Đúng mọi người không nghe nhầm. Cô nói cô muốn phá màn trinh.!
Có người thắc mắc, có người cười nhạo, có người khuyên nhủ nhưng nó không lọt vào đầu cô, lúc này.
Lý do!?!! Ừ thì chắc do cô thất tình, cũng chả phải cái tình yêu sâu đậm đến mức phải cắt tay tự vẫn như trong phim, hay đau khổ không buồn sống chết như trong truyện.
Chỉ là cuộc tình 2,3 năm bình thường thôi. Liên tục những năm như thế. Cô quen nhưng không ghen, khi anh đi chơi với người khác, không kiểm tra điện thoại, check email hay facebook, chả buồn quan tâm anh ở đâu, tại sao không nhắn tin, tại sao không gọi điện?!?
Cũng có hẹn hò, có đi chơi, có nhậu nhẹt, có đàn đúm, có những lúc truỵ lạc chỉ còn thiếu bước cuối thôi. Nhưng tim cô trống rỗng với thứ tình cảm đó, cơ thể cô có thể xem như dị ứng với sự đụng chạm của người yêu, lý trí cô kêu gào sự tỉnh táo. Để rồi tỉnh dậy lúc cần thiết.
Đẩy anh rồi từ chối.
Cô không thích anh hỏi về mật khẩu của cô, quản lý cô, hay hỏi ai gọi điện, điều đó làm cô bực mình, người yêu nhưng cũng cần cái sự riêng tư, sự tự do,cô cũng không muốn anh ép cô làm cái này, làm cái kia cảm giác cô chả khác con rối của anh vậy. chính cô đã cho anh cái quyền thoải mái, tự do, tại sao anh phải ép buộc cô nhỉ?!? Anh thử so sánh với bạn anh, có thoải mái vậy không, mỗi lần cãi nhau, cô cũng áp dụng câu “ dĩ hoà vi quý“.
Dù đó không phải tính cách của cô. Một con người nóng nảy, thẳng tính, chẳng bao giờ nhận cái lỗi không phải của mình.
Cô là một con người khá cầu toàn có chút bảo thủ lại khá thoải mái, có thể xem cô là sự rắc rối trong suy nghĩ cũng như trong lý trí vậy. Quen anh cô cũng theo dõi trong qua trình hẹn hò, coi có thể tiến về sau không.?
Tình yêu của cô là tình yêu lý trí nha.
Và khoảng thời gian dõi xem đó đã có kết quả. Nếu anh nghèo ừ thì cô không chê có trí thì được, tốt nghiệp cao đẳng ư, cũng chả sao, ráng làm ăn lập nghiệp thôi nhưng...
Anh làm công nhân lương tháng 3 triệu, ờ thì tạm được, tích góp dần là ổn. Công việc không ổn định, cô khuyên, nhận đc lời đáp xuề xoà, đang kiếm. Có công việc ổn định, đang làm lại bỏ.
Tháng tiền lương, nhà cửa hết xe cộ đi lại ăn uống không dư được bao nhiêu, anh lại nhậu nhẹt, một tuần hết 6,7 ngày.
Không phải cô sống vật chất nhưng thời buổi này, chẳng lẽ có cái gọi là yêu là sống được?!?
Ừ thì yêu, thì thương nhưng nếu cô thật sự lấy anh về, cuộc sống cô bấp bênh mãi à. Hàng tháng ở nhà thuê, luôn đau đầu vì tiền nông, đã thế anh nhậu cô phải theo hầu mãi hay sao?!?
Xin lỗi thà cô một mình tự do, tự tại còn vô một cái nhà tù cũ mòn, dơ bẩn nha.
Ước mơ của cô đơn giản thôi cứ bình bình yên yên mà sống, chả phải lo lắng nhiều, không giàu cũng được, miễn đừng chạy vạy khắp nơi để lo cơm áo gạo tiền. Cũng cần người lo lắng chăm sóc cô thôi.
Rồi thì cô quyết định chia tay, thà đau trước khổ sớm còn hơn để nó thấm sâu rồi đau âm thầm dài lâu. Cô cũng muốn tốt cho anh và cô thôi.
Ừ rồi cô cũng chia tay!?! Anh im lặng nhưng rồi đồng ý. Sau đó cô nhận được lời nhắn, chúc cô hạnh phúc, anh biết anh nghèo không lo được cho cô, mong cô hạnh phúc bên người đó.
Cô thấy lời chúc này mắc cười thật, cô nhớ là nói chia tay vì không hợp nhau từ tính cách đến suy nghĩ nha, chả phải vì tiền bạc hay chàng trai nào khác nha. Với lại tiền hàng tháng cô đủ sống, có lúc còn phải lo ngược lại cho anh nữa. Lời anh có vẻ cô có được anh nào giàu sang mà vứt bỏ anh thì phải.!?!
Nhưng cô được dạy là phải lễ phép, nên đành phải cảm ơn anh, chứ im ắng như thế chả phải điều thục nữ làm. Cô cảm ơn anh, chắc chắn cô là sẽ hạnh phúc, anh cũng vậy nhé.
À mà quay lại vấn đề màn trinh. Thực ra thì cô nghĩ lại, thì chắc không phải vì thất tình đâu, mà cô muốn thử cảm giác cái gọi là làm tình và tình một đêm là gì thôi!?! thế nên hiện giờ cô đang ngồi ở một quán bar và chờ một anh chàng đẹp trai hay chàng tây nào đó bắt chuyện.
Mọi thứ cô làm rất đơn giản.