Thứ hai, hôm nay phải tạm thời rời xa thành phố này.
Minh Minh đã đi từ sáng sớm trong lúc cô còn đang ngủ say, trước khi ra khỏi cửa anh còn nhẹ nhàng hôn cô một cái. Hôm nay không nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô phải nhờ đồng hồ báo thức mới dậy được. Xách túi lên, trước khi mở cửa An An còn quay lại nhìn một lượt khắp căn phòng, để đảm bảo tất cả cửa sổ đã được khóa, các phích cắm đều rút khỏi ổ. Chẳng qua chỉ đi công tác hơn một tuần, nhưng trong nhà không có ai nên phải chú ý an toàn hơn.
Đến công ty, đồng nghiệp đã có mặt đầy đủ. Mọi người điểm danh, sắp xếp hành lý, kiểm tra giấy tờ. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, họ bắt đầu xuất phát.
Đứng ở phòng chờ, cô tập hợp vé máy bay và chứng minh thư của mọi người để đi làm thủ tục. Sau đó cầm bảng danh sách kiểm tra một lần nữa, lúc này mới phát hiện, mình là cô gái duy nhất trong đoàn. Cũng chẳng sao, côchỉ đi công tác chứ có phải đi du lịch đâu, đúng không?
Sau khi hoàn thành thủ tục An An đưa thẻ lên máy bay cho các nhóm trưởng rồi ngồi xuống ghế đợi, lấy máy ảnh ra chụp sân bay, thầm đoán xem chút nữa sẽ ngồi máy bay nào.
Đang lúc cầm máy chụp lung tung thì điện thoại có tin nhắn. Hóa ra của Tiểu Vũ, cô vội mở máy đọc: “Trên độ cao ba mươi ngàn mét nếu nhớ tôi sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ? Lúc nào xuống máy bay hãy nói tôi biết”. Cô phì cười, cậu nhóc thật đáng yêu, bảo cô quên thế nào được, vẫn khỏe chứ? Có phải cũng chuấn bị tham gia đợt đào tạo dành cho nhân viên mới? Sự lo lắng mấy ngày hôm nay của An An đã được thay thế bằng tâm trạng vui vẻ.
Nghe loa báo ra khỏi cửa khởi hành, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi tắn, bước nhanh cửa lên máy bay. Xuất phát thôi, chuyến hành trình Đại Liên.
Cô ngồi ngay sát cửa sổ, nhìn những tầng mây ngoài kia, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, Đại Liên với thành phố này có giống nhau không? Món ăn có ngon không? Thời tiết ra sao? Cô đều không biết, vì trước giờ cô chưa từng đi qua nơi này. Nhưng có một điều cô biết, ở nơi đó không có người cô muốn gặp. Đeo kính râm lên, dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu sang một bên, người khác đều nghĩ An An đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nơi đây là độ cao ba mươi ngàn mét sao? An An ngẩn ngơ nghĩ đến lời hắn nói. Cô cười, chắc chắn vậy, bởi vì đó là lời hắn nói mà.
Nhớ lại quãng thời gian quen biết hắn, cô dường như không hiểu gì về hắn. Hồi tưởng lại từ lần từ chối ban đầu, tiếp đó là thời gian cố tình giữ khoảng cách đến hiện tại. Ngoài đua xe hắn còn thích gì nữa? Trước giờ cô chưa từng thấy hắn chơi cái gì khác. Ăn gì cũng để cô chọn, ngay cả đồ uống cũng chọn thứ giống cô.
An An nhớ lại, có lần hắn bướng bỉnh muốn gọi Yakult cho cô, cô không muốn uống, nhưng hắn vẫn cứng đầu gọi, cô rất ngạc nhiên, sao hắn cứ phải gọi cái đó. Kết quả, lúc ăn cơm cô hỏi thẳng. Không ngờ rằng hắn nói, lần đầu tiên lúc cô mua nước ở tiệm, cô uống Yakult, còn gọi cho Minh Minh Coca. Cô giật mình, hét lên kinh ngạc: “Lúc nào?”, vì cô chẳng nhớ gì cả.
Vũ Minh không thèm để ý, bực tức nói: “Chẳng phải cô còn đòi cho anh ta chai lạnh sao?”, nói xong trừng mắt nhìn cô, hắn đang giận dữ. Chuyện này lâu quá rồi, ai nhớ nổi chứ, nhưng nhìn hắn tỏ thái độ như vậy, quả thật cô rất muốn véo mặt hắn. Bây giờ nhớ lại, An An vẫn không nhịn được cười. Cô không hề biết từ lúc nào Vũ Minh đã chú ý đến mình, còn ấn tượng của cô đối với hắn chính là cái lần đầu tiên cô lúng túng đứng trước mặt hắn. Chỉ nhớ là lúc đó cô đứng như tượng, hoàn toàn không để ý đến hắn, nhờ hắn giúp thì hắn lại né đi chỗ khác. Cô còn nghĩ là Tiếu Vũ ghét mình.
Vì vậy sau khi cô nghe xong lời thú nhận của hắn, An An hoàn toàn choáng váng, cảm giác như bị trêu chọc nhiều hơn là ngạc nhiên, hơn nữa sự nghi ngờ vốn có của bản thân khiến cô không thể thực sự xem xét mức độ chân thành của hắn. Nhưng càng gặp gỡ nhiều, cô càng nhận ra bên ngoài vẻ lạnh lùng đấy là sự nồng nhiệt, dần dần An An như bị hấp dẫn, muốn tìm hiểu xem con người này tại sao lại có sự mâu thuẫn ấy.
Tiểu Vũ không thích thân thiết với người khác, cũng không quen bộc lộ con người thật của mình ra ngoài. Cô hiếm thấy hắn mỉm cười với người ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng, không hiểu còn cho rằng hắn thích làm ra vẻ. Nhưng chính vì thế càng dễ bị cuốn hút bởi điều đó, rồi từ đấy hiểu hắn hơn và quan tâm đến hắn một cách chân thành.
Suốt chặng đường đi, ký ức vui vẻ về hắn cứ hiện ra. Tráitim An An càng ngày càng rõ, hình bóngia đã trở nên quan trọng với mình biết nhường nào, bất luận sau này ra sao, cô đều rất biết ơn hắn vì đã cho cô cảm giác được yêu thương là như thế nào.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh. Bước ra khỏi sân bay nhìn thành phố hoa lệ nhưng đầy lạ lẫm này, tâm trạng cô mang cả lo âu và chờ đợi.
Đi hoàn thành công việc thật tốt nào, cho dù không chung một khoảng trời nhưng vẫn có thể dựa vào nỗi nhớ để mỉm cười.
Thứ hai, hôm nay phải tạm thời rời xa thành phố này.
Minh Minh đã đi từ sáng sớm trong lúc cô còn đang ngủ say, trước khi ra khỏi cửa anh còn nhẹ nhàng hôn cô một cái. Hôm nay không nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô phải nhờ đồng hồ báo thức mới dậy được. Xách túi lên, trước khi mở cửa An An còn quay lại nhìn một lượt khắp căn phòng, để đảm bảo tất cả cửa sổ đã được khóa, các phích cắm đều rút khỏi ổ. Chẳng qua chỉ đi công tác hơn một tuần, nhưng trong nhà không có ai nên phải chú ý an toàn hơn.
Đến công ty, đồng nghiệp đã có mặt đầy đủ. Mọi người điểm danh, sắp xếp hành lý, kiểm tra giấy tờ. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, họ bắt đầu xuất phát.
Đứng ở phòng chờ, cô tập hợp vé máy bay và chứng minh thư của mọi người để đi làm thủ tục. Sau đó cầm bảng danh sách kiểm tra một lần nữa, lúc này mới phát hiện, mình là cô gái duy nhất trong đoàn. Cũng chẳng sao, côchỉ đi công tác chứ có phải đi du lịch đâu, đúng không?
Sau khi hoàn thành thủ tục An An đưa thẻ lên máy bay cho các nhóm trưởng rồi ngồi xuống ghế đợi, lấy máy ảnh ra chụp sân bay, thầm đoán xem chút nữa sẽ ngồi máy bay nào.
Đang lúc cầm máy chụp lung tung thì điện thoại có tin nhắn. Hóa ra của Tiểu Vũ, cô vội mở máy đọc: “Trên độ cao ba mươi ngàn mét nếu nhớ tôi sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ? Lúc nào xuống máy bay hãy nói tôi biết”. Cô phì cười, cậu nhóc thật đáng yêu, bảo cô quên thế nào được, vẫn khỏe chứ? Có phải cũng chuấn bị tham gia đợt đào tạo dành cho nhân viên mới? Sự lo lắng mấy ngày hôm nay của An An đã được thay thế bằng tâm trạng vui vẻ.
Nghe loa báo ra khỏi cửa khởi hành, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi tắn, bước nhanh cửa lên máy bay. Xuất phát thôi, chuyến hành trình Đại Liên.
Cô ngồi ngay sát cửa sổ, nhìn những tầng mây ngoài kia, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, Đại Liên với thành phố này có giống nhau không? Món ăn có ngon không? Thời tiết ra sao? Cô đều không biết, vì trước giờ cô chưa từng đi qua nơi này. Nhưng có một điều cô biết, ở nơi đó không có người cô muốn gặp. Đeo kính râm lên, dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu sang một bên, người khác đều nghĩ An An đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nơi đây là độ cao ba mươi ngàn mét sao? An An ngẩn ngơ nghĩ đến lời hắn nói. Cô cười, chắc chắn vậy, bởi vì đó là lời hắn nói mà.
Nhớ lại quãng thời gian quen biết hắn, cô dường như không hiểu gì về hắn. Hồi tưởng lại từ lần từ chối ban đầu, tiếp đó là thời gian cố tình giữ khoảng cách đến hiện tại. Ngoài đua xe hắn còn thích gì nữa? Trước giờ cô chưa từng thấy hắn chơi cái gì khác. Ăn gì cũng để cô chọn, ngay cả đồ uống cũng chọn thứ giống cô.
An An nhớ lại, có lần hắn bướng bỉnh muốn gọi Yakult cho cô, cô không muốn uống, nhưng hắn vẫn cứng đầu gọi, cô rất ngạc nhiên, sao hắn cứ phải gọi cái đó. Kết quả, lúc ăn cơm cô hỏi thẳng. Không ngờ rằng hắn nói, lần đầu tiên lúc cô mua nước ở tiệm, cô uống Yakult, còn gọi cho Minh Minh Coca. Cô giật mình, hét lên kinh ngạc: “Lúc nào?”, vì cô chẳng nhớ gì cả.
Vũ Minh không thèm để ý, bực tức nói: “Chẳng phải cô còn đòi cho anh ta chai lạnh sao?”, nói xong trừng mắt nhìn cô, hắn đang giận dữ. Chuyện này lâu quá rồi, ai nhớ nổi chứ, nhưng nhìn hắn tỏ thái độ như vậy, quả thật cô rất muốn véo mặt hắn. Bây giờ nhớ lại, An An vẫn không nhịn được cười. Cô không hề biết từ lúc nào Vũ Minh đã chú ý đến mình, còn ấn tượng của cô đối với hắn chính là cái lần đầu tiên cô lúng túng đứng trước mặt hắn. Chỉ nhớ là lúc đó cô đứng như tượng, hoàn toàn không để ý đến hắn, nhờ hắn giúp thì hắn lại né đi chỗ khác. Cô còn nghĩ là Tiếu Vũ ghét mình.
Vì vậy sau khi cô nghe xong lời thú nhận của hắn, An An hoàn toàn choáng váng, cảm giác như bị trêu chọc nhiều hơn là ngạc nhiên, hơn nữa sự nghi ngờ vốn có của bản thân khiến cô không thể thực sự xem xét mức độ chân thành của hắn. Nhưng càng gặp gỡ nhiều, cô càng nhận ra bên ngoài vẻ lạnh lùng đấy là sự nồng nhiệt, dần dần An An như bị hấp dẫn, muốn tìm hiểu xem con người này tại sao lại có sự mâu thuẫn ấy.
Tiểu Vũ không thích thân thiết với người khác, cũng không quen bộc lộ con người thật của mình ra ngoài. Cô hiếm thấy hắn mỉm cười với người ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng, không hiểu còn cho rằng hắn thích làm ra vẻ. Nhưng chính vì thế càng dễ bị cuốn hút bởi điều đó, rồi từ đấy hiểu hắn hơn và quan tâm đến hắn một cách chân thành.
Suốt chặng đường đi, ký ức vui vẻ về hắn cứ hiện ra. Tráitim An An càng ngày càng rõ, hình bóngia đã trở nên quan trọng với mình biết nhường nào, bất luận sau này ra sao, cô đều rất biết ơn hắn vì đã cho cô cảm giác được yêu thương là như thế nào.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh. Bước ra khỏi sân bay nhìn thành phố hoa lệ nhưng đầy lạ lẫm này, tâm trạng cô mang cả lo âu và chờ đợi.
Đi hoàn thành công việc thật tốt nào, cho dù không chung một khoảng trời nhưng vẫn có thể dựa vào nỗi nhớ để mỉm cười.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thứ hai, hôm nay phải tạm thời rời xa thành phố này.
Minh Minh đã đi từ sáng sớm trong lúc cô còn đang ngủ say, trước khi ra khỏi cửa anh còn nhẹ nhàng hôn cô một cái. Hôm nay không nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc, cô phải nhờ đồng hồ báo thức mới dậy được. Xách túi lên, trước khi mở cửa An An còn quay lại nhìn một lượt khắp căn phòng, để đảm bảo tất cả cửa sổ đã được khóa, các phích cắm đều rút khỏi ổ. Chẳng qua chỉ đi công tác hơn một tuần, nhưng trong nhà không có ai nên phải chú ý an toàn hơn.
Đến công ty, đồng nghiệp đã có mặt đầy đủ. Mọi người điểm danh, sắp xếp hành lý, kiểm tra giấy tờ. Sau khi chắc chắn mọi thứ đều ổn thỏa, họ bắt đầu xuất phát.
Đứng ở phòng chờ, cô tập hợp vé máy bay và chứng minh thư của mọi người để đi làm thủ tục. Sau đó cầm bảng danh sách kiểm tra một lần nữa, lúc này mới phát hiện, mình là cô gái duy nhất trong đoàn. Cũng chẳng sao, côchỉ đi công tác chứ có phải đi du lịch đâu, đúng không?
Sau khi hoàn thành thủ tục An An đưa thẻ lên máy bay cho các nhóm trưởng rồi ngồi xuống ghế đợi, lấy máy ảnh ra chụp sân bay, thầm đoán xem chút nữa sẽ ngồi máy bay nào.
Đang lúc cầm máy chụp lung tung thì điện thoại có tin nhắn. Hóa ra của Tiểu Vũ, cô vội mở máy đọc: “Trên độ cao ba mươi ngàn mét nếu nhớ tôi sẽ có tâm trạng thế nào nhỉ? Lúc nào xuống máy bay hãy nói tôi biết”. Cô phì cười, cậu nhóc thật đáng yêu, bảo cô quên thế nào được, vẫn khỏe chứ? Có phải cũng chuấn bị tham gia đợt đào tạo dành cho nhân viên mới? Sự lo lắng mấy ngày hôm nay của An An đã được thay thế bằng tâm trạng vui vẻ.
Nghe loa báo ra khỏi cửa khởi hành, cô hít một hơi thật sâu, lấy lại tinh thần, nở nụ cười tươi tắn, bước nhanh cửa lên máy bay. Xuất phát thôi, chuyến hành trình Đại Liên.
Cô ngồi ngay sát cửa sổ, nhìn những tầng mây ngoài kia, trong đầu lại suy nghĩ mông lung, Đại Liên với thành phố này có giống nhau không? Món ăn có ngon không? Thời tiết ra sao? Cô đều không biết, vì trước giờ cô chưa từng đi qua nơi này. Nhưng có một điều cô biết, ở nơi đó không có người cô muốn gặp. Đeo kính râm lên, dựa vào thành ghế, hơi nghiêng đầu sang một bên, người khác đều nghĩ An An đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nơi đây là độ cao ba mươi ngàn mét sao? An An ngẩn ngơ nghĩ đến lời hắn nói. Cô cười, chắc chắn vậy, bởi vì đó là lời hắn nói mà.
Nhớ lại quãng thời gian quen biết hắn, cô dường như không hiểu gì về hắn. Hồi tưởng lại từ lần từ chối ban đầu, tiếp đó là thời gian cố tình giữ khoảng cách đến hiện tại. Ngoài đua xe hắn còn thích gì nữa? Trước giờ cô chưa từng thấy hắn chơi cái gì khác. Ăn gì cũng để cô chọn, ngay cả đồ uống cũng chọn thứ giống cô.
An An nhớ lại, có lần hắn bướng bỉnh muốn gọi Yakult cho cô, cô không muốn uống, nhưng hắn vẫn cứng đầu gọi, cô rất ngạc nhiên, sao hắn cứ phải gọi cái đó. Kết quả, lúc ăn cơm cô hỏi thẳng. Không ngờ rằng hắn nói, lần đầu tiên lúc cô mua nước ở tiệm, cô uống Yakult, còn gọi cho Minh Minh Coca. Cô giật mình, hét lên kinh ngạc: “Lúc nào?”, vì cô chẳng nhớ gì cả.
Vũ Minh không thèm để ý, bực tức nói: “Chẳng phải cô còn đòi cho anh ta chai lạnh sao?”, nói xong trừng mắt nhìn cô, hắn đang giận dữ. Chuyện này lâu quá rồi, ai nhớ nổi chứ, nhưng nhìn hắn tỏ thái độ như vậy, quả thật cô rất muốn véo mặt hắn. Bây giờ nhớ lại, An An vẫn không nhịn được cười. Cô không hề biết từ lúc nào Vũ Minh đã chú ý đến mình, còn ấn tượng của cô đối với hắn chính là cái lần đầu tiên cô lúng túng đứng trước mặt hắn. Chỉ nhớ là lúc đó cô đứng như tượng, hoàn toàn không để ý đến hắn, nhờ hắn giúp thì hắn lại né đi chỗ khác. Cô còn nghĩ là Tiếu Vũ ghét mình.
Vì vậy sau khi cô nghe xong lời thú nhận của hắn, An An hoàn toàn choáng váng, cảm giác như bị trêu chọc nhiều hơn là ngạc nhiên, hơn nữa sự nghi ngờ vốn có của bản thân khiến cô không thể thực sự xem xét mức độ chân thành của hắn. Nhưng càng gặp gỡ nhiều, cô càng nhận ra bên ngoài vẻ lạnh lùng đấy là sự nồng nhiệt, dần dần An An như bị hấp dẫn, muốn tìm hiểu xem con người này tại sao lại có sự mâu thuẫn ấy.
Tiểu Vũ không thích thân thiết với người khác, cũng không quen bộc lộ con người thật của mình ra ngoài. Cô hiếm thấy hắn mỉm cười với người ngoài, lúc nào cũng lạnh lùng, không hiểu còn cho rằng hắn thích làm ra vẻ. Nhưng chính vì thế càng dễ bị cuốn hút bởi điều đó, rồi từ đấy hiểu hắn hơn và quan tâm đến hắn một cách chân thành.
Suốt chặng đường đi, ký ức vui vẻ về hắn cứ hiện ra. Tráitim An An càng ngày càng rõ, hình bóngia đã trở nên quan trọng với mình biết nhường nào, bất luận sau này ra sao, cô đều rất biết ơn hắn vì đã cho cô cảm giác được yêu thương là như thế nào.
Cuối cùng, máy bay cũng hạ cánh. Bước ra khỏi sân bay nhìn thành phố hoa lệ nhưng đầy lạ lẫm này, tâm trạng cô mang cả lo âu và chờ đợi.
Đi hoàn thành công việc thật tốt nào, cho dù không chung một khoảng trời nhưng vẫn có thể dựa vào nỗi nhớ để mỉm cười.