Đường Mật thở phào nhẹ nhõm, khóa kỹ cửa phòng rồi lại mở ra xem một bộ phim mà mình cất giấu rất kỹ.
Cô tùy ý điều chỉnh giai đoạn kịch tình, tua đến đoạn giữa, thấy nam chính đang nằm trên giường, còn nữ chính thì đang ngồi trên người anh ta. . . .
Cái tư thế này không tệ, cô thích.
Xem quá nhiều phim đàn ông chủ động khiến cô có chút mệt mỏi, mà cái thể loại nữ chính chủ động ngồi trên người nam chính, cô cảm thấy thật sự là quá đã.
Nhìn vẻ mặt của gã đàn ông kia giống như đang rất khó chịu, lại giống như chưa được thỏa mãn dục vọng, trong mắt hiện lên sự cuồng loạn và bất đắc dĩ. . . .
“Như vậy thật tuyệt!” Ai quy định ở trên giường thì chỉ có đàn ông mới được làm chủ? Phụ nữ cũng có thể nha!
Đường Mật không tự chủ được mà đem khuôn mặt của nam chính trong phim tưởng tượng thành Lô Tư Hiền, tưởng tượng anh đang nằm dưới người cô, để mặc cho cô làm bậy, còn anh chỉ có thể mở miệng thở dốc. . . . .
Ừm, không tệ! Cô có thể thao túng được anh nha!
Gã đàn ông trên màn hình đột nhiên vịn eo nữ chính, nâng người đẩy lên kịch liệt giống như là không thể nào chịu nổi nữa, toàn thân nữ chính rung động, phát ra tiếng kêu mê người.
Cô đột nhiên đem nữ chính tưởng tượng thành mình, còn nam chính đổi thành Lô Tư Hiền. . . .
Phi phi phi! Suy nghĩ lung tung!
Cô lắc lắc đầu thật mạnh, một vài lọn tóc cũng lay động theo động tác của cô. Đường Mật lại một lần nữa nhìn chăm chú vào nam chính, nhất là khuôn mặt của anh ta. . . .
Haizz! Cô khẽ thở dài một hơi, tiện tay tắt màn hình máy tính.
Cô không muốn xem nữa, đầu óc của cô hôm nay bởi vì Lô Tư Hiền mà trở nên rối loạn.
Ngay cả lòng cô. . . cũng không còn bình tĩnh nữa rồi!
***
Những kỳ thi trước, Đường Mật đều hết sức tự tin mà vượt qua, nhưng kỳ thi cuối kỳ lần này, bởi vì trong lòng không yên mà lại sơ suất làm sai vài câu.
Xếp hạng toàn trường, cô từ hạng nhất rớt xuống hạng ba, mà Lô Tư Hiền lại đứng đầu toàn trường, còn Dương Viện Nguyệt trước giờ vẫn luôn đứng hạng ba, lần này lại vượt lên hạng hai, khiến cô ta vô cùng mừng rỡ.
Bởi vì, Dương Viện Nguyệt vẫn tự nhủ với mình, chỉ cần có cơ hội đánh bại Đường Mật thì cô ta sẽ đi tỏ tình với Lô Tư Hiền, mà ông trời dường như đã nhìn thấu được mong ước của cô ta nên giúp cho nguyện vọng của cô ta trở thành sự thật.
Sau khi nhìn bảng xếp hạng toàn trường được dán công bố ở hành lang, cả một buổi chiều hôm đó, Đường Mật phờ phạc, tinh thần ỉu xìu.
Trách Lô Tư Hiền đoạt mất hạng nhất của cô sao? Cô tự biết rõ, cuộc thi lần này, mình đã không cố gắng hết sức.
Nói đi nói lại, đều là do cô tự làm tự chịu!
Từ trước tới giờ, xem AV cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cô, nhưng kể từ lần Lô Tư Hiền qua nhà cô rồi bọn họ cùng nhau xem phim, nụ hôn đó lại khiến cho lòng cô nhộn nhạo, khiến cô bối rối. . . .
Tệ hơn chính là, cô lại thường xuyên không giải thích được mà đem nam chính tưởng tượng thành anh!
Kinh khủng hơn chính là, rõ ràng nữ chính không phải là cô, thế nhưng bởi vì cô tưởng tượng nam chính thành anh mà lại khiến bản thân có những phản ứng sinh lý vô cùng nhiệt tình. . . .
Trời ạ! Đều là do cô! Từ sau khi bị người ta bắt quả tang, lại không thể nào chuyên tâm vào việc học, suốt ngày cứ tưởng tượng Lô Tư Hiền là nam chính. . . .
Trời ạ! Cô sắp biến thành sắc nữ đói khát rồi!
Lúc trong lòng cô đang gào thét, thì có hai nữ sinh không coi ai ra gì bước vào lớp học, lại còn vừa đi vừa nói.
“Cậu có nghe gì chưa? Sau khi tan học, Dương Viện Nguyệt sẽ đi tỏ tình với Lô Tư Hiền đấy!”
“Có nha! Nghe nói Dương Viện Nguyệt đã thầm mến Lô Tư Hiền từ năm nhất rồi, bây giờ cũng đã sắp tốt nghiệp, bốn năm rồi, Dương Viện Nguyệt thật đúng là rất kiên trì. . . .”
“Sau khi tan học cậu có muốn ở lại xem không?”
“Đương nhiên! Dương Viện Nguyệt dáng người đoan trang, lại điềm đạm đáng yêu như vậy, dễ khiến cho người ta nảy sinh ý muốn bảo vệ, tớ cũng rất tò mò Lô Tư Hiền có chấp nhận hay không!”
“Thật tốt quá, chúng ta cùng ở lại xem đi. . .”
Đường Mật ngồi bên cạnh cửa sổ, bởi vì cô dựng một quyển sách trên bàn, còn mình lại gục xuống bàn, nên không ai phát hiện vẻ mặt của cô lúc này, vô cùng dữ tợn.
Lô Tư Hiền! Nếu cậu dám đồng ý thì coi như cậu xong đời rồi!
Đường Mật nghiến răng nghiến lợi ngẫm nghĩ, cảm giác ghen tuông trong lòng khiến cô sắp nuốt không trôi.
Phía trên khán đài trong khuôn viên sân trường, Lô Tư Hiền và Dương Viện Nguyệt đang đứng ở vị trí của mình.
Bên dưới khán đài, học sinh vây xem đen kịt, đầu người nhấp nhô, hầu như toàn bộ mọi người trong trường đều có mặt đông đủ.
Cái tin tức này là do Dương Viện Nguyệt tung ra, Lô Tư Hiền chẳng qua bởi vì phong độ quân tử, không đành lòng để cô ta khó chịu nên phối hợp với cô ta mà thôi.
Chẳng qua là, anh đã đổi địa điểm dưới tán cây thành trên khán đài.
Dù sao thì mọi người đã biết rồi, vậy thì cứ đứng ở chỗ tốt hơn để cho mọi người có thể xem cho sướng mắt đi.
Dương Viện Nguyệt vẫn thủy chung cúi thấp đầu, vươn tay đưa bức thư tình về phía trước.
Lô Tư Hiền không nhận, chẳng qua chỉ thú vị nhìn chằm chằm cô ta.
Bên dưới vang lên tiếng cổ vũ: “Nhận đi, nhận đi, nhận đi. . .”
Lô Tư Hiền nhìn thoáng qua bên dưới, dùng giọng nói trầm thấp vừa phải: “Rốt cuộc Lô Tư Hiền là mấy người hay là tôi?”
Bên dưới lập tức im bặt.
Anh không quan tâm tới Dương Viện Nguyệt đang đứng đây, anh đoán, hẳn là Đường Mật đã nghe được tin tức này, chẳng qua là cô không giống như đám người bên dưới, kéo nhau tới đây xem, nếu không thì anh nhất định đã phát hiện ra cô rồi.
“Bạn học Dương, chúc mừng cậu lần này đạt được hạng nhì!”
“Cám ơn, tớ cũng chúc mừng cậu đạt được hạng nhất!”
“Đối với kết quả này, bản thân tôi cảm thấy không cần chúc mừng, tôi không hề hài lòng!” Sắc mặt Lô Tư Hiền thoáng trầm xuống, thật lòng nói: “Tôi thích hạng nhì, nếu lần này không phải là do người kia thất thường thì tôi đã không phải nhận kết quả thế này!”
Bên dưới nhất thời ồ lên, những lời xì xào bàn tán xôn xao thành một mảnh.
Sắc mặt của Dương Viện Nguyệt khẽ trở nên trắng bệch, cô ta ngẩng đầu nhìn anh.
Lô Tư Hiền đến gần cô ta, dùng thanh âm chỉ đủ để cho hai người nghe: “Đừng đem thời gian lãng phí ở trên người tôi, tôi không có cách nào nhận lấy tình cảm này của cậu!”
Dương Viện Nguyệt run lên, bởi vì sự thành thật của anh khiến trong lòng cô ta cảm thấy vừa tức lại vừa ghen tị, cũng vô cùng khổ sở.
“Tôi không muốn làm cậu khó chịu. . . .”
“Tớ đã rất khó chịu! Trừ phi. . .” Cô ta cắn răng.
“Chuyện tôi có thể làm, tôi đã cố gắng hết sức để làm rồi!”
“Cậu đừng cử động.”
Cô ta nhỏ giọng nói, sau đó nhanh chóng nhào vào ngực anh, khi anh bắt đầu giãy giụa thì cô ta rời khỏi ngực anh, nhìn về phía anh, nở nụ cười xấu hổ, sau đó vội vã đi xuống bậc thang, chậm rãi rời đi.
“Tình huống này là sao?”
“Cậu đồng ý rồi à?”
“Các cậu bắt đầu hẹn hò sao?”
Phía dưới là một mảnh xôn xao nghi ngờ, mỗi một câu hỏi cứ liên tiếp được đặt ra.
Lô Tư Hiền chỉ cười không nói, cũng từ từ bước xuống bậc thang, dù bị một đám học sinh vây quan nhưng anh vẫn chỉ cười chứ không nói một câu, mặc kệ cho mọi người suy đoán.
Đường Mật đang núp ở một góc xa xa, với thị lực mười trên mười của mình, cô thu rõ tất cả vào trong mắt.
Cậu ta. . . cậu ta lại dám để cho Dương Viện Nguyệt ôm rồi để cho cô ta đi? !
Có phải là cậu ta đã thích Dương Viện Nguyệt rồi không?
Đường Mật cắn chiếc khăn trong tay, vô cùng tức giận nghĩ. “Lô —— Tư —— Hiền ——”
Đường Mật nghênh ngang đi tới trước cổng nhà của Lô Tư Hiền hét lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đến mê người, đôi mắt sáng ngời lộ ra sinh khí dồi dào.
Bên trong lại không có chút động tĩnh gì!
Không thể nào? Rõ ràng là cô đã canh đúng thời gian, mười lăm phút trước cậu ta đã về nhà rồi, sao có thể không có ở nhà chứ?
Cậu ấy là đang cố tình không để ý tới cô sao?
Cái ý nghĩ này khiến trong lòng Đường Mật cảm thấy không thoải mái.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Cậu ta không phải là bạn thân nhất của cô sao? Tại sao lại không để ý tới cô?
“Lô Tư Hiền!” Cô lại hét to một lần nữa, vô cùng rõ ràng, cũng tràn đầy tức giận.
Vẫn không chịu để ý tới cô . . . .
Trong nháy mắt, Đường Mật vô cùng tức giận, tiến lên phía trước, dùng sức nhấn chuông trước cửa nhà anh, từng hồi chuông chói tai cứ thế vang lên, cô ngừng một lát rồi lại tiếp tục nhấn, cứ tiếp tục như thế. . . .
Chợt, ‘Két’ một tiếng, cánh cửa bên hông đột nhiên mở ra.
Đường Mật biết đây là do Lô Tư Hiền nhấn nút mở cửa từ bên trong, cô hào phóng bước vào, sau đó đóng cửa lại.
Bước qua khu để xe của nhà anh, cô chỉ thấy một chiếc xe đạp cuộc và một chiếc xe máy, chứng tỏ cha mẹ anh không có nhà.
Đường Mật đi về phía cửa chính, lại phát hiện cửa không khóa, cô trực tiếp đi vào.
Cô gọi to tên anh, đến lần thứ ba thì giọng nói có chút buồn bực của anh mới từ trên lầu phát ra.
“Tớ đang bận. . . . Cậu cứ ngồi ở dưới đó chờ chút đi!”
Bận cái gì? Chẳng lẽ cậu ta đưa Dương Viện Nguyệt về nhà sao?
Đường Mật biết rõ là không thể nào, nhưng đầu óc của cô lại tự tiện làm chủ suy nghĩ, cô chả biết phải làm thế nào đối với trí tưởng tượng lung tung của mình.
Cậu ta đang làm gì ở trên lầu?
Đường Mật lén la lén lút bước lên bậc thang, cô cho là chỉ cần cậu không làm việc trái với lương tâm thì cũng không cần phải sợ cô lên lầu tra xét.
Kỳ quái! Trong phòng cậu ấy không có ai !
Cô đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía bên cạnh, lại chột dạ kêu lên: “A ——”
Lô Tư Hiền từ trong phòng tắm bước ra, toàn thân anh chỉ có một chiếc khăn tắm vây quanh hông, vừa nhìn thấy cô cũng sợ hết hồn.
“Không phải là đã bảo cậu đợi ở dưới nhà rồi hay sao?”
“Cậu . . . mới vừa rồi là cậu đang tắm sao?” Cô nhìn thấy đầu ngón tay của anh vẫn còn ướt nước.
“Cậu cũng thấy rồi còn gì?” Anh giữ chặt khăn tắm bên hông, thẹn đỏ mặt: “Cậu xuống trước đi, tớ mặc quần áo, lau khô tóc rồi xuống ngay!”
Đường Mật không để lời nói của anh vào tai, cô đưa mắt dò xét trên người anh, phát hiện vóc người của anh bền chắc, vai rộng lưng hẹp, so với mấy nam chính trong phim A mà cô xem còn đẹp hơn nhiều.
“Cậu. . . . rất thích hợp đi quay phim A đấy!” Cô nói ra một câu chả liên quan.
“Cậu đây là đang nịnh tớ sao?” Anh nhướng mày, than nhẹ một tiếng.
“Đây là khen ngợi!” Cô nói mà mặt không đỏ thở không gấp.
Hay cho một câu khen ngợi. . . Anh không khỏi trợn mắt lắc đầu.
Tính tình của Đường Mật vẫn luôn thất thường, anh thấy nhưng không thể nào trách cô, mặc dù vậy nhưng thỉnh thoảng anh vẫn bị những lời nói kinh hồn của cô hù dọa.
“Cậu xuống dưới trước đi! Bộ không định để cho tớ mặc quần áo sao?” Trong giọng nói của anh mang theo một chút bất đắc dĩ, nhìn cô đang đứng chặn cửa phòng mình.
“Tôi. . . thật xin lỗi, tôi xuống ngay đây. . . A!”
Đường Mật vội vàng xoay người rời đi, lại không cẩn thận đạp vào mấy vệt nước dưới sàn, cô trượt chân, mắt thấy mình sắp ngã xuống ——
Anh nhanh chóng định làm anh hùng cứu mỹ nhân, thế nhưng lại quên mất tình trạng của mình lúc này!
Lô Tư Hiền đã thành công giúp cô không bị ngã nhào xuống đất, nhưng người bị trượt chân đổi lại là anh, còn cô thì ngã sấp xuống trên thân thể trần truồng của anh. . . .
Bết bát nhất chính là —— thứ duy nhất che đậy ở trên cơ thể anh đã tụt mất rồi!
Nói cách khác, cả người cô nằm ở trên người anh, mà anh hoàn toàn không mặc quần áo.
“Tôi, tôi lập tức. . . .” Lúc cô phát hiện mình ngã ở trên người anh thì lo lắng muốn đứng bật dậy.
Anh đưa tay giữ chặt eo cô, bởi vì cô cứ vặn vẹo ở trên người anh, kết quả lại khiến cho bên dưới người anh có phản ứng.
“Đừng lộn xộn!” Anh thấp giọng ra lệnh
“Được. . . nhưng mà. . . A? Cái đó. . . . Cái thứ nóng nóng kia. . .” Cô có thể nhận ra được cái thứ vừa dài vừa cứng đó là gì, bởi vì cô đã nghiên cứu rất nhiều về phương diện này, chẳng qua là cái loại đụng chạm chân thực này khiến hai má cô lặng lẽ trở nên đỏ ửng.
Anh cực kỳ lúng túng, khẽ thở hổn hển: “Cậu trước hết đừng nên cử động. . . .”
“Ồ. . .được. . .” Cô cảm giác được thân thể của anh đang rất nóng, cũng cảm giác được tim anh đang đập rất nhanh. . . .
Lô Tư Hiền điều hòa hơi thở rồi mới nhìn cô, vốn muốn cô phối hợp động tác với mình để từ từ đứng dậy, thế nhưng vừa trông thấy gò má phiếm hồng, đôi mắt đen kiều diễm của cô, anh đã đổi ý rồi.
“Đường Mật. . . .” Hơi thở nóng rực của anh phả lên cổ cô.
Cô kìm lòng không nổi, khẽ run lên một chút: “Đừng gọi lung tung!”
“Không phải cậu tên là Đường Mật hay sao? Tớ gọi như vậy thì có gì sai? Hay là, tớ nên gọi cậu là Mật. . . hay Mật Đường?”
Giọng nói của anh tràn đầy từ tính, lại như mang theo dòng điện, phảng phất khiến toàn thân cô tê dại.
Đường Mật trừng mắt liếc anh: “Tôi. . .tôi muốn đứng dậy . . .”
“Cậu không thể chờ đợi được mà muốn nhìn thân thể của tớ rồi sao?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt đầy tà khí.
“Làm gì có?” Hai má của cô lại càng thêm đỏ rực.
“Nếu như bây giờ cậu đứng dậy thì sẽ thấy hết tất cả, bao gồm cả những nơi cậu không nên nhìn thì cũng sẽ nhìn thấy.”
“Tôi . . . tôi mới không muốn nhìn!” Cô cong môi: “Cậu. . . cậu đừng tưởng ai cũng có suy nghĩ giống cậu.”
“Mật Đường, cậu thật hiểu tớ, tớ quả thật muốn thấy cậu trần truồng.” Nụ cười của anh vô cùng ám muội.
Toàn thân cô run lên, cái cảm giác vừa thích lại vừa xấu hổ này khiến cho cô trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào thích ứng được.
Ánh mắt của anh cũng có chút tương tự như ánh mắt của nam chính trong những bộ phim A mà cô từng xem, không! Ánh mắt của anh còn nóng bỏng hơn nhiều, khiến toàn thân cô cũng không khỏi cảm thấy nóng lên.
“Mật Đường. . . .” Anh khẽ gọi tên cô, đôi con ngươi đen láy sâu không lường được, tựa như sắp cuốn cô vào bên trong.
Khoảnh khắc sắp bị anh làm mê muội, cô cắn môi, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào anh: “Tôi tên là Đường Mật, không phải là Mật Đường, đừng có tự tiện đổi tên tôi!”
Đáp lại cô là một tiếng cười khẽ, sau đó, anh bá đạo kéo thấp đầu của cô xuống, khi hai bờ môi vừa chạm vào nhau, anh lập tức trở nên tham lam đói khát mà mút vào thật mạnh.
Cô muốn chống cự, không muốn khuất phục, thế nhưng tay trái của anh lại ôm chặt lấy eo cô, tay phải lại đỡ sau đầu cô, cô ngồi trên người anh lại không ngừng giãy giụa như đang muốn kháng nghị, thế nhưng cô cũng cảm nhận được nơi nào đó nóng rực của anh đang có dấu hiệu trướng to. . . .
Anh thích cô, cũng rất muốn cô, nếu lần này cô đã tự động chạy tới cửa thì anh sẽ không khách khí nữa.
Anh muốn thuần phục cô!
“Đường Mật, cậu xem nhiều phim A như vậy nhưng lại chưa tự mình thể nghiệm cảm giác mất hồn đó, cậu không cảm thấy đáng tiếc sao?”
“Đó là chuyện của tôi!” Đường Mật vặn vẹo thân thể, nhưng cuối cùng vẫn bị anh ghìm chặt, không thể nào thoát được.
“Tớ nguyện ý làm vật thí nghiệm, để cho cậu tự mình thể nghiệm!”
Lô Tư Hiền vừa buông tay ra, Đường Mật lập tức đứng bật dậy.
Anh nằm trên mặt đất, nhìn thẳng vào cô, tựa như đang đợi cô kéo mình.
Đường Mật muốn đưa tay kéo anh, nhưng vừa duỗi tay ra lại lập tức rụt trở về.
Cậu ta mới không cần sự giúp đỡ của cô!
“Đi mà gọi Dương Viện Nguyệt tới kéo cậu!”
Sự ghen tuông và tức giận trong lòng cô vẫn chưa tiêu tan hết, chỉ trừng mắt liếc anh một cái, nhưng lúc khóe mắt vừa liếc thấy phái nam to lớn đang dựng đứng giữa hai chân anh thì cô lập tức trợn mắt há mồm.
Khuôn mặt của cô xinh xắn, lại ngồi vặn vẹo ở trên người anh, vô tình trở thành một liều thuốc kích thích khiến phái nam của anh mau chóng trướng to. . . . Cho tới bây giờ, lúc xem phim A cô vẫn không có cách nào quan sát cẩn thận hình ảnh như vậy được.
“Cậu đã nhìn thấy toàn bộ thân thể của tớ, cũng phải chịu trách nhiệm với tớ, mà từ đầu tới giờ tớ vẫn chưa hề chạm vào Dương Viện Nguyệt, là do cô ấy tự chạy đến ôm tớ thôi!” Anh tin rằng cô đã nấp ở một nơi nào đó để quan sát rõ ràng rồi.
“Cậu có thể đẩy cô ta ra mà!”
“Lúc đó tớ cũng giật mình! Đến lúc bình tĩnh lại thì cô ấy cũng đã buông ra rồi!” Anh không hề che lại thân thể của mình, vẫn cứ thoải mái phô ra vóc người để cho cô xem kỹ.
Sự kinh ngạc từ trong đôi mắt cô khiến anh hài lòng mỉm cười: “Thấy nó có to không?” Anh hỏi.
Cô gật đầu: “Rất to. . . Lại còn rục rịch nữa. . .”
Anh cố tình nhúc nhích nó khiến cô càng thêm kinh ngạc.
“Tôi có thể sờ nó được không?” Đồ thật so với trong phim quả nhiên có khác!
“Chúng ta có thể đổi địa điểm được không? Cho dù muốn làm vật thí nghiệm của cậu nhưng tớ không muốn phải nằm ở trên mặt đất đâu!” Anh vươn tay, cô lập tức dùng sức kéo anh dậy.
“Vào phòng tớ!”
Lô Tư Hiền nhặt khăn lông lên, đi vào phòng ngủ lấy máy sấy sấy tóc, mấy phút sau, mái tóc ngắn của anh đã được sấy khô.
Anh xoay người, trông thấy Đường Mật đang ngồi ở mép giường nhàm chán nhìn mình.
“Muốn bắt đầu chưa?” Lô Tư Hiền nhìn cô đầy hứng thú.
“Thật sự có thể sao?”
Đường Mật không hề e lệ, trong lòng cô chỉ cảm thấy tò mò, cô coi thân thể của anh thành một thứ để nghiên cứu, vậy nên không hề cảm thấy căng thẳng.
“Trước tiên hãy đóng cửa lại đi!”
Đường Mật vô cùng hăng hái chạy đi đóng cửa lại, còn vô cùng cẩn thận khóa kỹ, sau đó không thể chờ đợi mà nhào lên giường của anh.
“Cậu nằm xuống đi!” Cô ra lệnh: “Tôi muốn thực hành một chút trên cơ thể cậu, bây giờ cậu chính là vật thí nghiệm của tôi!”
“Cậu định làm gì?” Lô Tư Hiền miệng đắng lưỡi khô, giọng nói có chút ồm ồm.
“Trước hết thì sẽ sờ nó một chút, sau đó sẽ liếm nó một chút. . . . Tôi muốn xác định những biểu cảm đó của nữ chính có thật sự giống như vậy hay không, cái đó của cậu. . . liếm vào có thật sự là ngon như vậy hay không?”
Nghe vậy, thân thể của anh lại càng trở nên nóng rực, máu trong người càng trở nên sôi sục, bên dưới cũng càng thêm trướng đau.
“Cậu có thể thử một chút!” Anh vô cùng hoan nghênh đưa tới.
“Ừm!” Bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô hơi lạnh, nhẹ nhàng chạm vào phái nam của anh.
Cảm xúc nhẵn mịn này. . . .
Cô còn tưởng rằng nó rất thô ráp, không ngờ lại nhẵn mịn như vậy.
Trên khuôn mặt cô tràn đầy vẻ tò mò, bởi vì một bàn tay không thể nắm hết được phái nam của anh, vậy nên cô dứt khoát dùng hai tay, vuốt lên vuốt xuống: “Làm như vậy có đúng không?”
Ánh mắt của anh bỗng trở nên sâu hơn, thân thể càng trở nên nóng rực: “Đúng rồi. . . Nhanh một chút nữa. . .”
Hô hấp của cô trở nên dồn dập, đôi bàn tay nhanh chóng cử động, hai chân lại không tự chủ mà khép lại.
Cô cảm thấy thân thể mình rất nóng, bụng dưới cũng có chút là lạ. . . .
Khi ngón tay của cô vô tình chạm phải tinh hoàn mềm mại nhạy cảm thì anh khẽ rên nhẹ một tiếng.
Cô sợ hết hồn, động tác trên tay bất chợt dừng lại.
“Tiếp tục đi. . . .”
Đôi mắt lộ rõ dục vọng của anh khiến cô cảm thấy đầu gối của mình như mềm nhũn, không thể quỳ vững.
“Cậu làm tiếp đi. . . đừng dừng lại!” Giọng nói của anh khản đặc như thể có gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng, khiến lòng cô run rẩy, khắp người cũng trở nên nóng ran.