Author: Karly Yang
__________________________
Chu Hiểu Lam liếc nhìn Chu phu nhân từ ngoài cửa bước vào. Đôi mắt, sống mũi đỏ hoe.
Chu phu nhân vội ôm cô vào lòng, xoa lưng rồi an ngủi cô.
"Con gái, được rồi đừng khóc nữa! Cha con chỉ là muốn tốt cho con nên mới làm vậy, ông ấy thực sự rất lo sau này khi chúng ta mất sẽ không còn ai chăm sóc cho con được"
"Mẹ... con biết hai người chỉ muốn tốt cho con... nhưng mà con không thể... yêu thêm một ai nữa rồi, trái tim con chứa Cố Thần đã quá đủ..."
Chu Hiểu Lam khịt khịt mũi, vừa nói vừa nấc lên trông rất đáng thương.
Chu phu nhân thở dài, để cô gục vào lòng, tay vỗ lưng cô.
"Tiểu hài tử ngốc nghếch, con hiện tại nằm trong lòng mẹ lại làm ta nhớ đến con của hai mươi mấy năm trước. Lúc đó khả ái, nhỏ bé vậy mà giờ đã lớn lên thực xinh đẹp. Nhưng cho dù thế nào thì vẫn là tiểu bảo bối của chúng ta, cha mẹ thấy con thực đau lòng... "
"Khi con vừa mới từ trong bụng mẹ được sinh ra, cha con ông ấy yếu đuối lắm, bế con trong tay vừa khóc vừa khen con dễ thương, không biết có phải muốn làm người ta chết cười hay không, đến mẹ còn không khóc trông khó coi vậy nữa!"
"Mẹ từng nói ông ấy: Anh thường ngày uy nghiêm, chịu đau cũng không nhăn mặt, giờ vừa khóc vừa nói mà để ai nhìn thấy xem có bị cười cho không!?"
Bà dừng lại một chút, cúi xuống nhìn Chu Hiểu Lam, hỏi:
"Con biết ông ấy trả lời thế nào không?"
Chu Hiểu Lam hiếu kì, lắc lắc đầu.
Chu phu nhân nói tiếp
Ông ấy đáp " Còn gái chúng ta sinh ra đã động lòng người, nghiêng nước nghiêng thành, đi đến chỗ nào hoa nở chỗ đó, người ta nhìn thấy không ghen tị đi còn cười được? Mà có cười thì chính là cười bản thân không có phúc, tuyệt đối không phải cười anh! "
Chu Hiểu Lam bị thu hút vào câu chuyện xưa. Cô không ngờ thường ngày cha đối xử với cô có chút nghiêm khắc nhưng hoá ra lại là thương cô đến vậy.
"E hèm! Hai người là đang nói xấu gì tôi đó? "
Cuộc nói chuyện bị cắt đứt bởi tiếng của Chu Lão gia, ông nói với chất giọng hơi đùa cợt. Chu Hiểu Lam biết ông muốn dỗ mình vui.
"Sao anh lại lên đây? Hồ Liễu về rồi?"
Chu phu nhân hướng Chu Lão gia hỏi.
"Ừ, cậu ta nói có chuyện gấp nên về trước rồi, còn muốn anh giúp nói lời chào với hai người vì không muốn làm phiền "
Chu Lão gia tiến lại phía hai người, kéo một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, sau đó nhìn Chu Hiểu Lam, nắm lấy tay cô.
" Hiểu Hiểu, cha chỉ muốn con có được hạnh phúc thôi nên đừng giận cha nữa được không? Con giận như vậy thì trái tim bé nhỏ của ta sao chịu nổi? "
Chu Phu nhân và Chu Hiểu Lam cùng phì cười, Chu Hiểu Lam thấy thật hiếm khi cha đối với mình bày ra dáng vẻ của một lão ngoan đồng. Sự thất thì cô không có giận cha, vả lại còn thấy hạnh phúc vì được chiếm trọn tình yêu của phụ mẫu.
" Ưm, con không giận cha "
" Hảo, con gái ngoan thực hiểu chuyện a "
" Bất quá đây là lần cuối cùng, cha không được ép con lập hôn ước với người ta nữa đấy! "
Chu lão gia thở dài, gật đầu đồng ý nói "Được rồi!"
.....
Chu Hiểu Lam hiện tại ngồi trong phòng làm việc kiểm tra lại sổ sách, khuôn mặt rất nghiêm túc, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Từ ngoài chuyền ra tiếng gõ cửa, thư kí bước tới trước mặt cô, nói.
"Chị Chu, tối nay bảy giờ ba mươi phút chúng ta thay đổi lịch phải đi gặp khách hàng, chị thấy sao ạ? "
Tử Đồng là một cô thư ký đã làm việc cho Chu Hiểu Lam trong ba năm nay, bề ngoài hoạt bát, vui tính, nhỏ bé nhưng hiệu suất làm việc rất được, nghe nói còn tốt nghiệp đại học Hà Tịnh loại suất sắc – Một ngôi trường mà không phải muốn làm học được làm cấp trên như cô tuyệt nhiên không thể bắt lỗi được gì, vả lại có chút yên tâm. Vì bản tính tốt bụng nên cô rất yêu quý Tử Đồng, cô để cô ấy gọi mình là chị Chu, Tử Đồng cũng rất vui vẻ đồng ý.
" Là tổng giám đốc Hồ Liễu bên Hồ thị sao? "
" Dạ đúng vậy a, bên đó hẹn chị ở nhà hàng Sun set bàn công chuyện " Tử Đồng nhìn lịch trình trong tay, đáp.
Hừ, bàn công chuyện sao? Cô không thèm tin đâu nhé! Chắc chắn tên Hồ Liễu này muốn nói chuyện hôn ước tối qua, chẳng lẽ biểu hiện của cô chừa đủ diễn tả từ chối quyết liệt đâu? Vậy để xem anh ta muốn làm cái gì.
" Ừm, vậy em đồng ý đi! Còn gì nữa không? "
Tử Đồng dạ dạ vâng vâng báo cáo một lượt, sau đó đi ra ngoài.
Chu Hiểu Lam ngồi đăm chiêu suy nghĩ.
__________________________
Chu Hiểu Lam liếc nhìn Chu phu nhân từ ngoài cửa bước vào. Đôi mắt, sống mũi đỏ hoe.
Chu phu nhân vội ôm cô vào lòng, xoa lưng rồi an ngủi cô.
"Con gái, được rồi đừng khóc nữa! Cha con chỉ là muốn tốt cho con nên mới làm vậy, ông ấy thực sự rất lo sau này khi chúng ta mất sẽ không còn ai chăm sóc cho con được"
"Mẹ... con biết hai người chỉ muốn tốt cho con... nhưng mà con không thể... yêu thêm một ai nữa rồi, trái tim con chứa Cố Thần đã quá đủ..."
Chu Hiểu Lam khịt khịt mũi, vừa nói vừa nấc lên trông rất đáng thương.
Chu phu nhân thở dài, để cô gục vào lòng, tay vỗ lưng cô.
"Tiểu hài tử ngốc nghếch, con hiện tại nằm trong lòng mẹ lại làm ta nhớ đến con của hai mươi mấy năm trước. Lúc đó khả ái, nhỏ bé vậy mà giờ đã lớn lên thực xinh đẹp. Nhưng cho dù thế nào thì vẫn là tiểu bảo bối của chúng ta, cha mẹ thấy con thực đau lòng... "
"Khi con vừa mới từ trong bụng mẹ được sinh ra, cha con ông ấy yếu đuối lắm, bế con trong tay vừa khóc vừa khen con dễ thương, không biết có phải muốn làm người ta chết cười hay không, đến mẹ còn không khóc trông khó coi vậy nữa!"
"Mẹ từng nói ông ấy: Anh thường ngày uy nghiêm, chịu đau cũng không nhăn mặt, giờ vừa khóc vừa nói mà để ai nhìn thấy xem có bị cười cho không!?"
Bà dừng lại một chút, cúi xuống nhìn Chu Hiểu Lam, hỏi:
"Con biết ông ấy trả lời thế nào không?"
Chu Hiểu Lam hiếu kì, lắc lắc đầu.
Chu phu nhân nói tiếp
Ông ấy đáp " Còn gái chúng ta sinh ra đã động lòng người, nghiêng nước nghiêng thành, đi đến chỗ nào hoa nở chỗ đó, người ta nhìn thấy không ghen tị đi còn cười được? Mà có cười thì chính là cười bản thân không có phúc, tuyệt đối không phải cười anh! "
Chu Hiểu Lam bị thu hút vào câu chuyện xưa. Cô không ngờ thường ngày cha đối xử với cô có chút nghiêm khắc nhưng hoá ra lại là thương cô đến vậy.
"E hèm! Hai người là đang nói xấu gì tôi đó? "
Cuộc nói chuyện bị cắt đứt bởi tiếng của Chu Lão gia, ông nói với chất giọng hơi đùa cợt. Chu Hiểu Lam biết ông muốn dỗ mình vui.
"Sao anh lại lên đây? Hồ Liễu về rồi?"
Chu phu nhân hướng Chu Lão gia hỏi.
"Ừ, cậu ta nói có chuyện gấp nên về trước rồi, còn muốn anh giúp nói lời chào với hai người vì không muốn làm phiền "
Chu Lão gia tiến lại phía hai người, kéo một chiếc ghế gỗ, ngồi xuống, sau đó nhìn Chu Hiểu Lam, nắm lấy tay cô.
" Hiểu Hiểu, cha chỉ muốn con có được hạnh phúc thôi nên đừng giận cha nữa được không? Con giận như vậy thì trái tim bé nhỏ của ta sao chịu nổi? "
Chu Phu nhân và Chu Hiểu Lam cùng phì cười, Chu Hiểu Lam thấy thật hiếm khi cha đối với mình bày ra dáng vẻ của một lão ngoan đồng. Sự thất thì cô không có giận cha, vả lại còn thấy hạnh phúc vì được chiếm trọn tình yêu của phụ mẫu.
" Ưm, con không giận cha "
" Hảo, con gái ngoan thực hiểu chuyện a "
" Bất quá đây là lần cuối cùng, cha không được ép con lập hôn ước với người ta nữa đấy! "
Chu lão gia thở dài, gật đầu đồng ý nói "Được rồi!"
.....
Chu Hiểu Lam hiện tại ngồi trong phòng làm việc kiểm tra lại sổ sách, khuôn mặt rất nghiêm túc, đôi lông mày hơi nhíu lại.
Từ ngoài chuyền ra tiếng gõ cửa, thư kí bước tới trước mặt cô, nói.
"Chị Chu, tối nay bảy giờ ba mươi phút chúng ta thay đổi lịch phải đi gặp khách hàng, chị thấy sao ạ? "
Tử Đồng là một cô thư ký đã làm việc cho Chu Hiểu Lam trong ba năm nay, bề ngoài hoạt bát, vui tính, nhỏ bé nhưng hiệu suất làm việc rất được, nghe nói còn tốt nghiệp đại học Hà Tịnh loại suất sắc – Một ngôi trường mà không phải muốn làm học được làm cấp trên như cô tuyệt nhiên không thể bắt lỗi được gì, vả lại có chút yên tâm. Vì bản tính tốt bụng nên cô rất yêu quý Tử Đồng, cô để cô ấy gọi mình là chị Chu, Tử Đồng cũng rất vui vẻ đồng ý.
" Là tổng giám đốc Hồ Liễu bên Hồ thị sao? "
" Dạ đúng vậy a, bên đó hẹn chị ở nhà hàng Sun set bàn công chuyện " Tử Đồng nhìn lịch trình trong tay, đáp.
Hừ, bàn công chuyện sao? Cô không thèm tin đâu nhé! Chắc chắn tên Hồ Liễu này muốn nói chuyện hôn ước tối qua, chẳng lẽ biểu hiện của cô chừa đủ diễn tả từ chối quyết liệt đâu? Vậy để xem anh ta muốn làm cái gì.
" Ừm, vậy em đồng ý đi! Còn gì nữa không? "
Tử Đồng dạ dạ vâng vâng báo cáo một lượt, sau đó đi ra ngoài.
Chu Hiểu Lam ngồi đăm chiêu suy nghĩ.