “Kỳ thực, em cảm thấy anh rất được.”
“…”
“Anh từ chối người khác đến gần. Mà nói như thế nào đây, như vậy lại khiến người ta càng tò mò muốn tìm hiểu về anh.”
“…”
Liễu Ngưng cười híp mắt: “Cũng có thể là bởi vì anh đẹp trai.”
“…”
Ăn cố cho xong bữa cơm này, Tiếu Đằng nhanh chóng đi về. Anh cảm thấy lần sau mình nên thẳng thừng từ chối, tỏ rõ thái độ, chẳng cần phải gặp xã giao làm gì nữa. Huống chi, cô còn đem lại cho anh cảm giác giống như từng quen biết.
Chủ động như thế, rộng rãi như thế, tuỳ hứng như thế, lúc chọc anh cũng luôn cười híp mắt như thế.
Anh không muốn gần người này nữa.
Năm mới, Tiếu Đằng dẫn con lên chùa cầu phúc. Anh chẳng bao giờ tin chuyện quỷ thần, mà tập tục bao đời truyền lại mình không thể tránh. Không tin cũng không phải là bất kính, anh sống bằng này tuổi rồi, lại càng không có ý nghĩ khinh bạc phản nghịch.
Vì vậy Tiếu Đằng có quy củ mà thắp hương, từ cạnh cửa tiến vào đại điện, bái Phật theo đúng trình tự.
Mùi nhang đèn làm người ta cảm thấy bầu không khí rất nghiêm túc, trong điện không phải người người nhốn nháo, rất yên tĩnh, không người ồn ào, người đến cũng chỉ thành kính dâng hương, dập đầu lẩm bẩm, hoặc yên lặng cầu khẩn, giống như là có rất nhiều tâm nguyện.
Lòng Tiếu Đằng trống rỗng, chẳng nghĩ gì, chỉ lễ bái cho đủ.
Bái xong điện Thiên Vương, điện Bảo Hùng, đột nhiên nghe thấy Tiếu Ẩn hỏi: “Ba có cầu phúc không ba?”
“Thôi.”
Hiển nhiên chuyện cầu phúc không phải là chuyện anh sẽ làm.
Hơn nữa cầu phúc lại không thể cầu phát tài, đối với người làm ăn như anh mà nói, thì càng không có gì có thể cầu xin, đơn giản là monh gia đình bình an, nén hương này cũng được công thức hoá mà thắp cho xong.
Tiếu Ẩn nói: “Con có ước nguyện, hy vọng đến lúc đó có thể tới lễ tạ thần.”
“…” Anh rất muốn chửi thằng con này không biết tự dựa vào sức mình mà cứ trông cậy đâu đâu, nhưng hiển nhiên không thích hợp mở miệng ở chốn này, cuối cùng im lặng nhìn.
Anh nhìn thấy bức tượng bồ tát đặt ở đó, trong lòng đột nhiên hơi động.
Vị bồ tát cưỡi sư tử xanh, tay cầm tuệ kiếm, sư tử gầm một tiếng có thể đánh thức chúng sinh đang trầm mê, tuệ kiếm có thể chặt đứt tất thảy phiền não.
Siêu thoát tất cả, chặt đứt ngu xuẩn sân si.
Tiếu Đằng nhìn tượng thần vài giây, sau đó cúi đầu dưới khuôn mặt cười hiền hoà từ ái ấy.
Không ai nghe được tiếng lòng của anh.
Tiếu Đằng đọc thầm trong đầu vài câu rồi lập tức đứng dậy, quay người đi ra.
Cho dù chỉ có mỗi mình mình biết mình đang suy nghĩ điều gì, anh vẫn thấy hoang mang khó chịu. Cảm giác hệt như mình vừa gây ra một chuyện rất đáng xấu hổ.
Vi nỗi thống khổ của mình mà cầu khẩn với thần linh, quá vô dụng, quá nhu nhược, không phải hành động anh sẽ làm.
May mà không ai biết.
Chỉ có bức tượng to lớn im lặng này.
Đêm mùa đông dài dằng dặc, Tiếu Đằng khó ở, cho dù nằm trong phòng ấm thì anh vẫn thấy lạnh, cả người không khỏe, chờ thế nào trời cũng chẳng sáng, đúng là dày vò.
Khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng cũng không yên ổn, mơ mơ tỉnh tỉnh, mãi cho đến khi kiệt sức, mệt mỏi đến cực điểm, mất đi ý thức.
Sau cơn mệt rã rời, Tiếu Đằng đột nhiên tỉnh lại, anh còn ngái ngủ, theo thói quen định sờ đồng hồ báo thức xem giờ, cảm thấy có gì hơi khác thường.
Trong chăn ấm hơn lúc trước. Là thân nhiệt của một người khác.
Tiếu Đằng vội vàng quay đầu, dựa vào ánh bình minh, anh nhìn thấy gương mặt đang ngủ say của cậu trai ấy.
“…”
Người vốn trấn định như Tiếu Đằng cũng giật mình kinh hãi, nhất thời không thể động đậy. Qua một phút, anh mới bình tĩnh lại, vươn tay, cẩn thận đụng lên má thanh niên.
Là thực thể. Không phải ảo giác.
Anh thấy khuôn mặt chàng trai, giống hệt trong mơ.
Thanh niên như cảm giác được cái gì, mí mắt hơi giật giật, mắt mũi kèm nhèm, lầu bầu với anh: “Chào buổi sáng…”