Một ngày sau khi gửi thư, An Vũ Hàng nhận được thư của sư huynh, nói cám ơn cậu đã hao tâm tổn trí, cũng bày tỏ rất thích con ngựa này, sẽ nuôi nấng cẩn thận.
Thấy sư huynh thích An Vũ Hàng cũng an tâm, dù sao đây mới là điều quan trọng nhất. Sau khi Lạc Hoa Độc Lập biết, liền nói An Vũ Hàng bất công, cậu cười đáp lại có cơ hội sẽ giúp anh lưu ý bắt một con.
Vi Vũ Yến Phi cũng gửi tin đến, sau khi biểu đạt một chút hâm mộ ghen tị với Sương Thiên Quyết, cũng bảo cậu về sau đừng vất vả đi bắt ngựa như vậy, trong lòng bọn họ cũng rất băn khoăn, dù sao An Vũ Hàng cũng không thật sự làm phiền bọn họ cái gì, lại còn đưa một phần lễ vật lớn như vậy. Bảo cậu về sau có chuyện gì cứ việc mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí. An Vũ Hàng cười đáp ứng, cũng bảo bọn họ không cần băn khoăn, nếu không về sau cậu cũng sẽ ngại ngùng cùng bọn họ chơi đùa. Nhưng cũng không đề cập tới việc cậu bắt Bôn Tiêu là vì có thể xứng với Tuyệt Ảnh, bởi vì đó đã không còn quan hệ với cậu nữa rồi, đó là chuyện của sư huynh và Yến ca.
Kỳ thật An Vũ Hàng rất rõ ràng, nuôi xong Bôn Tiêu nếu đem đi giao dịch, ít nhất có thể bán được 80 vạn kim. Nhưng cậu bắt con ngựa này chính là vì đưa cho sư huynh, hoàn toàn không có bất cứ ý tưởng mang nó đi bán nào. Cho nên cậu cũng không muốn sư huynh băn khoăn quá nhiều, chỉ cần sư huynh thích là được.
Thứ sau là đêm Bình An (Noel), rất nhiều học sinh sau khi kết thúc tiết học đều sẽ hẹn nhau đi ra ngoài chơi lễ, những trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố cũng sẽ kinh doanh suốt đêm, các loại chủ đề hoạt động rực rỡ muôn màu, mang theo không khí náo nức của lễ Giáng sinh.
Sau khi Viên Gia tan học liền đi theo đám bạn trong hội sinh viên cùng ra ngoài đi chơi, đây là hoạt động tập thể mà bọn họ đã định ra trước đó. Thời Nhiễm và Địch Tư Húc hai tên con trai độc thân cũng không ở lì trong phòng ngủ, mà chuẩn bị cùng nhau ra ngoài xem phim, ăn bữa cơm rồi trở về. Dù sao Giáng sinh cũng không phải lễ tình nhân, hai tên con trai đi cùng nhau cũng không có gì kỳ quái. Vốn dĩ bọn họ cũng muốn rủ An Vũ Hàng đi cùng, nhưng An Vũ Hàng còn phải làm thêm, hôm nay sẽ tan tầm muộn hơn một chút, cho nên mới không đi cùng hai người được.
Quán cà phê từ nửa tháng trước đã chuẩn bị bán những món liên quan đến chủ đề Giáng sinh, có món combo cho cả nhóm, cũng có món ăn tình nhân, đều chỉ cung ứng trong hai ngày này, giá cả dĩ nhiên cũng được định ra để phù hợp với hoàn cảnh.
Hôm nay trong quá phải buôn bán suốt đêm, cho nên thời gian làm việc của mọi người tạm thời bị đảo lộn, An Vũ Hàng hôm nay phải làm việc đến tận 8h mới có thể tan tầm, đương nhiên, thời gian tăng ca hơn 2 tiếng so với lịch tan tầm bình thường, ông chủ cũng sẽ trả gấp đôi tiền lương.
Thay đồng phục quán, An Vũ Hàng đi vào khu chế tác, hôm nay ngoại trừ cậu và Tiểu Phóng ra, còn có hai nhân viên làm ca trưa ngày hôm nay làm cùng, khu order cơm cũng nhiều thêm một nhân viên phục vụ, hiệu suất công tác nhờ đó cũng nhanh hơn. Còn chưa tới buổi tối, trong tiệm đã đầy khách ghé tiệm, đa phần là sinh viên hoặc các bạn trẻ, trong *** so với bình thường càng thêm náo nhiệt.
An Vũ Hàng đứng sau quầy pha chế, nghiêm túc pha cà phê. Rất nhiều người vào trong tiệm đều sẽ chọn một phần combo nước uống và món ăn Giáng sinh đặc biệt, ca phê chủ đề Giáng Sinh từng ly được bưng ra, bánh ngọt từng phần từng phần cũng được dọn lên, mỗi một phần ăn đều sẽ được tặng một viên kẹo socola làm thành hình cây thông Noel làm điểm tâm, vừa tinh xảo, lại tri lỷ, mà quan trọng nhất là có thể chiếm được độ hảo cảm của khách khứa.
“Xin hỏi vị nào là An Vũ Hàng tiên sinh?”
Nghe được tên của mình, An Vũ Hàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chàng trai trên quần áo in dòng chữ ‘Tiệm hoa tươi Tình Cảm Chân Thành’ trong tay ôm một bó hoa tươi, đang đứng trước quầy gọi món hỏi Duyệt Duyệt.
Duyệt Duyệt chỉ chỉ An Vũ Hàng đang ngẩng đầu nhìn, chàng trai kia lập tức mỉm cười đi qua, nói: “Chào ngài, đây là hoa của ngày, mời ký nhận.”
An Vũ Hàng cau mày nhìn bó hoa Phong Tín Tử (còn gọi là Dạ Lan Hương) mà chàng trai ôm tới, cảm thấy có chút mờ mịt, không biết là ai lại tặng một bó hoa to như vậy cho cậu vào lễ Giáng Sinh thế này. Nhưng nếu đã đưa tới, An Vũ Hàng cũng không tiện yêu cầu trả lại, làm khó chàng trai này, đành phải vươn tay tiếp nhận, sau đó ý tên mình lên vị trí ký nhận đơn hàng.
“Cám ơn.” Xuất phát từ phép lịch sự, An Vũ Hàng nói lời cám ơn đối với chàng trai giao hoa.
“Ngài khách sáo rồi, tạm biệt.” Chàng trai mỉm cười thu hồi đơn hàng, rời khỏi quán cà phê.
Kỳ thật khoảng thời gian này nhận được một bó hoa không phải chuyện gì mới mẻ, cho nên khách trong tiệm cũng không quá để ý đến bên này. Trong bó hoa cũng không có thư đính kèm, căn bản không thể nào biết được hoa này là do ai đưa. An Vũ Hàng thật không biết người nọ là cố ý giả vờ thần bí, hay là có ý đồ khác, nhưng bất kể thế nào, cậu một thằng con trai lại nhận được một bó hoa to, cũng sẽ không cảm thấy cao hứng gì.
Đặt hoa trên bang ghế ở một bên, An Vũ Hàng chuẩn bị đi rửa tay, sau đó tiếp tục trở về làm việc, mới vừa đi tới chỗ bồn rửa tay ở khu nghỉ ngơi, di động liền vang lên.
Là một dãy số xa lạ, An Vũ Hàng do dự trong chốc lát, vẫn là ấn nhận cuộc gọi.
“Alô, ai vậy ạ?”
“Nhận hoa được chưa?” Bên kia truyền đến thanh âm có chút ngả ngớn của Kha Tuấn Hân.
An Vũ Hàng lập tức nhăn mày, trong lòng có loại ghê tởm nói không nên lời, đang định trực tiếp cúp điện thoại, Kha Tuấn Hân bên kia liền mở miệng tiếp.
“An Vũ Hàng, Tiết Dập mặc dù là bạn của tôi, nhưng cậu ấy không quản được tôi. Tôi chỉ là không muốn cứng đối cứng với cậu ấy thôi.” Kha Tuấn Hân cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: “Hiện tại tuy rằng tôi không ở tại D thị, nhưng em phải hiểu được, dây thừng rắc chắc cỡ nào, cũng buộc không được chân một người thật sự muốn chạy. Tôi cuối cùng sẽ trở về, em chờ đó.”
An Vũ Hàng quả thật nói với anh ta thêm một chữ cũng ngại nhiều, dứt khoát cúp điện thoại, tay cũng không them rửa, trở lại khu chế tác, cầm lấy bó hoa đi thẳng ra cửa, sau đó nó cũng chịu cùng loại đãi ngộ như bó hoa hồng lần trước, An Vũ Hàng ném thẳng bó hoa Phong Tín Tử kia vào cùng một thùng rác. Vỗ vỗ tay, cũng không quay đầu lại đi vào trong tiệm.
Duyệt Duyệt làm cái mặt quỷ với Tiểu Phóng —— Vũ Hàng làm sao vậy?
Tiểu Phóng nhún nhún vai —— Không biết…
Rửa tay xong, An Vũ Hàng trở lại khu chế tác, tuy rằng tâm tình vẫn không tốt, nhưng không thể sơ xuất công việc. Cũng may mắn không phải là khu gọi cơm, không cần lúc nào cũng phải duy trì tươi cười, chỉ cần pha tốt cà phê của mình là được.
Lúc gần 6h tối, di động An Vũ Hàng lần thứ hai vang lên, lúc này là tin nhắn. An Vũ Hàng lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là Tiêu Mộc Từ gửi tới, nội dung chỉ có một câu —— Hôm nay có tan ca đúng giờ không?
An Vũ Hàng cảm thấy câu hỏi không đầu không đuôi này có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành thành thật thật mà trả lời, cậu phải đến 8h30 mới có thể tan ca. Không bao lâu, Tiêu Mộc Từ bên kia gửi tớ một chữ ‘Ừ’, liền không còn động tĩnh. An Vũ Hàng vội vàng pha cà phê, cũng không để ý, bận rộn quá cho nên cũng quên luôn chuyện này.
Đến lúc sắp 8h30, nhân viên thay ca với An Vũ Hàng thay đổi quần áo, đi vào khu chế tác. Chị Mạn bảo An Vũ Hàng có thể tan ca, cũng chuẩn bị cho cậu một phần điểm tâm Giáng Sinh đặc biệt để cậu mang về.
An Vũ Hàng chào tạm biệt nhân viên trong quán, liền đi vào phòng nghỉ thay đồ, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Đẩy cửa lớn quán cà phê ra, không khí lạnh đánh úp tới, An Vũ Hàng quấn chặt khăn quàng cổ, đi về hướng ga tàu điện ngầm. Nhưng mới vừa đi đến bãi đậu xe trước cửa tiệm, đã bị người kéo cánh tay lại. An Vũ Hàng lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo nét cười của Tiêu Mộc Từ tiến vào tầm mắt.
“Tiêu ca?” An Vũ Hàng trừng to mắt, có vẻ thực kinh ngạc.
“Ừ, trở về trường học?” Tiêu Mộc Từ hỏi. Anh không mặc nhiều như An Vũ Hàng, nhưng thoạt nhìn không thấy lạnh chút nào.
“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu.
“Nếu không có hẹn trước, vậy cùng tôi qua đêm Bình An đi.” Tiêu Mộc Từ nhìn vào mắt An Vũ Hàng nói.
An Vũ Hàng kinh ngạc nhìn anh, cười nói: “Đêm Bình An anh cư nhiên không đi hẹn hò?” Trong mắt cậu, người như Tiêu Mộc Từ khẳng định không thiếu người theo đuổi, chỉ nhìn xem anh có vừa ý hay không thôi.
“Hiện tại hẹn cậu không phải là được rồi sao?” Ý cười của Tiêu Mộc Từ sâu hơn một chút.
An Vũ Hàng bật cười, “Vâng.” Đêm Bình An còn chưa qua, cho dù là hẹn ai, thì cũng tính là hẹn.
Tiêu Mộc Từ giơ tay giúp cậu chỉnh lại cái mũ trên đầu, nói: “Đi thôi.”
An Vũ Hàng cũng không hỏi đi đâu, chỉ đi theo phía sau Tiêu Mộc Từ.
Đi không bao xa, hai người liền đi vào một tòa cao ốc văn phòng. An Vũ Hàng không hiểu mà ngẩng đầu nhìn anh.
Tiêu Mộc Từ ấn thang máy, nói: “Hôm nay người bên ngoài rất nhiều, cho nên chúng ta không đi ra góp vui, ăn ở trong phòng làm việc tôi đi, cũng an tĩnh hơn.”
“Được.” An Vũ Hàng cũng không ý kiến gì, nhìn tình huống trong quán hôm nay, cậu biết ngay ở nhà hàng chỉ có hơn chứ không kém.
Thang máy chậm rãi lên tới tầng 29, sau khi mở cửa, An Vũ Hàng liền đi ra theo Tiêu Mộc Từ, ngẩng đầu liền nhìn thấy tên gọi công ty —— Công ty TNHH Khoa Học Kỹ Thuật Mạng Thú Ý.
“Đây là… Công ty kỹ thuật mạng Thú Ý?” An Vũ Hàng kinh ngạc hỏi.
“Cậu cũng biết Thú Ý?” Tiêu Mộc Từ mỉm cươi hỏi cậu.
“Đương nhiên biết.” An Vũ Hàng nói xong, lại bổ sung: “Chỉ cần có chơi game, ai cũng sẽ biết.”
Phàm là game thủ, sao có thể không biết Thú Ý? Nó là trung tâm quy tụ và cung cấp các loại game online lớn nhất trong nước hiện tại, bao gồm mạng lưới tư liệu của các game online trong và ngoài nước, diễn đàn, trực tiếp, mua bán account, nạp tiền vào game, phát triển phần mềm, cũng thầu luôn các giải đấu game chuyên nghiejep quốc tế và các hoạt động game khác. Bởi vì có năng lực tổ chức ưu tú, quản lý nghiêm cẩn cùng với phụ vụ khách hàng rất tâm lý, ở trong và ngoài nước đều được hưởng ứng và khen ngợi rất nhiều. Đối với game thủ mà nói, không quản bạn yêu cầu cái gì, chơi ở game nào, đều có thể tìm được ở Thú Ý. Mua bán account cũng đặc biệt an toàn, cho nên rất được đông đảo game thủ yêu thích và ủng hộ.
An Vũ Hàng chính là người ủng hộ trung thành của Thú Ý, toàn bộ công lược đánh phó bản của cậu trước giờ đều là tìm được ở đây, hơn nữa admin của diễn đàn cũng biên tập và phân loại vô cùng kỹ càng tỉ mỉm, tìm kiếm vô cùng thuận lợi.
“Cậu cũng chơi game?” Tiêu Mộc Từ đẩy lớp cửa thủy tinh phía ngoài cùng, bảo cậu tiến vào khu văn phòng.
“Có, chẳng qua chơi không nhiều lắm.” An Vũ Hàng trả lời. Khu làm việc không có ai, chỉ có mấy cái đèn màu cam đang tỏa sáng.
“Ừm, chơi thích hợp một chút, xem như thả lỏng cũng không tệ. Nhưng phải cẩn thận bị trầm mê vào đó.” Tiêu Mộc Từ dẫn theo An Vũ Hàng quẹo trái rồi tiếp tục đi vào trong.
“Tôi biết.” Mấy thứ như game online này thật sự rất dễ khiến người ta trầm mê, nhất là người trong lòng bạc nhược không ý chí.
Tiêu Mộc Từ đẩy cánh cửa bằng gỗ ở cuối hành lang: “Vào đi.”
An Vũ Hàng đi vào, văn phòng rộng rãi sáng ngời khiến cậu không tự giác mà thả chậm cước bộ, có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phái Tiêu Mộc Từ, hỏi: “Đây là văn phòng của anh?”
“Ừ. Tùy ý ngồi đi.” Tiêu Mộc Từ đóng cửa lại, cởi áo khoác treo ở một bên.
An Vũ Hàng cẩn thận đánh giá nơi này, bàn công tác to như vậy không thể nghi ngờ là nhân vật chính ở nơi này, dồ trên bàn rất nhiều, nhưng bắt mắt nhất phải kể tới mấy chồng văn kiện kia, cho người ta một loại cảm giác công việc vô cùng nặng nề. Ngay bên trái cậu là một bàn hội nghị hình chữ nhật dài, không lớn, có lẽ có thể ngồi khoảng trên dưới 10 người. Bên phải là khu đặt sô pha, hẳn là dùng để chiêu đãi khách. Trừ cái này ra, trong phòng làm việc còn có hai cánh cửa, phân biệt là bên trái bên phải, đều đang đóng lại, không biết dừng để làm gì. Mà khiến An Vũ Hàng cảm thấy hứng thú nhất chính là cửa sổ sát đất rộng rãi thoáng đãng ở đây, từ độ cao 29 tầng có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm thành phố.
“Thích nơi này?” Tiêu Mộc Từ mỉm cười hỏi.
An Vũ Hàng thu hồi tầm mắt, hỏi: “Văn phòng của Thú Ý đều lớn như vậy?”
Tiêu Mộc Từ giúp cậu cởi mũ ra, nói: “Chỉ có nơi này khá lớn thôi.”
“Vì sao?” An Vũ Hàng cũng không cảm thấy động tác của Tiêu Mộc Từ có vấn đề gì, đưa tay gỡ găng-tay ra, đặt trên ghế sô pha.
“Bởi vì Thú Ý là của tôi.” Thanh âm của Tiêu Mộc Từ không lớn, nhưng nói rất rõ ràng.
Bàn tay đang cởi khăn quàng cổ của An Vũ Hàng thoáng dừng lại, trừng to mắt hỏi: “Có… ý gì?”
Tiêu Mộc Từ cười càng sâu hơn, nói: “Tôi là ông chủ của Thú Ý, Thú Ý là do tôi lập ra.”
An Vũ Hàng quả thực không biết phải hình dung tâm tình của mình hiện tại như thế nào, có kinh ngạc, có khiếp sợ, càng có chút không thể tin được, cậu vốn tưởng rằng Tiêu Mộc Từ có thể là trưởng phòng hoặc là giám đốc ngành gì đó, nhưng không nghĩ tới cư nhiên lại là ông chủ, còn là ông chủ của Thú Ý.
“Tôi cho rằng Viên Gia đã nói với cậu rồi.”
“Không có…” Khó trách lúc trước khi Tiêu Mộc Từ truyền ra scandal, Viên Gia một bộ giữ kín như bưng, hóa ra là có một tầng giá trị con người này, cho nên mới không tiện nhiều lời.
“Nhóc ấy khó được lúc có thể giữ bí mật.” Tiêu Mộc Từ cũng không quá để ý, hỏi An Vũ Hàng: “Sau khi tốt nghiệp có hứng thú đến Thú Ý làm việc không?”
“Tôi?”
“Không thì là ai?” Tiêu Mộc Từ giúp cậu cởi khăn quàng cổ ra.
Ngón tay ấm áp trong lúc lơ đãng cọ vào cằm An Vũ Hàng, cậu không tự giác mà rụt người lại một chút, vội vàng cầm lấy cái khăn quàng cổ cơ bản đã được cởi ra khỏi cổ mình, nói: “Tôi chỉ sợ không đạt được yêu cầu của Thú Ý.”
Tiêu Mộc Từ ngược lại không ép buộc, dù sao cách thời gian An Vũ Hàng tốt nghiệp còn rất xa, việc này về sau lại nói cũng không muộn. Đi tới mở cánh cửa ở phía sau khu sô pha, Tiêu Mộc Từ nói với An Vũ Hàng: “Vào đây rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng.” An Vũ Hàng cũng đói bụng, sau khi cởi áo khoác, cũng bước nhanh theo. Vào cửa mới phát hiện nơi này là một gian phòng nghỉ, trong phòng có giường, có tủ quần áo và TV, còn có phòng tắm và buồng vệ sinh độc lập.
“Anh thường xuyên tăng ca sao?” Nếu tăng ca đến khuya, ở chỗ này nghỉ ngơi cũng không tệ.
“Không có, chỉ là nghỉ trưa mà thôi.” Tiêu Mộc Từ mở đèn toilet, bảo cậu tiến vào.
An Vũ Hàng gật gật đầu, cũng không hỏi gì nữa.
Sau khi hai người rửa tay xong, trở lại văn phòng, Tiêu Mộc Từ mang hai cái hộp đựng thức ăn to ở trên bàn trà xách qua đặt lên bàn trà bên khu sô pha.
“Vừa được đưa tới trước khi tôi đến tìm cậu, còn nóng.”
“Ừm.” An Vũ Hàng mở hộp ra, lấy ra từng món từng món đồ ăn. Trên hộp có tên của khách sạn, nhưng An Vũ Hàng chưa từng nghe qua, cũng không để ý lắm,
Tám món ăn một món canh, còn có cơm và bánh bao hương sữa, hai người ăn có thể nói là tương đối phong phú. An Vũ Hàng đích thật cũng đói bụng, bưng bát lên bắt đầu an tĩnh ăn cơm. Tiêu Mộc Từ thỉnh thoảng giúp cậu gắp thức ăn, múc chén canh, cũng không nói gì.
Chờ hai người ăn no rồi, An Vũ Hàng thu dọn đồ ăn còn thừa và chén đĩa, đũa muỗng đồng thời cất vào trong hộp đựng, sau đó đặt lại trên bàn hội nghị.
Toàn bộ qusa trình, Tiêu Mộc Từ không hề tham dự, chỉ là ngồi tại chỗ nhìn An Vũ Hàng, cậu thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, động tác rất nhẹ, nhưng rất nhanh, Tiêu Mộc Từ rất thích loại lưu loát này của cậu.
“Cậu đã áp đứng tôi, có rảnh sẽ pha cà phê cho tôi.” Tiêu Mộc Từ nhìn về phía An Vũ Hàng đang thu dọn hộp thức ăn.
An Vũ Hàng nghe vậy, cười nói: “Hóa ra mục đích anh mời tôi ăn cơm là đây…”
Tiêu Mộc Từ lắc đầu, nói: “Tôi chỉ là thật lòng mời cậu cùng tôi qua đêm Bình An thôi, pha cà phê chỉ là đi kèm.”
“Lỡ như pha ra có chênh lệch với mong muốn của anh, chẳng phải khiến anh thất vọng sao?”
“Sẽ không, quan trọng không phải là hương vị, mà là ở người pha cà phê.” Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng nghiêm túc nói.
Đối diện với ánh mắt Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng cảm thấy đôi mắt thâm thúy kia tựa như nam châm vậy, có thể hấp dẫn tầm nhìn của người khác, cũng nghe theo sự an bài của anh, không có năng lực cự tuyệt.
Hết –
Thấy sư huynh thích An Vũ Hàng cũng an tâm, dù sao đây mới là điều quan trọng nhất. Sau khi Lạc Hoa Độc Lập biết, liền nói An Vũ Hàng bất công, cậu cười đáp lại có cơ hội sẽ giúp anh lưu ý bắt một con.
Vi Vũ Yến Phi cũng gửi tin đến, sau khi biểu đạt một chút hâm mộ ghen tị với Sương Thiên Quyết, cũng bảo cậu về sau đừng vất vả đi bắt ngựa như vậy, trong lòng bọn họ cũng rất băn khoăn, dù sao An Vũ Hàng cũng không thật sự làm phiền bọn họ cái gì, lại còn đưa một phần lễ vật lớn như vậy. Bảo cậu về sau có chuyện gì cứ việc mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí. An Vũ Hàng cười đáp ứng, cũng bảo bọn họ không cần băn khoăn, nếu không về sau cậu cũng sẽ ngại ngùng cùng bọn họ chơi đùa. Nhưng cũng không đề cập tới việc cậu bắt Bôn Tiêu là vì có thể xứng với Tuyệt Ảnh, bởi vì đó đã không còn quan hệ với cậu nữa rồi, đó là chuyện của sư huynh và Yến ca.
Kỳ thật An Vũ Hàng rất rõ ràng, nuôi xong Bôn Tiêu nếu đem đi giao dịch, ít nhất có thể bán được 80 vạn kim. Nhưng cậu bắt con ngựa này chính là vì đưa cho sư huynh, hoàn toàn không có bất cứ ý tưởng mang nó đi bán nào. Cho nên cậu cũng không muốn sư huynh băn khoăn quá nhiều, chỉ cần sư huynh thích là được.
Thứ sau là đêm Bình An (Noel), rất nhiều học sinh sau khi kết thúc tiết học đều sẽ hẹn nhau đi ra ngoài chơi lễ, những trung tâm thương mại lớn ở trung tâm thành phố cũng sẽ kinh doanh suốt đêm, các loại chủ đề hoạt động rực rỡ muôn màu, mang theo không khí náo nức của lễ Giáng sinh.
Sau khi Viên Gia tan học liền đi theo đám bạn trong hội sinh viên cùng ra ngoài đi chơi, đây là hoạt động tập thể mà bọn họ đã định ra trước đó. Thời Nhiễm và Địch Tư Húc hai tên con trai độc thân cũng không ở lì trong phòng ngủ, mà chuẩn bị cùng nhau ra ngoài xem phim, ăn bữa cơm rồi trở về. Dù sao Giáng sinh cũng không phải lễ tình nhân, hai tên con trai đi cùng nhau cũng không có gì kỳ quái. Vốn dĩ bọn họ cũng muốn rủ An Vũ Hàng đi cùng, nhưng An Vũ Hàng còn phải làm thêm, hôm nay sẽ tan tầm muộn hơn một chút, cho nên mới không đi cùng hai người được.
Quán cà phê từ nửa tháng trước đã chuẩn bị bán những món liên quan đến chủ đề Giáng sinh, có món combo cho cả nhóm, cũng có món ăn tình nhân, đều chỉ cung ứng trong hai ngày này, giá cả dĩ nhiên cũng được định ra để phù hợp với hoàn cảnh.
Hôm nay trong quá phải buôn bán suốt đêm, cho nên thời gian làm việc của mọi người tạm thời bị đảo lộn, An Vũ Hàng hôm nay phải làm việc đến tận 8h mới có thể tan tầm, đương nhiên, thời gian tăng ca hơn 2 tiếng so với lịch tan tầm bình thường, ông chủ cũng sẽ trả gấp đôi tiền lương.
Thay đồng phục quán, An Vũ Hàng đi vào khu chế tác, hôm nay ngoại trừ cậu và Tiểu Phóng ra, còn có hai nhân viên làm ca trưa ngày hôm nay làm cùng, khu order cơm cũng nhiều thêm một nhân viên phục vụ, hiệu suất công tác nhờ đó cũng nhanh hơn. Còn chưa tới buổi tối, trong tiệm đã đầy khách ghé tiệm, đa phần là sinh viên hoặc các bạn trẻ, trong *** so với bình thường càng thêm náo nhiệt.
An Vũ Hàng đứng sau quầy pha chế, nghiêm túc pha cà phê. Rất nhiều người vào trong tiệm đều sẽ chọn một phần combo nước uống và món ăn Giáng sinh đặc biệt, ca phê chủ đề Giáng Sinh từng ly được bưng ra, bánh ngọt từng phần từng phần cũng được dọn lên, mỗi một phần ăn đều sẽ được tặng một viên kẹo socola làm thành hình cây thông Noel làm điểm tâm, vừa tinh xảo, lại tri lỷ, mà quan trọng nhất là có thể chiếm được độ hảo cảm của khách khứa.
“Xin hỏi vị nào là An Vũ Hàng tiên sinh?”
Nghe được tên của mình, An Vũ Hàng ngẩng đầu, liền nhìn thấy một chàng trai trên quần áo in dòng chữ ‘Tiệm hoa tươi Tình Cảm Chân Thành’ trong tay ôm một bó hoa tươi, đang đứng trước quầy gọi món hỏi Duyệt Duyệt.
Duyệt Duyệt chỉ chỉ An Vũ Hàng đang ngẩng đầu nhìn, chàng trai kia lập tức mỉm cười đi qua, nói: “Chào ngài, đây là hoa của ngày, mời ký nhận.”
An Vũ Hàng cau mày nhìn bó hoa Phong Tín Tử (còn gọi là Dạ Lan Hương) mà chàng trai ôm tới, cảm thấy có chút mờ mịt, không biết là ai lại tặng một bó hoa to như vậy cho cậu vào lễ Giáng Sinh thế này. Nhưng nếu đã đưa tới, An Vũ Hàng cũng không tiện yêu cầu trả lại, làm khó chàng trai này, đành phải vươn tay tiếp nhận, sau đó ý tên mình lên vị trí ký nhận đơn hàng.
“Cám ơn.” Xuất phát từ phép lịch sự, An Vũ Hàng nói lời cám ơn đối với chàng trai giao hoa.
“Ngài khách sáo rồi, tạm biệt.” Chàng trai mỉm cười thu hồi đơn hàng, rời khỏi quán cà phê.
Kỳ thật khoảng thời gian này nhận được một bó hoa không phải chuyện gì mới mẻ, cho nên khách trong tiệm cũng không quá để ý đến bên này. Trong bó hoa cũng không có thư đính kèm, căn bản không thể nào biết được hoa này là do ai đưa. An Vũ Hàng thật không biết người nọ là cố ý giả vờ thần bí, hay là có ý đồ khác, nhưng bất kể thế nào, cậu một thằng con trai lại nhận được một bó hoa to, cũng sẽ không cảm thấy cao hứng gì.
Đặt hoa trên bang ghế ở một bên, An Vũ Hàng chuẩn bị đi rửa tay, sau đó tiếp tục trở về làm việc, mới vừa đi tới chỗ bồn rửa tay ở khu nghỉ ngơi, di động liền vang lên.
Là một dãy số xa lạ, An Vũ Hàng do dự trong chốc lát, vẫn là ấn nhận cuộc gọi.
“Alô, ai vậy ạ?”
“Nhận hoa được chưa?” Bên kia truyền đến thanh âm có chút ngả ngớn của Kha Tuấn Hân.
An Vũ Hàng lập tức nhăn mày, trong lòng có loại ghê tởm nói không nên lời, đang định trực tiếp cúp điện thoại, Kha Tuấn Hân bên kia liền mở miệng tiếp.
“An Vũ Hàng, Tiết Dập mặc dù là bạn của tôi, nhưng cậu ấy không quản được tôi. Tôi chỉ là không muốn cứng đối cứng với cậu ấy thôi.” Kha Tuấn Hân cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói: “Hiện tại tuy rằng tôi không ở tại D thị, nhưng em phải hiểu được, dây thừng rắc chắc cỡ nào, cũng buộc không được chân một người thật sự muốn chạy. Tôi cuối cùng sẽ trở về, em chờ đó.”
An Vũ Hàng quả thật nói với anh ta thêm một chữ cũng ngại nhiều, dứt khoát cúp điện thoại, tay cũng không them rửa, trở lại khu chế tác, cầm lấy bó hoa đi thẳng ra cửa, sau đó nó cũng chịu cùng loại đãi ngộ như bó hoa hồng lần trước, An Vũ Hàng ném thẳng bó hoa Phong Tín Tử kia vào cùng một thùng rác. Vỗ vỗ tay, cũng không quay đầu lại đi vào trong tiệm.
Duyệt Duyệt làm cái mặt quỷ với Tiểu Phóng —— Vũ Hàng làm sao vậy?
Tiểu Phóng nhún nhún vai —— Không biết…
Rửa tay xong, An Vũ Hàng trở lại khu chế tác, tuy rằng tâm tình vẫn không tốt, nhưng không thể sơ xuất công việc. Cũng may mắn không phải là khu gọi cơm, không cần lúc nào cũng phải duy trì tươi cười, chỉ cần pha tốt cà phê của mình là được.
Lúc gần 6h tối, di động An Vũ Hàng lần thứ hai vang lên, lúc này là tin nhắn. An Vũ Hàng lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, là Tiêu Mộc Từ gửi tới, nội dung chỉ có một câu —— Hôm nay có tan ca đúng giờ không?
An Vũ Hàng cảm thấy câu hỏi không đầu không đuôi này có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành thành thật thật mà trả lời, cậu phải đến 8h30 mới có thể tan ca. Không bao lâu, Tiêu Mộc Từ bên kia gửi tớ một chữ ‘Ừ’, liền không còn động tĩnh. An Vũ Hàng vội vàng pha cà phê, cũng không để ý, bận rộn quá cho nên cũng quên luôn chuyện này.
Đến lúc sắp 8h30, nhân viên thay ca với An Vũ Hàng thay đổi quần áo, đi vào khu chế tác. Chị Mạn bảo An Vũ Hàng có thể tan ca, cũng chuẩn bị cho cậu một phần điểm tâm Giáng Sinh đặc biệt để cậu mang về.
An Vũ Hàng chào tạm biệt nhân viên trong quán, liền đi vào phòng nghỉ thay đồ, sau đó rời khỏi quán cà phê.
Đẩy cửa lớn quán cà phê ra, không khí lạnh đánh úp tới, An Vũ Hàng quấn chặt khăn quàng cổ, đi về hướng ga tàu điện ngầm. Nhưng mới vừa đi đến bãi đậu xe trước cửa tiệm, đã bị người kéo cánh tay lại. An Vũ Hàng lập tức ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo nét cười của Tiêu Mộc Từ tiến vào tầm mắt.
“Tiêu ca?” An Vũ Hàng trừng to mắt, có vẻ thực kinh ngạc.
“Ừ, trở về trường học?” Tiêu Mộc Từ hỏi. Anh không mặc nhiều như An Vũ Hàng, nhưng thoạt nhìn không thấy lạnh chút nào.
“Vâng.” An Vũ Hàng gật gật đầu.
“Nếu không có hẹn trước, vậy cùng tôi qua đêm Bình An đi.” Tiêu Mộc Từ nhìn vào mắt An Vũ Hàng nói.
An Vũ Hàng kinh ngạc nhìn anh, cười nói: “Đêm Bình An anh cư nhiên không đi hẹn hò?” Trong mắt cậu, người như Tiêu Mộc Từ khẳng định không thiếu người theo đuổi, chỉ nhìn xem anh có vừa ý hay không thôi.
“Hiện tại hẹn cậu không phải là được rồi sao?” Ý cười của Tiêu Mộc Từ sâu hơn một chút.
An Vũ Hàng bật cười, “Vâng.” Đêm Bình An còn chưa qua, cho dù là hẹn ai, thì cũng tính là hẹn.
Tiêu Mộc Từ giơ tay giúp cậu chỉnh lại cái mũ trên đầu, nói: “Đi thôi.”
An Vũ Hàng cũng không hỏi đi đâu, chỉ đi theo phía sau Tiêu Mộc Từ.
Đi không bao xa, hai người liền đi vào một tòa cao ốc văn phòng. An Vũ Hàng không hiểu mà ngẩng đầu nhìn anh.
Tiêu Mộc Từ ấn thang máy, nói: “Hôm nay người bên ngoài rất nhiều, cho nên chúng ta không đi ra góp vui, ăn ở trong phòng làm việc tôi đi, cũng an tĩnh hơn.”
“Được.” An Vũ Hàng cũng không ý kiến gì, nhìn tình huống trong quán hôm nay, cậu biết ngay ở nhà hàng chỉ có hơn chứ không kém.
Thang máy chậm rãi lên tới tầng 29, sau khi mở cửa, An Vũ Hàng liền đi ra theo Tiêu Mộc Từ, ngẩng đầu liền nhìn thấy tên gọi công ty —— Công ty TNHH Khoa Học Kỹ Thuật Mạng Thú Ý.
“Đây là… Công ty kỹ thuật mạng Thú Ý?” An Vũ Hàng kinh ngạc hỏi.
“Cậu cũng biết Thú Ý?” Tiêu Mộc Từ mỉm cươi hỏi cậu.
“Đương nhiên biết.” An Vũ Hàng nói xong, lại bổ sung: “Chỉ cần có chơi game, ai cũng sẽ biết.”
Phàm là game thủ, sao có thể không biết Thú Ý? Nó là trung tâm quy tụ và cung cấp các loại game online lớn nhất trong nước hiện tại, bao gồm mạng lưới tư liệu của các game online trong và ngoài nước, diễn đàn, trực tiếp, mua bán account, nạp tiền vào game, phát triển phần mềm, cũng thầu luôn các giải đấu game chuyên nghiejep quốc tế và các hoạt động game khác. Bởi vì có năng lực tổ chức ưu tú, quản lý nghiêm cẩn cùng với phụ vụ khách hàng rất tâm lý, ở trong và ngoài nước đều được hưởng ứng và khen ngợi rất nhiều. Đối với game thủ mà nói, không quản bạn yêu cầu cái gì, chơi ở game nào, đều có thể tìm được ở Thú Ý. Mua bán account cũng đặc biệt an toàn, cho nên rất được đông đảo game thủ yêu thích và ủng hộ.
An Vũ Hàng chính là người ủng hộ trung thành của Thú Ý, toàn bộ công lược đánh phó bản của cậu trước giờ đều là tìm được ở đây, hơn nữa admin của diễn đàn cũng biên tập và phân loại vô cùng kỹ càng tỉ mỉm, tìm kiếm vô cùng thuận lợi.
“Cậu cũng chơi game?” Tiêu Mộc Từ đẩy lớp cửa thủy tinh phía ngoài cùng, bảo cậu tiến vào khu văn phòng.
“Có, chẳng qua chơi không nhiều lắm.” An Vũ Hàng trả lời. Khu làm việc không có ai, chỉ có mấy cái đèn màu cam đang tỏa sáng.
“Ừm, chơi thích hợp một chút, xem như thả lỏng cũng không tệ. Nhưng phải cẩn thận bị trầm mê vào đó.” Tiêu Mộc Từ dẫn theo An Vũ Hàng quẹo trái rồi tiếp tục đi vào trong.
“Tôi biết.” Mấy thứ như game online này thật sự rất dễ khiến người ta trầm mê, nhất là người trong lòng bạc nhược không ý chí.
Tiêu Mộc Từ đẩy cánh cửa bằng gỗ ở cuối hành lang: “Vào đi.”
An Vũ Hàng đi vào, văn phòng rộng rãi sáng ngời khiến cậu không tự giác mà thả chậm cước bộ, có chút nghi hoặc quay đầu lại nhìn về phái Tiêu Mộc Từ, hỏi: “Đây là văn phòng của anh?”
“Ừ. Tùy ý ngồi đi.” Tiêu Mộc Từ đóng cửa lại, cởi áo khoác treo ở một bên.
An Vũ Hàng cẩn thận đánh giá nơi này, bàn công tác to như vậy không thể nghi ngờ là nhân vật chính ở nơi này, dồ trên bàn rất nhiều, nhưng bắt mắt nhất phải kể tới mấy chồng văn kiện kia, cho người ta một loại cảm giác công việc vô cùng nặng nề. Ngay bên trái cậu là một bàn hội nghị hình chữ nhật dài, không lớn, có lẽ có thể ngồi khoảng trên dưới 10 người. Bên phải là khu đặt sô pha, hẳn là dùng để chiêu đãi khách. Trừ cái này ra, trong phòng làm việc còn có hai cánh cửa, phân biệt là bên trái bên phải, đều đang đóng lại, không biết dừng để làm gì. Mà khiến An Vũ Hàng cảm thấy hứng thú nhất chính là cửa sổ sát đất rộng rãi thoáng đãng ở đây, từ độ cao 29 tầng có thể quan sát toàn bộ cảnh đêm thành phố.
“Thích nơi này?” Tiêu Mộc Từ mỉm cười hỏi.
An Vũ Hàng thu hồi tầm mắt, hỏi: “Văn phòng của Thú Ý đều lớn như vậy?”
Tiêu Mộc Từ giúp cậu cởi mũ ra, nói: “Chỉ có nơi này khá lớn thôi.”
“Vì sao?” An Vũ Hàng cũng không cảm thấy động tác của Tiêu Mộc Từ có vấn đề gì, đưa tay gỡ găng-tay ra, đặt trên ghế sô pha.
“Bởi vì Thú Ý là của tôi.” Thanh âm của Tiêu Mộc Từ không lớn, nhưng nói rất rõ ràng.
Bàn tay đang cởi khăn quàng cổ của An Vũ Hàng thoáng dừng lại, trừng to mắt hỏi: “Có… ý gì?”
Tiêu Mộc Từ cười càng sâu hơn, nói: “Tôi là ông chủ của Thú Ý, Thú Ý là do tôi lập ra.”
An Vũ Hàng quả thực không biết phải hình dung tâm tình của mình hiện tại như thế nào, có kinh ngạc, có khiếp sợ, càng có chút không thể tin được, cậu vốn tưởng rằng Tiêu Mộc Từ có thể là trưởng phòng hoặc là giám đốc ngành gì đó, nhưng không nghĩ tới cư nhiên lại là ông chủ, còn là ông chủ của Thú Ý.
“Tôi cho rằng Viên Gia đã nói với cậu rồi.”
“Không có…” Khó trách lúc trước khi Tiêu Mộc Từ truyền ra scandal, Viên Gia một bộ giữ kín như bưng, hóa ra là có một tầng giá trị con người này, cho nên mới không tiện nhiều lời.
“Nhóc ấy khó được lúc có thể giữ bí mật.” Tiêu Mộc Từ cũng không quá để ý, hỏi An Vũ Hàng: “Sau khi tốt nghiệp có hứng thú đến Thú Ý làm việc không?”
“Tôi?”
“Không thì là ai?” Tiêu Mộc Từ giúp cậu cởi khăn quàng cổ ra.
Ngón tay ấm áp trong lúc lơ đãng cọ vào cằm An Vũ Hàng, cậu không tự giác mà rụt người lại một chút, vội vàng cầm lấy cái khăn quàng cổ cơ bản đã được cởi ra khỏi cổ mình, nói: “Tôi chỉ sợ không đạt được yêu cầu của Thú Ý.”
Tiêu Mộc Từ ngược lại không ép buộc, dù sao cách thời gian An Vũ Hàng tốt nghiệp còn rất xa, việc này về sau lại nói cũng không muộn. Đi tới mở cánh cửa ở phía sau khu sô pha, Tiêu Mộc Từ nói với An Vũ Hàng: “Vào đây rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”
“Vâng.” An Vũ Hàng cũng đói bụng, sau khi cởi áo khoác, cũng bước nhanh theo. Vào cửa mới phát hiện nơi này là một gian phòng nghỉ, trong phòng có giường, có tủ quần áo và TV, còn có phòng tắm và buồng vệ sinh độc lập.
“Anh thường xuyên tăng ca sao?” Nếu tăng ca đến khuya, ở chỗ này nghỉ ngơi cũng không tệ.
“Không có, chỉ là nghỉ trưa mà thôi.” Tiêu Mộc Từ mở đèn toilet, bảo cậu tiến vào.
An Vũ Hàng gật gật đầu, cũng không hỏi gì nữa.
Sau khi hai người rửa tay xong, trở lại văn phòng, Tiêu Mộc Từ mang hai cái hộp đựng thức ăn to ở trên bàn trà xách qua đặt lên bàn trà bên khu sô pha.
“Vừa được đưa tới trước khi tôi đến tìm cậu, còn nóng.”
“Ừm.” An Vũ Hàng mở hộp ra, lấy ra từng món từng món đồ ăn. Trên hộp có tên của khách sạn, nhưng An Vũ Hàng chưa từng nghe qua, cũng không để ý lắm,
Tám món ăn một món canh, còn có cơm và bánh bao hương sữa, hai người ăn có thể nói là tương đối phong phú. An Vũ Hàng đích thật cũng đói bụng, bưng bát lên bắt đầu an tĩnh ăn cơm. Tiêu Mộc Từ thỉnh thoảng giúp cậu gắp thức ăn, múc chén canh, cũng không nói gì.
Chờ hai người ăn no rồi, An Vũ Hàng thu dọn đồ ăn còn thừa và chén đĩa, đũa muỗng đồng thời cất vào trong hộp đựng, sau đó đặt lại trên bàn hội nghị.
Toàn bộ qusa trình, Tiêu Mộc Từ không hề tham dự, chỉ là ngồi tại chỗ nhìn An Vũ Hàng, cậu thu dọn đồ đạc đâu vào đấy, động tác rất nhẹ, nhưng rất nhanh, Tiêu Mộc Từ rất thích loại lưu loát này của cậu.
“Cậu đã áp đứng tôi, có rảnh sẽ pha cà phê cho tôi.” Tiêu Mộc Từ nhìn về phía An Vũ Hàng đang thu dọn hộp thức ăn.
An Vũ Hàng nghe vậy, cười nói: “Hóa ra mục đích anh mời tôi ăn cơm là đây…”
Tiêu Mộc Từ lắc đầu, nói: “Tôi chỉ là thật lòng mời cậu cùng tôi qua đêm Bình An thôi, pha cà phê chỉ là đi kèm.”
“Lỡ như pha ra có chênh lệch với mong muốn của anh, chẳng phải khiến anh thất vọng sao?”
“Sẽ không, quan trọng không phải là hương vị, mà là ở người pha cà phê.” Tiêu Mộc Từ nhìn An Vũ Hàng nghiêm túc nói.
Đối diện với ánh mắt Tiêu Mộc Từ, An Vũ Hàng cảm thấy đôi mắt thâm thúy kia tựa như nam châm vậy, có thể hấp dẫn tầm nhìn của người khác, cũng nghe theo sự an bài của anh, không có năng lực cự tuyệt.
Hết –