Vì mẫu thân đến đây nên Đường Thiên Viễn không dám đến Nam thư phòng tìm Đàm Linh Âm, thế nên hai người hẹn nhau ở Thoái Tư Đường. Đàm Linh Âm tới trước, lúc Đường Thiên Viễn bước vào liền cảm thấy sắc mặt nàng không ổn cho lắm.
Hắn đi đến, đưa tay xoa đầu nàng, “Âm Âm, đừng lo lắng.”
Đàm Linh Âm nghiêng đầu né tránh, “Ngồi xuống nói chuyện, đừng động tay động chân.”
Đường Thiên Viễn đành phải ngồi bên cạnh. Thái độ của nàng có chút lạnh nhạt khiến lòng hắn càng thêm bất an.
Đàm Linh Âm cúi đầu, nói, “Trước ta vẫn nghĩ không ra, với dáng vẻ và gia thế của chàng, vì sao lại thích ta?”
“Âm Âm, nàng không cần phải đoán mò. Có phải nàng lo mẹ ta không đồng ý không? Nàng yên tâm, ta sẽ thuyết phục bà ấy.”
“Ta không sợ bà ấy, ta sợ chàng,” Đàm Linh Âm chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, “Đường Thiên Viễn, chàng nói cho ta biết, vì sao chàng lại thích ta?”
Tim Đường Thiên Viễn đánh thịch một cái.
Khóe miệng Đàm Linh Âm nhếch lên, cười có chút gì đó mỉa mai.
Xem ra đã bị nàng nghe thấy rồi.
Đường Thiên Viễn mất tự nhiên né tránh ánh mắt của nàng, đáp, “Nàng đừng nghĩ nhiều.” Giọng nói gấp gáp, đâu đó có chút căng thẳng mà chính hắn cũng không khống chế nổi.
Đừng nghĩ nhiều? Không phải do nàng nghĩ nhiều!
Đàm Linh Âm cười ha ha, nói, “Chàng đã không nói, để ta giúp chàng nói đươc chứ? Chẳng phải chàng thích tay chân của ta sao, cần gì phải cưới ta, tới đây, ta cắt tay chân của ta cho chàng là được.”
“Âm Âm!” Đường Thiên Viễn trầm giọng ngắt lời nàng, hắn xanh mặt, có chút giận lại có chút bực dọc, “Lời như vậy lần sau không được nói nữa.”
“Sao, chột dạ rồi?” Đàm Linh Âm cười lạnh, vành mắt đỏ hoe, “Đường Thiên Viễn, chàng là tên lừa đảo.”
Đường Thiên Viễn rất đỗi tức giận. Hắn biết lúc này không nên tức giận, nhưng hắn không thể kiềm chế được. Hắn đối tốt với nàng, nàng không nhìn thấy một tấm chân tình của hắn, chỉ vì một chuyện trời ơi đất hỡi nghe được mà hắn liền trở thành “kẻ lừa đảo”.”
…… Hắn có làm gì sai nào? Chỉ thích tay chân thôi mà, đâu có phải thích ăn tay chân đâu! Hà tất phải nói lời như vậy!
Đàm Linh Âm nhìn thấy sắc mặt Đường Thiên Viễn càng ngày càng khó coi, liền nghĩ hắn vì thẹn quá hóa giận. Nàng đứng phắt lên, lạnh lùng nói, “Xuất thân của ta tầm thường, đại môn Đường gia nhà chàng, ta không dám vào.”
Chỉ thế mà đã muốn đoạn tuyệt với hắn! Đường Thiên Viễn giận đến mức hai bên trán giật giật, hắn nắm tay thật chặt, mặt nặng nề, giọng lạnh lẽo như hoa sương tháng chạp, “Đàm Linh Âm, ta nhìn lầm nàng rồi.”
“Như nhau cả thôi.” Đàm Linh Âm vứt lại những lời này, đi thẳng không quay đầu lại.
Đường Thiên Viễn không hề đuổi theo.
Sau khi ra ngoài, khớp hàm đang cắn chặt của Đàm Linh Âm mới buông ra, từng giọt nước mắt lăn xuống. Nàng cúi đầu, cũng không lau nước mắt, vừa đi vừa khóc, từ Thoái Tư Đường trở về Nam thư phòng, về rồi đóng cửa lại mới tiếp tục khóc.
Tại sao lại như vậy chứ!
Ừm, ngẫm lại cũng chỉ như vậy mới hợp tình hợp lý. Đường Thiên Viễn là ai nào, dựa vào dáng vẻ và gia thế của hắn, muốn nữ nhân như thế nào đây? Vì sao lại dây dưa với một đứa con nhà buôn như nàng? Chẳng lẽ thật sự là có thứ gọi là lưỡng tình tương duyệt hay sao? Chẳng qua đó chỉ là những cuốn sách viết để đọc chơi, là nàng tự mình đa tình mà thôi.
Đàm Linh Âm càng nghĩ càng thấy ấm ức và khó chịu, lại nghĩ đến khoảng cách giữa nàng và Đường Thiên Viễn, càng cảm thấy bối rối. Chẳng qua bọn họ vốn là những người không cùng một thế giới, nàng hà tất phải mơ tưởng hão huyền.
Nàng cảm thấy có chút không cam lòng. Hắn không thích nàng, chỉ thích tay chân của nàng, đây là sở thích cái con khỉ gì chứ, đúng là biến thái!
Nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy kiểu biến thái này thật đáng sợ, làm cho nữ nhân cảm thấy mình là một đồ vật, không hề có cảm giác an toàn. Đàm Linh Âm mắng thầm Đường Thiên Viễn trong lòng vài câu, tự an ủi mình, dần dần cảm xúc bình ổn lại, nàng ngưng khóc.
Nhưng nhanh chóng, nàng lại nhớ đến những điểm tốt của hắn, lúc nàng giận hắn trơ mặt dỗ dành nàng, mặc cho nàng đánh cho nàng mắng, hắn đã làm rất nhiều cho nàng, hắn…
Vừa nghĩ vậy, tim Đàm Linh Âm vừa đau vừa xót, không nhịn được lại tiếp tục khóc.
Đường Thiên Viễn cũng không khác Đàm Linh Âm là bao, chẳng qua hắn là nam nhân, khóc không phải là cách để hắn trút giận.
Hắn rất đau đớn, lại cảm thấy thật xót xa. Nàng không đủ hiểu hắn, không đủ coi trọng hắn, không đủ yêu hắn. Nếu thật sự quan tâm hắn, vì sao chỉ vì việc này đã muốn chia tay hắn, còn không thèm nghe hắn giải thích? Không thể bàn bạc kĩ hơn sao?
Hắn thừa nhận, hắn không nói thật là sai, nhưng…. Vấn đề này nên thẳng thắn như thế nào đây? Không thẳng thắn thì đoạn tuyệt, nhất định cứ phải chấm dứt hay sao?
Chỉ sợ rằng nàng đã chán, chỉ mong sao sớm bỏ hắn lại thôi? Vừa vặn bây giờ lại có lý do!
Hắn cảm thấy thật ra đúng là mình tự đa tình, vẫn luôn cảm thấy hai người bọn hắn đồng tâm hiệp lực là vô địch, nhưng thật ra người ta chưa hẳn đã coi hắn là quan trọng!
Càng nghĩ càng giận, lúc giận mất đi lý trí, không bình tĩnh nổi. Mặt hắn đen sì như ôn thần, bọn nha dịch nhìn thấy liền muốn trốn, tất cả mọi người không ai dám ho he. Nha hoàn sai vặt nhìn thấy hắn, cổ rụt không dám hé tiếng nào, sợ bị cơn giận của hắn quét đến.
Bữa tối tất nhiên ăn cũng chẳng ngon, hắn cầm đũa chọc chọc vào bát cơm, mắt đờ đẫn. Đường phu nhân đã biết chuyện cãi nhau giữa hắn với Đàm Linh Âm, nhưng hiện giờ nhìn thấy con trai như thế này, bà vẫn cảm thấy kinh ngạc. Nói thật, con bà rất ít khi tức giận, kể cả đôi khi có mất hứng, ngoài mặt cũng vẫn điềm đạm, quay người lại là báo thù, hoặc tự xuôi giận mà thôi. Tóm lại rất hiếm khi nhìn thấy hắn như vậy, giống như một ngọn núi lửa di động, bừng bừng tức giận chờ thời phun trào, đốt người qua đường vô tội thành tro.
Tuy giận dữ là không tốt, nhưng Đường phu nhân đã quen nhìn con trai mình loãng như nước, nhìn người trước mặt lại thấy có chút mùi vị con người, nên Đường phu nhân cảm thấy tâm tình khá tốt, bag mặc kệ cơn giận của con trai, ăn cơm rất ngon lành.
Tuyết Lê từ ngoài vào, ở bên cạnh Đường Thiên Viễn nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, Đàm sư gia không muốn ăn cơm.” Nhãn lực của nàng không bằng Hương Qua, vì Đường Thiên Viễn đã dặn lúc nào cũng phải bẩm báo tình hình của Đàm Linh Âm với hắn, cho nên mặc dù bây giờ sắc mặt của Đường Thiên Viễn đã đen như đít nồi, nàng vẫn không biết sợ mà nói ra.
Bốp!
Đường Thiên Viễn đập đũa lên bàn, cả giận nói, “Nàng ăn cơm hay không thì liên quan gì đến ta?”
Đường phu nhân quét mắt nhìn hắn, bình tĩnh gắp miếng sườn lợn ném cho Đường Đường, nói, “Cũng chỉ là chút chuyện cỏn con, tính tình Đàm sư gia lại hay giận, người như vậy…” Nói xong, lại thở dài lắc lắc đầu. Ý là, người như vậy thì làm sao làm chủ mẫu Đường gia được.
Đường Thiên Viễn không nhịn được giải thích, “Nàng ấy cũng không phải là người hay giận.”
Đường phu nhân cảm thấy con mình đúng là không có tiền đồ, đã giận thành như này rồi mà vẫn nói giúp người ta…..
Đường Thiên Viễn cũng kịp phản ứng lời vừa nói của mình, có chút buồn bực, tiếp theo thì chẳng nói năng gì.
Qua bữa tối, tâm tình Đường Thiên Viễn không tốt, không làm gì cả, lên giường nằm sớm. Hắn không ngủ được, lăn qua lộn lại nghĩ đến Đàm Linh Âm, lúc thì giận lúc lại khó chịu, lúc sau lại hơi hơi thấy hối hận, cảm thấy dù thế nào cũng nên nhường nàng chút. Nghĩ đến cái người vừa bị mắng đã bỏ qua cơm tối, không biết định chọc giận thành cái dạng gì đây…
Đợi đã, giận à?
Đường Thiên Viễn vừa vọt lên lại ngồi xuống.
Đúng vậy, nàng giận, giận đến nỗi ngay cả bữa tối cũng không ăn.
—– Càng giận, chẳng phải càng chứng tỏ rằng đang để ý hắn đấy sao?
Đường Thiên Viễn vỗ đầu một cái thật mạnh, sao hắn lại ngốc như vậy cơ chứ!
Chẳng trách hắn ngốc! Mạch suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân thường hoàn toàn trái ngược nhau, dù là nam nhân thông minh cũng khó có thể đoán hết được tâm tư nữ nhân. Lời Đàm Linh Âm nói hôm nay, mỗi câu đều như mỗi nhát dao đâm vào tim Đường Thiên Viễn, hắn chỉ biết đau đớn, nhất thời cũng không cách nào nghĩ sâu hơn.
Tóm lại Đàm Linh Âm đang giận hắn, ừm, những lời nàng nói nhất định là nói trong lúc tức giận.
Tâm tình Đường Thiên Viễn như trời quang sau cơn mưa, mặt trời phá vỡ mây mù, dịu dàng tỏa nắng khắp chốn. Hắn sờ sờ ngực, tuy chưa thể đoán ra được Đàm Linh Âm vì sao lại giận, dù sao nguyên nhân cốt lõi vẫn là vì quan tâm đến hắn, nàng vẫn yêu hắn!
Người cao hứng, bao tử cũng cao hứng —- bao tử của hắn hưng phấn hát lên bài ‘rồn rột’ nho nhỏ.
Đường Thiên Viễn xuống giường ra ngoài tìm đồ ăn, nha hoàn trực đêm biết hắn đói, vội vào bếp bưng lên bữa khuya. Tuy không phong phú như bữa tối, nhưng đồ ăn có canh, đủ để no bụng, mà vẫn còn nóng hôi hổi.
Đường Thiên Viễn hơi lấy làm lạ, “Sao nhanh vậy?”
Nha hoàn đáp, “Phu nhân sợ nửa đêm ngài đói bụng nên đã bảo phòng bếp chuẩn bị.”
Đường Thiên Viễn muốn hỏi rằng có để lại cho Đàm sư gia không —- nhỡ đâu nửa đêm Đàm Linh Âm cũng đói bụng thì sao? Có điều hắn nghĩ lại, mẹ hắn khẳng định sẽ không để lại đồ ăn cho Đàm Linh Âm đâu, vì vậy hắn đưa một cái bánh bao hấp cho nha hoàn, “Bỏ cái này về.”
Nha hoàn nghe lời làm theo.
Đường Thiên Viễn vừa ăn vừa nghĩ cách ngày mai dỗ Đàm Linh Âm ra sao. Ừm, lần này không thể chỉ dỗ dành thôi mà còn phải dạy dỗ lại một phen mới được, sau này cho dù có giận thì cũng không được nói lời chia tay, cực kì làm người ta bức bối.
Hắn đi đến, đưa tay xoa đầu nàng, “Âm Âm, đừng lo lắng.”
Đàm Linh Âm nghiêng đầu né tránh, “Ngồi xuống nói chuyện, đừng động tay động chân.”
Đường Thiên Viễn đành phải ngồi bên cạnh. Thái độ của nàng có chút lạnh nhạt khiến lòng hắn càng thêm bất an.
Đàm Linh Âm cúi đầu, nói, “Trước ta vẫn nghĩ không ra, với dáng vẻ và gia thế của chàng, vì sao lại thích ta?”
“Âm Âm, nàng không cần phải đoán mò. Có phải nàng lo mẹ ta không đồng ý không? Nàng yên tâm, ta sẽ thuyết phục bà ấy.”
“Ta không sợ bà ấy, ta sợ chàng,” Đàm Linh Âm chợt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hắn, “Đường Thiên Viễn, chàng nói cho ta biết, vì sao chàng lại thích ta?”
Tim Đường Thiên Viễn đánh thịch một cái.
Khóe miệng Đàm Linh Âm nhếch lên, cười có chút gì đó mỉa mai.
Xem ra đã bị nàng nghe thấy rồi.
Đường Thiên Viễn mất tự nhiên né tránh ánh mắt của nàng, đáp, “Nàng đừng nghĩ nhiều.” Giọng nói gấp gáp, đâu đó có chút căng thẳng mà chính hắn cũng không khống chế nổi.
Đừng nghĩ nhiều? Không phải do nàng nghĩ nhiều!
Đàm Linh Âm cười ha ha, nói, “Chàng đã không nói, để ta giúp chàng nói đươc chứ? Chẳng phải chàng thích tay chân của ta sao, cần gì phải cưới ta, tới đây, ta cắt tay chân của ta cho chàng là được.”
“Âm Âm!” Đường Thiên Viễn trầm giọng ngắt lời nàng, hắn xanh mặt, có chút giận lại có chút bực dọc, “Lời như vậy lần sau không được nói nữa.”
“Sao, chột dạ rồi?” Đàm Linh Âm cười lạnh, vành mắt đỏ hoe, “Đường Thiên Viễn, chàng là tên lừa đảo.”
Đường Thiên Viễn rất đỗi tức giận. Hắn biết lúc này không nên tức giận, nhưng hắn không thể kiềm chế được. Hắn đối tốt với nàng, nàng không nhìn thấy một tấm chân tình của hắn, chỉ vì một chuyện trời ơi đất hỡi nghe được mà hắn liền trở thành “kẻ lừa đảo”.”
…… Hắn có làm gì sai nào? Chỉ thích tay chân thôi mà, đâu có phải thích ăn tay chân đâu! Hà tất phải nói lời như vậy!
Đàm Linh Âm nhìn thấy sắc mặt Đường Thiên Viễn càng ngày càng khó coi, liền nghĩ hắn vì thẹn quá hóa giận. Nàng đứng phắt lên, lạnh lùng nói, “Xuất thân của ta tầm thường, đại môn Đường gia nhà chàng, ta không dám vào.”
Chỉ thế mà đã muốn đoạn tuyệt với hắn! Đường Thiên Viễn giận đến mức hai bên trán giật giật, hắn nắm tay thật chặt, mặt nặng nề, giọng lạnh lẽo như hoa sương tháng chạp, “Đàm Linh Âm, ta nhìn lầm nàng rồi.”
“Như nhau cả thôi.” Đàm Linh Âm vứt lại những lời này, đi thẳng không quay đầu lại.
Đường Thiên Viễn không hề đuổi theo.
Sau khi ra ngoài, khớp hàm đang cắn chặt của Đàm Linh Âm mới buông ra, từng giọt nước mắt lăn xuống. Nàng cúi đầu, cũng không lau nước mắt, vừa đi vừa khóc, từ Thoái Tư Đường trở về Nam thư phòng, về rồi đóng cửa lại mới tiếp tục khóc.
Tại sao lại như vậy chứ!
Ừm, ngẫm lại cũng chỉ như vậy mới hợp tình hợp lý. Đường Thiên Viễn là ai nào, dựa vào dáng vẻ và gia thế của hắn, muốn nữ nhân như thế nào đây? Vì sao lại dây dưa với một đứa con nhà buôn như nàng? Chẳng lẽ thật sự là có thứ gọi là lưỡng tình tương duyệt hay sao? Chẳng qua đó chỉ là những cuốn sách viết để đọc chơi, là nàng tự mình đa tình mà thôi.
Đàm Linh Âm càng nghĩ càng thấy ấm ức và khó chịu, lại nghĩ đến khoảng cách giữa nàng và Đường Thiên Viễn, càng cảm thấy bối rối. Chẳng qua bọn họ vốn là những người không cùng một thế giới, nàng hà tất phải mơ tưởng hão huyền.
Nàng cảm thấy có chút không cam lòng. Hắn không thích nàng, chỉ thích tay chân của nàng, đây là sở thích cái con khỉ gì chứ, đúng là biến thái!
Nghĩ nghĩ một lúc, cảm thấy kiểu biến thái này thật đáng sợ, làm cho nữ nhân cảm thấy mình là một đồ vật, không hề có cảm giác an toàn. Đàm Linh Âm mắng thầm Đường Thiên Viễn trong lòng vài câu, tự an ủi mình, dần dần cảm xúc bình ổn lại, nàng ngưng khóc.
Nhưng nhanh chóng, nàng lại nhớ đến những điểm tốt của hắn, lúc nàng giận hắn trơ mặt dỗ dành nàng, mặc cho nàng đánh cho nàng mắng, hắn đã làm rất nhiều cho nàng, hắn…
Vừa nghĩ vậy, tim Đàm Linh Âm vừa đau vừa xót, không nhịn được lại tiếp tục khóc.
Đường Thiên Viễn cũng không khác Đàm Linh Âm là bao, chẳng qua hắn là nam nhân, khóc không phải là cách để hắn trút giận.
Hắn rất đau đớn, lại cảm thấy thật xót xa. Nàng không đủ hiểu hắn, không đủ coi trọng hắn, không đủ yêu hắn. Nếu thật sự quan tâm hắn, vì sao chỉ vì việc này đã muốn chia tay hắn, còn không thèm nghe hắn giải thích? Không thể bàn bạc kĩ hơn sao?
Hắn thừa nhận, hắn không nói thật là sai, nhưng…. Vấn đề này nên thẳng thắn như thế nào đây? Không thẳng thắn thì đoạn tuyệt, nhất định cứ phải chấm dứt hay sao?
Chỉ sợ rằng nàng đã chán, chỉ mong sao sớm bỏ hắn lại thôi? Vừa vặn bây giờ lại có lý do!
Hắn cảm thấy thật ra đúng là mình tự đa tình, vẫn luôn cảm thấy hai người bọn hắn đồng tâm hiệp lực là vô địch, nhưng thật ra người ta chưa hẳn đã coi hắn là quan trọng!
Càng nghĩ càng giận, lúc giận mất đi lý trí, không bình tĩnh nổi. Mặt hắn đen sì như ôn thần, bọn nha dịch nhìn thấy liền muốn trốn, tất cả mọi người không ai dám ho he. Nha hoàn sai vặt nhìn thấy hắn, cổ rụt không dám hé tiếng nào, sợ bị cơn giận của hắn quét đến.
Bữa tối tất nhiên ăn cũng chẳng ngon, hắn cầm đũa chọc chọc vào bát cơm, mắt đờ đẫn. Đường phu nhân đã biết chuyện cãi nhau giữa hắn với Đàm Linh Âm, nhưng hiện giờ nhìn thấy con trai như thế này, bà vẫn cảm thấy kinh ngạc. Nói thật, con bà rất ít khi tức giận, kể cả đôi khi có mất hứng, ngoài mặt cũng vẫn điềm đạm, quay người lại là báo thù, hoặc tự xuôi giận mà thôi. Tóm lại rất hiếm khi nhìn thấy hắn như vậy, giống như một ngọn núi lửa di động, bừng bừng tức giận chờ thời phun trào, đốt người qua đường vô tội thành tro.
Tuy giận dữ là không tốt, nhưng Đường phu nhân đã quen nhìn con trai mình loãng như nước, nhìn người trước mặt lại thấy có chút mùi vị con người, nên Đường phu nhân cảm thấy tâm tình khá tốt, bag mặc kệ cơn giận của con trai, ăn cơm rất ngon lành.
Tuyết Lê từ ngoài vào, ở bên cạnh Đường Thiên Viễn nhỏ giọng nói, “Thiếu gia, Đàm sư gia không muốn ăn cơm.” Nhãn lực của nàng không bằng Hương Qua, vì Đường Thiên Viễn đã dặn lúc nào cũng phải bẩm báo tình hình của Đàm Linh Âm với hắn, cho nên mặc dù bây giờ sắc mặt của Đường Thiên Viễn đã đen như đít nồi, nàng vẫn không biết sợ mà nói ra.
Bốp!
Đường Thiên Viễn đập đũa lên bàn, cả giận nói, “Nàng ăn cơm hay không thì liên quan gì đến ta?”
Đường phu nhân quét mắt nhìn hắn, bình tĩnh gắp miếng sườn lợn ném cho Đường Đường, nói, “Cũng chỉ là chút chuyện cỏn con, tính tình Đàm sư gia lại hay giận, người như vậy…” Nói xong, lại thở dài lắc lắc đầu. Ý là, người như vậy thì làm sao làm chủ mẫu Đường gia được.
Đường Thiên Viễn không nhịn được giải thích, “Nàng ấy cũng không phải là người hay giận.”
Đường phu nhân cảm thấy con mình đúng là không có tiền đồ, đã giận thành như này rồi mà vẫn nói giúp người ta…..
Đường Thiên Viễn cũng kịp phản ứng lời vừa nói của mình, có chút buồn bực, tiếp theo thì chẳng nói năng gì.
Qua bữa tối, tâm tình Đường Thiên Viễn không tốt, không làm gì cả, lên giường nằm sớm. Hắn không ngủ được, lăn qua lộn lại nghĩ đến Đàm Linh Âm, lúc thì giận lúc lại khó chịu, lúc sau lại hơi hơi thấy hối hận, cảm thấy dù thế nào cũng nên nhường nàng chút. Nghĩ đến cái người vừa bị mắng đã bỏ qua cơm tối, không biết định chọc giận thành cái dạng gì đây…
Đợi đã, giận à?
Đường Thiên Viễn vừa vọt lên lại ngồi xuống.
Đúng vậy, nàng giận, giận đến nỗi ngay cả bữa tối cũng không ăn.
—– Càng giận, chẳng phải càng chứng tỏ rằng đang để ý hắn đấy sao?
Đường Thiên Viễn vỗ đầu một cái thật mạnh, sao hắn lại ngốc như vậy cơ chứ!
Chẳng trách hắn ngốc! Mạch suy nghĩ của nam nhân và nữ nhân thường hoàn toàn trái ngược nhau, dù là nam nhân thông minh cũng khó có thể đoán hết được tâm tư nữ nhân. Lời Đàm Linh Âm nói hôm nay, mỗi câu đều như mỗi nhát dao đâm vào tim Đường Thiên Viễn, hắn chỉ biết đau đớn, nhất thời cũng không cách nào nghĩ sâu hơn.
Tóm lại Đàm Linh Âm đang giận hắn, ừm, những lời nàng nói nhất định là nói trong lúc tức giận.
Tâm tình Đường Thiên Viễn như trời quang sau cơn mưa, mặt trời phá vỡ mây mù, dịu dàng tỏa nắng khắp chốn. Hắn sờ sờ ngực, tuy chưa thể đoán ra được Đàm Linh Âm vì sao lại giận, dù sao nguyên nhân cốt lõi vẫn là vì quan tâm đến hắn, nàng vẫn yêu hắn!
Người cao hứng, bao tử cũng cao hứng —- bao tử của hắn hưng phấn hát lên bài ‘rồn rột’ nho nhỏ.
Đường Thiên Viễn xuống giường ra ngoài tìm đồ ăn, nha hoàn trực đêm biết hắn đói, vội vào bếp bưng lên bữa khuya. Tuy không phong phú như bữa tối, nhưng đồ ăn có canh, đủ để no bụng, mà vẫn còn nóng hôi hổi.
Đường Thiên Viễn hơi lấy làm lạ, “Sao nhanh vậy?”
Nha hoàn đáp, “Phu nhân sợ nửa đêm ngài đói bụng nên đã bảo phòng bếp chuẩn bị.”
Đường Thiên Viễn muốn hỏi rằng có để lại cho Đàm sư gia không —- nhỡ đâu nửa đêm Đàm Linh Âm cũng đói bụng thì sao? Có điều hắn nghĩ lại, mẹ hắn khẳng định sẽ không để lại đồ ăn cho Đàm Linh Âm đâu, vì vậy hắn đưa một cái bánh bao hấp cho nha hoàn, “Bỏ cái này về.”
Nha hoàn nghe lời làm theo.
Đường Thiên Viễn vừa ăn vừa nghĩ cách ngày mai dỗ Đàm Linh Âm ra sao. Ừm, lần này không thể chỉ dỗ dành thôi mà còn phải dạy dỗ lại một phen mới được, sau này cho dù có giận thì cũng không được nói lời chia tay, cực kì làm người ta bức bối.