Hai người giận dữ nhìn nhau, cuối cùng cô là người không chịu được trước, bực tức hỏi: “Tại sao cậu lại giận? Tôi đã làm gì sai? Có phải vì tôi không đi ăn cùng cậu?”.
Tiểu Vũ quay mặt đi chồ khác, lạnh lùng không thèm trả lời.
Tâm trạng dồn nén cả một ngày, dường như lúc này mới bộc phát ra: “Được, cậu muốn giận thì cứ giận, tôi chẳng hiểu ra sao cả, tôi về”, nói xong liền quay ngưi đi ngược lại.
Hắn đột nhiên vòng tay ôm cô lại, xoay người kéo An An ngã xuống bãi cát, sau đó, rõ ràng là, rõ ràng là...??? Bàn tay hắn phát mạnh lên mông cô! Cô choáng váng, hắn... hắn dám đánh cô.
Cảm giác đau rát khiến cô bừng tỉnh, giận dữ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bàn tay kia ấn vai cô xuống. Một cái, hai cái, hắn vẫn đánh. Sự ấm ức trong lòng cùng cảmgiác buồn bực, khó chịu cả ngày nay đến giờ như dốc hết, cô khóc nấc lên.
Nhìn thấy cô gào lên khóc lóc, cơn giận của hắn dần bị cuốn trôi đi, bàn tay từ tốn dừng lại.
Hắn buông tay, muốn kéo cô đứng dậy nhưng ngay lập tức bị An An hất ra không cho đụng vào mình. Tức chết đi được, hắn dám đánh cô, người bực mình phải là cô mới đúng chứ, thật quá đáng.
Tiểu Vũ túm lấy tay cô, ôm chặt vào lòng, vỗ về. Cô nức nở nghẹn ngào, tên đáng ghét này, không thèm quan tâm đến hắn nữa, vô duyên vô cớ bực tức với cô, còn đánh cô, không thèm quan tâm hắn nữa, An An căm giận tự nhủ trong lòng.
Hai người họ vẫn ngồi ôm nhau như thế, rất lâu, cô giãy ra không được, đành quẹt hết nước mắt nước mũi lên áo hắn. Mãi sau Tiểu Vũ mới nới lỏng vòng tay, nhìn cái miệng vẫn đang phụng phịu của cô, thầm thở dài, lắc đầu, thôi bỏ đi, cô ngốc này lúc nào mà chẳng thế.
Nhưng cơn giận của An An vẫn chưa dứt, đẩy mạnh hắn ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được, hắn vẫn ôm cô, thấy cách này không có tác dụng, cô trừng mắt: “Hôm nay cậu bị thần kinh à, sao dám đánh người ta?”.
“Vì cô không ngoan”, hắn hùng hồn đổ lỗi cho cô.
“Tôi không ngoan?”, An An không tin vào tai mình, hét lên: “Tôi không ngoan chỗ nào, tôi phải đi ăn với sếp, đã nhắn tin cho cậu rồi còn gì, đây là công việc”.
“Đi với sếp sao lại để người đàn ông kia đưa về? Còn đứng ở cửa dùng dằng mãi?”, hắn tức mình hỏi vặn lại.
“Tôi?”, cuối cùng cô cũng hiểu ra, không chịu được liền trừng mắt với hắn, rõ ràng tên này đang ghen tuông lung tung: “Tôi xin cậu đấy, đó là đồng nghiệp của tôi, người ta chỉ tiện đường mới đưa về thôi”.
“Vậy sao còn kéo cô?”, hắn vẫn không tin, rõ ràng là thấy người đàn ông đó sống chết cũng không chịu buông cô ra.
“Cậu đúng là đồ không biết lý lẽ”, An An sắp bị hắn làm cho tức chết rồi: “Người ta chỉ muốn rủ tôi đi dạo một chút. Chẳng có gì cả, hơn nữa tôi cũng không đồng ý”.
“Đồ ngốc, cô đương nhiên không thể nhìn ra, anh ta đâu có đơn giản như vậy, ý đồ của anh ta hiện rõ trên mặt đấy.” Tiểu Vũ tức tối nói, cô lúc nào chẳng tốt, khi nhìn thấy gã đàn ông kia kéo cô lại, chỉ cần qua ánh mắt cũng đủ biết tên kia đang chủ ý nhắm vào cô, vậy mà con người này vẫn ngu ngốc tỏ ra thân thiện.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy.” An An hoàn toàn không đểý, cho rằng đó chỉ là do hắn nhỏ nhen mà thôi.
Cuộc điện thoại của Minh Minh sáng nay khiến tâm trạng cô sa sút không ít, cả ngày như bị tra tấn, đã vậy hắn còn hiểu lầm. Tại sao tối qua hắn dịu dàng như vậy mà hôm nay thành ra thế này. Cô dùng sức đẩy hắn, hét lên: “Không thèm quan tâm đến cậu nữa, mặc kệ cậu, đồ đáng ghét”. Không sao ngăn được cánh tay khua khoắng loạn xạ của An An, hắn thình lình túm chặt hai tay cô, dùng miệng ngăn đôi môi đang la hét kia lại, khiến tiếng kêu chỉ còn là những âm thanh ú ớ.
Mạnh mẽ, gấp gáp, dùng nụ hôn để kiềm chế cơn tức giận của cô, chỉ cần nghĩ đến việc cô không nhận ra ý đồ của gã đàn ông kia, trong lòng hắn lại bừng bừng tức giận, lưỡi càng hoạt động mạnh hơn như muốn chiếm giữ tất cả, ghì chặt không cho cô cử động.
An An như sắp ngừng thở, toàn bộ không khí đều bị hắn hút hết, đầu óc choáng váng, cô khó chịu giằng ra. Không giống với sự dịu dàng tối qua, hoàn toàn là cảm giác nóng giận xông thẳng tới não, cô dần mất đi lý trí, hắn đang trừng phạt cô.
Mãi lúc sau Tiểu Vũ mới chầm chậm, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi đó, rồi bất ngờ nâng khuôn mặt cô lên, ngang ngược nói: “Lần sau không được tỏ ra dịu dàng đối với bấtkỳ gã đàn ông nào khác”. An An dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt bảo thủ nhưng đầy nghiêm túc kia, thực ra cô vốn chẳng nghĩ đến cái gì gọi là tốt với không tốt ở đây.
Hắn cúi đầu áp vào trán cô, khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của An An, thấp giọng nói: “Tôi đã phải giành lấy cô từ một người đàn ông khác, nếu như phải làm việc này thêm một lần nữa tôi sẽ phát điên mất”. Giọng hắn run run, tim cô như thắt lại, lẽ nào Tiểu Vũ đang sợ hãi. Cơn giận trong lòng phút chốc tan biến, thay vào đó là sự áy náy.
Vì hôm nay tâm trạng không tốt, nên cô không dám gặp hắn, buổi tối mới cố ý viện cớ đi ăn với cấp trên. Hoàn toàn không nghĩ đến sự khó chịu của Tiểu Vũ, cô nâng khuôn mặt hắn lên, vuốt ve bằng tất cả yêu thương, khẽ nói: “Xin lỗi, nhẽ ra tôi không nên bỏ mặc cậu một mình”.
Tiểu Vũ nghiêng mặt khẽ hôn lên tay cô, dụi sát vào đó lẩm bẩm: “Tôi rất sợ, sợ sau đêm qua cô sẽ lẩn tránh tôi. Cả ngày hôm nay tôi chỉ muốn tuyên bố với tất cả mọi người là tôi đã có được cô. Nhưng tin nhắn của cô đã ném tôi vào địa ngục”, hắn ngước lên, ánh mắt đầy tổn thương.
“Tôi vẫn đứng ở đó đợi, kết quả là nhìn thấy gã kia đưa cô về, ánh mắt anh ta chằm chằm nhìn vào người cô mà cô không hề có phản ứng nào. Tôi tức giận đến nỗi chỉ biếtđứng đó. Cô không muốn gặp tôi là vì đi cùng người khác, mà những người kia tên nào cũng... mẹ kiếp giống như bọn háo sắc”, hắn giận dữ, ngay cả lời chửi thề cũng thốt ra được. An An không nhịn được cười, ôm khuôn mặt hắn, lắc lắc: “Cậu đấy, không nên nghĩ người nào cũng xấu xa thế được không? Người đó chỉ là một đồng nghiệp, chẳng thân thiết gì, người ta điều kiện tốt như vậy sao thích tôi được chứ?”. Cô lườm hắn: “Cậu nghĩ ai cũng ngốc như cậu hả, biết rõ tôi là cô gái vụng về rồi mà còn đâm đầu vào”.
Hắn gần sát lại, cọ lên mũi cô: “Tôi chỉ hy vọng họ đều không thích cô vì sự vụng về đấy, bởi vì cô chỉ thuộc về tôi, chỉ là của tôi, tôi không muốn họ thấy những điều tốt đẹp đó của cô”, nói rồi Tiểu Vũ ghì chặt cô vào lòng.
An An xúc động khẽ cười, những phiền muộn trong lòng dần dần tan biến hết. Giờ phút này được ở trong vòng tay hắn, tham lam hưởng thụ sự ấm áp từ cơ thể hắn, cảm giác bình yên xua tan mọi ưu phiền. Nhưng cô muốn nói với hắn điều khiến cô buồn hôm nay: “Sáng sớm nay Minh Minh có gọi điện tới”. Thấy hắn thoáng cứng đơ rồi tay càng ghì chặt cô hơ
“Tôi cứ nghĩ đến đây là có thể mặc kệ tất cả, chỉ ở bên cậu”, cô tiếp tục nói: “Nhưng dường như lúc nào cũng không như ý muốn. Có những việc không thể trốn mãiđược”.
Tiểu Vũ khẽ nắm lấy bờ vai cô, ánh mắt kiên định nói chắc nịch: “Hãy cứ giao hết cho tôi, giao tất cả những suy nghĩ ấy cho tôi. Cô chỉ cần nhớ về tôi là được rồi”.
Nhìn ánh mắt đó của hắn, trái tim cô lại càng sửng sốt. Hắn lúc nào cũng kiên định một cách tuyệt đối, ngang ngược đến ương bướng, trước sau vẫn không cho cô chọn đường rút lui. Tấm chân tình của một chàng trai như vậy làm sao cô từ chối được, có thể chạy đi đâu đây?
Hai người giận dữ nhìn nhau, cuối cùng cô là người không chịu được trước, bực tức hỏi: “Tại sao cậu lại giận? Tôi đã làm gì sai? Có phải vì tôi không đi ăn cùng cậu?”.
Tiểu Vũ quay mặt đi chồ khác, lạnh lùng không thèm trả lời.
Tâm trạng dồn nén cả một ngày, dường như lúc này mới bộc phát ra: “Được, cậu muốn giận thì cứ giận, tôi chẳng hiểu ra sao cả, tôi về”, nói xong liền quay ngưi đi ngược lại.
Hắn đột nhiên vòng tay ôm cô lại, xoay người kéo An An ngã xuống bãi cát, sau đó, rõ ràng là, rõ ràng là...??? Bàn tay hắn phát mạnh lên mông cô! Cô choáng váng, hắn... hắn dám đánh cô.
Cảm giác đau rát khiến cô bừng tỉnh, giận dữ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bàn tay kia ấn vai cô xuống. Một cái, hai cái, hắn vẫn đánh. Sự ấm ức trong lòng cùng cảmgiác buồn bực, khó chịu cả ngày nay đến giờ như dốc hết, cô khóc nấc lên.
Nhìn thấy cô gào lên khóc lóc, cơn giận của hắn dần bị cuốn trôi đi, bàn tay từ tốn dừng lại.
Hắn buông tay, muốn kéo cô đứng dậy nhưng ngay lập tức bị An An hất ra không cho đụng vào mình. Tức chết đi được, hắn dám đánh cô, người bực mình phải là cô mới đúng chứ, thật quá đáng.
Tiểu Vũ túm lấy tay cô, ôm chặt vào lòng, vỗ về. Cô nức nở nghẹn ngào, tên đáng ghét này, không thèm quan tâm đến hắn nữa, vô duyên vô cớ bực tức với cô, còn đánh cô, không thèm quan tâm hắn nữa, An An căm giận tự nhủ trong lòng.
Hai người họ vẫn ngồi ôm nhau như thế, rất lâu, cô giãy ra không được, đành quẹt hết nước mắt nước mũi lên áo hắn. Mãi sau Tiểu Vũ mới nới lỏng vòng tay, nhìn cái miệng vẫn đang phụng phịu của cô, thầm thở dài, lắc đầu, thôi bỏ đi, cô ngốc này lúc nào mà chẳng thế.
Nhưng cơn giận của An An vẫn chưa dứt, đẩy mạnh hắn ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được, hắn vẫn ôm cô, thấy cách này không có tác dụng, cô trừng mắt: “Hôm nay cậu bị thần kinh à, sao dám đánh người ta?”.
“Vì cô không ngoan”, hắn hùng hồn đổ lỗi cho cô.
“Tôi không ngoan?”, An An không tin vào tai mình, hét lên: “Tôi không ngoan chỗ nào, tôi phải đi ăn với sếp, đã nhắn tin cho cậu rồi còn gì, đây là công việc”.
“Đi với sếp sao lại để người đàn ông kia đưa về? Còn đứng ở cửa dùng dằng mãi?”, hắn tức mình hỏi vặn lại.
“Tôi?”, cuối cùng cô cũng hiểu ra, không chịu được liền trừng mắt với hắn, rõ ràng tên này đang ghen tuông lung tung: “Tôi xin cậu đấy, đó là đồng nghiệp của tôi, người ta chỉ tiện đường mới đưa về thôi”.
“Vậy sao còn kéo cô?”, hắn vẫn không tin, rõ ràng là thấy người đàn ông đó sống chết cũng không chịu buông cô ra.
“Cậu đúng là đồ không biết lý lẽ”, An An sắp bị hắn làm cho tức chết rồi: “Người ta chỉ muốn rủ tôi đi dạo một chút. Chẳng có gì cả, hơn nữa tôi cũng không đồng ý”.
“Đồ ngốc, cô đương nhiên không thể nhìn ra, anh ta đâu có đơn giản như vậy, ý đồ của anh ta hiện rõ trên mặt đấy.” Tiểu Vũ tức tối nói, cô lúc nào chẳng tốt, khi nhìn thấy gã đàn ông kia kéo cô lại, chỉ cần qua ánh mắt cũng đủ biết tên kia đang chủ ý nhắm vào cô, vậy mà con người này vẫn ngu ngốc tỏ ra thân thiện.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy.” An An hoàn toàn không đểý, cho rằng đó chỉ là do hắn nhỏ nhen mà thôi.
Cuộc điện thoại của Minh Minh sáng nay khiến tâm trạng cô sa sút không ít, cả ngày như bị tra tấn, đã vậy hắn còn hiểu lầm. Tại sao tối qua hắn dịu dàng như vậy mà hôm nay thành ra thế này. Cô dùng sức đẩy hắn, hét lên: “Không thèm quan tâm đến cậu nữa, mặc kệ cậu, đồ đáng ghét”. Không sao ngăn được cánh tay khua khoắng loạn xạ của An An, hắn thình lình túm chặt hai tay cô, dùng miệng ngăn đôi môi đang la hét kia lại, khiến tiếng kêu chỉ còn là những âm thanh ú ớ.
Mạnh mẽ, gấp gáp, dùng nụ hôn để kiềm chế cơn tức giận của cô, chỉ cần nghĩ đến việc cô không nhận ra ý đồ của gã đàn ông kia, trong lòng hắn lại bừng bừng tức giận, lưỡi càng hoạt động mạnh hơn như muốn chiếm giữ tất cả, ghì chặt không cho cô cử động.
An An như sắp ngừng thở, toàn bộ không khí đều bị hắn hút hết, đầu óc choáng váng, cô khó chịu giằng ra. Không giống với sự dịu dàng tối qua, hoàn toàn là cảm giác nóng giận xông thẳng tới não, cô dần mất đi lý trí, hắn đang trừng phạt cô.
Mãi lúc sau Tiểu Vũ mới chầm chậm, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi đó, rồi bất ngờ nâng khuôn mặt cô lên, ngang ngược nói: “Lần sau không được tỏ ra dịu dàng đối với bấtkỳ gã đàn ông nào khác”. An An dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt bảo thủ nhưng đầy nghiêm túc kia, thực ra cô vốn chẳng nghĩ đến cái gì gọi là tốt với không tốt ở đây.
Hắn cúi đầu áp vào trán cô, khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của An An, thấp giọng nói: “Tôi đã phải giành lấy cô từ một người đàn ông khác, nếu như phải làm việc này thêm một lần nữa tôi sẽ phát điên mất”. Giọng hắn run run, tim cô như thắt lại, lẽ nào Tiểu Vũ đang sợ hãi. Cơn giận trong lòng phút chốc tan biến, thay vào đó là sự áy náy.
Vì hôm nay tâm trạng không tốt, nên cô không dám gặp hắn, buổi tối mới cố ý viện cớ đi ăn với cấp trên. Hoàn toàn không nghĩ đến sự khó chịu của Tiểu Vũ, cô nâng khuôn mặt hắn lên, vuốt ve bằng tất cả yêu thương, khẽ nói: “Xin lỗi, nhẽ ra tôi không nên bỏ mặc cậu một mình”.
Tiểu Vũ nghiêng mặt khẽ hôn lên tay cô, dụi sát vào đó lẩm bẩm: “Tôi rất sợ, sợ sau đêm qua cô sẽ lẩn tránh tôi. Cả ngày hôm nay tôi chỉ muốn tuyên bố với tất cả mọi người là tôi đã có được cô. Nhưng tin nhắn của cô đã ném tôi vào địa ngục”, hắn ngước lên, ánh mắt đầy tổn thương.
“Tôi vẫn đứng ở đó đợi, kết quả là nhìn thấy gã kia đưa cô về, ánh mắt anh ta chằm chằm nhìn vào người cô mà cô không hề có phản ứng nào. Tôi tức giận đến nỗi chỉ biếtđứng đó. Cô không muốn gặp tôi là vì đi cùng người khác, mà những người kia tên nào cũng... mẹ kiếp giống như bọn háo sắc”, hắn giận dữ, ngay cả lời chửi thề cũng thốt ra được. An An không nhịn được cười, ôm khuôn mặt hắn, lắc lắc: “Cậu đấy, không nên nghĩ người nào cũng xấu xa thế được không? Người đó chỉ là một đồng nghiệp, chẳng thân thiết gì, người ta điều kiện tốt như vậy sao thích tôi được chứ?”. Cô lườm hắn: “Cậu nghĩ ai cũng ngốc như cậu hả, biết rõ tôi là cô gái vụng về rồi mà còn đâm đầu vào”.
Hắn gần sát lại, cọ lên mũi cô: “Tôi chỉ hy vọng họ đều không thích cô vì sự vụng về đấy, bởi vì cô chỉ thuộc về tôi, chỉ là của tôi, tôi không muốn họ thấy những điều tốt đẹp đó của cô”, nói rồi Tiểu Vũ ghì chặt cô vào lòng.
An An xúc động khẽ cười, những phiền muộn trong lòng dần dần tan biến hết. Giờ phút này được ở trong vòng tay hắn, tham lam hưởng thụ sự ấm áp từ cơ thể hắn, cảm giác bình yên xua tan mọi ưu phiền. Nhưng cô muốn nói với hắn điều khiến cô buồn hôm nay: “Sáng sớm nay Minh Minh có gọi điện tới”. Thấy hắn thoáng cứng đơ rồi tay càng ghì chặt cô hơ
“Tôi cứ nghĩ đến đây là có thể mặc kệ tất cả, chỉ ở bên cậu”, cô tiếp tục nói: “Nhưng dường như lúc nào cũng không như ý muốn. Có những việc không thể trốn mãiđược”.
Tiểu Vũ khẽ nắm lấy bờ vai cô, ánh mắt kiên định nói chắc nịch: “Hãy cứ giao hết cho tôi, giao tất cả những suy nghĩ ấy cho tôi. Cô chỉ cần nhớ về tôi là được rồi”.
Nhìn ánh mắt đó của hắn, trái tim cô lại càng sửng sốt. Hắn lúc nào cũng kiên định một cách tuyệt đối, ngang ngược đến ương bướng, trước sau vẫn không cho cô chọn đường rút lui. Tấm chân tình của một chàng trai như vậy làm sao cô từ chối được, có thể chạy đi đâu đây?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai người giận dữ nhìn nhau, cuối cùng cô là người không chịu được trước, bực tức hỏi: “Tại sao cậu lại giận? Tôi đã làm gì sai? Có phải vì tôi không đi ăn cùng cậu?”.
Tiểu Vũ quay mặt đi chồ khác, lạnh lùng không thèm trả lời.
Tâm trạng dồn nén cả một ngày, dường như lúc này mới bộc phát ra: “Được, cậu muốn giận thì cứ giận, tôi chẳng hiểu ra sao cả, tôi về”, nói xong liền quay ngưi đi ngược lại.
Hắn đột nhiên vòng tay ôm cô lại, xoay người kéo An An ngã xuống bãi cát, sau đó, rõ ràng là, rõ ràng là...??? Bàn tay hắn phát mạnh lên mông cô! Cô choáng váng, hắn... hắn dám đánh cô.
Cảm giác đau rát khiến cô bừng tỉnh, giận dữ vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng bàn tay kia ấn vai cô xuống. Một cái, hai cái, hắn vẫn đánh. Sự ấm ức trong lòng cùng cảmgiác buồn bực, khó chịu cả ngày nay đến giờ như dốc hết, cô khóc nấc lên.
Nhìn thấy cô gào lên khóc lóc, cơn giận của hắn dần bị cuốn trôi đi, bàn tay từ tốn dừng lại.
Hắn buông tay, muốn kéo cô đứng dậy nhưng ngay lập tức bị An An hất ra không cho đụng vào mình. Tức chết đi được, hắn dám đánh cô, người bực mình phải là cô mới đúng chứ, thật quá đáng.
Tiểu Vũ túm lấy tay cô, ôm chặt vào lòng, vỗ về. Cô nức nở nghẹn ngào, tên đáng ghét này, không thèm quan tâm đến hắn nữa, vô duyên vô cớ bực tức với cô, còn đánh cô, không thèm quan tâm hắn nữa, An An căm giận tự nhủ trong lòng.
Hai người họ vẫn ngồi ôm nhau như thế, rất lâu, cô giãy ra không được, đành quẹt hết nước mắt nước mũi lên áo hắn. Mãi sau Tiểu Vũ mới nới lỏng vòng tay, nhìn cái miệng vẫn đang phụng phịu của cô, thầm thở dài, lắc đầu, thôi bỏ đi, cô ngốc này lúc nào mà chẳng thế.
Nhưng cơn giận của An An vẫn chưa dứt, đẩy mạnh hắn ra, nhưng đẩy thế nào cũng không được, hắn vẫn ôm cô, thấy cách này không có tác dụng, cô trừng mắt: “Hôm nay cậu bị thần kinh à, sao dám đánh người ta?”.
“Vì cô không ngoan”, hắn hùng hồn đổ lỗi cho cô.
“Tôi không ngoan?”, An An không tin vào tai mình, hét lên: “Tôi không ngoan chỗ nào, tôi phải đi ăn với sếp, đã nhắn tin cho cậu rồi còn gì, đây là công việc”.
“Đi với sếp sao lại để người đàn ông kia đưa về? Còn đứng ở cửa dùng dằng mãi?”, hắn tức mình hỏi vặn lại.
“Tôi?”, cuối cùng cô cũng hiểu ra, không chịu được liền trừng mắt với hắn, rõ ràng tên này đang ghen tuông lung tung: “Tôi xin cậu đấy, đó là đồng nghiệp của tôi, người ta chỉ tiện đường mới đưa về thôi”.
“Vậy sao còn kéo cô?”, hắn vẫn không tin, rõ ràng là thấy người đàn ông đó sống chết cũng không chịu buông cô ra.
“Cậu đúng là đồ không biết lý lẽ”, An An sắp bị hắn làm cho tức chết rồi: “Người ta chỉ muốn rủ tôi đi dạo một chút. Chẳng có gì cả, hơn nữa tôi cũng không đồng ý”.
“Đồ ngốc, cô đương nhiên không thể nhìn ra, anh ta đâu có đơn giản như vậy, ý đồ của anh ta hiện rõ trên mặt đấy.” Tiểu Vũ tức tối nói, cô lúc nào chẳng tốt, khi nhìn thấy gã đàn ông kia kéo cô lại, chỉ cần qua ánh mắt cũng đủ biết tên kia đang chủ ý nhắm vào cô, vậy mà con người này vẫn ngu ngốc tỏ ra thân thiện.
“Cậu nghĩ quá nhiều rồi đấy.” An An hoàn toàn không đểý, cho rằng đó chỉ là do hắn nhỏ nhen mà thôi.
Cuộc điện thoại của Minh Minh sáng nay khiến tâm trạng cô sa sút không ít, cả ngày như bị tra tấn, đã vậy hắn còn hiểu lầm. Tại sao tối qua hắn dịu dàng như vậy mà hôm nay thành ra thế này. Cô dùng sức đẩy hắn, hét lên: “Không thèm quan tâm đến cậu nữa, mặc kệ cậu, đồ đáng ghét”. Không sao ngăn được cánh tay khua khoắng loạn xạ của An An, hắn thình lình túm chặt hai tay cô, dùng miệng ngăn đôi môi đang la hét kia lại, khiến tiếng kêu chỉ còn là những âm thanh ú ớ.
Mạnh mẽ, gấp gáp, dùng nụ hôn để kiềm chế cơn tức giận của cô, chỉ cần nghĩ đến việc cô không nhận ra ý đồ của gã đàn ông kia, trong lòng hắn lại bừng bừng tức giận, lưỡi càng hoạt động mạnh hơn như muốn chiếm giữ tất cả, ghì chặt không cho cô cử động.
An An như sắp ngừng thở, toàn bộ không khí đều bị hắn hút hết, đầu óc choáng váng, cô khó chịu giằng ra. Không giống với sự dịu dàng tối qua, hoàn toàn là cảm giác nóng giận xông thẳng tới não, cô dần mất đi lý trí, hắn đang trừng phạt cô.
Mãi lúc sau Tiểu Vũ mới chầm chậm, miễn cưỡng rời khỏi đôi môi đó, rồi bất ngờ nâng khuôn mặt cô lên, ngang ngược nói: “Lần sau không được tỏ ra dịu dàng đối với bấtkỳ gã đàn ông nào khác”. An An dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt bảo thủ nhưng đầy nghiêm túc kia, thực ra cô vốn chẳng nghĩ đến cái gì gọi là tốt với không tốt ở đây.
Hắn cúi đầu áp vào trán cô, khoảng cách gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của An An, thấp giọng nói: “Tôi đã phải giành lấy cô từ một người đàn ông khác, nếu như phải làm việc này thêm một lần nữa tôi sẽ phát điên mất”. Giọng hắn run run, tim cô như thắt lại, lẽ nào Tiểu Vũ đang sợ hãi. Cơn giận trong lòng phút chốc tan biến, thay vào đó là sự áy náy.
Vì hôm nay tâm trạng không tốt, nên cô không dám gặp hắn, buổi tối mới cố ý viện cớ đi ăn với cấp trên. Hoàn toàn không nghĩ đến sự khó chịu của Tiểu Vũ, cô nâng khuôn mặt hắn lên, vuốt ve bằng tất cả yêu thương, khẽ nói: “Xin lỗi, nhẽ ra tôi không nên bỏ mặc cậu một mình”.
Tiểu Vũ nghiêng mặt khẽ hôn lên tay cô, dụi sát vào đó lẩm bẩm: “Tôi rất sợ, sợ sau đêm qua cô sẽ lẩn tránh tôi. Cả ngày hôm nay tôi chỉ muốn tuyên bố với tất cả mọi người là tôi đã có được cô. Nhưng tin nhắn của cô đã ném tôi vào địa ngục”, hắn ngước lên, ánh mắt đầy tổn thương.
“Tôi vẫn đứng ở đó đợi, kết quả là nhìn thấy gã kia đưa cô về, ánh mắt anh ta chằm chằm nhìn vào người cô mà cô không hề có phản ứng nào. Tôi tức giận đến nỗi chỉ biếtđứng đó. Cô không muốn gặp tôi là vì đi cùng người khác, mà những người kia tên nào cũng... mẹ kiếp giống như bọn háo sắc”, hắn giận dữ, ngay cả lời chửi thề cũng thốt ra được. An An không nhịn được cười, ôm khuôn mặt hắn, lắc lắc: “Cậu đấy, không nên nghĩ người nào cũng xấu xa thế được không? Người đó chỉ là một đồng nghiệp, chẳng thân thiết gì, người ta điều kiện tốt như vậy sao thích tôi được chứ?”. Cô lườm hắn: “Cậu nghĩ ai cũng ngốc như cậu hả, biết rõ tôi là cô gái vụng về rồi mà còn đâm đầu vào”.
Hắn gần sát lại, cọ lên mũi cô: “Tôi chỉ hy vọng họ đều không thích cô vì sự vụng về đấy, bởi vì cô chỉ thuộc về tôi, chỉ là của tôi, tôi không muốn họ thấy những điều tốt đẹp đó của cô”, nói rồi Tiểu Vũ ghì chặt cô vào lòng.
An An xúc động khẽ cười, những phiền muộn trong lòng dần dần tan biến hết. Giờ phút này được ở trong vòng tay hắn, tham lam hưởng thụ sự ấm áp từ cơ thể hắn, cảm giác bình yên xua tan mọi ưu phiền. Nhưng cô muốn nói với hắn điều khiến cô buồn hôm nay: “Sáng sớm nay Minh Minh có gọi điện tới”. Thấy hắn thoáng cứng đơ rồi tay càng ghì chặt cô hơ
“Tôi cứ nghĩ đến đây là có thể mặc kệ tất cả, chỉ ở bên cậu”, cô tiếp tục nói: “Nhưng dường như lúc nào cũng không như ý muốn. Có những việc không thể trốn mãiđược”.
Tiểu Vũ khẽ nắm lấy bờ vai cô, ánh mắt kiên định nói chắc nịch: “Hãy cứ giao hết cho tôi, giao tất cả những suy nghĩ ấy cho tôi. Cô chỉ cần nhớ về tôi là được rồi”.
Nhìn ánh mắt đó của hắn, trái tim cô lại càng sửng sốt. Hắn lúc nào cũng kiên định một cách tuyệt đối, ngang ngược đến ương bướng, trước sau vẫn không cho cô chọn đường rút lui. Tấm chân tình của một chàng trai như vậy làm sao cô từ chối được, có thể chạy đi đâu đây?