Buổi sáng 10 giờ kém 15, An Vũ Hàng và Thời Nhiễm cùng nhau đến phòng học. Lúc này trong phòng học đã có khá đông sinh viên, mọi người hoặc là tụm năm tụm ba nói chuyện phiếm, hoặc là cúi đầu chép bài, bởi vì chưa vào buổi học, cho nên dù có ồn một chút cũng không sao cả. An Vũ Hàng xuất hiện, khiến cả lớp đang ồn ào nói chuyện đột nhiên an tĩnh, có vẻ có chút xấu hổ. Nhưng không được vài giây, lại khôi phục bộ dạng bình thường, tựa như cái gì cũng chưa phát sinh vậy.
An Vũ Hàng cũng không để ý mấy chuyện này, cậu biết không khí đột nhiên an tĩnh và ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của một vài bạn học hơn phân nửa là bởi vì bài post kia. Tuy rằng bài post đã xóa, nhưng không ai có thể cam đoan bạn học đang ngồi đây không ai nhìn thấy, cũng không ai đảm bảo được rằng có người nhìn thấy rồi sẽ không ôm tâm tính tò mò hoặc nghi hoặc mà đi thảo luận chuyện này. Cậu có thể làm chỉ là duy trì bình tĩnh, bởi vì cậu không hề làm sao điều gì, tuy rằng An Vũ Hàng không biết chuyện cậu là Gay, nhưng cậu cũng chưa từng bởi vì bản thân là Gay mà cảm thấy mất thể diện. Đây là vấn đề về gien, không phải là thứ cậu có thể lựa chọn.
Viên Gia và Địch Tư Húc còn chưa tới, Thời Nhiễm tìm một vị trí tương đối gần giữa, hai người ngồi vào, thuận tiện giúp Viên Gia và Địch Tư Húc chiếm vị trí. An Vũ Hàng mới vừa ngồi xuống, nam sinh ngồi cách cậu năm chỗ ngồi liền yên lặng mà thu dọn sách vở của mình, lặng lẽ thay đổi vị trí. Còn có ha ba bạn học ngồi trước và sau cũng thay đổi chỗ ngồi. Một giảng đường to như vậy, có người đổi vị trí là chuyện vô cùng bình thường, cũng không quá khiến người khác chú ý. Nhưng mà An Vũ Hàng vừa ngồi xuống, liền có người bắt đầu đổi vị trí, ít nhiều cũng có chút khiến người ta để ý, cảm giác như là đang nhằm vào An Vũ Hàng.
“Đừng để ý đến bọn họ.” Thời Nhiễm nhỏ giọng nói.
“Không có gì.” An Vũ Hàng cười cười, lấy sách vở ra, chuẩn bị vào buổi học. Cậu tuy rằng mẫn cảm, nhưng không phải người không chịu nổi mọi chuyện.
Không bao lâu, Viên Gia và Địch Tư Húc cũng đến, thấy An Vũ Hàng và Thời Nhiễm đã chiếm sẵn vị trí rồi, Viên Gia cười tủm tỉm mà đi tới, đặt mông ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh An Vũ Hàng.
“Hai người hôm nay đi sớm vậy.” Viên Gia cười nói, bình thường vẫn là cậu và Địch Tư Húc đi chiếm chỗ nhiều hơn.
“Là hai người dậy muộn hơn so với bình thường.” Thời Nhiễm nói.
“Trước khi ra cửa mẹ tui gọi điện tới, cho nên hơi trễ.” Viên Gia cười nói, sau đó cậu giảm thanh âm, hạ giọng nói: “Tui đã nhờ kỹ thuật đế điều tra rồi, cậu ta nói đối phương dùng IP công cộng, tìm không được người.”
“Nhằm vào Vũ Hàng?” Sau khi Thời Nhiễm nghe được, cũng hạ thấp giọng hỏi. Những người ngồi gần đều đã đổi chỗ, bọn họ nói nhỏ giọng như vậy sẽ không bị người ngoài nghe được.
“Ừm, nhất định là vậy. Nếu không dùng IP công cộng làm gì?” Viên Gia hừ một tiếng, nói: “Là hồ ly thì sớm muộn gì cũng phải lộ đuôi, tui đã tìm người giúp tui điều tra rồi, xem thử địa chỉ IP này đã từng gửi bài post nào khác không, hoặc là nhắn tin gì đó. Chẳng qua chắc sẽ không có kết quả nhanh vậy đâu.” Tuy rằng bình thường cậu thích trêu chọc An Vũ Hàng, nhưng thời điểm mấu chốt, Viên Gia tuyệt đối là người có thể vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống.
“Làm phiền ông rồi.” An Vũ Hàng nói.
“Anh em với nhau, nói phiền cái gì chứ.” Viên Gia không thèm để ý mà khoát khoát tay, sau đó lại nói: “Tui nói nè, ông nghĩ lại xem mình có đắc tội ai hay không? Nếu không ai lại thiếu đạo đức đi làm loại chuyện này như vậy chứ.”
Nếu như là IP bình thường, Viên Gia sẽ không nghĩ nhiều, cùng lắm là nghĩ có bạn học nào đó nhìn thấy Kha Tuấn Hân dây dưa với An Vũ Hàng nên muốn gây chú ý, gửi bài post lên. Nhưng hiện tại lại tra ra là IP công cộng, vậy thì lại khác.
An Vũ Hàng cẩn thận suy nghĩ, từ khi cậu tiến vào đại học F, chưa từng có xung đột gì với người khác, ngay cả cãi nhau còn không có. Mà gần đây chuyện duy nhất khiến cậu khó chịu chỉ có chuyện của Kha Tuấn Hân, nhưng diễn đàn của đại học F chỉ có sinh viên của đại học F biết, Kha Tuấn Hân cho dù có không biết xấu hỗ cỡ nào, cũng không đến mức tự mình đạo diễn ra chuyện như vậy. Hơn nữa loại người như Kha Tuấn Hân hẳn cũng sẽ khinh thường dùng IP công cộng, chỉ ước gì tất cả mọi người đều biết tính cách biến thái kia của anh ta. Lại nói, nếu thật sự là anh ta, phỏng chừng cũng sẽ không có chuyện vừa xóa bài post xong liền ngoan ngoãn mà mai danh ẩn tích.
“Thật sự nghĩ không ra.” An Vũ Hàng lắc đầu.
“Tui nói này…” Thời Nhiêm do dự nói: “Có thể là tên họ Kha kia không?”
“Không phải anh ta, đêm qua anh họ tui đã hỏi anh ta rồi. Loại người toàn thân khuyết điểm như anh ta, chỉ có một chỗ tốt duy nhất, chính là chưa bao giờ nói dối anh họ tui. Điểm ấy tui có thể bảo đảm.” Viên Gia chắc chắn nói, tuy rằng cậu rất ít tiếp xúc với Kha Tuấn Hân, nhưng anh họ có đôi khi sẽ nhắc đến người này, mỗi lần nói đến Kha Tuấn Hân, anh họ đều sẽ nhắc lại ưu điểm duy nhất này của anh ta một lần, tựa hồ đây chính là nguyên nhăn cơ bản nhất khiến cho tình bạn của bọn họ có thể tiếp tục đến bây giờ. Viên Gia một chút cũng không nghi ngờ, nếu Kha Tuấn Hân dám nói dối anh họ, anh ấy khẳng định sẽ cả đời không qua lại với Kha Tuấn Hân nữa.
“Vậy tui cũng không nghĩ ra ai được.” Thời Nhiễm nhún nhún vai, cậu không tin Kha Tuấn Hân, nhưng cậu tin tưởng Viên Gia.
Thời Nhiễm vừa dứt lời, giáo sư liền cầm sách tiến vào phòng. Đề tài cứ như vậy dừng lại, bốn người thành thật ngồi yên, chuẩn bị lên lớp.
Nội dung buổi học mặc dù có chút nhàm chán, nhưng mãi cầm bút viết ghi chú thì cũng trôi qua nhanh.
Nghỉ giữa tiết học, An Vũ Hàng đi toilet, Viên Gia liền lấy vở của An Vũ Hàng qua bắt đầu điên cuồng chép lại, Thời Nhiễm và Địch Tư Húc thì tùy ý nói chuyện trong game, chuẩn bị buổi tối đi cướp thương một lần nữa.
“Ê bà nói xem An Vũ Hàng có phải là Gay không?” Thanh âm của nữ sinh không lớn, nhưng đám Thời Nhiễm lại vừa vặn nghe được.
“Nam sinh lớn lên đẹp một chút đều là Gay, đàn ông đặc biệt ưu tú cũng là Gay.” Một nữ sinh khác thanh âm hơi thấp trả lời.
“Hắc hắc, vậy sao. Đàn ông tốt đều đi tìm đàn ông. Chẳng qua cho dù như vậy, tui vẫn cảm thấy Gay rất dễ thương mà!” Nữ sinh kia cười nói.
Ba người nhóm Thời Nhiễm nhất tề quay đầu lại, nữ sinh tóc dài nói Gay dễ thương thấy bọn họ nghe được những lời mình vừa nói, lập tức đỏ mặt, cúi đầu cắn ống hút uống sữa, không nói gì nữa, chỉ cần người học trong lớp này đều biết, An Vũ Hàng và ba người này quan hệ rất tốt. Mà nư sinh tóc hơi ngắn kia ngược lại vẻ mặt thản nhiên, còn cười với ba người một chút…
Thời Nhiễm quay đầu lên lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Hủ nữ thật sự là không nơi nào không có.”
“Đích xác, chẳng qua cũng rất đáng yêu.” Viên Gia cười nói: “Trong game không phải có rất nhiều sao.”
“Chỉ là tui không ngờ trong lớp học vậy mà cũng có…” Chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt của người khác, bổ não đừng giống như lỗ đen vũ trụ, Thời Nhiễm cũng không thấy phản cảm.
An Vũ Hàng từ toilet trở về, nhìn thấy hai người không biết đang thì thầm to nhỏ cái gì, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Viên Gia khoác vai cậu, cười hề hề đầy đê tiện nói: “Vũ Hàng, đối với chuyện bị người ta YY thành loại người thích hợp làm Gay nhất, có cảm tưởng gì?”
An Vũ Hàng liếc mắt nhìn cậu, nói: “Cậu hôm nay chưa uống thuốc?” An Vũ Hàng còn chưa muốn come out với ba người này, cho nên cậu cũng không muốn trả lời vấn đề này.
“Phắc, có biết Gay ghê tởm hay không hả, vậy mà còn thấy dễ thương?” Một nam sinh đeo kính ngồi cách hai nữ sinh không xa vẻ mặt khinh bỉ nói.
Nữ sinh tóc dài tức giận nhìn chằm chằm cậu ta, nói: “Mắc mớ gì tới ông?”
“Sự thật mà thôi. Người trong bài post ngày hôm qua là An Vũ Hàng phải không? Một thằng Gay mà còn làm chuyện nổi như vậy, không biết xấu hổ.” Nam sinh kia nói tiếp.
An Vũ Hàng nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nam sinh kia. Bạn học trong lớp cũng bởi vì giọng của nam sinh kia hơi lớn một chút mà đột nhiên trở nên yên tĩnh, đồng thời cũng có vài nam sinh có lẽ cũng có cùng suy nghĩ, ánh mắt nhìn An Vũ Hàng cũng có chút cười nhạo và xem thường. Trong bọn họ có một người quan hệ với Viên Gia tương đối tốt, tên là Trâu Đào.
Trâu Đào tựa người trên bàn, cười như không cười mà nói: “Viên Gia, ông vẫn nên cách xa An Vũ Hàng một chút đi. Cẩn thận bị lây bệnh thành Gay luôn, không tìm được bạn gái thì khổ.”
“Mẹ nó!” Viên Gia đập bàn đứng lên, nói: “Mày có ngon nói lại một lần nữa xem?! Đừng cho là tao mỗi ngày tươi cười với mày thì mày muốn nói gì thì nói, mày con mẹ nó thì tính là cái gì? Mày dám nói Vũ Hàng thêm một câu nữa thử xem!”
Bị nói trước mặt mọi người như vậy, Trâu Đào cũng thấy mất mặt, tức giận nói: “Thế nào? Mày không thấy bài post kia à? An Vũ Hàng ôm đàn ông, không phải là Gay thì là gì?”
Trâu Đào vừa mới dứt lời, Địch Tư Húc liền trực tiếp đứng lên, muốn đánh Trâu Đào, cậu trước nay là người động thủ không động khẩu. An Vũ Hàng muốn giữ chặt tay cậu muốn can cậu, nhưng giữa hai người còn có Thời Nhiễm đang ngồi. Địch Tư Húc đứng dậy quá nhanh, An Vũ Hàng không giữ được, nhưng cũng may Thời Nhiễm một phen kéo cậu lại, thanh âm lạnh lùng nói: “Tư Húc, ông đánh nhau với súc sinh, làm không tốt còn bị trường xử phạt, không đáng.”
“Mày nói ai súc sinh?” Trâu Đào cao giọng tức giận hỏi.
“Không phải mày lên tiếng trả lời sao?” Thời Nhiễm nhướng mày nhìn cậu ta, vẻ mặt trào phúng nói: “Chỉ số thông minh của mày không theo kịp cũng được đi, lại còn một chút cũng không biết tiến bộ, đầu óc nhồi toàn bả đậu. Hôm nào đó mày và bạn gái mày ôm nhau, tao chọn một góc độ và thời điểm tốt một chút chụp một bức ảnh, có phải cũng lập một post, tiêu đề tên là ‘Sinh viên khoa Văn họ Trâu cường bạo bạn học nữ không thành’ hay không?”
“Phụt…” Nữ sinh tóc dài ngồi phía sau nhịn không được, một ngụm sữa phun ra. Bạn học trong lớp cũng cười rộ lên theo, đích thật là có chuyện như vậy, nếu thật sự muốn tạo tiêu đề gây chú ý, khoa Văn bọn họ đáng làm thì vẫn làm thôi!
“Bức ảnh kia hiển nhiên là có người cố tình, An Vũ Hàng cũng không điên, sao có thể làm ra loại chuyện này ở trường học? Rốt cục là cậu ấy ngốc hay là đám không phân thị phi trấn đen các người ngốc?” Thời Nhiễm hừ mạnh một tiếng, nói với Trâu Đào: “Mày nói mày không có chỉ số thông minh cũng được đi, sao mà ngay cả chỉ số EQ cũng không có vậy? Mày sống cũng thật là đủ ‘tỉnh táo’.”
Thời Nhiễm trước giờ độc miệng, nói một lèo không chỉ mắng Trâu Đào, mà còn nói đùa tất cả mọi người, không khí vốn dĩ khẩn trương nhất thời hoàn toàn biến mất.
“Tui nói nè Trâu Đào, còn có ông nữa, tên là gì?” Nữ sinh tóc dài hất hất mặt về phía bàn nam sinh đeo kính đang ngồi, sau đó cũng không đợi đối phương trả lời, liền nói thẳng: “Được rồi, tui mặc kệ ông tên gì. Tui nói này, hai người tốt xấu gì cũng là sinh viên khoa Văn của một đại học hàng hiệu, có thể đừng có ăn ốc nói mò giống đám paparazzi được hay không, nghe tiếng gió đã nói có mưa, bộ sợ cho thiên hạ không loạn à?”
Mặt của Trâu Đào và nam sinh kia đều đỏ lên, nhưng đối phương là nữ, bọn họ cũng không thể làm gì.
“Còn có mấy người nói hùa theo nữa, khi còn bé giáo viên với ba mẹ mấy người không dạy mấy người là phải tôn trọng người khác sao? Người khác thế này cũng không liên quan gì đến mấy người, mấy người có tư cách gì vung tay muốn chân, ở đây ăn nói lung tung?”
“Đúng vậy, cũng không chậm trễ mấy người ăn cơm đi ngủ đi toilet, mấy người kích động cái cọng lông ấy.” Nữ sinh tóc ngắn cũng phụ họa, vài bạn học khác trong lớp cũng bắt đầu chỉ trích bọn Trâu Đào
“Người như vậy chính là tự cảm thấy mình tốt đẹp, như thể người ta là Gay thì nhất định sẽ coi trọng mình vậy, cũng không biết tự mình soi gương.”
“Ảnh chụp kia mơ hồ như vậy, cũng mệt mấy người nhận ra được là An Vũ Hàng. Tui với mấy đứa bạn trong phòng nhìn mãi mà vẫn không nhận ra là ai. Mấy người rốt cục muốn hại cậu ấy thế nào, mới chú ý cậu ấy như vậy?”
“Bức ảnh kia tám chín phần là cố ý chụp như vậy, nếu không tại sao sau khi bài post bị xóa thì chủ post cũng lập tức biến mất, có chứng cớ sao không lấy ra đi.”
“An Vũ Hàng, có thể đắc tội quân tử, chứ đừng đắc tội tiểu nhân.”
“Tui cũng không tin.”
“Tui… Tuy rằng cũng không tin, nhưng vẫn nhịn không được YY một chút…”
“Người đồng đạo a!!!”
“Còn nữa, Gay thì liên quan gì đến mấy người? Mấy người dựa vào cái gì mà khinh thường Gay?”
“Đúng vậy, không có giáo dục…”
…
Mọi người ông một câu tui một câu, một lúc sau, liền triệt để tẩy trắng chuyện bài post này, nhất trí đồng ý rằng có người cố ý hãm hại An Vũ Hàng.
Viên Gia cũng là người thông minh, mượn cơ hội nói chuyện đối phương là IP công cộng, điều này càng khiến cho mọi người xác định chủ post kia chính là vô cớ sinh sự.
Sự tình cứ như vậy được nghịch chuyển, trong lòng An Vũ Hàng cũng là ngũ vị tạp trần, từ tận đáy lòng cậu rất cám ơn nhiều bạn học quan tâm mình như vậy, giúp cậu biện giải, cũng giữ thái độ thiện ý mà đối đãi với người đồng tính luyến ái. Tuy rằng cậu sẽ không công khai come out, nhưng được thấu hiểu như vậy khiến cậu càng thêm vững tin rằng mình không hề sai. Đồng thời, cậu cũng biết cho dù thế giới này có thoáng đến cỡ nào, bao dung cỡ nào, chung quy cũng sẽ tồn tại một phần chán ghét, kỳ thị và phản đối người đồng tính luyến ái, việc này ở cứ nơi nào cũng không thể tránh khỏi, thậm chí còn có một chứng bệnh tâm lý tên là ‘Chứng sợ đồng tính’.
Cho nên việc cậu có thể làm chỉ là thả lỏng bản thân, giữ vững bình tĩnh, sống tốt cuộc sống của mình, làm chuyện mình nên làm, như vậy là đủ rồi.
Học xong toàn bộ tiết học hôm nay, đã là 5h30 chiều. Lười chen chúc đến quán cơm, Viên Gia xung phong nhận việc đi mua cơm hộp, bảo mọi người trở về phòng ngủ chờ trước.
Mở cửa phòng ngủ, An Vũ Hàng và Thời Nhiễm liền nhìn thấy Trần Lượng và Thôi Minh vũ cùng phòng đang thu dọn hành lý, bộ dạng như thể muốn dọn đi. Nhìn thấy bọn họ vào cửa, động tác trên tay hai người cũng không dừng lại, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, tựa hồ ở lại đây nhiều thêm một giây cũng không thể chịu đựng được…
Hết –
An Vũ Hàng cũng không để ý mấy chuyện này, cậu biết không khí đột nhiên an tĩnh và ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của một vài bạn học hơn phân nửa là bởi vì bài post kia. Tuy rằng bài post đã xóa, nhưng không ai có thể cam đoan bạn học đang ngồi đây không ai nhìn thấy, cũng không ai đảm bảo được rằng có người nhìn thấy rồi sẽ không ôm tâm tính tò mò hoặc nghi hoặc mà đi thảo luận chuyện này. Cậu có thể làm chỉ là duy trì bình tĩnh, bởi vì cậu không hề làm sao điều gì, tuy rằng An Vũ Hàng không biết chuyện cậu là Gay, nhưng cậu cũng chưa từng bởi vì bản thân là Gay mà cảm thấy mất thể diện. Đây là vấn đề về gien, không phải là thứ cậu có thể lựa chọn.
Viên Gia và Địch Tư Húc còn chưa tới, Thời Nhiễm tìm một vị trí tương đối gần giữa, hai người ngồi vào, thuận tiện giúp Viên Gia và Địch Tư Húc chiếm vị trí. An Vũ Hàng mới vừa ngồi xuống, nam sinh ngồi cách cậu năm chỗ ngồi liền yên lặng mà thu dọn sách vở của mình, lặng lẽ thay đổi vị trí. Còn có ha ba bạn học ngồi trước và sau cũng thay đổi chỗ ngồi. Một giảng đường to như vậy, có người đổi vị trí là chuyện vô cùng bình thường, cũng không quá khiến người khác chú ý. Nhưng mà An Vũ Hàng vừa ngồi xuống, liền có người bắt đầu đổi vị trí, ít nhiều cũng có chút khiến người ta để ý, cảm giác như là đang nhằm vào An Vũ Hàng.
“Đừng để ý đến bọn họ.” Thời Nhiễm nhỏ giọng nói.
“Không có gì.” An Vũ Hàng cười cười, lấy sách vở ra, chuẩn bị vào buổi học. Cậu tuy rằng mẫn cảm, nhưng không phải người không chịu nổi mọi chuyện.
Không bao lâu, Viên Gia và Địch Tư Húc cũng đến, thấy An Vũ Hàng và Thời Nhiễm đã chiếm sẵn vị trí rồi, Viên Gia cười tủm tỉm mà đi tới, đặt mông ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh An Vũ Hàng.
“Hai người hôm nay đi sớm vậy.” Viên Gia cười nói, bình thường vẫn là cậu và Địch Tư Húc đi chiếm chỗ nhiều hơn.
“Là hai người dậy muộn hơn so với bình thường.” Thời Nhiễm nói.
“Trước khi ra cửa mẹ tui gọi điện tới, cho nên hơi trễ.” Viên Gia cười nói, sau đó cậu giảm thanh âm, hạ giọng nói: “Tui đã nhờ kỹ thuật đế điều tra rồi, cậu ta nói đối phương dùng IP công cộng, tìm không được người.”
“Nhằm vào Vũ Hàng?” Sau khi Thời Nhiễm nghe được, cũng hạ thấp giọng hỏi. Những người ngồi gần đều đã đổi chỗ, bọn họ nói nhỏ giọng như vậy sẽ không bị người ngoài nghe được.
“Ừm, nhất định là vậy. Nếu không dùng IP công cộng làm gì?” Viên Gia hừ một tiếng, nói: “Là hồ ly thì sớm muộn gì cũng phải lộ đuôi, tui đã tìm người giúp tui điều tra rồi, xem thử địa chỉ IP này đã từng gửi bài post nào khác không, hoặc là nhắn tin gì đó. Chẳng qua chắc sẽ không có kết quả nhanh vậy đâu.” Tuy rằng bình thường cậu thích trêu chọc An Vũ Hàng, nhưng thời điểm mấu chốt, Viên Gia tuyệt đối là người có thể vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống.
“Làm phiền ông rồi.” An Vũ Hàng nói.
“Anh em với nhau, nói phiền cái gì chứ.” Viên Gia không thèm để ý mà khoát khoát tay, sau đó lại nói: “Tui nói nè, ông nghĩ lại xem mình có đắc tội ai hay không? Nếu không ai lại thiếu đạo đức đi làm loại chuyện này như vậy chứ.”
Nếu như là IP bình thường, Viên Gia sẽ không nghĩ nhiều, cùng lắm là nghĩ có bạn học nào đó nhìn thấy Kha Tuấn Hân dây dưa với An Vũ Hàng nên muốn gây chú ý, gửi bài post lên. Nhưng hiện tại lại tra ra là IP công cộng, vậy thì lại khác.
An Vũ Hàng cẩn thận suy nghĩ, từ khi cậu tiến vào đại học F, chưa từng có xung đột gì với người khác, ngay cả cãi nhau còn không có. Mà gần đây chuyện duy nhất khiến cậu khó chịu chỉ có chuyện của Kha Tuấn Hân, nhưng diễn đàn của đại học F chỉ có sinh viên của đại học F biết, Kha Tuấn Hân cho dù có không biết xấu hỗ cỡ nào, cũng không đến mức tự mình đạo diễn ra chuyện như vậy. Hơn nữa loại người như Kha Tuấn Hân hẳn cũng sẽ khinh thường dùng IP công cộng, chỉ ước gì tất cả mọi người đều biết tính cách biến thái kia của anh ta. Lại nói, nếu thật sự là anh ta, phỏng chừng cũng sẽ không có chuyện vừa xóa bài post xong liền ngoan ngoãn mà mai danh ẩn tích.
“Thật sự nghĩ không ra.” An Vũ Hàng lắc đầu.
“Tui nói này…” Thời Nhiêm do dự nói: “Có thể là tên họ Kha kia không?”
“Không phải anh ta, đêm qua anh họ tui đã hỏi anh ta rồi. Loại người toàn thân khuyết điểm như anh ta, chỉ có một chỗ tốt duy nhất, chính là chưa bao giờ nói dối anh họ tui. Điểm ấy tui có thể bảo đảm.” Viên Gia chắc chắn nói, tuy rằng cậu rất ít tiếp xúc với Kha Tuấn Hân, nhưng anh họ có đôi khi sẽ nhắc đến người này, mỗi lần nói đến Kha Tuấn Hân, anh họ đều sẽ nhắc lại ưu điểm duy nhất này của anh ta một lần, tựa hồ đây chính là nguyên nhăn cơ bản nhất khiến cho tình bạn của bọn họ có thể tiếp tục đến bây giờ. Viên Gia một chút cũng không nghi ngờ, nếu Kha Tuấn Hân dám nói dối anh họ, anh ấy khẳng định sẽ cả đời không qua lại với Kha Tuấn Hân nữa.
“Vậy tui cũng không nghĩ ra ai được.” Thời Nhiễm nhún nhún vai, cậu không tin Kha Tuấn Hân, nhưng cậu tin tưởng Viên Gia.
Thời Nhiễm vừa dứt lời, giáo sư liền cầm sách tiến vào phòng. Đề tài cứ như vậy dừng lại, bốn người thành thật ngồi yên, chuẩn bị lên lớp.
Nội dung buổi học mặc dù có chút nhàm chán, nhưng mãi cầm bút viết ghi chú thì cũng trôi qua nhanh.
Nghỉ giữa tiết học, An Vũ Hàng đi toilet, Viên Gia liền lấy vở của An Vũ Hàng qua bắt đầu điên cuồng chép lại, Thời Nhiễm và Địch Tư Húc thì tùy ý nói chuyện trong game, chuẩn bị buổi tối đi cướp thương một lần nữa.
“Ê bà nói xem An Vũ Hàng có phải là Gay không?” Thanh âm của nữ sinh không lớn, nhưng đám Thời Nhiễm lại vừa vặn nghe được.
“Nam sinh lớn lên đẹp một chút đều là Gay, đàn ông đặc biệt ưu tú cũng là Gay.” Một nữ sinh khác thanh âm hơi thấp trả lời.
“Hắc hắc, vậy sao. Đàn ông tốt đều đi tìm đàn ông. Chẳng qua cho dù như vậy, tui vẫn cảm thấy Gay rất dễ thương mà!” Nữ sinh kia cười nói.
Ba người nhóm Thời Nhiễm nhất tề quay đầu lại, nữ sinh tóc dài nói Gay dễ thương thấy bọn họ nghe được những lời mình vừa nói, lập tức đỏ mặt, cúi đầu cắn ống hút uống sữa, không nói gì nữa, chỉ cần người học trong lớp này đều biết, An Vũ Hàng và ba người này quan hệ rất tốt. Mà nư sinh tóc hơi ngắn kia ngược lại vẻ mặt thản nhiên, còn cười với ba người một chút…
Thời Nhiễm quay đầu lên lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Hủ nữ thật sự là không nơi nào không có.”
“Đích xác, chẳng qua cũng rất đáng yêu.” Viên Gia cười nói: “Trong game không phải có rất nhiều sao.”
“Chỉ là tui không ngờ trong lớp học vậy mà cũng có…” Chỉ cần không ảnh hưởng đến sinh hoạt của người khác, bổ não đừng giống như lỗ đen vũ trụ, Thời Nhiễm cũng không thấy phản cảm.
An Vũ Hàng từ toilet trở về, nhìn thấy hai người không biết đang thì thầm to nhỏ cái gì, bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Viên Gia khoác vai cậu, cười hề hề đầy đê tiện nói: “Vũ Hàng, đối với chuyện bị người ta YY thành loại người thích hợp làm Gay nhất, có cảm tưởng gì?”
An Vũ Hàng liếc mắt nhìn cậu, nói: “Cậu hôm nay chưa uống thuốc?” An Vũ Hàng còn chưa muốn come out với ba người này, cho nên cậu cũng không muốn trả lời vấn đề này.
“Phắc, có biết Gay ghê tởm hay không hả, vậy mà còn thấy dễ thương?” Một nam sinh đeo kính ngồi cách hai nữ sinh không xa vẻ mặt khinh bỉ nói.
Nữ sinh tóc dài tức giận nhìn chằm chằm cậu ta, nói: “Mắc mớ gì tới ông?”
“Sự thật mà thôi. Người trong bài post ngày hôm qua là An Vũ Hàng phải không? Một thằng Gay mà còn làm chuyện nổi như vậy, không biết xấu hổ.” Nam sinh kia nói tiếp.
An Vũ Hàng nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía nam sinh kia. Bạn học trong lớp cũng bởi vì giọng của nam sinh kia hơi lớn một chút mà đột nhiên trở nên yên tĩnh, đồng thời cũng có vài nam sinh có lẽ cũng có cùng suy nghĩ, ánh mắt nhìn An Vũ Hàng cũng có chút cười nhạo và xem thường. Trong bọn họ có một người quan hệ với Viên Gia tương đối tốt, tên là Trâu Đào.
Trâu Đào tựa người trên bàn, cười như không cười mà nói: “Viên Gia, ông vẫn nên cách xa An Vũ Hàng một chút đi. Cẩn thận bị lây bệnh thành Gay luôn, không tìm được bạn gái thì khổ.”
“Mẹ nó!” Viên Gia đập bàn đứng lên, nói: “Mày có ngon nói lại một lần nữa xem?! Đừng cho là tao mỗi ngày tươi cười với mày thì mày muốn nói gì thì nói, mày con mẹ nó thì tính là cái gì? Mày dám nói Vũ Hàng thêm một câu nữa thử xem!”
Bị nói trước mặt mọi người như vậy, Trâu Đào cũng thấy mất mặt, tức giận nói: “Thế nào? Mày không thấy bài post kia à? An Vũ Hàng ôm đàn ông, không phải là Gay thì là gì?”
Trâu Đào vừa mới dứt lời, Địch Tư Húc liền trực tiếp đứng lên, muốn đánh Trâu Đào, cậu trước nay là người động thủ không động khẩu. An Vũ Hàng muốn giữ chặt tay cậu muốn can cậu, nhưng giữa hai người còn có Thời Nhiễm đang ngồi. Địch Tư Húc đứng dậy quá nhanh, An Vũ Hàng không giữ được, nhưng cũng may Thời Nhiễm một phen kéo cậu lại, thanh âm lạnh lùng nói: “Tư Húc, ông đánh nhau với súc sinh, làm không tốt còn bị trường xử phạt, không đáng.”
“Mày nói ai súc sinh?” Trâu Đào cao giọng tức giận hỏi.
“Không phải mày lên tiếng trả lời sao?” Thời Nhiễm nhướng mày nhìn cậu ta, vẻ mặt trào phúng nói: “Chỉ số thông minh của mày không theo kịp cũng được đi, lại còn một chút cũng không biết tiến bộ, đầu óc nhồi toàn bả đậu. Hôm nào đó mày và bạn gái mày ôm nhau, tao chọn một góc độ và thời điểm tốt một chút chụp một bức ảnh, có phải cũng lập một post, tiêu đề tên là ‘Sinh viên khoa Văn họ Trâu cường bạo bạn học nữ không thành’ hay không?”
“Phụt…” Nữ sinh tóc dài ngồi phía sau nhịn không được, một ngụm sữa phun ra. Bạn học trong lớp cũng cười rộ lên theo, đích thật là có chuyện như vậy, nếu thật sự muốn tạo tiêu đề gây chú ý, khoa Văn bọn họ đáng làm thì vẫn làm thôi!
“Bức ảnh kia hiển nhiên là có người cố tình, An Vũ Hàng cũng không điên, sao có thể làm ra loại chuyện này ở trường học? Rốt cục là cậu ấy ngốc hay là đám không phân thị phi trấn đen các người ngốc?” Thời Nhiễm hừ mạnh một tiếng, nói với Trâu Đào: “Mày nói mày không có chỉ số thông minh cũng được đi, sao mà ngay cả chỉ số EQ cũng không có vậy? Mày sống cũng thật là đủ ‘tỉnh táo’.”
Thời Nhiễm trước giờ độc miệng, nói một lèo không chỉ mắng Trâu Đào, mà còn nói đùa tất cả mọi người, không khí vốn dĩ khẩn trương nhất thời hoàn toàn biến mất.
“Tui nói nè Trâu Đào, còn có ông nữa, tên là gì?” Nữ sinh tóc dài hất hất mặt về phía bàn nam sinh đeo kính đang ngồi, sau đó cũng không đợi đối phương trả lời, liền nói thẳng: “Được rồi, tui mặc kệ ông tên gì. Tui nói này, hai người tốt xấu gì cũng là sinh viên khoa Văn của một đại học hàng hiệu, có thể đừng có ăn ốc nói mò giống đám paparazzi được hay không, nghe tiếng gió đã nói có mưa, bộ sợ cho thiên hạ không loạn à?”
Mặt của Trâu Đào và nam sinh kia đều đỏ lên, nhưng đối phương là nữ, bọn họ cũng không thể làm gì.
“Còn có mấy người nói hùa theo nữa, khi còn bé giáo viên với ba mẹ mấy người không dạy mấy người là phải tôn trọng người khác sao? Người khác thế này cũng không liên quan gì đến mấy người, mấy người có tư cách gì vung tay muốn chân, ở đây ăn nói lung tung?”
“Đúng vậy, cũng không chậm trễ mấy người ăn cơm đi ngủ đi toilet, mấy người kích động cái cọng lông ấy.” Nữ sinh tóc ngắn cũng phụ họa, vài bạn học khác trong lớp cũng bắt đầu chỉ trích bọn Trâu Đào
“Người như vậy chính là tự cảm thấy mình tốt đẹp, như thể người ta là Gay thì nhất định sẽ coi trọng mình vậy, cũng không biết tự mình soi gương.”
“Ảnh chụp kia mơ hồ như vậy, cũng mệt mấy người nhận ra được là An Vũ Hàng. Tui với mấy đứa bạn trong phòng nhìn mãi mà vẫn không nhận ra là ai. Mấy người rốt cục muốn hại cậu ấy thế nào, mới chú ý cậu ấy như vậy?”
“Bức ảnh kia tám chín phần là cố ý chụp như vậy, nếu không tại sao sau khi bài post bị xóa thì chủ post cũng lập tức biến mất, có chứng cớ sao không lấy ra đi.”
“An Vũ Hàng, có thể đắc tội quân tử, chứ đừng đắc tội tiểu nhân.”
“Tui cũng không tin.”
“Tui… Tuy rằng cũng không tin, nhưng vẫn nhịn không được YY một chút…”
“Người đồng đạo a!!!”
“Còn nữa, Gay thì liên quan gì đến mấy người? Mấy người dựa vào cái gì mà khinh thường Gay?”
“Đúng vậy, không có giáo dục…”
…
Mọi người ông một câu tui một câu, một lúc sau, liền triệt để tẩy trắng chuyện bài post này, nhất trí đồng ý rằng có người cố ý hãm hại An Vũ Hàng.
Viên Gia cũng là người thông minh, mượn cơ hội nói chuyện đối phương là IP công cộng, điều này càng khiến cho mọi người xác định chủ post kia chính là vô cớ sinh sự.
Sự tình cứ như vậy được nghịch chuyển, trong lòng An Vũ Hàng cũng là ngũ vị tạp trần, từ tận đáy lòng cậu rất cám ơn nhiều bạn học quan tâm mình như vậy, giúp cậu biện giải, cũng giữ thái độ thiện ý mà đối đãi với người đồng tính luyến ái. Tuy rằng cậu sẽ không công khai come out, nhưng được thấu hiểu như vậy khiến cậu càng thêm vững tin rằng mình không hề sai. Đồng thời, cậu cũng biết cho dù thế giới này có thoáng đến cỡ nào, bao dung cỡ nào, chung quy cũng sẽ tồn tại một phần chán ghét, kỳ thị và phản đối người đồng tính luyến ái, việc này ở cứ nơi nào cũng không thể tránh khỏi, thậm chí còn có một chứng bệnh tâm lý tên là ‘Chứng sợ đồng tính’.
Cho nên việc cậu có thể làm chỉ là thả lỏng bản thân, giữ vững bình tĩnh, sống tốt cuộc sống của mình, làm chuyện mình nên làm, như vậy là đủ rồi.
Học xong toàn bộ tiết học hôm nay, đã là 5h30 chiều. Lười chen chúc đến quán cơm, Viên Gia xung phong nhận việc đi mua cơm hộp, bảo mọi người trở về phòng ngủ chờ trước.
Mở cửa phòng ngủ, An Vũ Hàng và Thời Nhiễm liền nhìn thấy Trần Lượng và Thôi Minh vũ cùng phòng đang thu dọn hành lý, bộ dạng như thể muốn dọn đi. Nhìn thấy bọn họ vào cửa, động tác trên tay hai người cũng không dừng lại, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, tựa hồ ở lại đây nhiều thêm một giây cũng không thể chịu đựng được…
Hết –