Đối với gian tình của Huyện thái gia và Đàm sư gia, trước đây Chu Chính Đạo cũng có chút nghi ngờ; bây giờ, để chính tai hắn nghe được, hắn thấy rất khâm phục sự phán đoán chính xác của bản thân. Từ đó về sau, mỗi lần gặp Đàm Linh Âm, hắn đều dùng ánh mắt mập mờ và vẻ mặt bỉ ổi để đối diện với nàng. Đương nhiên là Đàm Linh Âm biết trong đầu hắn đang nghĩ đến chuyện gì, tiếc là nàng không thể đập vài cái vào mặt hắn mà còn phải giả vờ ngây thơ, hồ đồ như trước đây.
Chu Chính Đạo cũng chẳng có tâm tư mà để ý đến mấy chuyện riêng tư của nàng ta. Hiện giờ, việc khiến hắn lo lắng chính là Đường Huyện lệnh rơi vào trong cái hố nào ở trên núi, và vì sao trong đó lại có thi thể? Cuối cùng, sự việc có xui xẻo đến mức là bị thằng nhãi này phát hiện ra chuyện gì không? Hắn không thể mở miệng hỏi rõ ràng, tiểu Huyện lệnh kia cũng tinh ranh lắm, sơ sẩy một chút là hắn phát hiện được ngay. Đành phải im lặng mà quan sát tình hình trước mắt thôi!
Huyện thái gia vốn “bí mật lên núi hẹn hò, sau đó vô ý bị rơi vào một cái hố, rồi vô tình phát hiện ra rất nhiều thi thể”, việc này khiến Đàm Linh Âm sợ hãi và giận dỗi với hắn. Vì vậy, Đường Thiên Viễn đặc biệt coi trọng sự cố bất ngờ này. Hắn điều động nha dịch trong Huyện nha rồi đích thân hắn dẫn bọn họ lên núi đào bới tìm thi thể. Chu Chính Đạo vác bản mặt yêu nước thương dân ‘hăng hái’ đi cùng bọn họ. Lên đến nơi, Đường Thiên Viễn hạ lệnh cho nha dịch xuống dưới giếng mỏ đào bới tìm thi thể; tìm được thi thể nào thì làm khám nghiệm ngay tại chỗ thi thể đó. Vì để tránh lẫn lộn, xương cốt của mỗi thi thể được đặt trong một cái sọt riêng, sau đó từng sọt một được chuyển lên phía trên.
Hết sọt xương người này đến sọt xương người khác được kéo lên khỏi miệng giếng mỏ. Đám người đứng vây quanh miệng giếng nhìn những sọt xương lần lượt được kéo lên mà kinh hoàng; có vài người nhát gan rủ nhau rời khỏi nơi đó để đi tiểu, tránh cho tình trạng vì sợ quá mà tiểu ra quần ở trước mặt mọi người. Đám người Lý Đại Vương tối hôm qua lên núi chỉ lo cứu người, nào biết dưới cái giếng này còn có xác chết, hiện giờ sắc mặt người nào người nấy đều xanh mét.
Sau khi khám nghiệm tử thi xong, người làm khám nghiệm bắt đầu báo cáo với Đường Thiên Viễn, “Tổng cộng có năm thi thể, người chết đều là những nam tử còn trẻ; thời gian tử vong là khoảng tháng tám hoặc tháng chín; theo xét nghiệm ban đầu thì có thể kết luận những người này chết là vì bị trúng độc bởi vì các khớp xương đã biến thành màu đen; tạm thời chưa thể xác định được hiện trường ban đầu của vụ án này là ở đâu, nhưng theo suy đoán của ti chức, hiện trường ban đầu xảy ra vụ giết người này không phải ở trong cái giếng mỏ này.”
Đương nhiên là không phải rồi. Chẳng lẽ mấy chàng trai này lại đi bàn bạc với nhau trước, sau đó kéo nhau nhảy xuống cái giếng mỏ mà uống thuốc độc tự sát? Lẽ nào mấy người này đều có bệnh về thần kinh?
Một sai dịch tên Tùng Thuận mới được kéo từ dưới giếng mỏ lên, nói bổ sung, “Những người này sau khi chết lại bị đất đá vùi lấp, có thể thấy được cái chết của bọn họ không phải do tự sát mà là bị người ta giết. Theo lời đại nhân nói, ti chức suy đoán cái giếng mỏ này vốn được người ta che đậy rất kỹ rồi, chỉ là mùa hè vừa qua có mưa gió nhiều quá làm cho xói mòn bùn đất, nên chỉ cần có người đi đến đây liền bị rơi vào trong cái giếng này.”
Đường Thiên Viễn gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Tùng Thuận lại nói, “Mặt khác, theo dấu vết ở bên thành giếng, có thể thấy cái giếng này là do người ta bỏ rất nhiều công sức mới đào thành. Bởi vì nơi này cách xa thôn xóm, nên cái giếng này không phải là giếng nước cũng chẳng dùng để bẫy thú vì những chỗ đặt bẫy thú thường được đào khá to và không sâu như thế này.”
Đường Thiên Viễn rất hài lòng bởi vì sai dịch này đã nói ra toàn bộ suy nghĩ của hắn, hắn hỏi, “Nếu vậy, người ta đào cái hố này để làm gì?”
Tùng Thuận vốn là người suy nghĩ cẩn thận. Xảy ra chuyện lớn như thế này, lại chết rất nhiều người, hắn có thể khẳng định đây là một vụ án lớn; huống chi, vừa nãy hắn mới phát hiện được vật gì đó rất kỳ lạ, cần phải chú ý bảo mật. Hiện giờ nhiều người như vậy, hắn không thể nói ra đành ra vẻ ngơ ngác rằng mình cũng không biết người ta đào cái giếng này để làm gì.
Đường Thiên Viễn nhìn dáng vẻ của Tùng Thuận thì cũng hiểu rõ điều này, vì vậy hắn ra lệnh cho mọi người thu dọn đồ về Huyện nha trước.
Lúc này Chu Chính Đạo cũng cuống lên, vài lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ mình làm cho Huyện lệnh nghi ngờ. Cuối cùng, mọi người đều kéo nhau về Huyện nha. Thấy Huyện thái gia kêu Tùng Thuận đến Thoái tư đường, Chu Chính Đạo vội vàng đuổi theo.
Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không hiểu, hắn nhướng mày hỏi, “Chu Huyện thừa còn có chuyện gì à?”
“Đại nhân, ti chức là phụ tá của người, có việc thì người nên giao bớt cho ti chức làm; trong khi ta rảnh rỗi thì người lại quá bận rộn, ta thật sự rất xấu hổ vì không làm tròn chức trách của mình; với lại… Phủ Đài đại nhân cũng nhắc nhở ti chức phải tận tâm tận lực giúp người.”
Lại lôi Tri phủ ra làm cái cớ. Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không còn cách nào khác, bảo Chu Chính Đạo cùng đi theo.
Tùng Thuận bẩm báo, “Đại nhân, cái giếng kia chính là một cái giếng mỏ.”
Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Nói bậy, trên núi Thiên Mục sao có thể có mỏ quặng. Là mỏ gì? Mỏ than hay là mỏ đồng? Nếu có mỏ quặng, thân làm quan phụ mẫu như ta sao lại không biết chứ?”
“Đại nhân, ở bên thành giếng có một lối đi nhỏ nhưng đã bị bịt lại, có lẽ là… lối đi thông đến chỗ mỏ quặng. Mặt khác, ti chức phát hiện được cái này ở chỗ đáy giếng.” Hắn vừa nói vừa móc trong người ra một vật gì đó đưa cho Đường Thiên Viễn.
Không cần nhìn thì Đường Thiên Viễn cũng biết đó là cái gì, một cục quặng vàng, tối hôm qua hắn đã cố ý để lại đó mà.
Hắn đưa tay cầm, xoay qua xoay lại trong tay để nhìn cho kỹ, còn cố ý điều chỉnh góc nhìn để cho Chu Chính Đạo nhìn được rõ.
Trong lòng Chu Chính Đạo khẽ run rẩy: Hỏng rồi! Đúng là sợ cái gì thì cái ấy đến mà.
Đường Thiên Viễn liếc nhìn biểu hiện của Chu Chính Đạo, “Chu Huyện thừa, ngươi thấy thế nào?”
Chu Chính Đạo cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, hắn đáp, “Đại nhân cao minh, tất cả đều dựa vào quyết định của người.”
Đường Thiên Viễn trầm ngâm một lúc rồi dặn Tùng Thuận, “Trước tiên ngươi dẫn theo vài người đáng tin đến chỗ cái giếng đó, cẩn thận đào cái lối đi chỗ thành giếng, xác định xem đó có phải là mỏ vàng hay không rồi mới tính tiếp.”
Tùng Thuận nhận lệnh liền đi thực hiện ngay.
Chu Chính Đạo hỏi dò, “Đại nhân, ti chức có chút tò mò, nếu như chỗ đó đúng là mỏ vàng… “
Đường Thiên Viễn hỏi ngược lại, “Chu Huyện thừa, từ lúc ngươi đến huyện Đồng Lăng đến giờ có từng nghe nói nơi đây có mỏ vàng không?”
Chu Chính Đạo vội vàng lắc đầu, “Không có.”
“Bản quan cũng không có nghe thấy ai nhắc đến chuyện này cả. Lúc ta mới đến đây nhậm chức, ta đã xem qua những công văn quan trọng, cũng không hề thấy nhắc đến mỏ vàng. Nếu thật sự có mỏ vàng, lại được đào thành giếng mỏ để khai thác mà quan phủ lại không hề hay biết một chút tin tức gì, vậy thì chắc chắn là do người ta lén lút khai thác rồi.”
Chu Chính Đạo bình tĩnh nói, “Đại nhân, người nghĩ chúng ta nên làm thế nào để bắt được đám người đó?”
Đường Thiên Viễn cười nhạt, lắc đầu, “Bắt người? Bắt được người thì cũng chẳng có ai chia tiền cho ta, ta không rảnh rỗi đi làm mấy chuyện lỗ vốn này làm gì. Chuyện lén lút khai thác vàng là chuyện lớn, ta chỉ cần gửi công văn báo lên triều đình, sẽ có người đi bắt bọn họ, ta vừa không tốn công mất sức mà lại được triều đình ghi nhận công lao. À, đương nhiên rồi,” hắn cười nhìn Chu Chính Đạo, dáng vẻ rất thân thiết, “sẽ không thiếu công lao của Chu Huyện thừa đâu.”
Rốt cuộc Chu Chính Đạo cũng không thể che giấu được sự lo lắng trong lòng nữa, mọi chuyện càng lúc càng phát triển theo chiều hướng xấu. Hắn lạnh nhạt buông một câu “Đa tạ đại nhân.” rồi vội tìm lý do để chuồn đi.
Sau khi ra ngoài, hắn vội vàng quay về viết thư báo cho Tri phủ đại nhân. Nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, dù nhận được tin báo của hắn thì Tri phủ đại nhân cũng không thể can thiệp vào chuyện này. Hiện giờ, chuyện Chu Chính Đạo cần làm nhất chính là bám chặt Huyện thái gia, ngăn không cho hắn báo việc này lên triều đình.
Không sao cả, hắn vẫn còn thời gian mà. Bọn nha dịch còn phải lên núi Thiên Mục đào cái lối đi kia, mà cái lối đi đó đã được lấp rất kỹ, muốn đào được cũng phải tốn không ít thời gian. Hắn chỉ cần nghĩ ra được biện pháp đối phó trước khi bọn họ xác định đó đúng là mỏ vàng, vậy là ổn thôi.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người! Đám nha dịch đào bới rất thuận lợi. Tùng Thuận là một người thông minh, hắn cho người tìm bốn phía thành giếng được tổng cộng năm lỗ hổng bị người ta lấp lại, hắn chọn chỗ chính giữa rồi bảo mọi người tập trung đào nơi đó. Muốn lấp lỗ hổng cần phải chuyển đất từ trên xuống dưới, điểm ở giữa chính là chỗ khó lấp nhất và cũng là chỗ được lấp không chặt nhất. Đám nha dịch đều là những nam tử trẻ tuổi, mạnh khỏe, bọn họ chỉ tốn mất vài canh giờ là đã đào sạch chỗ đất lấp ra. Tùng Thuận dẫn người đi theo lối đi đó đến được một vùng mỏ đã bị người ta khai thác sạch.
Đường Thiên Viễn nghe tin xong liền viết thư để gửi về triều đình.
Chu Chính Đạo cuống quýt. Đầu hắn, tim hắn như muốn nổ tung vì căng thẳng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn còn chưa nghĩ ra cách để xử lý thì bọn họ đã xác định xong rồi. Không còn cách nào khác, đành phải đưa Tri phủ ra làm bia đỡ đạn, “Đại nhân, việc này không phải là chuyện đùa, có cần báo cho Tri phủ đại nhân biết trước không?”
Đường Thiên Viễn động viên hắn, “Không sao đâu, loại chuyện này đối với Hộ bộ là chuyện lớn, chứ còn đối với bản quan chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Chuyện mỏ vàng là thuộc trách nhiệm quản lý của Hộ bộ, còn đối với Huyện lệnh tép riu ở địa phương như hắn thì chẳng liên quan gì mấy.
“Lỡ như Phủ Đài đại nhân…”
“Phủ Đài đại nhân mỗi ngày phải xử lý biết bao nhiêu công vụ, loại chuyện nhỏ nhặt như lông gà, vỏ tỏi này mà cũng phải hỏi ngài ấy, ta còn mặt mũi gì mà làm cái chức Huyện lệnh của Đồng Lăng chứ?” Đường Thiên Viễn vừa nói vừa viết, chỉ nhoáng một cái đã viết xong thư, bỏ thư vào túi đựng công văn rồi dán xi niêm phong lên.
Chu Chính Đạo bị ép vào đường cùng, đành phải nói, “Đại nhân, thực không dám giấu diếm, về việc này, ti chức cũng từng nghe một ít nghe đồn.”
Đường Thiên Viễn dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi đã nghe lời đồn gì? Ngươi biết người lén lút khai thác vàng là ai à? Rất tốt, rất tốt, phải nhanh chóng báo cho triều đình biết tin này, chắc chắn hai chúng ta sẽ được triều đình trọng thưởng.”
“Đại nhân, chuyện ta nghe nói cũng rất ít, chỉ biết là… Huyện lệnh tiền nhiệm chính vì biết chuyện này nên mới bị mất mạng.”
Ha hả, bắt đầu giở trò uy hiếp hắn rồi đấy. Đường Thiên Viễn nhíu mày hỏi dò với vẻ lo lắng, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Chu Chính Đạo thở dài, lắc đầu, “Chuyện này ti chức cũng không rõ lắm, chỉ biết là chuyện này có quan hệ rất lớn, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng rất kiêng kị chuyện này, vì vậy ti chức mới nhắc nhở đại nhân phải thật cẩn thận. Đại nhân tuổi trẻ tài cao nhưng kinh nghiệm còn ít lắm; ti chức tuy không có tài nhưng bước chân vào chốn quan trường sớm hơn người, những chuyện cần kiêng kị cũng đã thấy nhiều nên mới to gan nhắc nhở đại nhân để người không rơi vào hiểm cảnh, làm hỏng tiền đồ rộng lớn của người.”
Đường Thiên Viễn do dự một lúc rồi buông phong thư trong tay xuống, bảo Chu Chính Đạo đi về trước.
Chu Chính Đạo ra khỏi phòng liền thở dài một hơi.
Ở trong phòng, Đường Thiên Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo phản ứng của Chu Chính Đạo, hắn có thể thấy Chu Chính Đạo biết rõ chuyện mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho người khác biết. Chu Chính Đạo là tay sai của Tôn Ứng Lâm, chuyện này hắn biết, đương nhiên Tôn Ứng Lâm cũng biết. Nói cách khác, Tôn Ứng Lâm biết chuyện có người lén khai thác mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho chuyện này bị loan truyền đi, như vậy, người này có liên quan đến chuyện lén khai thác vàng.
Tri phủ Trì châu, Tôn viên ngoại, Tề viên ngoại, lại thêm Huyện lệnh tiền nhiệm, tất cả bọn họ đều có liên quan đến chuyện lén khai thác mỏ vàng. Có lẽ, mối quan hệ giữa bọn họ chính là thủ phạm và đồng lõa.
Hiện giờ Đường Thiên Viễn chẳng vội vàng gì. Hắn thúc đẩy chuyện lén khai thác vàng đến mức này, chắc chắn sẽ ép được Tôn Ứng Lâm phải ra mặt. Đường Thiên Viễn nghĩ, hoặc là bọn chúng sẽ ra tay giết hắn, hoặc là sẽ lôi kéo hắn nhập hội. Mà đối với một kẻ tham tài hám sắc lại hèn nhát như hắn, chắc chắn bọn chúng sẽ chọn cách lôi léo hắn nhập hội; huống chi, Huyện lệnh tiền nhiệm mới chết, Huyện lệnh đương nhiệm là hắn lại chết nữa sẽ khiến cho triều đình chú ý, mà bọn chúng lại chẳng thích những chuyện phiền phức, rủi ro kiểu ấy.
Đúng vậy, hắn chỉ cần ngồi đợi bọn chúng đến thôi.
Mỗi một hành động của hắn đều khiến cho cuộc sống của thân phận giả này thú vị hơn cả thân phận thật của hắn, điều này không phải ai cũng làm được. Đường Thiên Viễn không thể không bội phục chính mình.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Đối với gian tình của Huyện thái gia và Đàm sư gia, trước đây Chu Chính Đạo cũng có chút nghi ngờ; bây giờ, để chính tai hắn nghe được, hắn thấy rất khâm phục sự phán đoán chính xác của bản thân. Từ đó về sau, mỗi lần gặp Đàm Linh Âm, hắn đều dùng ánh mắt mập mờ và vẻ mặt bỉ ổi để đối diện với nàng. Đương nhiên là Đàm Linh Âm biết trong đầu hắn đang nghĩ đến chuyện gì, tiếc là nàng không thể đập vài cái vào mặt hắn mà còn phải giả vờ ngây thơ, hồ đồ như trước đây.
Chu Chính Đạo cũng chẳng có tâm tư mà để ý đến mấy chuyện riêng tư của nàng ta. Hiện giờ, việc khiến hắn lo lắng chính là Đường Huyện lệnh rơi vào trong cái hố nào ở trên núi, và vì sao trong đó lại có thi thể? Cuối cùng, sự việc có xui xẻo đến mức là bị thằng nhãi này phát hiện ra chuyện gì không? Hắn không thể mở miệng hỏi rõ ràng, tiểu Huyện lệnh kia cũng tinh ranh lắm, sơ sẩy một chút là hắn phát hiện được ngay. Đành phải im lặng mà quan sát tình hình trước mắt thôi!
Huyện thái gia vốn “bí mật lên núi hẹn hò, sau đó vô ý bị rơi vào một cái hố, rồi vô tình phát hiện ra rất nhiều thi thể”, việc này khiến Đàm Linh Âm sợ hãi và giận dỗi với hắn. Vì vậy, Đường Thiên Viễn đặc biệt coi trọng sự cố bất ngờ này. Hắn điều động nha dịch trong Huyện nha rồi đích thân hắn dẫn bọn họ lên núi đào bới tìm thi thể. Chu Chính Đạo vác bản mặt yêu nước thương dân ‘hăng hái’ đi cùng bọn họ. Lên đến nơi, Đường Thiên Viễn hạ lệnh cho nha dịch xuống dưới giếng mỏ đào bới tìm thi thể; tìm được thi thể nào thì làm khám nghiệm ngay tại chỗ thi thể đó. Vì để tránh lẫn lộn, xương cốt của mỗi thi thể được đặt trong một cái sọt riêng, sau đó từng sọt một được chuyển lên phía trên.
Hết sọt xương người này đến sọt xương người khác được kéo lên khỏi miệng giếng mỏ. Đám người đứng vây quanh miệng giếng nhìn những sọt xương lần lượt được kéo lên mà kinh hoàng; có vài người nhát gan rủ nhau rời khỏi nơi đó để đi tiểu, tránh cho tình trạng vì sợ quá mà tiểu ra quần ở trước mặt mọi người. Đám người Lý Đại Vương tối hôm qua lên núi chỉ lo cứu người, nào biết dưới cái giếng này còn có xác chết, hiện giờ sắc mặt người nào người nấy đều xanh mét.
Sau khi khám nghiệm tử thi xong, người làm khám nghiệm bắt đầu báo cáo với Đường Thiên Viễn, “Tổng cộng có năm thi thể, người chết đều là những nam tử còn trẻ; thời gian tử vong là khoảng tháng tám hoặc tháng chín; theo xét nghiệm ban đầu thì có thể kết luận những người này chết là vì bị trúng độc bởi vì các khớp xương đã biến thành màu đen; tạm thời chưa thể xác định được hiện trường ban đầu của vụ án này là ở đâu, nhưng theo suy đoán của ti chức, hiện trường ban đầu xảy ra vụ giết người này không phải ở trong cái giếng mỏ này.”
Đương nhiên là không phải rồi. Chẳng lẽ mấy chàng trai này lại đi bàn bạc với nhau trước, sau đó kéo nhau nhảy xuống cái giếng mỏ mà uống thuốc độc tự sát? Lẽ nào mấy người này đều có bệnh về thần kinh?
Một sai dịch tên Tùng Thuận mới được kéo từ dưới giếng mỏ lên, nói bổ sung, “Những người này sau khi chết lại bị đất đá vùi lấp, có thể thấy được cái chết của bọn họ không phải do tự sát mà là bị người ta giết. Theo lời đại nhân nói, ti chức suy đoán cái giếng mỏ này vốn được người ta che đậy rất kỹ rồi, chỉ là mùa hè vừa qua có mưa gió nhiều quá làm cho xói mòn bùn đất, nên chỉ cần có người đi đến đây liền bị rơi vào trong cái giếng này.”
Đường Thiên Viễn gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Tùng Thuận lại nói, “Mặt khác, theo dấu vết ở bên thành giếng, có thể thấy cái giếng này là do người ta bỏ rất nhiều công sức mới đào thành. Bởi vì nơi này cách xa thôn xóm, nên cái giếng này không phải là giếng nước cũng chẳng dùng để bẫy thú vì những chỗ đặt bẫy thú thường được đào khá to và không sâu như thế này.”
Đường Thiên Viễn rất hài lòng bởi vì sai dịch này đã nói ra toàn bộ suy nghĩ của hắn, hắn hỏi, “Nếu vậy, người ta đào cái hố này để làm gì?”
Tùng Thuận vốn là người suy nghĩ cẩn thận. Xảy ra chuyện lớn như thế này, lại chết rất nhiều người, hắn có thể khẳng định đây là một vụ án lớn; huống chi, vừa nãy hắn mới phát hiện được vật gì đó rất kỳ lạ, cần phải chú ý bảo mật. Hiện giờ nhiều người như vậy, hắn không thể nói ra đành ra vẻ ngơ ngác rằng mình cũng không biết người ta đào cái giếng này để làm gì.
Đường Thiên Viễn nhìn dáng vẻ của Tùng Thuận thì cũng hiểu rõ điều này, vì vậy hắn ra lệnh cho mọi người thu dọn đồ về Huyện nha trước.
Lúc này Chu Chính Đạo cũng cuống lên, vài lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ mình làm cho Huyện lệnh nghi ngờ. Cuối cùng, mọi người đều kéo nhau về Huyện nha. Thấy Huyện thái gia kêu Tùng Thuận đến Thoái tư đường, Chu Chính Đạo vội vàng đuổi theo.
Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không hiểu, hắn nhướng mày hỏi, “Chu Huyện thừa còn có chuyện gì à?”
“Đại nhân, ti chức là phụ tá của người, có việc thì người nên giao bớt cho ti chức làm; trong khi ta rảnh rỗi thì người lại quá bận rộn, ta thật sự rất xấu hổ vì không làm tròn chức trách của mình; với lại… Phủ Đài đại nhân cũng nhắc nhở ti chức phải tận tâm tận lực giúp người.”
Lại lôi Tri phủ ra làm cái cớ. Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không còn cách nào khác, bảo Chu Chính Đạo cùng đi theo.
Tùng Thuận bẩm báo, “Đại nhân, cái giếng kia chính là một cái giếng mỏ.”
Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Nói bậy, trên núi Thiên Mục sao có thể có mỏ quặng. Là mỏ gì? Mỏ than hay là mỏ đồng? Nếu có mỏ quặng, thân làm quan phụ mẫu như ta sao lại không biết chứ?”
“Đại nhân, ở bên thành giếng có một lối đi nhỏ nhưng đã bị bịt lại, có lẽ là… lối đi thông đến chỗ mỏ quặng. Mặt khác, ti chức phát hiện được cái này ở chỗ đáy giếng.” Hắn vừa nói vừa móc trong người ra một vật gì đó đưa cho Đường Thiên Viễn.
Không cần nhìn thì Đường Thiên Viễn cũng biết đó là cái gì, một cục quặng vàng, tối hôm qua hắn đã cố ý để lại đó mà.
Hắn đưa tay cầm, xoay qua xoay lại trong tay để nhìn cho kỹ, còn cố ý điều chỉnh góc nhìn để cho Chu Chính Đạo nhìn được rõ.
Trong lòng Chu Chính Đạo khẽ run rẩy: Hỏng rồi! Đúng là sợ cái gì thì cái ấy đến mà.
Đường Thiên Viễn liếc nhìn biểu hiện của Chu Chính Đạo, “Chu Huyện thừa, ngươi thấy thế nào?”
Chu Chính Đạo cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, hắn đáp, “Đại nhân cao minh, tất cả đều dựa vào quyết định của người.”
Đường Thiên Viễn trầm ngâm một lúc rồi dặn Tùng Thuận, “Trước tiên ngươi dẫn theo vài người đáng tin đến chỗ cái giếng đó, cẩn thận đào cái lối đi chỗ thành giếng, xác định xem đó có phải là mỏ vàng hay không rồi mới tính tiếp.”
Tùng Thuận nhận lệnh liền đi thực hiện ngay.
Chu Chính Đạo hỏi dò, “Đại nhân, ti chức có chút tò mò, nếu như chỗ đó đúng là mỏ vàng… “
Đường Thiên Viễn hỏi ngược lại, “Chu Huyện thừa, từ lúc ngươi đến huyện Đồng Lăng đến giờ có từng nghe nói nơi đây có mỏ vàng không?”
Chu Chính Đạo vội vàng lắc đầu, “Không có.”
“Bản quan cũng không có nghe thấy ai nhắc đến chuyện này cả. Lúc ta mới đến đây nhậm chức, ta đã xem qua những công văn quan trọng, cũng không hề thấy nhắc đến mỏ vàng. Nếu thật sự có mỏ vàng, lại được đào thành giếng mỏ để khai thác mà quan phủ lại không hề hay biết một chút tin tức gì, vậy thì chắc chắn là do người ta lén lút khai thác rồi.”
Chu Chính Đạo bình tĩnh nói, “Đại nhân, người nghĩ chúng ta nên làm thế nào để bắt được đám người đó?”
Đường Thiên Viễn cười nhạt, lắc đầu, “Bắt người? Bắt được người thì cũng chẳng có ai chia tiền cho ta, ta không rảnh rỗi đi làm mấy chuyện lỗ vốn này làm gì. Chuyện lén lút khai thác vàng là chuyện lớn, ta chỉ cần gửi công văn báo lên triều đình, sẽ có người đi bắt bọn họ, ta vừa không tốn công mất sức mà lại được triều đình ghi nhận công lao. À, đương nhiên rồi,” hắn cười nhìn Chu Chính Đạo, dáng vẻ rất thân thiết, “sẽ không thiếu công lao của Chu Huyện thừa đâu.”
Rốt cuộc Chu Chính Đạo cũng không thể che giấu được sự lo lắng trong lòng nữa, mọi chuyện càng lúc càng phát triển theo chiều hướng xấu. Hắn lạnh nhạt buông một câu “Đa tạ đại nhân.” rồi vội tìm lý do để chuồn đi.
Sau khi ra ngoài, hắn vội vàng quay về viết thư báo cho Tri phủ đại nhân. Nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, dù nhận được tin báo của hắn thì Tri phủ đại nhân cũng không thể can thiệp vào chuyện này. Hiện giờ, chuyện Chu Chính Đạo cần làm nhất chính là bám chặt Huyện thái gia, ngăn không cho hắn báo việc này lên triều đình.
Không sao cả, hắn vẫn còn thời gian mà. Bọn nha dịch còn phải lên núi Thiên Mục đào cái lối đi kia, mà cái lối đi đó đã được lấp rất kỹ, muốn đào được cũng phải tốn không ít thời gian. Hắn chỉ cần nghĩ ra được biện pháp đối phó trước khi bọn họ xác định đó đúng là mỏ vàng, vậy là ổn thôi.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người! Đám nha dịch đào bới rất thuận lợi. Tùng Thuận là một người thông minh, hắn cho người tìm bốn phía thành giếng được tổng cộng năm lỗ hổng bị người ta lấp lại, hắn chọn chỗ chính giữa rồi bảo mọi người tập trung đào nơi đó. Muốn lấp lỗ hổng cần phải chuyển đất từ trên xuống dưới, điểm ở giữa chính là chỗ khó lấp nhất và cũng là chỗ được lấp không chặt nhất. Đám nha dịch đều là những nam tử trẻ tuổi, mạnh khỏe, bọn họ chỉ tốn mất vài canh giờ là đã đào sạch chỗ đất lấp ra. Tùng Thuận dẫn người đi theo lối đi đó đến được một vùng mỏ đã bị người ta khai thác sạch.
Đường Thiên Viễn nghe tin xong liền viết thư để gửi về triều đình.
Chu Chính Đạo cuống quýt. Đầu hắn, tim hắn như muốn nổ tung vì căng thẳng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn còn chưa nghĩ ra cách để xử lý thì bọn họ đã xác định xong rồi. Không còn cách nào khác, đành phải đưa Tri phủ ra làm bia đỡ đạn, “Đại nhân, việc này không phải là chuyện đùa, có cần báo cho Tri phủ đại nhân biết trước không?”
Đường Thiên Viễn động viên hắn, “Không sao đâu, loại chuyện này đối với Hộ bộ là chuyện lớn, chứ còn đối với bản quan chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Chuyện mỏ vàng là thuộc trách nhiệm quản lý của Hộ bộ, còn đối với Huyện lệnh tép riu ở địa phương như hắn thì chẳng liên quan gì mấy.
“Lỡ như Phủ Đài đại nhân…”
“Phủ Đài đại nhân mỗi ngày phải xử lý biết bao nhiêu công vụ, loại chuyện nhỏ nhặt như lông gà, vỏ tỏi này mà cũng phải hỏi ngài ấy, ta còn mặt mũi gì mà làm cái chức Huyện lệnh của Đồng Lăng chứ?” Đường Thiên Viễn vừa nói vừa viết, chỉ nhoáng một cái đã viết xong thư, bỏ thư vào túi đựng công văn rồi dán xi niêm phong lên.
Chu Chính Đạo bị ép vào đường cùng, đành phải nói, “Đại nhân, thực không dám giấu diếm, về việc này, ti chức cũng từng nghe một ít nghe đồn.”
Đường Thiên Viễn dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi đã nghe lời đồn gì? Ngươi biết người lén lút khai thác vàng là ai à? Rất tốt, rất tốt, phải nhanh chóng báo cho triều đình biết tin này, chắc chắn hai chúng ta sẽ được triều đình trọng thưởng.”
“Đại nhân, chuyện ta nghe nói cũng rất ít, chỉ biết là… Huyện lệnh tiền nhiệm chính vì biết chuyện này nên mới bị mất mạng.”
Ha hả, bắt đầu giở trò uy hiếp hắn rồi đấy. Đường Thiên Viễn nhíu mày hỏi dò với vẻ lo lắng, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Chu Chính Đạo thở dài, lắc đầu, “Chuyện này ti chức cũng không rõ lắm, chỉ biết là chuyện này có quan hệ rất lớn, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng rất kiêng kị chuyện này, vì vậy ti chức mới nhắc nhở đại nhân phải thật cẩn thận. Đại nhân tuổi trẻ tài cao nhưng kinh nghiệm còn ít lắm; ti chức tuy không có tài nhưng bước chân vào chốn quan trường sớm hơn người, những chuyện cần kiêng kị cũng đã thấy nhiều nên mới to gan nhắc nhở đại nhân để người không rơi vào hiểm cảnh, làm hỏng tiền đồ rộng lớn của người.”
Đường Thiên Viễn do dự một lúc rồi buông phong thư trong tay xuống, bảo Chu Chính Đạo đi về trước.
Chu Chính Đạo ra khỏi phòng liền thở dài một hơi.
Ở trong phòng, Đường Thiên Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo phản ứng của Chu Chính Đạo, hắn có thể thấy Chu Chính Đạo biết rõ chuyện mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho người khác biết. Chu Chính Đạo là tay sai của Tôn Ứng Lâm, chuyện này hắn biết, đương nhiên Tôn Ứng Lâm cũng biết. Nói cách khác, Tôn Ứng Lâm biết chuyện có người lén khai thác mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho chuyện này bị loan truyền đi, như vậy, người này có liên quan đến chuyện lén khai thác vàng.
Tri phủ Trì châu, Tôn viên ngoại, Tề viên ngoại, lại thêm Huyện lệnh tiền nhiệm, tất cả bọn họ đều có liên quan đến chuyện lén khai thác mỏ vàng. Có lẽ, mối quan hệ giữa bọn họ chính là thủ phạm và đồng lõa.
Hiện giờ Đường Thiên Viễn chẳng vội vàng gì. Hắn thúc đẩy chuyện lén khai thác vàng đến mức này, chắc chắn sẽ ép được Tôn Ứng Lâm phải ra mặt. Đường Thiên Viễn nghĩ, hoặc là bọn chúng sẽ ra tay giết hắn, hoặc là sẽ lôi kéo hắn nhập hội. Mà đối với một kẻ tham tài hám sắc lại hèn nhát như hắn, chắc chắn bọn chúng sẽ chọn cách lôi léo hắn nhập hội; huống chi, Huyện lệnh tiền nhiệm mới chết, Huyện lệnh đương nhiệm là hắn lại chết nữa sẽ khiến cho triều đình chú ý, mà bọn chúng lại chẳng thích những chuyện phiền phức, rủi ro kiểu ấy.
Đúng vậy, hắn chỉ cần ngồi đợi bọn chúng đến thôi.
Mỗi một hành động của hắn đều khiến cho cuộc sống của thân phận giả này thú vị hơn cả thân phận thật của hắn, điều này không phải ai cũng làm được. Đường Thiên Viễn không thể không bội phục chính mình.
Chu Chính Đạo cũng chẳng có tâm tư mà để ý đến mấy chuyện riêng tư của nàng ta. Hiện giờ, việc khiến hắn lo lắng chính là Đường Huyện lệnh rơi vào trong cái hố nào ở trên núi, và vì sao trong đó lại có thi thể? Cuối cùng, sự việc có xui xẻo đến mức là bị thằng nhãi này phát hiện ra chuyện gì không? Hắn không thể mở miệng hỏi rõ ràng, tiểu Huyện lệnh kia cũng tinh ranh lắm, sơ sẩy một chút là hắn phát hiện được ngay. Đành phải im lặng mà quan sát tình hình trước mắt thôi!
Huyện thái gia vốn “bí mật lên núi hẹn hò, sau đó vô ý bị rơi vào một cái hố, rồi vô tình phát hiện ra rất nhiều thi thể”, việc này khiến Đàm Linh Âm sợ hãi và giận dỗi với hắn. Vì vậy, Đường Thiên Viễn đặc biệt coi trọng sự cố bất ngờ này. Hắn điều động nha dịch trong Huyện nha rồi đích thân hắn dẫn bọn họ lên núi đào bới tìm thi thể. Chu Chính Đạo vác bản mặt yêu nước thương dân ‘hăng hái’ đi cùng bọn họ. Lên đến nơi, Đường Thiên Viễn hạ lệnh cho nha dịch xuống dưới giếng mỏ đào bới tìm thi thể; tìm được thi thể nào thì làm khám nghiệm ngay tại chỗ thi thể đó. Vì để tránh lẫn lộn, xương cốt của mỗi thi thể được đặt trong một cái sọt riêng, sau đó từng sọt một được chuyển lên phía trên.
Hết sọt xương người này đến sọt xương người khác được kéo lên khỏi miệng giếng mỏ. Đám người đứng vây quanh miệng giếng nhìn những sọt xương lần lượt được kéo lên mà kinh hoàng; có vài người nhát gan rủ nhau rời khỏi nơi đó để đi tiểu, tránh cho tình trạng vì sợ quá mà tiểu ra quần ở trước mặt mọi người. Đám người Lý Đại Vương tối hôm qua lên núi chỉ lo cứu người, nào biết dưới cái giếng này còn có xác chết, hiện giờ sắc mặt người nào người nấy đều xanh mét.
Sau khi khám nghiệm tử thi xong, người làm khám nghiệm bắt đầu báo cáo với Đường Thiên Viễn, “Tổng cộng có năm thi thể, người chết đều là những nam tử còn trẻ; thời gian tử vong là khoảng tháng tám hoặc tháng chín; theo xét nghiệm ban đầu thì có thể kết luận những người này chết là vì bị trúng độc bởi vì các khớp xương đã biến thành màu đen; tạm thời chưa thể xác định được hiện trường ban đầu của vụ án này là ở đâu, nhưng theo suy đoán của ti chức, hiện trường ban đầu xảy ra vụ giết người này không phải ở trong cái giếng mỏ này.”
Đương nhiên là không phải rồi. Chẳng lẽ mấy chàng trai này lại đi bàn bạc với nhau trước, sau đó kéo nhau nhảy xuống cái giếng mỏ mà uống thuốc độc tự sát? Lẽ nào mấy người này đều có bệnh về thần kinh?
Một sai dịch tên Tùng Thuận mới được kéo từ dưới giếng mỏ lên, nói bổ sung, “Những người này sau khi chết lại bị đất đá vùi lấp, có thể thấy được cái chết của bọn họ không phải do tự sát mà là bị người ta giết. Theo lời đại nhân nói, ti chức suy đoán cái giếng mỏ này vốn được người ta che đậy rất kỹ rồi, chỉ là mùa hè vừa qua có mưa gió nhiều quá làm cho xói mòn bùn đất, nên chỉ cần có người đi đến đây liền bị rơi vào trong cái giếng này.”
Đường Thiên Viễn gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Tùng Thuận lại nói, “Mặt khác, theo dấu vết ở bên thành giếng, có thể thấy cái giếng này là do người ta bỏ rất nhiều công sức mới đào thành. Bởi vì nơi này cách xa thôn xóm, nên cái giếng này không phải là giếng nước cũng chẳng dùng để bẫy thú vì những chỗ đặt bẫy thú thường được đào khá to và không sâu như thế này.”
Đường Thiên Viễn rất hài lòng bởi vì sai dịch này đã nói ra toàn bộ suy nghĩ của hắn, hắn hỏi, “Nếu vậy, người ta đào cái hố này để làm gì?”
Tùng Thuận vốn là người suy nghĩ cẩn thận. Xảy ra chuyện lớn như thế này, lại chết rất nhiều người, hắn có thể khẳng định đây là một vụ án lớn; huống chi, vừa nãy hắn mới phát hiện được vật gì đó rất kỳ lạ, cần phải chú ý bảo mật. Hiện giờ nhiều người như vậy, hắn không thể nói ra đành ra vẻ ngơ ngác rằng mình cũng không biết người ta đào cái giếng này để làm gì.
Đường Thiên Viễn nhìn dáng vẻ của Tùng Thuận thì cũng hiểu rõ điều này, vì vậy hắn ra lệnh cho mọi người thu dọn đồ về Huyện nha trước.
Lúc này Chu Chính Đạo cũng cuống lên, vài lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ mình làm cho Huyện lệnh nghi ngờ. Cuối cùng, mọi người đều kéo nhau về Huyện nha. Thấy Huyện thái gia kêu Tùng Thuận đến Thoái tư đường, Chu Chính Đạo vội vàng đuổi theo.
Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không hiểu, hắn nhướng mày hỏi, “Chu Huyện thừa còn có chuyện gì à?”
“Đại nhân, ti chức là phụ tá của người, có việc thì người nên giao bớt cho ti chức làm; trong khi ta rảnh rỗi thì người lại quá bận rộn, ta thật sự rất xấu hổ vì không làm tròn chức trách của mình; với lại… Phủ Đài đại nhân cũng nhắc nhở ti chức phải tận tâm tận lực giúp người.”
Lại lôi Tri phủ ra làm cái cớ. Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không còn cách nào khác, bảo Chu Chính Đạo cùng đi theo.
Tùng Thuận bẩm báo, “Đại nhân, cái giếng kia chính là một cái giếng mỏ.”
Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Nói bậy, trên núi Thiên Mục sao có thể có mỏ quặng. Là mỏ gì? Mỏ than hay là mỏ đồng? Nếu có mỏ quặng, thân làm quan phụ mẫu như ta sao lại không biết chứ?”
“Đại nhân, ở bên thành giếng có một lối đi nhỏ nhưng đã bị bịt lại, có lẽ là… lối đi thông đến chỗ mỏ quặng. Mặt khác, ti chức phát hiện được cái này ở chỗ đáy giếng.” Hắn vừa nói vừa móc trong người ra một vật gì đó đưa cho Đường Thiên Viễn.
Không cần nhìn thì Đường Thiên Viễn cũng biết đó là cái gì, một cục quặng vàng, tối hôm qua hắn đã cố ý để lại đó mà.
Hắn đưa tay cầm, xoay qua xoay lại trong tay để nhìn cho kỹ, còn cố ý điều chỉnh góc nhìn để cho Chu Chính Đạo nhìn được rõ.
Trong lòng Chu Chính Đạo khẽ run rẩy: Hỏng rồi! Đúng là sợ cái gì thì cái ấy đến mà.
Đường Thiên Viễn liếc nhìn biểu hiện của Chu Chính Đạo, “Chu Huyện thừa, ngươi thấy thế nào?”
Chu Chính Đạo cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, hắn đáp, “Đại nhân cao minh, tất cả đều dựa vào quyết định của người.”
Đường Thiên Viễn trầm ngâm một lúc rồi dặn Tùng Thuận, “Trước tiên ngươi dẫn theo vài người đáng tin đến chỗ cái giếng đó, cẩn thận đào cái lối đi chỗ thành giếng, xác định xem đó có phải là mỏ vàng hay không rồi mới tính tiếp.”
Tùng Thuận nhận lệnh liền đi thực hiện ngay.
Chu Chính Đạo hỏi dò, “Đại nhân, ti chức có chút tò mò, nếu như chỗ đó đúng là mỏ vàng… “
Đường Thiên Viễn hỏi ngược lại, “Chu Huyện thừa, từ lúc ngươi đến huyện Đồng Lăng đến giờ có từng nghe nói nơi đây có mỏ vàng không?”
Chu Chính Đạo vội vàng lắc đầu, “Không có.”
“Bản quan cũng không có nghe thấy ai nhắc đến chuyện này cả. Lúc ta mới đến đây nhậm chức, ta đã xem qua những công văn quan trọng, cũng không hề thấy nhắc đến mỏ vàng. Nếu thật sự có mỏ vàng, lại được đào thành giếng mỏ để khai thác mà quan phủ lại không hề hay biết một chút tin tức gì, vậy thì chắc chắn là do người ta lén lút khai thác rồi.”
Chu Chính Đạo bình tĩnh nói, “Đại nhân, người nghĩ chúng ta nên làm thế nào để bắt được đám người đó?”
Đường Thiên Viễn cười nhạt, lắc đầu, “Bắt người? Bắt được người thì cũng chẳng có ai chia tiền cho ta, ta không rảnh rỗi đi làm mấy chuyện lỗ vốn này làm gì. Chuyện lén lút khai thác vàng là chuyện lớn, ta chỉ cần gửi công văn báo lên triều đình, sẽ có người đi bắt bọn họ, ta vừa không tốn công mất sức mà lại được triều đình ghi nhận công lao. À, đương nhiên rồi,” hắn cười nhìn Chu Chính Đạo, dáng vẻ rất thân thiết, “sẽ không thiếu công lao của Chu Huyện thừa đâu.”
Rốt cuộc Chu Chính Đạo cũng không thể che giấu được sự lo lắng trong lòng nữa, mọi chuyện càng lúc càng phát triển theo chiều hướng xấu. Hắn lạnh nhạt buông một câu “Đa tạ đại nhân.” rồi vội tìm lý do để chuồn đi.
Sau khi ra ngoài, hắn vội vàng quay về viết thư báo cho Tri phủ đại nhân. Nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, dù nhận được tin báo của hắn thì Tri phủ đại nhân cũng không thể can thiệp vào chuyện này. Hiện giờ, chuyện Chu Chính Đạo cần làm nhất chính là bám chặt Huyện thái gia, ngăn không cho hắn báo việc này lên triều đình.
Không sao cả, hắn vẫn còn thời gian mà. Bọn nha dịch còn phải lên núi Thiên Mục đào cái lối đi kia, mà cái lối đi đó đã được lấp rất kỹ, muốn đào được cũng phải tốn không ít thời gian. Hắn chỉ cần nghĩ ra được biện pháp đối phó trước khi bọn họ xác định đó đúng là mỏ vàng, vậy là ổn thôi.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người! Đám nha dịch đào bới rất thuận lợi. Tùng Thuận là một người thông minh, hắn cho người tìm bốn phía thành giếng được tổng cộng năm lỗ hổng bị người ta lấp lại, hắn chọn chỗ chính giữa rồi bảo mọi người tập trung đào nơi đó. Muốn lấp lỗ hổng cần phải chuyển đất từ trên xuống dưới, điểm ở giữa chính là chỗ khó lấp nhất và cũng là chỗ được lấp không chặt nhất. Đám nha dịch đều là những nam tử trẻ tuổi, mạnh khỏe, bọn họ chỉ tốn mất vài canh giờ là đã đào sạch chỗ đất lấp ra. Tùng Thuận dẫn người đi theo lối đi đó đến được một vùng mỏ đã bị người ta khai thác sạch.
Đường Thiên Viễn nghe tin xong liền viết thư để gửi về triều đình.
Chu Chính Đạo cuống quýt. Đầu hắn, tim hắn như muốn nổ tung vì căng thẳng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn còn chưa nghĩ ra cách để xử lý thì bọn họ đã xác định xong rồi. Không còn cách nào khác, đành phải đưa Tri phủ ra làm bia đỡ đạn, “Đại nhân, việc này không phải là chuyện đùa, có cần báo cho Tri phủ đại nhân biết trước không?”
Đường Thiên Viễn động viên hắn, “Không sao đâu, loại chuyện này đối với Hộ bộ là chuyện lớn, chứ còn đối với bản quan chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Chuyện mỏ vàng là thuộc trách nhiệm quản lý của Hộ bộ, còn đối với Huyện lệnh tép riu ở địa phương như hắn thì chẳng liên quan gì mấy.
“Lỡ như Phủ Đài đại nhân…”
“Phủ Đài đại nhân mỗi ngày phải xử lý biết bao nhiêu công vụ, loại chuyện nhỏ nhặt như lông gà, vỏ tỏi này mà cũng phải hỏi ngài ấy, ta còn mặt mũi gì mà làm cái chức Huyện lệnh của Đồng Lăng chứ?” Đường Thiên Viễn vừa nói vừa viết, chỉ nhoáng một cái đã viết xong thư, bỏ thư vào túi đựng công văn rồi dán xi niêm phong lên.
Chu Chính Đạo bị ép vào đường cùng, đành phải nói, “Đại nhân, thực không dám giấu diếm, về việc này, ti chức cũng từng nghe một ít nghe đồn.”
Đường Thiên Viễn dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi đã nghe lời đồn gì? Ngươi biết người lén lút khai thác vàng là ai à? Rất tốt, rất tốt, phải nhanh chóng báo cho triều đình biết tin này, chắc chắn hai chúng ta sẽ được triều đình trọng thưởng.”
“Đại nhân, chuyện ta nghe nói cũng rất ít, chỉ biết là… Huyện lệnh tiền nhiệm chính vì biết chuyện này nên mới bị mất mạng.”
Ha hả, bắt đầu giở trò uy hiếp hắn rồi đấy. Đường Thiên Viễn nhíu mày hỏi dò với vẻ lo lắng, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Chu Chính Đạo thở dài, lắc đầu, “Chuyện này ti chức cũng không rõ lắm, chỉ biết là chuyện này có quan hệ rất lớn, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng rất kiêng kị chuyện này, vì vậy ti chức mới nhắc nhở đại nhân phải thật cẩn thận. Đại nhân tuổi trẻ tài cao nhưng kinh nghiệm còn ít lắm; ti chức tuy không có tài nhưng bước chân vào chốn quan trường sớm hơn người, những chuyện cần kiêng kị cũng đã thấy nhiều nên mới to gan nhắc nhở đại nhân để người không rơi vào hiểm cảnh, làm hỏng tiền đồ rộng lớn của người.”
Đường Thiên Viễn do dự một lúc rồi buông phong thư trong tay xuống, bảo Chu Chính Đạo đi về trước.
Chu Chính Đạo ra khỏi phòng liền thở dài một hơi.
Ở trong phòng, Đường Thiên Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo phản ứng của Chu Chính Đạo, hắn có thể thấy Chu Chính Đạo biết rõ chuyện mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho người khác biết. Chu Chính Đạo là tay sai của Tôn Ứng Lâm, chuyện này hắn biết, đương nhiên Tôn Ứng Lâm cũng biết. Nói cách khác, Tôn Ứng Lâm biết chuyện có người lén khai thác mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho chuyện này bị loan truyền đi, như vậy, người này có liên quan đến chuyện lén khai thác vàng.
Tri phủ Trì châu, Tôn viên ngoại, Tề viên ngoại, lại thêm Huyện lệnh tiền nhiệm, tất cả bọn họ đều có liên quan đến chuyện lén khai thác mỏ vàng. Có lẽ, mối quan hệ giữa bọn họ chính là thủ phạm và đồng lõa.
Hiện giờ Đường Thiên Viễn chẳng vội vàng gì. Hắn thúc đẩy chuyện lén khai thác vàng đến mức này, chắc chắn sẽ ép được Tôn Ứng Lâm phải ra mặt. Đường Thiên Viễn nghĩ, hoặc là bọn chúng sẽ ra tay giết hắn, hoặc là sẽ lôi kéo hắn nhập hội. Mà đối với một kẻ tham tài hám sắc lại hèn nhát như hắn, chắc chắn bọn chúng sẽ chọn cách lôi léo hắn nhập hội; huống chi, Huyện lệnh tiền nhiệm mới chết, Huyện lệnh đương nhiệm là hắn lại chết nữa sẽ khiến cho triều đình chú ý, mà bọn chúng lại chẳng thích những chuyện phiền phức, rủi ro kiểu ấy.
Đúng vậy, hắn chỉ cần ngồi đợi bọn chúng đến thôi.
Mỗi một hành động của hắn đều khiến cho cuộc sống của thân phận giả này thú vị hơn cả thân phận thật của hắn, điều này không phải ai cũng làm được. Đường Thiên Viễn không thể không bội phục chính mình.
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
Đối với gian tình của Huyện thái gia và Đàm sư gia, trước đây Chu Chính Đạo cũng có chút nghi ngờ; bây giờ, để chính tai hắn nghe được, hắn thấy rất khâm phục sự phán đoán chính xác của bản thân. Từ đó về sau, mỗi lần gặp Đàm Linh Âm, hắn đều dùng ánh mắt mập mờ và vẻ mặt bỉ ổi để đối diện với nàng. Đương nhiên là Đàm Linh Âm biết trong đầu hắn đang nghĩ đến chuyện gì, tiếc là nàng không thể đập vài cái vào mặt hắn mà còn phải giả vờ ngây thơ, hồ đồ như trước đây.
Chu Chính Đạo cũng chẳng có tâm tư mà để ý đến mấy chuyện riêng tư của nàng ta. Hiện giờ, việc khiến hắn lo lắng chính là Đường Huyện lệnh rơi vào trong cái hố nào ở trên núi, và vì sao trong đó lại có thi thể? Cuối cùng, sự việc có xui xẻo đến mức là bị thằng nhãi này phát hiện ra chuyện gì không? Hắn không thể mở miệng hỏi rõ ràng, tiểu Huyện lệnh kia cũng tinh ranh lắm, sơ sẩy một chút là hắn phát hiện được ngay. Đành phải im lặng mà quan sát tình hình trước mắt thôi!
Huyện thái gia vốn “bí mật lên núi hẹn hò, sau đó vô ý bị rơi vào một cái hố, rồi vô tình phát hiện ra rất nhiều thi thể”, việc này khiến Đàm Linh Âm sợ hãi và giận dỗi với hắn. Vì vậy, Đường Thiên Viễn đặc biệt coi trọng sự cố bất ngờ này. Hắn điều động nha dịch trong Huyện nha rồi đích thân hắn dẫn bọn họ lên núi đào bới tìm thi thể. Chu Chính Đạo vác bản mặt yêu nước thương dân ‘hăng hái’ đi cùng bọn họ. Lên đến nơi, Đường Thiên Viễn hạ lệnh cho nha dịch xuống dưới giếng mỏ đào bới tìm thi thể; tìm được thi thể nào thì làm khám nghiệm ngay tại chỗ thi thể đó. Vì để tránh lẫn lộn, xương cốt của mỗi thi thể được đặt trong một cái sọt riêng, sau đó từng sọt một được chuyển lên phía trên.
Hết sọt xương người này đến sọt xương người khác được kéo lên khỏi miệng giếng mỏ. Đám người đứng vây quanh miệng giếng nhìn những sọt xương lần lượt được kéo lên mà kinh hoàng; có vài người nhát gan rủ nhau rời khỏi nơi đó để đi tiểu, tránh cho tình trạng vì sợ quá mà tiểu ra quần ở trước mặt mọi người. Đám người Lý Đại Vương tối hôm qua lên núi chỉ lo cứu người, nào biết dưới cái giếng này còn có xác chết, hiện giờ sắc mặt người nào người nấy đều xanh mét.
Sau khi khám nghiệm tử thi xong, người làm khám nghiệm bắt đầu báo cáo với Đường Thiên Viễn, “Tổng cộng có năm thi thể, người chết đều là những nam tử còn trẻ; thời gian tử vong là khoảng tháng tám hoặc tháng chín; theo xét nghiệm ban đầu thì có thể kết luận những người này chết là vì bị trúng độc bởi vì các khớp xương đã biến thành màu đen; tạm thời chưa thể xác định được hiện trường ban đầu của vụ án này là ở đâu, nhưng theo suy đoán của ti chức, hiện trường ban đầu xảy ra vụ giết người này không phải ở trong cái giếng mỏ này.”
Đương nhiên là không phải rồi. Chẳng lẽ mấy chàng trai này lại đi bàn bạc với nhau trước, sau đó kéo nhau nhảy xuống cái giếng mỏ mà uống thuốc độc tự sát? Lẽ nào mấy người này đều có bệnh về thần kinh?
Một sai dịch tên Tùng Thuận mới được kéo từ dưới giếng mỏ lên, nói bổ sung, “Những người này sau khi chết lại bị đất đá vùi lấp, có thể thấy được cái chết của bọn họ không phải do tự sát mà là bị người ta giết. Theo lời đại nhân nói, ti chức suy đoán cái giếng mỏ này vốn được người ta che đậy rất kỹ rồi, chỉ là mùa hè vừa qua có mưa gió nhiều quá làm cho xói mòn bùn đất, nên chỉ cần có người đi đến đây liền bị rơi vào trong cái giếng này.”
Đường Thiên Viễn gật đầu, ý bảo hắn tiếp tục nói.
Tùng Thuận lại nói, “Mặt khác, theo dấu vết ở bên thành giếng, có thể thấy cái giếng này là do người ta bỏ rất nhiều công sức mới đào thành. Bởi vì nơi này cách xa thôn xóm, nên cái giếng này không phải là giếng nước cũng chẳng dùng để bẫy thú vì những chỗ đặt bẫy thú thường được đào khá to và không sâu như thế này.”
Đường Thiên Viễn rất hài lòng bởi vì sai dịch này đã nói ra toàn bộ suy nghĩ của hắn, hắn hỏi, “Nếu vậy, người ta đào cái hố này để làm gì?”
Tùng Thuận vốn là người suy nghĩ cẩn thận. Xảy ra chuyện lớn như thế này, lại chết rất nhiều người, hắn có thể khẳng định đây là một vụ án lớn; huống chi, vừa nãy hắn mới phát hiện được vật gì đó rất kỳ lạ, cần phải chú ý bảo mật. Hiện giờ nhiều người như vậy, hắn không thể nói ra đành ra vẻ ngơ ngác rằng mình cũng không biết người ta đào cái giếng này để làm gì.
Đường Thiên Viễn nhìn dáng vẻ của Tùng Thuận thì cũng hiểu rõ điều này, vì vậy hắn ra lệnh cho mọi người thu dọn đồ về Huyện nha trước.
Lúc này Chu Chính Đạo cũng cuống lên, vài lần muốn mở miệng hỏi nhưng lại sợ mình làm cho Huyện lệnh nghi ngờ. Cuối cùng, mọi người đều kéo nhau về Huyện nha. Thấy Huyện thái gia kêu Tùng Thuận đến Thoái tư đường, Chu Chính Đạo vội vàng đuổi theo.
Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không hiểu, hắn nhướng mày hỏi, “Chu Huyện thừa còn có chuyện gì à?”
“Đại nhân, ti chức là phụ tá của người, có việc thì người nên giao bớt cho ti chức làm; trong khi ta rảnh rỗi thì người lại quá bận rộn, ta thật sự rất xấu hổ vì không làm tròn chức trách của mình; với lại… Phủ Đài đại nhân cũng nhắc nhở ti chức phải tận tâm tận lực giúp người.”
Lại lôi Tri phủ ra làm cái cớ. Đường Thiên Viễn tỏ vẻ không còn cách nào khác, bảo Chu Chính Đạo cùng đi theo.
Tùng Thuận bẩm báo, “Đại nhân, cái giếng kia chính là một cái giếng mỏ.”
Đường Thiên Viễn lắc đầu, “Nói bậy, trên núi Thiên Mục sao có thể có mỏ quặng. Là mỏ gì? Mỏ than hay là mỏ đồng? Nếu có mỏ quặng, thân làm quan phụ mẫu như ta sao lại không biết chứ?”
“Đại nhân, ở bên thành giếng có một lối đi nhỏ nhưng đã bị bịt lại, có lẽ là… lối đi thông đến chỗ mỏ quặng. Mặt khác, ti chức phát hiện được cái này ở chỗ đáy giếng.” Hắn vừa nói vừa móc trong người ra một vật gì đó đưa cho Đường Thiên Viễn.
Không cần nhìn thì Đường Thiên Viễn cũng biết đó là cái gì, một cục quặng vàng, tối hôm qua hắn đã cố ý để lại đó mà.
Hắn đưa tay cầm, xoay qua xoay lại trong tay để nhìn cho kỹ, còn cố ý điều chỉnh góc nhìn để cho Chu Chính Đạo nhìn được rõ.
Trong lòng Chu Chính Đạo khẽ run rẩy: Hỏng rồi! Đúng là sợ cái gì thì cái ấy đến mà.
Đường Thiên Viễn liếc nhìn biểu hiện của Chu Chính Đạo, “Chu Huyện thừa, ngươi thấy thế nào?”
Chu Chính Đạo cố gắng giữ vững vẻ mặt bình tĩnh, hắn đáp, “Đại nhân cao minh, tất cả đều dựa vào quyết định của người.”
Đường Thiên Viễn trầm ngâm một lúc rồi dặn Tùng Thuận, “Trước tiên ngươi dẫn theo vài người đáng tin đến chỗ cái giếng đó, cẩn thận đào cái lối đi chỗ thành giếng, xác định xem đó có phải là mỏ vàng hay không rồi mới tính tiếp.”
Tùng Thuận nhận lệnh liền đi thực hiện ngay.
Chu Chính Đạo hỏi dò, “Đại nhân, ti chức có chút tò mò, nếu như chỗ đó đúng là mỏ vàng… “
Đường Thiên Viễn hỏi ngược lại, “Chu Huyện thừa, từ lúc ngươi đến huyện Đồng Lăng đến giờ có từng nghe nói nơi đây có mỏ vàng không?”
Chu Chính Đạo vội vàng lắc đầu, “Không có.”
“Bản quan cũng không có nghe thấy ai nhắc đến chuyện này cả. Lúc ta mới đến đây nhậm chức, ta đã xem qua những công văn quan trọng, cũng không hề thấy nhắc đến mỏ vàng. Nếu thật sự có mỏ vàng, lại được đào thành giếng mỏ để khai thác mà quan phủ lại không hề hay biết một chút tin tức gì, vậy thì chắc chắn là do người ta lén lút khai thác rồi.”
Chu Chính Đạo bình tĩnh nói, “Đại nhân, người nghĩ chúng ta nên làm thế nào để bắt được đám người đó?”
Đường Thiên Viễn cười nhạt, lắc đầu, “Bắt người? Bắt được người thì cũng chẳng có ai chia tiền cho ta, ta không rảnh rỗi đi làm mấy chuyện lỗ vốn này làm gì. Chuyện lén lút khai thác vàng là chuyện lớn, ta chỉ cần gửi công văn báo lên triều đình, sẽ có người đi bắt bọn họ, ta vừa không tốn công mất sức mà lại được triều đình ghi nhận công lao. À, đương nhiên rồi,” hắn cười nhìn Chu Chính Đạo, dáng vẻ rất thân thiết, “sẽ không thiếu công lao của Chu Huyện thừa đâu.”
Rốt cuộc Chu Chính Đạo cũng không thể che giấu được sự lo lắng trong lòng nữa, mọi chuyện càng lúc càng phát triển theo chiều hướng xấu. Hắn lạnh nhạt buông một câu “Đa tạ đại nhân.” rồi vội tìm lý do để chuồn đi.
Sau khi ra ngoài, hắn vội vàng quay về viết thư báo cho Tri phủ đại nhân. Nhưng nước xa không thể cứu được lửa gần, dù nhận được tin báo của hắn thì Tri phủ đại nhân cũng không thể can thiệp vào chuyện này. Hiện giờ, chuyện Chu Chính Đạo cần làm nhất chính là bám chặt Huyện thái gia, ngăn không cho hắn báo việc này lên triều đình.
Không sao cả, hắn vẫn còn thời gian mà. Bọn nha dịch còn phải lên núi Thiên Mục đào cái lối đi kia, mà cái lối đi đó đã được lấp rất kỹ, muốn đào được cũng phải tốn không ít thời gian. Hắn chỉ cần nghĩ ra được biện pháp đối phó trước khi bọn họ xác định đó đúng là mỏ vàng, vậy là ổn thôi.
Đáng tiếc, trời không chiều lòng người! Đám nha dịch đào bới rất thuận lợi. Tùng Thuận là một người thông minh, hắn cho người tìm bốn phía thành giếng được tổng cộng năm lỗ hổng bị người ta lấp lại, hắn chọn chỗ chính giữa rồi bảo mọi người tập trung đào nơi đó. Muốn lấp lỗ hổng cần phải chuyển đất từ trên xuống dưới, điểm ở giữa chính là chỗ khó lấp nhất và cũng là chỗ được lấp không chặt nhất. Đám nha dịch đều là những nam tử trẻ tuổi, mạnh khỏe, bọn họ chỉ tốn mất vài canh giờ là đã đào sạch chỗ đất lấp ra. Tùng Thuận dẫn người đi theo lối đi đó đến được một vùng mỏ đã bị người ta khai thác sạch.
Đường Thiên Viễn nghe tin xong liền viết thư để gửi về triều đình.
Chu Chính Đạo cuống quýt. Đầu hắn, tim hắn như muốn nổ tung vì căng thẳng. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn còn chưa nghĩ ra cách để xử lý thì bọn họ đã xác định xong rồi. Không còn cách nào khác, đành phải đưa Tri phủ ra làm bia đỡ đạn, “Đại nhân, việc này không phải là chuyện đùa, có cần báo cho Tri phủ đại nhân biết trước không?”
Đường Thiên Viễn động viên hắn, “Không sao đâu, loại chuyện này đối với Hộ bộ là chuyện lớn, chứ còn đối với bản quan chỉ là chuyện nhỏ nhặt mà thôi.” Chuyện mỏ vàng là thuộc trách nhiệm quản lý của Hộ bộ, còn đối với Huyện lệnh tép riu ở địa phương như hắn thì chẳng liên quan gì mấy.
“Lỡ như Phủ Đài đại nhân…”
“Phủ Đài đại nhân mỗi ngày phải xử lý biết bao nhiêu công vụ, loại chuyện nhỏ nhặt như lông gà, vỏ tỏi này mà cũng phải hỏi ngài ấy, ta còn mặt mũi gì mà làm cái chức Huyện lệnh của Đồng Lăng chứ?” Đường Thiên Viễn vừa nói vừa viết, chỉ nhoáng một cái đã viết xong thư, bỏ thư vào túi đựng công văn rồi dán xi niêm phong lên.
Chu Chính Đạo bị ép vào đường cùng, đành phải nói, “Đại nhân, thực không dám giấu diếm, về việc này, ti chức cũng từng nghe một ít nghe đồn.”
Đường Thiên Viễn dừng tay, ngạc nhiên nhìn hắn, “Ngươi đã nghe lời đồn gì? Ngươi biết người lén lút khai thác vàng là ai à? Rất tốt, rất tốt, phải nhanh chóng báo cho triều đình biết tin này, chắc chắn hai chúng ta sẽ được triều đình trọng thưởng.”
“Đại nhân, chuyện ta nghe nói cũng rất ít, chỉ biết là… Huyện lệnh tiền nhiệm chính vì biết chuyện này nên mới bị mất mạng.”
Ha hả, bắt đầu giở trò uy hiếp hắn rồi đấy. Đường Thiên Viễn nhíu mày hỏi dò với vẻ lo lắng, “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
Chu Chính Đạo thở dài, lắc đầu, “Chuyện này ti chức cũng không rõ lắm, chỉ biết là chuyện này có quan hệ rất lớn, ngay cả Tri phủ đại nhân cũng rất kiêng kị chuyện này, vì vậy ti chức mới nhắc nhở đại nhân phải thật cẩn thận. Đại nhân tuổi trẻ tài cao nhưng kinh nghiệm còn ít lắm; ti chức tuy không có tài nhưng bước chân vào chốn quan trường sớm hơn người, những chuyện cần kiêng kị cũng đã thấy nhiều nên mới to gan nhắc nhở đại nhân để người không rơi vào hiểm cảnh, làm hỏng tiền đồ rộng lớn của người.”
Đường Thiên Viễn do dự một lúc rồi buông phong thư trong tay xuống, bảo Chu Chính Đạo đi về trước.
Chu Chính Đạo ra khỏi phòng liền thở dài một hơi.
Ở trong phòng, Đường Thiên Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm. Dựa theo phản ứng của Chu Chính Đạo, hắn có thể thấy Chu Chính Đạo biết rõ chuyện mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho người khác biết. Chu Chính Đạo là tay sai của Tôn Ứng Lâm, chuyện này hắn biết, đương nhiên Tôn Ứng Lâm cũng biết. Nói cách khác, Tôn Ứng Lâm biết chuyện có người lén khai thác mỏ vàng nhưng lại không muốn để cho chuyện này bị loan truyền đi, như vậy, người này có liên quan đến chuyện lén khai thác vàng.
Tri phủ Trì châu, Tôn viên ngoại, Tề viên ngoại, lại thêm Huyện lệnh tiền nhiệm, tất cả bọn họ đều có liên quan đến chuyện lén khai thác mỏ vàng. Có lẽ, mối quan hệ giữa bọn họ chính là thủ phạm và đồng lõa.
Hiện giờ Đường Thiên Viễn chẳng vội vàng gì. Hắn thúc đẩy chuyện lén khai thác vàng đến mức này, chắc chắn sẽ ép được Tôn Ứng Lâm phải ra mặt. Đường Thiên Viễn nghĩ, hoặc là bọn chúng sẽ ra tay giết hắn, hoặc là sẽ lôi kéo hắn nhập hội. Mà đối với một kẻ tham tài hám sắc lại hèn nhát như hắn, chắc chắn bọn chúng sẽ chọn cách lôi léo hắn nhập hội; huống chi, Huyện lệnh tiền nhiệm mới chết, Huyện lệnh đương nhiệm là hắn lại chết nữa sẽ khiến cho triều đình chú ý, mà bọn chúng lại chẳng thích những chuyện phiền phức, rủi ro kiểu ấy.
Đúng vậy, hắn chỉ cần ngồi đợi bọn chúng đến thôi.
Mỗi một hành động của hắn đều khiến cho cuộc sống của thân phận giả này thú vị hơn cả thân phận thật của hắn, điều này không phải ai cũng làm được. Đường Thiên Viễn không thể không bội phục chính mình.